Chương : 18
Trong văn phòng rộng rãi xoa hoa, nhạc jazz du dương, Thẩm Tiêu bưng cà phê tựa người bên cửa sổ ngắm cảnh. Nhưng mắt nhìn ra bên ngoài chỉ thấy được một rừng bê tông cốt thép, ngó nhiều thêm vài bận dễ làm người ta cảm thấy chán ghét.
Thẩm Tiêu xoay người rời đi, đem uống cốc cà phê uống dở thả lại trên bàn, cầm lấy điều khiển tắt đi ma âm, thể loại âm nhạc chuyên dành để làm màu này quả thực hắn không thể ngấm nỗi, nghe một chút sọ não đều đau.
Thẩm Tiêu dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý Đỗ.
Trong lúc chờ người tới, Thẩm Tiêu nhàm chán ngậm điếu thuốc, đặt mông ngồi lên bàn, tuỳ tiện lấy mấy cái phi tiêu bên cạnh mà phóng lên tấm bảng treo trên kệ sách.
Mỗi lần đều được điểm cao.
Trợ lý Đỗ thường ngày luôn luôn sấm rền gió cuốn, hôm nay phỏng chừng có việc vướng chân, Thẩm Tiêu phóng hết hai đợt cậu ta mới tiến vào.
Hắn híp híp mắt nhắm chuẩn hồng tâm, điếu thuốc vẫn còn nguyên trên miệng "Đại lý cho SCD ở Mỹ còn chưa thương lượng thoả đáng? Lúc trước không phải nói xong rồi sao?"
Trợ lý Đỗ ánh mắt lập loè, ho nhẹ một tiếng "Xảy ra chút vấn đề, tổ phụ trách hạng mục đang nghĩ biện pháp giải quyết."
Thẩm Tiêu ngừng động tác, quay đầu lại nhìn.
"Vấn đề gì?"
"Có thêm hai nhà đầu tư nửa đường tham gia cạnh tranh, hơn nữa lai lịch không nhỏ."
Thẩm Tiêu ném nốt cái phi tiêu cuối cùng, nhàn nhạt hỏi "Hai nhà nào?"
Trợ lý Đỗ đi lên trước, đem toàn bộ phi tiêu trên bia gỡ xuống đưa đến cho hắn rồi mới trả lời "Tư Đồ tập đoàn và Lê thị."
Thẩm Tiêu dụi thuốc vào gạt tàn.
"Tư Đồ tập đoàn? Tư Đồ Dật? Sao lại là tên đó nữa? Lần trước có một hợp đồng cũng bị hắn cướp mất."
Trợ lý Đỗ lau mồ hôi, giải thích "Thưa Thẩm tổng, hợp đồng đó là chúng ta muốn đi cướp của người ta, nhưng không cướp được."
Thẩm Tiêu trừng mắt một cái, đối với câu nói của trợ lý Đỗ tỏ vẻ không hài lòng.
"Còn Lê thị lại là làm sao?"
"Lê lão gia tử gần đây có ý muốn giao lại quyền hành cho cháu trai trưởng, lúc này hẳn là người thừa kế kia đang cố gắng làm chút công lao."
"Bọn họ coi trọng không phải tranh được đại lý lần này, mà là giống như chúng ta, nhắm vào toàn bộ tập đoàn tài chính đứng sau SCD."
Trợ lý Đỗ gật đầu "Cho nên chúng ta không thể thiếu cảnh giác."
"Mẹ nó."
Thẩm Tiêu nhỏ tiếng chửi "Một kẻ hai kẻ đều tới đoạt chén cơm của ông, không giết không được!"
Vừa dứt lời, một con phi tiêu trong tay bay vụt đi, sau đó phía kệ sách truyền lại "choang" một tiếng, món đồ sứ nào đấy theo đó mà vỡ.
Phi tiêu không ném trúng hồng tâm, mà là đem đồ trên kệ chọc nát, đủ để thấy một ném này có bao nhiêu lực đạo.
