Chương 12: Một bức thư được đóng dấu sáp
Thư Lê viết xong nhật ký thì rà soát một lượt từ trên xuống dưới rồi mới hài lòng khép sổ lại. Nhìn bốn quyển sổ trên bàn, cậu chống hai tay lên cằm, bất giác rơi vào trầm tư.
Tiếng Tinh Linh của cậu vẫn còn nửa vời, trong hai tháng ngắn ngủi đã dùng hết 4 quyển sổ tay. Mà hiện tại mới chỉ là học giao tiếp hằng ngày, đợi sau này chính thức nhận mặt chữ, không biết phải tốn thêm bao nhiêu quyển nữa.
Cậu phải nghĩ cách kiếm được một cái túi trữ vật để đựng vật tuỳ thân quan trọng mới được.
Nhưng Aisha nói trẻ con chưa biết ma thuật thì không thể sử dụng túi trữ vật.
Thế này cũng không ổn.
Thư Lê buồn bực gãi đầu, đầu ngón tay đụng phải vương miện, cậu quen tay tháo nó xuống để trên bàn.
Thôi kệ, không nghĩ nữa, đi ngủ cái đã!
Ngày mai còn phải dậy sớm đến trường nữa!
Thư Lê cầm theo đèn ma thuật, ủ rũ chán nản đứng dậy.
Cậu đến chết cũng không thể ngờ được là mình xuyên không rồi mà vẫn phải đi học, hơn nữa còn là học lại từ con số không.
Gần như có thể thấy trước tương lai sẽ gian khổ thế nào rồi đó.
Cậu khịt mũi, bước vào nhà vệ sinh, treo đèn lên cái móc trên tường.
Vì để chăm sóc cho các bé con, yêu tinh trưởng thành đã chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Có bồn gỗ được chế tác tinh xảo, khăn mặt làm bằng sợi gai mềm mại, cốc đánh răng xinh xắn, thùng rác và hai thùng gỗ lớn có nắp.
Hai cái thùng gỗ còn cao hơn cả Thư Lê. Thùng sát vách tường bên trái chứa đầy nước sạch, thùng sát vách bên phải trống không.
Thư Lê đoán, thùng rỗng bên phải chắc là dùng để chứa nước thải sinh hoạt.
Bồn cầu được đặt ở phía trong cùng, hình dạng như một cái trống tròn màu đỏ, hai bên sườn có tay nắm bằng kim loại để dễ dàng mang vác.
Trong góc tường treo một cái giỏ mây, bên trong đựng một chồng lá khô mềm mại tinh tế.
Đây là giấy bổi* mà các yêu tinh hay dùng.
(*Giấy thô làm từ các nguyên liệu thừa như rơm rạ....)
Tuy rằng vẫn kém giấy vệ sinh trắng mềm, nhưng tốt hơn việc hái lá cây nhiều.
Thư Lê lấy gáo múc nước từ thùng đổ vào bồn gỗ, sau đó vò khăn sợi gai.
Quá nguyên thuỷ!
Thực sự quá nguyên thuỷ!
Mảnh đất này đã phát triển hơn 10.000 năm, sở hữu ma thuật như một loại công nghệ cao. Vì sao đời sống sinh hoạt vẫn còn trì trệ như vậy?
Thư Lê vừa rửa mặt vừa than thở.
Vệ sinh cá nhân xong, cậu dang cánh bay ra khỏi nhà vệ sinh.
Vì không để ga giường bị bẩn, cậu còn đặc biệt rửa sạch hai chân đó.
Tắt đèn, đắp chiếc chăn thơm tho lên, Thư Lê ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Sau hơn ba tháng không dùng điện thoại di động, Thư Lê đã quen với việc đi ngủ sớm. Hơn nữa, ban ngày tiểu yêu tinh phải vận động nhiều nên chất lượng giấc ngủ rất tốt. Mắt vừa nhắm, chỉ một lát sau đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thư Lê bị tiếng chim líu lo đánh thức.
Cậu mở to mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cả người rơi vào trạng thái chết máy.
Mãi một lúc sau, tiếng chim hót càng ngày càng gần, cuối cùng cậu cùng hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần sung mãn mà ngồi dậy, lười biếng vươn vai.
Việc xuyên không có một điểm tốt duy nhất là được ngủ đủ giấc.
Hồi còn học lớp 12, cậu thường xuyên phải học đến 12h đêm, trước khi ngủ còn lén chui vào chăn dùng điện thoại, mãi đến gần 1h sáng mới chính thức chìm vào giấc ngủ.
6h sáng rời giường, tính ra buổi tối ngủ không đến 5 tiếng đồng hồ. Sáng hôm sau vật vờ tới trường, vừa đến tiết học buổi chiều là đã cảm thấy buồn ngủ.
