Chương 26
Lần đầu tiên Thẩm An An mọc chân là lúc cách lễ trưởng thành của cô còn nửa năm.
Lúc ấy cô đang say giấc trên chiếc giường đá ở đáy hang động, hơn nữa còn đang nằm mơ.
Cô mơ thấy mình cùng với người bạn tốt đang tản bộ, đi ngang qua một cửa hàng ăn vặt, tại đây có tặng sản phẩm mới miễn phí, cô được tặng một cái bánh "Tuyết Mochi", khối bánh nhỏ bằng nắm tay, vỏ ngoài trắng nõn, mềm dẻo, cắn một miếng thì nhân xoài với kem tươi bên trong liền tan chảy trong miệng, thực mát lạnh và tinh tế.
Thẩm An An ăn một cách rất vui vẻ, dù là đang mơ nhưng cô cũng vô thức vẩy đuôi.
Hậu quả là chân cô đập vào giường đá và bởi vì đau nên đã tỉnh giấc.
Lúc đầu, cô nhìn thấy đôi chân ở bên dưới tấm lụa Giao Tiêu* cũng không có phản ứng gì, vì tưởng rằng bản thân là đang mơ.
*Trong truyền thuyết, lụa do người cá dệt gọi là lụa Giao Tiêu, vừa mỏng vừa nhẹ, bề mặt vô cùng mịn màng, màu sắc xinh đẹp, không hề thấm nước.
Cho đến khi Cá Mái Chèo và Bạch Tuộc Tinh ở bên cạnh không biết vì sao lại đánh nhau, đánh đến bọt nước bắn tung tóe, sóng lớn cuồn cuộn, Thẩm An An mới cảm thấy mình không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tiến hóa ra hai chân.
Mẹ ơi, con có chân rồi, có chân rồi!!!
Tiếc là cô vui chưa được bao lâu thì đôi chân đã biến đổi lại thành đuôi cá.
Thẩm An An nhìn chằm chằm vào cái đuôi của mình hồi lâu, rồi đưa tay vỗ vỗ Cụ Rùa Biển nằm trên chiếc giường đá bên cạnh: "Ông Rùa Biển ơi, ông Rùa Biển..."
Cụ Rùa Biển ngơ ngác mở mắt: "...Sao thế?"
Thẩm An An: "Vừa rồi hình như cháu đã mọc hai chân, nhưng chớp mắt một cái nó đã biến về đuôi cá."
Cụ Rùa Biển nghe xong vẫn bình thản nhắm mắt lại: "Thông thường thì đây là giai đoạn tiến hóa thứ hai, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cháu sẽ đột nhiên biến ra đôi chân, nhưng vì chưa đến lúc nên dù có tiến hóa ra chân cũng không thể đi lại, hơn nữa cũng không duy trì được lâu."
Thẩm An An trầm ngâm nhìn chiếc đuôi cá của mình.
Nghe ý tứ của Cụ Rùa Biển thì trong gần nửa năm từ bây giờ đến lúc cô chính thức trưởng thành, bất cứ lúc nào, nơi nào cũng có thể mọc chân, hơn nữa còn là đôi chân chỉ nhìn được chứ không dùng được.
Như này có chút khó khăn rồi.
Dù sao ngày thường cô chỉ mặc áo, không mặc quần bởi vì có cái đuôi, giờ phải đột nhiên lộ chân ra ngoài, dọa người cũng thôi đi, mấu chốt là rất mất mặt đó.
Vừa nghĩ đến một ngày nào đó có thể mình đang ngồi cùng anh chàng nhà khoa học kia ăn trái cây, thì đột nhiên biến ra hai chân trần trụi trước mặt anh ấy... ôi, cảnh tượng quá đẹp rồi, đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
May thay, Thẩm An An nằm trên giường đá suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra một cách hay. Cô sử dụng lụa Giao Tiêu làm cho mình một chiếc váy dài, thật dài, từ thắt lưng đi xuống, chỉ lộ ra phần đuôi cá để thuận tiện cho việc bơi lội.