Thẩm Tiêu cũng ngây ra một lúc, đi qua xem. Trên kệ sách vốn bày mấy món đồ sứ lớn lớn nhỏ nhỏ, vật vừa bị ném vỡ là một cái dĩa, mỏng nhất trong đám.
Thẩm Tiêu nhặt nửa mảnh còn sót lại, cầm lên nhìn nhìn, sau đó buông tay, tùy ý để mảnh sứ rơi xuống đất vỡ choang.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đó đập phá phòng trọ của Thẩm Du, hắn có nói về tiếng vang của đồ sứ khi vỡ, vì vậy lại lấy một cái khác tới lặp lại động tác vừa rồi. Món đồ nhanh chóng rơi xuống, mảnh vỡ bắn đầy đất.
Thẩm Tiêu không khỏi nhướng mày, tiếng này so với nhạc jazz quái quỷ gì đó dễ nghe hơn nhiều.
Cho nên, tiếp tục chơi...
Trợ lý Đỗ đứng một bên xem hắn đập đồ sứ, khóe môi giật giật, nhịn không được bèn lên tiếng "Thẩm tổng, trên tay ngài đã là món cuối cùng trên kệ rồi."
Mấy món đó đều là chế tác tinh phẩm ở hội đấu giá giành về được, Thẩm Tiêu lại một hơi đập mấy cái, cả người đứng xem đều xem đến đau ruột.
Thẩm Tiêu quay đầu nhìn kệ sách, đúng là đã đập không ít, cho nên liền đem cái bình cuối cùng để lại lên bàn, chuẩn bị tan ca đem về nhà đập cho Thẩm Du nghe.
Trợ lý Đỗ vội vàng gọi điện thoại cho người tới dọn sạch mảnh sứ, miễn cho ông chủ tự mình làm mình ngộ thương.
Thẩm Tiêu đập đồ một hồi, tâm tình có vẻ tốt lên nhiều.
"Tên Tư Đồ Dật đó, có nên bớt chút thời gian đi gặp hắn không nhỉ?"
Mặc kệ là việc tư hay là việc công, hết thảy đều nhiều ít có can hệ đến tên này, đúng là phiền chết.
Trợ lý Đỗ đáp "Tư Đồ Dật trước đó là diễn viên, tuy giải nghệ về tiếp quản công ty không bao lâu nhưng làm người rất kín kẽ. Mấy năm nay không thấy ra ngoài xã giao, có nhiều người cũng muốn làm quen Tư Đồ Dật này nhưng đều không tìm được cách."
Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi cho Bạch Mộ Tình, cũng kệ đối phương có đang bận đóng phim hay không, may mắn đầu bên kia không để hắn chờ lâu lắm liền bắt máy.
Thẩm Tiêu đi thẳng vào vấn đề "Lần trước cô nói Tư Đồ Dật tham gia tiệc kỉ niệm thành lập trường Học Viện Điện Ảnh sao?"
Bạch Mộ Tình không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn là vội vàng đáp "Vâng, anh ta khẳng định sẽ đến."
"Vậy được, tới lúc đó tôi đi cùng cô."
***
Thẩm Du từ chỗ Bạch Mộ Vũ lấy được kịch bản, về nhà liền chính mình cân nhắc, đoạn kịch này tuy là một phi một hậu đối đầu nhưng tình hình lại thiên về một phía. Sủng phi đắc thế kiêu ngạo, mà vương hậu tuy danh là chính thê của hoàng thượng nhưng lại vô quyền vô thế, địa vị còn không bằng thứ phi. Hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, kết quả hoàng hậu bị phi chà đạp đến phát khóc.
"Đây là kịch bản chó má gì vậy!"
Thẩm Du một tay đem xấp giấy ném xuống đất, thở phì phì mà lấy gối con trên sô-pha đấm túi bụi.
Chú Lý bưng một khay nho căng mọng ngon lành bước tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán "Vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư biết tức giận mắng người như vậy, thật tốt."
Thẩm Du:......