Cậu biết như vậy là không tốt, nhưng lại không thay đổi được thói quen nghịch điện thoại trước khi ngủ.
Cho nên ba Thư mỗi đêm đều tới phòng cậu kiểm tra. Kết quả đêm đó cậu cảm thấy chột dạ sợ hãi, xui xẻo bị sách đập ngất, cuối cùng xuyên tới thế giới lạc hậu này.
Nơi này về đêm chẳng có hoạt động giải trí gì khác, không ngủ thì còn có thể làm gì nữa?
Thư Lê xuống giường, bước tới bên cửa sổ, "xoẹt" một tiếng kéo rèm cửa ra.
"Cộc cộc".
Một con chim sẻ bụ bẫm đậu trên bệ cửa, dùng cái mỏ nhọn màu đỏ gõ vào cửa sổ.
Nhìn con chim béo to gấp mấy lần cậu, Thư Lê nháy mắt cứng đờ người.
A?
Vì....vì sao mới sáng ngày ra đã có một con chim béo đậu trước cửa sổ nhà cậu?
Chim sẻ chuyển động con ngươi nhìn kỹ bé con ở trong phòng. Sau khi nhìn thấy vương miện màu xanh lá trên đầu cậu thì một lần nữa lấy mỏ gõ vào cửa sổ.
Thư Lê nghe thấy tiếng "cộc cộc", đại não cứng đờ mới làm việc trở lại. Cậu nhìn thấy dưới chân chim sẻ đang dẫm lên thứ gì đó.
Hừm?
Hình như là một bức thư.
Cậu hơi do dự, cẩn thận mở hé một khe cửa, đồng thời giữ vững cảnh giác, đề phòng chim sẻ vọt vào nuốt sống cậu như nuốt một con sâu bọ. Tuy rằng khả năng này rất thấp.
Chim sẻ ngậm bức thư, nhanh nhẹn nhét qua khe cửa.
Thư Lê nhận bức thư, cảm ơn chim sẻ nhỏ.
"Cảm ơn mày".
Chim sẻ "chíp" một tiếng, vỗ cánh chuẩn bị rời đi.
Thư Lê đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi nó lại:"Đợi đã".
Cậu đặt thư lên bàn, chạy tới trước tủ để đồ, lấy ra viên đá màu đỏ từ trong ngăn tủ.
Đây là hạt giống mà cậu nhặt trên bãi cỏ trong nhà ấp.
Ban đầu còn tưởng là đá quý đáng giá nào đó, về sau mới phát hiện ra nó chỉ là hạt giống của cây, thấy thất vọng quá trời.
Nhưng hạt này thực sự rất đẹp, cậu nhịn không được nhặt nhiều một ít để sưu tầm.
Chim sẻ thích ăn các loại hạt, cho nó một ít làm quà cảm ơn vậy!
Bàn tay của bé con rất nhỏ, nắm một vốc cũng chỉ được 4-5 hạt. Cậu đặt hạt giống lên bệ cửa, dưới nắng ban mai, chúng ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Chim sẻ "chíp" một tiếng vui sướng.
"Cho mày nè". Thư Lê nói với giọng Tinh Linh lơ lớ.
Chim sẻ dường như nghe hiểu điều đó. Cộc cộc cộc. Nó mổ hạt giống vào miệng rồi vui vẻ xoè cánh bay đi.
Thư Lê tựa vào cửa sổ nhìn chú chim bay đi xa, hoá thành một chấm đen rồi biến mất sau cánh rừng rậm rạp.
Trông thì tròn như quả bóng lông mà bay nhanh phết, giống y hệt thằng nhóc mập Budno.
Nhún vai. Thư Lê đóng cửa sổ, cầm bức thư trên bàn lên.
Bức thư được làm từ một loại vỏ cây nào đó, toả ra hương gỗ thấm đẫm ruột gan. Phần tai dán được đóng một dấu sáp màu vàng.
Con dấu có hoa văn tinh xảo, tràn đầy hơi thở tôn quý.
Năm lớp 10, bạn bè trong lớp cậu thịnh hành trò chơi dấu sáp. Thư Lê cũng đu theo một thời gian, lên mạng mua rất nhiều nguyên liệu, chơi rất hăng say.
Sau này chơi chán rồi, một nửa nguyên liệu tặng cho người khác, một nửa thì cất vào ngăn kéo.
Hiện tại cầm bức thư được đóng dấu sáp do chim sẻ mang tới này, Thư Lê vừa khó hiểu vừa tò mò.
Theo lẽ thường, chỉ khi gửi thư cho một người quan trọng thì mới được đóng dấu sáp một cách trang trọng.
Ai là người gửi thư vậy nhỉ?
"Đinh đinh đinh...."
