Chương : 43
Viên Duyệt ngày thường bị Tư Đồ Dật hôn một chút phản ứng cũng sẽ không lớn như vậy, dù sao đã quen rồi, chỉ cần hai người ghé vào cùng nhau hắn đều có thể tùy thời tùy chỗ động dục. Nhưng hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Viên Duyệt có hơi nổi cáu.
Sau khi đẩy Tư Đồ Dật ra, Viên Duyệt còn chưa nguôi cơn tức mà đánh vào tay hắn "Chán ghét muốn chết, anh cách xa tôi ra chút đi!"
Tư Đồ Dật cũng không bực, chỉ cười tủm tỉm mà để yên cho cô đánh, chờ đánh xong xuôi hắn lại nhào nắm lấy cằm Viên Duyệt, cúi đầu ấn thêm một nụ hôn sâu.
Lần này, Thẩm Tiêu phản ứng phi thường nhanh chóng, một phen ôm lấy Thẩm Du vào trong ngực, tay khác che mắt cô lại.
"Tiểu hài tử không được xem cái này, sẽ bị đau mắt hột."
Thẩm Du:......
Hắn cả ngày gọi tiểu hài tử tiểu hài tử, thực sự nghĩ cô là trẻ vị thành niên sao!?
Vốn tưởng rằng Thẩm Tiêu đem cô kéo vào trong lòng ngực, chỉ cần không còn nhìn đến hai người bọn họ là xong việc. Kết quả chỉ trong nháy mắt, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy cánh tay Thẩm Tiêu lung lay một chút. Một giây sau liền nghe Viên Duyệt kinh hô ra tiếng.
"A~"
Thẩm Du vội vàng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn xem, rốt cuộc phát hiện bả vai của Tư Đồ Dật ướt dầm dề một mảng, mà Thẩm Tiêu một tay ôm lấy cô, tay khác đang cầm một ly champagne đã cạn đáy.
Thẩm Du y theo kinh nghiệm trước giờ, thực mau liền đoán được hẳn là Thẩm Tiêu đem rượu đi hất người ta...
Tên này một khi phát bệnh, liền không biết phân biệt trường hợp.
Tư Đồ Dật bề ngoài tuy rằng khiêm tốn nhưng kỳ thật cũng chỉ là biểu hiện giả dối, hắn vốn dĩ tính tình không nhỏ, lần này không thể hiểu được mà bị tạt một ly rượu, không cấm đứng phắt lên quát khẽ "Thẩm Tiêu! Cậu đừng có quá đáng!"
Thẩm Tiêu nhàn nhã mà hỏi "Tôi quá đáng chỗ nào? Rõ ràng là nhìn anh bộ dạng dục hoả đốt người tôi mới muốn giúp anh dùng rượu dập lửa, Tư Đồ tiên sinh nên cám ơn tôi mới phải."
Thẩm Du:......
Tạt rượu người ta còn có thể đúng lý hợp tình như vậy, quả thực xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Tư Đồ Dật lạnh mặt, chuẩn bị phát hoả thì nghe được Viên Duyệt cắt ngang "Tư Đồ Dật, động dục cũng phải nhìn trường hợp, người khác cưng chiều em gái bao nhiêu, còn anh chỉ biết suốt ngày khi dễ tôi! Hừ!" Nói xong liền cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi, Tư Đồ Dật không rảnh mà tìm Thẩm Tiêu gây sự, cũng quên luôn việc bản thân đang ướt lộc cộc, xoay người liền phải đuổi theo. Không màng buổi yến hội quan trọng chỉ vừa mới bắt đầu.
Chờ hai người đều đi rồi, Thẩm Du lúc này mới giật mình hỏi Thẩm Tiêu "Anh cứ như vậy hắt rượu lên người Tư Đồ Dật, không sợ anh ta lao vào đánh anh?"
Thẩm Tiêu đem cái ly rỗng thả lại trên bàn, cầm lấy khăn vải bên cạnh lau lau kẽ tay.
"Tên đó sĩ diện, kể cả có nổi điên đi nữa cũng sẽ không ở loại trường hợp này vung tay đánh nhau, chỉ là đồ chết nhát."
"......"
Nói cách khác, hắn không phải đột nhiên phát bệnh, chính là có tính toán mà phát bệnh.