Bằng cách này, cho dù cô đột nhiên mọc thành chân ở bên ngoài cũng không sợ nữa!
Sau khi mặc xong, Thẩm An An nhìn chính mình từ trên xuống dưới một hồi lâu, trong lòng không khỏi thở dài nói: "Chân dài 2 mét yếu ớt thì sao! vẫn ổn hơn so với người có đôi chân dài 4 mét."
Lần đầu Chu Tùy Ngộ nhìn thấy cô mặc váy từ dưới biển ngoi lên, suýt chút nữa cho rằng là một cô gái nhân loại, cho đến khi nhìn thấy chiếc đuôi cá lộ ra mới nhận ra nàng tiên cá nhỏ, vẫn là nàng tiên cá nhỏ quen thuộc của anh, chẳng qua là cô trở nên xinh đẹp hơn trước, lại còn mặc váy nữa.
Chu Tùy Ngộ cảm thấy rằng, càng tiếp xúc với nàng tiên cá nhỏ càng cảm thấy trước mặt mình căn bản không phải là một con cá mà là một con người.
Thích ăn thức ăn của con người, tuy là không nói được nhưng cô cũng có thể hiểu được ngôn ngữ nhân loại, cô thích mặc quần áo đẹp, thích đeo trang sức đẹp, bây giờ thậm chí đã bắt đầu học con người mặc váy.
Đây không phải con người thì là gì?
Nhưng khi anh nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ thò đuôi xuống biển đùa giỡn với những con cá nhỏ, anh không khỏi thầm nhắc nhở - Chu Tùy Ngộ mày tỉnh táo lại, cô ấy là cá không phải người, cô ấy có đuôi đấy!!!
—
Hôm nay Chu Tùy Ngộ chuẩn bị cho Thẩm An An một món ăn khác trong danh sách các món ăn mẹ Trần cho anh. Đó là món thịt kho cải muối.
Theo cách làm của mẹ Trần, trước tiên Chu Thùy Ngộ đem thịt ba chỉ rửa sạch và nấu chín, cắt thành miếng nhỏ đều nhau, sau đó nêm với xì dầu, tỏi, đậu khuôn và các gia vị khác, rồi cho vào chiên đến khi chín vàng, để ráo dầu sau đó cho dưa muối vào nồi hấp, cuối cùng cho vào bát.
Món ăn này mùi vị rất đặc trưng, với nước sốt đậm đặc sệt màu, bên trong có thịt ba chỉ Thẩm An An có thể một hơi ăn hết bát lớn.
Trước đây cô sợ mập, không dám ăn những món nhiều dầu mỡ như thế này, nhưng giờ đã xuyên thành nàng tiên cá nhỏ có tài năng thiên phú, ăn như thế nào cũng không sợ mập, ăn đến mức cả mắt, môi đều dính dầu, trở nên óng ánh, trông chả giống cá mà rất giống mèo.
Lúc Thẩm An An đang ăn thịt, Chu Tùy Ngộ không việc gì làm mà gãi ngứa giúp cô.
Đúng vậy, anh nhặt một khúc cây trên đảo rồi dùng nó cào nhẹ vào người Thẩm An An. Nàng tiên cá nhỏ ngứa ở đâu anh liền gãi chỗ đó. Mẹ cũng không cần lo lắng cho anh, vì giúp một nàng người cá gãi ngứa mà tức giận hại thân nữa.
Thẩm An An dở khóc dở cười khi lần đầu nhìn thấy vẻ mặt lúc gãi ngứa của anh. Nhưng bây giờ cô đã rất quen rồi. Suy cho cùng vẻ mặt này mới phù hợp với hình tượng của một anh trai nhỏ ngây thơ trong sáng! Hơn nữa nhìn lưu manh giở trò lưu manh thì ý nghĩa gì, phải xem anh trai nhỏ hệ cấm dục này cởi ra tấm da sói mới thú vị.
