Chương 14
Từ Thanh Thụ quay lại đảo với bộ dáng ướt sũng, tức giận đến mức không muốn nói lời nào.
Hết lần này tới lần khác Ôn Lê đều nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này của hắn, cô không ngừng quan tâm hỏi han, ngay cả Chu Tùy Ngộ cũng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Hiện tại, Từ Thanh Thụ nhìn Chu Tùy Ngộ rất không vừa mắt, hơn nữa từ trước đến giờ hắn là một người thích giận cá chém thớt, mà hiện giờ trong mắt hắn thì Chu Tùy Ngộ và nàng tiên cá kia đã ở bên nhau, hắn thậm chí còn cảm thấy hết thảy sự việc này đều do Chu Tùy Ngộ ngầm giở trò quỷ. Cho nên Từ Thanh Thụ lập tức trừng mắt, hung dữ nhìn Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ vốn muốn biểu đạt sự quan tâm nên mới nhìn hắn nhiều thêm một chút, rốt cuộc không hiểu ra sao lại bị trừng mắt, nên anh không thèm quan tâm người này nữa, mà đi thẳng vào phòng bếp.
Trước đó, Ôn Lê đã chiếm lấy phòng bếp, cô đang bận rộn trong đấy, hơn nữa người ta là một cô gái, Chu Tùy Ngộ muốn tránh mặt thì cũng không tiện chen cùng một chỗ với cô, vì thế anh vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.
Đúng lúc này, Ôn Lê đi theo Từ Thanh Thụ về phòng hắn, cuối cùng Chu Tùy Ngộ cũng tìm được cơ hội làm bữa trưa cho anh và Thẩm An An.
Lo lắng Thẩm An An đợi lâu sẽ đói bụng, Chu Tùy Ngộ không chỉ gia tăng tốc độ mà còn cố gắng làm mỗi món nhiều hơn một chút, như vậy có thể làm ít đi hai món, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Lúc Ôn Lê quay lại, nhìn thấy cảnh tượng Chu Tùy Ngộ đang bận rộn trong căn bếp.
Trong nồi đang nấu món cánh gà kho coca, trên thớt đang cắt lạp xưởng, bên cạnh có gạo đã vo sẵn, đoán là chuẩn bị nấu cơm hấp lạp xưởng.
Ngoài những cái này, bên cạnh còn có một đĩa thịt dê lớn đang chờ xé.
Đầu năm nay, gặp không ít cậu trai biết nấu ăn, nhưng người như Chu Tùy Ngộ mà cũng biết nấu ăn, thì thật sự hiếm thấy.
Vì vậy mà Ôn Lê đứng ở cửa xem một hồi, nhịn không được đành hỏi: "Nấu ăn hả? sao toàn là thịt vậy?"
Chu Tùy Ngộ "ừ" một tiếng, xem như đáp lời, hai tay vẫn bận rộn không ngừng.
Mãi đến khi Ôn Lê nhất chân đi vào phòng bếp, anh mới ngừng cắt thịt, lẳng lặng nhịn cô: "Cô có việc gì à?"
Ôn Lê bị câu hỏi này của Chu Tùy Ngộ làm sững sờ, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "...Không chuyện gì! Tôi chỉ muốn xem thử."
Giọng nói Chu Tùy Ngộ rất nhẹ nhàng: "Không chuyện gì thì cứ ở bên ngoài đi, bên trong bếp có rất nhiều khói dầu."
Vừa nãy sắc mặt Ôn Lê còn có chút khó coi, nhưng khi nghe được lời này của Chu Tùy Ngộ thì đã bình thường lại một chút. Cô đã nói rồi, làm gì có người con trai nào tỏ vẻ lạnh nhạt với một cô gái xinh đẹp chứ, này không phải là bắt đầu quan tâm cô rồi sao!
Ôn Lê nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Không sao, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi, hay là để tôi giúp anh một tay đi."
Chu Tùy Ngộ vô cảm cảm nhìn cô: "Tôi nói cô đi ra ngoài, nghe không hiểu à?"
Ôn Lê cắn môi nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng ủy khuất: "Tôi chỉ là..."
Ôn Lê còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, cô lập tức quẳng đi lời chưa kịp nói, quay đầu lại nhìn người phía sau: "Anh Thanh Thụ, anh đã thay đồ xong rồi à?"
Từ Thanh Thụ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ và thoải mái, lúc này thì sắt mặt mới tốt hơn một chút. Thấy Ôn Lê đứng ở cửa phòng bếp, đã không đi vào cũng không đi ra, bèn tiến đến hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Lê cười cười cho qua: "Không có gì. Chỉ là, lúc nãy tôi thấy quần áo anh bị ướt, sợ anh bị cảm lạnh nên muốn pha cho anh chút trà gừng để xua tan hàn khí."
Từ Thanh Thụ không ngờ tới Ôn Lê lại có suy nghĩ này, sắc mặt dịu đi vài phần: "Không cần phiền phức thế. Đã bận rộn nửa ngày chắc cô cũng đói rồi phải không? Chuẩn bị dọn bữa, chúng ta cùng ăn cơm thôi!"
Thức ăn bên này Ôn Lê đã sớm làm xong, tuy rằng bị Từ Thanh Thụ bưng ra biển lãng phí mấy món, nhưng hai người vậy cũng đủ ăn rồi.
Phòng bếp nơi này rất nhỏ, thường thì mọi người ăn ở bên ngoài phòng bếp. Có một chiếc bàn ăn thô sơ ở đó.
Từ Thanh Thụ phụ trách bưng thức ăn, Ôn Lê thì hỗ trợ sắp xếp chén đũa.
Cô vừa sắp xếp các đĩa thức ăn và chén đũa trên bàn, vừa nhỏ giọng hỏi Từ Thanh Thụ: "Vị đồng nghiệp kia của anh, không cần mời anh ấy một tiếng sao?"
Từ Thanh Thụ hừ lạnh: "Không cần quan tâm anh ta, chúng ta cứ việc ăn đồ của mình."
— — —
Chu Tùy Ngộ đã nấu ăn xong, dọn dẹp sơ qua căn bếp bừa bộn một lát, sau đó mới chèo thuyền ra ngoài để tìm nàng tiên cá nhỏ.
Thường thì ngay khi anh xuất hiện gần bãi đá ngầm, không lâu sau đó nàng tiên cá nhỏ sẽ tự động xuất hiện.
Nhưng hôm nay anh đã đứng đợi ở bãi đá ngầm rất lâu, cũng không thấy nàng tiên cá xuất hiện.
Là gặp chuyện gì nên đến muộn?
Hay là cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ là bị cá mập tấn công?
...
Chu Tùy Ngộ càng đợi càng lo lắng.
Nhưng cũng chỉ đành bó tay chịu trói.
Lúc này Chu Tùy Ngộ mới nhận ra rằng mối quan hệ giữa anh và nàng tiên cá nhỏ thì ra thật mong manh. Mong manh đến nỗi chỉ cần nàng tiên cá nhỏ không chủ chủ động xuất hiện thì Chu Tùy Ngộ liền không biết phải đi đâu để tìm được cô ấy.
