Chương 3
Hôm sau, lúc Hạ Ngôn tỉnh dậy, trời đã sáng, trong hang chỉ còn lại một mình anh, con quái vật bự kia không biết chạy đi đâu mất rồi.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là nhân cơ hội này thoát khỏi đây, ai ngờ vừa mới thò cái đầu tròn trịa ra khỏi hang đã bị mấy con chim bay quanh trong không trung dọa hú hồn.
Mấy con chim đó trông không nhỏ hơn những dã thú anh gặp trong rừng. Nhìn chúng hơi giống kền kền, nhưng mỏ lại lớn hơn kền kền gấp mấy lần, trong đó còn có một con ngậm nửa cái xác dã thú...
Cái đầu lông trắng xù xù của Hạ Ngôn rất dễ thấy trong núi đá trơ trọi, anh ngay lập tức trở thành mục tiêu của một con chim khổng lồ, nó vừa nhìn thấy anh đã thẳng tắp bay lại.
Lúc Hạ Ngôn vội vàng lăn vào trong hang, mông của anh lại bất hạnh bị con chim to mổ một ngụm vào.
Lông trắng tung hay trong không khí, anh “Ngao ô” một tiếng, bốn cái chân ngắn nhỏ tăng tốc, lúc này mới kịp thời trốn vào trong góc hẹp, cuối cùng nhìn trừng mắt với con chim lớn.
Dường như con chim đói cực kỳ, hai mắt đỏ tươi tham lam nhìn chằm chằm thân thể tròn vo của anh, cái miệng màu nâu sẫm từ từ mở ra, chiếc lưỡi dài lè ra nhỏ xuống nước bọt màu vàng kinh tởm.
Hang động này có không gian rất lớn, cửa hang cũng có thể vừa một số động vật khổng lồ ra vào, nhưng khi quái vật rời đi đã dùng một tảng đá lớn lấp lại cửa hang, đóng lại hơn phân nửa làm cho con chim không hoàn toàn chen vào được.
Nhưng khiến Hạ Ngôn đột nhiên hoảng sợ chính là, cái lưỡi của con chim lại có thể dài ra. Sau khi nhận ra rằng mình không thể chui vào, nó há to miệng rồi bắt đầu di chuyển chiếc lưỡi sắc bén của mình về phía Hạ Ngôn…
Hạ Ngôn thề, đây chắc chắn là hình ảnh kinh hoàng nhất mà anh từng thấy!
Ngay lúc cái lưỡi còn cách Hạ Ngôn khoảng một nắm tay, ánh mắt đắc ý của con chim đột nhiên biến đổi, ngay sau đó, nó phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, đầu lưỡi nhanh chóng co rút trở về.
Nó liều mạng giãy giụa như muốn rời khỏi đây, trong miệng phát ra âm thanh thảm thiết quái đảng đâm vào màng nhĩ Hạ Ngôn.
Đến khi âm thanh dần nhỏ đi, tản đá chắn ngang cửa hang cũng được dỡ ra, Hạ Ngôn đang cuộn tròn trong góc nhanh chóng ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt hẹp dài.
Quái vật bự cắn cổ con chim lớn bước vào, nó có vẻ rất tức giận, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm con chim lớn máu thịt lẫn lộn ở dưới rồi lại nhìn Hạ Ngôn, đột nhiên nó nâng cái đuôi cường tráng dùng sức đập xuống.
Mặt đất cũng chấn động theo.
Con chim lớn cũng không còn thoi thóp nữa, nó chết rồi.
Thấp thỏm nhặt lại mạng nhỏ lần thứ hai, Hạ Ngôn suýt rớt nước mắt, anh dùng thú ngữ nói cảm ơn quái vật, đồng thời tự cảnh cáo bản thân: Trong khoảng thời gian ngắn, nếu không hoàn toàn hiểu biết hết tình huống ở đây tốt nhất không nên tùy tiện rời đi…
Tuy rằng bây giờ anh cũng coi như là một con thú, nhưng so với mấy con dã thú và quái vật khổng lồ này, anh yếu như một con kiến..
Đi ra cho tụi nó nhét kẽ răng à.
