Chương 23
Dứt lời, bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu tình Thạch Đằng Thanh cứng đờ. Hứa Tây đứng cạnh Ma Tôn vốn đang lo lắng, nghe vậy gương mặt hơi nhíu mới dần thả lỏng.
Thạch Đằng Thanh thấy thế lại nhìn về phía Ma Tôn, vừa vặn bắt được tầm mắt chả mấy kiên nhẫn của hắn.
“...”
Hiện trường xấu hổ thành như này, Thạch Đằng Thanh cũng không tiện nói nhiều thêm.
Hóa ra trong căn phòng này chỉ có mình lão là kẻ thừa.
Nghĩ thông suốt rồi, Thạch Đằng Thanh lười đứng đây mắt to mắt nhỏ, đánh đến nơi lão cũng chẳng thèm tiếp nên phất tay rời đi.
Chờ Thạch Đằng Thanh khuất bóng, Hứa Tây và Ma Tôn nghỉ ngơi một chốc rồi ra khỏi thạch ốc.
Sau khi Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh diệt trừ hung thú, Thạch Đằng Thanh tự phái thuộc hạ đi vào vét sạch bảo vật trong bí cảnh ra. Bảo vật lấy được đã được xử lý qua, đang đặt ở nơi tập kết.
Hứa Tây được Ma Tôn dẫn đi, cậu nhìn ngọn núi nhỏ gần cao hơn đầu mình mà trợn mắt sửng sốt.
Hiện tại cậu đã có tu vi nhất định, cảm nhận được linh hí cơ bản, nơi Hứa Tây đang đứng liếc mắt cũng có thể nhận ra mấy thứ này là pháp bảo thập phần hiếm gặp, thậm chí còn lợi hại hơn cả linh chi da rắn. Thật sự đây là lần đầu tiên Hứa Tây thấy nhiều bảo bối thế này, đôi mắt thiếu niên hơi chuyển, “Đây đều đánh được từ hung thú sao?”
Ma Tôn đứng cạnh cậu, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Hứa Tây. Phản ứng của thiếu niên khiến tâm tình hắn không tồi.
Nam nhân khẽ gật đầu, nói, “Chọn những món ngươi thích đi.”
Hứa Tây càng kinh ngạc.
Thiếu niên đứng tại chỗ, quét mắt nhìn khắp nơi. Ma Tôn thân phận địa vị cao, danh tiếng bên ngoài tương đối hung dữ nên khi hai người bọn họ đứng ở đây xem bí bảo, đại bộ phận yêu tu khác chỉ dám ngó từ xa, không nhìn kĩ, càng không dám đến gần.
Hứa Tây thấy nơi này nhiều người như vậy mà cậu vốn chỉ bám đuôi Ma Tôn tới hóng hớt, chiến lợi phẩm gì đó dường như cũng chẳng tới lượt cậu chọn trước.
Tâm tư thiếu niên đều viết lên mặt, Ma Tôn nhìn động tác nhỏ của cậu, không khỏi nhíu mày, “Ngươi chọn thì chọn đi, nhìn bọn họ làm gì.” Ai đánh được vật gì sẽ là của người đó, đây là ước định từ trước.
Xưa nay Ma Tôn phối hợp cùng Thạch Đằng Thanh vẫn luôn là một công một thủ. Ma khí Ma Tôn mênh mông cuồn cuộn, rất hung lệ, tác chiến cũng không chăm chăm bảo vệ bản thân mà mỗi chiêu thức đoạt mạng đều cực kỳ sắc bén. Vì nhân tố chủng tộc nên Thạch Đằng Thanh am hiểu phương thức đánh đấm ôn hòa hơn, hai người phối hợp qua lại, quả thật, hầu hết bí bảo đều thuộc về Ma Tôn. Huống hồ Thạch Đằng Thanh cũng chả có hứng thú với mấy thứ này, lão chỉ muốn làm cho xong chuyện còn về dưỡng lão, an hưởng tuổi già.
Bộ dáng Ma Tôn như thể nếu Hứa Tây không chọn sẽ giận dỗi vô cùng, Hứa Tây dứt khoát không rụt rè nữa, túm quần áo lên ngồi xổm xuống bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Có mấy món đá quý sắc màu đặc biệt đẹp, thật ra cậu cũng hơi thinh thích.
Vừa chọn, Ma Tôn còn đứng cạnh chỉ đạo.
Cái kia đeo trên người có thể tăng cao tu vi, lấy đi, cái kia ăn ngon kéo dài tuổi thọ, lấy đi…
Hứa Tây nghe hồi lâu, cuối cùng động tác hơi chậm lại, nhận ra điểm không phù hợp.
Thiếu niên ôm đầy bảo vật sáng lấp lánh trong ngực, đứng lên, “Ngươi mang chỗ pháp bảo này về không phải vì ta đó chứ?”
Hoắc Kỳ nghe vậy cũng không nghĩ quá nhiều, đánh vài trận đã thu về cả mớ, đối với hẳn là chuyện cực đơn giản. Nam nhân không phủ nhận mà chuyển tầm mắt đi, nhàn nhạt đáp, “Bổn tọa đồng thọ cùng thiên địa, không định nuôi con linh sủng thứ hai.”
Hứa Tây, “...”
Được rồi, nghe không xuôi tai lắm nhưng cậu cũng hiểu ý tứ của hắn.
Hứa Tây chưa từng bận lòng vấn đề tuổi thọ.