Nghĩ đến chưa đầy nửa năm, cô đã có thể tung tăng nhảy vào lòng của anh trai nhỏ, Thẩm An An đang cắn miếng thịt suýt chút nữa đã cười lên thành tiếng.
Mãi đến khi Chu Tùy Ngộ nghi hoặc nhìn qua, Thẩm An An mới ngồi ngay ngắn lại tiếp tục ăn thịt.
Sau khi ăn uống no đủ, Thẩm An An nằm trên tảng đá ngầm phơi nắng.
Từ khi biến thành nàng tiên cá, cô không những không bị béo cho dù ăn nhiều ra sao, mà còn có một ưu điểm rất tốt là da sẽ không bị sạm đi dù cô có phơi nắng như thế nào đi chăng nữa.
Phải biết rằng trước kia Thẩm An An vì muốn có làn da trắng, cô phải cực kỳ né tránh nắng, ngay cả ở trong thời tiết nhiệt độ cao tới 40 độ cũng đều trang bị kín mít từ đầu đến chân. Ánh nắng mặt trời là cái gì? Đó chính là kẻ thù của nhan sắc đó!
Nhưng bây giờ quá tốt rồi, mỗi ngày được ăn uống no đủ, rồi nằm phơi nắng, nhân tiện trêu chọc anh trai nhỏ, có thể nói đó là cuộc sống như mơ của một con cá!
Kể ra thì Nàng Tiên Cá nhỏ không bị rám nắng còn có thể giải thích, dù sao cả ngày lẫn đêm cô đều ngâm mình trong nước biển. Thế nhưng anh chàng nhà khoa học này dường như không bị rám nắng, đây mới là điều khiến Thẩm An An kinh ngạc.
Lần đầu tiên Thẩm An An nhìn thấy anh chàng nhà khoa học này thì đã thấy da anh rất đẹp, trắng nõn, rất mềm mại giống như đậu phụ non vậy.
Hơn nữa làn da hầu như không có khuyết điểm nào, chỉ có một nốt ruồi nhạt màu ở đuôi mắt. Nó không làm gương mặt xấu đi mà ngược lại khiến anh càng thu hút.
Thẩm An An nghĩ ngợi hồi lâu không khỏi nhớ tới tối hôm đó, vô tình nhìn thấy anh trai nhỏ thay quần áo, lộ ra bả vai trắng nõn xinh đẹp, không biết trên người của anh có phải cũng đều trắng nõn như bả vai hay không...
Ôi, dừng lại, dừng lại, đi ngủ thôi, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Khi nàng tiên cá nhỏ đang ngủ, Chu Tùy Ngộ lấy cuốn sổ của mình ra và bắt đầu viết bản "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá", đến nay báo cáo của anh đã đổi thành quyển thứ 3. Quyển đầu tiên bị anh viết lung tung, đè dưới đáy tủ, quyển thứ hai đã đưa cho Sở Trưởng Trịnh lúc cá cược với Từ Thanh Thụ rồi, còn đây là quyển mới nhất.
So với hai cái trước thì bản báo cáo lần này chi tiết hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, anh đem tóc, vảy bạc trên người nàng tiên cá nhỏ mang về soi dưới kính hiển vi, cẩn thận quan sát, anh còn lấy một ít tế bào từ trên người cô bỏ vào đĩa petri* để bồi dưỡng, quan sát. Ngoài ra, anh còn thu âm giọng hát, giọng nói giao tiếp của cô với Cá Mái Chèo để phân tích. Sau khi phân tích, anh kết luận rằng nàng tiên cá nhỏ có kỹ năng giao tiếp đặc biệt với các loài cá khác, mặc dù con người không hiểu được loại giao tiếp này, nhưng cá có thể hiểu được.
