Chương 2
Quý Viễn Chinh đem toàn bộ nước nuốt xuống và ngồi dậy.
Hạnh Ngôn nháy mắt vài cái, nhìn mặt đẹp trai của hùng chủ cách mình càng xa, mà ánh mắt không tự chủ dừng lại ở hai cánh môi mỏng mang kia.
Quý Viễn Chinh cười nhẹ: "Tỉnh rồi?"
Hạnh Ngôn lấy lại tinh thần mới phát hiện bộ dáng bây giờ của mình, cuống quít tay chân rời khỏi ghế sô pha mà quỳ xuống, cuối đầu xuống đất, không một động tác dư thừa, do dự.
Quý Viễn Chinh bất giác lùi lại, nhíu mày nói: " Em định làm gì?"
Bởi vì cuống họng Hạnh Ngôn cả ngày không được uống nước, nên khô rát, khó nghe: "Thật xin lỗi hùng chủ, mời ngài trừng phạt tôi."
"Trừng phạt em? Vì sao?" Quý Viễn Chinh suy nghĩ một chút, mỗi lần Hạnh Ngôn bị ức hiếp đều là nguyên chủ vô duyên vô cớ đánh đập, hắn thực sự không biết Hạnh Ngôn làm gì sai.
Quý Viễn Chinh cảm thấy giọng mình có hơi lạnh lùng, nhưng vào tai Hạnh Ngôn đang căng thẳng là tiếng cười hùng chủ ngược đãi hôm qua.
"Đã làm thư nô, ta không nên đụng vào bất kỳ vật nào của hùng chủ, lại càng không được ngồi ngang hàng với hùng chủ. "
Quý Viễn Chinh khẽ cười, xã hội phong kiến cũng không nên có nhiều quy củ này. Không được ngồi ghế sô pha, hắn ngồi ngai vàng hay gì?
Hạnh Ngôn miệng luôn nói chịu phạt, quỳ trên đất nhưng lưng vẫn thẳng, không kiêu ngạo, không tự ti nhưng thái độ thần phục kiêu ngạo vẫn còn. Cũng chính hai loại khí chất hoàn toàn đối lập nhau, nên thượng tướng Hạnh Ngôn so với những trùng cái khác ở tinh tế vô cùng nổi bật. Làm tất cả trùng đực đều muốn cưới về nhà chà đạp.
Quý Viễn Chinh ngồi xổm bên cạnh, nhéo nhẹ vào phần gáy non mềm Hạnh Ngôn mà nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi, sau này em không cần quỳ trước bất kỳ trùng nào."
Toàn thân Hạnh Ngôn run lên. Theo pháp luật, chỉ quân thư đối với hùng chủ của mình mới quỳ xuống. Nhưng thư nô thì khác, thư nô phải quỳ xuống trước trùng đực vấn an, đây cũng là cho hùng chủ mặt mũi.
Nhưng bây giờ hủng chủ của cậu thì nói những lời thiên kinh động địa một cách bình thản, làm Hạnh Ngôn càng không dám ngẩng đầu lên. Lúc trước, cậu từng nghe Quý Viễn Chinh tính cách bất thường, thiên tài cổ quái. Nhưng cho đến hôm nay cậu cảm thấy những lời đồn đó không đáng tin.
Quý Viễn Chinh nhìn cậu suy nghĩ gì trong đầu mà không nhúc nhích nên bắt đầu trêu chọc: "Em là muốn ta ôm lên? Cũng không phải không được."
Nói liền đưa tay ôm eo Hạnh Ngôn, dù sao cũng là bà xã của hắn, nên ôm chút cũng không tính là trở trò lưu manh.
Hạnh Ngôn đột nhiên bị ôm eo, toàn bộ cơ thể hóa ngốc, mơ màng bị Quý Viễn Chinh ôm đứng dậy.
Lúc này, Quý Viễn Chinh mới phát hiện vóc dáng Hạnh Ngôn rất cao, so với hắn còn muốn cao hơn nữa cái đầu. Quý Viễn Chinh trầm mặc, hắn cảm thấy tư cách tôn nghiêm công của mình bị coi thường. Dùng chút lực đẩy Hạnh Ngôn ngồi xuống sô pha, còn hắn thì từ trên nhìn xuống gương mặt xinh đẹp Hạnh Ngôn, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu chút.
