Chương 27: Ta không có sở thích nhốt đạo lữ...
: Ta không có sở thích nhốt đạo lữ, cũng không có đam mê giết nhạc phụ để chứng Đạo.
Nhưng ba người trong động phủ không biết chuyện gì, nghe thấy tiếng nổ, nhìn thấy lửa và khói dày đặc bốc lên ngoài động, họ còn tưởng rằng Mộ gia đến giết cả bọn.
Tần Di đứng dậy ngay lập tức, đầu tiên bảo vệ Thẩm Thanh Đường ở phía sau lưng, sau đó hỏi Mộ Phi: "Tiểu Phi, tất cả các cấm chế ở cổng trước đã hạ hết chưa?"
Mộ Phi đáp: "Hạ hết rồi!"
Tần Di hơi an tâm, lúc này nhắm mắt lại, dùng linh thức nhìn ra bên ngoài, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Có một người Luyện Khí tầng chín và một người Luyện Khí tầng năm."
Mộ Phi cau mày: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Tần Di trong mắt lặng lẽ lóe lên hàn quang, lập tức đưa ra quyết định.
Lúc này, hắn bế Thẩm Thanh Đường lên, sau đó nói với Mộ Phi: "Đệ đợi ta ở đây, ta sẽ quay lại ngay."
Nói xong, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, sải bước đi về phía mật thất.
Thẩm Thanh Đường nhạy bén, suy đoán một chút liền biết Tần Di muốn làm gì, lúc này cậu không khỏi siết chặt tay Tần Di, lo lắng nói: "Lan Đình, nếu phòng ngự trong động đã đủ rồi, nếu không nắm chắc phần thắng, không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng, em không muốn chàng bị thương."
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, ánh mắt Tần Di tối sầm lại, cuối cùng áp chế sát khí thoáng qua, trầm giọng nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Tần Di, Thẩm Thanh Đường rất phiền não và khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không thuyết phục hắn nữa.
Thật ra Thẩm Thanh Đường không lo lắng Tần Di sẽ giết người, cậu chỉ lo Tần Di sẽ bị thương.
Lúc này Hoàng Kim Thảo thượng phẩm vừa mới trưởng thành, Thẩm gia cũng chưa có người qua đây, một khi hai người kia xông vào động, nếu muốn Hoàng Kim Thảo thượng phẩm không bị phát hiện, Tần Di chỉ có thể nhỏ cỏ nhổ tận gốc.
Nhưng đối phương... một người là Luyện Khí tầng chín, còn một người Luyện Khí tầng năm.
Muốn hạ gục cùng lúc hai người thực sự rất khó.
Mà cậu, lại chẳng thể giúp được gì.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường không muốn vì sự yếu ớt của mình mà giữ chân Tần Di lại, nên cậu kiên định gật đầu nói: "Em tin chàng."
Tần Di hiếm thấy nở nụ cười nhẹ: "Yên tâm đi, phu quân của em không có vô dụng như vậy."
Chỉ là một Luyện Khí tầng chín mà thôi.
Lần trước là do sơ xuất, bột phấn cuồng bạo dẫn đến vết thương cũ của hắn, khiến hắn thua lão thất phu của Mộ gia, hiện tại hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao... giết một Luyện Khí tầng chín cũng không thành vấn đề.
Về phần người còn lại, cứ để cho Mộ Phi xử lý.
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Di, lại nghĩ tới cảnh tượng ở trong sách Tần Di dùng tu vi Hóa Thần của mình để đấu với năm vị đại đế, trong lòng dần dần bình ổn lại.
Đúng vậy, cậu nên tin tưởng Tần Di.
Sau khi vào mật thất, Tần Di nhẹ nhàng đặt Thẩm Thanh Đường xuống, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường mím môi, đột nhiên kéo Tần Di lại.
Tần Di quay đầu lại, hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Thẩm Thanh Đường cúi đầu lấy ra một thứ từ trong nhẫn trữ vật, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Tần Di.
Một vật đen kịt thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng nếu người ở thời hiện đại nhìn thấy sẽ rất kinh ngạc — đây chẳng phải là súng kíp sao?