Nhất thời nóng giận, quên giả làm tiểu bạch thỏ.
"Cháu không cố ý, thật sự cái kịch bản này viết đến quá đáng giận."
Chú Lý đem cả khay nho đưa cho Thẩm Du, tự mình khom lưng nhặt xấp giấy lên tới sau đó ngồi vào bên cạnh mà xem, qua một hồi, cũng là thực ghét bỏ mà nói "Hoàng hậu này căn bản quá vô dụng, không phải đối thủ của phi tử."
Thẩm Du đem hai trái nho nhét vào mồm, vừa nhai vừa trả lời "Đúng là khiến người giận sôi!"
Chú Lý dứt khoát ném kịch bản trở lại trên đất, dỗ dành mà nói "Ngoan, đồ vật đáng giận không nên xem, chú ném đi rồi."
"......"
Đem khay trái cây nhét vào tay chú Lý, Thẩm Du khom lưng nhặt xấp kịch bản trở lên.
"Nhưng mà cháu phải diễn, không thể ném."
Chú Lý tự lấy cho mình một trái nho, cười ha hả "Vậy cháu diễn sủng phi sao?"
Thẩm Du bĩu môi "Không, cháu diễn vai hoàng hậu cải thìa kia kìa."
"Vậy quá thảm."
Còn không phải là quá thảm sao!
"Không, không diễn như vậy được." Thẩm Du lẩm bẩm "Cháu phải ngẫm lại một chút."
"Đúng! Chỉ có não tàn mới diễn như vậy. Bằng không tiểu thư sửa kịch bản lại đi?"
Thẩm Du hai mắt sáng ngời, đúng vậy, vì cái gì phải ngồi đây rối rắm cái kịch bản Bạch Mộ Vũ quăng cho cô? Trước đó vấn đề chỉ là thiếu bạn diễn, hiện tại bạn diễn đã có, còn sợ chơi không được sao?
Kịch bản là chết, người mới là sống, sửa một cái liền tốt!
Sau khi đả thông tư tưởng, Thẩm Du tức khắc liền thấy cả người khoan khoái, liền ăn uống cũng cảm thấy ngon. Vì vậy liền đem khay nho trên tay chú Lý đoạt trở lại, một trái lại một trái mà nhai liên tục.
"Chú Lý, nho này lạnh ghê."
"Hôm qua mua rồi nhưng quên cho tiểu thư ăn, để tủ lạnh lâu quá thôi, không có việc gì."
Thẩm Du gật gật đầu, tiếp tục càn quét.
Chờ sau khi chén hết cả một khay nho, Thẩm Du mới cảm thấy phía dưới bắt đầu ê ẩm, như là có một cỗ lạnh lẽo tập trung trong bụng rồi lan ra xung quanh, đau đớn cực kì.
Cô xuyên qua đã hơn một tháng, thân thể này tới nay vẫn chưa đến kì sinh lý, Thẩm Du chỉ đơn giản nghĩ là chu kỳ của nguyên chủ tương đối dài nên cũng không để ý, chẳng lẽ hôm nay tới ngày rồi?
Đi về phòng xem mới được.
Đang lúc cô chuẩn bị đứng dậy thì Thẩm Tiêu đã về, chậm rì rì rảo bước tiến vào, trên tay còn xách theo cái bình sứ nhỏ, cũng không biết muốn làm gì.
Thẩm Du mới vừa dẫm chân xuống đất lại lùi trở về, ngồi thẳng lên cất giọng chào "Anh, anh đi làm về rồi sao."
"Lý do gì hôm nay không luyện tập?" Thẩm Tiêu thắc mắc, mỗi ngày lúc hắn về nhà cơ bản đều nhìn thấy Thẩm Du đang hự hự chạy bộ, hôm nay cư nhiên lười biếng.
Chú Lý cũng nhanh chóng đứng dậy "Tiểu thư chuẩn bị lên phòng thay quần áo đi tập đó thôi, do hôm nay tiên sinh về sớm."