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chuông của Aisha gọi các bé con.
Không nghĩ nhiều, Thư Lê gom bức thư và sổ tay vào túi nhỏ bên hông rồi vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa sơ qua mặt mũi. Không ngoài ý muốn, vương miện màu xanh mà hôm qua cậu đặt trên bàn, sáng nay đã trở lại trên đầu cậu từ lúc nào.
Tiếng chuông trở nên dồn dập hơn, Thư Lê vội vã bước ra cửa, đúng lúc bắt gặp Disio và Angel.
"Disio, Angel, chào buổi sáng". Ngày nào cũng nói câu này nên cậu phát âm chào buổi sáng rất lưu loát.
"Chào buổi sáng, Sperion". Angel với quả đầu bạc rối loạn xì ngầu, ngái ngủ nói.
"Chào buổi sáng, Sperion". Tóc tai của Disio được chải chuốt gọn gàng hơn, thậm chí còn dùng nước để vuốt xuống. Nhưng khổ cái tóc cậu nhóc này là tóc xoăn tự nhiên, sợi tóc ngố quật cường vùng dậy, không chịu thoả hiệp.
Thư Lê thấy Angel còn gật gù bèn hỏi:"Buồn ngủ hả?".
Angel vỗ vỗ hai má, tức giận nói:"Giường khó ngủ quá!".
Không chỉ khó ngủ mà giường còn rất nhỏ, chỉ mới xoay người thôi đã rớt xuống đất rồi. Một đêm mà ngã tận 5 lần, sáng tỉnh dậy thấy mình đang nằm dưới gầm giường. Nhóc mơ hồ đứng dậy, đầu đập "cộp" một phát vào ván giường, đau đến mức rớt nước mắt. Nếu như không phải nghe thấy tiếng chuông thúc giục của Aisha thì có khi nhóc đã nằm khóc trên mặt đất rồi cũng nên.
Angel lầm bầm oán giận, vén tóc mái lên, lộ ra cái trán hơi sưng đỏ.
Thư Lê tỏ ra đồng tình, sán lại gần thổi thổi:"Phù phù, cơn đau bay đi nè~".
Angel chớp đôi mắt màu hổ phách:"Ấy? Hình như không đau nữa rồi?".
Ảo giác đấy nhóc!
Thư Lê mỉm cười.
Trẻ con đúng là dễ dỗ.
"Cậu thì sao?". Cậu quay ra hỏi Disio.
Disio vươn hai ngón tay bụ bẫm, kiêu ngạo nói:"Mình chỉ ngã 2 lần thôi!".
Thư Lê toét miệng cười:"Mình, không, ngã nè".
Vẻ mặt kiêu ngạo của Disio nháy mắt sụp đổ. Nhưng rất nhanh, nhóc ta đã sùng bái nhìn Thư Lê.
Không hổ là đại ca, vậy mà không ngã một lần nào.
"Giỏi....giỏi thật đấy!". Angel cũng kinh ngạc cảm thán liên tục.
Thư Lê bị hai ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú thì cũng hơi xấu hổ.
Cậu ngủ giường 18 năm trời, đương nhiên sẽ không bị ngã.
Nhưng dù sao cũng đã ngủ trên giường hoa ba tháng nên mới đầu nằm xuống vẫn còn chưa quen lắm.
Giường hoa rất lớn, bốn phía có cánh hoa che phủ. Bé con nằm bên trong có lăn lộn như thế nào cũng không ngã.
Mà tối qua các bé con đổi từ giường hoa sang giường đơn, nhất thời khó thích ứng cũng là điều dễ hiểu.
Thư Lê bay tới quảng trường tập hợp. Chỉ thấy các bé con ngáp dài ngáp ngắn, dáng vẻ thiếu sức sống. So với bộ dạng hoạt bát sung sức của ngày hôm qua thì như hai người khác nhau, hiển nhiên là do thiếu ngủ.
Khi nhóc mập Budno từ trên cao hạ xuống, lòng bàn chân đột nhiên sượt một phát, ngã dập mông xuống đất.
"Oà....".
Budno đang chuẩn bị há mồm gào khóc, chợt nhìn thấy Thư Lê đứng đối diện cười tủm tỉm nhìn mình. Tiếng khóc đột nhiên im bặt, nước mắt bị ép chảy ngược vào trong.
Nhóc....nhóc sẽ không để tên đáng ghét kia chế giễu đâu!
Đều tại tối qua giường quá nhỏ, nhóc ngã xuống đất 10 lần, khóc hết 3 lần, cứ thế mà tủi thân thức trắng đến sáng. Thiếu ngủ trầm trọng mới tạo ra sai lầm của ngày hôm nay.
