Chương 33
Thẩm An An nói tạm biệt rồi quay đầu chạy đi, chạy ra ngoài mấy bước mới nhớ mình có một chuyện rất rất quan trọng còn chưa hỏi, vì vậy cô lại bạch bạch bạch chạy về.
Chu Tùy Ngộ ngơ ngác nhìn một loạt hành động của nàng tiên cá nhỏ này.
Chỉ thấy cô chạy đi như một cơn gió, sau đó lại chạy về như một cơn gió.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc nàng tiên cá nhỏ này muốn làm gì vậy?
Thẩm An An cũng không muốn làm gì cả, chỉ là cô chạy một lát mới đột nhiên nhớ tới mình lên bờ lâu như vậy mà lại quên chưa hỏi tên của anh trai nhỏ này.
Tức giận thì tức giận, nhưng mà chuyện quan trọng như tên gọi thì vẫn phải hỏi.
Thế là cô không suy nghĩ lại xoay người chạy về.
Trước mặt Chu Tùy Ngộ vẫn còn đặt quyển 《 Báo cáo nghiên cứu nàng tiên cá nhỏ 》 đó, mỗi lần Thẩm An An nhìn vào đều thấy khó thở, vì vậy cô chống tay lên bàn, chặn quyển báo cáo đó lại. Sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Chu Tùy Ngộ, hỏi: "Anh trai nhỏ, anh tên là gì vậy?"
Chu Tùy Ngộ ngây người nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo gần trong gang tấc của cô, ngay cả hô hấp của hắn cũng chậm lại, phản ứng cũng chậm mấy nhịp so với ngày thường: "... A? Em nói gì?"
Thẩm An An: "Em nói, anh tên gì. Không phải con người các anh đều có tên sao, chẳng lẽ anh muốn sau này em luôn gọi anh là anh trai nhỏ à?"
Mặt Chu Tùy Ngộ đỏ đến tận mang tai, hắn xua xua tay nói: "... Anh không có ý đó, anh họ Chu."
Thẩm An An bình tĩnh nhìn hắn: "Ồ, họ Chu. Vậy ý của anh là bảo em đừng gọi anh là anh trai nhỏ nữa, đổi sang anh Chu, đúng không?"
Anh Chu: "..."
Thẩm An An thành công trêu chọc Chu Tùy Ngộ một trận, cuối cùng cũng biết tên của anh trai nhỏ.
Chu Tùy Ngộ.
Thì ra hắn tên là Chu Tùy Ngộ.
Tùy Ngộ.
Tùy ngộ nhi an!
Thẩm An An âm thầm lặp đi lặp lại tên của Chu Tùy Ngộ, sau đó rất hài lòng khi tìm được điểm liên quan giữa tên của mình và hắn.
Nhìn đi nhìn đi, cô đã nói mà, cô và anh trai nhỏ này chính là một đôi trời sinh mà, đúng không?
Chỉ nhìn tên thôi đã nhìn ra được rồi.
Thẩm An An: "Không phải anh nói muốn chơi tôi hỏi bạn trả lời sao? Vừa rồi là em hỏi anh, bây giờ đến lượt anh hỏi em."
Chu Tùy Ngộ há miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì Thẩm An An đã giành trước nói: "Không cho hỏi cái khác, cứ hỏi em tên gì là được."
Chu Tùy Ngộ không dấu vết nuốt vào tất cả các vấn đề nghiên cứu của mình, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy em tên là gì?"
Thẩm An An: "Em tên An An, An An, anh nhớ chưa?
Tiểu Mỹ cái gì mà Tiểu Mỹ, ai tên Tiểu Mỹ chứ!
Anh mới tên Tiểu Mỹ đó!
Cuối cùng Thẩm An An cũng tự báo tên họ, những tức giận do "Tiểu Mỹ" mang đến cũng bị quét bay sạch sẽ.
Không ngờ Chu Tùy Ngộ lại im lặng nhìn chằm chằm cô, sau đó ngạc nhiên nói: "Ồ, thì ra người cá cũng có tên. Anh còn tưởng tất cả các người cá trên đời đều gọi là người cá chứ."
"..."
Cụ Rùa Biển đang nằm ngủ dưỡng sinh trong hang động, bị tiếng động khi Thẩm An An quay lại đánh thức, không nhịn được tò mò hỏi: "Không phải chạy đi gặp anh trai nhỏ của cháu sao? Thế nào, không gặp được à?