Cậu chỉ biết sau khi kết đan có thể hóa thành người, sự tình về sau không tính tới. Hiện giờ được hắn nhắc nhở thế này, Hứa Tây đột nhiên ý thức được, thế mà Ma Tôn đã lo cả những chuyện thật nhiều năm sau.
Nghĩ vật, ánh mắt thiếu niên lại không tự chủ dừng trên vai Ma Tôn.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Ma Tôn bị thương, còn khắc sâu vô cùng. Cộng thêm đối phương vì mình với thu thập pháp bảo, mới đánh nhau cùng hung thú, kết quả mới thành thế này… trong lòng Hứa Tây tức khắc có điểm băn khoăn.
…
Nghỉ ngơi một ngày, Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh lại dẫn đoàn tiến vào bí cảnh.
Vì đây là lần đầu tiến vào địa phận nơi này nên bọn họ chỉ biết ải đầu là hung thú thượng cổ, tình huống phía sau như nào đều mù mờ.
Đoàn người vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng tốt cho hàng loạt tình huống phức tạp bất ngờ nảy sinh, nào ngờ, mấy ải phía sau lại cực kỳ đơn giản, cũng không có hung thú trấn thủ náo loạn linh tinh gì đó, địa hình chỉ hơi gồ ghề chút.
Đến tận cửa ải thứ sáu và thứ bảy trong bí cảnh mới nhảy ra vài yêu thú có hình dạng khác nhau, tuy khó chơi nhưng cuối cùng vẫn giải quyết thuận lợi. Lần đi này đã chấm dứt hoàn toàn mọi việc, Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh chỉ mất ba ngày đã trở về, để lại những người khác chậm rãi thu dọn tàn cục.
Hai người trở lại nơi tập kết đã là buổi tối.
Sắc trời nặng nề, trong thạch ốc của Hứa Tây bao phủ một màu đen nhánh, phân nửa đã ngủ rồi.
Ma Tôn đứng yên cạnh thạch ốc hồi lâu, không trực tiếp bước vào mà bước qua suối nước nóng sau núi. Người tu đạo có thể dùng pháp quyết rửa sạch dơ bẩn trên người nhưng lần trước Ma Tôn giết hung thú sau, chỉ dùng thanh quyết thôi thì trên người vẫn lưu lại mùi máu nhàn nhạt.
Hứa Tây ngửi được còn hắt xì một cái.
Chỉ tội khi đó Hứa Tây chỉ lo lắng cho thương tích trên người Ma Tôn nên không để ý đến.
Hiện giờ trăng đã treo giữa trời, sau núi sẽ không có người tới.
Hoắc Kỳ cởi sạch quần áo dính máu trên người ra rồi chìm mình vào suối nước nóng nửa canh giờ.
Đợi đến khi không còn ngửi thấy mùi máu tươi nữa nam nhân mới rời khỏi nước, lấy quần áo mới mặc lên.
Làm xong mấy điều này Ma Tôn bèn xoay lưng, định trở về thạch ốc nhưng hắn vừa bước ra từ sau núi, đã trùng hợp gặp phải Thạch Đằng Thanh đang cầm hai vò rượu thảnh thơi tiến đến.
Đối phương cũng vừa sửa soạn xong, lão nhìn Ma Tôn cười, “Đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi lại ở đây.”
Vừa nói, Thạch Đằng Thanh vừa nhìn Ma Tôn bước đến, lão thấy rõ mái tóc còn ẩm và hơi nước trên người hắn. Lão không khỏi trừng mắt, “Ngươi vừa tắm à? Chú trọng mấy thứ này từ bao giờ đấy?”
Thậm chí Thạch Đằng Thanh còn ngửi được mùi hương lãnh đạm trên người Ma Tôn, càng thêm tò mò. Lão nhích lại gần hít hít mấy cái, “Ngươi xức dầu thơm?”
Dứt lời, sắc mặt Ma Tôn lạnh xuống, ghét bỏ đẩy Thạch Đằng Thanh ra, “Cơ thể ngươi mùi quá, cách xa bổn tọa chút.”
Thạch Đằng Thanh, “...”
Lão không hiểu Ma Tôn lại phát bệnh thần kinh gì, quơ quơ hai vò rượu trong tay, “Lần này uống không.”
…
Trong thạch ốc, Hứa Tây ôm chăn ngủ đến là ngoan, Ma Tôn lặng yên không tiếng động bước vào, kiểm tra sơ bộ một phen rồi mới lui ra.
Miếu đá phía sau núi, Ma Tôn và Thạch Đằng Thanh ngồi đối diện nhau, đặt trước mặt mấy món ăn đơn giản, hai người chủ yếu uống rượu.
Hoắc Kỳ không quá hứng thú với rượu chè, chỉ ngẫu nhiên uống vài chén.
Thạch Đằng Thanh ủ rượu rất ngon, lão còn rất thích uống rượu cùng Ma Tôn vì dù đối phương say vẫn có thể làm như chẳng có việc gì, bồi tốt đến khi tàn cuộc.
Bát rượu rót ra sóng sánh, Thạch Đằng Thanh cảm ơn chuyện hung thú một tiếng rồi lập tức uống một chén lớn coi như mở màn.
Quen biết nhiều năm như vậy, số lần hai người tụ tập uống rượu cạnh nhau không hề ít. Hoắc Kỳ là kẻ kiệm lời, không giống Thạch Đằng Thanh vừa uống vừa lải nhải nhưng đến khi một vò rượu cần thấy đáy, chủ đề lại bất tri bất giác nhảy lên người Ma Tôn.
