Chương 2
Mười hai giờ đêm, đèn đuốc trong phòng họp của sở nghiên cứu biển sâu thành phố Cá Voi vẫn sáng trưng, mọi người đang thảo luận sôi nổi xem cuối cùng ai sẽ là người đến trông nom nàng tiên cá.
Lúc trước cũng đã nói, toàn bộ sở nghiêm cứu đều cực kỳ coi trọng chuyện của tiên cá nhỏ, bây giờ ngay cả chính phủ Hoa Quốc cũng bị kinh động, thậm chí bên trên còn lên tiếng, bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được tiên cá này.
Bên trên đã coi trọng như thế, chắc chắn lãnh đạo của sở nghiên cứu cũng phải xốc lên mười hai phần tinh thần để ứng phó, cho nên không thể không cẩn thận suy tính về vấn đề trông nom tiên cá này được.
Lão Trịnh - trưởng sở nghiên cứu là một người đàn ông trung niên có nguy cơ bị trọc đầu, từ trước đến nay luôn thờ phụng công bằng, chính trực và dân chủ. Nhìn thấy mọi người thảo luận nửa ngày mà vẫn không thảo luận được gì, ông lập tức vung tay nói: "Vậy thì mọi người bỏ phiếu kín đi."
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có kết quả bỏ phiếu kín.
Có hai người có số phiếu cao nhất, một người trong đó là Từ Thanh Thụ, một người khác là Chu Tùy Ngộ hôm nay không có mặt. Ai cũng biết Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ là kẻ thù không đội trời chung, hoặc dùng cách nói chính xác hơn là: Từ Thanh Thụ vẫn luôn đơn phương chướng mắt Chu Tùy Ngộ, mà Chu Tùy Ngộ đối xử với Từ Thanh Thụ cũng như đối xử với những người khác trong sở nghiên cứu, dù sao thì trừ khi cần phải giao lưu ra, ngày thường nếu có thể phớt lờ thì anh sẽ hoàn toàn phớt lờ.
Nói ra thì Chu Tùy Ngộ cũng được coi là sự tồn tại đặc biệt nhất của sở nghiên cứu. Rõ ràng anh mới đến sở nghiên cứu không lâu nhưng vừa đến một lần đã cực kỳ nổi danh, được đánh giá rất tốt trong mắt các đồng nghiệp nữ. Cũng không phải vì thứ gì khác, đơn thuần là vì gương mặt đẹp trai và phong lưu kia của Chu Tùy Ngộ.
Hơn nữa sau khi tìm hiểu, đám người của sở nghiên cứu phát hiện ra Chu Tùy Ngộ không phải chỉ có một gương mặt đẹp trai mà anh còn là tiến sĩ nhỏ tuổi nhất trong sở nghiên cứu. Mười sáu tuổi lên khoa chính quy, hai mươi lăm tuổi vừa tốt nghiệp tiến sĩ đã vào đại học hải dương nước Hoa, vượt bậc trên tiến sĩ*, hai mươi tám tuổi vừa ra ngoài đã được mời trở thành nghiên cứu viên của sở nghiên cứu sinh vật khoa học thành phố Cá Voi. Có thể nói năng lực và gương mặt kia đều xuất sắc như nhau, không, thậm chí có thể nói là năng lực còn xuất sắc hơn cả gương mặt.
*trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học)
Trong sở nghiên cứu có rất nhiều chuyện liên quan đến Chu Tùy Ngộ, có người nói anh có một phần tư dòng máu con lai nên mũi còn thẳng hơn người bình thường ở Hoa Quốc, lông mày cũng tinh tế hơn người. Còn có người nói anh là con nhà giàu, trong nhà có mỏ, không làm nghiên cứu được thì sẽ trở về thừa kế gia tài bạc tỉ...
Đương nhiên những thứ này đều không phải nguyên nhân thật sự khiến Từ Thanh Thụ không ưa Chu Tùy Ngộ, thứ thật sự khiến Từ Thanh Thụ ghét Chu Tùy Ngộ chính là điệu bộ tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu của anh.