Lúc trước quái vật ra ngoài chắc là đi bắt mồi, thấy Hạ Ngôn bình an vô sự nó lại quay ra ngoài, nhưng lần này quay về rất nhanh, còn gấp theo một thi thể dã thú.
Là con hổ có vảy Hạ Ngôn gặp vào ngày đầu tiên xuyên đến, anh cảm thấy cái tên Hổ Ngáo này rất phù hợp với chúng nó.
Dường như quái vật bự cũng không sợ gần đây có thiên địch đến đánh úp, sau khi nó trở về lập tức dỡ tảng đá ngay cửa hang ra để ánh nắng chiếu vào hơn phân nửa hang động, sau đó bắt đầu xử lý Hổ Ngáo mới đem về.
Đầu tiên nó xé lớp vảy cứng ra, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn của mình chia thịt thành từng miếng nhỏ.
Hôm qua Hạ Ngôn đã thấy dáng vẻ quái vật ăn cơm, lúc ấy đối phương xé vảy xong là gặm ăn liền, đâu có văn nhã như giờ. Anh đang thắc mắc lại thấy đối phương bỏ những miếng thịt nhỏ đó vào cái bát Bộ bên cạnh mình…
Chợt nhớ tới những miếng thịt quái vật để lại tối qua, Hạ Ngôn lập tức hiểu ra.
Đây là cố ý chia cho anh!
Hạ Ngôn bắt đầu cảm thấy hơn ngại, nhưng trước mắt anh không cách nào tự ra ngoài săn bắt đồ ăn.
Vì không để mình ăn không ngồi rồi, Hạ Ngôn phủi sạch lông trên chiếc chân nhỏ mập mạp, chuẩn bị giúp quái vật xử lý con chim lớn.
Quái vật sửng sốt nhìn anh dùng móng vuốt nhỏ lần lượt nhổ từng chiếc lông chim, sau đó anh mắt vẫn luôn đặt trên người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn phát hiện liền dùng thú ngủ “Ngao ngao ô ô” giải thích: Tao sẽ giúp mi xử lý đồ ăn, tao còn có thể làm việc nhà nữa!
Nói xong, anh thấy bên kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hình như còn hơi nhướng mày nữa…
Tốc độ nhổ lông của Hạ Ngôn không nhanh, anh cho rằng quái vật đang cười nhạo mình, lập tức nhăn mày lại sau đó khẽ cắn môi, đột nhiên há mồm hung hăng cắn xuống một đống lông chim!
Sau vài ngụm, mảnh lưng của chim lớn đã trần trụi.
Hạ Ngôn rất hài lòng, khoe khoang nhìn quái vật.
Bên kia nheo mắt đi về phía nó, chẳng những không khen ngợi còn đột nhiên vươn móng chọc chọc vào mông mình.
Hạ Ngôn hốt hoảng thấy mình bị dê xồm, vội vàng che mông lại, ai ngờ lại cảm nhận được một mảnh mềm mại âm ấm, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lúc này anh mới ý thức được tại sao đối phương vẫn luôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Mông của anh, thế mà bị trọc.
Cho đến tối hôm đó Hạ Ngôn vẫn còn ngấn lệ vì xấu hổ, dưới ánh mắt khác thường của quái vật dùng lông chim mình mới nhổ xuống gian nan tết thành một cái áo choàng bao lại.
Cởi truồng với mông trần khác gì nhau?!
Tuy rằng trụi lông mông, nhưng bù lại anh lại thu hoạch một đồ vật khác.
Hừng đông hôm sau, quái vật không đi săn ngay mà xử lý thi thể con Chim Lưỡi Dài trước. Vì lông chim còn chưa nhổ sạch, nhiều lần Hạ Ngôn muốn đi đến giúp đỡ, nhưng mỗi lần mới vừa đụng đến lông chim đã bị quái vật nhẹ nhàng nhấc lên vứt qua một bên.
Cuối cùng, Hạ Ngôn không có việc gì làm đành ngồi nhìn.
Anh nhìn quái vật chỉ tùy tiện cắt vài cái rồi nhổ sạch lông chim và da, sau đó cũng không sốt ruột xử lý thịt nó mà tách đầu con chim ra, rút cái lưỡi dài biết co rút ra đặt trên tảng đá trước cửa động…
Làm xong hết thảy, quái vật đặt Hạ Ngôn trên lưng mình, cuối cùng bước ra khỏi hang động, rời khỏi dãy núi đá.