"Em bây giờ ở chỗ ta thì phải nghe lời ta, biết không?"
Tâm Hạnh Ngôn như nổi trống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hùng chủ vẫn đẹp trai như cũ mà yên lặng gật đầu. Thư nô đương nhiên muốn nghe lời hùng chủ.
Quý Viễn Chinh hài lòng gật đầu: "Ngoan, Tiếp đến ta muốn cùng em ước pháp tam chương*."
(Ước pháp tam chương*: một khái niệm pháp lý quan trọng trong việc lập ra ba quy định đại diện cho các quy định giản đơn khác. Đây là một cơ sở quan trọng trong quy trình lập pháp và giúp tạo ra sự công bằng và rõ ràng trong các quy định và điều khoản pháp lý.);
Ngoan? Hạnh Ngôn né tránh ánh mắt, nói cái gì vậy? Giọng hùng chủ hình như quá... Cưng chiều?
"Điều một, em ở nơi này của ta đều có thể sử dụng quyền lợi hùng chủ, giống như ta, hiểu chứ?"
Quý Viễn Chinh cảm thấy nói như vậy dễ hiểu, trùng trùng bên nhau nên bình đẳng. Hơn nữa, hắn cũng không ngại bị vợ quản nghiêm.
Hạnh Ngôn sợ hãi, sau đó là hoảng hốt, được sử dụng quyền lợi hùng chủ? Làm sao có thể được? Cậu là thư nô, đối bất kính hùng chủ là phạm pháp.
Không đợi Hạnh Ngôn sợ hãi xong, Quý Viễn Chinh tiếp tục nói: " Điều hai, chúng ta bây giờ là vợ chồng, ta sẽ không có trùng cái khác, em cũng không được phép cùng trùng đực khác qua lại."
Quý Viễn Chinh cảm thấy câu này hơi quá đáng, liền bổ sung: "Ta không phải hạn chế em kết bạn, chỉ cần không cho ta đội nón xanh là được."
Hạnh Ngôn: "..."
" Chậc." Quý Viễn Chinh nghiêng đầu xuống: " Vậy trước đi, khi nào nghĩ ra điều ba nói cho em biết."
Hạnh Ngôn: "..."
Quý Viễn Chinh bị biểu cảm ngơ ngác Hạnh Ngôn chọn cười, vò mái tóc mềm mại: "Nghe có hiểu không?"
Hạnh Ngôn yếu ớt gật đầu, muốn nói lại thôi. Cậu muốn hỏi đây là sự thật? Đây là giấc mộng của cậu, hay là hùng chủ phát hiện ra cách chơi mới?
Quý Viễn Chinh biết không thể nhanh thay đổi liền được, dù sao tuổi thọ Trùng tộc bình thưởng ba, bốn trăm tuổi trở lên. Bọn họ vừa trưởng không bao lâu nên có nhiều thời gian, từng bước tiến tới.
Qúy Viễn Chinh duỗi thẳng lưng, mới phát giác dạ dày hơi đói. Liếc nhìn Hạnh Ngôn còn đang hoang mang, Quý Viễn Chinh tội nghiệp nói: "Bà xã, ta đói."
Lỗ tai Hạnh Ngôn nóng lên, không biết dùng từ nào để nói, chỉ biết vội vàng đứng lên chạy về phía phòng bếp. Trong đầu toàn là hình ảnh Quý Viễn Chinh dễ thương chép miệng, giả bộ tội nghiệp.
Quý Viễn Chinh thấy Hạnh Ngôn chạy vào phòng vệ sinh, chỉ nghĩ cậu muốn xả lũ. Kết quả, Hạnh Ngôn vừa mở cửa liền chạy về hướng khác, bay tới bay lui như con ruồi.
"Em không tìm được nhà bếp?" Quý Viễn Chinh đôi khi cảm thấy nhà quá lớn, quá nhiều phòng cũng là một loại buồn phiền. Đi đến giữ chặt tay Hạnh Ngôn, ung dung dẫn cậu đi chậm đến nhà bếp.