*Đĩa petri: là một loại đĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
Cho nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ giao tiếp với Ca Mái Chèo thì trong đầu hắn không khỏi nghĩ thầm, hai người này đang tán gẫu sao? Nói về chủ đề gì thế?
Cá Mái Chèo cảm thấy ánh mắt của anh chàng nhà khoa học này nhìn mình gần đây hơi kỳ lạ.
Ban đầu cậu ấy nghĩ rằng người này muốn đánh nhau với mình, nhưng sau đó nhìn kỹ lại mới thấy không giống.
Bây giờ cậu ấy đã trưởng thành và có thể trực tiếp giao tiếp với con người, nhưng ngay từ lúc mới trưởng thành, Cụ Rùa Biển đã dặn cậu rất kỹ, vạn lần không được để lộ danh tính của mình, nên Cá Mái Chèo nhẫn nại mà không nói ra.
Cậu ấy chỉ hỏi Thẩm An An: "Anh chàng nhà khoa học đó suốt ngày cứ nhìn tôi làm gì thế?"
Tinh thần của Thẩm An An vững như chó, nghe vậy cô quay đầu lại để xoa dịu Ca Mái Chèo: "Phỏng chừng là bệnh nghề nghiệp đó, dù sao các nhà khoa học như bọn họ chẳng phải rất thích nhìn vào cái này cái nọ sao? Cậu không thấy lúc ngồi trên tảng đá ngầm, anh ấy cầm một chiếc vảy của tôi liền có thể ngồi nhìn nửa ngày sao?
Cá Mái Chèo nghĩ thấy có lý,nhưng mỗi ngày bị người nhìn nhìn chằm chằm như vậy mà không thể đánh chết hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, lúc Cụ Rùa Biển bảo cậu ấy trông chừng Thẩm An An và chàng trai nhà khoa học thì cậu đã lập tức từ chối.
"Con không làm"
Cụ Rùa Biển không ngờ cậu ấy sẽ từ chối, sững sờ giây lát mới hỏi: "...Con không làm thì định đi làm gì?
Cá Mái Chèo suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Con muốn lên bờ để xem thử."
Nhắc mới nhớ, từ khi trưởng thành tới giờ cậu ấy chưa được lên bờ lần nào.
Rùa già cũng tỏ vẻ giải thích, dù sao bất kỳ quái vật dưới đáy biển nào, chỉ cần trưởng thành lập tức có thể lên bờ, cũng có một số không muốn ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật, sự việc mới mẻ. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Cá Mái Chèo này, động một chút liền đòi đánh đòi giết, nếu cứ cho cậu ấy lên bờ như vậy, Cụ Rùa Biển quả thật rất lo lắng. Kỳ thật cách tốt nhất là ông tđích thân đi cùng Cá Mái Chèo, nhưng nếu ông cũng đi, ông càng lo lắng hơn khi để lại một mình thẩm An An bên cạnh cái người nhà khoa học.
Vì vậy lòng của Cụ Rùa Biển rối như tơ vò, cuối cùng ông gọi Bạch Tuộc Tinh đến và bảo cô đi cùng với Cá Mái Chèo.
Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo tuy là không hợp nhau, nhưng phải cho Cụ Rùa Biển một chút mặt mũi, cho nên cô miễn cưỡng đồng ý. Ngược lại Thẩm An An, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo, cẩn thận hỏi Cụ Rùa Biển: "Ông chắc chắc sắp xếp như này là hợp lý? "
Cụ Rùa Biên: "... Có chuyện gì vậy? "
Thẩm An An: "Không có gì, chỉ là nếu ông để Cá Mái Chèo một mình lên bờ,thì cùng lắm cũng là một anh trai giang hồ, đơn đả độc đấu*. Nhưng ngươi để cho hai người này cùng đi lên, đó chính là cặp đôi gây chuyện đó."