Thư Lê nhìn quầng thâm đen xì như gấu trúc trên mặt cậu nhóc, trong lòng không khỏi đồng tình.
Đáng thương quá, đêm qua chắc ngã nhiều lắm đây?
Lấy dáng người hình tròn của nhóc này, nằm trên cái giường đơn chỉ rộng 4cm đúng là thiệt thòi cho nhóc.
Disio và Angel lại không có lòng đồng tình như Thư Lê, hai đứa vui sướng khi người gặp hoạ, chỉ vào Budno cười nắc nẻ.
Budno thẹn quá hoá giận, cánh rung lên, chuẩn bị nhào qua để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
Aisha đúng lúc tiến tới, dịu dàng hỏi:"Không sao chứ?".
Budno suýt thì lao vào ngực cô, nhóc vội vàng phanh lại, một lần nữa rơi xuống đất.
Nhưng lần này nhóc đáp đất rất vững vàng.
Cục bột ngân ngấn nước mắt, kiên cường lắc đầu:"Không sao đâu ạ".
Không thể để tên đáng ghét kia coi thường mình, càng không thể để đám đàn em thất vọng. Budno cố nén cơn đau trên mông, thể hiện bản thân là người vô cùng dũng cảm.
Tuy rằng yêu tinh có cánh, nhưng vẫn có nguy cơ bị ngã chết. Nhất là khi tinh thần yếu ớt, thể lực không chống đỡ được, rất dễ phát sinh bi kịch rơi từ trên cao xuống.
Chờ cho 25 bé con đến đông đủ, Aisha nhìn lướt một vòng. Cô kinh ngạc phát hiện, chỉ có Sperion là thần thái sáng láng, còn mấy bé khác đều uể oải ủ rũ, có một số đứa còn không mở nổi mắt.
Cô biết ngày đầu tiên khi các bé con chuyển từ nhà ấp sang nhà riêng thì đều khó mà thích ứng kịp, nhưng thần sắc rạng rỡ được như Sperion thì xưa nay chưa từng có.
Năng lực thích ứng của cậu quả nhiên rất mạnh.
Điều này đã thể hiện rất rõ ràng khi cậu còn ở nhà ấp.
Cảm khái một hồi, Aisha rung chuông nhỏ. Tiếng "đinh đinh" vang dội đánh thức các bé con đang mệt mỏi rã rời, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
"Các em có đói bụng không?". Aisha hỏi.
"Đói ạaaa". Các bé con trăm miệng một lời đáp.
Buồn ngủ cũng không thể để bụng nhỏ bị đói.
Aisha thành công di dời sự chú ý của bọn họ, dẫn họ đến nhà ăn của trường học ăn sáng.
Vì miếng ăn, các bé con vực dậy tinh thần, hưng phấn đuổi theo bước chân của Aisha.
Bay lên trên một lúc là tới nhà ăn của trường học.
Không cần Aisha nhắc nhở, các bé con đã quen đường quen nẻo mà vào cửa, tìm được chiếc bàn dài đã ngồi ăn ngày hôm qua, dàn hàng ngồi xuống, khuôn mặt sốt sắng thèm ăn.
***
Chim sẻ béo tròn nhanh nhẹn bay lượn trong khu rừng. Ngay khi rời khỏi địa bàn của cây thần, thân thể nó bỗng chốc phình lên, biến thành một con chim ưng to lớn.
So với con chim sẻ mập ú, ngốc nghếch, đáng yêu thì chim ưng lại hung mãnh, bá đạo mà sải rộng đôi cánh hơn 4m của nó. Nơi nó đi qua, các loại chim khác đều vội vàng nhường đường, không dám đối đầu trực diện.
Chim ưng tung hoành một cách ngạo mạn, trong nháy mắt nó đã bay đến tầng giữa của khu rừng Yêu Tinh. Nó giảm tốc độ, khi tìm được người cần tìm thì đột ngột lao thẳng xuống.
"Xào xạc---".
Đôi cánh quẹt qua lá cây tạo ra tiếng động lớn.
Khi nó chuẩn bị chạm chân xuống mặt đất thì thân thể lại một lần nữa xảy ra biến hoá. Chim ưng khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu của chim sẻ nhỏ.
"Chíp chíp".
Chim sẻ vỗ cánh bay về phía người đàn ông tóc vàng đứng ven hồ.
Người đàn ông đã sớm nghe thấy động tĩnh, hắn ưu nhã vươn bàn tay, chim sẻ chuẩn xác mà đậu xuống đầu ngón tay trắng nõn, hưng phấn kêu "chíp chíp".
Vương---tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Thư đã gửi xong! Khen thưởng! Khen thưởng!
Người đàn ông tóc vàng gõ nhẹ lên đầu nó, cười nhạt hỏi:"Quà đáp lễ của ta đâu?".