"Nhưng mà, như vậy anh với Tư Đồ Dật xem như khẳng định trở mặt thành thù."
Thẩm Tiêu ra vẻ trời đất bao la ta lớn nhất mà nói "Sớm muộn cũng phải đối đầu, cho nên không ngại gây thêm thù oán."
"......"
Vậy nên kỳ thật không cần Bạch Mộ Tình đứng giữa châm ngòi, Thẩm Tiêu cũng có khả năng tự mình hắc hoá?
Thẩm Du nháy mắt cảm thấy đau đầu!
Hai người dùng qua một chút thức ăn, Thẩm Tiêu đã bị đối tác gọi đi, hắn nguyên bản muốn đem cô theo cùng nhưng bị Thẩm Du cự tuyệt. Những người đó cô đều không quen biết, thảo luận cái gì nghe càng không hiểu, đi theo tra tấn lỗ tai còn không bằng tự tìm một chỗ ngồi chơi.
Trước đó là vì sợ Thẩm Tiêu không có bạn gái sẽ tìm tới Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới có thể xung phong nhận việc. Hiện tại đã biết ả ta không có mặt ở đây, cô lại cảm thấy chính mình có chút dư thừa. Không có đất dụng võ!
Sàn khiêu vũ ở trung tâm yến hội có mấy đôi trẻ tuổi đang thư thả mà nhảy điệu waltz, Thẩm Du cầm ly nước, đứng ở một bên nhìn đến xuất thần.
Bỗng nhiên bên cạnh có một thanh âm xa lạ vang lên "Thẩm Du, anh có thể mời em nhảy một bản được không?"
Thẩm Du quay đầu lại xem đối phương, là một người trẻ tuổi cao gầy, thoạt nhìn đồng lứa với cô "Anh biết tôi sao?" Thẩm Du kỳ quái hỏi ngược lại.
Người nọ trên mặt vẫn là ôn hoà tươi cười "Anh cũng là sinh viên Học Viện Điện Ảnh, danh khí của em ở trường không nhỏ, chỉ cần người có nắm bắt một chút tin tức đều sẽ biết đến."
Thẩm Du ngượng ngùng mà cười cười, không nói gì thêm.
Nam sinh lại nói "Tự giới thiệu một chút, anh tên Hứa Kỳ, là sinh viên năm ba khoa đạo diễn."
"Rất vui được biết anh."
Thẩm Du ngoài miệng trả lời theo phép lịch sự nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô đây chính là đang bị tiếp cận làm quen?
Bất quá nếu Thẩm Du nhớ không lầm mà nói, đêm nay chủ nhân yến hội hình như cũng họ Hứa, chẳng lẽ là có quan hệ gì với người này?
Hứa Kỳ lại hỏi "Có thể mời em khiêu vũ chứ?"
Thẩm Du lễ phép từ chối "Xin lỗi, anh trai tôi có lẽ sắp đến tìm, tôi không thể rời đi quá lâu."
Hứa Kỳ bị cự tuyệt cũng không biểu hiện mất mát, chỉ là cười cười "Vậy tiếc quá, đêm kỉ niệm thành lập trường em múa rất đẹp, anh vẫn luôn ấn tượng khắc sâu."
"Cảm ơn." Thẩm Du trả lời.
Cô căn bản là không có tâm tình cùng người này trò chuyện, may mắn sau đó Hứa Kỳ cũng bị người khác gọi đi rồi.
Hứa Kỳ năm ba khoa đạo diễn?
Thẩm Du nghĩ, chờ thứ hai đi học sẽ hỏi Lý Dực Dực một chút, cậu ta đối với tin tức bát quái tương đối tinh thông.
Thẩm Tiêu cùng vài vị thương giới đại lão hàn huyên một hồi đã bị Lê Viễn Huy tìm được. Hai người bèn đi ra một góc vắng vẻ để bàn chuyện.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy Thẩm tổng hất rượu lên người Tư Đồ Dật, thật quá khí phách." Lê Viễn Huy cười to.
Thẩm Tiêu lười nhác liếc mắt một cái "Có việc liền bàn, tôi không rảnh lại đây để nói chuyện phiếm."