Nghĩ đến điều này, Chu Tùy Ngộ vốn thấp thỏm bất an trong lòng lại càng thêm trầm xuống.
Hôm đó, Chu Tùy Ngộ đợi từ 2 giờ đến 4 giờ chiều, nhưng vẫn không thấy Thẩm An An xuất hiện, cuối cùng đành phải đem thức ăn trở về đảo mà chưa động đến một miếng nào.
Thực ra anh muốn đợi thêm một lát nữa, nhưng nghĩ rằng Từ Thanh Thụ nhất định sẽ đưa cô gái kia ra đảo trước khi trời tối, đến lúc đó phỏng chừng sẽ cần một chiếc thuyền nên anh đành phải trở về đảo trước.
Từ Thanh Thụ quả nhiên đã đợi sẵn bên bờ biển, Khi thấy anh đến, hắn lập tức giận dữ nói: "Sao lại đi lâu như vậy? Cậu không biết hôm nay tôi sẽ dùng thuyền sao"
Tâm trạng Chu Tùy Ngộ đang không tốt nên lập tức đáp lời: "Làm sao tôi biết được? Anh có nói với tôi không?"
Từ Thanh Thụ: "Cậu..."
Chu Tùy Ngộ: "Hơn nữa, đây là tàu nghiên cứu của viện, không phải để cậu tán gái đâu. Sau này nếu không có việc gì thì cậu có thể ít dùng tàu cho việc riêng tư được không?"
Từ Thanh Thụ tức điên người: "Liên quan đéo gì đến cậu! Đây là tàu của viện nghiên cứu cũng chẳng phải của cậu, cậu quản được à?"
Chu Tùy Ngộ lạnh lùng nhìn hắn: "Tốt nhất cậu nên nhớ kỹ những lời này."
Nói xong liền quay đầu bỏ đi mà không thèm xem phản ứng của Từ Thanh Thụ.
Từ Thanh Thụ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một hồi lâu, không kiềm được tức giận, lớn tiếng nói: "Cậu thật sự cho rằng nhà cậu xây trên mỏ vàng à? thật không thể hiểu nổi!"
Chu Thanh Thụ trở về trên đảo, đem thức ăn đã nguội lạnh đi hâm nóng rồi ăn qua loa hai miếng, sau đó liền trở về phòng của mình.
Xa xa có tiếng còi truyền đến, phỏng chừng là đám người Từ Thanh Thụ đã xuất phát.
Cũng không biết khi nào họ mới trở về, có khi nào sẽ không kịp đưa bữa tối cho nàng tiên cá nhỏ chứ...
Trước mắt, Chu Tùy Ngộ không có lòng dạ nào để làm chuyện khác, trong đầu toàn nghĩ tại sao buổi trưa nàng tiên cá nhỏ không đến nơi hẹn, nghĩ ngợi một hồi, thì kiềm lòng không đậu mà mở ngăn kéo phòng ra, lấy ra bản " Báo cáo nguyên cứu về Nàng tiên cá nhỏ"
được cất giấu ở sâu bên trong.
Đến nay, bản báo cáo đã viết được hơn một nửa, trên đó ghi lại rất chi tiết những thói quen ăn uống và thói quen sinh hoạt của nàng tiên cá nhỏ, bao gồm những món ăn, màu sắc yêu thích của cô ấy, lúc tức giận cô ấy sẽ phản ứng như thế nào và vui vẻ thì cô sẽ phản ứng ra sao...
Trước đó Chu Tùy Ngộ nghĩ rằng bản thân đã ghi chép rất chi tiết và toàn diện, nhưng hôm nay xem lại, anh cảm thấy toàn bộ như vô nghĩa, không có một thông tin nào có ích.
Chẳng hạn, nếu như nàng tiên cá nhỏ từ giờ trở đi không chủ động xuất hiện thì anh thậm chí không biết nên đi đâu để tìm cô.
Không được, không thể cứ ngồi yên chờ chết như thế này.
Anh phải điều gì đó để khiến cho nàng tiên cá nhỏ xuất hiện mới được.
Chu Tùy Ngộ đặt bản "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá nhỏ" vào trong ngăn kéo, rồi lần nữa đi vào nhà bếp.
Hai ngày nay, tàu vật tư còn chưa đưa vật tư đến, vì vậy nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại trong nhà bếp không nhiều lắm, hơn nữa trong những nguyên liệu này đồ mặn thì ít mà đồ chay thì nhiều.
Ngược lại hôm nay Từ Thanh Thụ mua được khá nhiều đồ về, nhưng Chu Tùy Ngộ dĩ nhiên sẽ không đụng đến.
Vì vậy anh chỉ có thể nghĩ cách từ phần nguyên liệu có hạn này.
Không có thịt, nàng tiên cá nhỏ sẽ không vui, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đem phần nguyên liệu có hạn này làm thành món cô ấy thích đây?
Chu Tùy Ngộ đứng trong bếp ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng có một ý tưởng, đó là quyết định làm lẩu.
Chu Tùy Ngộ cảm thấy nếu mình làm nồi lẩu chay này có lẽ sẽ bị đánh, nhưng anh không quan tâm, điều quan trọng hơn là trước tiên câu dẫn nàng tiên cá nhỏ lên để đảm bảo cô ấy đã bình an vô sự.
Trên đảo không có gói "nước cốt lẩu", vì vậy Chu Tùy Ngộ quyết định tự mình nấu.
Bình thường nếu nấu lẩu cho động vật nhỏ thì nước lẩu thanh đạm* là đủ dùng, dù sao dạ dày của động vật nhỏ cũng tương đối mỏng manh nên không thích hợp dùng loại nước lẩu đậm vị.
*Nước lẩu thanh đạm là loại nước lẩu, nước dùng có công thức nhẹ, không có tác dụng làm cay, ngon miệng mà có vị nhạt, vừa miệng, thơm nhẹ và bổ dưỡng. phù hợp đối với phần lớn những người yêu thích hương vị nhẹ và người cao tuổi.
Nhưng Chu Tùy Ngộ không chút do dự mà quyết định nấu luôn cả hai loại.
Một nồi nước lẩu thanh đạm cho nàng tiên cá nhỏ.
Một nồi nước lẩu đậm vị dùng để câu dẫn nàng tiên cá nhỏ lên bờ. Dù sao trên đời không có gì ngon hơn lẩu đậm vị, chua chua cay cay.
Nước lẩu thanh đạm ngon nhất là dùng gà mái già hầm lấy nước. Nhưng vấn đề là trên đảo không có gà mái già, vì thế Chu Tùy Ngộ đành lùi về lựa chọn thứ hai, đó là hầm xương ống heo làm nước lẩu, sau đó cho thêm củ bách hợp, táo đỏ, cà chua vào nồi và nêm nếm gia vị.
