Chương 21
Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Camera giám sát.
___
Bảo bối, anh đang theo dõi em đấy.
Giang Dư sững người, cứ nghĩ chỉ đơn giản là trò đùa dai của ai đó thôi, phản ứng đầu tiên là quay qua dò xét ba người còn lại trong xe, nhưng cả Đới Tử Minh và Tần Thịnh ngồi sau đều đang thảo luận về một tựa game Steam mới được phát hành gần đây, không ai cầm điện thoại, còn Giang Trĩ thì đang tập trung lái xe, nhận thấy em trai có chút không ổn liền thuận miệng hỏi, “Sao vậy Tiểu Bảo?”
“Không có gì ạ.” Giang Dư theo bản năng đáp lại anh, cúi đầu kéo dãy số lạ vào danh sách đen, thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi bản thân, “Gửi nhầm người thôi, gửi nhầm người thôi...”
Giang Dư tức khắc gửi một biểu tượng cảm xúc chú mèo ló đầu dò hỏi dễ thương vào khung chat của Trang Liễm, nhắm chừng vài giây sau, khung chat đã nảy lên dòng chữ nhỏ có nội dung “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, thế nhưng chờ cả mấy phút vẫn chưa thấy gửi qua.
Giang Dư nhắc nhở: Seen không rep là không tốt đâu nha bạn học Trang Liễm.
Thế là Trang Liễm nhắn lại:.
Giang Dư nhìn đăm đăm dấu chấm tròn nhỏ xíu kia, cảm giác như có thể tự mình tưởng tượng được khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm gì của Trang Liễm, tay cầm điện thoại không khỏi vui vẻ, bất an trong lòng liền bị xua tan hết.
Ngày thứ hai đầu tuần, Giang Dư quả nhiên đã thấy Trang Liễm ngồi ở cuối lớp. Trang Liễm nằm dài ra bàn học chợp mắt, mặt vùi sâu vào cánh tay, mấy lọn tóc đen rối vểnh lên, băng trắng trên đầu cũng đã được tháo xuống.
Tuy tiết tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, nhưng Giang Dư cũng không quấy rầy hắn, ngược lại là quay về chỗ ngồi của mình, móc ra mấy cuốn bài tập vật lý ném qua cho Đới Tử Minh.
Tần Thịnh chưa tới, Đới Tử Minh tự nhiên như ở nhà chiếm luôn chỗ ngồi của hắn, đưa tay mò trong hộc bàn một hồi lâu, cuối cùng mò được cuốn bài tập toán dang dở tuần trước Tần Thịnh chưa kịp làm xong, mặt đối mặt làm bài tập chung với Giang Dư.
“Ha ha mẹ nó.” Đới Tử Minh vuốt thẳng nếp giấy để lật sang trang mới, mệt mỏi thở dài, “Hai anh em ta cùng chung cảnh ngộ Tiểu Ngư nhỉ?”
Hai mắt Giang Dư chăm chú quan sát bài làm của Tần Thịnh, hai giây đã chép xong một hàng, nhỏ giọng nhắc hắn, “Chép nhanh đi, nói nhiều quá.”
Đới Tử Minh: “Ông ông ông...”
Ngày mưa hôm ấy là ngày Giang Dư nhận được tin nhắn nặc danh lần đầu tiên, bức ảnh chụp lén từ một góc độ được người kia gửi qua cậu vẫn nhớ rất rõ. Giang Dư có một trực giác không thể lí giải được, cậu cảm thấy hai tin nhắn nặc danh kia hẳn là được gửi đến từ cùng một người.
Giang Dư không định nói với Đới Tử Minh và Tần Thịnh việc cậu có ý định đến phòng điều khiển để kiểm tra lại camera vào kì nghỉ lớn sắp tới, nhưng trong lúc đang làm bài tập lại sực nhớ ra, vội vã nhắn tin hỏi Trang Liễm: Tôi định đến phòng điều khiển, cậu đi chung không?
Trang Liễm vẫn im lặng.
Giang Dư không kìm được quay lại nhìn Trang Liễm, ngờ đâu hắn vẫn duy trì tư thế như cũ, ngủ ngon ơi là ngon. Giang Dư có chút thất vọng, quay đầu về lại.
Gần sát giờ tự học buổi sáng mới thấy bóng dáng của Tần Thịnh, sau khi đuổi thành công Đới Tử Minh về chỗ ngồi, hầu hết bạn học trong lớp vẫn đang để quyển bài tập bên dưới sách tự học sáng, điên cuồng chép viết.
Sáng thứ hai phải chào cờ, Giang Dư vội vàng viết xuống chữ cuối, đóng nắp bút lại rồi xoa xoa xương ngón tay đau nhức, sau đó thuận tay ấn mở điện thoại lên, thấy tin nhắn hồi đáp Trang Liễm gửi qua từ mấy phút trước.
Trang Liễm:?
Giang Dư: Có chút việc cần kiểm tra camera giám sát.
