Chương 19
Trong khoảng thời gian này Từ Thanh Thụ dù bận rộn hay không thì vẫn đều đặn chạy tới thư viện, còn nhờ vả rất nhiều bạn bè đồng nghiệp khác nhau giúp đỡ tìm kiếm tư liệu có liên quan đến nàng tiên cá.
Thật không phụ lòng người mà, thật sự để cho anh tìm được một trang sách.
Chỉ là có chút lâu đời, tác giả cũng mất lâu rồi nên tính chân thật của nội dung cũng không thể xác thực được nữa.
Nhưng trong sách có nhắc đến một số thói quen của nàng tiên cá khá là thú vị.
Ví dụ như tác giả có nói trong sách nàng tiên cá rất thích ca hát, thường xuyên hướng về phía ánh trăng ca hát vào những đêm trăng tròn. Tiếng hát du dương dịu dàng, các ngư dân trên biển tuy là không hiểu được ngụ ý của bài hát, nhưng mà lại thường xuyên bị nó mê hoặc.
Ví dụ khác mà tác giả có nhắc tới trong sách đó là nàng tiên cá không chỉ là dáng vẻ xinh đẹp mà tính tình còn rất ngoan ngoãn, rất thích tiếp xúc gần gũi với con người.
Từ Thanh Thụ lật qua lật lại trang sách đó vài lần để nghiên cứu, sau đó rút ra được hai ý chính quan trọng:
Thứ nhất: Khả năng mà nàng tiên cá xuất hiện vào đêm trăng tròn tương đối cao,
Thứ hai: Nàng tiên cá thích tiếp xúc gần gũi với con người, nhất là thích tiếp xúc gần với các anh chàng đẹp trai và hòa nhã.
Vì vậy, Từ Thanh Thụ quyết định sẽ ra biển vào một đêm trăng tròn để thử vận may, nói không chừng lại gặp được nàng tiên cá đang ca hát.
Ngoài ra, Từ Thanh Thủ cũng đưa ra quyết định là sẽ chải chuốt lại bản thân một chút.
Từ Thanh Thụ khá tự tin với vẻ ngoài của mình, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn được mọi người khen là đẹp trai. Sau khi vào viện nghiên cứu, những lời khen như vậy ngày càng ít đi. Một phần là vì những người đồng nghiệp đều cố gắng trở trở thành mọt sách chăm chỉ nghiên cứu, cũng không còn để ý đến vẻ bề ngoài như những người ở ngoài. Phần còn lại là ở đây có một Chu Tùy Ngộ để so sánh cùng, nên ngoại hình của hắn trở nên kém nổi bật hơn.
Nói đến đây thì nguyên nhân khiến cho Từ Thanh Thụ ghét Chu Tùy Ngộ đến vậy, bởi vì có một lần hắn nghe được một đồng nghiệp thích khoe khoang đem hắn ra so sánh với Chu Tùy Ngộ. Sau đó nói là: "Lúc trước còn chưa gặp được Chu Tùy Ngộ thì cảm thấy Từ Thanh Thụ phong thái tuấn dật, siêu phàm thoát thoát tục*, nhưng khi so sánh với Chu Tùy Ngộ thì mới biết như nào là chi lan ngọc thụ, lãng nguyệt nhập hoài*.
*Phong thái tuấn dật, siêu phàm thoát tục: thể cách dáng vẻ của một người rất đẹp trai tài giỏi đến mức phi thường.
*Chi lan ngọc thụ, lãng nguyệt nhập hoài: trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, rạng rỡ như ôm vầng trăng sáng vào lòng.
So Sánh với Chu Tùy Ngộ thì Từ Thanh Thụ đúng là không tự tin bản thân có thể thắng được. Nhưng tốt ở chỗ là trên phần tư liệu đó có nói, nàng tiên cá thích tiếp xúc gần với những chàng trai ấm áp hiền hòa. Chu Tùy Ngộ thì đẹp trai đó, nhưng mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền như thể có người nợ anh trăm tám chục vạn vậy. Từ Thanh Thụ không tin nàng tiên cá sẽ thích ở bên cạnh một tảng đá mỗi ngày.
