Chương 56: Có tàn nhẫn quá không vậy?!
: Có tàn nhẫn quá không vậy?!
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể bất đắc dĩ nói sang chuyện khác: "Nhưng mà sư tôn ơi, rốt cục cỏ Hàn Xá là gì thế ạ? Người nói nó dùng để trêu chọc yêu thú, nhưng mà trêu như thế nào?"
Cung Phất Vũ nghe xong câu hỏi của Thẩm Thanh Đường thì có chút buồn cười, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường nói: "Tiểu tình lang của con không nói cho con biết sao?"
Thẩm Thanh Đường:...
Thấy Thẩm Thanh Đường thực sự tức tối rồi, Cung Phất Vũ mới thản nhiên cười nói: "Bỏ đi, không chọc con nữa."
Lúc này Thẩm Thanh Đường mới ngước mắt nhìn Cung Phất Vũ.
Bấy giờ Cung Phất Vũ mới nghiêm túc giải thích: "Loại cỏ Hàn Xá này ban đầu được các tu sĩ dùng để lấp đầy các khoảng trống, ngăn rò rỉ nước khi xây nhà, vì vậy nó được gọi là cỏ Hàn Xá. Nhưng sau này mọi người phát hiện nhét loại cỏ này vào các khe hở lại không hiểu sao thu hút một đống yêu thú đến, liền phát hiện ra một công dụng khác của cỏ Hàn Xá, sau này dùng nó để thuần hóa yêu thú."
Thẩm Thanh Đường: "Chỉ đơn giản là thu hút yêu thú thôi sao?"
Cung Phất Vũ: "Không chỉ vậy, những con yêu thú sau khi hít phải hương thơm của cỏ Hàn Xá sẽ trở nên mơ mơ màng màng, có một số sẽ chỉ nằm yên ngủ cả ngày, còn một số sẽ phát điên."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cung Phất Vũ tối sầm lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hung thú sống ở hậu sơn chính là loại hít phải cỏ Hàn Xá sẽ phát điên, sau khi thử một lần liền chẳng có ai dám sử dụng nữa."
"Đến lúc đó con cũng bảo tiểu tình lang của con đừng tự cho mình là thông minh, miễn cho xảy ra sự cố bị thương, đừng có trách ta không nhắc nhở."
Nghe Cung Phất Vũ miêu tả, Thẩm Thanh Đường giật mình, sau đó dần dần nhớ đến thời hiện đại - loại cỏ Hàn Xá này chẳng phải là bạc hà mèo của thế giới yêu thú sao?
Hơn nữa... Tần Di cũng là yêu thú, nếu dùng với chàng ấy thì sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Thanh Đường không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm, thầm nghĩ cảnh tượng đó nhất định sẽ rất buồn cười.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường lại cười nữa, Cung Phất Vũ nhíu mày, nói: "Sao con lại cười trộm nữa rồi, con bị tiểu tình lang của mình làm cho ngu người rồi hả?"
Thẩm Thanh Đường câm nín.
Sau đó Thẩm Thanh Đường không khỏi liếc nhìn Cung Phất Vũ, cười hỏi: "Sư tôn có phải muốn đi Thanh Lâu nữa rồi phải không?"
Cung Phất Vũ bị chọc trúng tim đen, không nhịn được ho khan một tiếng.
Kết quả là lần này Thẩm Thanh Đường lại nói: "Nếu sư tôn muốn đi, người nên bí mật đi đi, đừng dẫn con theo. Mục tiêu quá lớn, rất dễ bị chú ý."
Cung Phất Vũ vừa nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, liền đoán được Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì, khịt mũi nói: "Oắt con đừng tưởng ta không biết con muốn làm gì, con muốn thừa dịp ta không có ở nhà lén lút đi hẹn hò bí mật với tình lang của con chứ gì?"
"Sư tôn cứ nói đùa."
"Còn muốn ngụy biện à!"
"Nếu sư tôn đi dạo Thanh lâu, con nhất định phải ở lại đây yểm trợ cho sư tôn. nếu sư tôn không đi, con muốn đi tìm Lan Đình cũng có sao đâu."
Cung Phất Vũ:???
Vậy mà, hình như, có chút đạo lý đó chứ?
Ngay lập tức, Cung Phất Vũ phất tay áo đứng dậy nói: "Đứng dậy! Giúp ta thay y phục."
Thẩm Thanh Đường nghi hoặc.
"Vi sư phải đi dạo Thanh lâu, con ngoan ngoãn ở đây trông nhà cho ta, không cho phép chạy lung tung, biết không?"
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, ân cần nói: "Sư tôn muốn đi thì cứ đi đi."
· ·
Cung Phất Vũ thực sự đi rồi.