Nằm trên lưng quái vật, Hạ Ngôn như thằng nhà quê trừng đôi mắt tròn tròn kinh ngạc cảm thán, đây là lần đầu tiên anh có thể quan sát cảnh tượng thế giới một cách rõ ràng và thuận tiện như vậy.
Từ rừng cây đến bình nguyên, dù là thực vật hay các loại động vật đều rất giống hoàn cảnh tiền sử mà anh biết, nhưng phần lớn động vật còn quái dị hơn những động vật thời tiền sử kia.
Điều duy nhất không thay đổi là đây vẫn là một thế giới tàn bạo, cá lớn nuốt cá bé.
Mà con quái vật bự này dường như là chúa tể của khu vực xung quanh.
Quái vật vẫn là ra ngoài săn thú, sở dĩ hôm nay dắt anh theo cùng, Hạ Ngôn đoán hẳn là vì hôm qua mình bị Chim Lưỡi Dài tấn công.
Sau đó không lâu, lần thứ hai nhìn quái vật hạ gục Hổ Ngáo trên mặt đất, Jaj Ngôn nghĩ có lẽ Hổ Ngáo là món ăn quái vật săn thường ngày.
Lúc này đây, quái vật cũng không mang con mồi đi mà là trực tiếp xử lý thức ăn ngay tại chỗ luôn.
Nhìn mấy khối thịt trước mặt, Hạ Ngôn cũng không vội ăn.
Anh nhổ một đống cỏ, nhặt vài thanh củi khô, sau đó dùng hai móng giẫm lên một thanh gỗ trên mặt đất, hai móng đỡ một cây, bắt đầu nhanh chóng chuyển động...
Quái vật cho rằng anh đang chơi trò chơi, ăn thịt xong bèn nằm sấp xuống nhìn anh, cuối cùng nhìn anh chơi nửa ngày không biết mệt, thịt cũng không ăn một miếng, lập tức tiến lên đút một miếng thịt nhỏ đến bên miệng anh.
Hạ Ngôn cố chống lại cám dỗ lắc đầu không ăn.
Quái vật khẽ nheo mắt, định đứng dậy đoạt đi món “đồ chơi” trên tay anh thì thấy một tia lửa yếu ớt đột nhiên nhảy ra từ dưới thanh gỗ của đối phương...
Dưới con mắt kinh ngạc của con quái vật, Hạ Ngôn dùng cỏ khô đốt ngọn lửa, sau khi lửa cháy ổn định ngọn lửa, anh dùng cành cây xiên vào miếng thịt rồi nướng lên.
Lúc mùi thịt bắt đầu toả ra, quái vật còn thò lại gần ngửi ngửi.
Thịt nướng chín, Hạ Ngôn tặng cho quái vật một nửa.
Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt quái vật, phát hiện hình như nó rất thích, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thành tựu. Ăn xong thịt chín Hạ Ngôn bèn dùng đệm thịt vỗ vỗ ngực mình, anh “ngao ngao ư ô” nói với quái vật: Tuy rằng tao không thể săn thú, nhưng tao có thể giúp mi nướng thịt chín thơm ngào ngạt! Tao không có vô dụng đâu!
Sau khi anh nói xong, quái vật duỗi tay ra nhấc anh lên cao, lúc đầu Hạ Ngôn cũng giật mình, nhưng khi phát hiện đối phương không có ác ý mà như chỉ ôm anh chơi đùa, anh mới yên tâm thả lỏng áo choàng mông.
Trước khi hai người rời đi, Hạ Ngôn còn cố ý ngoạm một họng nước ở con sông phụ cận rồi chạy đến phun vào đống lửa, dập tắt nó.
Toàn bộ quá trình quái vật đều nhìn anh chăm chú.
Dập lửa xong Hạ Ngôn mới phát hiện hình như đã vài ngày rồi mình chưa uống nước, nhưng trước đó anh cũng không có ý thức được chuyện này, bởi vì hầu như anh không hề khát nước.
Vì vậy, anh tin rằng mình hẳn là một loài không cần nhiều nước trong thời gian ngắn.