Thật ra nếu để cho nàng tiên cá chọn lựa giữa hắn và Chu Tùy Ngộ thì hắn cũng không nắm chắc được. Dù gì thì số làn lần hắn nhìn thấy nàng tiên cá lại quá ít, e rằng còn kém xa so với Chù Tùy Ngộ.
Nhưng vấn đề là nếu đi theo cách thức thi đấu mà hắn đã đặt ra ban đầu với Chu Tùy Ngộ thì hắn chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì. Bằng cách này thì vẫn còn một nửa cơ hội, mặc kệ kết quả ra sao thì Từ Thanh Thụ vẫn muốn thử một lần.
Biết đâu được?
Chu Tùy Ngộ yên tâm chờ đợi trong ba tháng, chuẩn bị dùng báo cáo nghiên cứu để phân thắng thua với Từ Thanh Thụ.
Kết quả là sắp đến thời hạn ba tháng thì anh nghe được một tin xấu từ chỗ sở trưởng Trịnh rằng Từ Thanh Thụ muốn thay đổi cách thức thi đấu.
Phản ứng đầu tiên của Chu Tùy Ngộ là cự tuyệt: "Chuyện đã nói rõ ràng rồi, sao có thể nói đổi là đổi được chứ? Với lại hắn muốn đổi tại sao không tự mình đến nói với tôi chứ, thông qua ngài gửi lời thì tính là cái gì? Là muốn ngài lấy danh phận người lãnh đạo để tạo áp lực sao?"
Sở trưởng Trịnh cũng cảm thấy cách làm này của Tự Thanh Thụ là không đúng, thuộc kiểu nói mà không làm. Nhưng lý do mà hắn đưa ra lại rất quang minh chính đại.
Nói tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng tiên cá.
Nói cái gì mà cuộc thi cứng ngắc, còn nàng tiên cá lại sống động. Lần này viện nghiên cứu cử hắn và Chu Tùy Ngộ qua đó vốn là chỉ để chăm sóc nàng tiên cá là chính, còn nghiên cứu nàng tiên cá là phụ, dùng báo cáo để phân thắng thua thì thuộc về đảo lộn thứ tự rồi.
Còn nói cái gì mà phải cho nàng tiên cá cơ hội tự do chọn lựa, để cho cô tự chọn ra nhà khoa mà cô thích để làm người bảo vệ cũng như là nghiên cứu viên.
"Vốn dĩ cũng không phải là cuộc thi đấu chính thức gì, nếu như chỉ nhìn mỗi báo cáo nghiên cứu để luận thắng thua thì rất dễ xuất hiện những hành động ngầm trong bóng tối." Ngay cả những lời như này mà hắn cũng nói ra luôn rồi.
Từ Thanh Thụ này đâu phải là gây áp lực cho Chu Tùy Ngộ, hắn rõ ràng là đang gây áp lực cho sở trưởng Trịnh. Suy cho cùng thì cuộc đánh cược này cũng là Chu Tùy Ngộ với Từ Thanh Thụ tiến hành riêng tư với nhau. Đến lúc hai người họ nộp báo cáo nghiên cứu cho sở trưởng Trịnh thì ông sẽ ra quyết định phán xét. Lúc đó nếu sở trưởng Trịnh quyết định người chiến thắng là Chu Tùy Ngộ, dù là cho anh thắng bằng năng lực thực sự của mình thì Từ Thanh Thụ hoàn toàn có thể làm ngơ mà hét lên câu "Gian lận."
Rất nhiều đề tài trong giai đoạn nghiên cứu ở viện đều bắt buộc phải được bảo mật, sở trưởng Trịnh cũng không thể ném bài báo cáo nghiên cứu của hai người họ ra cho những người khác trong viện xem được.
Nói cho cùng thì người nhiều phức tạp, ai mà biết được chuyện cơ mật có bị lộ ra không chứ.
Nếu không thể đưa ra chứng cứ xác thực thì lúc đó làm sao có thể chứng minh Chu Tùy Ngộ thắng dựa vào thực lực của bản thân? Mà cũng làm sao có thể chứng minh Trịnh Phong ông đây không có hoạt động trong tối?
Do đó sở trưởng Trịnh mới thấy khó xử.