Tần Di đương nhiên không biết súng kíp, nhưng dựa vào hình dáng của nó, đại khái cũng biết là binh khí.
Chỉ là, vũ khí này hình như cũng không phải linh khí, không có linh lực, chỉ được rèn ra từ sắt bình thường, có hình dáng kỳ dị.
Nhìn một màn như vậy, Tần Di mím môi, thần sắc kỳ quái.
Nhưng Thẩm Thanh Đường kiên quyết nói: "Lan Đình, cầm lấy cái này, nếu không chống cự được thì cứ nhắm nó vào đối phương, ấn vào vị trí này, có thể bắn ra bom lửa, uy lực cực lớn, chắc đủ cứu mạng chàng rồi."
Nghe Thẩm Thanh Đường miêu tả, Tần Di khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lấy.
Tần Di đã nhìn thấy khả năng trồng Hoàng Kim Thảo thượng phẩm của Thẩm Thanh Đường, vì vậy Tần Di không nghi ngờ năng lực của cậu, nhưng bản thân Tần Di có một con át chủ bài, hắn không nhất thiết phải cần đến thứ này để giết chết Luyện Khí tầng chín.
Nhưng Tần Di không nói gì, chỉ cầm lấy.
Thẩm Thanh Đường nhìn biểu tình của Tần Di, cũng không nhiều lời, nhưng ngay lúc Tần Di vừa định quay người đi ra khỏi mật thất, liền tiến tới hôn nhẹ lên má Tần Di.
Với giọng hơi ngượng ngùng nhưng vô cùng chắc nịch và nhỏ nhẹ, cậu thì thầm: "Phu quân cố lên".
Tần Di toàn thân đột nhiên căng thẳng, sau đó khóe môi hơi cong lên, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Không biết có phải Thẩm Thanh Đường ảo giác hay không, khoảnh khắc cửa mật thất đóng lại, cậu luôn cảm thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tần Di như bùng lên một chút hồng quang, hướng về phía ánh sáng, giống như một vị tướng bách chiến bách thắng sắp ra trận.
• •
Bên ngoài mật thất mà Thẩm Thanh Đường không thể nhìn thấy, cơ thể Tần Di bốc lên nghi ngút huyết khí, trông thực sự giống ánh sáng đỏ.
Lúc này, đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di đã biến thành đỏ tươi, con ngươi cũng biến thành thẳng đứng như dã thú, làn da dưới mặt nạ lặng lẽ hơi biến đổi, lộ ra những đường vân màu vàng nhạt, nhưng chiếc mặt nạ đã che giấu đi nửa khuôn mặt của Tần Di, nếu không nhìn kỹ, từ xa sẽ không thấy được.
Chỉ cảm thấy Tần Di cả người tràn ngập huyết khí và sát khí, thực sự trông giống như một kẻ tu luyện tà pháp.
Mộ Phi đang lo lắng canh giữ bên ngoài, nhưng vừa nhìn thấy Tần Di đi ra, y lập tức lấy lại tinh thần.
Lúc này Tần Di mặt vô biểu tình lặng lẽ đi về phía trước, Mộ Phi vội vàng tiến lên hỏi: "Tần đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?"
Tần Di trong mắt xẹt qua một tia sát ý, hắn cười lạnh nói: "Đi giết người."
Mộ Phi sửng sốt chốc lát, lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức cuồng bạo, la lên: "Đi, đi, bộ tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm hả!"
• •
Ngoài cửa
Thẩm Đình tung ra nhiều tia sét, nhưng không thể dẫn dụ được Tần Di và Mộ Phi, vì vậy ông không khỏi có chút sốt ruột.
"Hai tên nhóc này làm rùa rụt cổ à? Động phủ của mình cũng sắp bị đốt tới nơi rồi, chúng nó vẫn trốn trong đó chưa chịu ra."
Thẩm Thanh Ngạn ở một bên có chút bất đắc dĩ, do dự một chút, nhìn về phía cửa đá đóng chặt, thấp giọng nói: "Phụ thân, lấy tu vi của người, bọn họ chắc là đang sợ hãi, chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác không? Thật sự không thể phá cửa xông vào sao?"
Thẩm Đình hừ lạnh một tiếng: "Đúng là xúi quẩy!"