Phần nước lẩu đậm vị thì rất đơn giản, chỉ cần xào trực tiếp mỡ bò cho ra dầu, sau đó cho tương ớt, xì dầu, bơ lạc vào nồi và đảo đều, đợi đến khi xào xong thì cho nước vào là được.
Sau khi đã chuẩn bị xong hai nồi lẩu, Chu Tùy Ngộ đi đến bãi biển dựng hai bếp, sau đó bắt đầu nấu lẩu ngoài trời.
Lúc này Thẩm An An đang trong giấc ngủ cũng mơ thấy mình đang ăn lẩu.
Nồi có chín ngăn, một ngăn lòng bò, một ngăn lòng vịt luộc, một ngăn chân vịt, một ngăn thịt bò, các ngăn còn lại chứa, tôm bóc vỏ, mề vịt, tiết vịt và thịt bò viên, tất cả đề đang sôi sục rất phấn khởi.
Thẩm An An xoa xoa tay chờ đợi, trong lúc chờ, cô vừa hát bài lẩu do cô vừa chế ra: "Ngồi vào bàn chờ lẩu, vừa ăn lẩu vừa hát hò..."
Kết quả, tiếng hát còn chưa dứt thì tất cả thức ăn ngon trong nồi đều không cánh mà bay, chỉ còn lại một ít rau xanh lăn lộn trong nồi.
Thịt đâu?
Thịt của tôi đâu???
Giấc mơ đẹp trong nháy mắt biến thành ác mộng, Thẩm An An tức giận đến mức bật dậy khỏi giường.
Ai da tức ghê, buổi trưa không ăn thịt thì cũng thôi đi, sao mà trong giấc mơ muốn ăn một miếng thịt cũng không được, này thật là...
Ơ, đợi đã, mùi vị gì thế?
Thẩm An An ra sức đánh hơi, cả người phấn khích đến hận không thể một bước bay đến nơi đó.
Ồ, vậy mà thật sự có người ở trên đó ăn lẩu, là ai mà dễ thương như vậy? Để tôi xem thử nào!
Thẩm An An vừa nghĩ vừa nhanh chóng bơi ra khỏi hang động, sau đó ra sức bơi ra mặt biển.
Chu Tùy Ngộ không có ý định bỏ thức ăn vào nồi lẩu, anh chỉ để lửa dưới đáy nồi, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển.
Hiện tại Từ Thanh Thụ không có trên đảo, vì vậy Chu Tùy Ngộ không cần lo lắng việc nàng tiên cá nhỏ xuất hiện sẽ để lộ dấu vết. Nỗi lo duy nhất của anh chính là nàng tiên cá nhỏ ngửi thấy mùi lẩu mà vẫn không xuất hiện.
Vậy thì anh thật sự không biết phải làm sao mới tốt.
Cũng may lần này anh chỉ đợi chưa đầy 10 phút, nàng tiên cá đã trồi lên khỏi mặt biển.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ, trái tim Chu Tùy Ngộ vốn đang treo lơ lửng bỗng chốc rơi trở về chỗ cũ. Cũng may, nàng tiên cá nhỏ vẫn là nàng tiên cá nhỏ mà hắn quen thuộc, vẫn là một nàng tiên cá nhỏ tham ăn!
Thẩm An An chỉ tập trung chú ý đến nồi lẩu nên từ lúc ban đầu không phát hiện ra Chu Tùy Ngộ ngạc nhiên như thế nào khi thấy cô.
Mãi cho đến khi Chu Tùy Ngộ đột nhiên nhón chân bước tới, sau đó khom người bế cô ra khỏi vùng biển cạn, Thẩm An An mới dời mắt từ nồi lẩu sang gương mặt Chu Tùy Ngộ, vẻ mặt cô có chút hoang mang.
Cô dùng ánh mắt dò hỏi - Soái ca, này là tình huống gì vậy? Tại sao một chương trình món ngon lại bỗng biến thành một bộ phim thần tượng rồi?
Chu Tùy Ngộ đang chuyên tâm diễn phim thần tượng, không nhận được ánh mắt của Thẩm An An, anh chỉ lặng lẽ ôm Thẩm An An một lúc, đợi xác nhận rằng nàng tiên cá nhỏ trong ngực mình vẫn an toàn đang ở đây và Những điều anh lo lắng không hề xảy ra, nhịp tim rối loạn mới từ từ trở lại bình thường.
Cũng chính ngay lúc này anh mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Tùy Ngộ muốn giải thích hành động vừa rồi của mình không phải cố ý lợi dụng Thẩm An An, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói thì thấy Thẩm An An trong ngực đang nhìn vào trong bờ, rồi bỗng xôn xao nháo nhào cả lên.
Chu Tùy Ngộ thực sự hiểu rất rõ về Thẩm An An, khi cô nhìn vào bãi biển và bắt đầu xôn xao vô cớ, anh lập tức nhận ra nồi lẩu đã xảy ra việc gì không ổn rồi.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại liền thấy một cái bếp đất bị sụp xuống, làm cho nồi lẩu ở trên có chút lung lay sắp đổ.
Chu Tùy Ngộ dở khóc dở cười nghĩ, trước kia những người đó luôn nói hắn không biết thức thời, Đáng lẽ họ phải đến để xem nàng tiên cá nhỏ, dù sao quay đi ngoảnh lại, được người khác ôm vào ngực mà vẫn có thể dồn tâm trí vào việc ăn uống, đoán rằng cũng chỉ có nàng tiên cá nhỏ này mới làm được chuyện vô tình như vậy.
Nhưng ngay cả khi nàng tiên cá nhỏ vô tình đi nữa, Chu Tùy Ngộ vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu!
Chính mình đây có phải là không cứu được nữa không?
Chu Tùy Ngộ bế Thẩm An An đến bãi biển mới thả cô xuống.
Ở chỗ này, nước biển dâng cao vừa hay có thể rửa đến đuôi cá của Thần An An, có thể đảm bảo Thần An An sẽ không bị thiếu nước trong một thời gian dài.
Sau khi xác nhận cô đã ngồi yên, anh liền đi qua, sửa lại bếp lẩu, sau đó bắt đầu cho thịt vào nồi lẩu.
Thẩm An An vui vẻ ngồi ở trên bờ chờ ăn lẩu.
Mãi đến khi Chu Tùy Ngộ bưng một đĩa thịt bò nóng hổi đi về phía cô, Thẩm An An mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng —— cô đợi lát nữa sẽ ăn như thế nào đây? - Đợi lát nữa cô sẽ ăn như thế nào đây?
Lúc trước Thẩm An An ăn cái gì cũng là dùng tay, dù sao lúc trước Chu Tùy Ngộ làm cho cô đều là món xào, dùng tay ngoại trừ không quá nhã nhặn ra, cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng sử dụng tay để ăn lẩu thì rõ ràng không thích hợp.
Nóng quá!
Nhưng trực tiếp dùng đũa luôn sao?
Người cá biết dùng đũa à? Có phải là quá thần kỳ rồi không?
Không phải là dùng thìa à?
Nhưng những khoa học gia dường như không chuẩn bị thìa giúp cô ấy.
