Chương : 4
Sau khi xuyên đến đây Thẩm Du cũng không lười biếng, mỗi ngày đi học đúng giờ. Ban đầu cô còn lo thói quen sinh hoạt khác thường sẽ làm người ngoài sinh nghi, nhưng mấy ngày vừa rồi Thẩm Du đã biết mình lo lắng dư thừa. Bởi vì tồn tại cảm của nguyên chủ trong thế giới này quả thực thấp đến không thể thấp hơn, nói trắng ra là, người khác nhìn cô đều lười nhìn, trực tiếp xem cô như không khí.
Thẩm Du có điểm nghĩ không ra, nguyên chủ rốt cuộc thế nào mà lăn lộn được đến nước này? Cư nhiên có thể làm cho chính mình bị cô lập đến cảnh giới như vậy, trình độ tự ti có phải hay không đã cận đáy?
Đúng là cái phạm trù này, Thẩm Du không có khả năng lý giải.
Đời trước Thẩm Du là diễn viên múa chuyên nghiệp, lúc còn ở trường thành tích ưu tú, bởi vì một khúc Đôn Hoàng Tụng mà trở nên nổi danh, vừa tốt nghiệp còn được đoàn làm phim để mắt. Nhờ ngoại hình cổ trang xuất sắc mà được làm khách mời mấy bộ liên tục, nhân khí tuy không thể so với đại minh tinh nhưng tốt xấu gì cũng là tam tuyến tiểu hoa đán. Mỗi lần cô tham gia sự kiện, mặc kệ là fan thật hay fan qua đường, đều đông đến mức phải có bảo an đứng ra giữ gìn trật tự mới xong. Nghe nói còn được bầu chọn xếp thứ hai danh hiệu "Nữ minh tinh được trạch nam yêu thích nhất."
Cho nên dù là thời đi học hay lúc đã theo nghiệp diễn, Thẩm Du đều chịu mọi người chú mục, cô quen được chú ý, lại càng thưởng thụ cảm giác được chú ý.
Giống như hiện tại, hoàn toàn bị xem như người trong suốt mà xa lánh chính là tình huống mà Thẩm Du chưa bao giờ kinh qua. Điểm này làm cho cô nhiều ít trong lòng cảm thấy chênh lệch.
Nhưng Thẩm Du cũng sẽ không oán trời trách đất, nếu đã xuyên qua để thay thế nguyên chủ, vậy cô nên điều chỉnh tâm lý, đối mặt hết thảy thật tốt mới đúng.
Bất quá, Thẩm Du cũng không định làm ra thay đổi gì to tác, tuy rằng trở thành người trong suốt không bạn không bè, nhưng nhân dịp này có thể tĩnh tâm học hành. Không ai quấy rầy, càng không ngại phải cùng người giao tiếp lấy lệ. Có thể nói, trừ bỏ tên Thẩm Tiêu có bệnh kia, kỳ thật xuyên đến đây chính là đoạn thời gian cô trải qua an an tĩnh tĩnh nhất trong đời.
Nhưng hiển nhiên, vẫn sẽ có người xem cô không vừa ý. Thẩm Du giương mắt đánh giá Bạch Mộ Vũ, trong sách nhắc tới, chị em họ Bạch lớn lên phi thường xuất sắc. Chị gái trong giới giải trí đỏ vận, thì đứa em cũng chẳng kém ai. Bạch Mộ Vũ tính tình háo thắng, thích cạnh tranh, nhưng không tâm cơ như Bạch Mộ Tình nên cũng dễ dàng đắc tội nhiều người.
Hiện tại xem ra, kẻ này quả nhiên không phải thứ đồ chơi gì tốt, vừa xuất diễn liền kêu người ta mập nọ mập kia, béo chút làm sao vậy? Lại không phải ăn hết cơm nhà ả!
Thẩm Du tuy rằng cũng có chút ghét bỏ chính mình béo ú, nhưng không thể chấp nhận người khác ác ý chê cười, trong lòng dậy lên một đoàn hoả. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Mộ Vũ không khỏi sắc bén vài phần.