Thẩm Thanh Ngạn giật mình, suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng không dám cười, chỉ có thể nín nhịn.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa đá của động phủ Tần Di đang được đóng chặt vậy mà ầm ầm mở ra từ bên trong.
Hơn nữa, cửa đá mở toang, một bộ tư thế chào đón khách, có vẻ như không hề đem Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn để vào mắt.
Tần Di và Mộ Phi cứ thế bước ra ngoài.
Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn nhìn nhau, bọn họ không nói nữa, mà nhảy lên chia nhau tấn công Tần Di và Mộ Phi!
Ngay khi Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn ra tay, Tần Di không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Mộ Phi trong nháy mắt nhận ra hành động của Thẩm Thanh Ngạn, vẻ mặt của y đột nhiên trở nên cực kỳ quái gở.
Nhưng vào lúc này, Mộ Phi không dám xác định người đó là ai, với tâm lý thà giết nhầm chứ không bỏ sót, Mộ Phi vẫn bước ra nghênh chiến.
Sau vài lần đối đầu trực diện, cả bốn người đều có chút giật mình.
Thẩm Đình xuất thân thế gia, không giống như Trần Nhạc người dựa vào việc luyện thú để đầu cơ trục lợi, ông ấy có một nền tảng tu vi vững chắc, tấn công lẫn phòng thủ đều tốt. Đối đầu với Tần Di, ngay cả Tần Di trong lúc nhất thời cũng không thể áp chế Thẩm Đình bằng "năng lực đặc biệt" được.
Mà Thẩm Đình lại càng khó hiểu - Tần Di, một tán tu Luyện Khí tầng bảy, vậy mà vừa ra tay đã có thể đánh ngang ngửa với ông, với lại trên người Tần Di có một cỗ huyết khí kỳ lạ, chẳng lẽ Tần Di thực sự là tà tu sao?
Về phần Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn... họ càng đánh thì càng thấy quen mắt, càng đánh càng cảm thấy đã từng gặp nhau.
Mộ Phi nhìn Thẩm Thanh Ngạn với ánh mắt nghi ngờ gần như xuyên thủng Thẩm Thanh Ngạn, khiến Thẩm Thanh Ngạn gần như xấu hổ mà tiếp tục tấn công.
Cuối cùng, Tần Di là người đầu tiên thay đổi cục diện.
Thấy mình hồi lâu không tấn công được, Tần Di trong lòng nóng nảy, nghĩ đến vũ khí kỳ lạ mà Thẩm Thanh Đường đưa cho mình, liền lấy ra nhắm vào ngực Thẩm Đình!
Thẩm Đình chưa từng thấy vũ khí như súng, thấy Tần Di lấy ra, hơi chần chừ.
Nhưng cảm nhận được trên súng không có linh khí, Thẩm Đình không do dự nữa, đột nhiên giơ tay chộp lấy Tần Di! Muốn bắt Tần Di!
Một tiếng nổ trầm đục phát ra giữa hai người họ.
Thẩm Đình không kịp đề phòng bị lực bắn phá cường đại hất bay ra ngoài, đâm sầm vào khu rừng cách đó không xa.
Thấy tình thế thay đổi, Thẩm Thanh Ngạn cũng biến sắc mặt, theo bản năng rít lên một tiếng: "Phụ thân!"
Ngay khi Thẩm Thanh Ngạn la lên "Phụ thân", biểu cảm của Tần Di và Mộ Phi đồng thời thay đổi.
Họ không nhận ra giọng nói của người khác, nhưng họ nhận ra giọng của Thẩm Thanh Ngạn.
Mà Thẩm Thanh Ngạn cũng sợ Tần Di cùng Mộ Phi lại ra tay, nóng lòng dứt khoát xé bỏ khăn che mặt hướng về phía hai người bọn họ: "Người một nhà, người một nhà! Đừng động thủ nữa! "
Tần Di:...
Mộ Phi:!!!
Khá lắm người huynh đệ, thực sự chỉ có thể nói như vậy.
Cuối cùng, Tần Di chỉ có thể im lặng dừng lại, nhưng hắn cũng không có tiến lên, mà đứng ở cách đó không xa, thần sắc cổ quái nhíu mày.
