Chương 4: Tiểu Hoa
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, lắp bắp kêu một tiếng: “ Tô đại ca”Cô một bên gãi đầu một bên lùi về sau một bước, lại quên mất sau lưng là giường căn bản không có đường lui liền ngã ngồi trên giường.Có lẽ vì chưa tỉnh ngủ hẳn khóa mắt còn chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý, cô cẩn thận từng ly từng tí mà hỏi hắn: “ Tô đại ca, anh trở về rồi sao? Anh đói bụng chưa, em…” Cô vốn muốn nói nếu hắn đói cô sẽ làm chút gì đó cho hắn ăn nhưng cô quên mất làm mình không có cách nào làm đồ ăn.Cô nhịn không được căng thẳng mà nắm nắm chặt vạt áo của mình, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, cô hiển nhiên là đang sợ hắn.“ Không có gì, không có việc gì, anh chỉ là nhìn thấy em có vẻ khá mệt nên nhắc nhở em nên đi ngủ đi.” Tô Cẩn Ngôn không nhịn được mà lên tiếng trấn an cô.Nhưng cô gái nhỏ vừa nghe thấy câu này lại càng thêm khẩn trương, cô ngẩng đầu thật mạnh nhìn thẳng vào Tô Cẩn Ngôn, ánh mắt mang đầy vẻ mê mang lại bất lực. Cô căng thẳng nắm chặt vạt áo trước ngực, răng cắn khóe môi làm như thế nào cũng không thể nói là thành lời được.Cho đến lúc này,Tô Cẩn Ngôn mới nhìn rõ được Từ Tiểu Hoa. Cô mặc một bộ quần áo rách rưới không phù hợp với đám cưới hôm nay có lẽ chỉ có duy nhất làm nổi bật được ngày vui hôm nay là màu sắc đỏ thẫm của quần áo mà thôi.Tuy là quần áo màu đỏ cũng không thể che lấp được sự thật đây là một bộ quần áo đầy mảnh vá. Tuy nói năm nay là năm 1974 đại đa số mọi người đều mặt những bộ quần áo có vài mảnh vá nhưng cũng không nhiều bằng bộ quần áo của cô đang mặc.Cô thắt hai bím tóc nhẹ nhàng đáp hai bên vai, một đôi mắt ngậm nước có thể là vì chưa tỉnh ngủ bên trong có một chút sương mù. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn lại thêm vài phần đáng yêu.Làn da cô rất trắng nhưng không phải trắng theo kiểu khỏe mạnh mà lại mang vẻ ốm yếu trắng xanh xao, hai bên gò má lại gầy đến nỗi lõm vào làm cho xương gò má trở nên nhô cao.Trên người cô cũng không có bao nhiêu thịt, bộ quần áo đỏ thẫm mặc trên người cô giống như con nít đang mặc áo người lớn.Ngược lại vóc dáng coi như bình thường, chính là tay chân vì quá ốm mà nhìn qua có vẻ có chút gầy trơ xương.Lớn lên như vậy cũng khó trách trong nguyên tác nói cô lên lên khó coi, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng này mà muốn xinh đẹp cũng thật khó.Bất quá, Tô Cẩn Ngôn cảm thấy trụ cột cô gái nhỏ kỳ thật vô cùng tốt, làn da tuy trắng bệch nhưng lại vô cùng tinh tế, đôi mắt có thần, tay chân thon dài chỉ cần bồi bổ đầy đủ chất dinh dưỡng lạp tức liền có thể trở nên dễ nhìn hơn. Dù sao dáng vóc cô không tệ, khung xương cũng cân xứng nếu được ăn no lớn lên muốn trở nên khó coi cũng khó.Đúng là đáng tiếc, ông trời thật bất công với cô gái nhỏ đáng thương này, nghĩ đến những chuyện mà cô gặp phải trong sách, Tô Cẩn Ngôn không nhịn được mà sinh ra một chút lòng thương cảm với cô.Hắn nhịn không được mà lên tiếng trấn an Từ Tiểu Hoa: “ Tiểu Hoa em nhanh đi ngủ đi, anh không chạm vào em đâu, đừng sợ. Không còn sớm nữa rồi, mau đi ngủ đi.”Tiểu hoa dụi dụi mắt, hình như không nghe rõ được hắn đang nói gì. Tô Cẩn Ngôn đành phải cam chịu mà lập lại lần nữa.Lúc này thì cô mới tin tưởng lời nói của Tô Cẩn Ngôn, trong mắt mang theo nghi hoặc cô lúng túng mở miệng: “ Cái đó Tô đại ca, em ngủ còn anh thì sao…”Từ Tiểu Hoa tuổi kỳ thật cũng không lớn lắm, cô năm nay vừa đủ mười tám tuổi. Khi cô đủ mười tám tuổi liền bị Từ gia ép buộc cùng Tô Cẩn Ngôn đi lãnh chứng kết hôn, chỉ sợ chậm một bước