"Kỳ thật tôi chỉ muốn nói với cậu về việc hợp tác lần này, Thẩm tổng nếu muốn hai nhà liên thủ, vậy cũng nên tỏ chút thành ý. Điều kiện kia quả thực quá không hợp lý."
"Tôi đề điều kiện không hợp lý?" Thẩm Tiêu nhướng mày, nhàn nhạt trả lời "Vậy quên đi, cũng không cần thiết hợp tác nữa."
Lê Viễn Huy:......
"Thẩm tổng, thay vì ba bên chém giết không bằng hai nhà kết minh, như vậy mới có lợi, cậu khẳng định cũng là nghĩ đến điểm này mới cho cấp dưới đến liên hệ với tôi. Nhưng muốn hợp tác mà nói, thật sự phải thương lượng cho đến khi hai bên đều cảm thấy vừa ý mới được."
"Chờ Lê tiên sinh chậm rãi thương lượng thì thương vụ này đã sớm bay rồi, nói trọng điểm đi."
"Vậy được, lợi nhuận tôi lấy bốn phần, cậu sáu phần."
Thẩm Tiêu biểu tình như vừa nghe được ngàn lẻ một đêm, hoang đường tới cực điểm.
"Kỹ thuật lẫn tài liệu đều là bên này cung cấp, các người rắm đều không cần phóng, muốn ngồi chơi xơi nước cầm lấy bốn phần lợi nhuận, không điên đi?"
"Cậu—"
Thẩm Tiêu liền đánh gãy "Bảy ba, đồng ý thì tôi cho thủ hạ đến bàn, còn nếu cảm thấy không được, vậy sớm phân rõ ranh giới đi, miễn cho chậm trễ lẫn nhau."
Lê Viễn Huy nghe xong, bất đắc dĩ mà cười "Được rồi, vậy Thẩm tổng lại cho tôi thời gian hai ngày để suy xét."
Qua một lát, ngay lúc Thẩm Tiêu chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lê Viễn Huy mới thuận miệng hỏi một câu "Thẩm tổng với Bạch Mộ Tình quan hệ rất sâu sao?"
Thẩm Tiêu nhíu mày nhìn, sau đó trả lời "Không thân."
Lê Viễn Huy vẻ mặt thực kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tiêu lại vô cùng nhẫn nại mà cùng một vài người không thể hiểu được chào hỏi một hồi, sau đó nhân lúc trước khi kiên nhẫn cạn kiệt, tìm được Thẩm Du đang tránh trên sân thượng ngồi ngắm cảnh đêm.
"Hôm nay có trăng." Thẩm Du cười nói.
Mùa này nhiệt độ tuy thấp nhưng tiết trời lại rất sáng sủa, một vầng trăng tròn treo cao toả sáng giữa không trung.
Thẩm Tiêu ngước nhìn theo, sau đó lại cúi đầu xem Thẩm Du, phát hiện trong ánh mắt cô giống như thấy được tinh tú trên trời, lấp lánh lại mơ hồ, tựa như một không cẩn thận sẽ liền theo gió bay đi.
"Đi thôi, về nhà." Hắn nói.
Bởi vì Thẩm Tiêu xã giao uống rất nhiều rượu, cho nên phải gọi tài xế tới đón.
Xe chạy một đường vững vàng quay về biệt thự, lúc tiến vào cổng lớn tiểu khu, Thẩm Tiêu vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên bảo tài xế dừng lại.
Thẩm Du khó hiểu mà nhìn hắn "Làm sao vậy?"
"Bên này ánh trăng so với trung tâm thành phố càng đẹp."
"......"
Thế nhưng còn biết nghĩ đến mang cô đi ngắm trăng, thật sự làm người khác cảm thấy bất ngờ.
Là bởi vì đêm nay uống rượu, cho nên say rồi sao?
Cuối cùng, hai người xuống xe, Thẩm Tiêu cho tài xế chạy về nhà trước, chính hắn mang theo Thẩm Du chậm rãi tản bộ.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện lúc này bầu trời so với ban nãy càng trong, ánh trăng cũng đặc biệt sáng ngời.
Thẩm Tiêu cũng không hé răng, yên lặng mà đi bên cạnh.
Thẩm Du đêm nay mang giày cao gót, đi được vài bước thiếu chút nữa liền sẩy chân.