Mộ Phi với vẻ mặt méo mó nhìn Thẩm Thanh Ngạn loạng choạng đi vào trong rừng, đỡ Thẩm Đình ra ngoài.
Khi Thẩm Đình đi ra, ông phun ra một ngụm máu, sau đó nhìn Tần Di với vẻ mặt u ám nói: "Khá lắm nhóc con, tu vi không tồi, tà môn ngoại đạo cũng học không ít."
Kỳ thực, Tần Di vừa rồi đã dùng linh thức kiểm tra, hơi thở của Thẩm Đình vẫn dồi dào, hẳn là không bị thương nặng, lúc này mới không kiêu ngạo cũng không tự ti lạnh nhạt nói: "Đa tạ nhạc phụ khen ngợi, chỉ là tiểu tế không biết nhạc phụ và huynh trưởng có thói quen đêm khuya đến tìm người thi thố, nhất thời sơ suất, chiêu đãi không chu toàn."
Tần Di trước giờ tính cách đã lạnh lùng lập dị, khi đối mặt với Thẩm Thanh Đường đã là mặt dịu dàng nhất hắn có thể rồi.
Mặc dù Thẩm Đình là cha của Thẩm Thanh Đường, theo lẽ thường nên cho ông ấy chút thể diện, nhưng việc Thẩm Đình làm lần này, thực sự khiến hắn có chút không muốn nể mặt.
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Đình giận tái mặt, thế nhưng việc này quả thực là ông đuối lý.
Nghiến răng nghiến lợi một hồi, Thẩm Đình tức giận nói: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện với nhạc phụ sao? Đường nhi đâu? Hai người các ngươi nhốt nó ở đâu rồi?!"
Tần Di nhìn thoáng qua Thẩm Đình, ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Xin nhạc phụ yên tâm, Thanh Đường không có việc gì."
"Vừa rồi ta hành động vội vàng, không nhận ra ngài."
"Ta không có sở thích nhốt đạo lữ, cũng không có đam mê giết nhạc phụ để chứng Đạo, ngài không cần phải khảo nghiệm ta như vậy."
Thẩm Đình bị nhắc đến:...
Nhưng ba người trong động phủ không biết chuyện gì, nghe thấy tiếng nổ, nhìn thấy lửa và khói dày đặc bốc lên ngoài động, họ còn tưởng rằng Mộ gia đến giết cả bọn.
Tần Di đứng dậy ngay lập tức, đầu tiên bảo vệ Thẩm Thanh Đường ở phía sau lưng, sau đó hỏi Mộ Phi: "Tiểu Phi, tất cả các cấm chế ở cổng trước đã hạ hết chưa?"
Mộ Phi đáp: "Hạ hết rồi!"
Tần Di hơi an tâm, lúc này nhắm mắt lại, dùng linh thức nhìn ra bên ngoài, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Có một người Luyện Khí tầng chín và một người Luyện Khí tầng năm."
Mộ Phi cau mày: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Tần Di trong mắt lặng lẽ lóe lên hàn quang, lập tức đưa ra quyết định.
Lúc này, hắn bế Thẩm Thanh Đường lên, sau đó nói với Mộ Phi: "Đệ đợi ta ở đây, ta sẽ quay lại ngay."
Nói xong, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, sải bước đi về phía mật thất.
Thẩm Thanh Đường nhạy bén, suy đoán một chút liền biết Tần Di muốn làm gì, lúc này cậu không khỏi siết chặt tay Tần Di, lo lắng nói: "Lan Đình, nếu phòng ngự trong động đã đủ rồi, nếu không nắm chắc phần thắng, không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng, em không muốn chàng bị thương."
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, ánh mắt Tần Di tối sầm lại, cuối cùng áp chế sát khí thoáng qua, trầm giọng nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Tần Di, Thẩm Thanh Đường rất phiền não và khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không thuyết phục hắn nữa.
Thật ra Thẩm Thanh Đường không lo lắng Tần Di sẽ giết người, cậu chỉ lo Tần Di sẽ bị thương.