*Đơn đả độc đấu: chiến đấu một mình, không có người hỗ trợ.
Lúc ấy cô đang say giấc trên chiếc giường đá ở đáy hang động, hơn nữa còn đang nằm mơ.
Cô mơ thấy mình cùng với người bạn tốt đang tản bộ, đi ngang qua một cửa hàng ăn vặt, tại đây có tặng sản phẩm mới miễn phí, cô được tặng một cái bánh "Tuyết Mochi", khối bánh nhỏ bằng nắm tay, vỏ ngoài trắng nõn, mềm dẻo, cắn một miếng thì nhân xoài với kem tươi bên trong liền tan chảy trong miệng, thực mát lạnh và tinh tế.
Thẩm An An ăn một cách rất vui vẻ, dù là đang mơ nhưng cô cũng vô thức vẩy đuôi.
Hậu quả là chân cô đập vào giường đá và bởi vì đau nên đã tỉnh giấc.
Lúc đầu, cô nhìn thấy đôi chân ở bên dưới tấm lụa Giao Tiêu* cũng không có phản ứng gì, vì tưởng rằng bản thân là đang mơ.
*Trong truyền thuyết, lụa do người cá dệt gọi là lụa Giao Tiêu, vừa mỏng vừa nhẹ, bề mặt vô cùng mịn màng, màu sắc xinh đẹp, không hề thấm nước.
Cho đến khi Cá Mái Chèo và Bạch Tuộc Tinh ở bên cạnh không biết vì sao lại đánh nhau, đánh đến bọt nước bắn tung tóe, sóng lớn cuồn cuộn, Thẩm An An mới cảm thấy mình không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tiến hóa ra hai chân.
Mẹ ơi, con có chân rồi, có chân rồi!!!
Tiếc là cô vui chưa được bao lâu thì đôi chân đã biến đổi lại thành đuôi cá.
Thẩm An An nhìn chằm chằm vào cái đuôi của mình hồi lâu, rồi đưa tay vỗ vỗ Cụ Rùa Biển nằm trên chiếc giường đá bên cạnh: "Ông Rùa Biển ơi, ông Rùa Biển..."
Cụ Rùa Biển ngơ ngác mở mắt: "...Sao thế?"
Thẩm An An: "Vừa rồi hình như cháu đã mọc hai chân, nhưng chớp mắt một cái nó đã biến về đuôi cá."
Cụ Rùa Biển nghe xong vẫn bình thản nhắm mắt lại: "Thông thường thì đây là giai đoạn tiến hóa thứ hai, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cháu sẽ đột nhiên biến ra đôi chân, nhưng vì chưa đến lúc nên dù có tiến hóa ra chân cũng không thể đi lại, hơn nữa cũng không duy trì được lâu."
Thẩm An An trầm ngâm nhìn chiếc đuôi cá của mình.
Nghe ý tứ của Cụ Rùa Biển thì trong gần nửa năm từ bây giờ đến lúc cô chính thức trưởng thành, bất cứ lúc nào, nơi nào cũng có thể mọc chân, hơn nữa còn là đôi chân chỉ nhìn được chứ không dùng được.
Như này có chút khó khăn rồi.
Dù sao ngày thường cô chỉ mặc áo, không mặc quần bởi vì có cái đuôi, giờ phải đột nhiên lộ chân ra ngoài, dọa người cũng thôi đi, mấu chốt là rất mất mặt đó.
Vừa nghĩ đến một ngày nào đó có thể mình đang ngồi cùng anh chàng nhà khoa học kia ăn trái cây, thì đột nhiên biến ra hai chân trần trụi trước mặt anh ấy... ôi, cảnh tượng quá đẹp rồi, đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
May thay, Thẩm An An nằm trên giường đá suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra một cách hay. Cô sử dụng lụa Giao Tiêu làm cho mình một chiếc váy dài, thật dài, từ thắt lưng đi xuống, chỉ lộ ra phần đuôi cá để thuận tiện cho việc bơi lội.