Thạch Đằng Thanh đã nghẹn vài lần, trước kia vẫn luôn vội chính sự nên không tiện hỏi, giờ đây rượu đã vào, Ma Tôn cũng thả lỏng thần sắc nên cuối cùng hai người đã có thể nói chuyện đàng hoàng.
Thạch Đằng Thanh uống muột ngụm rượu, đột nhiên cúi người, thấp giọng thì thầm, “Ngươi có nhận ra, dường như bản thân đối xử với con mèo kia quá mức đặc biệt không.”
Nghe vậy, động tác uống rượu của Ma Tôn hơi khựng lại.
Nam nhân nâng mi, liếc Thạch Đằng Thanh một cái, chợt chậm rãi buông rượu xuống, “Ừ” một tiếng.
Thạch Đằng Thanh nghe không hiểu, “Ừ là sao?”
“Trong lòng bổn tọa có em ấy, đương nhiên đặc biệt. (*) ” Đốt ngón tay Ma Tôn đặt lên miệng bát rượu, không nhanh không chậm miết qua, nhẹ giọng đáp. Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí bình đạm như đang nói ra chuyện gì đó quá đỗi bình thường.
(*) “Bổn tọa tâm duyệt em ấy, đương nhiên đặc biệt.”
Tâm duyệt trong “Tâm duyệt quân hề quân bất tri” (Lòng mến thích chàng rồi, chàng chẳng hay) - Việt nhân ca.
Lần này đến lượt Thạch Đằng Thanh sững sờ, bát rượu thiếu chút nữa đổ nghiêng.
Lão trợn tròn mắt không tin nổi, “Ngươi… Thật ư?”
Theo hiểu biết của lão, tên này sống nhiều năm như vậy đã nói thích ai bao giờ.
Khác với bộ dáng kinh hoàng của Thạch Đằng Thanh, Ma Tôn bình tĩnh hơn nhiều.
Hoắc Kỳ đương nhiên coi trọng chuyện này.
Tầm mắt nam nhân hướng về thạch ốc, không trả lời.
Hắn đã sống hơn ngàn năm tuổi, kinh nghiệm tương đối dày dặn nhưng về phương diện tình cảm, đây là lần đầu tiên.
Dù mới lạ nhưng Ma Tôn không ngu ngốc.
Lần đầu tiên tiếp xúc với dạng người của mèo trắng, cả tâm trí lẫn thân thể hắn đều biểu lộ ra đủ loại khác thường. Lúc đó Hoắc Kỳ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi đọc được quyển sách nọ trong tẩm điện Thôi Ngôi Điện, hắn như được chỉ điểm, chợt thông suốt.
Về sau, Hoắc Kỳ vì chuyện này mà không ngừng đắn đo trong lòng.
Tính cách Ma Tôn vốn mạnh mẽ.
Hắn muốn cái gì, dù là dùng cách nào cũng phải có được, chưa từng trốn tránh lùi bước, càng không để bản thân thiệt thòi. Thậm chí, thời khắc nhận ra bản thân tâm duyệt thiếu niên kia, Ma Tôn cũng nghĩ về hướng này theo bản năng.
Nhưng nhớ lại bóng dáng quanh quẩn theo chân mình suốt ngày, hắn lại có chút băn khoăn.
Đương lúc nam nhân suy tư, tuy gương mặt vẫn bình đạm như cũ nhưng đốt ngón tay lại miết nhẹ miệng chén rượu, cầm lên rồi buông xuống.
Rốt cuộc Thạch Đằng Thanh cũng là lão yêu tu sống không ít năm, quan sát một hồi đã hiểu được đại khái.
Lần đầu tiên lão thấy bộ dáng tiến không được lùi không xong của Ma Tôn, thật sự hiếm lạ nên không khỏi cố tình chọc ghẹo, “Cậu ấy vốn là một tay ngươi nuôi nấng, muốn làm gì thì làm đi, sao người ta dám từ chối.”
Nghe được mấy lời này, giữa mày Ma Tôn chậm rãi nhăn lại, buông hẳn bát rượu nhìn về phía Thạch Đằng Thanh. Đôi đồng tử nam nhân vốn đen nhánh, giờ phút này dường như phủ thêm một tầng sương mù nhạt màu, Hoắc Kỳ say rồi.
“Không phải.” Ma Tôn yên lặng hồi lâu mới nghiêm trang phản bác, “Bổn tọa không thể dọa em ấy sợ.”
Dứt lời, hắn liếc Thạch Đằng Thanh một cái, “Ngươi chưa từng nuôi qua linh sủng nào đáng yêu đến vậy, không hiểu đâu.”
Thạch Đằng Thanh, “... Ừ, là ta lắm miệng.”
Tửu lượng Ma Tôn tương đối tốt nhưng không phải không sa, mà chỉ không ngất vì say.
Hiện giờ đang là như vậy, vì đã có hơi men vào người nên phản ứng của nam nhân hơi chậm chạp, không trả lời Thạch Đằng Thanh mà vững vàng đứng lên. Đi hai bước ra cửa rồi, Ma Tôn chợt dừng chân, quay đầu dặn dò một câu, “Sự việc hôm nay không được để em ấy nghe được nửa chữ.”
Thạch Đằng Thanh: “...”
Cả người lão cũng đầy mùi rượu, Thạch Đằng Thanh phất tay, “Biết rồi biết rồi.”