Lúc này Hoàng Kim Thảo thượng phẩm vừa mới trưởng thành, Thẩm gia cũng chưa có người qua đây, một khi hai người kia xông vào động, nếu muốn Hoàng Kim Thảo thượng phẩm không bị phát hiện, Tần Di chỉ có thể nhỏ cỏ nhổ tận gốc.
Nhưng đối phương... một người là Luyện Khí tầng chín, còn một người Luyện Khí tầng năm.
Muốn hạ gục cùng lúc hai người thực sự rất khó.
Mà cậu, lại chẳng thể giúp được gì.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường không muốn vì sự yếu ớt của mình mà giữ chân Tần Di lại, nên cậu kiên định gật đầu nói: "Em tin chàng."
Tần Di hiếm thấy nở nụ cười nhẹ: "Yên tâm đi, phu quân của em không có vô dụng như vậy."
Chỉ là một Luyện Khí tầng chín mà thôi.
Lần trước là do sơ xuất, bột phấn cuồng bạo dẫn đến vết thương cũ của hắn, khiến hắn thua lão thất phu của Mộ gia, hiện tại hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao... giết một Luyện Khí tầng chín cũng không thành vấn đề.
Về phần người còn lại, cứ để cho Mộ Phi xử lý.
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Di, lại nghĩ tới cảnh tượng ở trong sách Tần Di dùng tu vi Hóa Thần của mình để đấu với năm vị đại đế, trong lòng dần dần bình ổn lại.
Đúng vậy, cậu nên tin tưởng Tần Di.
Sau khi vào mật thất, Tần Di nhẹ nhàng đặt Thẩm Thanh Đường xuống, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường mím môi, đột nhiên kéo Tần Di lại.
Tần Di quay đầu lại, hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Thẩm Thanh Đường cúi đầu lấy ra một thứ từ trong nhẫn trữ vật, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Tần Di.
Một vật đen kịt thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng nếu người ở thời hiện đại nhìn thấy sẽ rất kinh ngạc — đây chẳng phải là súng kíp sao?
Tần Di đương nhiên không biết súng kíp, nhưng dựa vào hình dáng của nó, đại khái cũng biết là binh khí.
Chỉ là, vũ khí này hình như cũng không phải linh khí, không có linh lực, chỉ được rèn ra từ sắt bình thường, có hình dáng kỳ dị.
Nhìn một màn như vậy, Tần Di mím môi, thần sắc kỳ quái.
Nhưng Thẩm Thanh Đường kiên quyết nói: "Lan Đình, cầm lấy cái này, nếu không chống cự được thì cứ nhắm nó vào đối phương, ấn vào vị trí này, có thể bắn ra bom lửa, uy lực cực lớn, chắc đủ cứu mạng chàng rồi."
Nghe Thẩm Thanh Đường miêu tả, Tần Di khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lấy.
Tần Di đã nhìn thấy khả năng trồng Hoàng Kim Thảo thượng phẩm của Thẩm Thanh Đường, vì vậy Tần Di không nghi ngờ năng lực của cậu, nhưng bản thân Tần Di có một con át chủ bài, hắn không nhất thiết phải cần đến thứ này để giết chết Luyện Khí tầng chín.
Nhưng Tần Di không nói gì, chỉ cầm lấy.
Thẩm Thanh Đường nhìn biểu tình của Tần Di, cũng không nhiều lời, nhưng ngay lúc Tần Di vừa định quay người đi ra khỏi mật thất, liền tiến tới hôn nhẹ lên má Tần Di.
Với giọng hơi ngượng ngùng nhưng vô cùng chắc nịch và nhỏ nhẹ, cậu thì thầm: "Phu quân cố lên".
Tần Di toàn thân đột nhiên căng thẳng, sau đó khóe môi hơi cong lên, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Không biết có phải Thẩm Thanh Đường ảo giác hay không, khoảnh khắc cửa mật thất đóng lại, cậu luôn cảm thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tần Di như bùng lên một chút hồng quang, hướng về phía ánh sáng, giống như một vị tướng bách chiến bách thắng sắp ra trận.
• •
Bên ngoài mật thất mà Thẩm Thanh Đường không thể nhìn thấy, cơ thể Tần Di bốc lên nghi ngút huyết khí, trông thực sự giống ánh sáng đỏ.