Thẩm An An: "Gặp được rồi."
"... Gặp rồi? Gặp rồi sao lại tức giận như thế?"
Thẩm An An thở dài không nói chuyện, chính là vì gặp rồi nên mới tức giận đó!
Lúc Cá Mái Chèo đi vào thì nghe thấy hai người nói chuyện, vì vậy cũng tò mò truy hỏi: "Có phải anh trai nhỏ đó của cô có bạn gái rồi, cho nên cô mới tức giận, đúng không?
Thẩm An An chắc chắn nói: "Hắn không có."
"Cô hỏi rồi sao?"
"Không cần hỏi, tóm lại là hắn không có."
Anh trai nhỏ thẳng như vậy, lấy đâu ra bạn gái được, đúng không?
Mặc dù Chu Tùy Ngộ không biết vì sao Thẩm An An lại tức giận, nhưng mà thấy Thẩm An An chạy đi mãi không quay lại, hắn ngốc đến mấy cũng biết chắc chắn là cô đang tức giận.
Mặc dù hắn không có kinh nghiệm chọc tức con gái, nhưng mà ba Chu có.
Nói đến ba Chu và mẹ Chu, mặc dù tình cảm của hai người rất tốt, nhưng thỉnh thoảng ba Chu vẫn chọc mẹ Chu tức giận.
Lúc nhỏ Chu Tùy Ngộ rất ngây thơ, còn lo lắng cho tình cảm của ba mẹ mình, sợ ba mẹ mình cũng giống ba mẹ nhà khác, giận dỗi các thứ rồi ly hôn.
Sau này lớn dần hắn mới hiểu, những cặp vợ chồng thật sự muốn ly hôn, ngay cả cãi nhau họ cũng không muốn.
Mà những cặp vợ chồng ba ngày cãi một trận nhỏ năm ngày cãi một trận lớn, càng nháo thì tình cảm vợ chồng lại càng tốt. Ví dụ như ba Chu và mẹ Chu, thực ra bọn họ cũng không thật sự cãi nhau, bọn họ chỉ là đang ngược cẩu mà thôi.
Tóm lại, mặc kệ là ba Chu và mẹ Chu đang ngược cẩu hay là thật sự cãi nhau, thì Chu Tùy Ngộ cũng rút ra được một bài học, đó là không cần biết vì sao con gái tức giận, dù thế nào cũng không được xử lý lạnh, cần dỗ dành thì phải dỗ dành, cần quỳ thì phải quỳ.
Cho nên nàng tiên cá nhỏ vừa chạy đi thì Chu Tùy Ngộ đã bắt đầu nghĩ cách để dỗ dành cô. Cách dỗ dành người của hắn cũng chỉ có ba kiểu, đơn giản chính là đưa đi ăn đưa đi chơi đưa đi mua sắm.
Ăn thì nàng tiên cá nhỏ vừa nếm thử xong, vậy nên chắc chắn không đưa đi ăn được, cho nên cách này pass.
Mua đồ, khoảng thời gian này Chu Tùy Ngộ đã tặng cô kẹp tóc, hoa tai, thậm chí còn tặng cô một đôi giày cỏ mình tự làm... Nhưng những thứ này đều không tốn công sức để làm, cho nên bây giờ chắc chắn là không thể thực hiện được.
Nghĩ như vậy, cũng chỉ còn cách tặng một vài món đồ chơi thú vị cho nàng tiên cá nhỏ mà thôi.
Nhưng mà nên tặng cái gì bây giờ?
Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An quen biết lâu như vậy rồi, nhưng mà hắn lại không biết Thẩm An An thích chơi gì.
Dù sao thì trên biển hoàn toàn không có hoạt động vui chơi giải trí gì cả, Thẩm An An có thể chơi cũng chỉ có ngồi trên đá ngầm, dùng đuôi trêu chọc tôm cá trong biển, hoặc là dùng đuôi nghịch nước, hất vào Chu Tùy Ngộ hoặc là Cá Mái Chèo đi ngang qua, thỉnh thoảng lúc tâm trạng vui vẻ thì sẽ ca hát dưới ánh trăng...
Chu Tùy Ngộ càng nhớ lại, càng cảm thấy nàng tiên cá nhỏ cũng không dễ dàng.