Thẩm Tiêu giơ tay xem giờ, xác thật là hắn về quá sớm, lại nhìn đến bình sứ trên tay, liền đưa nó cho Thẩm Du.
"Cái này cho em."
Thẩm Du mờ mịt cầm lấy "Làm gì?"
"Cho em đập."
"Đập?" Thẩm Du vẻ mặt ngơ ngác.
Thẩm Tiêu nhíu mày, mất kiên nhẫn mà nói "Cho đập thì cứ đập, liền ngay và luôn!"
Cô cũng mặc kệ vì cái gì phải đập, nháy mắt giơ tay liền ném cái bình ra sàn, loảng xoảng một tiếng, chai sứ theo đó nát thành mảnh nhỏ.
Chú Lý:......
Thẩm Tiêu đi lướt qua mấy mảnh vỡ, ngồi vào sô-pha, ân cần mà hỏi "Thanh thuý không? Dễ nghe không?"
Thẩm Du lập tức nhớ tới cuộc đối thoại lần trước ở phòng trọ, không khỏi run lên.
"Dễ...dễ nghe."
Thẩm Tiêu vừa lòng gật đầu "Dễ nghe nghĩa là đồ tốt, một trăm vạn đáng giá."
Thẩm Du:!!!???
Mẹ nó, bình sứ này cư nhiên giá một trăm vạn? Cô vừa mới không chớp mắt mà đập một trăm vạn ra bã? Thật là đậu má, cô muốn tự chặt tay!
Một bên chú Lý nhìn sắc mặt Thẩm Du hết xanh lại đỏ, vội vàng đỡ lời "Tiên sinh người đừng doạ tiểu thư."
Thẩm Tiêu bắt chéo chân "Ai hù doạ nó, chính là một trăm vạn không sai."
Thẩm Du vừa rồi sắc mặt chỉ hơi tái, hiện tại trực tiếp biến thành xanh lè, sau đó ròng ròng đổ mồ hôi, cuối cùng dứt khoát ôm bụng ngã xuống mà kêu lên thảm thiết "Đau quá!"
Bụng dưới một trận co rút đau đớn, loại đau này, cô trước kia chưa bao giờ cảm thụ qua. Giống như có người cầm dao mà chọc mà ngoáy, đột ngột lại kịch liệt.
Hai người đàn ông bên cạnh đều bị tiếng thét của cô doạ giật mình, đối mắt nhìn nhau.
"Chỉ là một trăm vạn mà thôi, không đến nỗi nào chứ." Thẩm Tiêu nói.
"Tiểu thư hình như là thân thể không thoải mái."
Thẩm Du không còn sức để mà ngồi xổm nữa, trực tiếp lăn ra sàn, may mắn chỗ này mảnh sứ không văng đến, bằng không mông sẽ nở hoa.
"Chú Lý, bụng cháu đau quá."
Thẩm Du liều mạng dùng hai tay đè chặt lấy bụng, ngẩng gương mặt trắng bệch lên mà nói.
Tình huống xảy ra quá đột ngột làm Thẩm Tiêu không kịp phản ứng, mặt mày xanh trắng, vừa muốn khom lưng đỡ Thẩm Du lên lại vừa không dám động tới cô, đành quay đầu nhìn chú Lý.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Trúng độc sao? Chú vừa cho nó ăn cái gì?"
Chú Lý lúc này cũng đã hoảng loạn, run run mà đáp "Chỉ có...chỉ có một dĩa nho ướp lạnh."
"Nho?" Thẩm Tiêu nhíu mày, quyết đoán nói "Đi bệnh viện!"
Ngay sau đó liền duỗi tay nắm lấy Thẩm Du "Ngồi lên."
Thẩm Du toàn thân vô lực, run bần bật mà bị kéo lên một nửa, nhưng Thẩm Tiêu đột nhiên buông lỏng tay, cô lại ngã trở về.
Liền ngay lúc Thẩm Du nhỏm dậy, Thẩm Tiêu tinh mắt liếc một cái liền thấy trên thảm đầy vết máu. Tức thì cả người đều không khoẻ, bàn tay không khống chế được mà run rẩy lên, trừng to hai mắt.