Thẩm Tiêu thấy vậy, nhăn trán, tiến lên trước mặt cô, hơi khom người xuống.
"Leo lên, anh cõng."
Sau khi đẩy Tư Đồ Dật ra, Viên Duyệt còn chưa nguôi cơn tức mà đánh vào tay hắn "Chán ghét muốn chết, anh cách xa tôi ra chút đi!"
Tư Đồ Dật cũng không bực, chỉ cười tủm tỉm mà để yên cho cô đánh, chờ đánh xong xuôi hắn lại nhào nắm lấy cằm Viên Duyệt, cúi đầu ấn thêm một nụ hôn sâu.
Lần này, Thẩm Tiêu phản ứng phi thường nhanh chóng, một phen ôm lấy Thẩm Du vào trong ngực, tay khác che mắt cô lại.
"Tiểu hài tử không được xem cái này, sẽ bị đau mắt hột."
Thẩm Du:......
Hắn cả ngày gọi tiểu hài tử tiểu hài tử, thực sự nghĩ cô là trẻ vị thành niên sao!?
Vốn tưởng rằng Thẩm Tiêu đem cô kéo vào trong lòng ngực, chỉ cần không còn nhìn đến hai người bọn họ là xong việc. Kết quả chỉ trong nháy mắt, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy cánh tay Thẩm Tiêu lung lay một chút. Một giây sau liền nghe Viên Duyệt kinh hô ra tiếng.
"A~"
Thẩm Du vội vàng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn xem, rốt cuộc phát hiện bả vai của Tư Đồ Dật ướt dầm dề một mảng, mà Thẩm Tiêu một tay ôm lấy cô, tay khác đang cầm một ly champagne đã cạn đáy.
Thẩm Du y theo kinh nghiệm trước giờ, thực mau liền đoán được hẳn là Thẩm Tiêu đem rượu đi hất người ta...
Tên này một khi phát bệnh, liền không biết phân biệt trường hợp.
Tư Đồ Dật bề ngoài tuy rằng khiêm tốn nhưng kỳ thật cũng chỉ là biểu hiện giả dối, hắn vốn dĩ tính tình không nhỏ, lần này không thể hiểu được mà bị tạt một ly rượu, không cấm đứng phắt lên quát khẽ "Thẩm Tiêu! Cậu đừng có quá đáng!"
Thẩm Tiêu nhàn nhã mà hỏi "Tôi quá đáng chỗ nào? Rõ ràng là nhìn anh bộ dạng dục hoả đốt người tôi mới muốn giúp anh dùng rượu dập lửa, Tư Đồ tiên sinh nên cám ơn tôi mới phải."
Thẩm Du:......
Tạt rượu người ta còn có thể đúng lý hợp tình như vậy, quả thực xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Tư Đồ Dật lạnh mặt, chuẩn bị phát hoả thì nghe được Viên Duyệt cắt ngang "Tư Đồ Dật, động dục cũng phải nhìn trường hợp, người khác cưng chiều em gái bao nhiêu, còn anh chỉ biết suốt ngày khi dễ tôi! Hừ!" Nói xong liền cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi, Tư Đồ Dật không rảnh mà tìm Thẩm Tiêu gây sự, cũng quên luôn việc bản thân đang ướt lộc cộc, xoay người liền phải đuổi theo. Không màng buổi yến hội quan trọng chỉ vừa mới bắt đầu.
Chờ hai người đều đi rồi, Thẩm Du lúc này mới giật mình hỏi Thẩm Tiêu "Anh cứ như vậy hắt rượu lên người Tư Đồ Dật, không sợ anh ta lao vào đánh anh?"
Thẩm Tiêu đem cái ly rỗng thả lại trên bàn, cầm lấy khăn vải bên cạnh lau lau kẽ tay.
"Tên đó sĩ diện, kể cả có nổi điên đi nữa cũng sẽ không ở loại trường hợp này vung tay đánh nhau, chỉ là đồ chết nhát."
"......"
Nói cách khác, hắn không phải đột nhiên phát bệnh, chính là có tính toán mà phát bệnh.
"Nhưng mà, như vậy anh với Tư Đồ Dật xem như khẳng định trở mặt thành thù."