Mặc dù hắn không biết chính xác tuổi của nàng tiên cá nhỏ này, nhưng nhìn dáng vẻ và tính cách thì hắn cảm thấy chắc hẳn cô là một cô gái mười bảy mười tám tuổi. Các cô gái ở tuổi này, chính là tuổi thích chưng diện, nàng tiên cá nhỏ yêu cái đẹp như vậy, nhưng lại không đổi hết quần áo và đồ trang sức xinh đẹp, ngay cả đồ chơi cũng rất ít.
Chu Tùy Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy mình nên đối xử tốt với nàng tiên cá nhỏ hơn.
Bản tính của con người chính là như vậy, khi thích một người, chỉ hi vọng đưa tất cả những thứ ăn ngon, chơi vui, đẹp mắt trên đời cho đối phương.
Chu Tùy Ngộ trước mắt chính là như vậy, muốn đưa tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho nàng tiên cá nhỏ này.
Cho nên sau khi cất《 Nghiên cứu báo cáo nàng tiên cá nhỏ 》quý giá vào trong ngăn kéo, hắn đi dạo vòng quanh hòn đảo, suy nghĩ nên tặng đồ thú vị gì cho nàng tiên cá nhỏ.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một cây đại thụ trên đảo, hắn đột nhiên nghĩ ra một thứ, chắc chắn nàng tiên cá nhỏ sẽ thích. Dù sao thì đứa con gái ba tuổi nhà bạn hắn cũng cực kỳ thích.
Lúc trước đã nói, từ trước đến nay, tính khí của Thẩm An An này đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh. Trước đó bị anh trai nhỏ chọc tức đến mức không thèm để ý hắn, nhưng sau khi về hang động một buổi chiều thì cô đã bình tĩnh lại, bây giờ Thẩm An An đã hoàn toàn không còn tức giận, thậm chí còn không nhớ buổi trưa mình tức giận vì chuyện gì.
Vì vậy, vừa nghe thấy Chu Tùy Ngộ ở trên biển dùng ốc xà cừ gọi mình, cô không hề do dự đã lên tiếng chào tạm biệt Cụ Rùa Biển, sau đó vui vẻ đi đến chỗ hẹn.
Cụ Rùa Biển nhìn bóng dáng Thẩm An An vui vẻ rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài. Đúng là con gái lớn không giữ được!
Thẩm An An vừa xuất hiện, Chu Tùy Ngộ ngay lập tức lôi kéo cô đi về phía đảo.
Thẩm An An nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của Chu Tùy Ngộ, hài lòng nghĩ: Nên như vậy mới đúng chứ, đàn ông nha, chính là phải chủ động một chút. Chỉ cần anh chủ động thêm một chút, chúng ta không chỉ có câu chuyện để viết, có khi còn có cả đứa nhỏ rồi.
Chu Tùy Ngộ lôi kéo Thẩm An An đi một mạch đến trung tâm đảo, vừa dừng lại liền buông tay Thẩm An An ra.
Giờ này trên đảo đã hoàn toàn tối, hơn nữa cũng không có đèn đường gì cả, vì vậy Thẩm An An cũng không nhìn rõ Chu Tùy Ngộ kéo cô đến đây để làm gì.
Chẳng lẽ muốn mang cô đến đây để làm mấy chuyện không phù hợp với trẻ em?
Mấy suy nghĩ sắc tình trong đầu Thẩm An An còn chưa kịp triển khai, đã thấy Chu Tùy Ngộ cúi người xuống, cũng không biết hắn bấm vào chỗ nào, tóm lại chỉ trong nháy mắt, trước mặt Thẩm An An liền bừng sáng.
Thẩm An An ngạc nhiên, hai mắt mở lớn, chỉ thấy trên cây đại thụ trước mặt cô rủ xuống một chiếc xích đu.
Chiếc xích đu được làm từ một tấm ván gỗ bình thường, dây treo của xích đu được làm bằng sợi đằng thật, nhìn qua rất tự nhiên giản dị.
Nhưng trên tất cả các sợi dây treo của xích đu đều được quấn lên các bóng đèn bảy màu.
Những chiếc đèn bảy màu này sáng lấp lánh trong màn đêm, giúp vẻ ngoài của chiếc xích đu giản dị này tăng lên mấy phần xinh đẹp.