Được cái là lòng ông vẫn luôn hướng về Chu Tùy Ngộ, nhịn không được an ủi nói: "Cậu cứ coi như là cùng hắn làm cho có đi, để chặn cái miệng hắn lại. Dù sao thì bản báo cáo của hai người đều do tôi xét duyệt. Của cậu nhìn vào là biết nghiên cứu rất chuyên sâu, điều này nói rõ thời gian này cậu với nàng tiên cá qua lại rất tốt. Đã qua lại tốt như vậy thì chẳng lý nào nàng tiên cá lại không chọn cậu mà chạy đi chọn Từ Thanh Thụ được."
Chu Tùy Ngộ: "Điều này thì tôi biết, tôi chỉ là không phục Từ Thanh Thụ tùy tiện thay đổi quy tắc trò chơi thôi."
Sở trưởng Trịnh thở dài: "Ba cái quy tắc cũng chỉ là để phòng quân tử chứ đâu phòng kẻ tiểu nhân."
Chu Tùy Ngộ không nói nên lời.
"Thôi được rồi, hắn muốn đấu thì tôi đấu với hắn. Nhưng nếu theo cách thức thi đấu của hắn mà tôi vẫn thắng, Từ Thanh Thụ lại giở thói lật lỏng thì phải làm sao?"
Sở trưởng Trịnh nghiêm túc nói: "Cái này tôi có thể đảm bảo với cậu. Chỉ cần người mà nàng tiên cá chọn là cậu, thì về sau toàn mộ những hạng mục liên quan đến nàng tiên cá Từ Thanh Thụ tuyệt đối sẽ không được tham gia vào."
Từ Thanh Thụ không ngại đắc tội với sở trưởng Trịnh chỉ để đổi lấy một cơ hội tham gia thi đấu, sự thật chứng minh thì hắn cược thắng rồi. Sở trưởng Trịnh rất nhanh đã thông báo hắn biết là Chu Tùy Ngộ đồng ý rồi.
Nhưng sở trưởng Trịnh cũng nói luôn, chỉ lần này thôi không có lần sau.
Với lại cũng có nói thêm, nếu như nàng tiên cá giữa hắn và Chu Tùy Ngộ chọn được người làm nhân viên chăm sóc và nghiên cứu sinh mà cô yêu thích thì người còn lại sẽ phải rút khỏi toàn bộ những hạng mục có liên quan đến nàng tiên cá.
Từ Thanh Thụ nghiến chặt răng, cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn bây giờ coi như là được ăn cả ngã về không rồi, hy vọng duy nhất chính là ông trời có thể chiếu cố hắn một tý. Giữa hắn và Chu Tùy Ngộ chỉ cần người nàng tiên cá chọn là hắn, thì về sau hắn có thể yên tâm nghiên cứu nàng tiên cá rồi.
Mặc dù Chu Tùy Ngộ đồng ý với Từ Thanh Thụ là để cho nàng tiên cá tự mình đưa ra lựa chọn, nhưng anh vẫn không vui lắm. Với lại không biết vì sao, trong lòng hắn vậy mà lại cứ có chút lo lắng.
Cho nên ngày hôm nay sau khi từ viện nghiên cứu nói chuyện với sở trưởng Trịnh quay về, anh đã xuống bếp nấu thật nhiều món ngon cho nàng tiên cá, sau đó chạy đến bãi đá ngầm để hối lộ nàng tiên cá.
Chu Tùy Ngộ bày ra từng món từng món ngon do anh chuẩn bị ra, để ra đặt trước mặt Thẩm An An, ân cần nói: "Nào ăn đi, ăn nhiều chút, tất cả đều chuẩn bị cho cô đấy."
Thẩm An An nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, rồi lại nhìn Chu Tùy Ngộ mặt chau mày ủ ở trước mặt.
Trong lòng cô dâng lên nỗi hoài nghi. Ở thời cổ đại lúc tiễn người ra pháp trường đều chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú cũng còn được gọi là "Bữa cơm chém đầu", nói là ăn xong bữa cơm chém đầu thì dễ lên đường hơn.
Không hiểu vì sao, bây giờ trong lòng cô cũng mơ hồ thấy lo lắng giống như sắp phải bị đưa ra "pháp trường" vậy.