"Sắp...sắp chết rồi sao?"
Chú Lý:......
Thẩm Tiêu xoay người rời đi, đem uống cốc cà phê uống dở thả lại trên bàn, cầm lấy điều khiển tắt đi ma âm, thể loại âm nhạc chuyên dành để làm màu này quả thực hắn không thể ngấm nỗi, nghe một chút sọ não đều đau.
Thẩm Tiêu dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý Đỗ.
Trong lúc chờ người tới, Thẩm Tiêu nhàm chán ngậm điếu thuốc, đặt mông ngồi lên bàn, tuỳ tiện lấy mấy cái phi tiêu bên cạnh mà phóng lên tấm bảng treo trên kệ sách.
Mỗi lần đều được điểm cao.
Trợ lý Đỗ thường ngày luôn luôn sấm rền gió cuốn, hôm nay phỏng chừng có việc vướng chân, Thẩm Tiêu phóng hết hai đợt cậu ta mới tiến vào.
Hắn híp híp mắt nhắm chuẩn hồng tâm, điếu thuốc vẫn còn nguyên trên miệng "Đại lý cho SCD ở Mỹ còn chưa thương lượng thoả đáng? Lúc trước không phải nói xong rồi sao?"
Trợ lý Đỗ ánh mắt lập loè, ho nhẹ một tiếng "Xảy ra chút vấn đề, tổ phụ trách hạng mục đang nghĩ biện pháp giải quyết."
Thẩm Tiêu ngừng động tác, quay đầu lại nhìn.
"Vấn đề gì?"
"Có thêm hai nhà đầu tư nửa đường tham gia cạnh tranh, hơn nữa lai lịch không nhỏ."
Thẩm Tiêu ném nốt cái phi tiêu cuối cùng, nhàn nhạt hỏi "Hai nhà nào?"
Trợ lý Đỗ đi lên trước, đem toàn bộ phi tiêu trên bia gỡ xuống đưa đến cho hắn rồi mới trả lời "Tư Đồ tập đoàn và Lê thị."
Thẩm Tiêu dụi thuốc vào gạt tàn.
"Tư Đồ tập đoàn? Tư Đồ Dật? Sao lại là tên đó nữa? Lần trước có một hợp đồng cũng bị hắn cướp mất."
Trợ lý Đỗ lau mồ hôi, giải thích "Thưa Thẩm tổng, hợp đồng đó là chúng ta muốn đi cướp của người ta, nhưng không cướp được."
Thẩm Tiêu trừng mắt một cái, đối với câu nói của trợ lý Đỗ tỏ vẻ không hài lòng.
"Còn Lê thị lại là làm sao?"
"Lê lão gia tử gần đây có ý muốn giao lại quyền hành cho cháu trai trưởng, lúc này hẳn là người thừa kế kia đang cố gắng làm chút công lao."
"Bọn họ coi trọng không phải tranh được đại lý lần này, mà là giống như chúng ta, nhắm vào toàn bộ tập đoàn tài chính đứng sau SCD."
Trợ lý Đỗ gật đầu "Cho nên chúng ta không thể thiếu cảnh giác."
"Mẹ nó."
Thẩm Tiêu nhỏ tiếng chửi "Một kẻ hai kẻ đều tới đoạt chén cơm của ông, không giết không được!"
Vừa dứt lời, một con phi tiêu trong tay bay vụt đi, sau đó phía kệ sách truyền lại "choang" một tiếng, món đồ sứ nào đấy theo đó mà vỡ.
Phi tiêu không ném trúng hồng tâm, mà là đem đồ trên kệ chọc nát, đủ để thấy một ném này có bao nhiêu lực đạo.
Thẩm Tiêu cũng ngây ra một lúc, đi qua xem. Trên kệ sách vốn bày mấy món đồ sứ lớn lớn nhỏ nhỏ, vật vừa bị ném vỡ là một cái dĩa, mỏng nhất trong đám.