Quý Viễn Chinh buông tay ra sau, Hạnh Ngôn lặng lẽ nắm chặt lại để hơi ấm trong lòng bàn tay lâu hơn một chút.
Một lát sau, vị thượng tướng Hạng Ngôn đứng trước mặt trăm vạn trùng binh không sợ, mà giờ đây tay chân vụng nhìn Quý Viễn Chinh.
Quý Viễn Chinh: "..."
Nhà bếp chẳng có gì cả.
"Đi thôi, ra ngoài ăn." Quý Viễn Chinh cũng đang muốn xem xã hội thế giới tương lai trông ra sao. Mặc dù có trong trí nhớ nguyên chủ, nhưng cũng không bằng để hắn tự thử nhìn.
Hạnh Ngôn cảm thấy vị hùng chủ nhà mình thật sự mỗi một giây đều làm cậu ngạc nhiên. Có hùng chủ nào nói với thư nô là "Ra ngoài ăn."?
Khi chưa kết hôn, trùng cái mới dám tự tập tiệm cơm ăn chút. Hơn nữa, dạ dày trùng đực quá yếu, không thể ăn cái cùng loại với trùng cái nên họ có khách sạn ăn riêng.
Hạnh Ngôn có chút do dự, đây là muốn cậu và hùng chủ tách ra ăn cơm? Hơn nữa, tài sản của cậu từ lúc trở thành thư nô, liền bị ngân hàng trung ương chuyển đến vào tài khoản hùng chủ. Không có hùng chủ nào cho trùng cái tiêu tiền, cậu chỉ có thể đứng ngoài khách sạn đợi hùng chủ ăn cơm. Nhưng đây là bữa cơm đầu tiên của cậu với hùng chủ, cậu muốn ăn cùng hắn.
Hạnh Ngôn lần đầu cả gan nói ý nghĩ của mình với hùng chủ: "Hùng chủ, chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau không?"
Quý Viễn Chinh nhướng cao mày, có tiến bộ, biết đưa ra suy nghĩ.
" Được chứ, em muốn ở nhà thì ở nhà." Quý Viễn Chinh dung túng nói: " Vậy nguyên liệu nấu ở đâu?"
Khuôn mặt Hạnh Ngôn cũng có một chút ý cười, nhảy cẫng lên nói: "Để em đi mua."
"Ta đi chung với em." Quý Viễn Chinh suy nghĩ, một cặp đôi đi dạo siêu thị cũng là một phương pháp tiến triển tốt.
Hạnh Ngôn hai mắt sáng lên, mặt mày tưới tắn: "Bây giờ lập tức đi đúng không?"
Ánh mắt vô lễ Quý Viễn Chinh nhìn qua người cậu: "Em không định thay đồ?"
Hạnh Ngôn giật mình, phát hiện trên người mình lúc này chỉ có áo khoác của Quý Viễn Chinh! Hạnh Ngôn xấu hổ cởi áo khoác ra cung kính trả lại hắn.
Quý Viễn Chinh tiện tay nhận nói: "Nhanh như vậy, em đã quên điều một?"
Hạnh Ngôn lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: " Vậy em đi mặc đồ?"
"Đi đi." Quý Viễn Chinh nhìn theo Hạnh Ngôn chạy đến một góc của sảnh, đem mặc bộ quân phục Thượng tướng bị tùy ý ném xuống đất trước đó, thắt nút tận trên cùng, đai lưng ôm sát làm nổi bật vòng eo nhỏ.
Quý Viễn Chinh rất hài lòng nhìn Hạnh Ngôn đang vui vẻ, lúc này mới giống đàn ông, không đúng, là giống quân thư!
Năm phút sau, Hanh Ngôn lái xe còn có chút khó tin nghiêng đầu nhìn Quý Viễn Chinh. Hùng chủ muốn cùng cậu đi mua nguyên liệu nấu? Đây rốt cuộc là vinh hạnh đặt biệt gì! Tất cả trùng cái ngay cả mơ cũng không dám!