Thẩm Thanh Đường bị bỏ lại một mình trong đình viện lớn như thế.
Bất quá, một trận gió mát từ thủy đình cách đó không xa thổi tới, hương thơm lan tỏa, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.
Đầu tiên Thẩm Thanh Đường để những con rối bạch ngọc thu dọn đống lộn xộn do Cung Phất Vũ gây ra ở sảnh trước, lại dọn dẹp các thứ này nọ, sau đó mới lấy ra ngọc bài truyền tin, gửi một tin nhắn cho Tần Di, kêu Tần Di tới đây tìm cậu.
Cung Phất Vũ bảo cậu ở lại đây, cũng đâu có nói không phép cậu mang Tần Di vào phòng của mình đâu.
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười.
Nhưng hiện tại cậu còn có một chuyện muốn thử nghiệm một chút, liền nói với con rối bạch ngọc đang đứng kế bên: "Đưa ta đến phòng dược liệu."
Con rối bạch ngọc gật đầu, đưa Thẩm Thanh Đường đến phòng dược liệu.
Cung Phất Vũ không hổ là con cháu hoàng thất có quyền có thế, đồ đạc trong phòng dược liệu bày biện không giống người thường, tất cả tủ thuốc đều nạm vàng khảm ngọc, đồ trang trí có khi còn đắt hơn một vài dược liệu ở trong đây.
Nhưng Thẩm Thanh Đường lúc này không có hứng thú với những dược liệu quý hiếm đó, tìm kiếm một hồi mới thấy chiếc tủ đựng cỏ Hàn Xá.
Mở tủ ra, Thẩm Thanh Đường giơ tay lấy ra rất nhiều cỏ Hàn Xá.
Loại cỏ này không đắt, lần sau cậu sẽ mua một ít bổ sung vào.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ loại cỏ này lại có công hiệu như vậy, vừa cầm vào tay, Tiểu Giao nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên gào lên trong đầu cậu.
"Thơm quá! Thơm quá!"
"Muốn ăn!"
Thẩm Thanh Đường đảo mắt một cái, càng thêm chắc chắn vừa rồi Cung Phất Vũ không lừa mình, vì vậy cười nói: "Không phải cho mi ăn, mi ngoan một chút, đừng có quậy."
Ngay khi Tiểu Giao nghe thấy không phải để cho nó ăn, nó lập tức bĩu môi, tủi thân quá đi.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Giao phản ứng lại, cười khà khà nói: "Sẽ không phải là cậu muốn cho tên mặt nạ xấu xí kia ăn đó chứ?"
Thẩm Thanh Đường:?
Sau đó Thẩm Thanh Đường thản nhiên nói: "Sẽ không cho ai ăn hết, mi khỏi đoán mò."
Tiểu Giao bị vạch trần khịt mũi, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nếu cậu đưa cho hắn thì nhớ cho nhiều chút, nếu không sẽ không có nhiều tác dụng."
Thẩm Thanh Đường: Tiểu Giao đúng thật là tinh ranh, còn biết mượn cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không có vạch trần Tiểu Giao, cầm cỏ Hàn Xá trở về phòng mình.
· ·
Đương nhiên, Thẩm Thanh Đường không thể cho Tần Di ăn cỏ Hàn Xá được - Tần Di là người thông minh như vậy, trò bịp bợm này làm sao có thể đánh lừa Tần Di được?
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường đã nghĩ ra một cách khiến Tần Di phải ngửi thấy mùi cỏ Hàn Xá.
Đầu tiên, cậu dùng cỏ Hàn Xá đun một ấm nước lớn, sau đó đổ nước cốt đậm đặc vào chiếc thùng gỗ lớn để tắm.
Tiểu Giao trong biển ý thức của Thẩm Thanh Đường đã trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Có tàn nhẫn quá không vậy?!
Cảm nhận được ý thức của Tiểu Giao, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, lập tức ngăn chặn khả năng nhìn ra ngoài của Tiểu Giao, sau đó cởi quần áo, thoải mái ngâm mình trong nước đã pha loãng cỏ Hàn Xá.
Thật ra, cỏ Hàn Xá có mùi khá dễ chịu, có mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát, có chút giống như mùi của cây xạ hương.
Bản thân Thẩm Thanh Đường lại là Mộc linh căn, ngâm mình trong loại dược thảo này cảm thấy rất thoải mái, không khỏi ngâm lâu thêm một lúc.
Kết quả còn chưa ngâm mình xong, Tần Di đã tới.