Thực tế đã chứng minh, tâm tư của những con vật nhỏ đều rất nhạy bén.
Bởi vì sau khi Thẩm An An ăn xong bữa cơm chém đầu, à không, là ăn xong bữa cơm mà Chu Tùy Ngộ cho cô thì nghe được Chu Tùy Ngộ lên tiếng: "Viện nghiên cứu của chúng tôi ngoại trừ anh ra, còn cử thêm một nhà khoa học khác cùng anh ra đảo, việc này em biết không?"
Thẩm An An gật đầu.
Sau đó trong lòng còn bổ sung thêm: Biết chứ, chính là kẻ đã trộm lấy thịt của cô, cô đối với hắn ấn tượng sâu sắc lắm.
Chu Tùy Ngộ: "Bây giờ viện nghiên cứu quyết định giữa anh với hắn chỉ để lại một người chăm sóc em thôi, còn về việc giữ lại ai thì để em quyết định."
Thẩm An An để lời nói của Chu Tùy Ngộ trong lòng trằn trọc ngầm nghĩ. Thoáng chốc trong lòng chợt nở hoa, đãi ngộ này giống như việc hoàng để tuyển chọn thiếp vậy đó.
Lúc trước khi cô xem tiểu thuyết, tình tiết hoang tưởng nhất là những nhân vật nam chính đẹp trai trong sách đứng xếp hàng trước mặt cô, sau đó mỗi người sẽ có một phút để phát biểu và tiến cử mình vào chỗ cái chiếu.
Cô giống một nữ hoàng vậy, trong số những nhân vật nam chính này cô sẽ chọn ra một người hợp ý cô nhất để làm nam chính của riêng cô.
Có nhiều lúc ảo tưởng kịch liệt đến mức những nhân vật nam chính đó sẽ chiến đầu với nhau chỉ để có được cô.
Cho nên hôm nay giấc mơ đó cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi ư?
Tuy là chỉ có hai anh đẹp trai ở trước mặt để cô chọn, nhưng với tư cách một shachiku* người chưa từng yêu đương, chưa từng được anh đẹp trai nào điên cuồng theo đuổi, thì trải nghiệm lần này rất là đáng quý.
*Shachiku (từ gốc là 社畜): một từ tiếng Nhật có nghĩa là xã súc - gia súc của công ty, phụ thuộc vào kinh tế của công ty hoặc là được công ty "nuôi". Ở đây chắc mang ý là Thẩm An An được viện nghiên cứu "nuôi" nên mới có suy nghĩ bản thân là xã súc.
Nghĩ như vậy, Thẩm An An không nhịn được mà vẫy đuôi cá cười.
Chu Tùy Ngộ thấy cô cười híp mắt lại, đuôi cá cũng vẫy không ngừng, nhịn không được thắc mắc hỏi: "Em nhìn có vẻ rất vui vẻ nha?"
Thẩm An An lập tức thu lại nét cười trên mặt mình, chỉ là cái đuôi vẫn còn vẫy, ra hiệu cho Chu Tùy Ngộ tiếp tục nói.
Chu Tùy Ngộ nhìn vào ánh mắt Thẩm An An từ tốn nói: "Nếu như em mà chọn hắn, thì sau này hắn sẽ ở lại trên đảo này với em. Hắn, hắn..."
Chu Tùy Ngộ muốn nói một vài chuyện xấu của Từ Thanh Thụ, nhưng anh lắp bắp nửa ngày cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn anh không phải loại người chuyên bàn tán sau lưng của người khác.
Cho nên cuối cùng vẫn là từ bỏ: "Dù sao nếu người em chọn là hắn thì đến lúc đó anh sẽ rời khỏi cái đảo này. Anh, anh..."
Chu Tùy Ngộ muốn nói vài điều tốt về bản thân, cuối cùng vẫn là bắp bắp cả nửa ngày lại phát hiện anh không tài nào nói ra được. Lúc trước mẹ Chu cứ nói anh mồm miệng vụng về, anh lúc đó còn không nghĩ vậy. Nhưng trước sự chán nản này anh mới thấy anh ngốc thật.