Thẩm An An vừa nghĩ tới đây, liền nhìn thấy Chu Tùy Ngộ ngồi trước mặt cô, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt bò, nhẹ nhàng thổi thổi đưa đến bên môi cô, ôn nhu nói: "Thịt bò hơi nóng, anh đút cho em? "
Thẩm An An nhìn thịt bò trước mặt, lại nhìn Chu Tùy Ngộ.
Cô liền nói, chỉ cần là nhà khoa học này nấu ăn, anh ta nhất định sẽ chuẩn bị thịt cho cô. Miếng thịt trưa hôm nay chắc chắn đã bị nhà khoa học đó ăn vụng rồi.
Thù ăn cắp thịt không đội trời chung, hừ, lần sau nhìn thấy hắn phải đánh một trận mới được!
Chu Tùy Ngộ đút cho Thẩm An An ăn hai đĩa thịt, sau đó lại đút một chén canh xương ống, cuối cùng cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, khẩn trương nói: "Không có thịt nữa, em ăn hết rồi. Còn có rau thôi, em có muốn ăn không?"
Thẩm An An chớp chớp mắt nhìn anh.
Lúc ăn lẩu cô cũng không ngại ăn chút rau, dù sao món ăn chay đến đâu cũng ngon hơn sinh vật phù du dưới đáy biển! Huống chi buổi trưa cô vốn không ăn no.
Chu Tùy Ngộ thấy cô cũng không phải đặc biệt kháng cự, vì thế có nấu cho cô chút rau củ và khoai tây.
Lúc nấu khoai tây Chu Tùy Ngộ không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh lần trước mình bị nàng tiên cá nhỏ này dùng khoai tây làm vấp ngã, khi đó hắn nào ngờ được, có một ngày hắn sẽ cùng tiểu mỹ nhân ngư này ngồi ở bờ biển ngắm hoàng hôn buông xuống, cùng nhau ăn lẩu!
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu.
Giống như từ sau khi quen biết với nàng tiên cá này, cuộc sống vốn bình tĩnh không gợn sóng của hắn đã trở nên đặc sắc, giống như trong hình ảnh đen trắng đột nhiên rót vào màu sắc, nhìn đâu cũng thấy sống động.
Thẩm An An sau khi ăn uống no say, liền nằm trên bờ biển bắt đầu phơi bụng.
Hòn đảo này, tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, ít người qua lại, vì vậy môi trường tương đối được bảo vệ tốt. Ngay cả bầu trời cũng là một màu xanh và sạch sẽ, hiếm gặp được trong thành phố.
Thẩm An An nằm như vậy, có thể nhìn thấy những vì sao trên đỉnh đầu cô chậm rãi gia tăng, cuối cùng hội tụ thành tinh hà đầy trời, rực rỡ đến chói mắt.
Chu Tùy Ngộ ngồi bên cạnh cô, cũng ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời sao này.
Có gió biển thổi qua, mang theo hơi thở khô nóng của mùa hè.
Chu Tùy Ngộ ngày thường không thích mùa hè, anh cảm thấy nóng nực và ồn ào, nhưng vào lúc này, anh chỉ cảm thấy bình tĩnh, ngay cả gió và trăng cũng đẹp.
Cụ rùa biển cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ phong kiến có quan niệm thời gian, trời đã tối hẳn, còn chưa thấy nàng tiên cá nhỏ ngoan ngoãn trở về đáy biển, vì vậy ông phái cá mái chèo ra biển tìm.
Thẩm An An nhìn thấy con cá mái chèo, cô biết rằng cụ rùa biển đang thúc giục cô quay trở về.
Tuy rằng Chu Tùy Ngộ nghe không hiểu lời cô nói, nhưng Thẩm An An vẫn cười tủm tỉm nói "Tạm biệt" với Chu Tùy Ngộ, rồi mới chuẩn bị trở về biển.
Kết quả cô còn chưa kịp đứng dậy, tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.
Thẩm An An: "..." Này, có gì thì nói, xin đừng tùy tiện động tay động chân.
Chu Tùy Ngộ gắt gao nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm An An, hạ giọng chậm rãi nói: "Có nơi nào có thể cho anh gặp em bất cứ khi nào anh muốn nhìn thấy em không?
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm An An: "Trừ khi có lẩu, nếu không tình yêu giữa con người và cá tôi sẽ không xem xét nữa."
Chu Tùy Ngộ: "Lẩu đúng không, sắp xếp xong rồi. "
Tên: "Các loại sinh vật biển xếp hàng tìm đến cửa"
Văn án: Sang Lanlan theo thuyền nghiên cứu của cha mình ra biển chơi, kết quả bị sóng biển đánh bất ngờ, tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên bãi biển, cứu cô là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh thon dài, tướng mạo anh tuấn nhưng không biết nói.
Tang Lan Lan là người đạt điểm cao nhất trong giải vô địch của trường, cảm thấy rằng mình chính vị cứu tinh của những người yếu đuối, vì thế tự giác gánh vác nhiệm vụ quan tâm giúp đỡ thiếu niên.
Mỗi ngày tận tâm bắt cua và các loại tôm nhỏ về nuôi mình và thiếu niên.
Kết quả không biết từ ngày nào, các loại sinh vật biển xếp hàng dài tự đưa tới cửa cầu ăn thử.
Ban đầu chỉ là hải sâm, ốc biển và cá tảo bẹ, Tang Lan Lan còn miễn cưỡng có thể nhịn được, nhưng khi cả cá voi biển cùng cá mập đều rưng rưng nước mắt chủ động tìm tới cửa, Tang Lan Lan mới giật mình nhận ra sự tình cũng không đơn giản.
Thiên kim tiểu thư tập đoàn Tang thị Tang Lan Lan gặp nạn biển, mọi người vốn tưởng rằng là cửu tử nhất sinh, kết quả không nghĩ tới mấy tháng sau, Tang Lan Lan lại lông tóc vô thương trở về.
Hơn nữa còn mang về một thiếu niên.
Thiếu niên đổi tên thành Tang Túy, lấy thân phận anh của Tang Lan Lan ca ca cùng Tang Lan Lan vào chung một trường học.
Tang Túy khuôn mặt trong sáng nhìn qua hiền lành vô hại, lại hết lần này tới lần khác chỉ có được ánh mắt xanh của hoa khôi trường Tang Lan Lan, điều này đã khơi dậy sự oán hận trong lòng những người theo đuổi Tang Lan Lan.
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ muốn cho Tang Túy một chút mùi vị.
Sau đó, những người theo đuổi Tang Lan Lan: "... Đại nhân tha mạng! "
Tang Lan Lan: "Tất cả đều nói với các ngươi đừng chọc ghẹo anh của ta, anh ấy chính là cá voi sát thủ, bá chủ biển cả đó! "
Tang Túy: "Emcó chắc tôi chỉ là bá chủ trên biển không? "
Tang Lan Lan: "... QAQ"
Bền ngoài mềm mại vô hại nhưng thực chất vô cùng hung tàn, bá chủ biển VS bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mại đáng yêu.