Nhìn thấy ngọc bài truyền tin lóe sáng, Thẩm Thanh Đường chợt tỉnh táo lại từ trong bồn tắm thoải mái, còn chưa kịp lau khô người, chỉ qua loa lau vài cái đã vội vàng mặc chiếc áo lót màu trắng, rồi khoác thêm ngoại bào bằng voan mỏng, xỏ đôi guốc mộc đi ra ngoài.
Mái tóc đen bóng mượt vẫn còn ướt nhẹp.
· ·
Lúc Thẩm Thanh Đường đi ra, Tần Di đang dọc theo hành lang phiêu bồng bằng bạch ngọc đi về phía bên này.
Hai người thấy nhau từ xa, đều thổn thức không thôi.
Giờ phút này, màn đêm hơi buông xuống, trăng sáng treo trên đỉnh đầu, bốn phía phản chiếu dưới mặt nước ao trong vắt, long lanh rực sáng.
Vô số hoa sen trôi nổi trong ao, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, gió mát thổi nhẹ khiến lòng người sảng khoái.
Thẩm Thanh Đường giẫm lên đôi guốc mộc, bước trên hành lang trôi nổi bằng bạch ngọc, vạt áo lỏng lẻo chạy về phía Tần Di.
Khi Tần Di nhìn thấy đôi guốc mộc Thẩm Thanh Đường đang đi, hắn cau mày, lập tức trầm giọng nói: "Chậm lại, đừng chạy nhanh như vậy!"
Dứt lời, hắn cũng bay về phía cậu.
Hai người gặp nhau ở giữa hành lang lơ lửng, Thẩm Thanh Đường lao tới, được Tần Di ôm vào lòng.
Trên mặt thoang thoảng hương thơm, Tần Di lúc này ôm lấy thân thể mềm mại của Thẩm Thanh Đường, lẳng lặng xoay người hai vòng mới đặt cậu xuống.
Lúc này Tần Di mới phát hiện Thẩm Thanh Đường vừa tắm xong, đầu tóc còn ẩm ướt, cúi đầu nhìn thì thấy đôi chân ngọc ngà của cậu đang giẫm lên đôi guốc mộc nhẵn bóng, trên đó còn dính vài vệt nước ướt sũng, mấy ngón chân đã bị đông lạnh đến ửng đỏ.
Trái tim Tần Di chùng xuống, Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp nắm lấy tay hắn, hắn tức thì đã ôm cậu lên nhanh chóng đi vào trong phòng.
Thẩm Thanh Đường lúc đầu hơi giật mình, nhưng sau khi cảm nhận được tâm tình của Tần Di, cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vùi đầu vào trong lòng Tần Di.
· ·
Trong phòng đốt lên một cái lò than nhỏ, lập tức trở nên ấm áp.
Lúc này Thẩm Thanh Đường đang nằm trên đầu gối của Tần Di, gối lên một chiếc khăn trắng mềm mại, trong tay Tần Di còn cầm một chiếc khăn khô khác, cẩn thận lau mái tóc đen còn ướt của Thẩm Thanh Đường.
Tóc của Thẩm Thanh Đường rất đẹp, đen bóng mượt mà, cầm trên tay vừa mềm vừa mượt, không hề bị sơ rối hay chẻ ngọn.
Vừa lau tóc cho Thẩm Thanh Đường, Tần Di vừa trầm giọng quở trách Thẩm Thanh Đường: "Nơi em ở đã gần nước, độ ẩm vốn rất cao, em tắm xong còn không chịu lau khô người, muốn bị cảm lạnh lắm sao?"
Thẩm Thanh Đường nằm ở trong lòng Tần Di, trên khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng hiện lên ý cười, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Em biết mà, chẳng phải tại em vội đi gặp chàng sao?"
Tần Di:...
Cuối cùng, Tần Di nhắm mắt lại nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
"Vâng ạ." Giọng Thẩm Thanh Đường cực kỳ nhỏ nhẹ, cứ luôn thích làm nũng như vậy.
Tần Di biết rõ tính tình của Thẩm Thanh Đường, nhưng hắn không nỡ nặng lời với cậu.
Sau này ngẫm lại, Thẩm Thanh Đường luôn cực kỳ tỉnh táo trong những chuyện trọng đại, nhưng trong những chuyện nhỏ nhặt này, cậu lại giống như một đứa trẻ.
Cũng được thôi, giống thì cứ giống đi.
Nếu thật sự là một người hoàn hảo vô khuyết, hắn sẽ không được như bây giờ mỗi ngày đều phải bận lòng, luyến tiếc không nỡ buông tay.
Rất nhanh, Tần Di đã lau khô tóc cho Thẩm Thanh Đường, lúc này đang định đặt chiếc khăn ướt sang một bên, đột nhiên hắn nhíu mày, đưa chiếc khăn lên chóp mũi ngửi.