Bạch Mộ Vũ còn đang dào dạt đắc ý, bắt nạt kẻ đáng thương này chính là thú vui tiêu khiển mỗi ngày. Chỉ cần gặp Thẩm Du ở đâu, ả liền ngứa miệng đi lên chèn ép một chút, có điều hôn nay Thẩm Du thoạt nhìn có chút khác thường, giống như ánh mắt không đúng lắm.
Lúc trước mỗi khi nhìn vào Thẩm Du, ánh mắt của cô luôn né tránh không cùng người khác đối diện. Y như ăn trộm. Có khi còn dứt khoát cúi đầu không dám nhìn ai, thế nhưng hôm nay không những cả gan cùng Bạch Mộ Vũ mặt đối mặt, đã vậy ánh mắt kia thoạt nhìn còn rất có lực sát thương.
Con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc?
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, giống như im lặng dùng ánh mắt mà chém giết đối phương, người mới tới kia không rõ mà đứng bên cạnh tiếp lời "Giáo sư tới, đừng có gây chuyện nữa, mau tìm chỗ ngồi rồi kể bọn này nghe mấy hôm nay cậu đi Châu Âu như thế nào."
Vì thế hai người liền tuỳ tiện tìm một chỗ gần với Thẩm Du mà ngồi, sau đó nhỏ giọng trò chuyện, bốn phía đối với Bạch Mộ Vũ cũng coi như quen biết, đều vây lại nghe cùng.
Thẩm Du vô tình ngồi gần cũng bị bức nghe vài câu, mới biết được Bạch Mộ Vũ mấy ngày nay không đi học là vì bận đi đóng nhân vật khách mời trong một bộ phim của Bạch Mộ Tình, sau đó thuận tiện ở lại bên kia chơi mấy ngày.
Bạn học nghe xong ngưỡng mộ không ngớt "Cậu may mắn quá, có chị gái lợi hại như vậy, chị Mộ Tình mới đây lại lên hotsearch! Nghe nói sắp được làm người đại diện cho Thẩm thị."
Bạch Mộ Vũ bĩu môi "Về sau tôi khẳng định so với chị ấy càng lợi hại, còn không phải chỉ là nhãn hiệu trong nước thôi sao, chướng mắt, tôi đã làm đại diện thì phải đại diện cho hãng nước ngoài!"
Có người liền chê cười "Bớt chém gió đi! Có điều, cái vòng cổ này cậu mới mua à, đẹp đấy."
Bạch Mộ Vũ lập tức hứng thú khoe khoang "Đây là vòng cổ Tiffany, đẹp đúng không, chị Mộ Tình lúc trước đặt làm, nhưng mang lên khí chất quá không hợp nên liền cho tôi."
"Oa, đặt riêng sao, chắc là đắt lắm?"
Bạch Mộ Vũ hất cằm "Cũng không tính là đắt, vài vạn đi."
"Trời ơi! Như vậy mà không đắt!"
Vì thế mọi người liền sôi nổi cảm khái gia cảnh Bạch Mộ Vũ thật sự là quá tốt.
Thẩm Du nhướng mày, như thường ngày mà giở sách ra xem, trước mắt đối với cô, đồ vật sang quý nhất chính là tri thức. Những thứ khác chỉ là mây bay.
Bạch Mộ Vũ vừa dứt lời, lại nghĩ tới cái bao cát tên là Thẩm Du, liền quay sang nói với cô "Uây, Thẩm Mập, trước giờ có nghe qua Tiffany chưa? Bằng không tôi cho cậu mượn đeo một chút, có điều, cái cổ cậu to thô như chân voi vậy, nhất định đeo không vừa rồi."
Ả vừa nói xong, mọi người tức khắc cười ầm, giống như chỉ có cười càng lớn tiếng mới có thể cùng Thẩm Du rõ ràng vạch ra giới hạn.
Thẩm Du hít sâu vài cái để tĩnh tâm.