Sau khi trở về hang, mặt trời đã lặn, chiếc lưỡi mảnh trên tảng đá trước cửa hang đã khô hẳn, càng mỏng đi trông giống như một sợi dây.
Quái vật nhéo đầu lưỡi, chỉ chỉ áo choàng mông của Hạ Ngôn sau đó đặt trên móng vuốt của anh.
Hạ Ngôn nhanh chóng hiểu ra ý nó.
Áo choàng mông làm bằng lông vũ không bó sát, phải thường xuyên kéo lên. Nhiều lần áo choàng mông của anh lỏng le trước mặt quái vật, sau đó lúc mình không kịp đề chợt rơi xuống…
Hóa ra hành vi lúc sáng của đối phương là vì chuyện này.
Nhìn thứ trên móng vuốt, hốc mắt Hạ Ngôn không hiểu sao nóng lên, anh cúi đầu biểu đạt lòng biết ơn rồi bắt đầu nghiên cứu thứ này.
Rất co dãn, lúc kéo nó Hạ Ngôn liên tưởng đến dây thun trong xã hội hiện đại, anh dùng móng vuốt cắt ra một phần ba để dùng, sau đó đem cất hai phần ba còn thừa.
Quái vật nhìn anh đã dùng cái lưỡi đó buộc chặt chiếc áo choàng lỏng lẻo trên mông, lộ ra vẻ hài lòng.
Hạ Ngôn bị nhìn chằm chằm mông: “…”
Trước khi màn đêm buông xuống, quái vật bắt đầu di chuyển tảng đá đến cửa hang, Hạ Ngôn vốn đang nằm nghỉ ngơi nhìn thấy vội vàng bò dậy, anh thừa dịp trong hang còn có thể thấy, tìm được mấy cái lỗ nhỏ trên vách tường rồi nhấc đệm thịt thả mấy viên đá quái vật cho vào.
Hang động vốn duỗi tay không thấy năm ngón lập tức có ánh sáng dịu nhẹ như một chiếc đèn bàn nhỏ.
Hết chương 3
Chương 4 ➜
Kền kền: hay Kên kên là tên gọi chung của một nhóm các loài chim ăn thịt và ăn xác chết, sống ở các châu lục, ngoại trừ châu Nam Cực và châu Đại Dương.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là nhân cơ hội này thoát khỏi đây, ai ngờ vừa mới thò cái đầu tròn trịa ra khỏi hang đã bị mấy con chim bay quanh trong không trung dọa hú hồn.
Mấy con chim đó trông không nhỏ hơn những dã thú anh gặp trong rừng. Nhìn chúng hơi giống kền kền, nhưng mỏ lại lớn hơn kền kền gấp mấy lần, trong đó còn có một con ngậm nửa cái xác dã thú...
Cái đầu lông trắng xù xù của Hạ Ngôn rất dễ thấy trong núi đá trơ trọi, anh ngay lập tức trở thành mục tiêu của một con chim khổng lồ, nó vừa nhìn thấy anh đã thẳng tắp bay lại.
Lúc Hạ Ngôn vội vàng lăn vào trong hang, mông của anh lại bất hạnh bị con chim to mổ một ngụm vào.
Lông trắng tung hay trong không khí, anh “Ngao ô” một tiếng, bốn cái chân ngắn nhỏ tăng tốc, lúc này mới kịp thời trốn vào trong góc hẹp, cuối cùng nhìn trừng mắt với con chim lớn.
Dường như con chim đói cực kỳ, hai mắt đỏ tươi tham lam nhìn chằm chằm thân thể tròn vo của anh, cái miệng màu nâu sẫm từ từ mở ra, chiếc lưỡi dài lè ra nhỏ xuống nước bọt màu vàng kinh tởm.
Hang động này có không gian rất lớn, cửa hang cũng có thể vừa một số động vật khổng lồ ra vào, nhưng khi quái vật rời đi đã dùng một tảng đá lớn lấp lại cửa hang, đóng lại hơn phân nửa làm cho con chim không hoàn toàn chen vào được.
Nhưng khiến Hạ Ngôn đột nhiên hoảng sợ chính là, cái lưỡi của con chim lại có thể dài ra. Sau khi nhận ra rằng mình không thể chui vào, nó há to miệng rồi bắt đầu di chuyển chiếc lưỡi sắc bén của mình về phía Hạ Ngôn…
Hạ Ngôn thề, đây chắc chắn là hình ảnh kinh hoàng nhất mà anh từng thấy!