Sau khi ngửi xong, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Vừa rồi Thẩm Thanh Đường còn đang buồn bực tự hỏi, chẳng lẽ cỏ Hàn Xá này vô dụng sao?
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường biết nó có tác dụng rồi.
Nhưng cậu vẫn giả bộ cái gì cũng không biết, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tần Di, thỏ thẻ: "Lan Đình làm sao vậy?"
Tần Di lấy lại tinh thần, cau mày ném chiếc khăn tay đi, hỏi: "Em mới vừa đi phối mấy thứ ta nói với em sao?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu, điềm nhiên như không nói: "Vâng ạ, chính là lúc em đang tìm cỏ Hàn Xá thì tủ thuốc bị hỏng, cỏ văng khắp người em, nên em mới đi tắm."
Tần Di:...
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường cảm thấy cánh tay Tần Di đang ôm mình có chút cứng lại, cả người giống như trở nên kiêng dè.
Ngay sau đó, Tần Di bình tĩnh đỡ Thẩm Thanh Đường dậy, nói: "Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác ta lại đến gặp em."
Thẩm Thanh Đường không ngờ lại có kết quả như vậy, cậu chợt giật mình, sau đó chậm rãi nhíu mày.
Nhưng Tần Di thực sự muốn rời đi.
Thậm chí còn có ý định bỏ của chạy lấy người.
Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể giữ chặt Tần Di, nói: "Lan Đình ở bên em thêm một lát nữa đi."
Tần Di:...
Dằn xé hồi lâu, Tần Di hồn nhiên không biết mình bị người yêu gài bẫy, chỉ có thể âm thầm thở dài: "Vậy em lên giường nằm đi, ta ngồi ở bên giường với em một lát, có được không?"
Tuy rằng mục đích vẫn chưa đạt được, nhưng người ở lại cũng tốt rồi, Thẩm Thanh Đường miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng tức khắc, cậu lại ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng trong sáng thuần khiết với Tần Di: "Lan Đình bế em lên giường đi."
Trong lòng Tần Di thật sự không muốn đồng ý.
Nhưng nhìn gương mặt mềm mại trắng nõn giống như hoa quỳnh của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không đành lòng từ chối.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi người nhẹ nhàng bế Thẩm Thanh Đường lên.
Chỉ là tư thế có chút kỳ quái, cơ bắp cả người hắn cũng căng chặt, càng khoa trương hơn chính là hắn còn đang nín thở.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy, khóe môi hơi cong lên, trái lại còn dựa vào trong ngực Tần Di, dụi dụi mấy cái, chủ động vươn cánh tay trắng mịn ôm lấy cổ Tần Di.
Tần Di:...
Hắn thực sự rất khó chịu.
Cỏ Hàn Xá có tác dụng với tất cả yêu thú, nên cũng có tác dụng với hắn.
Tuy đã nín thở, nhưng mùi hương vẫn cứ quanh quẩn, bấy giờ Tần Di đã cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, rã rời, sắp không thể khống chế bản thân.
Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là, cỏ Hàn Xá cũng không phải là mê dược, chẳng qua chỉ khiến cho yêu thú toàn thân mềm nhũn, giống như rơi vào trong tầng mây mà thôi.
Sau đó không khống chế được mà làm ra mấy chuyện hỗn loạn.
Cũng giống như người say rượu vậy.
Đáng tiếc, Tần Di không biết mình sẽ làm ra chuyện hỗn loạn gì, nhưng hắn biết, bản thân mình sắp mất khống chế rồi.
Hối hận, cũng chỉ có hối hận.
Nếu biết trước, hắn đã không bảo Thẩm Thanh Đường dùng loại cỏ Hàn Xá này rồi.
Còn Thẩm Thanh Đường lúc này cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể Tần Di, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Tần Di luôn thận trọng tự chủ, rất ít khi mất bình tĩnh trước mặt cậu, một lần thất thố duy nhất chính là lần bị say rượu hồi đó.
Nhưng trải nghiệm lần đó thực sự là hỏng bét.
Không biết tác dụng của cỏ Hàn Xá này có gì khác không?
Cuối cùng, Tần Di đi đến bên giường, sau khi khó nhọc đặt Thẩm Thanh Đường xuống, giống như chạy trốn mà muốn nép người sang một bên.
Nhưng cố tình lúc này Thẩm Thanh Đường lại nắm tay hắn, cậu rướn người về phía trước, không cho phép hắn từ chối.
Một nụ hôn vô cùng mềm mại và ẩm ướt được đặt lên khóe môi hắn.
Tương tự như vậy, nó cũng mang theo hương thơm nồng nàn của cỏ Hàn Xá.