Giờ khắc này, cô không chỉ là xuyên vào thân thể của nguyên chủ, mà còn dung nạp cả linh hồn, phảng phất có thể cảm nhận được từng loại cảm xúc nguyên chủ đã trải qua. Tự ti, bất lực, phẫn nộ, càng rõ ràng nhất chính là công kích ác ý đến từ bên ngoài.
Một đứa trẻ được nhặt về, thiếu thốn tình thương, lớn lên trong hờ hững, bên người có tên anh trai tưng tửng, đi học còn gặp cảnh cả lớp hùa vào đả kích một người. Hoàn cảnh như vậy dưỡng thành tính cách hướng nội, ngẫm cũng không lạ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Du không thể nào tiếp tục cứ đứng ngoài cuộc mà ghét bỏ nguyên chủ, cô thật sâu sắc mà thay đứa nhỏ này cảm thấy đau lòng, hệt như chính mình gặp chuyện vậy. Bởi vì giờ khắc này, cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô.
***
Buổi chiều về nhà, cô cũng không gặp được Thẩm Tiêu, nghe chú Lý nói hắn có tiệc xã giao, sẽ đi đến trụ sở tư nhân nào đó ở hai ngày. Thẩm Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhìn thấy Thẩm Tiêu ở nhà, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Bữa tối chỉ có hai người ăn, liền tính ít người, chú Lý cũng không ứng phó qua loa mà ngược lại làm rất nhiều món ăn tinh xảo, từ góc độ của chú Lý mà nói, ăn cơm mới là đại sự.
Múc cho cô thêm chén canh, chú Lý hỏi "Buổi sáng cháu nói muốn dọn ra ngoài, là thật vậy chăng?"
Thẩm Du ngoan ngoãn đáp "Cháu định ở ngay tiểu khu cạnh trường học thôi, ở đó toàn là học sinh, lại có trụ bảo an đứng gác, rất an toàn."
Chú Lý gật gật đầu, thở dài "Nếu là cảm thấy ở bên ngoài sẽ vui hơn một chút, vậy đi thôi."
Thẩm Du kinh hỉ ngẩng đầu "Chú nói chuyện này với anh cháu rồi sao?"
"Buổi sáng trước khi tiên sinh ra ngoài, chú có nhắn một câu, nói tiểu thư học hành bận quá nên muốn dọn đến gần trường ở."
Thẩm Du vội vàng truy vấn "Anh ấy có tức giận không? Sau đó trả lời như thế nào?"
Chú Lý lắc đầu "Tiên sinh không nổi giận, chỉ nói "đã biết" liền đi rồi."
"Đã biết? Ý là chấp nhận rồi?"
"Chắc vậy, nếu không đồng ý thì đã nổi trận lôi đình."
Thẩm Du kinh ngạc trừng to đôi mắt, không nghĩ tới việc này tự nhiên lại thuận lợi như vậy, chưa kịp đích thân đi nói với Thẩm Tiêu, cứ như vậy mà lừa qua cửa được rồi?
Đây tuyệt đối là điều bất ngờ nhất từ khi cô xuyên tới đây!
Nhưng thật sự có đơn giản vậy chăng? Tên kia chính là có bệnh xà tinh, không lẽ cứ vậy dễ dàng mà ngầm cho phép để cô dọn đi. Kia về sau hắn tìm ai để đút trái cây bây giờ?
À không không không, Thẩm Du vì cái gì sẽ có ý nghĩ kì quái như vậy?
Phát ngốc hồi lâu, Thẩm Du vẫn không chắc chắn mà hỏi "Cháu thật sự có thể dọn ra ngoài sao?"
Chú Lý nghĩ ngợi "Tiên sinh tính tình hay thay đổi, hôm nay đồng ý ngày mai không chừng lại không rồi. Cháu nếu thật muốn đi, vậy tranh thủ hai hôm nay mà dọn nhà luôn thể. Phòng trọ khó tìm không? Trên người tiền còn nhiều ít?"
Thẩm Du liên tục xua tay "Cháu có tiền."
"Vậy mau mau thu xếp, đến lúc đó chú lái xe đưa đi."