Ngay lúc cái lưỡi còn cách Hạ Ngôn khoảng một nắm tay, ánh mắt đắc ý của con chim đột nhiên biến đổi, ngay sau đó, nó phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, đầu lưỡi nhanh chóng co rút trở về.
Nó liều mạng giãy giụa như muốn rời khỏi đây, trong miệng phát ra âm thanh thảm thiết quái đảng đâm vào màng nhĩ Hạ Ngôn.
Đến khi âm thanh dần nhỏ đi, tản đá chắn ngang cửa hang cũng được dỡ ra, Hạ Ngôn đang cuộn tròn trong góc nhanh chóng ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt hẹp dài.
Quái vật bự cắn cổ con chim lớn bước vào, nó có vẻ rất tức giận, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm con chim lớn máu thịt lẫn lộn ở dưới rồi lại nhìn Hạ Ngôn, đột nhiên nó nâng cái đuôi cường tráng dùng sức đập xuống.
Mặt đất cũng chấn động theo.
Con chim lớn cũng không còn thoi thóp nữa, nó chết rồi.
Thấp thỏm nhặt lại mạng nhỏ lần thứ hai, Hạ Ngôn suýt rớt nước mắt, anh dùng thú ngữ nói cảm ơn quái vật, đồng thời tự cảnh cáo bản thân: Trong khoảng thời gian ngắn, nếu không hoàn toàn hiểu biết hết tình huống ở đây tốt nhất không nên tùy tiện rời đi…
Tuy rằng bây giờ anh cũng coi như là một con thú, nhưng so với mấy con dã thú và quái vật khổng lồ này, anh yếu như một con kiến..
Đi ra cho tụi nó nhét kẽ răng à.
Lúc trước quái vật ra ngoài chắc là đi bắt mồi, thấy Hạ Ngôn bình an vô sự nó lại quay ra ngoài, nhưng lần này quay về rất nhanh, còn gấp theo một thi thể dã thú.
Là con hổ có vảy Hạ Ngôn gặp vào ngày đầu tiên xuyên đến, anh cảm thấy cái tên Hổ Ngáo này rất phù hợp với chúng nó.
Dường như quái vật bự cũng không sợ gần đây có thiên địch đến đánh úp, sau khi nó trở về lập tức dỡ tảng đá ngay cửa hang ra để ánh nắng chiếu vào hơn phân nửa hang động, sau đó bắt đầu xử lý Hổ Ngáo mới đem về.
Đầu tiên nó xé lớp vảy cứng ra, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn của mình chia thịt thành từng miếng nhỏ.
Hôm qua Hạ Ngôn đã thấy dáng vẻ quái vật ăn cơm, lúc ấy đối phương xé vảy xong là gặm ăn liền, đâu có văn nhã như giờ. Anh đang thắc mắc lại thấy đối phương bỏ những miếng thịt nhỏ đó vào cái bát Bộ bên cạnh mình…
Chợt nhớ tới những miếng thịt quái vật để lại tối qua, Hạ Ngôn lập tức hiểu ra.
Đây là cố ý chia cho anh!
Hạ Ngôn bắt đầu cảm thấy hơn ngại, nhưng trước mắt anh không cách nào tự ra ngoài săn bắt đồ ăn.
Vì không để mình ăn không ngồi rồi, Hạ Ngôn phủi sạch lông trên chiếc chân nhỏ mập mạp, chuẩn bị giúp quái vật xử lý con chim lớn.
Quái vật sửng sốt nhìn anh dùng móng vuốt nhỏ lần lượt nhổ từng chiếc lông chim, sau đó anh mắt vẫn luôn đặt trên người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn phát hiện liền dùng thú ngủ “Ngao ngao ô ô” giải thích: Tao sẽ giúp mi xử lý đồ ăn, tao còn có thể làm việc nhà nữa!
Nói xong, anh thấy bên kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hình như còn hơi nhướng mày nữa…
Tốc độ nhổ lông của Hạ Ngôn không nhanh, anh cho rằng quái vật đang cười nhạo mình, lập tức nhăn mày lại sau đó khẽ cắn môi, đột nhiên há mồm hung hăng cắn xuống một đống lông chim!