Rõ ràng chỉ là một người mới nhưng mọi người đều túm lấy ngồi chém gió tự kỷ. Mỗi ngày trừ làm nghiên cứu ra thì lại làm nghiên cứu, mọi hoạt động giải trí xã giao trong sở đều không tham gia, nhưng mỗi lần nhắc tới Chu Tùy Ngộ là người trong sở lại khen không ngừng, thậm chí bây giờ bỏ phiếu kín, đãi ngộ của Chu Tùy Ngộ cũng ngang hàng với một công nhân viên kỳ cựu đã làm việc hai ba năm trong sở như Từ Thanh Thụ, điều này sao có thể khiến Từ Thanh Thụ nuốt trôi cơn tức này được?
Trịnh Sở nhìn thấy kết quả bỏ phiếu, xoắn xuýt đến mức túm lấy cái đầu trọc tóc, tóc lại rụng thêm vài sợi. Thật ra trong lòng ông cũng nghiêng về Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ, vốn tưởng bỏ phiếu kín là đưa ra lựa chọn thay ông nhưng kết quả trước mắt...
Trong bầu không khí trầm mặc và lúng túng, Từ Thanh Thụ chủ động đứng dậy: "Vì ứng cử viên được chọn ra là tôi và Chu Tùy Ngộ nên để tôi và cậu ta tự giải quyết đi. Trịnh Sở, ông cảm thấy ý này thế nào?"
Đương nhiên Trịnh Sở cầu còn không được: "Cứ quyết định như vậy đi."
Chu Tùy Ngộ vừa ra biển về thì nghe người trong sở nói chuyện phát hiện ra tiên cá trong biển Cá Voi, cũng nghe nói người trong sở có ý chọn ra một người giữa anh và Từ Thanh Thụ để đi phụ trách việc nghiên cứu nàng tiên cá.
Nếu là chuyện khác, Chu Tùy Ngộ thật sự không ngại mà nhường Từ Thanh Thụ một chút nhưng việc này liên quan đến nghiên cứu, hơn nữa còn là nghiên cứu về nguy cơ tuyệt chủng của tiên cá, Chu Tùy Ngộ nói không động lòng thì chắc chắn là nói xạo.
Cho nên lúc Từ Thanh Thụ tìm tới, công khai ám chỉ bảo Chu Tùy Ngộ từ bỏ thì mặt anh không đổi sắc mà từ chối: "Cạnh tranh công bằng đi."
Từ Thanh Thụ khẽ xì một tiếng: "Được, vậy cậu nói xem luật cạnh tranh công bằng thế nào?"
Chu Tùy Ngộ suy nghĩ một chút: "Hai chúng ta đều đến tạm trú trên đảo Cá Voi, trong vòng ba tháng, ai có tiến triển trong việc nghiên cứu tiên cá trước thì người đó được tiếp tục nghiên cứu, còn người khác tự động rời đi."
Nghiên cứu đương nhiên phải lấy kết quả ra nói chuyện, đây đúng là cách cạnh tranh vô cùng công bằng, cho nên Từ Thanh Thụ cũng không còn gì để nói.
Vì vậy, việc này đã quyết định xong.
...
Từ sau ngày bất cẩn đụng phải máy thăm dò của nhân viên nghiên cứu khoa học khiến mình bị bại lộ, Thẩm An An trở về hang động ảo não mấy ngày liền. Nhưng sau khi ổn định tinh thần thì cô lại bắt đầu suy nghĩ, hình như nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác cũng bại lộ, mặc dù Thẩm An An không còn nhớ rõ cách bại lộ cụ thể nhưng dù sao thì kết quả cũng đều như nhau.
Cũng chính vì nàng tiên cá bị bại lộ thân phận nên nam chính và các đồng nghiệp của anh ta mới đến tạm trú trên đảo gần đó, sau đó mới có tình tiết máu chó như nàng tiên cá biến thành hình người lên đảo vào đêm trăng, cuối cùng vừa gặp đã yêu nam chính.
Chỉ cần Thẩm An An vừa nghĩ đến hình ảnh chia chia hợp hợp, ngược thân ngược tâm của nàng tiên cá và nam chính trong kịch bản nguyên tác là cô đã không nhịn được thầm thề trong lòng: Cho dù hướng đi hiện tại giống với hướng đi của kịch bản lúc trước thì cô cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế đi lệch kịch bản, tóm lại là tuyệt đối, tuyệt đối không thể có bất kỳ lần gặp nhau nào với nam chính Từ Thanh Thụ trong nguyên tác nữa.