Trong lúc bọn họ uống rượu, thuộc hạ và yêu tu phụ trách dọn dẹp tàn cuộc đã lần lượt trở về từ bí cảnh, gây ra động tĩnh không nhỏ, Hứa Tây vốn dĩ đang đợi Ma Tôn cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Dậy rồi, nhìn thấy bên ngoài có ảnh lửa và mấy yêu tu bận rộn lượn tới lượn lui, Hứa Tây bèn mặc quần áo cẩn thận, chạy ra. Thiếu niên ló đầu khỏi cửa, bên ngoài bóng người đông đúc nhộn nhịp nhưng cậu lại không thấy dáng hình quen thuộc.
Hứa Tây tìm tòi trong chốc lát, cuối cùng ngăn một yêu tu lại hỏi thăm mới biết Ma Tôn đã về từ sớm, hiện giờ đang uống rượu. Hứa Tây lập tức muốn ra ngoài tìm hắn nhưng chưa kịp cất bước, một thân ảnh đen tựa mực nước đã chậm rãi tiến về bên này.
Quan sát hồi lâu, Hứa Tây hơi nghiêng đầu.
Nhịp chân ổn định vững chắc, không giống bộ dáng uống rượu lắm nhỉ.
Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân, Hứa Tây vẫn chưa nhận ra đối phương có gì khác biệt. Đến tận khi sát lại gần, hơi thở quanh thân bắt đầu tràn lan hơi rượu, cậu mới mở to mắt, xác nhận, “Ngươi uống rượu thật à?”
Dường như Ma Tôn không phản ứng kịp, hắn đứng trước mặt thiếu niên, yên lặng rũ mắt một lát.
Hoắc Kỳ chợt vươn tay, đặt lên đầu Hứa Tây sờ nhẹ.
Động tác đó giống như đang xác định có phải người kia của hắn hay không.
Xác định xong, nam nhân mới gật đầu, “Ừ.”
Thanh âm nghe giống hệt thường ngày.
Đám người đi tới đi lui đang lén lút nhìn qua bên này, Hứa Tây đành túm lấy tay áo Ma Tôn trước, mang hắn vào nhà.
Thạch minh châu trong thạch ốc sáng ngời, nương theo ánh sáng, Hứa Tây rốt cuộc cũng nhìn ra Ma Tôn say thật rồi.
Tuy rằng đối phương mặt không đỏ tim không đập, dường như giống mọi ngày y đúc nhưng ghé sát lại, là có thể nhận ra điểm khác biệt.
Đôi đồng tử vẫn luôn lãnh đạm của Ma Tôn giờ đây bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt vì hơi men.
Hứa Tây để Ma Tôn ngồi xuống bên giường rồi tò mò quan sát.
Cậu phát hiện tầng sương mù kia khiến Ma Tôn thoạt nhìn dịu dàng hơn chút.
Thiếu niên dính đến gần như này, nếu là ngày thường Ma Tôn khẳng định sẽ đẩy cậu ra, còn rất ghét bỏ mà nói mấy câu đại loại như “Tránh xa bổn tọa một chút”, “Đừng động tay động chân” lung ta lung tung gì đó.
Nhưng hiện giờ Ma Tôn say rồi.
Hứa Tây cảm thấy nếu cậu vươn tay lên chạm vào lông mi của hắn, đối hương vẫn sẽ ngồi yên không nhúc nhích.
Điểm này khiến Hứa Tây có phần hứng thú.
Hai lần say rượu trước, lần nào cậu cũng náo loạn làm trò cười cho thiên hạ khiến Ma Tôn nắm không ít nhược điểm.
Thế mà lần này cậu lại bắt được Ma Tôn say rượu.
Hứa Tây giơ tay đẩy Ma Tôn, thân hình đối phương nghiêng đi rồi lại ngồi về tư thế cũ.
Chỉ là ngồi xong, Hoắc Kỳ sẽ nhíu mày nhìn cậu.
Hứa Tây lại đẩy thêm cái nữa, Ma Tôn vẫn không ngăn cản, tùy ý để mặc động tác của cậu.
Hứa Tây như tìm được đồ chơi mới, không nhịn được cười rộ lên, vẫy vẫy tay trước mặt Ma Tôn, “Ngươi còn tỉnh táo không đó?”
Ngón tay thiếu niên trắng nõn lắc lư qua lại trước mặt khiến Ma Tôn hơi đau đầu, vậy nên nam nhân chỉ im lặng vươn tay, bắt lấy bàn tay nọ ấn vào tay mình. Theo quán tính, thân hình Hứa Tây cũng bị đối phương kéo lại gần, thiếu niên gần như vùi hẳn vào lồng ngực Ma Tôn.
Khoảng cách quá gần, cậu càng ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, cũng cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Hoắc Kỳ.
“Còn tỉnh táo.” Ma Tôn rũ mắt nhìn thiếu niên, thấp giọng đáp.
Hô hấp hắn dường như dồn dập hơn rồi nhưng Hứa Tây chỉ lo chơi, không phát giác điểm bất thường. Đôi mắt cậu sáng lên khi nghe mấy lời này, nhìn vào Ma Tôn mới lạ hỏi, “Thật không, vậy ngươi biết ta là ai ư?”
Thiếu niên nắm một tay lại như microphone rồi đưa đến trước mặt Ma Tôn, không cẩn thận hụt đà ấn thẳng lên.
Môi mỏng của Ma Tôn bị đụng hơi đỏ, nam nhân lại dứt khoát vươn tay lần nữa, bắt cả hai tay Hứa Tây lại.