Cuối cùng Chu Tùy Ngộ dứt khoát bỏ cuộc, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thẩm An An đặt trên tảng đá ngầm, nhìn thẳng vào mắt cô rồi chậm rãi nói ra từng chữ. "Cho nên, em sẽ chọn anh, đúng chứ?"
Thật không phụ lòng người mà, thật sự để cho anh tìm được một trang sách.
Chỉ là có chút lâu đời, tác giả cũng mất lâu rồi nên tính chân thật của nội dung cũng không thể xác thực được nữa.
Nhưng trong sách có nhắc đến một số thói quen của nàng tiên cá khá là thú vị.
Ví dụ như tác giả có nói trong sách nàng tiên cá rất thích ca hát, thường xuyên hướng về phía ánh trăng ca hát vào những đêm trăng tròn. Tiếng hát du dương dịu dàng, các ngư dân trên biển tuy là không hiểu được ngụ ý của bài hát, nhưng mà lại thường xuyên bị nó mê hoặc.
Ví dụ khác mà tác giả có nhắc tới trong sách đó là nàng tiên cá không chỉ là dáng vẻ xinh đẹp mà tính tình còn rất ngoan ngoãn, rất thích tiếp xúc gần gũi với con người.
Từ Thanh Thụ lật qua lật lại trang sách đó vài lần để nghiên cứu, sau đó rút ra được hai ý chính quan trọng:
Thứ nhất: Khả năng mà nàng tiên cá xuất hiện vào đêm trăng tròn tương đối cao,
Thứ hai: Nàng tiên cá thích tiếp xúc gần gũi với con người, nhất là thích tiếp xúc gần với các anh chàng đẹp trai và hòa nhã.
Vì vậy, Từ Thanh Thụ quyết định sẽ ra biển vào một đêm trăng tròn để thử vận may, nói không chừng lại gặp được nàng tiên cá đang ca hát.
Ngoài ra, Từ Thanh Thủ cũng đưa ra quyết định là sẽ chải chuốt lại bản thân một chút.
Từ Thanh Thụ khá tự tin với vẻ ngoài của mình, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn được mọi người khen là đẹp trai. Sau khi vào viện nghiên cứu, những lời khen như vậy ngày càng ít đi. Một phần là vì những người đồng nghiệp đều cố gắng trở trở thành mọt sách chăm chỉ nghiên cứu, cũng không còn để ý đến vẻ bề ngoài như những người ở ngoài. Phần còn lại là ở đây có một Chu Tùy Ngộ để so sánh cùng, nên ngoại hình của hắn trở nên kém nổi bật hơn.
Nói đến đây thì nguyên nhân khiến cho Từ Thanh Thụ ghét Chu Tùy Ngộ đến vậy, bởi vì có một lần hắn nghe được một đồng nghiệp thích khoe khoang đem hắn ra so sánh với Chu Tùy Ngộ. Sau đó nói là: "Lúc trước còn chưa gặp được Chu Tùy Ngộ thì cảm thấy Từ Thanh Thụ phong thái tuấn dật, siêu phàm thoát thoát tục*, nhưng khi so sánh với Chu Tùy Ngộ thì mới biết như nào là chi lan ngọc thụ, lãng nguyệt nhập hoài*.
*Phong thái tuấn dật, siêu phàm thoát tục: thể cách dáng vẻ của một người rất đẹp trai tài giỏi đến mức phi thường.
*Chi lan ngọc thụ, lãng nguyệt nhập hoài: trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, rạng rỡ như ôm vầng trăng sáng vào lòng.
So Sánh với Chu Tùy Ngộ thì Từ Thanh Thụ đúng là không tự tin bản thân có thể thắng được. Nhưng tốt ở chỗ là trên phần tư liệu đó có nói, nàng tiên cá thích tiếp xúc gần với những chàng trai ấm áp hiền hòa. Chu Tùy Ngộ thì đẹp trai đó, nhưng mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền như thể có người nợ anh trăm tám chục vạn vậy. Từ Thanh Thụ không tin nàng tiên cá sẽ thích ở bên cạnh một tảng đá mỗi ngày.
Thật ra nếu để cho nàng tiên cá chọn lựa giữa hắn và Chu Tùy Ngộ thì hắn cũng không nắm chắc được. Dù gì thì số làn lần hắn nhìn thấy nàng tiên cá lại quá ít, e rằng còn kém xa so với Chù Tùy Ngộ.