Tưởng tượng đến cảnh có thể thoát khỏi Thẩm gia, thoát khỏi Thẩm Thần Kinh, Thẩm Du không khỏi thở ra một ngụm, trong lòng khoan khoái như thể vén mây đen nhìn thấy ánh mặt trời.
Thẩm Du có điểm nghĩ không ra, nguyên chủ rốt cuộc thế nào mà lăn lộn được đến nước này? Cư nhiên có thể làm cho chính mình bị cô lập đến cảnh giới như vậy, trình độ tự ti có phải hay không đã cận đáy?
Đúng là cái phạm trù này, Thẩm Du không có khả năng lý giải.
Đời trước Thẩm Du là diễn viên múa chuyên nghiệp, lúc còn ở trường thành tích ưu tú, bởi vì một khúc Đôn Hoàng Tụng mà trở nên nổi danh, vừa tốt nghiệp còn được đoàn làm phim để mắt. Nhờ ngoại hình cổ trang xuất sắc mà được làm khách mời mấy bộ liên tục, nhân khí tuy không thể so với đại minh tinh nhưng tốt xấu gì cũng là tam tuyến tiểu hoa đán. Mỗi lần cô tham gia sự kiện, mặc kệ là fan thật hay fan qua đường, đều đông đến mức phải có bảo an đứng ra giữ gìn trật tự mới xong. Nghe nói còn được bầu chọn xếp thứ hai danh hiệu "Nữ minh tinh được trạch nam yêu thích nhất."
Cho nên dù là thời đi học hay lúc đã theo nghiệp diễn, Thẩm Du đều chịu mọi người chú mục, cô quen được chú ý, lại càng thưởng thụ cảm giác được chú ý.
Giống như hiện tại, hoàn toàn bị xem như người trong suốt mà xa lánh chính là tình huống mà Thẩm Du chưa bao giờ kinh qua. Điểm này làm cho cô nhiều ít trong lòng cảm thấy chênh lệch.
Nhưng Thẩm Du cũng sẽ không oán trời trách đất, nếu đã xuyên qua để thay thế nguyên chủ, vậy cô nên điều chỉnh tâm lý, đối mặt hết thảy thật tốt mới đúng.
Bất quá, Thẩm Du cũng không định làm ra thay đổi gì to tác, tuy rằng trở thành người trong suốt không bạn không bè, nhưng nhân dịp này có thể tĩnh tâm học hành. Không ai quấy rầy, càng không ngại phải cùng người giao tiếp lấy lệ. Có thể nói, trừ bỏ tên Thẩm Tiêu có bệnh kia, kỳ thật xuyên đến đây chính là đoạn thời gian cô trải qua an an tĩnh tĩnh nhất trong đời.
Nhưng hiển nhiên, vẫn sẽ có người xem cô không vừa ý. Thẩm Du giương mắt đánh giá Bạch Mộ Vũ, trong sách nhắc tới, chị em họ Bạch lớn lên phi thường xuất sắc. Chị gái trong giới giải trí đỏ vận, thì đứa em cũng chẳng kém ai. Bạch Mộ Vũ tính tình háo thắng, thích cạnh tranh, nhưng không tâm cơ như Bạch Mộ Tình nên cũng dễ dàng đắc tội nhiều người.
Hiện tại xem ra, kẻ này quả nhiên không phải thứ đồ chơi gì tốt, vừa xuất diễn liền kêu người ta mập nọ mập kia, béo chút làm sao vậy? Lại không phải ăn hết cơm nhà ả!
Thẩm Du tuy rằng cũng có chút ghét bỏ chính mình béo ú, nhưng không thể chấp nhận người khác ác ý chê cười, trong lòng dậy lên một đoàn hoả. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Mộ Vũ không khỏi sắc bén vài phần.
Bạch Mộ Vũ còn đang dào dạt đắc ý, bắt nạt kẻ đáng thương này chính là thú vui tiêu khiển mỗi ngày. Chỉ cần gặp Thẩm Du ở đâu, ả liền ngứa miệng đi lên chèn ép một chút, có điều hôn nay Thẩm Du thoạt nhìn có chút khác thường, giống như ánh mắt không đúng lắm.