Cậu nghe được thanh âm mang theo nhiệt độ của Ma Tôn, “Biết, là Tiểu Tây.”
Thạch Đằng Thanh thấy thế lại nhìn về phía Ma Tôn, vừa vặn bắt được tầm mắt chả mấy kiên nhẫn của hắn.
“...”
Hiện trường xấu hổ thành như này, Thạch Đằng Thanh cũng không tiện nói nhiều thêm.
Hóa ra trong căn phòng này chỉ có mình lão là kẻ thừa.
Nghĩ thông suốt rồi, Thạch Đằng Thanh lười đứng đây mắt to mắt nhỏ, đánh đến nơi lão cũng chẳng thèm tiếp nên phất tay rời đi.
Chờ Thạch Đằng Thanh khuất bóng, Hứa Tây và Ma Tôn nghỉ ngơi một chốc rồi ra khỏi thạch ốc.
Sau khi Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh diệt trừ hung thú, Thạch Đằng Thanh tự phái thuộc hạ đi vào vét sạch bảo vật trong bí cảnh ra. Bảo vật lấy được đã được xử lý qua, đang đặt ở nơi tập kết.
Hứa Tây được Ma Tôn dẫn đi, cậu nhìn ngọn núi nhỏ gần cao hơn đầu mình mà trợn mắt sửng sốt.
Hiện tại cậu đã có tu vi nhất định, cảm nhận được linh hí cơ bản, nơi Hứa Tây đang đứng liếc mắt cũng có thể nhận ra mấy thứ này là pháp bảo thập phần hiếm gặp, thậm chí còn lợi hại hơn cả linh chi da rắn. Thật sự đây là lần đầu tiên Hứa Tây thấy nhiều bảo bối thế này, đôi mắt thiếu niên hơi chuyển, “Đây đều đánh được từ hung thú sao?”
Ma Tôn đứng cạnh cậu, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Hứa Tây. Phản ứng của thiếu niên khiến tâm tình hắn không tồi.
Nam nhân khẽ gật đầu, nói, “Chọn những món ngươi thích đi.”
Hứa Tây càng kinh ngạc.
Thiếu niên đứng tại chỗ, quét mắt nhìn khắp nơi. Ma Tôn thân phận địa vị cao, danh tiếng bên ngoài tương đối hung dữ nên khi hai người bọn họ đứng ở đây xem bí bảo, đại bộ phận yêu tu khác chỉ dám ngó từ xa, không nhìn kĩ, càng không dám đến gần.
Hứa Tây thấy nơi này nhiều người như vậy mà cậu vốn chỉ bám đuôi Ma Tôn tới hóng hớt, chiến lợi phẩm gì đó dường như cũng chẳng tới lượt cậu chọn trước.
Tâm tư thiếu niên đều viết lên mặt, Ma Tôn nhìn động tác nhỏ của cậu, không khỏi nhíu mày, “Ngươi chọn thì chọn đi, nhìn bọn họ làm gì.” Ai đánh được vật gì sẽ là của người đó, đây là ước định từ trước.
Xưa nay Ma Tôn phối hợp cùng Thạch Đằng Thanh vẫn luôn là một công một thủ. Ma khí Ma Tôn mênh mông cuồn cuộn, rất hung lệ, tác chiến cũng không chăm chăm bảo vệ bản thân mà mỗi chiêu thức đoạt mạng đều cực kỳ sắc bén. Vì nhân tố chủng tộc nên Thạch Đằng Thanh am hiểu phương thức đánh đấm ôn hòa hơn, hai người phối hợp qua lại, quả thật, hầu hết bí bảo đều thuộc về Ma Tôn. Huống hồ Thạch Đằng Thanh cũng chả có hứng thú với mấy thứ này, lão chỉ muốn làm cho xong chuyện còn về dưỡng lão, an hưởng tuổi già.
Bộ dáng Ma Tôn như thể nếu Hứa Tây không chọn sẽ giận dỗi vô cùng, Hứa Tây dứt khoát không rụt rè nữa, túm quần áo lên ngồi xổm xuống bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Có mấy món đá quý sắc màu đặc biệt đẹp, thật ra cậu cũng hơi thinh thích.
Vừa chọn, Ma Tôn còn đứng cạnh chỉ đạo.
Cái kia đeo trên người có thể tăng cao tu vi, lấy đi, cái kia ăn ngon kéo dài tuổi thọ, lấy đi…
Hứa Tây nghe hồi lâu, cuối cùng động tác hơi chậm lại, nhận ra điểm không phù hợp.
Thiếu niên ôm đầy bảo vật sáng lấp lánh trong ngực, đứng lên, “Ngươi mang chỗ pháp bảo này về không phải vì ta đó chứ?”
Hoắc Kỳ nghe vậy cũng không nghĩ quá nhiều, đánh vài trận đã thu về cả mớ, đối với hẳn là chuyện cực đơn giản. Nam nhân không phủ nhận mà chuyển tầm mắt đi, nhàn nhạt đáp, “Bổn tọa đồng thọ cùng thiên địa, không định nuôi con linh sủng thứ hai.”
Hứa Tây, “...”
Được rồi, nghe không xuôi tai lắm nhưng cậu cũng hiểu ý tứ của hắn.
Hứa Tây chưa từng bận lòng vấn đề tuổi thọ.
Cậu chỉ biết sau khi kết đan có thể hóa thành người, sự tình về sau không tính tới. Hiện giờ được hắn nhắc nhở thế này, Hứa Tây đột nhiên ý thức được, thế mà Ma Tôn đã lo cả những chuyện thật nhiều năm sau.