Vì cách xa Từ Thanh Thụ, thậm chí Thẩm An An còn có ý nghĩ muốn rời khỏi vùng biển này, kết quả cô vừa nói suy nghĩ này ra, cụ rùa biển đã bật khóc, ngay cả bạn thiếu niên bộp chộp như cá mái chèo cũng muốn nói lại thôi.
Cụ nhà người ta không muốn rời quê cha đất tổ thì Thẩm An An còn có thể hiểu được, nhưng một thanh niên ngày nào cũng chạy ra ngoài tìm trò vui như cá mái chèo thì có vấn đề gì chứ?
Thẩm An An: "Sao hả, cậu cũng không nỡ rời khỏi vùng biển này à?"
Cá mái chèo: "Gần đây tôi hẹn cá mập PK, hai bên đã nói rồi, bất kể là sống hay chết, ai chạy trước thì người đó là cháu trai..."
Thiếu nữ Phật hệ Thẩm An An: "..."
Bây giờ cá đều hung hãn thế à?
Chạy là không thể chạy rồi, vậy chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Vài ngày sau, bên sở nghiên cứu phái người tới xây một trụ sở tạm thời trên đảo gần đó, bên trong được bố trí mọi thứ, bao gồm cả thiết bị sinh hoạt và thiết bị nghiên cứu.
Sau đó nữa, Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ được thuyền thăm dò khoa học của sở nghiên cứu đóng gói đưa tới.
Điều kiện tự nhiên trên đảo không tốt như bên sở nghiên cứu nhưng Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ đều bình tĩnh chấp nhận hiện thực. Nhất là Từ Thanh Thụ, anh ta vừa bỏ hành lý vào phòng là đã đem theo máy thăm dò Thượng Hải và dụng cụ ghi chép lái thuyền ra biển.
Đương nhiên kết quả là không thu hoạch được gì.
Hơn nữa mấy ngày kế tiếp anh ta đều như vậy, nếu không phải ngày đó anh ta tận mắt nhìn thấy tung tích của nàng tiên cá qua màn hình của máy thăm dò trên thuyền thăm dò khoa học thì Từ Thanh Thụ cũng suýt chút hoài nghi nàng tiên cá kia là do bọn họ suy tưởng ra.
So với Từ Thanh Thụ bận bịu thì bạn cùng nhà Chu Tùy Ngộ của anh ta dường như không có việc gì, mỗi ngày vẫn giữ gương mặt than đẹp trai kia bình tĩnh làm thí nghiệm rồi viết báo cáo, viết báo cáo rồi làm thí nghiệm, cuộc sống chẳng khác gì khi còn ở sở nghiên cứu.
Được rồi, không phải mỗi ngày anh đều ung dung, thật ra cũng có chút khác biệt, ít nhất thì mỗi ngày ở sở nghiên cứu anh đều ăn cơm ở căn tin, còn trên đảo này thì Chu Tùy Ngộ phải đích thân xuống bếp nấu cơm. Nếu không phải lần này phải ở chung với Chu Tùy Ngộ trên hòn đảo hoang này thì Từ Thanh Thụ thật sự không biết tiểu bạch kiểm Chu Tùy Ngộ còn biết cả nấu cơm, không chỉ biết mà thậm chí còn làm khá tốt.
Bây giờ bọn họ ở trên đảo, vật tư không thể phong phú như ở ngoài. Mặc dù khoảng một tuần sẽ có thuyền thăm dò khoa học tới đưa vật tư cho bọn họ nhưng ở trên đảo không có tủ lạnh, vì vậy những thứ đưa tới hoàn toàn chỉ là rau quả, chẳng hạn như khoai tây, rau cải trắng, củ cải trắng,... Thịt thì bình thường khoảng một hai ngày đầu thuyền cập bờ sẽ có thịt tươi, những lúc khác đều là rau củ xào chay.