Trang Liễm đã ngồi thẳng dậy, hắn ngồi phía cuối lớp, một bên tay đưa lên chống cằm, mắt liếc sang gáy sau của Giang Dư ngồi ở hàng trước, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên, hai mắt lập loè tia lửa lạnh lẽo bệnh hoạn.
Bảo bối thông minh nhỉ? Nhanh vậy đã phát hiện ra rồi đấy.
Trang Liễm: Được.
Chân Trang Liễm bị thương nên không cần tham gia các hoạt động giữa giờ, còn Giang Dư thử qua vô số cách mới lẻn ra ngoài được, nhanh chóng xách theo Trang Liễm đi đến phòng điều khiển.
Phòng điều khiển nằm trên lầu 3, Giang Dư tìm cớ nhờ giáo viên canh gác trong phòng điều khiển chỉnh lại ngày giờ hôm đó, giọng ngọt như ngậm đường nói, “Em cảm ơn thầy ạ.”
Trang Liễm đứng bên người Giang Dư hơi rũ mắt, thấy Giang Dư buông thõng tay xuống, lo lắng nhéo hai bên quần, sau đó mới bình tĩnh ngừng lại.
Giáo viên trực phòng điều khiển tuổi đã cao, đầu óc quay vòng bấm vào danh sách giám sát để tìm người trực ca ngày hôm đó, xui sao lại không tìm được gì.
“Để thầy cố nhớ lại thử… à đúng rồi, là thế này đây,” thầy giáo nói, “Trước hôm ấy trời mưa to quá nên tuyến dây giám sát của cả tòa đều cháy hết, tối hôm sau mới gấp gáp cho người đến sửa.”
“Được,” Giang Dư quay đầu nhìn Trang Liễm một cái, không giấu được vẻ thất vọng, “Em hiểu rồi, chúng em xin phép đi trước ạ. Làm phiền thầy quá.”
Thầy giáo xua tay, “Chuyện nhỏ ấy mà.”
Giang Dư và Trang Liễm lần lượt rời khỏi phòng điều khiển, đợi cho Trang Liễm ra tới, cậu mới hỏi hắn: “Tôi định xuống tầng dưới mua nước ở máy bán hàng tự động, cậu muốn đi chung không?”
Trang Liễm khẽ “Ừ” một tiếng.
Lúc này, khu dạy học không có một bóng người, hai người sóng vai nhau đi rất chậm rãi.
Một lát sau, Trang Liễm đột nhiên nói, “Hình như cậu có hơi không vui.”
Giang Dư “A” một tiếng, thầm nghĩ Trang Liễm quả thực rất nhạy bén.
Trang Liễm khẽ quay đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt cậu “Sao vậy?”
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Camera giám sát.
___
Bảo bối, anh đang theo dõi em đấy.
Giang Dư sững người, cứ nghĩ chỉ đơn giản là trò đùa dai của ai đó thôi, phản ứng đầu tiên là quay qua dò xét ba người còn lại trong xe, nhưng cả Đới Tử Minh và Tần Thịnh ngồi sau đều đang thảo luận về một tựa game Steam mới được phát hành gần đây, không ai cầm điện thoại, còn Giang Trĩ thì đang tập trung lái xe, nhận thấy em trai có chút không ổn liền thuận miệng hỏi, “Sao vậy Tiểu Bảo?”
“Không có gì ạ.” Giang Dư theo bản năng đáp lại anh, cúi đầu kéo dãy số lạ vào danh sách đen, thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi bản thân, “Gửi nhầm người thôi, gửi nhầm người thôi...”
Giang Dư tức khắc gửi một biểu tượng cảm xúc chú mèo ló đầu dò hỏi dễ thương vào khung chat của Trang Liễm, nhắm chừng vài giây sau, khung chat đã nảy lên dòng chữ nhỏ có nội dung “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, thế nhưng chờ cả mấy phút vẫn chưa thấy gửi qua.
Giang Dư nhắc nhở: Seen không rep là không tốt đâu nha bạn học Trang Liễm.
Thế là Trang Liễm nhắn lại:.
Giang Dư nhìn đăm đăm dấu chấm tròn nhỏ xíu kia, cảm giác như có thể tự mình tưởng tượng được khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm gì của Trang Liễm, tay cầm điện thoại không khỏi vui vẻ, bất an trong lòng liền bị xua tan hết.
Ngày thứ hai đầu tuần, Giang Dư quả nhiên đã thấy Trang Liễm ngồi ở cuối lớp. Trang Liễm nằm dài ra bàn học chợp mắt, mặt vùi sâu vào cánh tay, mấy lọn tóc đen rối vểnh lên, băng trắng trên đầu cũng đã được tháo xuống.
Tuy tiết tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, nhưng Giang Dư cũng không quấy rầy hắn, ngược lại là quay về chỗ ngồi của mình, móc ra mấy cuốn bài tập vật lý ném qua cho Đới Tử Minh.
Tần Thịnh chưa tới, Đới Tử Minh tự nhiên như ở nhà chiếm luôn chỗ ngồi của hắn, đưa tay mò trong hộc bàn một hồi lâu, cuối cùng mò được cuốn bài tập toán dang dở tuần trước Tần Thịnh chưa kịp làm xong, mặt đối mặt làm bài tập chung với Giang Dư.