Chu Tùy Ngộ trộm quan sát sắc mặt của Thẩm An An, đến khi thấy trên mặt cô đều là vui vẻ mừng rỡ, hắn ngay lập tức yên lòng, vừa cười vừa nói: "Đây là xích đu, chơi rất vui, em có muốn tự mình ngồi thử xem không?"
Thẩm An An gật gật đầu, xách váy chạy đến.
Sau khi cô ngồi xuống, lập tức vẫy tay với Chu Tùy Ngộ: "Chơi cái này như thế nào? Anh đến đây dạy em."
Đã trải qua buổi trưa cầm tay dạy Thẩm An An dùng đũa, đối mặt với yêu cầu lúc này của cô, Chu Tùy Ngộ rất bình tĩnh.
Hắn bước qua, đứng ở sau lưng Thẩm An An, hỏi: "Sợ độ cao không?"
Thẩm An An lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không sợ!"
Ngoài miệng Chu Tùy Ngộ nói "không sợ thì tốt", nhưng động tác đẩy Thẩm An An lại rất cẩn thận.
Cuối cùng Thẩm An An không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Em muốn cao hơn một chút."
Chu Tùy Ngộ hết cách, đành phải đẩy cao hơn một chút.
Thẩm An An hài lòng đung đưa trên xích đu một lúc lâu, đến khi xích đu dừng lại, cô ngồi trên xích đu hỏi Chu Tùy Ngộ: "Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại làm xích đu cho em thế?"
Chu Tùy Ngộ thành thật nói: "Anh cho rằng buổi trưa em tức giận, cho nên..."
Thẩm An An đã hết giận từ lâu, nhưng nhìn dáng vẻ này của Chu Tùy Ngộ thì lại muốn trêu chọc hắn: "Ồ! Cho nên bây giờ anh đang dỗ dành em sao?"
Đúng là Chu Tùy Ngộ đang dỗ dành cô, nhưng mà hắn không nói lên lời, vì vậy mấp máy môi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói chuyện.
Thẩm An An: "Anh dỗ dành người khác như vậy, chắc chắn không được, để em dạy anh!"
Chu Tùy Ngộ đưa mắt nhìn Thẩm An An, chờ cô nói tiếp, sau đó chỉ thấy Thẩm An An mỉm cười nói: "Anh gọi em một tiếng An An, em sẽ tha thứ cho anh."
Chu Tùy Ngộ ngơ ngác nhìn một loạt hành động của nàng tiên cá nhỏ này.
Chỉ thấy cô chạy đi như một cơn gió, sau đó lại chạy về như một cơn gió.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc nàng tiên cá nhỏ này muốn làm gì vậy?
Thẩm An An cũng không muốn làm gì cả, chỉ là cô chạy một lát mới đột nhiên nhớ tới mình lên bờ lâu như vậy mà lại quên chưa hỏi tên của anh trai nhỏ này.
Tức giận thì tức giận, nhưng mà chuyện quan trọng như tên gọi thì vẫn phải hỏi.
Thế là cô không suy nghĩ lại xoay người chạy về.
Trước mặt Chu Tùy Ngộ vẫn còn đặt quyển 《 Báo cáo nghiên cứu nàng tiên cá nhỏ 》 đó, mỗi lần Thẩm An An nhìn vào đều thấy khó thở, vì vậy cô chống tay lên bàn, chặn quyển báo cáo đó lại. Sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Chu Tùy Ngộ, hỏi: "Anh trai nhỏ, anh tên là gì vậy?"
Chu Tùy Ngộ ngây người nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo gần trong gang tấc của cô, ngay cả hô hấp của hắn cũng chậm lại, phản ứng cũng chậm mấy nhịp so với ngày thường: "... A? Em nói gì?"
Thẩm An An: "Em nói, anh tên gì. Không phải con người các anh đều có tên sao, chẳng lẽ anh muốn sau này em luôn gọi anh là anh trai nhỏ à?"
Mặt Chu Tùy Ngộ đỏ đến tận mang tai, hắn xua xua tay nói: "... Anh không có ý đó, anh họ Chu."
Thẩm An An bình tĩnh nhìn hắn: "Ồ, họ Chu. Vậy ý của anh là bảo em đừng gọi anh là anh trai nhỏ nữa, đổi sang anh Chu, đúng không?"
Anh Chu: "..."