Thẩm Tiêu nhặt nửa mảnh còn sót lại, cầm lên nhìn nhìn, sau đó buông tay, tùy ý để mảnh sứ rơi xuống đất vỡ choang.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đó đập phá phòng trọ của Thẩm Du, hắn có nói về tiếng vang của đồ sứ khi vỡ, vì vậy lại lấy một cái khác tới lặp lại động tác vừa rồi. Món đồ nhanh chóng rơi xuống, mảnh vỡ bắn đầy đất.
Thẩm Tiêu không khỏi nhướng mày, tiếng này so với nhạc jazz quái quỷ gì đó dễ nghe hơn nhiều.
Cho nên, tiếp tục chơi...
Trợ lý Đỗ đứng một bên xem hắn đập đồ sứ, khóe môi giật giật, nhịn không được bèn lên tiếng "Thẩm tổng, trên tay ngài đã là món cuối cùng trên kệ rồi."
Mấy món đó đều là chế tác tinh phẩm ở hội đấu giá giành về được, Thẩm Tiêu lại một hơi đập mấy cái, cả người đứng xem đều xem đến đau ruột.
Thẩm Tiêu quay đầu nhìn kệ sách, đúng là đã đập không ít, cho nên liền đem cái bình cuối cùng để lại lên bàn, chuẩn bị tan ca đem về nhà đập cho Thẩm Du nghe.
Trợ lý Đỗ vội vàng gọi điện thoại cho người tới dọn sạch mảnh sứ, miễn cho ông chủ tự mình làm mình ngộ thương.
Thẩm Tiêu đập đồ một hồi, tâm tình có vẻ tốt lên nhiều.
"Tên Tư Đồ Dật đó, có nên bớt chút thời gian đi gặp hắn không nhỉ?"
Mặc kệ là việc tư hay là việc công, hết thảy đều nhiều ít có can hệ đến tên này, đúng là phiền chết.
Trợ lý Đỗ đáp "Tư Đồ Dật trước đó là diễn viên, tuy giải nghệ về tiếp quản công ty không bao lâu nhưng làm người rất kín kẽ. Mấy năm nay không thấy ra ngoài xã giao, có nhiều người cũng muốn làm quen Tư Đồ Dật này nhưng đều không tìm được cách."
Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi cho Bạch Mộ Tình, cũng kệ đối phương có đang bận đóng phim hay không, may mắn đầu bên kia không để hắn chờ lâu lắm liền bắt máy.
Thẩm Tiêu đi thẳng vào vấn đề "Lần trước cô nói Tư Đồ Dật tham gia tiệc kỉ niệm thành lập trường Học Viện Điện Ảnh sao?"
Bạch Mộ Tình không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn là vội vàng đáp "Vâng, anh ta khẳng định sẽ đến."
"Vậy được, tới lúc đó tôi đi cùng cô."
***
Thẩm Du từ chỗ Bạch Mộ Vũ lấy được kịch bản, về nhà liền chính mình cân nhắc, đoạn kịch này tuy là một phi một hậu đối đầu nhưng tình hình lại thiên về một phía. Sủng phi đắc thế kiêu ngạo, mà vương hậu tuy danh là chính thê của hoàng thượng nhưng lại vô quyền vô thế, địa vị còn không bằng thứ phi. Hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, kết quả hoàng hậu bị phi chà đạp đến phát khóc.
"Đây là kịch bản chó má gì vậy!"
Thẩm Du một tay đem xấp giấy ném xuống đất, thở phì phì mà lấy gối con trên sô-pha đấm túi bụi.
Chú Lý bưng một khay nho căng mọng ngon lành bước tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán "Vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư biết tức giận mắng người như vậy, thật tốt."
Thẩm Du:......
Nhất thời nóng giận, quên giả làm tiểu bạch thỏ.
"Cháu không cố ý, thật sự cái kịch bản này viết đến quá đáng giận."