Đồng tử Tần Di đột nhiên co rụt lại, sau đó toàn thân không tự chủ được mà mềm nhũn từng chút một.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể bất đắc dĩ nói sang chuyện khác: "Nhưng mà sư tôn ơi, rốt cục cỏ Hàn Xá là gì thế ạ? Người nói nó dùng để trêu chọc yêu thú, nhưng mà trêu như thế nào?"
Cung Phất Vũ nghe xong câu hỏi của Thẩm Thanh Đường thì có chút buồn cười, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường nói: "Tiểu tình lang của con không nói cho con biết sao?"
Thẩm Thanh Đường:...
Thấy Thẩm Thanh Đường thực sự tức tối rồi, Cung Phất Vũ mới thản nhiên cười nói: "Bỏ đi, không chọc con nữa."
Lúc này Thẩm Thanh Đường mới ngước mắt nhìn Cung Phất Vũ.
Bấy giờ Cung Phất Vũ mới nghiêm túc giải thích: "Loại cỏ Hàn Xá này ban đầu được các tu sĩ dùng để lấp đầy các khoảng trống, ngăn rò rỉ nước khi xây nhà, vì vậy nó được gọi là cỏ Hàn Xá. Nhưng sau này mọi người phát hiện nhét loại cỏ này vào các khe hở lại không hiểu sao thu hút một đống yêu thú đến, liền phát hiện ra một công dụng khác của cỏ Hàn Xá, sau này dùng nó để thuần hóa yêu thú."
Thẩm Thanh Đường: "Chỉ đơn giản là thu hút yêu thú thôi sao?"
Cung Phất Vũ: "Không chỉ vậy, những con yêu thú sau khi hít phải hương thơm của cỏ Hàn Xá sẽ trở nên mơ mơ màng màng, có một số sẽ chỉ nằm yên ngủ cả ngày, còn một số sẽ phát điên."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cung Phất Vũ tối sầm lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hung thú sống ở hậu sơn chính là loại hít phải cỏ Hàn Xá sẽ phát điên, sau khi thử một lần liền chẳng có ai dám sử dụng nữa."
"Đến lúc đó con cũng bảo tiểu tình lang của con đừng tự cho mình là thông minh, miễn cho xảy ra sự cố bị thương, đừng có trách ta không nhắc nhở."
Nghe Cung Phất Vũ miêu tả, Thẩm Thanh Đường giật mình, sau đó dần dần nhớ đến thời hiện đại - loại cỏ Hàn Xá này chẳng phải là bạc hà mèo của thế giới yêu thú sao?
Hơn nữa... Tần Di cũng là yêu thú, nếu dùng với chàng ấy thì sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Thanh Đường không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm, thầm nghĩ cảnh tượng đó nhất định sẽ rất buồn cười.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường lại cười nữa, Cung Phất Vũ nhíu mày, nói: "Sao con lại cười trộm nữa rồi, con bị tiểu tình lang của mình làm cho ngu người rồi hả?"
Thẩm Thanh Đường câm nín.
Sau đó Thẩm Thanh Đường không khỏi liếc nhìn Cung Phất Vũ, cười hỏi: "Sư tôn có phải muốn đi Thanh Lâu nữa rồi phải không?"
Cung Phất Vũ bị chọc trúng tim đen, không nhịn được ho khan một tiếng.
Kết quả là lần này Thẩm Thanh Đường lại nói: "Nếu sư tôn muốn đi, người nên bí mật đi đi, đừng dẫn con theo. Mục tiêu quá lớn, rất dễ bị chú ý."
Cung Phất Vũ vừa nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, liền đoán được Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì, khịt mũi nói: "Oắt con đừng tưởng ta không biết con muốn làm gì, con muốn thừa dịp ta không có ở nhà lén lút đi hẹn hò bí mật với tình lang của con chứ gì?"
"Sư tôn cứ nói đùa."
"Còn muốn ngụy biện à!"
"Nếu sư tôn đi dạo Thanh lâu, con nhất định phải ở lại đây yểm trợ cho sư tôn. nếu sư tôn không đi, con muốn đi tìm Lan Đình cũng có sao đâu."
Cung Phất Vũ:???
Vậy mà, hình như, có chút đạo lý đó chứ?
Ngay lập tức, Cung Phất Vũ phất tay áo đứng dậy nói: "Đứng dậy! Giúp ta thay y phục."
Thẩm Thanh Đường nghi hoặc.
"Vi sư phải đi dạo Thanh lâu, con ngoan ngoãn ở đây trông nhà cho ta, không cho phép chạy lung tung, biết không?"
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, ân cần nói: "Sư tôn muốn đi thì cứ đi đi."
· ·
Cung Phất Vũ thực sự đi rồi.
Thẩm Thanh Đường bị bỏ lại một mình trong đình viện lớn như thế.