Sau vài ngụm, mảnh lưng của chim lớn đã trần trụi.
Hạ Ngôn rất hài lòng, khoe khoang nhìn quái vật.
Bên kia nheo mắt đi về phía nó, chẳng những không khen ngợi còn đột nhiên vươn móng chọc chọc vào mông mình.
Hạ Ngôn hốt hoảng thấy mình bị dê xồm, vội vàng che mông lại, ai ngờ lại cảm nhận được một mảnh mềm mại âm ấm, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lúc này anh mới ý thức được tại sao đối phương vẫn luôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Mông của anh, thế mà bị trọc.
Cho đến tối hôm đó Hạ Ngôn vẫn còn ngấn lệ vì xấu hổ, dưới ánh mắt khác thường của quái vật dùng lông chim mình mới nhổ xuống gian nan tết thành một cái áo choàng bao lại.
Cởi truồng với mông trần khác gì nhau?!
Tuy rằng trụi lông mông, nhưng bù lại anh lại thu hoạch một đồ vật khác.
Hừng đông hôm sau, quái vật không đi săn ngay mà xử lý thi thể con Chim Lưỡi Dài trước. Vì lông chim còn chưa nhổ sạch, nhiều lần Hạ Ngôn muốn đi đến giúp đỡ, nhưng mỗi lần mới vừa đụng đến lông chim đã bị quái vật nhẹ nhàng nhấc lên vứt qua một bên.
Cuối cùng, Hạ Ngôn không có việc gì làm đành ngồi nhìn.
Anh nhìn quái vật chỉ tùy tiện cắt vài cái rồi nhổ sạch lông chim và da, sau đó cũng không sốt ruột xử lý thịt nó mà tách đầu con chim ra, rút cái lưỡi dài biết co rút ra đặt trên tảng đá trước cửa động…
Làm xong hết thảy, quái vật đặt Hạ Ngôn trên lưng mình, cuối cùng bước ra khỏi hang động, rời khỏi dãy núi đá.
Nằm trên lưng quái vật, Hạ Ngôn như thằng nhà quê trừng đôi mắt tròn tròn kinh ngạc cảm thán, đây là lần đầu tiên anh có thể quan sát cảnh tượng thế giới một cách rõ ràng và thuận tiện như vậy.
Từ rừng cây đến bình nguyên, dù là thực vật hay các loại động vật đều rất giống hoàn cảnh tiền sử mà anh biết, nhưng phần lớn động vật còn quái dị hơn những động vật thời tiền sử kia.
Điều duy nhất không thay đổi là đây vẫn là một thế giới tàn bạo, cá lớn nuốt cá bé.
Mà con quái vật bự này dường như là chúa tể của khu vực xung quanh.
Quái vật vẫn là ra ngoài săn thú, sở dĩ hôm nay dắt anh theo cùng, Hạ Ngôn đoán hẳn là vì hôm qua mình bị Chim Lưỡi Dài tấn công.
Sau đó không lâu, lần thứ hai nhìn quái vật hạ gục Hổ Ngáo trên mặt đất, Jaj Ngôn nghĩ có lẽ Hổ Ngáo là món ăn quái vật săn thường ngày.
Lúc này đây, quái vật cũng không mang con mồi đi mà là trực tiếp xử lý thức ăn ngay tại chỗ luôn.
Nhìn mấy khối thịt trước mặt, Hạ Ngôn cũng không vội ăn.
Anh nhổ một đống cỏ, nhặt vài thanh củi khô, sau đó dùng hai móng giẫm lên một thanh gỗ trên mặt đất, hai móng đỡ một cây, bắt đầu nhanh chóng chuyển động...
Quái vật cho rằng anh đang chơi trò chơi, ăn thịt xong bèn nằm sấp xuống nhìn anh, cuối cùng nhìn anh chơi nửa ngày không biết mệt, thịt cũng không ăn một miếng, lập tức tiến lên đút một miếng thịt nhỏ đến bên miệng anh.
Hạ Ngôn cố chống lại cám dỗ lắc đầu không ăn.