Nhưng cho dù dưới điều kiện đó thì Chu Tùy Ngộ vẫn trôi qua khoảng thời gian vô cùng vui vẻ. Một ngày ba bữa ăn đúng giờ, mấy ngày có điều kiện tốt thì ăn thịt băm xào rau cải trắng, xương sườn hầm củ cải, mấy ngày điều kiện không tốt thì ăn khoai tây sợi với ớt xanh, tỏi giã xào rau muống...
Thậm chí anh còn treo thịt ba chỉ đã ướp xong gia vị ở bên ngoài, dùng ánh nắng trên đảo để phơi thành thịt xông khói. Điều này làm cho mì tôm trong tay Từ Thanh Thụ cũng không còn ngon nữa.
Thật ra Chu Tùy Ngộ đã từng mời anh ta ăn cơm chung mấy lần nhưng chính Từ Thanh Thụ không muốn hạ mặt ăn mà thôi. Chỉ có điều Từ Thanh Thụ có thể chịu nhưng một người khác thì không chịu nổi.
Mỗi ngày Chu Tùy Ngộ chuẩn bị đủ loại món ngon đa dạng trên đảo, nàng tiên cá nhỏ cách vách sắp bị thèm phát khóc rồi.
Từ khoảng thời gian trước đến nay, Thẩm An An đã gần như chấp nhận sự thật mình xuyên sách một cách khó hiểu, thậm chí ngay cả thiết lập máu chó xuyên thành nàng tiên cá này cô cũng dần tiếp nhận luôn rồi.
Vẫn là câu nói cũ, nhập gia tùy tục. Nếu như cuộc sống nhất định phải lạnh lùng xuống tay với nàng tiên cá nhỏ như cô, vậy việc cô có thể làm cũng chỉ là nằm xuống, cố gắng không chết quá xấu là được rồi.
Nhưng có một số việc có thể nhịn, có thể nhắm mắt cho qua cũng có một số việc lại không thể, chẳng hạn như ăn.
Trước khi xuyên sách, mặc dù Thẩm An An là một trợ lý của nhà thiết kế bình thường nhưng cô vẫn luôn ăn uống no đủ, vì vậy xưa nay cô sẽ không để mình phải ấm ức trên phương diện ăn uống.
Bây giờ đã biến thành một nàng tiên cá, mặc dù giống loài dưới biển phức tạp, dùng cách nói của cá mái chèo thì chính là "Chỉ cần há miệng, tất cả những vật có thể nhúc nhích đều sẽ biến thành đồ ăn". Nhưng đầu tiên, Thẩm An An là một thiếu nữ Phật hệ, cô không sát sinh cũng không thích ăn đồ sống. Thứ hai, có thể là vì dưới đáy biển không thấy ánh nắng mặt trời nên có một vài sinh vật có vóc dáng quá đau ốm, Thẩm An An thật sự không nuốt nổi... Thế nên cô xuyên qua đây lâu vậy rồi, mỗi ngày đều phải dựa vào sinh vật phù du trong biển mới có thể miễn cưỡng sinh tồn được.
Nếu không có mùi đồ ăn thơm trên đảo chống lại, sinh vật phù du gì đó cũng có thể miễn cưỡng nuốt trôi nhưng mọi thứ sợ nhất là so sánh, vì vậy mỗi lần tới giờ cơm là Thẩm An An không tự chủ được nổi lên mặt biển kiếm ăn.
Cuối cùng cũng có một ngày, mùi thơm của đồ nướng trên đảo bay tới, lúc này Thẩm An An thật sự thèm muốn khóc rồi.
Cô vừa khóc, ngọc trai đã rơi đầy đất.
Cụ rùa biển và cá mái chèo vừa luống cuống tìm ngọc trai cho cô, vừa an ủi cô: "Đừng khóc, đừng khóc mà, nước mắt của cháu đáng tiền lắm đó, tuyệt đối không thể tự tiện khóc lóc được."
Thẩm An An nhớ lại thịt dê nướng vừa ra lò khi nãy, mùi vị được ướp trên xiên thịt bò khi nãy cũng quá thơm ngon. Cô nâng trân châu trong tay, rầu rĩ nói: "Hai người nói xem cháu dùng trân châu đi đổi lấy chút đồ ăn trên đảo có được không?"