Lúc trước mỗi khi nhìn vào Thẩm Du, ánh mắt của cô luôn né tránh không cùng người khác đối diện. Y như ăn trộm. Có khi còn dứt khoát cúi đầu không dám nhìn ai, thế nhưng hôm nay không những cả gan cùng Bạch Mộ Vũ mặt đối mặt, đã vậy ánh mắt kia thoạt nhìn còn rất có lực sát thương.
Con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc?
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, giống như im lặng dùng ánh mắt mà chém giết đối phương, người mới tới kia không rõ mà đứng bên cạnh tiếp lời "Giáo sư tới, đừng có gây chuyện nữa, mau tìm chỗ ngồi rồi kể bọn này nghe mấy hôm nay cậu đi Châu Âu như thế nào."
Vì thế hai người liền tuỳ tiện tìm một chỗ gần với Thẩm Du mà ngồi, sau đó nhỏ giọng trò chuyện, bốn phía đối với Bạch Mộ Vũ cũng coi như quen biết, đều vây lại nghe cùng.
Thẩm Du vô tình ngồi gần cũng bị bức nghe vài câu, mới biết được Bạch Mộ Vũ mấy ngày nay không đi học là vì bận đi đóng nhân vật khách mời trong một bộ phim của Bạch Mộ Tình, sau đó thuận tiện ở lại bên kia chơi mấy ngày.
Bạn học nghe xong ngưỡng mộ không ngớt "Cậu may mắn quá, có chị gái lợi hại như vậy, chị Mộ Tình mới đây lại lên hotsearch! Nghe nói sắp được làm người đại diện cho Thẩm thị."
Bạch Mộ Vũ bĩu môi "Về sau tôi khẳng định so với chị ấy càng lợi hại, còn không phải chỉ là nhãn hiệu trong nước thôi sao, chướng mắt, tôi đã làm đại diện thì phải đại diện cho hãng nước ngoài!"
Có người liền chê cười "Bớt chém gió đi! Có điều, cái vòng cổ này cậu mới mua à, đẹp đấy."
Bạch Mộ Vũ lập tức hứng thú khoe khoang "Đây là vòng cổ Tiffany, đẹp đúng không, chị Mộ Tình lúc trước đặt làm, nhưng mang lên khí chất quá không hợp nên liền cho tôi."
"Oa, đặt riêng sao, chắc là đắt lắm?"
Bạch Mộ Vũ hất cằm "Cũng không tính là đắt, vài vạn đi."
"Trời ơi! Như vậy mà không đắt!"
Vì thế mọi người liền sôi nổi cảm khái gia cảnh Bạch Mộ Vũ thật sự là quá tốt.
Thẩm Du nhướng mày, như thường ngày mà giở sách ra xem, trước mắt đối với cô, đồ vật sang quý nhất chính là tri thức. Những thứ khác chỉ là mây bay.
Bạch Mộ Vũ vừa dứt lời, lại nghĩ tới cái bao cát tên là Thẩm Du, liền quay sang nói với cô "Uây, Thẩm Mập, trước giờ có nghe qua Tiffany chưa? Bằng không tôi cho cậu mượn đeo một chút, có điều, cái cổ cậu to thô như chân voi vậy, nhất định đeo không vừa rồi."
Ả vừa nói xong, mọi người tức khắc cười ầm, giống như chỉ có cười càng lớn tiếng mới có thể cùng Thẩm Du rõ ràng vạch ra giới hạn.
Thẩm Du hít sâu vài cái để tĩnh tâm.
Giờ khắc này, cô không chỉ là xuyên vào thân thể của nguyên chủ, mà còn dung nạp cả linh hồn, phảng phất có thể cảm nhận được từng loại cảm xúc nguyên chủ đã trải qua. Tự ti, bất lực, phẫn nộ, càng rõ ràng nhất chính là công kích ác ý đến từ bên ngoài.