Chú Lý đem cả khay nho đưa cho Thẩm Du, tự mình khom lưng nhặt xấp giấy lên tới sau đó ngồi vào bên cạnh mà xem, qua một hồi, cũng là thực ghét bỏ mà nói "Hoàng hậu này căn bản quá vô dụng, không phải đối thủ của phi tử."
Thẩm Du đem hai trái nho nhét vào mồm, vừa nhai vừa trả lời "Đúng là khiến người giận sôi!"
Chú Lý dứt khoát ném kịch bản trở lại trên đất, dỗ dành mà nói "Ngoan, đồ vật đáng giận không nên xem, chú ném đi rồi."
"......"
Đem khay trái cây nhét vào tay chú Lý, Thẩm Du khom lưng nhặt xấp kịch bản trở lên.
"Nhưng mà cháu phải diễn, không thể ném."
Chú Lý tự lấy cho mình một trái nho, cười ha hả "Vậy cháu diễn sủng phi sao?"
Thẩm Du bĩu môi "Không, cháu diễn vai hoàng hậu cải thìa kia kìa."
"Vậy quá thảm."
Còn không phải là quá thảm sao!
"Không, không diễn như vậy được." Thẩm Du lẩm bẩm "Cháu phải ngẫm lại một chút."
"Đúng! Chỉ có não tàn mới diễn như vậy. Bằng không tiểu thư sửa kịch bản lại đi?"
Thẩm Du hai mắt sáng ngời, đúng vậy, vì cái gì phải ngồi đây rối rắm cái kịch bản Bạch Mộ Vũ quăng cho cô? Trước đó vấn đề chỉ là thiếu bạn diễn, hiện tại bạn diễn đã có, còn sợ chơi không được sao?
Kịch bản là chết, người mới là sống, sửa một cái liền tốt!
Sau khi đả thông tư tưởng, Thẩm Du tức khắc liền thấy cả người khoan khoái, liền ăn uống cũng cảm thấy ngon. Vì vậy liền đem khay nho trên tay chú Lý đoạt trở lại, một trái lại một trái mà nhai liên tục.
"Chú Lý, nho này lạnh ghê."
"Hôm qua mua rồi nhưng quên cho tiểu thư ăn, để tủ lạnh lâu quá thôi, không có việc gì."
Thẩm Du gật gật đầu, tiếp tục càn quét.
Chờ sau khi chén hết cả một khay nho, Thẩm Du mới cảm thấy phía dưới bắt đầu ê ẩm, như là có một cỗ lạnh lẽo tập trung trong bụng rồi lan ra xung quanh, đau đớn cực kì.
Cô xuyên qua đã hơn một tháng, thân thể này tới nay vẫn chưa đến kì sinh lý, Thẩm Du chỉ đơn giản nghĩ là chu kỳ của nguyên chủ tương đối dài nên cũng không để ý, chẳng lẽ hôm nay tới ngày rồi?
Đi về phòng xem mới được.
Đang lúc cô chuẩn bị đứng dậy thì Thẩm Tiêu đã về, chậm rì rì rảo bước tiến vào, trên tay còn xách theo cái bình sứ nhỏ, cũng không biết muốn làm gì.
Thẩm Du mới vừa dẫm chân xuống đất lại lùi trở về, ngồi thẳng lên cất giọng chào "Anh, anh đi làm về rồi sao."
"Lý do gì hôm nay không luyện tập?" Thẩm Tiêu thắc mắc, mỗi ngày lúc hắn về nhà cơ bản đều nhìn thấy Thẩm Du đang hự hự chạy bộ, hôm nay cư nhiên lười biếng.
Chú Lý cũng nhanh chóng đứng dậy "Tiểu thư chuẩn bị lên phòng thay quần áo đi tập đó thôi, do hôm nay tiên sinh về sớm."
Thẩm Tiêu giơ tay xem giờ, xác thật là hắn về quá sớm, lại nhìn đến bình sứ trên tay, liền đưa nó cho Thẩm Du.
"Cái này cho em."