Bất quá, một trận gió mát từ thủy đình cách đó không xa thổi tới, hương thơm lan tỏa, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.
Đầu tiên Thẩm Thanh Đường để những con rối bạch ngọc thu dọn đống lộn xộn do Cung Phất Vũ gây ra ở sảnh trước, lại dọn dẹp các thứ này nọ, sau đó mới lấy ra ngọc bài truyền tin, gửi một tin nhắn cho Tần Di, kêu Tần Di tới đây tìm cậu.
Cung Phất Vũ bảo cậu ở lại đây, cũng đâu có nói không phép cậu mang Tần Di vào phòng của mình đâu.
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười.
Nhưng hiện tại cậu còn có một chuyện muốn thử nghiệm một chút, liền nói với con rối bạch ngọc đang đứng kế bên: "Đưa ta đến phòng dược liệu."
Con rối bạch ngọc gật đầu, đưa Thẩm Thanh Đường đến phòng dược liệu.
Cung Phất Vũ không hổ là con cháu hoàng thất có quyền có thế, đồ đạc trong phòng dược liệu bày biện không giống người thường, tất cả tủ thuốc đều nạm vàng khảm ngọc, đồ trang trí có khi còn đắt hơn một vài dược liệu ở trong đây.
Nhưng Thẩm Thanh Đường lúc này không có hứng thú với những dược liệu quý hiếm đó, tìm kiếm một hồi mới thấy chiếc tủ đựng cỏ Hàn Xá.
Mở tủ ra, Thẩm Thanh Đường giơ tay lấy ra rất nhiều cỏ Hàn Xá.
Loại cỏ này không đắt, lần sau cậu sẽ mua một ít bổ sung vào.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ loại cỏ này lại có công hiệu như vậy, vừa cầm vào tay, Tiểu Giao nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên gào lên trong đầu cậu.
"Thơm quá! Thơm quá!"
"Muốn ăn!"
Thẩm Thanh Đường đảo mắt một cái, càng thêm chắc chắn vừa rồi Cung Phất Vũ không lừa mình, vì vậy cười nói: "Không phải cho mi ăn, mi ngoan một chút, đừng có quậy."
Ngay khi Tiểu Giao nghe thấy không phải để cho nó ăn, nó lập tức bĩu môi, tủi thân quá đi.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Giao phản ứng lại, cười khà khà nói: "Sẽ không phải là cậu muốn cho tên mặt nạ xấu xí kia ăn đó chứ?"
Thẩm Thanh Đường:?
Sau đó Thẩm Thanh Đường thản nhiên nói: "Sẽ không cho ai ăn hết, mi khỏi đoán mò."
Tiểu Giao bị vạch trần khịt mũi, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nếu cậu đưa cho hắn thì nhớ cho nhiều chút, nếu không sẽ không có nhiều tác dụng."
Thẩm Thanh Đường: Tiểu Giao đúng thật là tinh ranh, còn biết mượn cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không có vạch trần Tiểu Giao, cầm cỏ Hàn Xá trở về phòng mình.
· ·
Đương nhiên, Thẩm Thanh Đường không thể cho Tần Di ăn cỏ Hàn Xá được - Tần Di là người thông minh như vậy, trò bịp bợm này làm sao có thể đánh lừa Tần Di được?
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường đã nghĩ ra một cách khiến Tần Di phải ngửi thấy mùi cỏ Hàn Xá.
Đầu tiên, cậu dùng cỏ Hàn Xá đun một ấm nước lớn, sau đó đổ nước cốt đậm đặc vào chiếc thùng gỗ lớn để tắm.
Tiểu Giao trong biển ý thức của Thẩm Thanh Đường đã trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Có tàn nhẫn quá không vậy?!
Cảm nhận được ý thức của Tiểu Giao, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, lập tức ngăn chặn khả năng nhìn ra ngoài của Tiểu Giao, sau đó cởi quần áo, thoải mái ngâm mình trong nước đã pha loãng cỏ Hàn Xá.
Thật ra, cỏ Hàn Xá có mùi khá dễ chịu, có mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát, có chút giống như mùi của cây xạ hương.
Bản thân Thẩm Thanh Đường lại là Mộc linh căn, ngâm mình trong loại dược thảo này cảm thấy rất thoải mái, không khỏi ngâm lâu thêm một lúc.
Kết quả còn chưa ngâm mình xong, Tần Di đã tới.
Nhìn thấy ngọc bài truyền tin lóe sáng, Thẩm Thanh Đường chợt tỉnh táo lại từ trong bồn tắm thoải mái, còn chưa kịp lau khô người, chỉ qua loa lau vài cái đã vội vàng mặc chiếc áo lót màu trắng, rồi khoác thêm ngoại bào bằng voan mỏng, xỏ đôi guốc mộc đi ra ngoài.