—
Link: Xưng hô chính xác được thống nhất từ chương 2, mình sẽ beta lại chương 1 trong hai ngày tới.
Lúc trước cũng đã nói, toàn bộ sở nghiêm cứu đều cực kỳ coi trọng chuyện của tiên cá nhỏ, bây giờ ngay cả chính phủ Hoa Quốc cũng bị kinh động, thậm chí bên trên còn lên tiếng, bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được tiên cá này.
Bên trên đã coi trọng như thế, chắc chắn lãnh đạo của sở nghiên cứu cũng phải xốc lên mười hai phần tinh thần để ứng phó, cho nên không thể không cẩn thận suy tính về vấn đề trông nom tiên cá này được.
Lão Trịnh - trưởng sở nghiên cứu là một người đàn ông trung niên có nguy cơ bị trọc đầu, từ trước đến nay luôn thờ phụng công bằng, chính trực và dân chủ. Nhìn thấy mọi người thảo luận nửa ngày mà vẫn không thảo luận được gì, ông lập tức vung tay nói: "Vậy thì mọi người bỏ phiếu kín đi."
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có kết quả bỏ phiếu kín.
Có hai người có số phiếu cao nhất, một người trong đó là Từ Thanh Thụ, một người khác là Chu Tùy Ngộ hôm nay không có mặt. Ai cũng biết Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ là kẻ thù không đội trời chung, hoặc dùng cách nói chính xác hơn là: Từ Thanh Thụ vẫn luôn đơn phương chướng mắt Chu Tùy Ngộ, mà Chu Tùy Ngộ đối xử với Từ Thanh Thụ cũng như đối xử với những người khác trong sở nghiên cứu, dù sao thì trừ khi cần phải giao lưu ra, ngày thường nếu có thể phớt lờ thì anh sẽ hoàn toàn phớt lờ.
Nói ra thì Chu Tùy Ngộ cũng được coi là sự tồn tại đặc biệt nhất của sở nghiên cứu. Rõ ràng anh mới đến sở nghiên cứu không lâu nhưng vừa đến một lần đã cực kỳ nổi danh, được đánh giá rất tốt trong mắt các đồng nghiệp nữ. Cũng không phải vì thứ gì khác, đơn thuần là vì gương mặt đẹp trai và phong lưu kia của Chu Tùy Ngộ.
Hơn nữa sau khi tìm hiểu, đám người của sở nghiên cứu phát hiện ra Chu Tùy Ngộ không phải chỉ có một gương mặt đẹp trai mà anh còn là tiến sĩ nhỏ tuổi nhất trong sở nghiên cứu. Mười sáu tuổi lên khoa chính quy, hai mươi lăm tuổi vừa tốt nghiệp tiến sĩ đã vào đại học hải dương nước Hoa, vượt bậc trên tiến sĩ*, hai mươi tám tuổi vừa ra ngoài đã được mời trở thành nghiên cứu viên của sở nghiên cứu sinh vật khoa học thành phố Cá Voi. Có thể nói năng lực và gương mặt kia đều xuất sắc như nhau, không, thậm chí có thể nói là năng lực còn xuất sắc hơn cả gương mặt.
*trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học)
Trong sở nghiên cứu có rất nhiều chuyện liên quan đến Chu Tùy Ngộ, có người nói anh có một phần tư dòng máu con lai nên mũi còn thẳng hơn người bình thường ở Hoa Quốc, lông mày cũng tinh tế hơn người. Còn có người nói anh là con nhà giàu, trong nhà có mỏ, không làm nghiên cứu được thì sẽ trở về thừa kế gia tài bạc tỉ...
Đương nhiên những thứ này đều không phải nguyên nhân thật sự khiến Từ Thanh Thụ không ưa Chu Tùy Ngộ, thứ thật sự khiến Từ Thanh Thụ ghét Chu Tùy Ngộ chính là điệu bộ tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu của anh.