Hết lần này tới lần khác Ôn Lê đều nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này của hắn, cô không ngừng quan tâm hỏi han, ngay cả Chu Tùy Ngộ cũng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Hiện tại, Từ Thanh Thụ nhìn Chu Tùy Ngộ rất không vừa mắt, hơn nữa từ trước đến giờ hắn là một người thích giận cá chém thớt, mà hiện giờ trong mắt hắn thì Chu Tùy Ngộ và nàng tiên cá kia đã ở bên nhau, hắn thậm chí còn cảm thấy hết thảy sự việc này đều do Chu Tùy Ngộ ngầm giở trò quỷ. Cho nên Từ Thanh Thụ lập tức trừng mắt, hung dữ nhìn Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ vốn muốn biểu đạt sự quan tâm nên mới nhìn hắn nhiều thêm một chút, rốt cuộc không hiểu ra sao lại bị trừng mắt, nên anh không thèm quan tâm người này nữa, mà đi thẳng vào phòng bếp.
Trước đó, Ôn Lê đã chiếm lấy phòng bếp, cô đang bận rộn trong đấy, hơn nữa người ta là một cô gái, Chu Tùy Ngộ muốn tránh mặt thì cũng không tiện chen cùng một chỗ với cô, vì thế anh vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.
Đúng lúc này, Ôn Lê đi theo Từ Thanh Thụ về phòng hắn, cuối cùng Chu Tùy Ngộ cũng tìm được cơ hội làm bữa trưa cho anh và Thẩm An An.
Lo lắng Thẩm An An đợi lâu sẽ đói bụng, Chu Tùy Ngộ không chỉ gia tăng tốc độ mà còn cố gắng làm mỗi món nhiều hơn một chút, như vậy có thể làm ít đi hai món, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Lúc Ôn Lê quay lại, nhìn thấy cảnh tượng Chu Tùy Ngộ đang bận rộn trong căn bếp.
Trong nồi đang nấu món cánh gà kho coca, trên thớt đang cắt lạp xưởng, bên cạnh có gạo đã vo sẵn, đoán là chuẩn bị nấu cơm hấp lạp xưởng.
Ngoài những cái này, bên cạnh còn có một đĩa thịt dê lớn đang chờ xé.
Đầu năm nay, gặp không ít cậu trai biết nấu ăn, nhưng người như Chu Tùy Ngộ mà cũng biết nấu ăn, thì thật sự hiếm thấy.
Vì vậy mà Ôn Lê đứng ở cửa xem một hồi, nhịn không được đành hỏi: "Nấu ăn hả? sao toàn là thịt vậy?"
Chu Tùy Ngộ "ừ" một tiếng, xem như đáp lời, hai tay vẫn bận rộn không ngừng.
Mãi đến khi Ôn Lê nhất chân đi vào phòng bếp, anh mới ngừng cắt thịt, lẳng lặng nhịn cô: "Cô có việc gì à?"
Ôn Lê bị câu hỏi này của Chu Tùy Ngộ làm sững sờ, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "...Không chuyện gì! Tôi chỉ muốn xem thử."
Giọng nói Chu Tùy Ngộ rất nhẹ nhàng: "Không chuyện gì thì cứ ở bên ngoài đi, bên trong bếp có rất nhiều khói dầu."
Vừa nãy sắc mặt Ôn Lê còn có chút khó coi, nhưng khi nghe được lời này của Chu Tùy Ngộ thì đã bình thường lại một chút. Cô đã nói rồi, làm gì có người con trai nào tỏ vẻ lạnh nhạt với một cô gái xinh đẹp chứ, này không phải là bắt đầu quan tâm cô rồi sao!
Ôn Lê nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Không sao, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi, hay là để tôi giúp anh một tay đi."
Chu Tùy Ngộ vô cảm cảm nhìn cô: "Tôi nói cô đi ra ngoài, nghe không hiểu à?"
Ôn Lê cắn môi nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng ủy khuất: "Tôi chỉ là..."
Ôn Lê còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, cô lập tức quẳng đi lời chưa kịp nói, quay đầu lại nhìn người phía sau: "Anh Thanh Thụ, anh đã thay đồ xong rồi à?"
Từ Thanh Thụ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ và thoải mái, lúc này thì sắt mặt mới tốt hơn một chút. Thấy Ôn Lê đứng ở cửa phòng bếp, đã không đi vào cũng không đi ra, bèn tiến đến hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Lê cười cười cho qua: "Không có gì. Chỉ là, lúc nãy tôi thấy quần áo anh bị ướt, sợ anh bị cảm lạnh nên muốn pha cho anh chút trà gừng để xua tan hàn khí."
Từ Thanh Thụ không ngờ tới Ôn Lê lại có suy nghĩ này, sắc mặt dịu đi vài phần: "Không cần phiền phức thế. Đã bận rộn nửa ngày chắc cô cũng đói rồi phải không? Chuẩn bị dọn bữa, chúng ta cùng ăn cơm thôi!"
Thức ăn bên này Ôn Lê đã sớm làm xong, tuy rằng bị Từ Thanh Thụ bưng ra biển lãng phí mấy món, nhưng hai người vậy cũng đủ ăn rồi.
Phòng bếp nơi này rất nhỏ, thường thì mọi người ăn ở bên ngoài phòng bếp. Có một chiếc bàn ăn thô sơ ở đó.
Từ Thanh Thụ phụ trách bưng thức ăn, Ôn Lê thì hỗ trợ sắp xếp chén đũa.
Cô vừa sắp xếp các đĩa thức ăn và chén đũa trên bàn, vừa nhỏ giọng hỏi Từ Thanh Thụ: "Vị đồng nghiệp kia của anh, không cần mời anh ấy một tiếng sao?"
Từ Thanh Thụ hừ lạnh: "Không cần quan tâm anh ta, chúng ta cứ việc ăn đồ của mình."
— — —
Chu Tùy Ngộ đã nấu ăn xong, dọn dẹp sơ qua căn bếp bừa bộn một lát, sau đó mới chèo thuyền ra ngoài để tìm nàng tiên cá nhỏ.
Thường thì ngay khi anh xuất hiện gần bãi đá ngầm, không lâu sau đó nàng tiên cá nhỏ sẽ tự động xuất hiện.
Nhưng hôm nay anh đã đứng đợi ở bãi đá ngầm rất lâu, cũng không thấy nàng tiên cá xuất hiện.
Là gặp chuyện gì nên đến muộn?
Hay là cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ là bị cá mập tấn công?
...
Chu Tùy Ngộ càng đợi càng lo lắng.
Nhưng cũng chỉ đành bó tay chịu trói.
Lúc này Chu Tùy Ngộ mới nhận ra rằng mối quan hệ giữa anh và nàng tiên cá nhỏ thì ra thật mong manh. Mong manh đến nỗi chỉ cần nàng tiên cá nhỏ không chủ chủ động xuất hiện thì Chu Tùy Ngộ liền không biết phải đi đâu để tìm được cô ấy.