Lúc này, đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di đã biến thành đỏ tươi, con ngươi cũng biến thành thẳng đứng như dã thú, làn da dưới mặt nạ lặng lẽ hơi biến đổi, lộ ra những đường vân màu vàng nhạt, nhưng chiếc mặt nạ đã che giấu đi nửa khuôn mặt của Tần Di, nếu không nhìn kỹ, từ xa sẽ không thấy được.
Chỉ cảm thấy Tần Di cả người tràn ngập huyết khí và sát khí, thực sự trông giống như một kẻ tu luyện tà pháp.
Mộ Phi đang lo lắng canh giữ bên ngoài, nhưng vừa nhìn thấy Tần Di đi ra, y lập tức lấy lại tinh thần.
Lúc này Tần Di mặt vô biểu tình lặng lẽ đi về phía trước, Mộ Phi vội vàng tiến lên hỏi: "Tần đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?"
Tần Di trong mắt xẹt qua một tia sát ý, hắn cười lạnh nói: "Đi giết người."
Mộ Phi sửng sốt chốc lát, lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức cuồng bạo, la lên: "Đi, đi, bộ tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm hả!"
• •
Ngoài cửa
Thẩm Đình tung ra nhiều tia sét, nhưng không thể dẫn dụ được Tần Di và Mộ Phi, vì vậy ông không khỏi có chút sốt ruột.
"Hai tên nhóc này làm rùa rụt cổ à? Động phủ của mình cũng sắp bị đốt tới nơi rồi, chúng nó vẫn trốn trong đó chưa chịu ra."
Thẩm Thanh Ngạn ở một bên có chút bất đắc dĩ, do dự một chút, nhìn về phía cửa đá đóng chặt, thấp giọng nói: "Phụ thân, lấy tu vi của người, bọn họ chắc là đang sợ hãi, chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác không? Thật sự không thể phá cửa xông vào sao?"
Thẩm Đình hừ lạnh một tiếng: "Đúng là xúi quẩy!"
Thẩm Thanh Ngạn giật mình, suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng không dám cười, chỉ có thể nín nhịn.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa đá của động phủ Tần Di đang được đóng chặt vậy mà ầm ầm mở ra từ bên trong.
Hơn nữa, cửa đá mở toang, một bộ tư thế chào đón khách, có vẻ như không hề đem Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn để vào mắt.
Tần Di và Mộ Phi cứ thế bước ra ngoài.
Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn nhìn nhau, bọn họ không nói nữa, mà nhảy lên chia nhau tấn công Tần Di và Mộ Phi!
Ngay khi Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn ra tay, Tần Di không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Mộ Phi trong nháy mắt nhận ra hành động của Thẩm Thanh Ngạn, vẻ mặt của y đột nhiên trở nên cực kỳ quái gở.
Nhưng vào lúc này, Mộ Phi không dám xác định người đó là ai, với tâm lý thà giết nhầm chứ không bỏ sót, Mộ Phi vẫn bước ra nghênh chiến.
Sau vài lần đối đầu trực diện, cả bốn người đều có chút giật mình.
Thẩm Đình xuất thân thế gia, không giống như Trần Nhạc người dựa vào việc luyện thú để đầu cơ trục lợi, ông ấy có một nền tảng tu vi vững chắc, tấn công lẫn phòng thủ đều tốt. Đối đầu với Tần Di, ngay cả Tần Di trong lúc nhất thời cũng không thể áp chế Thẩm Đình bằng "năng lực đặc biệt" được.
Mà Thẩm Đình lại càng khó hiểu - Tần Di, một tán tu Luyện Khí tầng bảy, vậy mà vừa ra tay đã có thể đánh ngang ngửa với ông, với lại trên người Tần Di có một cỗ huyết khí kỳ lạ, chẳng lẽ Tần Di thực sự là tà tu sao?
Về phần Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn... họ càng đánh thì càng thấy quen mắt, càng đánh càng cảm thấy đã từng gặp nhau.
Mộ Phi nhìn Thẩm Thanh Ngạn với ánh mắt nghi ngờ gần như xuyên thủng Thẩm Thanh Ngạn, khiến Thẩm Thanh Ngạn gần như xấu hổ mà tiếp tục tấn công.