Hạnh Ngôn nhớ đến trong siêu thị chật ních đầy trùng cái, phát giác chau mày. Các hùng chủ đều mảnh mai, xương và da của họ dễ tổn thương. Trong siêu thị quá loạn, nếu hùng chủ bị đụng làm sao?
Quý Viễn Chinh nhìn màn hình to lớn trước mặt, cảm thấy giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Lúc mới thấy xe hắn chút nữa là chảy nước miếng, đàn ông mà thích xe là bình thường. Huống chi bây giờ hắn là trùng đực có thiên phú chế tạo nên thích xe đều hiển nhiên.
Xe Hạnh Ngôn màu bạc trắng hình giọt nước, nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng tàng hình trong các cuộc chiến. Giờ phút này, xe lại chạy với tốc độ ánh sáng như ốc sên bò chỉ để cho vị hùng chủ nào đó được có thể ngoài thoải mái thưởng thức cảnh đêm.
Quý Viễn Chinh mặt không cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy xe cộ chạy trên đường bằng những khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, Quý Viễn Chinh chẹp miệng khen. Thì ra trăm vạn năm trước, mọi người đã dự đoán được thế giới vũ trụ tồn tại, những tầng lầu cao đụng mây, các hành tinh nhỏ phóng to tầm nhìn, như tất cả chỉ là giấc mơ.
Hạnh Ngôn thắc mắc nửa ngày, không nhịn được đổi ý, thận trọng nói: "Hùng chủ, chúng ta vẫn nên đi khách sạn ăn cơm đi, có được không?"
Hạn Ngôn cảm thấy mình chắc chắn bị hùng chủ ghét bỏ, nói chuyện lật lọng, còn lười biếng không làm cơm.
Quý Viễn Chinh cực khổ nhịn không cười, trùng cái này thật đáng yêu. Hạnh Ngôn dám nói thì hắn dám cưng chiều.
"Được, bà xã cứ quyết định."
Quý Viễn Chinh mỗi lần gọi bà xã đều thành công đem cổ máy trong lòng Hạnh Ngôn rung lên, Hạnh Ngôn nhỏ giọng tò mờ: "Hùng chủ, bà xã là gì?"
Quý Viễn Chinh kinh ngạc, nơi này trùng không gọi vậy?
"Bà xã chính là..." Quý Viễn Chinh nhíu mày, không biết giải thích thế nào nói: "Bạn trai, vợ, bảo bối điều cùng một nghĩa, hiểu không?"
Hạnh Ngôn vô tội thắc mắc, bạn trai là gì? Có thể ăn không?
Quý Viễn Chinh: "Dù sao đây là cách gọi duy nhất của ta dành cho em, hiểu không?"
Quý Viễn Chinh nhìn Hạnh Ngôn giả bộ bình tĩnh nhưng bên tai lại đỏ lên, gật đầu hài lòng coi như đã hiểu.
Hạnh Ngôn trầm mặc suy nghĩ, thử gọi một chút: "Bà xã?"
Quý Viễn Chinh xém chút nữa té, nhóc trùng cái này muốn tạo phản? Phải đem ý nghĩ này giết từ trong trứng nước mới được: "Cái này chỉ có thể ta gọi, còn em phải gọi ta là ông xã."
"Ông xã?" Hạnh Ngôn nghiêng đầu không hiểu.
"Ơi!" Quý Viễn Chinh vui sướng trả lời, tâm tình vô cùng tốt.
Hạn ngôn trộm cười coi như đây là hùng chủ nhất thời vui vẻ tạo trò mới. Cũng đáng, về sau hùng chủ sẽ có nhiều trùng cái khác, hắn còn có câu "Duy nhất" này để có thể nhớ lại, đây cũng chính là cách gọi trùng cái độc nhất toàn bộ tinh tế.
Đến khách sạn trùng đực, dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng Quý Viễn chinh không thể sợ hãi, thán phục.
Đây chính là phòng ăn không trung! Ý trên mặt chữ, là phòng ăn bay giữa không gian.
====$$$====
Hạnh Ngôn vô tội thắc mắc, bạn trai là gì? Có thể ăn không?
Quý Viễn Chinh hiện tại: Σ(っ °Д °;)っ Không!!!