Thẩm Tiêu ra vẻ trời đất bao la ta lớn nhất mà nói "Sớm muộn cũng phải đối đầu, cho nên không ngại gây thêm thù oán."
"......"
Vậy nên kỳ thật không cần Bạch Mộ Tình đứng giữa châm ngòi, Thẩm Tiêu cũng có khả năng tự mình hắc hoá?
Thẩm Du nháy mắt cảm thấy đau đầu!
Hai người dùng qua một chút thức ăn, Thẩm Tiêu đã bị đối tác gọi đi, hắn nguyên bản muốn đem cô theo cùng nhưng bị Thẩm Du cự tuyệt. Những người đó cô đều không quen biết, thảo luận cái gì nghe càng không hiểu, đi theo tra tấn lỗ tai còn không bằng tự tìm một chỗ ngồi chơi.
Trước đó là vì sợ Thẩm Tiêu không có bạn gái sẽ tìm tới Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới có thể xung phong nhận việc. Hiện tại đã biết ả ta không có mặt ở đây, cô lại cảm thấy chính mình có chút dư thừa. Không có đất dụng võ!
Sàn khiêu vũ ở trung tâm yến hội có mấy đôi trẻ tuổi đang thư thả mà nhảy điệu waltz, Thẩm Du cầm ly nước, đứng ở một bên nhìn đến xuất thần.
Bỗng nhiên bên cạnh có một thanh âm xa lạ vang lên "Thẩm Du, anh có thể mời em nhảy một bản được không?"
Thẩm Du quay đầu lại xem đối phương, là một người trẻ tuổi cao gầy, thoạt nhìn đồng lứa với cô "Anh biết tôi sao?" Thẩm Du kỳ quái hỏi ngược lại.
Người nọ trên mặt vẫn là ôn hoà tươi cười "Anh cũng là sinh viên Học Viện Điện Ảnh, danh khí của em ở trường không nhỏ, chỉ cần người có nắm bắt một chút tin tức đều sẽ biết đến."
Thẩm Du ngượng ngùng mà cười cười, không nói gì thêm.
Nam sinh lại nói "Tự giới thiệu một chút, anh tên Hứa Kỳ, là sinh viên năm ba khoa đạo diễn."
"Rất vui được biết anh."
Thẩm Du ngoài miệng trả lời theo phép lịch sự nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô đây chính là đang bị tiếp cận làm quen?
Bất quá nếu Thẩm Du nhớ không lầm mà nói, đêm nay chủ nhân yến hội hình như cũng họ Hứa, chẳng lẽ là có quan hệ gì với người này?
Hứa Kỳ lại hỏi "Có thể mời em khiêu vũ chứ?"
Thẩm Du lễ phép từ chối "Xin lỗi, anh trai tôi có lẽ sắp đến tìm, tôi không thể rời đi quá lâu."
Hứa Kỳ bị cự tuyệt cũng không biểu hiện mất mát, chỉ là cười cười "Vậy tiếc quá, đêm kỉ niệm thành lập trường em múa rất đẹp, anh vẫn luôn ấn tượng khắc sâu."
"Cảm ơn." Thẩm Du trả lời.
Cô căn bản là không có tâm tình cùng người này trò chuyện, may mắn sau đó Hứa Kỳ cũng bị người khác gọi đi rồi.
Hứa Kỳ năm ba khoa đạo diễn?
Thẩm Du nghĩ, chờ thứ hai đi học sẽ hỏi Lý Dực Dực một chút, cậu ta đối với tin tức bát quái tương đối tinh thông.
Thẩm Tiêu cùng vài vị thương giới đại lão hàn huyên một hồi đã bị Lê Viễn Huy tìm được. Hai người bèn đi ra một góc vắng vẻ để bàn chuyện.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy Thẩm tổng hất rượu lên người Tư Đồ Dật, thật quá khí phách." Lê Viễn Huy cười to.
Thẩm Tiêu lười nhác liếc mắt một cái "Có việc liền bàn, tôi không rảnh lại đây để nói chuyện phiếm."
"Kỳ thật tôi chỉ muốn nói với cậu về việc hợp tác lần này, Thẩm tổng nếu muốn hai nhà liên thủ, vậy cũng nên tỏ chút thành ý. Điều kiện kia quả thực quá không hợp lý."