Rõ ràng chỉ là một người mới nhưng mọi người đều túm lấy ngồi chém gió tự kỷ. Mỗi ngày trừ làm nghiên cứu ra thì lại làm nghiên cứu, mọi hoạt động giải trí xã giao trong sở đều không tham gia, nhưng mỗi lần nhắc tới Chu Tùy Ngộ là người trong sở lại khen không ngừng, thậm chí bây giờ bỏ phiếu kín, đãi ngộ của Chu Tùy Ngộ cũng ngang hàng với một công nhân viên kỳ cựu đã làm việc hai ba năm trong sở như Từ Thanh Thụ, điều này sao có thể khiến Từ Thanh Thụ nuốt trôi cơn tức này được?
Trịnh Sở nhìn thấy kết quả bỏ phiếu, xoắn xuýt đến mức túm lấy cái đầu trọc tóc, tóc lại rụng thêm vài sợi. Thật ra trong lòng ông cũng nghiêng về Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ, vốn tưởng bỏ phiếu kín là đưa ra lựa chọn thay ông nhưng kết quả trước mắt...
Trong bầu không khí trầm mặc và lúng túng, Từ Thanh Thụ chủ động đứng dậy: "Vì ứng cử viên được chọn ra là tôi và Chu Tùy Ngộ nên để tôi và cậu ta tự giải quyết đi. Trịnh Sở, ông cảm thấy ý này thế nào?"
Đương nhiên Trịnh Sở cầu còn không được: "Cứ quyết định như vậy đi."
Chu Tùy Ngộ vừa ra biển về thì nghe người trong sở nói chuyện phát hiện ra tiên cá trong biển Cá Voi, cũng nghe nói người trong sở có ý chọn ra một người giữa anh và Từ Thanh Thụ để đi phụ trách việc nghiên cứu nàng tiên cá.
Nếu là chuyện khác, Chu Tùy Ngộ thật sự không ngại mà nhường Từ Thanh Thụ một chút nhưng việc này liên quan đến nghiên cứu, hơn nữa còn là nghiên cứu về nguy cơ tuyệt chủng của tiên cá, Chu Tùy Ngộ nói không động lòng thì chắc chắn là nói xạo.
Cho nên lúc Từ Thanh Thụ tìm tới, công khai ám chỉ bảo Chu Tùy Ngộ từ bỏ thì mặt anh không đổi sắc mà từ chối: "Cạnh tranh công bằng đi."
Từ Thanh Thụ khẽ xì một tiếng: "Được, vậy cậu nói xem luật cạnh tranh công bằng thế nào?"
Chu Tùy Ngộ suy nghĩ một chút: "Hai chúng ta đều đến tạm trú trên đảo Cá Voi, trong vòng ba tháng, ai có tiến triển trong việc nghiên cứu tiên cá trước thì người đó được tiếp tục nghiên cứu, còn người khác tự động rời đi."
Nghiên cứu đương nhiên phải lấy kết quả ra nói chuyện, đây đúng là cách cạnh tranh vô cùng công bằng, cho nên Từ Thanh Thụ cũng không còn gì để nói.
Vì vậy, việc này đã quyết định xong.
...
Từ sau ngày bất cẩn đụng phải máy thăm dò của nhân viên nghiên cứu khoa học khiến mình bị bại lộ, Thẩm An An trở về hang động ảo não mấy ngày liền. Nhưng sau khi ổn định tinh thần thì cô lại bắt đầu suy nghĩ, hình như nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác cũng bại lộ, mặc dù Thẩm An An không còn nhớ rõ cách bại lộ cụ thể nhưng dù sao thì kết quả cũng đều như nhau.
Cũng chính vì nàng tiên cá bị bại lộ thân phận nên nam chính và các đồng nghiệp của anh ta mới đến tạm trú trên đảo gần đó, sau đó mới có tình tiết máu chó như nàng tiên cá biến thành hình người lên đảo vào đêm trăng, cuối cùng vừa gặp đã yêu nam chính.
Chỉ cần Thẩm An An vừa nghĩ đến hình ảnh chia chia hợp hợp, ngược thân ngược tâm của nàng tiên cá và nam chính trong kịch bản nguyên tác là cô đã không nhịn được thầm thề trong lòng: Cho dù hướng đi hiện tại giống với hướng đi của kịch bản lúc trước thì cô cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế đi lệch kịch bản, tóm lại là tuyệt đối, tuyệt đối không thể có bất kỳ lần gặp nhau nào với nam chính Từ Thanh Thụ trong nguyên tác nữa.