Quái vật khẽ nheo mắt, định đứng dậy đoạt đi món “đồ chơi” trên tay anh thì thấy một tia lửa yếu ớt đột nhiên nhảy ra từ dưới thanh gỗ của đối phương...
Dưới con mắt kinh ngạc của con quái vật, Hạ Ngôn dùng cỏ khô đốt ngọn lửa, sau khi lửa cháy ổn định ngọn lửa, anh dùng cành cây xiên vào miếng thịt rồi nướng lên.
Lúc mùi thịt bắt đầu toả ra, quái vật còn thò lại gần ngửi ngửi.
Thịt nướng chín, Hạ Ngôn tặng cho quái vật một nửa.
Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt quái vật, phát hiện hình như nó rất thích, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thành tựu. Ăn xong thịt chín Hạ Ngôn bèn dùng đệm thịt vỗ vỗ ngực mình, anh “ngao ngao ư ô” nói với quái vật: Tuy rằng tao không thể săn thú, nhưng tao có thể giúp mi nướng thịt chín thơm ngào ngạt! Tao không có vô dụng đâu!
Sau khi anh nói xong, quái vật duỗi tay ra nhấc anh lên cao, lúc đầu Hạ Ngôn cũng giật mình, nhưng khi phát hiện đối phương không có ác ý mà như chỉ ôm anh chơi đùa, anh mới yên tâm thả lỏng áo choàng mông.
Trước khi hai người rời đi, Hạ Ngôn còn cố ý ngoạm một họng nước ở con sông phụ cận rồi chạy đến phun vào đống lửa, dập tắt nó.
Toàn bộ quá trình quái vật đều nhìn anh chăm chú.
Dập lửa xong Hạ Ngôn mới phát hiện hình như đã vài ngày rồi mình chưa uống nước, nhưng trước đó anh cũng không có ý thức được chuyện này, bởi vì hầu như anh không hề khát nước.
Vì vậy, anh tin rằng mình hẳn là một loài không cần nhiều nước trong thời gian ngắn.
Sau khi trở về hang, mặt trời đã lặn, chiếc lưỡi mảnh trên tảng đá trước cửa hang đã khô hẳn, càng mỏng đi trông giống như một sợi dây.
Quái vật nhéo đầu lưỡi, chỉ chỉ áo choàng mông của Hạ Ngôn sau đó đặt trên móng vuốt của anh.
Hạ Ngôn nhanh chóng hiểu ra ý nó.
Áo choàng mông làm bằng lông vũ không bó sát, phải thường xuyên kéo lên. Nhiều lần áo choàng mông của anh lỏng le trước mặt quái vật, sau đó lúc mình không kịp đề chợt rơi xuống…
Hóa ra hành vi lúc sáng của đối phương là vì chuyện này.
Nhìn thứ trên móng vuốt, hốc mắt Hạ Ngôn không hiểu sao nóng lên, anh cúi đầu biểu đạt lòng biết ơn rồi bắt đầu nghiên cứu thứ này.
Rất co dãn, lúc kéo nó Hạ Ngôn liên tưởng đến dây thun trong xã hội hiện đại, anh dùng móng vuốt cắt ra một phần ba để dùng, sau đó đem cất hai phần ba còn thừa.
Quái vật nhìn anh đã dùng cái lưỡi đó buộc chặt chiếc áo choàng lỏng lẻo trên mông, lộ ra vẻ hài lòng.
Hạ Ngôn bị nhìn chằm chằm mông: “…”
Trước khi màn đêm buông xuống, quái vật bắt đầu di chuyển tảng đá đến cửa hang, Hạ Ngôn vốn đang nằm nghỉ ngơi nhìn thấy vội vàng bò dậy, anh thừa dịp trong hang còn có thể thấy, tìm được mấy cái lỗ nhỏ trên vách tường rồi nhấc đệm thịt thả mấy viên đá quái vật cho vào.
Hang động vốn duỗi tay không thấy năm ngón lập tức có ánh sáng dịu nhẹ như một chiếc đèn bàn nhỏ.
Hết chương 3
Chương 4 ➜
Kền kền: hay Kên kên là tên gọi chung của một nhóm các loài chim ăn thịt và ăn xác chết, sống ở các châu lục, ngoại trừ châu Nam Cực và châu Đại Dương.