“Ha ha mẹ nó.” Đới Tử Minh vuốt thẳng nếp giấy để lật sang trang mới, mệt mỏi thở dài, “Hai anh em ta cùng chung cảnh ngộ Tiểu Ngư nhỉ?”
Hai mắt Giang Dư chăm chú quan sát bài làm của Tần Thịnh, hai giây đã chép xong một hàng, nhỏ giọng nhắc hắn, “Chép nhanh đi, nói nhiều quá.”
Đới Tử Minh: “Ông ông ông...”
Ngày mưa hôm ấy là ngày Giang Dư nhận được tin nhắn nặc danh lần đầu tiên, bức ảnh chụp lén từ một góc độ được người kia gửi qua cậu vẫn nhớ rất rõ. Giang Dư có một trực giác không thể lí giải được, cậu cảm thấy hai tin nhắn nặc danh kia hẳn là được gửi đến từ cùng một người.
Giang Dư không định nói với Đới Tử Minh và Tần Thịnh việc cậu có ý định đến phòng điều khiển để kiểm tra lại camera vào kì nghỉ lớn sắp tới, nhưng trong lúc đang làm bài tập lại sực nhớ ra, vội vã nhắn tin hỏi Trang Liễm: Tôi định đến phòng điều khiển, cậu đi chung không?
Trang Liễm vẫn im lặng.
Giang Dư không kìm được quay lại nhìn Trang Liễm, ngờ đâu hắn vẫn duy trì tư thế như cũ, ngủ ngon ơi là ngon. Giang Dư có chút thất vọng, quay đầu về lại.
Gần sát giờ tự học buổi sáng mới thấy bóng dáng của Tần Thịnh, sau khi đuổi thành công Đới Tử Minh về chỗ ngồi, hầu hết bạn học trong lớp vẫn đang để quyển bài tập bên dưới sách tự học sáng, điên cuồng chép viết.
Sáng thứ hai phải chào cờ, Giang Dư vội vàng viết xuống chữ cuối, đóng nắp bút lại rồi xoa xoa xương ngón tay đau nhức, sau đó thuận tay ấn mở điện thoại lên, thấy tin nhắn hồi đáp Trang Liễm gửi qua từ mấy phút trước.
Trang Liễm:?
Giang Dư: Có chút việc cần kiểm tra camera giám sát.
Trang Liễm đã ngồi thẳng dậy, hắn ngồi phía cuối lớp, một bên tay đưa lên chống cằm, mắt liếc sang gáy sau của Giang Dư ngồi ở hàng trước, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên, hai mắt lập loè tia lửa lạnh lẽo bệnh hoạn.
Bảo bối thông minh nhỉ? Nhanh vậy đã phát hiện ra rồi đấy.
Trang Liễm: Được.
Chân Trang Liễm bị thương nên không cần tham gia các hoạt động giữa giờ, còn Giang Dư thử qua vô số cách mới lẻn ra ngoài được, nhanh chóng xách theo Trang Liễm đi đến phòng điều khiển.
Phòng điều khiển nằm trên lầu 3, Giang Dư tìm cớ nhờ giáo viên canh gác trong phòng điều khiển chỉnh lại ngày giờ hôm đó, giọng ngọt như ngậm đường nói, “Em cảm ơn thầy ạ.”
Trang Liễm đứng bên người Giang Dư hơi rũ mắt, thấy Giang Dư buông thõng tay xuống, lo lắng nhéo hai bên quần, sau đó mới bình tĩnh ngừng lại.
Giáo viên trực phòng điều khiển tuổi đã cao, đầu óc quay vòng bấm vào danh sách giám sát để tìm người trực ca ngày hôm đó, xui sao lại không tìm được gì.
“Để thầy cố nhớ lại thử… à đúng rồi, là thế này đây,” thầy giáo nói, “Trước hôm ấy trời mưa to quá nên tuyến dây giám sát của cả tòa đều cháy hết, tối hôm sau mới gấp gáp cho người đến sửa.”
“Được,” Giang Dư quay đầu nhìn Trang Liễm một cái, không giấu được vẻ thất vọng, “Em hiểu rồi, chúng em xin phép đi trước ạ. Làm phiền thầy quá.”
Thầy giáo xua tay, “Chuyện nhỏ ấy mà.”
Giang Dư và Trang Liễm lần lượt rời khỏi phòng điều khiển, đợi cho Trang Liễm ra tới, cậu mới hỏi hắn: “Tôi định xuống tầng dưới mua nước ở máy bán hàng tự động, cậu muốn đi chung không?”
Trang Liễm khẽ “Ừ” một tiếng.
Lúc này, khu dạy học không có một bóng người, hai người sóng vai nhau đi rất chậm rãi.
Một lát sau, Trang Liễm đột nhiên nói, “Hình như cậu có hơi không vui.”
Giang Dư “A” một tiếng, thầm nghĩ Trang Liễm quả thực rất nhạy bén.
Trang Liễm khẽ quay đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt cậu “Sao vậy?”