Quý Viễn Chinh sau này: (❁'◡'❁) Rất ngon!
Hạnh Ngôn nháy mắt vài cái, nhìn mặt đẹp trai của hùng chủ cách mình càng xa, mà ánh mắt không tự chủ dừng lại ở hai cánh môi mỏng mang kia.
Quý Viễn Chinh cười nhẹ: "Tỉnh rồi?"
Hạnh Ngôn lấy lại tinh thần mới phát hiện bộ dáng bây giờ của mình, cuống quít tay chân rời khỏi ghế sô pha mà quỳ xuống, cuối đầu xuống đất, không một động tác dư thừa, do dự.
Quý Viễn Chinh bất giác lùi lại, nhíu mày nói: " Em định làm gì?"
Bởi vì cuống họng Hạnh Ngôn cả ngày không được uống nước, nên khô rát, khó nghe: "Thật xin lỗi hùng chủ, mời ngài trừng phạt tôi."
"Trừng phạt em? Vì sao?" Quý Viễn Chinh suy nghĩ một chút, mỗi lần Hạnh Ngôn bị ức hiếp đều là nguyên chủ vô duyên vô cớ đánh đập, hắn thực sự không biết Hạnh Ngôn làm gì sai.
Quý Viễn Chinh cảm thấy giọng mình có hơi lạnh lùng, nhưng vào tai Hạnh Ngôn đang căng thẳng là tiếng cười hùng chủ ngược đãi hôm qua.
"Đã làm thư nô, ta không nên đụng vào bất kỳ vật nào của hùng chủ, lại càng không được ngồi ngang hàng với hùng chủ. "
Quý Viễn Chinh khẽ cười, xã hội phong kiến cũng không nên có nhiều quy củ này. Không được ngồi ghế sô pha, hắn ngồi ngai vàng hay gì?
Hạnh Ngôn miệng luôn nói chịu phạt, quỳ trên đất nhưng lưng vẫn thẳng, không kiêu ngạo, không tự ti nhưng thái độ thần phục kiêu ngạo vẫn còn. Cũng chính hai loại khí chất hoàn toàn đối lập nhau, nên thượng tướng Hạnh Ngôn so với những trùng cái khác ở tinh tế vô cùng nổi bật. Làm tất cả trùng đực đều muốn cưới về nhà chà đạp.
Quý Viễn Chinh ngồi xổm bên cạnh, nhéo nhẹ vào phần gáy non mềm Hạnh Ngôn mà nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi, sau này em không cần quỳ trước bất kỳ trùng nào."
Toàn thân Hạnh Ngôn run lên. Theo pháp luật, chỉ quân thư đối với hùng chủ của mình mới quỳ xuống. Nhưng thư nô thì khác, thư nô phải quỳ xuống trước trùng đực vấn an, đây cũng là cho hùng chủ mặt mũi.
Nhưng bây giờ hủng chủ của cậu thì nói những lời thiên kinh động địa một cách bình thản, làm Hạnh Ngôn càng không dám ngẩng đầu lên. Lúc trước, cậu từng nghe Quý Viễn Chinh tính cách bất thường, thiên tài cổ quái. Nhưng cho đến hôm nay cậu cảm thấy những lời đồn đó không đáng tin.
Quý Viễn Chinh nhìn cậu suy nghĩ gì trong đầu mà không nhúc nhích nên bắt đầu trêu chọc: "Em là muốn ta ôm lên? Cũng không phải không được."
Nói liền đưa tay ôm eo Hạnh Ngôn, dù sao cũng là bà xã của hắn, nên ôm chút cũng không tính là trở trò lưu manh.
Hạnh Ngôn đột nhiên bị ôm eo, toàn bộ cơ thể hóa ngốc, mơ màng bị Quý Viễn Chinh ôm đứng dậy.
Lúc này, Quý Viễn Chinh mới phát hiện vóc dáng Hạnh Ngôn rất cao, so với hắn còn muốn cao hơn nữa cái đầu. Quý Viễn Chinh trầm mặc, hắn cảm thấy tư cách tôn nghiêm công của mình bị coi thường. Dùng chút lực đẩy Hạnh Ngôn ngồi xuống sô pha, còn hắn thì từ trên nhìn xuống gương mặt xinh đẹp Hạnh Ngôn, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu chút.