Thẩm Du mờ mịt cầm lấy "Làm gì?"
"Cho em đập."
"Đập?" Thẩm Du vẻ mặt ngơ ngác.
Thẩm Tiêu nhíu mày, mất kiên nhẫn mà nói "Cho đập thì cứ đập, liền ngay và luôn!"
Cô cũng mặc kệ vì cái gì phải đập, nháy mắt giơ tay liền ném cái bình ra sàn, loảng xoảng một tiếng, chai sứ theo đó nát thành mảnh nhỏ.
Chú Lý:......
Thẩm Tiêu đi lướt qua mấy mảnh vỡ, ngồi vào sô-pha, ân cần mà hỏi "Thanh thuý không? Dễ nghe không?"
Thẩm Du lập tức nhớ tới cuộc đối thoại lần trước ở phòng trọ, không khỏi run lên.
"Dễ...dễ nghe."
Thẩm Tiêu vừa lòng gật đầu "Dễ nghe nghĩa là đồ tốt, một trăm vạn đáng giá."
Thẩm Du:!!!???
Mẹ nó, bình sứ này cư nhiên giá một trăm vạn? Cô vừa mới không chớp mắt mà đập một trăm vạn ra bã? Thật là đậu má, cô muốn tự chặt tay!
Một bên chú Lý nhìn sắc mặt Thẩm Du hết xanh lại đỏ, vội vàng đỡ lời "Tiên sinh người đừng doạ tiểu thư."
Thẩm Tiêu bắt chéo chân "Ai hù doạ nó, chính là một trăm vạn không sai."
Thẩm Du vừa rồi sắc mặt chỉ hơi tái, hiện tại trực tiếp biến thành xanh lè, sau đó ròng ròng đổ mồ hôi, cuối cùng dứt khoát ôm bụng ngã xuống mà kêu lên thảm thiết "Đau quá!"
Bụng dưới một trận co rút đau đớn, loại đau này, cô trước kia chưa bao giờ cảm thụ qua. Giống như có người cầm dao mà chọc mà ngoáy, đột ngột lại kịch liệt.
Hai người đàn ông bên cạnh đều bị tiếng thét của cô doạ giật mình, đối mắt nhìn nhau.
"Chỉ là một trăm vạn mà thôi, không đến nỗi nào chứ." Thẩm Tiêu nói.
"Tiểu thư hình như là thân thể không thoải mái."
Thẩm Du không còn sức để mà ngồi xổm nữa, trực tiếp lăn ra sàn, may mắn chỗ này mảnh sứ không văng đến, bằng không mông sẽ nở hoa.
"Chú Lý, bụng cháu đau quá."
Thẩm Du liều mạng dùng hai tay đè chặt lấy bụng, ngẩng gương mặt trắng bệch lên mà nói.
Tình huống xảy ra quá đột ngột làm Thẩm Tiêu không kịp phản ứng, mặt mày xanh trắng, vừa muốn khom lưng đỡ Thẩm Du lên lại vừa không dám động tới cô, đành quay đầu nhìn chú Lý.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Trúng độc sao? Chú vừa cho nó ăn cái gì?"
Chú Lý lúc này cũng đã hoảng loạn, run run mà đáp "Chỉ có...chỉ có một dĩa nho ướp lạnh."
"Nho?" Thẩm Tiêu nhíu mày, quyết đoán nói "Đi bệnh viện!"
Ngay sau đó liền duỗi tay nắm lấy Thẩm Du "Ngồi lên."
Thẩm Du toàn thân vô lực, run bần bật mà bị kéo lên một nửa, nhưng Thẩm Tiêu đột nhiên buông lỏng tay, cô lại ngã trở về.
Liền ngay lúc Thẩm Du nhỏm dậy, Thẩm Tiêu tinh mắt liếc một cái liền thấy trên thảm đầy vết máu. Tức thì cả người đều không khoẻ, bàn tay không khống chế được mà run rẩy lên, trừng to hai mắt.
"Sắp...sắp chết rồi sao?"
Chú Lý:......