Một đứa trẻ được nhặt về, thiếu thốn tình thương, lớn lên trong hờ hững, bên người có tên anh trai tưng tửng, đi học còn gặp cảnh cả lớp hùa vào đả kích một người. Hoàn cảnh như vậy dưỡng thành tính cách hướng nội, ngẫm cũng không lạ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Du không thể nào tiếp tục cứ đứng ngoài cuộc mà ghét bỏ nguyên chủ, cô thật sâu sắc mà thay đứa nhỏ này cảm thấy đau lòng, hệt như chính mình gặp chuyện vậy. Bởi vì giờ khắc này, cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô.
***
Buổi chiều về nhà, cô cũng không gặp được Thẩm Tiêu, nghe chú Lý nói hắn có tiệc xã giao, sẽ đi đến trụ sở tư nhân nào đó ở hai ngày. Thẩm Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhìn thấy Thẩm Tiêu ở nhà, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Bữa tối chỉ có hai người ăn, liền tính ít người, chú Lý cũng không ứng phó qua loa mà ngược lại làm rất nhiều món ăn tinh xảo, từ góc độ của chú Lý mà nói, ăn cơm mới là đại sự.
Múc cho cô thêm chén canh, chú Lý hỏi "Buổi sáng cháu nói muốn dọn ra ngoài, là thật vậy chăng?"
Thẩm Du ngoan ngoãn đáp "Cháu định ở ngay tiểu khu cạnh trường học thôi, ở đó toàn là học sinh, lại có trụ bảo an đứng gác, rất an toàn."
Chú Lý gật gật đầu, thở dài "Nếu là cảm thấy ở bên ngoài sẽ vui hơn một chút, vậy đi thôi."
Thẩm Du kinh hỉ ngẩng đầu "Chú nói chuyện này với anh cháu rồi sao?"
"Buổi sáng trước khi tiên sinh ra ngoài, chú có nhắn một câu, nói tiểu thư học hành bận quá nên muốn dọn đến gần trường ở."
Thẩm Du vội vàng truy vấn "Anh ấy có tức giận không? Sau đó trả lời như thế nào?"
Chú Lý lắc đầu "Tiên sinh không nổi giận, chỉ nói "đã biết" liền đi rồi."
"Đã biết? Ý là chấp nhận rồi?"
"Chắc vậy, nếu không đồng ý thì đã nổi trận lôi đình."
Thẩm Du kinh ngạc trừng to đôi mắt, không nghĩ tới việc này tự nhiên lại thuận lợi như vậy, chưa kịp đích thân đi nói với Thẩm Tiêu, cứ như vậy mà lừa qua cửa được rồi?
Đây tuyệt đối là điều bất ngờ nhất từ khi cô xuyên tới đây!
Nhưng thật sự có đơn giản vậy chăng? Tên kia chính là có bệnh xà tinh, không lẽ cứ vậy dễ dàng mà ngầm cho phép để cô dọn đi. Kia về sau hắn tìm ai để đút trái cây bây giờ?
À không không không, Thẩm Du vì cái gì sẽ có ý nghĩ kì quái như vậy?
Phát ngốc hồi lâu, Thẩm Du vẫn không chắc chắn mà hỏi "Cháu thật sự có thể dọn ra ngoài sao?"
Chú Lý nghĩ ngợi "Tiên sinh tính tình hay thay đổi, hôm nay đồng ý ngày mai không chừng lại không rồi. Cháu nếu thật muốn đi, vậy tranh thủ hai hôm nay mà dọn nhà luôn thể. Phòng trọ khó tìm không? Trên người tiền còn nhiều ít?"
Thẩm Du liên tục xua tay "Cháu có tiền."
"Vậy mau mau thu xếp, đến lúc đó chú lái xe đưa đi."
Tưởng tượng đến cảnh có thể thoát khỏi Thẩm gia, thoát khỏi Thẩm Thần Kinh, Thẩm Du không khỏi thở ra một ngụm, trong lòng khoan khoái như thể vén mây đen nhìn thấy ánh mặt trời.