"Em bây giờ ở chỗ ta thì phải nghe lời ta, biết không?"
Tâm Hạnh Ngôn như nổi trống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hùng chủ vẫn đẹp trai như cũ mà yên lặng gật đầu. Thư nô đương nhiên muốn nghe lời hùng chủ.
Quý Viễn Chinh hài lòng gật đầu: "Ngoan, Tiếp đến ta muốn cùng em ước pháp tam chương*."
(Ước pháp tam chương*: một khái niệm pháp lý quan trọng trong việc lập ra ba quy định đại diện cho các quy định giản đơn khác. Đây là một cơ sở quan trọng trong quy trình lập pháp và giúp tạo ra sự công bằng và rõ ràng trong các quy định và điều khoản pháp lý.);
Ngoan? Hạnh Ngôn né tránh ánh mắt, nói cái gì vậy? Giọng hùng chủ hình như quá... Cưng chiều?
"Điều một, em ở nơi này của ta đều có thể sử dụng quyền lợi hùng chủ, giống như ta, hiểu chứ?"
Quý Viễn Chinh cảm thấy nói như vậy dễ hiểu, trùng trùng bên nhau nên bình đẳng. Hơn nữa, hắn cũng không ngại bị vợ quản nghiêm.
Hạnh Ngôn sợ hãi, sau đó là hoảng hốt, được sử dụng quyền lợi hùng chủ? Làm sao có thể được? Cậu là thư nô, đối bất kính hùng chủ là phạm pháp.
Không đợi Hạnh Ngôn sợ hãi xong, Quý Viễn Chinh tiếp tục nói: " Điều hai, chúng ta bây giờ là vợ chồng, ta sẽ không có trùng cái khác, em cũng không được phép cùng trùng đực khác qua lại."
Quý Viễn Chinh cảm thấy câu này hơi quá đáng, liền bổ sung: "Ta không phải hạn chế em kết bạn, chỉ cần không cho ta đội nón xanh là được."
Hạnh Ngôn: "..."
" Chậc." Quý Viễn Chinh nghiêng đầu xuống: " Vậy trước đi, khi nào nghĩ ra điều ba nói cho em biết."
Hạnh Ngôn: "..."
Quý Viễn Chinh bị biểu cảm ngơ ngác Hạnh Ngôn chọn cười, vò mái tóc mềm mại: "Nghe có hiểu không?"
Hạnh Ngôn yếu ớt gật đầu, muốn nói lại thôi. Cậu muốn hỏi đây là sự thật? Đây là giấc mộng của cậu, hay là hùng chủ phát hiện ra cách chơi mới?
Quý Viễn Chinh biết không thể nhanh thay đổi liền được, dù sao tuổi thọ Trùng tộc bình thưởng ba, bốn trăm tuổi trở lên. Bọn họ vừa trưởng không bao lâu nên có nhiều thời gian, từng bước tiến tới.
Qúy Viễn Chinh duỗi thẳng lưng, mới phát giác dạ dày hơi đói. Liếc nhìn Hạnh Ngôn còn đang hoang mang, Quý Viễn Chinh tội nghiệp nói: "Bà xã, ta đói."
Lỗ tai Hạnh Ngôn nóng lên, không biết dùng từ nào để nói, chỉ biết vội vàng đứng lên chạy về phía phòng bếp. Trong đầu toàn là hình ảnh Quý Viễn Chinh dễ thương chép miệng, giả bộ tội nghiệp.
Quý Viễn Chinh thấy Hạnh Ngôn chạy vào phòng vệ sinh, chỉ nghĩ cậu muốn xả lũ. Kết quả, Hạnh Ngôn vừa mở cửa liền chạy về hướng khác, bay tới bay lui như con ruồi.
"Em không tìm được nhà bếp?" Quý Viễn Chinh đôi khi cảm thấy nhà quá lớn, quá nhiều phòng cũng là một loại buồn phiền. Đi đến giữ chặt tay Hạnh Ngôn, ung dung dẫn cậu đi chậm đến nhà bếp.