Nhưng vấn đề là nếu đi theo cách thức thi đấu mà hắn đã đặt ra ban đầu với Chu Tùy Ngộ thì hắn chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì. Bằng cách này thì vẫn còn một nửa cơ hội, mặc kệ kết quả ra sao thì Từ Thanh Thụ vẫn muốn thử một lần.
Biết đâu được?
Chu Tùy Ngộ yên tâm chờ đợi trong ba tháng, chuẩn bị dùng báo cáo nghiên cứu để phân thắng thua với Từ Thanh Thụ.
Kết quả là sắp đến thời hạn ba tháng thì anh nghe được một tin xấu từ chỗ sở trưởng Trịnh rằng Từ Thanh Thụ muốn thay đổi cách thức thi đấu.
Phản ứng đầu tiên của Chu Tùy Ngộ là cự tuyệt: "Chuyện đã nói rõ ràng rồi, sao có thể nói đổi là đổi được chứ? Với lại hắn muốn đổi tại sao không tự mình đến nói với tôi chứ, thông qua ngài gửi lời thì tính là cái gì? Là muốn ngài lấy danh phận người lãnh đạo để tạo áp lực sao?"
Sở trưởng Trịnh cũng cảm thấy cách làm này của Tự Thanh Thụ là không đúng, thuộc kiểu nói mà không làm. Nhưng lý do mà hắn đưa ra lại rất quang minh chính đại.
Nói tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng tiên cá.
Nói cái gì mà cuộc thi cứng ngắc, còn nàng tiên cá lại sống động. Lần này viện nghiên cứu cử hắn và Chu Tùy Ngộ qua đó vốn là chỉ để chăm sóc nàng tiên cá là chính, còn nghiên cứu nàng tiên cá là phụ, dùng báo cáo để phân thắng thua thì thuộc về đảo lộn thứ tự rồi.
Còn nói cái gì mà phải cho nàng tiên cá cơ hội tự do chọn lựa, để cho cô tự chọn ra nhà khoa mà cô thích để làm người bảo vệ cũng như là nghiên cứu viên.
"Vốn dĩ cũng không phải là cuộc thi đấu chính thức gì, nếu như chỉ nhìn mỗi báo cáo nghiên cứu để luận thắng thua thì rất dễ xuất hiện những hành động ngầm trong bóng tối." Ngay cả những lời như này mà hắn cũng nói ra luôn rồi.
Từ Thanh Thụ này đâu phải là gây áp lực cho Chu Tùy Ngộ, hắn rõ ràng là đang gây áp lực cho sở trưởng Trịnh. Suy cho cùng thì cuộc đánh cược này cũng là Chu Tùy Ngộ với Từ Thanh Thụ tiến hành riêng tư với nhau. Đến lúc hai người họ nộp báo cáo nghiên cứu cho sở trưởng Trịnh thì ông sẽ ra quyết định phán xét. Lúc đó nếu sở trưởng Trịnh quyết định người chiến thắng là Chu Tùy Ngộ, dù là cho anh thắng bằng năng lực thực sự của mình thì Từ Thanh Thụ hoàn toàn có thể làm ngơ mà hét lên câu "Gian lận."
Rất nhiều đề tài trong giai đoạn nghiên cứu ở viện đều bắt buộc phải được bảo mật, sở trưởng Trịnh cũng không thể ném bài báo cáo nghiên cứu của hai người họ ra cho những người khác trong viện xem được.
Nói cho cùng thì người nhiều phức tạp, ai mà biết được chuyện cơ mật có bị lộ ra không chứ.
Nếu không thể đưa ra chứng cứ xác thực thì lúc đó làm sao có thể chứng minh Chu Tùy Ngộ thắng dựa vào thực lực của bản thân? Mà cũng làm sao có thể chứng minh Trịnh Phong ông đây không có hoạt động trong tối?
Do đó sở trưởng Trịnh mới thấy khó xử.