Nghĩ vật, ánh mắt thiếu niên lại không tự chủ dừng trên vai Ma Tôn.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Ma Tôn bị thương, còn khắc sâu vô cùng. Cộng thêm đối phương vì mình với thu thập pháp bảo, mới đánh nhau cùng hung thú, kết quả mới thành thế này… trong lòng Hứa Tây tức khắc có điểm băn khoăn.
…
Nghỉ ngơi một ngày, Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh lại dẫn đoàn tiến vào bí cảnh.
Vì đây là lần đầu tiến vào địa phận nơi này nên bọn họ chỉ biết ải đầu là hung thú thượng cổ, tình huống phía sau như nào đều mù mờ.
Đoàn người vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng tốt cho hàng loạt tình huống phức tạp bất ngờ nảy sinh, nào ngờ, mấy ải phía sau lại cực kỳ đơn giản, cũng không có hung thú trấn thủ náo loạn linh tinh gì đó, địa hình chỉ hơi gồ ghề chút.
Đến tận cửa ải thứ sáu và thứ bảy trong bí cảnh mới nhảy ra vài yêu thú có hình dạng khác nhau, tuy khó chơi nhưng cuối cùng vẫn giải quyết thuận lợi. Lần đi này đã chấm dứt hoàn toàn mọi việc, Hoắc Kỳ và Thạch Đằng Thanh chỉ mất ba ngày đã trở về, để lại những người khác chậm rãi thu dọn tàn cục.
Hai người trở lại nơi tập kết đã là buổi tối.
Sắc trời nặng nề, trong thạch ốc của Hứa Tây bao phủ một màu đen nhánh, phân nửa đã ngủ rồi.
Ma Tôn đứng yên cạnh thạch ốc hồi lâu, không trực tiếp bước vào mà bước qua suối nước nóng sau núi. Người tu đạo có thể dùng pháp quyết rửa sạch dơ bẩn trên người nhưng lần trước Ma Tôn giết hung thú sau, chỉ dùng thanh quyết thôi thì trên người vẫn lưu lại mùi máu nhàn nhạt.
Hứa Tây ngửi được còn hắt xì một cái.
Chỉ tội khi đó Hứa Tây chỉ lo lắng cho thương tích trên người Ma Tôn nên không để ý đến.
Hiện giờ trăng đã treo giữa trời, sau núi sẽ không có người tới.
Hoắc Kỳ cởi sạch quần áo dính máu trên người ra rồi chìm mình vào suối nước nóng nửa canh giờ.
Đợi đến khi không còn ngửi thấy mùi máu tươi nữa nam nhân mới rời khỏi nước, lấy quần áo mới mặc lên.
Làm xong mấy điều này Ma Tôn bèn xoay lưng, định trở về thạch ốc nhưng hắn vừa bước ra từ sau núi, đã trùng hợp gặp phải Thạch Đằng Thanh đang cầm hai vò rượu thảnh thơi tiến đến.
Đối phương cũng vừa sửa soạn xong, lão nhìn Ma Tôn cười, “Đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi lại ở đây.”
Vừa nói, Thạch Đằng Thanh vừa nhìn Ma Tôn bước đến, lão thấy rõ mái tóc còn ẩm và hơi nước trên người hắn. Lão không khỏi trừng mắt, “Ngươi vừa tắm à? Chú trọng mấy thứ này từ bao giờ đấy?”
Thậm chí Thạch Đằng Thanh còn ngửi được mùi hương lãnh đạm trên người Ma Tôn, càng thêm tò mò. Lão nhích lại gần hít hít mấy cái, “Ngươi xức dầu thơm?”
Dứt lời, sắc mặt Ma Tôn lạnh xuống, ghét bỏ đẩy Thạch Đằng Thanh ra, “Cơ thể ngươi mùi quá, cách xa bổn tọa chút.”
Thạch Đằng Thanh, “...”
Lão không hiểu Ma Tôn lại phát bệnh thần kinh gì, quơ quơ hai vò rượu trong tay, “Lần này uống không.”
…
Trong thạch ốc, Hứa Tây ôm chăn ngủ đến là ngoan, Ma Tôn lặng yên không tiếng động bước vào, kiểm tra sơ bộ một phen rồi mới lui ra.
Miếu đá phía sau núi, Ma Tôn và Thạch Đằng Thanh ngồi đối diện nhau, đặt trước mặt mấy món ăn đơn giản, hai người chủ yếu uống rượu.
Hoắc Kỳ không quá hứng thú với rượu chè, chỉ ngẫu nhiên uống vài chén.
Thạch Đằng Thanh ủ rượu rất ngon, lão còn rất thích uống rượu cùng Ma Tôn vì dù đối phương say vẫn có thể làm như chẳng có việc gì, bồi tốt đến khi tàn cuộc.
Bát rượu rót ra sóng sánh, Thạch Đằng Thanh cảm ơn chuyện hung thú một tiếng rồi lập tức uống một chén lớn coi như mở màn.
Quen biết nhiều năm như vậy, số lần hai người tụ tập uống rượu cạnh nhau không hề ít. Hoắc Kỳ là kẻ kiệm lời, không giống Thạch Đằng Thanh vừa uống vừa lải nhải nhưng đến khi một vò rượu cần thấy đáy, chủ đề lại bất tri bất giác nhảy lên người Ma Tôn.