Quý Viễn Chinh buông tay ra sau, Hạnh Ngôn lặng lẽ nắm chặt lại để hơi ấm trong lòng bàn tay lâu hơn một chút.
Một lát sau, vị thượng tướng Hạng Ngôn đứng trước mặt trăm vạn trùng binh không sợ, mà giờ đây tay chân vụng nhìn Quý Viễn Chinh.
Quý Viễn Chinh: "..."
Nhà bếp chẳng có gì cả.
"Đi thôi, ra ngoài ăn." Quý Viễn Chinh cũng đang muốn xem xã hội thế giới tương lai trông ra sao. Mặc dù có trong trí nhớ nguyên chủ, nhưng cũng không bằng để hắn tự thử nhìn.
Hạnh Ngôn cảm thấy vị hùng chủ nhà mình thật sự mỗi một giây đều làm cậu ngạc nhiên. Có hùng chủ nào nói với thư nô là "Ra ngoài ăn."?
Khi chưa kết hôn, trùng cái mới dám tự tập tiệm cơm ăn chút. Hơn nữa, dạ dày trùng đực quá yếu, không thể ăn cái cùng loại với trùng cái nên họ có khách sạn ăn riêng.
Hạnh Ngôn có chút do dự, đây là muốn cậu và hùng chủ tách ra ăn cơm? Hơn nữa, tài sản của cậu từ lúc trở thành thư nô, liền bị ngân hàng trung ương chuyển đến vào tài khoản hùng chủ. Không có hùng chủ nào cho trùng cái tiêu tiền, cậu chỉ có thể đứng ngoài khách sạn đợi hùng chủ ăn cơm. Nhưng đây là bữa cơm đầu tiên của cậu với hùng chủ, cậu muốn ăn cùng hắn.
Hạnh Ngôn lần đầu cả gan nói ý nghĩ của mình với hùng chủ: "Hùng chủ, chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau không?"
Quý Viễn Chinh nhướng cao mày, có tiến bộ, biết đưa ra suy nghĩ.
" Được chứ, em muốn ở nhà thì ở nhà." Quý Viễn Chinh dung túng nói: " Vậy nguyên liệu nấu ở đâu?"
Khuôn mặt Hạnh Ngôn cũng có một chút ý cười, nhảy cẫng lên nói: "Để em đi mua."
"Ta đi chung với em." Quý Viễn Chinh suy nghĩ, một cặp đôi đi dạo siêu thị cũng là một phương pháp tiến triển tốt.
Hạnh Ngôn hai mắt sáng lên, mặt mày tưới tắn: "Bây giờ lập tức đi đúng không?"
Ánh mắt vô lễ Quý Viễn Chinh nhìn qua người cậu: "Em không định thay đồ?"
Hạnh Ngôn giật mình, phát hiện trên người mình lúc này chỉ có áo khoác của Quý Viễn Chinh! Hạnh Ngôn xấu hổ cởi áo khoác ra cung kính trả lại hắn.
Quý Viễn Chinh tiện tay nhận nói: "Nhanh như vậy, em đã quên điều một?"
Hạnh Ngôn lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: " Vậy em đi mặc đồ?"
"Đi đi." Quý Viễn Chinh nhìn theo Hạnh Ngôn chạy đến một góc của sảnh, đem mặc bộ quân phục Thượng tướng bị tùy ý ném xuống đất trước đó, thắt nút tận trên cùng, đai lưng ôm sát làm nổi bật vòng eo nhỏ.
Quý Viễn Chinh rất hài lòng nhìn Hạnh Ngôn đang vui vẻ, lúc này mới giống đàn ông, không đúng, là giống quân thư!
Năm phút sau, Hanh Ngôn lái xe còn có chút khó tin nghiêng đầu nhìn Quý Viễn Chinh. Hùng chủ muốn cùng cậu đi mua nguyên liệu nấu? Đây rốt cuộc là vinh hạnh đặt biệt gì! Tất cả trùng cái ngay cả mơ cũng không dám!
Hạnh Ngôn nhớ đến trong siêu thị chật ních đầy trùng cái, phát giác chau mày. Các hùng chủ đều mảnh mai, xương và da của họ dễ tổn thương. Trong siêu thị quá loạn, nếu hùng chủ bị đụng làm sao?