Chim sẻ "gru" một tiếng, không tình nguyện mà mở cái mỏ đỏ, phun ra bốn hạt giống óng ánh.
Tiếng Tinh Linh của cậu vẫn còn nửa vời, trong hai tháng ngắn ngủi đã dùng hết 4 quyển sổ tay. Mà hiện tại mới chỉ là học giao tiếp hằng ngày, đợi sau này chính thức nhận mặt chữ, không biết phải tốn thêm bao nhiêu quyển nữa.
Cậu phải nghĩ cách kiếm được một cái túi trữ vật để đựng vật tuỳ thân quan trọng mới được.
Nhưng Aisha nói trẻ con chưa biết ma thuật thì không thể sử dụng túi trữ vật.
Thế này cũng không ổn.
Thư Lê buồn bực gãi đầu, đầu ngón tay đụng phải vương miện, cậu quen tay tháo nó xuống để trên bàn.
Thôi kệ, không nghĩ nữa, đi ngủ cái đã!
Ngày mai còn phải dậy sớm đến trường nữa!
Thư Lê cầm theo đèn ma thuật, ủ rũ chán nản đứng dậy.
Cậu đến chết cũng không thể ngờ được là mình xuyên không rồi mà vẫn phải đi học, hơn nữa còn là học lại từ con số không.
Gần như có thể thấy trước tương lai sẽ gian khổ thế nào rồi đó.
Cậu khịt mũi, bước vào nhà vệ sinh, treo đèn lên cái móc trên tường.
Vì để chăm sóc cho các bé con, yêu tinh trưởng thành đã chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Có bồn gỗ được chế tác tinh xảo, khăn mặt làm bằng sợi gai mềm mại, cốc đánh răng xinh xắn, thùng rác và hai thùng gỗ lớn có nắp.
Hai cái thùng gỗ còn cao hơn cả Thư Lê. Thùng sát vách tường bên trái chứa đầy nước sạch, thùng sát vách bên phải trống không.
Thư Lê đoán, thùng rỗng bên phải chắc là dùng để chứa nước thải sinh hoạt.
Bồn cầu được đặt ở phía trong cùng, hình dạng như một cái trống tròn màu đỏ, hai bên sườn có tay nắm bằng kim loại để dễ dàng mang vác.
Trong góc tường treo một cái giỏ mây, bên trong đựng một chồng lá khô mềm mại tinh tế.
Đây là giấy bổi* mà các yêu tinh hay dùng.
(*Giấy thô làm từ các nguyên liệu thừa như rơm rạ....)
Tuy rằng vẫn kém giấy vệ sinh trắng mềm, nhưng tốt hơn việc hái lá cây nhiều.
Thư Lê lấy gáo múc nước từ thùng đổ vào bồn gỗ, sau đó vò khăn sợi gai.
Quá nguyên thuỷ!
Thực sự quá nguyên thuỷ!
Mảnh đất này đã phát triển hơn 10.000 năm, sở hữu ma thuật như một loại công nghệ cao. Vì sao đời sống sinh hoạt vẫn còn trì trệ như vậy?
Thư Lê vừa rửa mặt vừa than thở.
Vệ sinh cá nhân xong, cậu dang cánh bay ra khỏi nhà vệ sinh.
Vì không để ga giường bị bẩn, cậu còn đặc biệt rửa sạch hai chân đó.
Tắt đèn, đắp chiếc chăn thơm tho lên, Thư Lê ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Sau hơn ba tháng không dùng điện thoại di động, Thư Lê đã quen với việc đi ngủ sớm. Hơn nữa, ban ngày tiểu yêu tinh phải vận động nhiều nên chất lượng giấc ngủ rất tốt. Mắt vừa nhắm, chỉ một lát sau đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thư Lê bị tiếng chim líu lo đánh thức.
Cậu mở to mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cả người rơi vào trạng thái chết máy.
Mãi một lúc sau, tiếng chim hót càng ngày càng gần, cuối cùng cậu cùng hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần sung mãn mà ngồi dậy, lười biếng vươn vai.
Việc xuyên không có một điểm tốt duy nhất là được ngủ đủ giấc.
Hồi còn học lớp 12, cậu thường xuyên phải học đến 12h đêm, trước khi ngủ còn lén chui vào chăn dùng điện thoại, mãi đến gần 1h sáng mới chính thức chìm vào giấc ngủ.
6h sáng rời giường, tính ra buổi tối ngủ không đến 5 tiếng đồng hồ. Sáng hôm sau vật vờ tới trường, vừa đến tiết học buổi chiều là đã cảm thấy buồn ngủ.
Cậu biết như vậy là không tốt, nhưng lại không thay đổi được thói quen nghịch điện thoại trước khi ngủ.