Bằng cách này, cho dù cô đột nhiên mọc thành chân ở bên ngoài cũng không sợ nữa!
Sau khi mặc xong, Thẩm An An nhìn chính mình từ trên xuống dưới một hồi lâu, trong lòng không khỏi thở dài nói: "Chân dài 2 mét yếu ớt thì sao! vẫn ổn hơn so với người có đôi chân dài 4 mét."
Lần đầu Chu Tùy Ngộ nhìn thấy cô mặc váy từ dưới biển ngoi lên, suýt chút nữa cho rằng là một cô gái nhân loại, cho đến khi nhìn thấy chiếc đuôi cá lộ ra mới nhận ra nàng tiên cá nhỏ, vẫn là nàng tiên cá nhỏ quen thuộc của anh, chẳng qua là cô trở nên xinh đẹp hơn trước, lại còn mặc váy nữa.
Chu Tùy Ngộ cảm thấy rằng, càng tiếp xúc với nàng tiên cá nhỏ càng cảm thấy trước mặt mình căn bản không phải là một con cá mà là một con người.
Thích ăn thức ăn của con người, tuy là không nói được nhưng cô cũng có thể hiểu được ngôn ngữ nhân loại, cô thích mặc quần áo đẹp, thích đeo trang sức đẹp, bây giờ thậm chí đã bắt đầu học con người mặc váy.
Đây không phải con người thì là gì?
Nhưng khi anh nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ thò đuôi xuống biển đùa giỡn với những con cá nhỏ, anh không khỏi thầm nhắc nhở - Chu Tùy Ngộ mày tỉnh táo lại, cô ấy là cá không phải người, cô ấy có đuôi đấy!!!
—
Hôm nay Chu Tùy Ngộ chuẩn bị cho Thẩm An An một món ăn khác trong danh sách các món ăn mẹ Trần cho anh. Đó là món thịt kho cải muối.
Theo cách làm của mẹ Trần, trước tiên Chu Thùy Ngộ đem thịt ba chỉ rửa sạch và nấu chín, cắt thành miếng nhỏ đều nhau, sau đó nêm với xì dầu, tỏi, đậu khuôn và các gia vị khác, rồi cho vào chiên đến khi chín vàng, để ráo dầu sau đó cho dưa muối vào nồi hấp, cuối cùng cho vào bát.
Món ăn này mùi vị rất đặc trưng, với nước sốt đậm đặc sệt màu, bên trong có thịt ba chỉ Thẩm An An có thể một hơi ăn hết bát lớn.
Trước đây cô sợ mập, không dám ăn những món nhiều dầu mỡ như thế này, nhưng giờ đã xuyên thành nàng tiên cá nhỏ có tài năng thiên phú, ăn như thế nào cũng không sợ mập, ăn đến mức cả mắt, môi đều dính dầu, trở nên óng ánh, trông chả giống cá mà rất giống mèo.
Lúc Thẩm An An đang ăn thịt, Chu Tùy Ngộ không việc gì làm mà gãi ngứa giúp cô.
Đúng vậy, anh nhặt một khúc cây trên đảo rồi dùng nó cào nhẹ vào người Thẩm An An. Nàng tiên cá nhỏ ngứa ở đâu anh liền gãi chỗ đó. Mẹ cũng không cần lo lắng cho anh, vì giúp một nàng người cá gãi ngứa mà tức giận hại thân nữa.
Thẩm An An dở khóc dở cười khi lần đầu nhìn thấy vẻ mặt lúc gãi ngứa của anh. Nhưng bây giờ cô đã rất quen rồi. Suy cho cùng vẻ mặt này mới phù hợp với hình tượng của một anh trai nhỏ ngây thơ trong sáng! Hơn nữa nhìn lưu manh giở trò lưu manh thì ý nghĩa gì, phải xem anh trai nhỏ hệ cấm dục này cởi ra tấm da sói mới thú vị.
