Chương 32: C32: Suy Nghĩ Giống Nhau
Trên bàn ăn, những món ăn bốc khói nghi ngút. Trần Túc lén lút nhìn sang Vũ Hoàng Kính sau đó lại giả vờ bình tĩnh mà tiếp tục dùng cơm.“Hôm nay cậu cùng tôi đi đến cổng thôn.”Vũ Hoàng Kính không tin lời cậu, anh nói xong liền tiếp tục cầm đũa lên.Trần Túc nghe vậy không khỏi đơ mặt nhưng cậu không thể từ chối đành nhận mệnh mà gật đầu.Trần Vân nhìn mà vui vẻ không thôi, mặc dù bà biết hai người đối diện với nhau cực kỳ khách khí hoàn toàn không giống chồng chồng của nhau nhưng như thế này rất tốt rồi không thể mong cầu nhiều hơn nữa. Bà nhìn Trần Túc rồi cười nói:“Vậy hai đứa mau ăn đi, nếu như đi trễ sẽ không đoán kịp xe buýt đó.”Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính gật đầu cũng không tiếp tục nói gì nữa.Năm giờ sáng, hai người đều chuẩn bị xong xuôi rồi cùng nhau chào tạm biệt Trần Vân.Trần Túc len lén liếc mắt nhìn Vũ Hoàng Kính đi ở phía trước, cậu thật sự muốn cướp đường mà chạy trước nhưng sự thật là không thể nào làm như thế. Hai người dù cả ngày không gặp nhau nhưng cuối cùng cũng sống chung một mái nhà, không những thế cậu còn là người sống nhờ ở nhà người ta.Trong người không tiền không bạc, không một mảnh vườn nếu như thật sự tách ra thì không biết sống thế nào. Hơn nữa cậu rất rõ ràng những chuyện này đều là lòng tốt của anh, tiền bạc có thể cùng nhau kiếm nhưng nếu bởi vì sự cố chấp này mà dẫn đến xương chân bị vỡ liền tốn càng thêm nhiều tiền.Vũ Hoàng Kính đi phía trước cũng không lo lắng người phía sau chạy mất, anh không hiểu cậu nhưng biết rõ cách làm người của cậu. Chỉ do thói quen nên cậu thường không quan tâm đến bản thân mình nhưng cậu vẫn là người suy nghĩ rất thấu đáo nếu như nghĩ kỹ càng.Mặc dù anh không đi xe buýt nhưng cũng không mâu thuẫn đến chuyện hai người cùng nhau đi đến bên ngoài cổng thôn. Xe buýt sẽ chạy đến trạm xe trước cổng thôn vào lúc năm giờ mười lăm phút, từ nhà bọn họ đi đến cổng vừa vặn mười lăm phút.Đến khi đó Vũ Hoàng Kính chỉ cần nhìn Trần Túc lên xe còn anh thì gọi điện cho chú Đường chạy xe đến.Lúc này bầu trời đang dần dần sáng tỏa, mặt trời cũng bắt đầu trồi lên cao. Sương sớm giăng mù cả đoạn đường đi, những giọt sương ban mai thắm ướt áo khoác ngoài của hai người rồi chạm nhẹ lên da khiến làn da trở nên mát mẻ.Trần Túc nhìn cổng thôn càng lúc càng gần liền nhịn không được tăng nhanh bước chân để đi đến bên cạnh Vũ Hoàng Kính, cậu nghiên đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của chàng trai tuấn tú. Nếu phải nói người đẹp trai như anh cho dù không có nhiều tiền thì chắc chắn vẫn có thể cưới một cô gái hoặc một chàng trai thanh tú, tuổi tác của anh cũng chưa đến ba mươi thời gian để lập nghiệp lại một lần nữa cũng không phải quá trễ.Cậu chắc chắn khi Vũ Hoàng Kính chạy đến thôn sinh sống thì cửa nhà cũng bị bà mối trong các thôn đạp hư vài lần. Nhưng không rõ tại sao cuối cùng anh vẫn là đồng ý giúp cậu.Càng nhìn anh cậu càng cảm thấy thuận mắt không thôi, trước kia không nghĩ tới, cũng không biết rốt cuộc mình yêu thích người như thế nào nhưng hiện tại khi nhìn Vũ Hoàng Kính cậu lại không cảm thấy ghét. Ngược lại cậu cảm thấy nếu một đời ở cùng người giống như anh cũng không phải là quá tệ, ít nhất nếu là anh cậu sẽ chấp nhận sinh sống như một gia đình.Vũ Hoàng Kính cảm nhận được tầm mắt của cậu nhưng anh không xoay đầu nhìn sang, mặc kệ để cậu nhìn chằm chằm mình bởi vì ánh mắt của cậu không khiến anh chán ghét.Anh rất rõ ràng sở thích của mình, mặc dù thích một đứa nhỏ vừa mộc đủ lông như Trần Túc thì có hơi khiến anh khó chấp nhận nhưng nếu thật sự yêu một người thì người giống như cậu mới là lựa chọn tốt nhất đối với người như anh.Sự ngạo mạn từ trong xương tủy khiến mắt nhìn người của anh cực kỳ khác lạ, ít nhất anh không cảm thấy những kẻ như Trần Nghị có thể khiến anh để mắt đến được. Bởi vì những người đó khiến anh cảm thấy phiền chán không thôi, mà Trần Túc lại khiến anh thả lỏng tâm tình.Hai người hai suy nghĩ nhưng cùng chung một ý tưởng đi đến trạm xe, vừa hay xe buýt cũng đang chầm chậm chạy đến rồi dừng lại ở trạm xe.Cánh cửa từ từ mở ra để đón khách,Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính một cái rồi vẫy vẫy tay lên xe:“Đi đường cẩn thận. Hẹn tối gặp lại.”Vũ Hoàng Kính gật đầu đáp lời:“Tạm biệt.”Anh nhìn chiếc xe buýt chậm rãi đóng cửa lại sau đó nổ máy rồi nhanh chóng rời đi. Thời gian hiện tại còn khá sớm trên xe chỉ có hai ba người ngồi dựa đầu vào cửa kính mà nhắm mắt ngủ thêm một chút.Vũ Hoàng Kính nhìn qua cửa kính phía sau xe thấy Trần Túc chắc chắn đã ngồi xuống ghế mà không phải đứng ở cạnh cửa để khi không còn nhìn thấy anh thì bay nhanh xuống xe thì mới an tâm mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra sau đó gọi cho chú Đường đang đậu xe ở đâu đó cách đây không xa.Mặc dù không đoán trước được tình cảnh này nhưng để tránh tai mắt của người khác anh đã dặn chú Đường đậu xe xa một chút, cũng bởi vì một vài trường hợp gặp phải người dân trong thôn hoặc những người xa lạ nào đó anh đã báo chú ấy đến trước năm giờ sau đó nếu nhận được điện thoại của anh thì mới từ từ chạy đến đón anh còn nếu không anh sẽ nhắn tin báo trước để chú chạy xe trở về.Thời gian hiện tại rất quan trọng, Vũ Hoàng Kính chắc chắn không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.