Cuối cùng, Tần Di là người đầu tiên thay đổi cục diện.
Thấy mình hồi lâu không tấn công được, Tần Di trong lòng nóng nảy, nghĩ đến vũ khí kỳ lạ mà Thẩm Thanh Đường đưa cho mình, liền lấy ra nhắm vào ngực Thẩm Đình!
Thẩm Đình chưa từng thấy vũ khí như súng, thấy Tần Di lấy ra, hơi chần chừ.
Nhưng cảm nhận được trên súng không có linh khí, Thẩm Đình không do dự nữa, đột nhiên giơ tay chộp lấy Tần Di! Muốn bắt Tần Di!
Một tiếng nổ trầm đục phát ra giữa hai người họ.
Thẩm Đình không kịp đề phòng bị lực bắn phá cường đại hất bay ra ngoài, đâm sầm vào khu rừng cách đó không xa.
Thấy tình thế thay đổi, Thẩm Thanh Ngạn cũng biến sắc mặt, theo bản năng rít lên một tiếng: "Phụ thân!"
Ngay khi Thẩm Thanh Ngạn la lên "Phụ thân", biểu cảm của Tần Di và Mộ Phi đồng thời thay đổi.
Họ không nhận ra giọng nói của người khác, nhưng họ nhận ra giọng của Thẩm Thanh Ngạn.
Mà Thẩm Thanh Ngạn cũng sợ Tần Di cùng Mộ Phi lại ra tay, nóng lòng dứt khoát xé bỏ khăn che mặt hướng về phía hai người bọn họ: "Người một nhà, người một nhà! Đừng động thủ nữa! "
Tần Di:...
Mộ Phi:!!!
Khá lắm người huynh đệ, thực sự chỉ có thể nói như vậy.
Cuối cùng, Tần Di chỉ có thể im lặng dừng lại, nhưng hắn cũng không có tiến lên, mà đứng ở cách đó không xa, thần sắc cổ quái nhíu mày.
Mộ Phi với vẻ mặt méo mó nhìn Thẩm Thanh Ngạn loạng choạng đi vào trong rừng, đỡ Thẩm Đình ra ngoài.
Khi Thẩm Đình đi ra, ông phun ra một ngụm máu, sau đó nhìn Tần Di với vẻ mặt u ám nói: "Khá lắm nhóc con, tu vi không tồi, tà môn ngoại đạo cũng học không ít."
Kỳ thực, Tần Di vừa rồi đã dùng linh thức kiểm tra, hơi thở của Thẩm Đình vẫn dồi dào, hẳn là không bị thương nặng, lúc này mới không kiêu ngạo cũng không tự ti lạnh nhạt nói: "Đa tạ nhạc phụ khen ngợi, chỉ là tiểu tế không biết nhạc phụ và huynh trưởng có thói quen đêm khuya đến tìm người thi thố, nhất thời sơ suất, chiêu đãi không chu toàn."
Tần Di trước giờ tính cách đã lạnh lùng lập dị, khi đối mặt với Thẩm Thanh Đường đã là mặt dịu dàng nhất hắn có thể rồi.
Mặc dù Thẩm Đình là cha của Thẩm Thanh Đường, theo lẽ thường nên cho ông ấy chút thể diện, nhưng việc Thẩm Đình làm lần này, thực sự khiến hắn có chút không muốn nể mặt.
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Đình giận tái mặt, thế nhưng việc này quả thực là ông đuối lý.
Nghiến răng nghiến lợi một hồi, Thẩm Đình tức giận nói: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện với nhạc phụ sao? Đường nhi đâu? Hai người các ngươi nhốt nó ở đâu rồi?!"
Tần Di nhìn thoáng qua Thẩm Đình, ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Xin nhạc phụ yên tâm, Thanh Đường không có việc gì."
"Vừa rồi ta hành động vội vàng, không nhận ra ngài."
"Ta không có sở thích nhốt đạo lữ, cũng không có đam mê giết nhạc phụ để chứng Đạo, ngài không cần phải khảo nghiệm ta như vậy."
Thẩm Đình bị nhắc đến:...