Cho nên ba Thư mỗi đêm đều tới phòng cậu kiểm tra. Kết quả đêm đó cậu cảm thấy chột dạ sợ hãi, xui xẻo bị sách đập ngất, cuối cùng xuyên tới thế giới lạc hậu này.
Nơi này về đêm chẳng có hoạt động giải trí gì khác, không ngủ thì còn có thể làm gì nữa?
Thư Lê xuống giường, bước tới bên cửa sổ, "xoẹt" một tiếng kéo rèm cửa ra.
"Cộc cộc".
Một con chim sẻ bụ bẫm đậu trên bệ cửa, dùng cái mỏ nhọn màu đỏ gõ vào cửa sổ.
Nhìn con chim béo to gấp mấy lần cậu, Thư Lê nháy mắt cứng đờ người.
A?
Vì....vì sao mới sáng ngày ra đã có một con chim béo đậu trước cửa sổ nhà cậu?
Chim sẻ chuyển động con ngươi nhìn kỹ bé con ở trong phòng. Sau khi nhìn thấy vương miện màu xanh lá trên đầu cậu thì một lần nữa lấy mỏ gõ vào cửa sổ.
Thư Lê nghe thấy tiếng "cộc cộc", đại não cứng đờ mới làm việc trở lại. Cậu nhìn thấy dưới chân chim sẻ đang dẫm lên thứ gì đó.
Hừm?
Hình như là một bức thư.
Cậu hơi do dự, cẩn thận mở hé một khe cửa, đồng thời giữ vững cảnh giác, đề phòng chim sẻ vọt vào nuốt sống cậu như nuốt một con sâu bọ. Tuy rằng khả năng này rất thấp.
Chim sẻ ngậm bức thư, nhanh nhẹn nhét qua khe cửa.
Thư Lê nhận bức thư, cảm ơn chim sẻ nhỏ.
"Cảm ơn mày".
Chim sẻ "chíp" một tiếng, vỗ cánh chuẩn bị rời đi.
Thư Lê đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi nó lại:"Đợi đã".
Cậu đặt thư lên bàn, chạy tới trước tủ để đồ, lấy ra viên đá màu đỏ từ trong ngăn tủ.
Đây là hạt giống mà cậu nhặt trên bãi cỏ trong nhà ấp.
Ban đầu còn tưởng là đá quý đáng giá nào đó, về sau mới phát hiện ra nó chỉ là hạt giống của cây, thấy thất vọng quá trời.
Nhưng hạt này thực sự rất đẹp, cậu nhịn không được nhặt nhiều một ít để sưu tầm.
Chim sẻ thích ăn các loại hạt, cho nó một ít làm quà cảm ơn vậy!
Bàn tay của bé con rất nhỏ, nắm một vốc cũng chỉ được 4-5 hạt. Cậu đặt hạt giống lên bệ cửa, dưới nắng ban mai, chúng ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Chim sẻ "chíp" một tiếng vui sướng.
"Cho mày nè". Thư Lê nói với giọng Tinh Linh lơ lớ.
Chim sẻ dường như nghe hiểu điều đó. Cộc cộc cộc. Nó mổ hạt giống vào miệng rồi vui vẻ xoè cánh bay đi.
Thư Lê tựa vào cửa sổ nhìn chú chim bay đi xa, hoá thành một chấm đen rồi biến mất sau cánh rừng rậm rạp.
Trông thì tròn như quả bóng lông mà bay nhanh phết, giống y hệt thằng nhóc mập Budno.
Nhún vai. Thư Lê đóng cửa sổ, cầm bức thư trên bàn lên.
Bức thư được làm từ một loại vỏ cây nào đó, toả ra hương gỗ thấm đẫm ruột gan. Phần tai dán được đóng một dấu sáp màu vàng.
Con dấu có hoa văn tinh xảo, tràn đầy hơi thở tôn quý.
Năm lớp 10, bạn bè trong lớp cậu thịnh hành trò chơi dấu sáp. Thư Lê cũng đu theo một thời gian, lên mạng mua rất nhiều nguyên liệu, chơi rất hăng say.
Sau này chơi chán rồi, một nửa nguyên liệu tặng cho người khác, một nửa thì cất vào ngăn kéo.
Hiện tại cầm bức thư được đóng dấu sáp do chim sẻ mang tới này, Thư Lê vừa khó hiểu vừa tò mò.
Theo lẽ thường, chỉ khi gửi thư cho một người quan trọng thì mới được đóng dấu sáp một cách trang trọng.
Ai là người gửi thư vậy nhỉ?
"Đinh đinh đinh...."
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chuông của Aisha gọi các bé con.