Nghĩ đến điều này, Chu Tùy Ngộ vốn thấp thỏm bất an trong lòng lại càng thêm trầm xuống.
Hôm đó, Chu Tùy Ngộ đợi từ 2 giờ đến 4 giờ chiều, nhưng vẫn không thấy Thẩm An An xuất hiện, cuối cùng đành phải đem thức ăn trở về đảo mà chưa động đến một miếng nào.
Thực ra anh muốn đợi thêm một lát nữa, nhưng nghĩ rằng Từ Thanh Thụ nhất định sẽ đưa cô gái kia ra đảo trước khi trời tối, đến lúc đó phỏng chừng sẽ cần một chiếc thuyền nên anh đành phải trở về đảo trước.
Từ Thanh Thụ quả nhiên đã đợi sẵn bên bờ biển, Khi thấy anh đến, hắn lập tức giận dữ nói: "Sao lại đi lâu như vậy? Cậu không biết hôm nay tôi sẽ dùng thuyền sao"
Tâm trạng Chu Tùy Ngộ đang không tốt nên lập tức đáp lời: "Làm sao tôi biết được? Anh có nói với tôi không?"
Từ Thanh Thụ: "Cậu..."
Chu Tùy Ngộ: "Hơn nữa, đây là tàu nghiên cứu của viện, không phải để cậu tán gái đâu. Sau này nếu không có việc gì thì cậu có thể ít dùng tàu cho việc riêng tư được không?"
Từ Thanh Thụ tức điên người: "Liên quan đéo gì đến cậu! Đây là tàu của viện nghiên cứu cũng chẳng phải của cậu, cậu quản được à?"
Chu Tùy Ngộ lạnh lùng nhìn hắn: "Tốt nhất cậu nên nhớ kỹ những lời này."
Nói xong liền quay đầu bỏ đi mà không thèm xem phản ứng của Từ Thanh Thụ.
Từ Thanh Thụ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một hồi lâu, không kiềm được tức giận, lớn tiếng nói: "Cậu thật sự cho rằng nhà cậu xây trên mỏ vàng à? thật không thể hiểu nổi!"
Chu Thanh Thụ trở về trên đảo, đem thức ăn đã nguội lạnh đi hâm nóng rồi ăn qua loa hai miếng, sau đó liền trở về phòng của mình.
Xa xa có tiếng còi truyền đến, phỏng chừng là đám người Từ Thanh Thụ đã xuất phát.
Cũng không biết khi nào họ mới trở về, có khi nào sẽ không kịp đưa bữa tối cho nàng tiên cá nhỏ chứ...
Trước mắt, Chu Tùy Ngộ không có lòng dạ nào để làm chuyện khác, trong đầu toàn nghĩ tại sao buổi trưa nàng tiên cá nhỏ không đến nơi hẹn, nghĩ ngợi một hồi, thì kiềm lòng không đậu mà mở ngăn kéo phòng ra, lấy ra bản " Báo cáo nguyên cứu về Nàng tiên cá nhỏ"
được cất giấu ở sâu bên trong.
Đến nay, bản báo cáo đã viết được hơn một nửa, trên đó ghi lại rất chi tiết những thói quen ăn uống và thói quen sinh hoạt của nàng tiên cá nhỏ, bao gồm những món ăn, màu sắc yêu thích của cô ấy, lúc tức giận cô ấy sẽ phản ứng như thế nào và vui vẻ thì cô sẽ phản ứng ra sao...
Trước đó Chu Tùy Ngộ nghĩ rằng bản thân đã ghi chép rất chi tiết và toàn diện, nhưng hôm nay xem lại, anh cảm thấy toàn bộ như vô nghĩa, không có một thông tin nào có ích.
Chẳng hạn, nếu như nàng tiên cá nhỏ từ giờ trở đi không chủ động xuất hiện thì anh thậm chí không biết nên đi đâu để tìm cô.
Không được, không thể cứ ngồi yên chờ chết như thế này.
Anh phải điều gì đó để khiến cho nàng tiên cá nhỏ xuất hiện mới được.
Chu Tùy Ngộ đặt bản "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá nhỏ" vào trong ngăn kéo, rồi lần nữa đi vào nhà bếp.
Hai ngày nay, tàu vật tư còn chưa đưa vật tư đến, vì vậy nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại trong nhà bếp không nhiều lắm, hơn nữa trong những nguyên liệu này đồ mặn thì ít mà đồ chay thì nhiều.
Ngược lại hôm nay Từ Thanh Thụ mua được khá nhiều đồ về, nhưng Chu Tùy Ngộ dĩ nhiên sẽ không đụng đến.
Vì vậy anh chỉ có thể nghĩ cách từ phần nguyên liệu có hạn này.
Không có thịt, nàng tiên cá nhỏ sẽ không vui, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đem phần nguyên liệu có hạn này làm thành món cô ấy thích đây?
Chu Tùy Ngộ đứng trong bếp ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng có một ý tưởng, đó là quyết định làm lẩu.
Chu Tùy Ngộ cảm thấy nếu mình làm nồi lẩu chay này có lẽ sẽ bị đánh, nhưng anh không quan tâm, điều quan trọng hơn là trước tiên câu dẫn nàng tiên cá nhỏ lên để đảm bảo cô ấy đã bình an vô sự.
Trên đảo không có gói "nước cốt lẩu", vì vậy Chu Tùy Ngộ quyết định tự mình nấu.
Bình thường nếu nấu lẩu cho động vật nhỏ thì nước lẩu thanh đạm* là đủ dùng, dù sao dạ dày của động vật nhỏ cũng tương đối mỏng manh nên không thích hợp dùng loại nước lẩu đậm vị.
*Nước lẩu thanh đạm là loại nước lẩu, nước dùng có công thức nhẹ, không có tác dụng làm cay, ngon miệng mà có vị nhạt, vừa miệng, thơm nhẹ và bổ dưỡng. phù hợp đối với phần lớn những người yêu thích hương vị nhẹ và người cao tuổi.
Nhưng Chu Tùy Ngộ không chút do dự mà quyết định nấu luôn cả hai loại.
Một nồi nước lẩu thanh đạm cho nàng tiên cá nhỏ.
Một nồi nước lẩu đậm vị dùng để câu dẫn nàng tiên cá nhỏ lên bờ. Dù sao trên đời không có gì ngon hơn lẩu đậm vị, chua chua cay cay.
Nước lẩu thanh đạm ngon nhất là dùng gà mái già hầm lấy nước. Nhưng vấn đề là trên đảo không có gà mái già, vì thế Chu Tùy Ngộ đành lùi về lựa chọn thứ hai, đó là hầm xương ống heo làm nước lẩu, sau đó cho thêm củ bách hợp, táo đỏ, cà chua vào nồi và nêm nếm gia vị.
Phần nước lẩu đậm vị thì rất đơn giản, chỉ cần xào trực tiếp mỡ bò cho ra dầu, sau đó cho tương ớt, xì dầu, bơ lạc vào nồi và đảo đều, đợi đến khi xào xong thì cho nước vào là được.