Nghĩ đến chưa đầy nửa năm, cô đã có thể tung tăng nhảy vào lòng của anh trai nhỏ, Thẩm An An đang cắn miếng thịt suýt chút nữa đã cười lên thành tiếng.
Mãi đến khi Chu Tùy Ngộ nghi hoặc nhìn qua, Thẩm An An mới ngồi ngay ngắn lại tiếp tục ăn thịt.
Sau khi ăn uống no đủ, Thẩm An An nằm trên tảng đá ngầm phơi nắng.
Từ khi biến thành nàng tiên cá, cô không những không bị béo cho dù ăn nhiều ra sao, mà còn có một ưu điểm rất tốt là da sẽ không bị sạm đi dù cô có phơi nắng như thế nào đi chăng nữa.
Phải biết rằng trước kia Thẩm An An vì muốn có làn da trắng, cô phải cực kỳ né tránh nắng, ngay cả ở trong thời tiết nhiệt độ cao tới 40 độ cũng đều trang bị kín mít từ đầu đến chân. Ánh nắng mặt trời là cái gì? Đó chính là kẻ thù của nhan sắc đó!
Nhưng bây giờ quá tốt rồi, mỗi ngày được ăn uống no đủ, rồi nằm phơi nắng, nhân tiện trêu chọc anh trai nhỏ, có thể nói đó là cuộc sống như mơ của một con cá!
Kể ra thì Nàng Tiên Cá nhỏ không bị rám nắng còn có thể giải thích, dù sao cả ngày lẫn đêm cô đều ngâm mình trong nước biển. Thế nhưng anh chàng nhà khoa học này dường như không bị rám nắng, đây mới là điều khiến Thẩm An An kinh ngạc.
Lần đầu tiên Thẩm An An nhìn thấy anh chàng nhà khoa học này thì đã thấy da anh rất đẹp, trắng nõn, rất mềm mại giống như đậu phụ non vậy.
Hơn nữa làn da hầu như không có khuyết điểm nào, chỉ có một nốt ruồi nhạt màu ở đuôi mắt. Nó không làm gương mặt xấu đi mà ngược lại khiến anh càng thu hút.
Thẩm An An nghĩ ngợi hồi lâu không khỏi nhớ tới tối hôm đó, vô tình nhìn thấy anh trai nhỏ thay quần áo, lộ ra bả vai trắng nõn xinh đẹp, không biết trên người của anh có phải cũng đều trắng nõn như bả vai hay không...
Ôi, dừng lại, dừng lại, đi ngủ thôi, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Khi nàng tiên cá nhỏ đang ngủ, Chu Tùy Ngộ lấy cuốn sổ của mình ra và bắt đầu viết bản "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá", đến nay báo cáo của anh đã đổi thành quyển thứ 3. Quyển đầu tiên bị anh viết lung tung, đè dưới đáy tủ, quyển thứ hai đã đưa cho Sở Trưởng Trịnh lúc cá cược với Từ Thanh Thụ rồi, còn đây là quyển mới nhất.
So với hai cái trước thì bản báo cáo lần này chi tiết hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, anh đem tóc, vảy bạc trên người nàng tiên cá nhỏ mang về soi dưới kính hiển vi, cẩn thận quan sát, anh còn lấy một ít tế bào từ trên người cô bỏ vào đĩa petri* để bồi dưỡng, quan sát. Ngoài ra, anh còn thu âm giọng hát, giọng nói giao tiếp của cô với Cá Mái Chèo để phân tích. Sau khi phân tích, anh kết luận rằng nàng tiên cá nhỏ có kỹ năng giao tiếp đặc biệt với các loài cá khác, mặc dù con người không hiểu được loại giao tiếp này, nhưng cá có thể hiểu được.