Thẩm An An thành công trêu chọc Chu Tùy Ngộ một trận, cuối cùng cũng biết tên của anh trai nhỏ.
Chu Tùy Ngộ.
Thì ra hắn tên là Chu Tùy Ngộ.
Tùy Ngộ.
Tùy ngộ nhi an!
Thẩm An An âm thầm lặp đi lặp lại tên của Chu Tùy Ngộ, sau đó rất hài lòng khi tìm được điểm liên quan giữa tên của mình và hắn.
Nhìn đi nhìn đi, cô đã nói mà, cô và anh trai nhỏ này chính là một đôi trời sinh mà, đúng không?
Chỉ nhìn tên thôi đã nhìn ra được rồi.
Thẩm An An: "Không phải anh nói muốn chơi tôi hỏi bạn trả lời sao? Vừa rồi là em hỏi anh, bây giờ đến lượt anh hỏi em."
Chu Tùy Ngộ há miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì Thẩm An An đã giành trước nói: "Không cho hỏi cái khác, cứ hỏi em tên gì là được."
Chu Tùy Ngộ không dấu vết nuốt vào tất cả các vấn đề nghiên cứu của mình, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy em tên là gì?"
Thẩm An An: "Em tên An An, An An, anh nhớ chưa?
Tiểu Mỹ cái gì mà Tiểu Mỹ, ai tên Tiểu Mỹ chứ!
Anh mới tên Tiểu Mỹ đó!
Cuối cùng Thẩm An An cũng tự báo tên họ, những tức giận do "Tiểu Mỹ" mang đến cũng bị quét bay sạch sẽ.
Không ngờ Chu Tùy Ngộ lại im lặng nhìn chằm chằm cô, sau đó ngạc nhiên nói: "Ồ, thì ra người cá cũng có tên. Anh còn tưởng tất cả các người cá trên đời đều gọi là người cá chứ."
"..."
Cụ Rùa Biển đang nằm ngủ dưỡng sinh trong hang động, bị tiếng động khi Thẩm An An quay lại đánh thức, không nhịn được tò mò hỏi: "Không phải chạy đi gặp anh trai nhỏ của cháu sao? Thế nào, không gặp được à?
Thẩm An An: "Gặp được rồi."
"... Gặp rồi? Gặp rồi sao lại tức giận như thế?"
Thẩm An An thở dài không nói chuyện, chính là vì gặp rồi nên mới tức giận đó!
Lúc Cá Mái Chèo đi vào thì nghe thấy hai người nói chuyện, vì vậy cũng tò mò truy hỏi: "Có phải anh trai nhỏ đó của cô có bạn gái rồi, cho nên cô mới tức giận, đúng không?
Thẩm An An chắc chắn nói: "Hắn không có."
"Cô hỏi rồi sao?"
"Không cần hỏi, tóm lại là hắn không có."
Anh trai nhỏ thẳng như vậy, lấy đâu ra bạn gái được, đúng không?
Mặc dù Chu Tùy Ngộ không biết vì sao Thẩm An An lại tức giận, nhưng mà thấy Thẩm An An chạy đi mãi không quay lại, hắn ngốc đến mấy cũng biết chắc chắn là cô đang tức giận.
Mặc dù hắn không có kinh nghiệm chọc tức con gái, nhưng mà ba Chu có.
Nói đến ba Chu và mẹ Chu, mặc dù tình cảm của hai người rất tốt, nhưng thỉnh thoảng ba Chu vẫn chọc mẹ Chu tức giận.
Lúc nhỏ Chu Tùy Ngộ rất ngây thơ, còn lo lắng cho tình cảm của ba mẹ mình, sợ ba mẹ mình cũng giống ba mẹ nhà khác, giận dỗi các thứ rồi ly hôn.
Sau này lớn dần hắn mới hiểu, những cặp vợ chồng thật sự muốn ly hôn, ngay cả cãi nhau họ cũng không muốn.
Mà những cặp vợ chồng ba ngày cãi một trận nhỏ năm ngày cãi một trận lớn, càng nháo thì tình cảm vợ chồng lại càng tốt. Ví dụ như ba Chu và mẹ Chu, thực ra bọn họ cũng không thật sự cãi nhau, bọn họ chỉ là đang ngược cẩu mà thôi.