là nguyên chủ không đáp ứng kết hôn.Từ Tiểu Hoa mười tám tuổi trong mắt của Tô Cẩn Ngôn vẫn còn là con nít, hắn có thể làm gì cô chứ? Hắn cũng không phải loại cầm thú đó.Trong lúc Tô Cẩn Ngôn đang trầm tư suy nghĩ tình tiết trong sách mà không nói lời nào, Từ Tiểu Hoa càng lúc càng thêm khẩn trương, cô có phải đã nói gì sai không? Nghĩ như vậy hốc mắt cô nhanh chóng trở nên đỏ ửng.Tô Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần liền thấy được dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc của của Từ Tiểu Hoa. Đầu hắn lập tức muốn đau, muốn nói hắn sợ hãi cái gì nhất trên đời, phải nói là tất nhiên là nước mắt của con gái.Hắn không chút chần chừ nhanh chóng rút tiền và phiếu dầu luôn mang theo trong túi ra.“ Đừng khóc, có cái gì từ từ nói, đừng khóc, nhất định đừng khóc, mấy cái này đều cho em.”Tiểu Hoa ngây ngẩn cả người, mượn ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn thứ mà Tô đại ca nhét vào tay nàng đều là phiếu lương thực.Cô ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua Tô Cẩn Ngôn, thấy hắn nhìn qua khá ôn hòa sự sợ hãi trong lòng trong nháy mắt điều tiêu tan.Thì ra Tô đại ca sợ cô khóc a…. Tiểu Hoa mím môi, cố gắng kiềm chế khóe môi đang giương lên.Nhìn thấy cô gái nhỏ đã bình thường trở lại, Tô Cẩn Ngôn cho rằng phiếu lương thực mình đưa đã phát huy tác dụng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.“ Đừng khóc, sau này phiếu lương thực của anh đều đưa cho em.”Nói rồi, Tô Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua căn phòng rồi chỉ vào cái bàn đang dựa vào vách tường nói; “ Anh nằm trên bàn này là được rồi, con trai như anh nằm đâu mà không được.”Từ Tiểu Hoa nhìn thoáng qua bàn vừa liếc nhìn Tô Cẩn Ngôn, Tô đại ca chân dài như vậy bàn lại ngắn như vậy nằm ở đó nhất định rất khó chịu a.Nàng suy nghĩ một chút rồi mới do dự mở miệng: “ Nếu không hay là em ngủ bên trong, Tô đại ca ngủ bên ngoài. Tô đại ca là người tốt, em rất yên tâm…”Nói rồi, Từ Tiểu Hoa lại đỏ mặt, nam nhân trước mặt cô cao lớn, nhã nhặn lại là thanh niên trí thức từ trong thành đến, muốn nói nàng không động lòng thì nhất đii nhj là giả. Nhưng nàng cũng biết người mà Tô đại ca thích là chị gái của cô, mặc dù anh ấy đã cùng cô kết hôn nhung cô cũng biết đây không phải là người mà cô có thể mơ ước.Mới đầu cô cũng không đem Tô Cẩn Ngôn để trong lòng, dù sao đã muộn như vậy mới trở về trong ngày cưới thì cũng có thể thấy được hắn cũng là không tình nguyện.Nhưng được Tô Cẩn Ngôn đưa cho lương cùng phiếu lương thực lại làm cho Từ Tiểu Hoa tràn đầy nghi hoặc, có lẽ cô vẫn có thể hy vọng vào cuộc hôn nhân này đúng không?Tô Cẩn Ngôn gật gật đầu, Từ Tiểu Hoa lúc này mới cởi giày leo lên mặt trong của giường, cứng ngắc nghiên ngả người mà đi vào trong.Tô Cẩn Ngôn thấy nhưng không nói gì, hắn biết cô đang căng thẳng nhưng hắn cũng không có biện pháp làm mình biến mất a… chỉ có thể tận lực không làm phiền đến nàng.Một cái giường, mỗi người một bên, ranh giới rõ ràng, không ai làm phiền đến ai đêm khuya yên tĩnh lại để lộ ra không khí tràn đầy hài hòa.Tô Cẩn Ngôn ngủ không được, mọi chuyện hôm nay phát sinh có chút quá sức chịu được của hắn, dù là chuyện hắn chết ở thế giới thật hay là chuyện hắn phải sinh sống hết quãng đời còn lại của mình ở thời đại này.Mặc kệ là cảm nhận từ trong hay từ cảm thụ của chính hắn, Tô Cẩn Ngôn đều cảm thấy được Tiểu Hoa so với Từ Kiều Kiều càng tốt hơn, một khi đã như vậy, sau này hắn sẽ cố gắng đối tốt với Tiểu Hoa nhất định không cho cô cùng hắn lại rơi vào kết cục như trong sách.