Sau khi đã chuẩn bị xong hai nồi lẩu, Chu Tùy Ngộ đi đến bãi biển dựng hai bếp, sau đó bắt đầu nấu lẩu ngoài trời.
Lúc này Thẩm An An đang trong giấc ngủ cũng mơ thấy mình đang ăn lẩu.
Nồi có chín ngăn, một ngăn lòng bò, một ngăn lòng vịt luộc, một ngăn chân vịt, một ngăn thịt bò, các ngăn còn lại chứa, tôm bóc vỏ, mề vịt, tiết vịt và thịt bò viên, tất cả đề đang sôi sục rất phấn khởi.
Thẩm An An xoa xoa tay chờ đợi, trong lúc chờ, cô vừa hát bài lẩu do cô vừa chế ra: "Ngồi vào bàn chờ lẩu, vừa ăn lẩu vừa hát hò..."
Kết quả, tiếng hát còn chưa dứt thì tất cả thức ăn ngon trong nồi đều không cánh mà bay, chỉ còn lại một ít rau xanh lăn lộn trong nồi.
Thịt đâu?
Thịt của tôi đâu???
Giấc mơ đẹp trong nháy mắt biến thành ác mộng, Thẩm An An tức giận đến mức bật dậy khỏi giường.
Ai da tức ghê, buổi trưa không ăn thịt thì cũng thôi đi, sao mà trong giấc mơ muốn ăn một miếng thịt cũng không được, này thật là...
Ơ, đợi đã, mùi vị gì thế?
Thẩm An An ra sức đánh hơi, cả người phấn khích đến hận không thể một bước bay đến nơi đó.
Ồ, vậy mà thật sự có người ở trên đó ăn lẩu, là ai mà dễ thương như vậy? Để tôi xem thử nào!
Thẩm An An vừa nghĩ vừa nhanh chóng bơi ra khỏi hang động, sau đó ra sức bơi ra mặt biển.
Chu Tùy Ngộ không có ý định bỏ thức ăn vào nồi lẩu, anh chỉ để lửa dưới đáy nồi, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển.
Hiện tại Từ Thanh Thụ không có trên đảo, vì vậy Chu Tùy Ngộ không cần lo lắng việc nàng tiên cá nhỏ xuất hiện sẽ để lộ dấu vết. Nỗi lo duy nhất của anh chính là nàng tiên cá nhỏ ngửi thấy mùi lẩu mà vẫn không xuất hiện.
Vậy thì anh thật sự không biết phải làm sao mới tốt.
Cũng may lần này anh chỉ đợi chưa đầy 10 phút, nàng tiên cá đã trồi lên khỏi mặt biển.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ, trái tim Chu Tùy Ngộ vốn đang treo lơ lửng bỗng chốc rơi trở về chỗ cũ. Cũng may, nàng tiên cá nhỏ vẫn là nàng tiên cá nhỏ mà hắn quen thuộc, vẫn là một nàng tiên cá nhỏ tham ăn!
Thẩm An An chỉ tập trung chú ý đến nồi lẩu nên từ lúc ban đầu không phát hiện ra Chu Tùy Ngộ ngạc nhiên như thế nào khi thấy cô.
Mãi cho đến khi Chu Tùy Ngộ đột nhiên nhón chân bước tới, sau đó khom người bế cô ra khỏi vùng biển cạn, Thẩm An An mới dời mắt từ nồi lẩu sang gương mặt Chu Tùy Ngộ, vẻ mặt cô có chút hoang mang.
Cô dùng ánh mắt dò hỏi - Soái ca, này là tình huống gì vậy? Tại sao một chương trình món ngon lại bỗng biến thành một bộ phim thần tượng rồi?
Chu Tùy Ngộ đang chuyên tâm diễn phim thần tượng, không nhận được ánh mắt của Thẩm An An, anh chỉ lặng lẽ ôm Thẩm An An một lúc, đợi xác nhận rằng nàng tiên cá nhỏ trong ngực mình vẫn an toàn đang ở đây và Những điều anh lo lắng không hề xảy ra, nhịp tim rối loạn mới từ từ trở lại bình thường.
Cũng chính ngay lúc này anh mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Tùy Ngộ muốn giải thích hành động vừa rồi của mình không phải cố ý lợi dụng Thẩm An An, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói thì thấy Thẩm An An trong ngực đang nhìn vào trong bờ, rồi bỗng xôn xao nháo nhào cả lên.
Chu Tùy Ngộ thực sự hiểu rất rõ về Thẩm An An, khi cô nhìn vào bãi biển và bắt đầu xôn xao vô cớ, anh lập tức nhận ra nồi lẩu đã xảy ra việc gì không ổn rồi.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại liền thấy một cái bếp đất bị sụp xuống, làm cho nồi lẩu ở trên có chút lung lay sắp đổ.
Chu Tùy Ngộ dở khóc dở cười nghĩ, trước kia những người đó luôn nói hắn không biết thức thời, Đáng lẽ họ phải đến để xem nàng tiên cá nhỏ, dù sao quay đi ngoảnh lại, được người khác ôm vào ngực mà vẫn có thể dồn tâm trí vào việc ăn uống, đoán rằng cũng chỉ có nàng tiên cá nhỏ này mới làm được chuyện vô tình như vậy.
Nhưng ngay cả khi nàng tiên cá nhỏ vô tình đi nữa, Chu Tùy Ngộ vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu!
Chính mình đây có phải là không cứu được nữa không?
Chu Tùy Ngộ bế Thẩm An An đến bãi biển mới thả cô xuống.
Ở chỗ này, nước biển dâng cao vừa hay có thể rửa đến đuôi cá của Thần An An, có thể đảm bảo Thần An An sẽ không bị thiếu nước trong một thời gian dài.
Sau khi xác nhận cô đã ngồi yên, anh liền đi qua, sửa lại bếp lẩu, sau đó bắt đầu cho thịt vào nồi lẩu.
Thẩm An An vui vẻ ngồi ở trên bờ chờ ăn lẩu.
Mãi đến khi Chu Tùy Ngộ bưng một đĩa thịt bò nóng hổi đi về phía cô, Thẩm An An mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng —— cô đợi lát nữa sẽ ăn như thế nào đây? - Đợi lát nữa cô sẽ ăn như thế nào đây?
Lúc trước Thẩm An An ăn cái gì cũng là dùng tay, dù sao lúc trước Chu Tùy Ngộ làm cho cô đều là món xào, dùng tay ngoại trừ không quá nhã nhặn ra, cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng sử dụng tay để ăn lẩu thì rõ ràng không thích hợp.
Nóng quá!
Nhưng trực tiếp dùng đũa luôn sao?
Người cá biết dùng đũa à? Có phải là quá thần kỳ rồi không?
Không phải là dùng thìa à?
Nhưng những khoa học gia dường như không chuẩn bị thìa giúp cô ấy.