Tóm lại, mặc kệ là ba Chu và mẹ Chu đang ngược cẩu hay là thật sự cãi nhau, thì Chu Tùy Ngộ cũng rút ra được một bài học, đó là không cần biết vì sao con gái tức giận, dù thế nào cũng không được xử lý lạnh, cần dỗ dành thì phải dỗ dành, cần quỳ thì phải quỳ.
Cho nên nàng tiên cá nhỏ vừa chạy đi thì Chu Tùy Ngộ đã bắt đầu nghĩ cách để dỗ dành cô. Cách dỗ dành người của hắn cũng chỉ có ba kiểu, đơn giản chính là đưa đi ăn đưa đi chơi đưa đi mua sắm.
Ăn thì nàng tiên cá nhỏ vừa nếm thử xong, vậy nên chắc chắn không đưa đi ăn được, cho nên cách này pass.
Mua đồ, khoảng thời gian này Chu Tùy Ngộ đã tặng cô kẹp tóc, hoa tai, thậm chí còn tặng cô một đôi giày cỏ mình tự làm... Nhưng những thứ này đều không tốn công sức để làm, cho nên bây giờ chắc chắn là không thể thực hiện được.
Nghĩ như vậy, cũng chỉ còn cách tặng một vài món đồ chơi thú vị cho nàng tiên cá nhỏ mà thôi.
Nhưng mà nên tặng cái gì bây giờ?
Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An quen biết lâu như vậy rồi, nhưng mà hắn lại không biết Thẩm An An thích chơi gì.
Dù sao thì trên biển hoàn toàn không có hoạt động vui chơi giải trí gì cả, Thẩm An An có thể chơi cũng chỉ có ngồi trên đá ngầm, dùng đuôi trêu chọc tôm cá trong biển, hoặc là dùng đuôi nghịch nước, hất vào Chu Tùy Ngộ hoặc là Cá Mái Chèo đi ngang qua, thỉnh thoảng lúc tâm trạng vui vẻ thì sẽ ca hát dưới ánh trăng...
Chu Tùy Ngộ càng nhớ lại, càng cảm thấy nàng tiên cá nhỏ cũng không dễ dàng.
Mặc dù hắn không biết chính xác tuổi của nàng tiên cá nhỏ này, nhưng nhìn dáng vẻ và tính cách thì hắn cảm thấy chắc hẳn cô là một cô gái mười bảy mười tám tuổi. Các cô gái ở tuổi này, chính là tuổi thích chưng diện, nàng tiên cá nhỏ yêu cái đẹp như vậy, nhưng lại không đổi hết quần áo và đồ trang sức xinh đẹp, ngay cả đồ chơi cũng rất ít.
Chu Tùy Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy mình nên đối xử tốt với nàng tiên cá nhỏ hơn.
Bản tính của con người chính là như vậy, khi thích một người, chỉ hi vọng đưa tất cả những thứ ăn ngon, chơi vui, đẹp mắt trên đời cho đối phương.
Chu Tùy Ngộ trước mắt chính là như vậy, muốn đưa tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho nàng tiên cá nhỏ này.
Cho nên sau khi cất《 Nghiên cứu báo cáo nàng tiên cá nhỏ 》quý giá vào trong ngăn kéo, hắn đi dạo vòng quanh hòn đảo, suy nghĩ nên tặng đồ thú vị gì cho nàng tiên cá nhỏ.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một cây đại thụ trên đảo, hắn đột nhiên nghĩ ra một thứ, chắc chắn nàng tiên cá nhỏ sẽ thích. Dù sao thì đứa con gái ba tuổi nhà bạn hắn cũng cực kỳ thích.
Lúc trước đã nói, từ trước đến nay, tính khí của Thẩm An An này đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh. Trước đó bị anh trai nhỏ chọc tức đến mức không thèm để ý hắn, nhưng sau khi về hang động một buổi chiều thì cô đã bình tĩnh lại, bây giờ Thẩm An An đã hoàn toàn không còn tức giận, thậm chí còn không nhớ buổi trưa mình tức giận vì chuyện gì.
Vì vậy, vừa nghe thấy Chu Tùy Ngộ ở trên biển dùng ốc xà cừ gọi mình, cô không hề do dự đã lên tiếng chào tạm biệt Cụ Rùa Biển, sau đó vui vẻ đi đến chỗ hẹn.
Cụ Rùa Biển nhìn bóng dáng Thẩm An An vui vẻ rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài. Đúng là con gái lớn không giữ được!