Vì cách xa Từ Thanh Thụ, thậm chí Thẩm An An còn có ý nghĩ muốn rời khỏi vùng biển này, kết quả cô vừa nói suy nghĩ này ra, cụ rùa biển đã bật khóc, ngay cả bạn thiếu niên bộp chộp như cá mái chèo cũng muốn nói lại thôi.
Cụ nhà người ta không muốn rời quê cha đất tổ thì Thẩm An An còn có thể hiểu được, nhưng một thanh niên ngày nào cũng chạy ra ngoài tìm trò vui như cá mái chèo thì có vấn đề gì chứ?
Thẩm An An: "Sao hả, cậu cũng không nỡ rời khỏi vùng biển này à?"
Cá mái chèo: "Gần đây tôi hẹn cá mập PK, hai bên đã nói rồi, bất kể là sống hay chết, ai chạy trước thì người đó là cháu trai..."
Thiếu nữ Phật hệ Thẩm An An: "..."
Bây giờ cá đều hung hãn thế à?
Chạy là không thể chạy rồi, vậy chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Vài ngày sau, bên sở nghiên cứu phái người tới xây một trụ sở tạm thời trên đảo gần đó, bên trong được bố trí mọi thứ, bao gồm cả thiết bị sinh hoạt và thiết bị nghiên cứu.
Sau đó nữa, Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ được thuyền thăm dò khoa học của sở nghiên cứu đóng gói đưa tới.
Điều kiện tự nhiên trên đảo không tốt như bên sở nghiên cứu nhưng Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ đều bình tĩnh chấp nhận hiện thực. Nhất là Từ Thanh Thụ, anh ta vừa bỏ hành lý vào phòng là đã đem theo máy thăm dò Thượng Hải và dụng cụ ghi chép lái thuyền ra biển.
Đương nhiên kết quả là không thu hoạch được gì.
Hơn nữa mấy ngày kế tiếp anh ta đều như vậy, nếu không phải ngày đó anh ta tận mắt nhìn thấy tung tích của nàng tiên cá qua màn hình của máy thăm dò trên thuyền thăm dò khoa học thì Từ Thanh Thụ cũng suýt chút hoài nghi nàng tiên cá kia là do bọn họ suy tưởng ra.
So với Từ Thanh Thụ bận bịu thì bạn cùng nhà Chu Tùy Ngộ của anh ta dường như không có việc gì, mỗi ngày vẫn giữ gương mặt than đẹp trai kia bình tĩnh làm thí nghiệm rồi viết báo cáo, viết báo cáo rồi làm thí nghiệm, cuộc sống chẳng khác gì khi còn ở sở nghiên cứu.
Được rồi, không phải mỗi ngày anh đều ung dung, thật ra cũng có chút khác biệt, ít nhất thì mỗi ngày ở sở nghiên cứu anh đều ăn cơm ở căn tin, còn trên đảo này thì Chu Tùy Ngộ phải đích thân xuống bếp nấu cơm. Nếu không phải lần này phải ở chung với Chu Tùy Ngộ trên hòn đảo hoang này thì Từ Thanh Thụ thật sự không biết tiểu bạch kiểm Chu Tùy Ngộ còn biết cả nấu cơm, không chỉ biết mà thậm chí còn làm khá tốt.
Bây giờ bọn họ ở trên đảo, vật tư không thể phong phú như ở ngoài. Mặc dù khoảng một tuần sẽ có thuyền thăm dò khoa học tới đưa vật tư cho bọn họ nhưng ở trên đảo không có tủ lạnh, vì vậy những thứ đưa tới hoàn toàn chỉ là rau quả, chẳng hạn như khoai tây, rau cải trắng, củ cải trắng,... Thịt thì bình thường khoảng một hai ngày đầu thuyền cập bờ sẽ có thịt tươi, những lúc khác đều là rau củ xào chay.
Nhưng cho dù dưới điều kiện đó thì Chu Tùy Ngộ vẫn trôi qua khoảng thời gian vô cùng vui vẻ. Một ngày ba bữa ăn đúng giờ, mấy ngày có điều kiện tốt thì ăn thịt băm xào rau cải trắng, xương sườn hầm củ cải, mấy ngày điều kiện không tốt thì ăn khoai tây sợi với ớt xanh, tỏi giã xào rau muống...