Mái tóc đen bóng mượt vẫn còn ướt nhẹp.
· ·
Lúc Thẩm Thanh Đường đi ra, Tần Di đang dọc theo hành lang phiêu bồng bằng bạch ngọc đi về phía bên này.
Hai người thấy nhau từ xa, đều thổn thức không thôi.
Giờ phút này, màn đêm hơi buông xuống, trăng sáng treo trên đỉnh đầu, bốn phía phản chiếu dưới mặt nước ao trong vắt, long lanh rực sáng.
Vô số hoa sen trôi nổi trong ao, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, gió mát thổi nhẹ khiến lòng người sảng khoái.
Thẩm Thanh Đường giẫm lên đôi guốc mộc, bước trên hành lang trôi nổi bằng bạch ngọc, vạt áo lỏng lẻo chạy về phía Tần Di.
Khi Tần Di nhìn thấy đôi guốc mộc Thẩm Thanh Đường đang đi, hắn cau mày, lập tức trầm giọng nói: "Chậm lại, đừng chạy nhanh như vậy!"
Dứt lời, hắn cũng bay về phía cậu.
Hai người gặp nhau ở giữa hành lang lơ lửng, Thẩm Thanh Đường lao tới, được Tần Di ôm vào lòng.
Trên mặt thoang thoảng hương thơm, Tần Di lúc này ôm lấy thân thể mềm mại của Thẩm Thanh Đường, lẳng lặng xoay người hai vòng mới đặt cậu xuống.
Lúc này Tần Di mới phát hiện Thẩm Thanh Đường vừa tắm xong, đầu tóc còn ẩm ướt, cúi đầu nhìn thì thấy đôi chân ngọc ngà của cậu đang giẫm lên đôi guốc mộc nhẵn bóng, trên đó còn dính vài vệt nước ướt sũng, mấy ngón chân đã bị đông lạnh đến ửng đỏ.
Trái tim Tần Di chùng xuống, Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp nắm lấy tay hắn, hắn tức thì đã ôm cậu lên nhanh chóng đi vào trong phòng.
Thẩm Thanh Đường lúc đầu hơi giật mình, nhưng sau khi cảm nhận được tâm tình của Tần Di, cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vùi đầu vào trong lòng Tần Di.
· ·
Trong phòng đốt lên một cái lò than nhỏ, lập tức trở nên ấm áp.
Lúc này Thẩm Thanh Đường đang nằm trên đầu gối của Tần Di, gối lên một chiếc khăn trắng mềm mại, trong tay Tần Di còn cầm một chiếc khăn khô khác, cẩn thận lau mái tóc đen còn ướt của Thẩm Thanh Đường.
Tóc của Thẩm Thanh Đường rất đẹp, đen bóng mượt mà, cầm trên tay vừa mềm vừa mượt, không hề bị sơ rối hay chẻ ngọn.
Vừa lau tóc cho Thẩm Thanh Đường, Tần Di vừa trầm giọng quở trách Thẩm Thanh Đường: "Nơi em ở đã gần nước, độ ẩm vốn rất cao, em tắm xong còn không chịu lau khô người, muốn bị cảm lạnh lắm sao?"
Thẩm Thanh Đường nằm ở trong lòng Tần Di, trên khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng hiện lên ý cười, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Em biết mà, chẳng phải tại em vội đi gặp chàng sao?"
Tần Di:...
Cuối cùng, Tần Di nhắm mắt lại nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
"Vâng ạ." Giọng Thẩm Thanh Đường cực kỳ nhỏ nhẹ, cứ luôn thích làm nũng như vậy.
Tần Di biết rõ tính tình của Thẩm Thanh Đường, nhưng hắn không nỡ nặng lời với cậu.
Sau này ngẫm lại, Thẩm Thanh Đường luôn cực kỳ tỉnh táo trong những chuyện trọng đại, nhưng trong những chuyện nhỏ nhặt này, cậu lại giống như một đứa trẻ.
Cũng được thôi, giống thì cứ giống đi.
Nếu thật sự là một người hoàn hảo vô khuyết, hắn sẽ không được như bây giờ mỗi ngày đều phải bận lòng, luyến tiếc không nỡ buông tay.
Rất nhanh, Tần Di đã lau khô tóc cho Thẩm Thanh Đường, lúc này đang định đặt chiếc khăn ướt sang một bên, đột nhiên hắn nhíu mày, đưa chiếc khăn lên chóp mũi ngửi.
Sau khi ngửi xong, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Vừa rồi Thẩm Thanh Đường còn đang buồn bực tự hỏi, chẳng lẽ cỏ Hàn Xá này vô dụng sao?