Thẩm An An vừa xuất hiện, Chu Tùy Ngộ ngay lập tức lôi kéo cô đi về phía đảo.
Thẩm An An nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của Chu Tùy Ngộ, hài lòng nghĩ: Nên như vậy mới đúng chứ, đàn ông nha, chính là phải chủ động một chút. Chỉ cần anh chủ động thêm một chút, chúng ta không chỉ có câu chuyện để viết, có khi còn có cả đứa nhỏ rồi.
Chu Tùy Ngộ lôi kéo Thẩm An An đi một mạch đến trung tâm đảo, vừa dừng lại liền buông tay Thẩm An An ra.
Giờ này trên đảo đã hoàn toàn tối, hơn nữa cũng không có đèn đường gì cả, vì vậy Thẩm An An cũng không nhìn rõ Chu Tùy Ngộ kéo cô đến đây để làm gì.
Chẳng lẽ muốn mang cô đến đây để làm mấy chuyện không phù hợp với trẻ em?
Mấy suy nghĩ sắc tình trong đầu Thẩm An An còn chưa kịp triển khai, đã thấy Chu Tùy Ngộ cúi người xuống, cũng không biết hắn bấm vào chỗ nào, tóm lại chỉ trong nháy mắt, trước mặt Thẩm An An liền bừng sáng.
Thẩm An An ngạc nhiên, hai mắt mở lớn, chỉ thấy trên cây đại thụ trước mặt cô rủ xuống một chiếc xích đu.
Chiếc xích đu được làm từ một tấm ván gỗ bình thường, dây treo của xích đu được làm bằng sợi đằng thật, nhìn qua rất tự nhiên giản dị.
Nhưng trên tất cả các sợi dây treo của xích đu đều được quấn lên các bóng đèn bảy màu.
Những chiếc đèn bảy màu này sáng lấp lánh trong màn đêm, giúp vẻ ngoài của chiếc xích đu giản dị này tăng lên mấy phần xinh đẹp.
Chu Tùy Ngộ trộm quan sát sắc mặt của Thẩm An An, đến khi thấy trên mặt cô đều là vui vẻ mừng rỡ, hắn ngay lập tức yên lòng, vừa cười vừa nói: "Đây là xích đu, chơi rất vui, em có muốn tự mình ngồi thử xem không?"
Thẩm An An gật gật đầu, xách váy chạy đến.
Sau khi cô ngồi xuống, lập tức vẫy tay với Chu Tùy Ngộ: "Chơi cái này như thế nào? Anh đến đây dạy em."
Đã trải qua buổi trưa cầm tay dạy Thẩm An An dùng đũa, đối mặt với yêu cầu lúc này của cô, Chu Tùy Ngộ rất bình tĩnh.
Hắn bước qua, đứng ở sau lưng Thẩm An An, hỏi: "Sợ độ cao không?"
Thẩm An An lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không sợ!"
Ngoài miệng Chu Tùy Ngộ nói "không sợ thì tốt", nhưng động tác đẩy Thẩm An An lại rất cẩn thận.
Cuối cùng Thẩm An An không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Em muốn cao hơn một chút."
Chu Tùy Ngộ hết cách, đành phải đẩy cao hơn một chút.
Thẩm An An hài lòng đung đưa trên xích đu một lúc lâu, đến khi xích đu dừng lại, cô ngồi trên xích đu hỏi Chu Tùy Ngộ: "Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại làm xích đu cho em thế?"
Chu Tùy Ngộ thành thật nói: "Anh cho rằng buổi trưa em tức giận, cho nên..."
Thẩm An An đã hết giận từ lâu, nhưng nhìn dáng vẻ này của Chu Tùy Ngộ thì lại muốn trêu chọc hắn: "Ồ! Cho nên bây giờ anh đang dỗ dành em sao?"
Đúng là Chu Tùy Ngộ đang dỗ dành cô, nhưng mà hắn không nói lên lời, vì vậy mấp máy môi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói chuyện.
Thẩm An An: "Anh dỗ dành người khác như vậy, chắc chắn không được, để em dạy anh!"
Chu Tùy Ngộ đưa mắt nhìn Thẩm An An, chờ cô nói tiếp, sau đó chỉ thấy Thẩm An An mỉm cười nói: "Anh gọi em một tiếng An An, em sẽ tha thứ cho anh."