Thạch Đằng Thanh đã nghẹn vài lần, trước kia vẫn luôn vội chính sự nên không tiện hỏi, giờ đây rượu đã vào, Ma Tôn cũng thả lỏng thần sắc nên cuối cùng hai người đã có thể nói chuyện đàng hoàng.
Thạch Đằng Thanh uống muột ngụm rượu, đột nhiên cúi người, thấp giọng thì thầm, “Ngươi có nhận ra, dường như bản thân đối xử với con mèo kia quá mức đặc biệt không.”
Nghe vậy, động tác uống rượu của Ma Tôn hơi khựng lại.
Nam nhân nâng mi, liếc Thạch Đằng Thanh một cái, chợt chậm rãi buông rượu xuống, “Ừ” một tiếng.
Thạch Đằng Thanh nghe không hiểu, “Ừ là sao?”
“Trong lòng bổn tọa có em ấy, đương nhiên đặc biệt. (*) ” Đốt ngón tay Ma Tôn đặt lên miệng bát rượu, không nhanh không chậm miết qua, nhẹ giọng đáp. Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí bình đạm như đang nói ra chuyện gì đó quá đỗi bình thường.
(*) “Bổn tọa tâm duyệt em ấy, đương nhiên đặc biệt.”
Tâm duyệt trong “Tâm duyệt quân hề quân bất tri” (Lòng mến thích chàng rồi, chàng chẳng hay) - Việt nhân ca.
Lần này đến lượt Thạch Đằng Thanh sững sờ, bát rượu thiếu chút nữa đổ nghiêng.
Lão trợn tròn mắt không tin nổi, “Ngươi… Thật ư?”
Theo hiểu biết của lão, tên này sống nhiều năm như vậy đã nói thích ai bao giờ.
Khác với bộ dáng kinh hoàng của Thạch Đằng Thanh, Ma Tôn bình tĩnh hơn nhiều.
Hoắc Kỳ đương nhiên coi trọng chuyện này.
Tầm mắt nam nhân hướng về thạch ốc, không trả lời.
Hắn đã sống hơn ngàn năm tuổi, kinh nghiệm tương đối dày dặn nhưng về phương diện tình cảm, đây là lần đầu tiên.
Dù mới lạ nhưng Ma Tôn không ngu ngốc.
Lần đầu tiên tiếp xúc với dạng người của mèo trắng, cả tâm trí lẫn thân thể hắn đều biểu lộ ra đủ loại khác thường. Lúc đó Hoắc Kỳ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi đọc được quyển sách nọ trong tẩm điện Thôi Ngôi Điện, hắn như được chỉ điểm, chợt thông suốt.
Về sau, Hoắc Kỳ vì chuyện này mà không ngừng đắn đo trong lòng.
Tính cách Ma Tôn vốn mạnh mẽ.
Hắn muốn cái gì, dù là dùng cách nào cũng phải có được, chưa từng trốn tránh lùi bước, càng không để bản thân thiệt thòi. Thậm chí, thời khắc nhận ra bản thân tâm duyệt thiếu niên kia, Ma Tôn cũng nghĩ về hướng này theo bản năng.
Nhưng nhớ lại bóng dáng quanh quẩn theo chân mình suốt ngày, hắn lại có chút băn khoăn.
Đương lúc nam nhân suy tư, tuy gương mặt vẫn bình đạm như cũ nhưng đốt ngón tay lại miết nhẹ miệng chén rượu, cầm lên rồi buông xuống.
Rốt cuộc Thạch Đằng Thanh cũng là lão yêu tu sống không ít năm, quan sát một hồi đã hiểu được đại khái.
Lần đầu tiên lão thấy bộ dáng tiến không được lùi không xong của Ma Tôn, thật sự hiếm lạ nên không khỏi cố tình chọc ghẹo, “Cậu ấy vốn là một tay ngươi nuôi nấng, muốn làm gì thì làm đi, sao người ta dám từ chối.”
Nghe được mấy lời này, giữa mày Ma Tôn chậm rãi nhăn lại, buông hẳn bát rượu nhìn về phía Thạch Đằng Thanh. Đôi đồng tử nam nhân vốn đen nhánh, giờ phút này dường như phủ thêm một tầng sương mù nhạt màu, Hoắc Kỳ say rồi.
“Không phải.” Ma Tôn yên lặng hồi lâu mới nghiêm trang phản bác, “Bổn tọa không thể dọa em ấy sợ.”
Dứt lời, hắn liếc Thạch Đằng Thanh một cái, “Ngươi chưa từng nuôi qua linh sủng nào đáng yêu đến vậy, không hiểu đâu.”
Thạch Đằng Thanh, “... Ừ, là ta lắm miệng.”
Tửu lượng Ma Tôn tương đối tốt nhưng không phải không sa, mà chỉ không ngất vì say.
Hiện giờ đang là như vậy, vì đã có hơi men vào người nên phản ứng của nam nhân hơi chậm chạp, không trả lời Thạch Đằng Thanh mà vững vàng đứng lên. Đi hai bước ra cửa rồi, Ma Tôn chợt dừng chân, quay đầu dặn dò một câu, “Sự việc hôm nay không được để em ấy nghe được nửa chữ.”
Thạch Đằng Thanh: “...”
Cả người lão cũng đầy mùi rượu, Thạch Đằng Thanh phất tay, “Biết rồi biết rồi.”