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường biết nó có tác dụng rồi.
Nhưng cậu vẫn giả bộ cái gì cũng không biết, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tần Di, thỏ thẻ: "Lan Đình làm sao vậy?"
Tần Di lấy lại tinh thần, cau mày ném chiếc khăn tay đi, hỏi: "Em mới vừa đi phối mấy thứ ta nói với em sao?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu, điềm nhiên như không nói: "Vâng ạ, chính là lúc em đang tìm cỏ Hàn Xá thì tủ thuốc bị hỏng, cỏ văng khắp người em, nên em mới đi tắm."
Tần Di:...
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường cảm thấy cánh tay Tần Di đang ôm mình có chút cứng lại, cả người giống như trở nên kiêng dè.
Ngay sau đó, Tần Di bình tĩnh đỡ Thẩm Thanh Đường dậy, nói: "Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác ta lại đến gặp em."
Thẩm Thanh Đường không ngờ lại có kết quả như vậy, cậu chợt giật mình, sau đó chậm rãi nhíu mày.
Nhưng Tần Di thực sự muốn rời đi.
Thậm chí còn có ý định bỏ của chạy lấy người.
Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể giữ chặt Tần Di, nói: "Lan Đình ở bên em thêm một lát nữa đi."
Tần Di:...
Dằn xé hồi lâu, Tần Di hồn nhiên không biết mình bị người yêu gài bẫy, chỉ có thể âm thầm thở dài: "Vậy em lên giường nằm đi, ta ngồi ở bên giường với em một lát, có được không?"
Tuy rằng mục đích vẫn chưa đạt được, nhưng người ở lại cũng tốt rồi, Thẩm Thanh Đường miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng tức khắc, cậu lại ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng trong sáng thuần khiết với Tần Di: "Lan Đình bế em lên giường đi."
Trong lòng Tần Di thật sự không muốn đồng ý.
Nhưng nhìn gương mặt mềm mại trắng nõn giống như hoa quỳnh của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không đành lòng từ chối.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi người nhẹ nhàng bế Thẩm Thanh Đường lên.
Chỉ là tư thế có chút kỳ quái, cơ bắp cả người hắn cũng căng chặt, càng khoa trương hơn chính là hắn còn đang nín thở.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy, khóe môi hơi cong lên, trái lại còn dựa vào trong ngực Tần Di, dụi dụi mấy cái, chủ động vươn cánh tay trắng mịn ôm lấy cổ Tần Di.
Tần Di:...
Hắn thực sự rất khó chịu.
Cỏ Hàn Xá có tác dụng với tất cả yêu thú, nên cũng có tác dụng với hắn.
Tuy đã nín thở, nhưng mùi hương vẫn cứ quanh quẩn, bấy giờ Tần Di đã cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, rã rời, sắp không thể khống chế bản thân.
Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là, cỏ Hàn Xá cũng không phải là mê dược, chẳng qua chỉ khiến cho yêu thú toàn thân mềm nhũn, giống như rơi vào trong tầng mây mà thôi.
Sau đó không khống chế được mà làm ra mấy chuyện hỗn loạn.
Cũng giống như người say rượu vậy.
Đáng tiếc, Tần Di không biết mình sẽ làm ra chuyện hỗn loạn gì, nhưng hắn biết, bản thân mình sắp mất khống chế rồi.
Hối hận, cũng chỉ có hối hận.
Nếu biết trước, hắn đã không bảo Thẩm Thanh Đường dùng loại cỏ Hàn Xá này rồi.
Còn Thẩm Thanh Đường lúc này cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể Tần Di, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Tần Di luôn thận trọng tự chủ, rất ít khi mất bình tĩnh trước mặt cậu, một lần thất thố duy nhất chính là lần bị say rượu hồi đó.
Nhưng trải nghiệm lần đó thực sự là hỏng bét.
Không biết tác dụng của cỏ Hàn Xá này có gì khác không?
Cuối cùng, Tần Di đi đến bên giường, sau khi khó nhọc đặt Thẩm Thanh Đường xuống, giống như chạy trốn mà muốn nép người sang một bên.
Nhưng cố tình lúc này Thẩm Thanh Đường lại nắm tay hắn, cậu rướn người về phía trước, không cho phép hắn từ chối.
Một nụ hôn vô cùng mềm mại và ẩm ướt được đặt lên khóe môi hắn.
Tương tự như vậy, nó cũng mang theo hương thơm nồng nàn của cỏ Hàn Xá.
Đồng tử Tần Di đột nhiên co rụt lại, sau đó toàn thân không tự chủ được mà mềm nhũn từng chút một.