Được cái là lòng ông vẫn luôn hướng về Chu Tùy Ngộ, nhịn không được an ủi nói: "Cậu cứ coi như là cùng hắn làm cho có đi, để chặn cái miệng hắn lại. Dù sao thì bản báo cáo của hai người đều do tôi xét duyệt. Của cậu nhìn vào là biết nghiên cứu rất chuyên sâu, điều này nói rõ thời gian này cậu với nàng tiên cá qua lại rất tốt. Đã qua lại tốt như vậy thì chẳng lý nào nàng tiên cá lại không chọn cậu mà chạy đi chọn Từ Thanh Thụ được."
Chu Tùy Ngộ: "Điều này thì tôi biết, tôi chỉ là không phục Từ Thanh Thụ tùy tiện thay đổi quy tắc trò chơi thôi."
Sở trưởng Trịnh thở dài: "Ba cái quy tắc cũng chỉ là để phòng quân tử chứ đâu phòng kẻ tiểu nhân."
Chu Tùy Ngộ không nói nên lời.
"Thôi được rồi, hắn muốn đấu thì tôi đấu với hắn. Nhưng nếu theo cách thức thi đấu của hắn mà tôi vẫn thắng, Từ Thanh Thụ lại giở thói lật lỏng thì phải làm sao?"
Sở trưởng Trịnh nghiêm túc nói: "Cái này tôi có thể đảm bảo với cậu. Chỉ cần người mà nàng tiên cá chọn là cậu, thì về sau toàn mộ những hạng mục liên quan đến nàng tiên cá Từ Thanh Thụ tuyệt đối sẽ không được tham gia vào."
Từ Thanh Thụ không ngại đắc tội với sở trưởng Trịnh chỉ để đổi lấy một cơ hội tham gia thi đấu, sự thật chứng minh thì hắn cược thắng rồi. Sở trưởng Trịnh rất nhanh đã thông báo hắn biết là Chu Tùy Ngộ đồng ý rồi.
Nhưng sở trưởng Trịnh cũng nói luôn, chỉ lần này thôi không có lần sau.
Với lại cũng có nói thêm, nếu như nàng tiên cá giữa hắn và Chu Tùy Ngộ chọn được người làm nhân viên chăm sóc và nghiên cứu sinh mà cô yêu thích thì người còn lại sẽ phải rút khỏi toàn bộ những hạng mục có liên quan đến nàng tiên cá.
Từ Thanh Thụ nghiến chặt răng, cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn bây giờ coi như là được ăn cả ngã về không rồi, hy vọng duy nhất chính là ông trời có thể chiếu cố hắn một tý. Giữa hắn và Chu Tùy Ngộ chỉ cần người nàng tiên cá chọn là hắn, thì về sau hắn có thể yên tâm nghiên cứu nàng tiên cá rồi.
Mặc dù Chu Tùy Ngộ đồng ý với Từ Thanh Thụ là để cho nàng tiên cá tự mình đưa ra lựa chọn, nhưng anh vẫn không vui lắm. Với lại không biết vì sao, trong lòng hắn vậy mà lại cứ có chút lo lắng.
Cho nên ngày hôm nay sau khi từ viện nghiên cứu nói chuyện với sở trưởng Trịnh quay về, anh đã xuống bếp nấu thật nhiều món ngon cho nàng tiên cá, sau đó chạy đến bãi đá ngầm để hối lộ nàng tiên cá.
Chu Tùy Ngộ bày ra từng món từng món ngon do anh chuẩn bị ra, để ra đặt trước mặt Thẩm An An, ân cần nói: "Nào ăn đi, ăn nhiều chút, tất cả đều chuẩn bị cho cô đấy."
Thẩm An An nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, rồi lại nhìn Chu Tùy Ngộ mặt chau mày ủ ở trước mặt.
Trong lòng cô dâng lên nỗi hoài nghi. Ở thời cổ đại lúc tiễn người ra pháp trường đều chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú cũng còn được gọi là "Bữa cơm chém đầu", nói là ăn xong bữa cơm chém đầu thì dễ lên đường hơn.
Không hiểu vì sao, bây giờ trong lòng cô cũng mơ hồ thấy lo lắng giống như sắp phải bị đưa ra "pháp trường" vậy.
Thực tế đã chứng minh, tâm tư của những con vật nhỏ đều rất nhạy bén.