Trong lúc bọn họ uống rượu, thuộc hạ và yêu tu phụ trách dọn dẹp tàn cuộc đã lần lượt trở về từ bí cảnh, gây ra động tĩnh không nhỏ, Hứa Tây vốn dĩ đang đợi Ma Tôn cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Dậy rồi, nhìn thấy bên ngoài có ảnh lửa và mấy yêu tu bận rộn lượn tới lượn lui, Hứa Tây bèn mặc quần áo cẩn thận, chạy ra. Thiếu niên ló đầu khỏi cửa, bên ngoài bóng người đông đúc nhộn nhịp nhưng cậu lại không thấy dáng hình quen thuộc.
Hứa Tây tìm tòi trong chốc lát, cuối cùng ngăn một yêu tu lại hỏi thăm mới biết Ma Tôn đã về từ sớm, hiện giờ đang uống rượu. Hứa Tây lập tức muốn ra ngoài tìm hắn nhưng chưa kịp cất bước, một thân ảnh đen tựa mực nước đã chậm rãi tiến về bên này.
Quan sát hồi lâu, Hứa Tây hơi nghiêng đầu.
Nhịp chân ổn định vững chắc, không giống bộ dáng uống rượu lắm nhỉ.
Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân, Hứa Tây vẫn chưa nhận ra đối phương có gì khác biệt. Đến tận khi sát lại gần, hơi thở quanh thân bắt đầu tràn lan hơi rượu, cậu mới mở to mắt, xác nhận, “Ngươi uống rượu thật à?”
Dường như Ma Tôn không phản ứng kịp, hắn đứng trước mặt thiếu niên, yên lặng rũ mắt một lát.
Hoắc Kỳ chợt vươn tay, đặt lên đầu Hứa Tây sờ nhẹ.
Động tác đó giống như đang xác định có phải người kia của hắn hay không.
Xác định xong, nam nhân mới gật đầu, “Ừ.”
Thanh âm nghe giống hệt thường ngày.
Đám người đi tới đi lui đang lén lút nhìn qua bên này, Hứa Tây đành túm lấy tay áo Ma Tôn trước, mang hắn vào nhà.
Thạch minh châu trong thạch ốc sáng ngời, nương theo ánh sáng, Hứa Tây rốt cuộc cũng nhìn ra Ma Tôn say thật rồi.
Tuy rằng đối phương mặt không đỏ tim không đập, dường như giống mọi ngày y đúc nhưng ghé sát lại, là có thể nhận ra điểm khác biệt.
Đôi đồng tử vẫn luôn lãnh đạm của Ma Tôn giờ đây bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt vì hơi men.
Hứa Tây để Ma Tôn ngồi xuống bên giường rồi tò mò quan sát.
Cậu phát hiện tầng sương mù kia khiến Ma Tôn thoạt nhìn dịu dàng hơn chút.
Thiếu niên dính đến gần như này, nếu là ngày thường Ma Tôn khẳng định sẽ đẩy cậu ra, còn rất ghét bỏ mà nói mấy câu đại loại như “Tránh xa bổn tọa một chút”, “Đừng động tay động chân” lung ta lung tung gì đó.
Nhưng hiện giờ Ma Tôn say rồi.
Hứa Tây cảm thấy nếu cậu vươn tay lên chạm vào lông mi của hắn, đối hương vẫn sẽ ngồi yên không nhúc nhích.
Điểm này khiến Hứa Tây có phần hứng thú.
Hai lần say rượu trước, lần nào cậu cũng náo loạn làm trò cười cho thiên hạ khiến Ma Tôn nắm không ít nhược điểm.
Thế mà lần này cậu lại bắt được Ma Tôn say rượu.
Hứa Tây giơ tay đẩy Ma Tôn, thân hình đối phương nghiêng đi rồi lại ngồi về tư thế cũ.
Chỉ là ngồi xong, Hoắc Kỳ sẽ nhíu mày nhìn cậu.
Hứa Tây lại đẩy thêm cái nữa, Ma Tôn vẫn không ngăn cản, tùy ý để mặc động tác của cậu.
Hứa Tây như tìm được đồ chơi mới, không nhịn được cười rộ lên, vẫy vẫy tay trước mặt Ma Tôn, “Ngươi còn tỉnh táo không đó?”
Ngón tay thiếu niên trắng nõn lắc lư qua lại trước mặt khiến Ma Tôn hơi đau đầu, vậy nên nam nhân chỉ im lặng vươn tay, bắt lấy bàn tay nọ ấn vào tay mình. Theo quán tính, thân hình Hứa Tây cũng bị đối phương kéo lại gần, thiếu niên gần như vùi hẳn vào lồng ngực Ma Tôn.
Khoảng cách quá gần, cậu càng ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, cũng cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Hoắc Kỳ.
“Còn tỉnh táo.” Ma Tôn rũ mắt nhìn thiếu niên, thấp giọng đáp.
Hô hấp hắn dường như dồn dập hơn rồi nhưng Hứa Tây chỉ lo chơi, không phát giác điểm bất thường. Đôi mắt cậu sáng lên khi nghe mấy lời này, nhìn vào Ma Tôn mới lạ hỏi, “Thật không, vậy ngươi biết ta là ai ư?”
Thiếu niên nắm một tay lại như microphone rồi đưa đến trước mặt Ma Tôn, không cẩn thận hụt đà ấn thẳng lên.
Môi mỏng của Ma Tôn bị đụng hơi đỏ, nam nhân lại dứt khoát vươn tay lần nữa, bắt cả hai tay Hứa Tây lại.
Cậu nghe được thanh âm mang theo nhiệt độ của Ma Tôn, “Biết, là Tiểu Tây.”