"Tôi đề điều kiện không hợp lý?" Thẩm Tiêu nhướng mày, nhàn nhạt trả lời "Vậy quên đi, cũng không cần thiết hợp tác nữa."
Lê Viễn Huy:......
"Thẩm tổng, thay vì ba bên chém giết không bằng hai nhà kết minh, như vậy mới có lợi, cậu khẳng định cũng là nghĩ đến điểm này mới cho cấp dưới đến liên hệ với tôi. Nhưng muốn hợp tác mà nói, thật sự phải thương lượng cho đến khi hai bên đều cảm thấy vừa ý mới được."
"Chờ Lê tiên sinh chậm rãi thương lượng thì thương vụ này đã sớm bay rồi, nói trọng điểm đi."
"Vậy được, lợi nhuận tôi lấy bốn phần, cậu sáu phần."
Thẩm Tiêu biểu tình như vừa nghe được ngàn lẻ một đêm, hoang đường tới cực điểm.
"Kỹ thuật lẫn tài liệu đều là bên này cung cấp, các người rắm đều không cần phóng, muốn ngồi chơi xơi nước cầm lấy bốn phần lợi nhuận, không điên đi?"
"Cậu—"
Thẩm Tiêu liền đánh gãy "Bảy ba, đồng ý thì tôi cho thủ hạ đến bàn, còn nếu cảm thấy không được, vậy sớm phân rõ ranh giới đi, miễn cho chậm trễ lẫn nhau."
Lê Viễn Huy nghe xong, bất đắc dĩ mà cười "Được rồi, vậy Thẩm tổng lại cho tôi thời gian hai ngày để suy xét."
Qua một lát, ngay lúc Thẩm Tiêu chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lê Viễn Huy mới thuận miệng hỏi một câu "Thẩm tổng với Bạch Mộ Tình quan hệ rất sâu sao?"
Thẩm Tiêu nhíu mày nhìn, sau đó trả lời "Không thân."
Lê Viễn Huy vẻ mặt thực kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tiêu lại vô cùng nhẫn nại mà cùng một vài người không thể hiểu được chào hỏi một hồi, sau đó nhân lúc trước khi kiên nhẫn cạn kiệt, tìm được Thẩm Du đang tránh trên sân thượng ngồi ngắm cảnh đêm.
"Hôm nay có trăng." Thẩm Du cười nói.
Mùa này nhiệt độ tuy thấp nhưng tiết trời lại rất sáng sủa, một vầng trăng tròn treo cao toả sáng giữa không trung.
Thẩm Tiêu ngước nhìn theo, sau đó lại cúi đầu xem Thẩm Du, phát hiện trong ánh mắt cô giống như thấy được tinh tú trên trời, lấp lánh lại mơ hồ, tựa như một không cẩn thận sẽ liền theo gió bay đi.
"Đi thôi, về nhà." Hắn nói.
Bởi vì Thẩm Tiêu xã giao uống rất nhiều rượu, cho nên phải gọi tài xế tới đón.
Xe chạy một đường vững vàng quay về biệt thự, lúc tiến vào cổng lớn tiểu khu, Thẩm Tiêu vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên bảo tài xế dừng lại.
Thẩm Du khó hiểu mà nhìn hắn "Làm sao vậy?"
"Bên này ánh trăng so với trung tâm thành phố càng đẹp."
"......"
Thế nhưng còn biết nghĩ đến mang cô đi ngắm trăng, thật sự làm người khác cảm thấy bất ngờ.
Là bởi vì đêm nay uống rượu, cho nên say rồi sao?
Cuối cùng, hai người xuống xe, Thẩm Tiêu cho tài xế chạy về nhà trước, chính hắn mang theo Thẩm Du chậm rãi tản bộ.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện lúc này bầu trời so với ban nãy càng trong, ánh trăng cũng đặc biệt sáng ngời.
Thẩm Tiêu cũng không hé răng, yên lặng mà đi bên cạnh.
Thẩm Du đêm nay mang giày cao gót, đi được vài bước thiếu chút nữa liền sẩy chân.
Thẩm Tiêu thấy vậy, nhăn trán, tiến lên trước mặt cô, hơi khom người xuống.
"Leo lên, anh cõng."