Không nghĩ nhiều, Thư Lê gom bức thư và sổ tay vào túi nhỏ bên hông rồi vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa sơ qua mặt mũi. Không ngoài ý muốn, vương miện màu xanh mà hôm qua cậu đặt trên bàn, sáng nay đã trở lại trên đầu cậu từ lúc nào.
Tiếng chuông trở nên dồn dập hơn, Thư Lê vội vã bước ra cửa, đúng lúc bắt gặp Disio và Angel.
"Disio, Angel, chào buổi sáng". Ngày nào cũng nói câu này nên cậu phát âm chào buổi sáng rất lưu loát.
"Chào buổi sáng, Sperion". Angel với quả đầu bạc rối loạn xì ngầu, ngái ngủ nói.
"Chào buổi sáng, Sperion". Tóc tai của Disio được chải chuốt gọn gàng hơn, thậm chí còn dùng nước để vuốt xuống. Nhưng khổ cái tóc cậu nhóc này là tóc xoăn tự nhiên, sợi tóc ngố quật cường vùng dậy, không chịu thoả hiệp.
Thư Lê thấy Angel còn gật gù bèn hỏi:"Buồn ngủ hả?".
Angel vỗ vỗ hai má, tức giận nói:"Giường khó ngủ quá!".
Không chỉ khó ngủ mà giường còn rất nhỏ, chỉ mới xoay người thôi đã rớt xuống đất rồi. Một đêm mà ngã tận 5 lần, sáng tỉnh dậy thấy mình đang nằm dưới gầm giường. Nhóc mơ hồ đứng dậy, đầu đập "cộp" một phát vào ván giường, đau đến mức rớt nước mắt. Nếu như không phải nghe thấy tiếng chuông thúc giục của Aisha thì có khi nhóc đã nằm khóc trên mặt đất rồi cũng nên.
Angel lầm bầm oán giận, vén tóc mái lên, lộ ra cái trán hơi sưng đỏ.
Thư Lê tỏ ra đồng tình, sán lại gần thổi thổi:"Phù phù, cơn đau bay đi nè~".
Angel chớp đôi mắt màu hổ phách:"Ấy? Hình như không đau nữa rồi?".
Ảo giác đấy nhóc!
Thư Lê mỉm cười.
Trẻ con đúng là dễ dỗ.
"Cậu thì sao?". Cậu quay ra hỏi Disio.
Disio vươn hai ngón tay bụ bẫm, kiêu ngạo nói:"Mình chỉ ngã 2 lần thôi!".
Thư Lê toét miệng cười:"Mình, không, ngã nè".
Vẻ mặt kiêu ngạo của Disio nháy mắt sụp đổ. Nhưng rất nhanh, nhóc ta đã sùng bái nhìn Thư Lê.
Không hổ là đại ca, vậy mà không ngã một lần nào.
"Giỏi....giỏi thật đấy!". Angel cũng kinh ngạc cảm thán liên tục.
Thư Lê bị hai ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú thì cũng hơi xấu hổ.
Cậu ngủ giường 18 năm trời, đương nhiên sẽ không bị ngã.
Nhưng dù sao cũng đã ngủ trên giường hoa ba tháng nên mới đầu nằm xuống vẫn còn chưa quen lắm.
Giường hoa rất lớn, bốn phía có cánh hoa che phủ. Bé con nằm bên trong có lăn lộn như thế nào cũng không ngã.
Mà tối qua các bé con đổi từ giường hoa sang giường đơn, nhất thời khó thích ứng cũng là điều dễ hiểu.
Thư Lê bay tới quảng trường tập hợp. Chỉ thấy các bé con ngáp dài ngáp ngắn, dáng vẻ thiếu sức sống. So với bộ dạng hoạt bát sung sức của ngày hôm qua thì như hai người khác nhau, hiển nhiên là do thiếu ngủ.
Khi nhóc mập Budno từ trên cao hạ xuống, lòng bàn chân đột nhiên sượt một phát, ngã dập mông xuống đất.
"Oà....".
Budno đang chuẩn bị há mồm gào khóc, chợt nhìn thấy Thư Lê đứng đối diện cười tủm tỉm nhìn mình. Tiếng khóc đột nhiên im bặt, nước mắt bị ép chảy ngược vào trong.
Nhóc....nhóc sẽ không để tên đáng ghét kia chế giễu đâu!
Đều tại tối qua giường quá nhỏ, nhóc ngã xuống đất 10 lần, khóc hết 3 lần, cứ thế mà tủi thân thức trắng đến sáng. Thiếu ngủ trầm trọng mới tạo ra sai lầm của ngày hôm nay.
Thư Lê nhìn quầng thâm đen xì như gấu trúc trên mặt cậu nhóc, trong lòng không khỏi đồng tình.
Đáng thương quá, đêm qua chắc ngã nhiều lắm đây?