Thẩm An An vừa nghĩ tới đây, liền nhìn thấy Chu Tùy Ngộ ngồi trước mặt cô, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt bò, nhẹ nhàng thổi thổi đưa đến bên môi cô, ôn nhu nói: "Thịt bò hơi nóng, anh đút cho em? "
Thẩm An An nhìn thịt bò trước mặt, lại nhìn Chu Tùy Ngộ.
Cô liền nói, chỉ cần là nhà khoa học này nấu ăn, anh ta nhất định sẽ chuẩn bị thịt cho cô. Miếng thịt trưa hôm nay chắc chắn đã bị nhà khoa học đó ăn vụng rồi.
Thù ăn cắp thịt không đội trời chung, hừ, lần sau nhìn thấy hắn phải đánh một trận mới được!
Chu Tùy Ngộ đút cho Thẩm An An ăn hai đĩa thịt, sau đó lại đút một chén canh xương ống, cuối cùng cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, khẩn trương nói: "Không có thịt nữa, em ăn hết rồi. Còn có rau thôi, em có muốn ăn không?"
Thẩm An An chớp chớp mắt nhìn anh.
Lúc ăn lẩu cô cũng không ngại ăn chút rau, dù sao món ăn chay đến đâu cũng ngon hơn sinh vật phù du dưới đáy biển! Huống chi buổi trưa cô vốn không ăn no.
Chu Tùy Ngộ thấy cô cũng không phải đặc biệt kháng cự, vì thế có nấu cho cô chút rau củ và khoai tây.
Lúc nấu khoai tây Chu Tùy Ngộ không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh lần trước mình bị nàng tiên cá nhỏ này dùng khoai tây làm vấp ngã, khi đó hắn nào ngờ được, có một ngày hắn sẽ cùng tiểu mỹ nhân ngư này ngồi ở bờ biển ngắm hoàng hôn buông xuống, cùng nhau ăn lẩu!
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu.
Giống như từ sau khi quen biết với nàng tiên cá này, cuộc sống vốn bình tĩnh không gợn sóng của hắn đã trở nên đặc sắc, giống như trong hình ảnh đen trắng đột nhiên rót vào màu sắc, nhìn đâu cũng thấy sống động.
Thẩm An An sau khi ăn uống no say, liền nằm trên bờ biển bắt đầu phơi bụng.
Hòn đảo này, tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, ít người qua lại, vì vậy môi trường tương đối được bảo vệ tốt. Ngay cả bầu trời cũng là một màu xanh và sạch sẽ, hiếm gặp được trong thành phố.
Thẩm An An nằm như vậy, có thể nhìn thấy những vì sao trên đỉnh đầu cô chậm rãi gia tăng, cuối cùng hội tụ thành tinh hà đầy trời, rực rỡ đến chói mắt.
Chu Tùy Ngộ ngồi bên cạnh cô, cũng ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời sao này.
Có gió biển thổi qua, mang theo hơi thở khô nóng của mùa hè.
Chu Tùy Ngộ ngày thường không thích mùa hè, anh cảm thấy nóng nực và ồn ào, nhưng vào lúc này, anh chỉ cảm thấy bình tĩnh, ngay cả gió và trăng cũng đẹp.
Cụ rùa biển cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ phong kiến có quan niệm thời gian, trời đã tối hẳn, còn chưa thấy nàng tiên cá nhỏ ngoan ngoãn trở về đáy biển, vì vậy ông phái cá mái chèo ra biển tìm.
Thẩm An An nhìn thấy con cá mái chèo, cô biết rằng cụ rùa biển đang thúc giục cô quay trở về.
Tuy rằng Chu Tùy Ngộ nghe không hiểu lời cô nói, nhưng Thẩm An An vẫn cười tủm tỉm nói "Tạm biệt" với Chu Tùy Ngộ, rồi mới chuẩn bị trở về biển.
Kết quả cô còn chưa kịp đứng dậy, tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.
Thẩm An An: "..." Này, có gì thì nói, xin đừng tùy tiện động tay động chân.
Chu Tùy Ngộ gắt gao nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm An An, hạ giọng chậm rãi nói: "Có nơi nào có thể cho anh gặp em bất cứ khi nào anh muốn nhìn thấy em không?
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm An An: "Trừ khi có lẩu, nếu không tình yêu giữa con người và cá tôi sẽ không xem xét nữa."
Chu Tùy Ngộ: "Lẩu đúng không, sắp xếp xong rồi. "
Tên: "Các loại sinh vật biển xếp hàng tìm đến cửa"
Văn án: Sang Lanlan theo thuyền nghiên cứu của cha mình ra biển chơi, kết quả bị sóng biển đánh bất ngờ, tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên bãi biển, cứu cô là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh thon dài, tướng mạo anh tuấn nhưng không biết nói.
Tang Lan Lan là người đạt điểm cao nhất trong giải vô địch của trường, cảm thấy rằng mình chính vị cứu tinh của những người yếu đuối, vì thế tự giác gánh vác nhiệm vụ quan tâm giúp đỡ thiếu niên.
Mỗi ngày tận tâm bắt cua và các loại tôm nhỏ về nuôi mình và thiếu niên.
Kết quả không biết từ ngày nào, các loại sinh vật biển xếp hàng dài tự đưa tới cửa cầu ăn thử.
Ban đầu chỉ là hải sâm, ốc biển và cá tảo bẹ, Tang Lan Lan còn miễn cưỡng có thể nhịn được, nhưng khi cả cá voi biển cùng cá mập đều rưng rưng nước mắt chủ động tìm tới cửa, Tang Lan Lan mới giật mình nhận ra sự tình cũng không đơn giản.
Thiên kim tiểu thư tập đoàn Tang thị Tang Lan Lan gặp nạn biển, mọi người vốn tưởng rằng là cửu tử nhất sinh, kết quả không nghĩ tới mấy tháng sau, Tang Lan Lan lại lông tóc vô thương trở về.
Hơn nữa còn mang về một thiếu niên.
Thiếu niên đổi tên thành Tang Túy, lấy thân phận anh của Tang Lan Lan ca ca cùng Tang Lan Lan vào chung một trường học.
Tang Túy khuôn mặt trong sáng nhìn qua hiền lành vô hại, lại hết lần này tới lần khác chỉ có được ánh mắt xanh của hoa khôi trường Tang Lan Lan, điều này đã khơi dậy sự oán hận trong lòng những người theo đuổi Tang Lan Lan.
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ muốn cho Tang Túy một chút mùi vị.
Sau đó, những người theo đuổi Tang Lan Lan: "... Đại nhân tha mạng! "
Tang Lan Lan: "Tất cả đều nói với các ngươi đừng chọc ghẹo anh của ta, anh ấy chính là cá voi sát thủ, bá chủ biển cả đó! "
Tang Túy: "Emcó chắc tôi chỉ là bá chủ trên biển không? "
Tang Lan Lan: "... QAQ"
Bền ngoài mềm mại vô hại nhưng thực chất vô cùng hung tàn, bá chủ biển VS bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mại đáng yêu.