Thậm chí anh còn treo thịt ba chỉ đã ướp xong gia vị ở bên ngoài, dùng ánh nắng trên đảo để phơi thành thịt xông khói. Điều này làm cho mì tôm trong tay Từ Thanh Thụ cũng không còn ngon nữa.
Thật ra Chu Tùy Ngộ đã từng mời anh ta ăn cơm chung mấy lần nhưng chính Từ Thanh Thụ không muốn hạ mặt ăn mà thôi. Chỉ có điều Từ Thanh Thụ có thể chịu nhưng một người khác thì không chịu nổi.
Mỗi ngày Chu Tùy Ngộ chuẩn bị đủ loại món ngon đa dạng trên đảo, nàng tiên cá nhỏ cách vách sắp bị thèm phát khóc rồi.
Từ khoảng thời gian trước đến nay, Thẩm An An đã gần như chấp nhận sự thật mình xuyên sách một cách khó hiểu, thậm chí ngay cả thiết lập máu chó xuyên thành nàng tiên cá này cô cũng dần tiếp nhận luôn rồi.
Vẫn là câu nói cũ, nhập gia tùy tục. Nếu như cuộc sống nhất định phải lạnh lùng xuống tay với nàng tiên cá nhỏ như cô, vậy việc cô có thể làm cũng chỉ là nằm xuống, cố gắng không chết quá xấu là được rồi.
Nhưng có một số việc có thể nhịn, có thể nhắm mắt cho qua cũng có một số việc lại không thể, chẳng hạn như ăn.
Trước khi xuyên sách, mặc dù Thẩm An An là một trợ lý của nhà thiết kế bình thường nhưng cô vẫn luôn ăn uống no đủ, vì vậy xưa nay cô sẽ không để mình phải ấm ức trên phương diện ăn uống.
Bây giờ đã biến thành một nàng tiên cá, mặc dù giống loài dưới biển phức tạp, dùng cách nói của cá mái chèo thì chính là "Chỉ cần há miệng, tất cả những vật có thể nhúc nhích đều sẽ biến thành đồ ăn". Nhưng đầu tiên, Thẩm An An là một thiếu nữ Phật hệ, cô không sát sinh cũng không thích ăn đồ sống. Thứ hai, có thể là vì dưới đáy biển không thấy ánh nắng mặt trời nên có một vài sinh vật có vóc dáng quá đau ốm, Thẩm An An thật sự không nuốt nổi... Thế nên cô xuyên qua đây lâu vậy rồi, mỗi ngày đều phải dựa vào sinh vật phù du trong biển mới có thể miễn cưỡng sinh tồn được.
Nếu không có mùi đồ ăn thơm trên đảo chống lại, sinh vật phù du gì đó cũng có thể miễn cưỡng nuốt trôi nhưng mọi thứ sợ nhất là so sánh, vì vậy mỗi lần tới giờ cơm là Thẩm An An không tự chủ được nổi lên mặt biển kiếm ăn.
Cuối cùng cũng có một ngày, mùi thơm của đồ nướng trên đảo bay tới, lúc này Thẩm An An thật sự thèm muốn khóc rồi.
Cô vừa khóc, ngọc trai đã rơi đầy đất.
Cụ rùa biển và cá mái chèo vừa luống cuống tìm ngọc trai cho cô, vừa an ủi cô: "Đừng khóc, đừng khóc mà, nước mắt của cháu đáng tiền lắm đó, tuyệt đối không thể tự tiện khóc lóc được."
Thẩm An An nhớ lại thịt dê nướng vừa ra lò khi nãy, mùi vị được ướp trên xiên thịt bò khi nãy cũng quá thơm ngon. Cô nâng trân châu trong tay, rầu rĩ nói: "Hai người nói xem cháu dùng trân châu đi đổi lấy chút đồ ăn trên đảo có được không?"
—
Link: Xưng hô chính xác được thống nhất từ chương 2, mình sẽ beta lại chương 1 trong hai ngày tới.