Bởi vì sau khi Thẩm An An ăn xong bữa cơm chém đầu, à không, là ăn xong bữa cơm mà Chu Tùy Ngộ cho cô thì nghe được Chu Tùy Ngộ lên tiếng: "Viện nghiên cứu của chúng tôi ngoại trừ anh ra, còn cử thêm một nhà khoa học khác cùng anh ra đảo, việc này em biết không?"
Thẩm An An gật đầu.
Sau đó trong lòng còn bổ sung thêm: Biết chứ, chính là kẻ đã trộm lấy thịt của cô, cô đối với hắn ấn tượng sâu sắc lắm.
Chu Tùy Ngộ: "Bây giờ viện nghiên cứu quyết định giữa anh với hắn chỉ để lại một người chăm sóc em thôi, còn về việc giữ lại ai thì để em quyết định."
Thẩm An An để lời nói của Chu Tùy Ngộ trong lòng trằn trọc ngầm nghĩ. Thoáng chốc trong lòng chợt nở hoa, đãi ngộ này giống như việc hoàng để tuyển chọn thiếp vậy đó.
Lúc trước khi cô xem tiểu thuyết, tình tiết hoang tưởng nhất là những nhân vật nam chính đẹp trai trong sách đứng xếp hàng trước mặt cô, sau đó mỗi người sẽ có một phút để phát biểu và tiến cử mình vào chỗ cái chiếu.
Cô giống một nữ hoàng vậy, trong số những nhân vật nam chính này cô sẽ chọn ra một người hợp ý cô nhất để làm nam chính của riêng cô.
Có nhiều lúc ảo tưởng kịch liệt đến mức những nhân vật nam chính đó sẽ chiến đầu với nhau chỉ để có được cô.
Cho nên hôm nay giấc mơ đó cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi ư?
Tuy là chỉ có hai anh đẹp trai ở trước mặt để cô chọn, nhưng với tư cách một shachiku* người chưa từng yêu đương, chưa từng được anh đẹp trai nào điên cuồng theo đuổi, thì trải nghiệm lần này rất là đáng quý.
*Shachiku (từ gốc là 社畜): một từ tiếng Nhật có nghĩa là xã súc - gia súc của công ty, phụ thuộc vào kinh tế của công ty hoặc là được công ty "nuôi". Ở đây chắc mang ý là Thẩm An An được viện nghiên cứu "nuôi" nên mới có suy nghĩ bản thân là xã súc.
Nghĩ như vậy, Thẩm An An không nhịn được mà vẫy đuôi cá cười.
Chu Tùy Ngộ thấy cô cười híp mắt lại, đuôi cá cũng vẫy không ngừng, nhịn không được thắc mắc hỏi: "Em nhìn có vẻ rất vui vẻ nha?"
Thẩm An An lập tức thu lại nét cười trên mặt mình, chỉ là cái đuôi vẫn còn vẫy, ra hiệu cho Chu Tùy Ngộ tiếp tục nói.
Chu Tùy Ngộ nhìn vào ánh mắt Thẩm An An từ tốn nói: "Nếu như em mà chọn hắn, thì sau này hắn sẽ ở lại trên đảo này với em. Hắn, hắn..."
Chu Tùy Ngộ muốn nói một vài chuyện xấu của Từ Thanh Thụ, nhưng anh lắp bắp nửa ngày cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn anh không phải loại người chuyên bàn tán sau lưng của người khác.
Cho nên cuối cùng vẫn là từ bỏ: "Dù sao nếu người em chọn là hắn thì đến lúc đó anh sẽ rời khỏi cái đảo này. Anh, anh..."
Chu Tùy Ngộ muốn nói vài điều tốt về bản thân, cuối cùng vẫn là bắp bắp cả nửa ngày lại phát hiện anh không tài nào nói ra được. Lúc trước mẹ Chu cứ nói anh mồm miệng vụng về, anh lúc đó còn không nghĩ vậy. Nhưng trước sự chán nản này anh mới thấy anh ngốc thật.
Cuối cùng Chu Tùy Ngộ dứt khoát bỏ cuộc, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thẩm An An đặt trên tảng đá ngầm, nhìn thẳng vào mắt cô rồi chậm rãi nói ra từng chữ. "Cho nên, em sẽ chọn anh, đúng chứ?"