*Đĩa petri: là một loại đĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
Cho nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ giao tiếp với Ca Mái Chèo thì trong đầu hắn không khỏi nghĩ thầm, hai người này đang tán gẫu sao? Nói về chủ đề gì thế?
Cá Mái Chèo cảm thấy ánh mắt của anh chàng nhà khoa học này nhìn mình gần đây hơi kỳ lạ.
Ban đầu cậu ấy nghĩ rằng người này muốn đánh nhau với mình, nhưng sau đó nhìn kỹ lại mới thấy không giống.
Bây giờ cậu ấy đã trưởng thành và có thể trực tiếp giao tiếp với con người, nhưng ngay từ lúc mới trưởng thành, Cụ Rùa Biển đã dặn cậu rất kỹ, vạn lần không được để lộ danh tính của mình, nên Cá Mái Chèo nhẫn nại mà không nói ra.
Cậu ấy chỉ hỏi Thẩm An An: "Anh chàng nhà khoa học đó suốt ngày cứ nhìn tôi làm gì thế?"
Tinh thần của Thẩm An An vững như chó, nghe vậy cô quay đầu lại để xoa dịu Ca Mái Chèo: "Phỏng chừng là bệnh nghề nghiệp đó, dù sao các nhà khoa học như bọn họ chẳng phải rất thích nhìn vào cái này cái nọ sao? Cậu không thấy lúc ngồi trên tảng đá ngầm, anh ấy cầm một chiếc vảy của tôi liền có thể ngồi nhìn nửa ngày sao?
Cá Mái Chèo nghĩ thấy có lý,nhưng mỗi ngày bị người nhìn nhìn chằm chằm như vậy mà không thể đánh chết hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, lúc Cụ Rùa Biển bảo cậu ấy trông chừng Thẩm An An và chàng trai nhà khoa học thì cậu đã lập tức từ chối.
"Con không làm"
Cụ Rùa Biển không ngờ cậu ấy sẽ từ chối, sững sờ giây lát mới hỏi: "...Con không làm thì định đi làm gì?
Cá Mái Chèo suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Con muốn lên bờ để xem thử."
Nhắc mới nhớ, từ khi trưởng thành tới giờ cậu ấy chưa được lên bờ lần nào.
Rùa già cũng tỏ vẻ giải thích, dù sao bất kỳ quái vật dưới đáy biển nào, chỉ cần trưởng thành lập tức có thể lên bờ, cũng có một số không muốn ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật, sự việc mới mẻ. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Cá Mái Chèo này, động một chút liền đòi đánh đòi giết, nếu cứ cho cậu ấy lên bờ như vậy, Cụ Rùa Biển quả thật rất lo lắng. Kỳ thật cách tốt nhất là ông tđích thân đi cùng Cá Mái Chèo, nhưng nếu ông cũng đi, ông càng lo lắng hơn khi để lại một mình thẩm An An bên cạnh cái người nhà khoa học.
Vì vậy lòng của Cụ Rùa Biển rối như tơ vò, cuối cùng ông gọi Bạch Tuộc Tinh đến và bảo cô đi cùng với Cá Mái Chèo.
Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo tuy là không hợp nhau, nhưng phải cho Cụ Rùa Biển một chút mặt mũi, cho nên cô miễn cưỡng đồng ý. Ngược lại Thẩm An An, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo, cẩn thận hỏi Cụ Rùa Biển: "Ông chắc chắc sắp xếp như này là hợp lý? "
Cụ Rùa Biên: "... Có chuyện gì vậy? "
Thẩm An An: "Không có gì, chỉ là nếu ông để Cá Mái Chèo một mình lên bờ,thì cùng lắm cũng là một anh trai giang hồ, đơn đả độc đấu*. Nhưng ngươi để cho hai người này cùng đi lên, đó chính là cặp đôi gây chuyện đó."
*Đơn đả độc đấu: chiến đấu một mình, không có người hỗ trợ.