Quý Viễn Chinh nhìn màn hình to lớn trước mặt, cảm thấy giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Lúc mới thấy xe hắn chút nữa là chảy nước miếng, đàn ông mà thích xe là bình thường. Huống chi bây giờ hắn là trùng đực có thiên phú chế tạo nên thích xe đều hiển nhiên.
Xe Hạnh Ngôn màu bạc trắng hình giọt nước, nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng tàng hình trong các cuộc chiến. Giờ phút này, xe lại chạy với tốc độ ánh sáng như ốc sên bò chỉ để cho vị hùng chủ nào đó được có thể ngoài thoải mái thưởng thức cảnh đêm.
Quý Viễn Chinh mặt không cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy xe cộ chạy trên đường bằng những khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, Quý Viễn Chinh chẹp miệng khen. Thì ra trăm vạn năm trước, mọi người đã dự đoán được thế giới vũ trụ tồn tại, những tầng lầu cao đụng mây, các hành tinh nhỏ phóng to tầm nhìn, như tất cả chỉ là giấc mơ.
Hạnh Ngôn thắc mắc nửa ngày, không nhịn được đổi ý, thận trọng nói: "Hùng chủ, chúng ta vẫn nên đi khách sạn ăn cơm đi, có được không?"
Hạn Ngôn cảm thấy mình chắc chắn bị hùng chủ ghét bỏ, nói chuyện lật lọng, còn lười biếng không làm cơm.
Quý Viễn Chinh cực khổ nhịn không cười, trùng cái này thật đáng yêu. Hạnh Ngôn dám nói thì hắn dám cưng chiều.
"Được, bà xã cứ quyết định."
Quý Viễn Chinh mỗi lần gọi bà xã đều thành công đem cổ máy trong lòng Hạnh Ngôn rung lên, Hạnh Ngôn nhỏ giọng tò mờ: "Hùng chủ, bà xã là gì?"
Quý Viễn Chinh kinh ngạc, nơi này trùng không gọi vậy?
"Bà xã chính là..." Quý Viễn Chinh nhíu mày, không biết giải thích thế nào nói: "Bạn trai, vợ, bảo bối điều cùng một nghĩa, hiểu không?"
Hạnh Ngôn vô tội thắc mắc, bạn trai là gì? Có thể ăn không?
Quý Viễn Chinh: "Dù sao đây là cách gọi duy nhất của ta dành cho em, hiểu không?"
Quý Viễn Chinh nhìn Hạnh Ngôn giả bộ bình tĩnh nhưng bên tai lại đỏ lên, gật đầu hài lòng coi như đã hiểu.
Hạnh Ngôn trầm mặc suy nghĩ, thử gọi một chút: "Bà xã?"
Quý Viễn Chinh xém chút nữa té, nhóc trùng cái này muốn tạo phản? Phải đem ý nghĩ này giết từ trong trứng nước mới được: "Cái này chỉ có thể ta gọi, còn em phải gọi ta là ông xã."
"Ông xã?" Hạnh Ngôn nghiêng đầu không hiểu.
"Ơi!" Quý Viễn Chinh vui sướng trả lời, tâm tình vô cùng tốt.
Hạn ngôn trộm cười coi như đây là hùng chủ nhất thời vui vẻ tạo trò mới. Cũng đáng, về sau hùng chủ sẽ có nhiều trùng cái khác, hắn còn có câu "Duy nhất" này để có thể nhớ lại, đây cũng chính là cách gọi trùng cái độc nhất toàn bộ tinh tế.
Đến khách sạn trùng đực, dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng Quý Viễn chinh không thể sợ hãi, thán phục.
Đây chính là phòng ăn không trung! Ý trên mặt chữ, là phòng ăn bay giữa không gian.
====$$$====
Hạnh Ngôn vô tội thắc mắc, bạn trai là gì? Có thể ăn không?
Quý Viễn Chinh hiện tại: Σ(っ °Д °;)っ Không!!!
Quý Viễn Chinh sau này: (❁'◡'❁) Rất ngon!