Lấy dáng người hình tròn của nhóc này, nằm trên cái giường đơn chỉ rộng 4cm đúng là thiệt thòi cho nhóc.
Disio và Angel lại không có lòng đồng tình như Thư Lê, hai đứa vui sướng khi người gặp hoạ, chỉ vào Budno cười nắc nẻ.
Budno thẹn quá hoá giận, cánh rung lên, chuẩn bị nhào qua để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
Aisha đúng lúc tiến tới, dịu dàng hỏi:"Không sao chứ?".
Budno suýt thì lao vào ngực cô, nhóc vội vàng phanh lại, một lần nữa rơi xuống đất.
Nhưng lần này nhóc đáp đất rất vững vàng.
Cục bột ngân ngấn nước mắt, kiên cường lắc đầu:"Không sao đâu ạ".
Không thể để tên đáng ghét kia coi thường mình, càng không thể để đám đàn em thất vọng. Budno cố nén cơn đau trên mông, thể hiện bản thân là người vô cùng dũng cảm.
Tuy rằng yêu tinh có cánh, nhưng vẫn có nguy cơ bị ngã chết. Nhất là khi tinh thần yếu ớt, thể lực không chống đỡ được, rất dễ phát sinh bi kịch rơi từ trên cao xuống.
Chờ cho 25 bé con đến đông đủ, Aisha nhìn lướt một vòng. Cô kinh ngạc phát hiện, chỉ có Sperion là thần thái sáng láng, còn mấy bé khác đều uể oải ủ rũ, có một số đứa còn không mở nổi mắt.
Cô biết ngày đầu tiên khi các bé con chuyển từ nhà ấp sang nhà riêng thì đều khó mà thích ứng kịp, nhưng thần sắc rạng rỡ được như Sperion thì xưa nay chưa từng có.
Năng lực thích ứng của cậu quả nhiên rất mạnh.
Điều này đã thể hiện rất rõ ràng khi cậu còn ở nhà ấp.
Cảm khái một hồi, Aisha rung chuông nhỏ. Tiếng "đinh đinh" vang dội đánh thức các bé con đang mệt mỏi rã rời, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
"Các em có đói bụng không?". Aisha hỏi.
"Đói ạaaa". Các bé con trăm miệng một lời đáp.
Buồn ngủ cũng không thể để bụng nhỏ bị đói.
Aisha thành công di dời sự chú ý của bọn họ, dẫn họ đến nhà ăn của trường học ăn sáng.
Vì miếng ăn, các bé con vực dậy tinh thần, hưng phấn đuổi theo bước chân của Aisha.
Bay lên trên một lúc là tới nhà ăn của trường học.
Không cần Aisha nhắc nhở, các bé con đã quen đường quen nẻo mà vào cửa, tìm được chiếc bàn dài đã ngồi ăn ngày hôm qua, dàn hàng ngồi xuống, khuôn mặt sốt sắng thèm ăn.
***
Chim sẻ béo tròn nhanh nhẹn bay lượn trong khu rừng. Ngay khi rời khỏi địa bàn của cây thần, thân thể nó bỗng chốc phình lên, biến thành một con chim ưng to lớn.
So với con chim sẻ mập ú, ngốc nghếch, đáng yêu thì chim ưng lại hung mãnh, bá đạo mà sải rộng đôi cánh hơn 4m của nó. Nơi nó đi qua, các loại chim khác đều vội vàng nhường đường, không dám đối đầu trực diện.
Chim ưng tung hoành một cách ngạo mạn, trong nháy mắt nó đã bay đến tầng giữa của khu rừng Yêu Tinh. Nó giảm tốc độ, khi tìm được người cần tìm thì đột ngột lao thẳng xuống.
"Xào xạc---".
Đôi cánh quẹt qua lá cây tạo ra tiếng động lớn.
Khi nó chuẩn bị chạm chân xuống mặt đất thì thân thể lại một lần nữa xảy ra biến hoá. Chim ưng khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu của chim sẻ nhỏ.
"Chíp chíp".
Chim sẻ vỗ cánh bay về phía người đàn ông tóc vàng đứng ven hồ.
Người đàn ông đã sớm nghe thấy động tĩnh, hắn ưu nhã vươn bàn tay, chim sẻ chuẩn xác mà đậu xuống đầu ngón tay trắng nõn, hưng phấn kêu "chíp chíp".
Vương---tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Thư đã gửi xong! Khen thưởng! Khen thưởng!
Người đàn ông tóc vàng gõ nhẹ lên đầu nó, cười nhạt hỏi:"Quà đáp lễ của ta đâu?".
Chim sẻ "gru" một tiếng, không tình nguyện mà mở cái mỏ đỏ, phun ra bốn hạt giống óng ánh.