Chương 74
Có ai khổ như trợ lý Cao không chứ, vừa về đến nhà chưa kịp dùng cơm tối, lại phải đi làm việc tiếp, nhìn vẻ mặt hụt hẫng của cậu mà trông thật đáng thương…
Trong khi người ta cũng tan làm như cậu, thì được ra ngoài đi chơi, ăn uống cùng người yêu, còn cậu lại phải tranh thủ đi làm việc cho boss…
Kiếp này trợ lý Cao đã định sẵn sẽ không lấy vợ, ở vậy mà phục vụ cho boss…
Ngay lập tức Bạch Thiếu Thần liền đi sang phòng của Diệp Tuyết, mà cô ta vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ không thôi…
“Thiếu Thần anh vào đi…”
Diệp Tuyết cố ý để anh nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ, lúc mặt đồ ngủ mỏng manh của mình, mà không thèm lấy áo khoác mặc vào…
Bạch Thiếu Thần bước vào sau, cũng không đóng cửa lại mà mở toang rộng, bước đến chỗ ghế sofa ngồi xuống…
Ánh mắt chẳng màn nhìn đến Diệp Tuyết lấy một lần, mặc kệ cô ta đang ngồi trên giường, vẻ mặt đầy quyến rũ anh.
“Diệp Tuyết tôi đã tìm được nhà khác cho cô rồi, cô mau chóng thu dọn quần áo đi, xe đang đợi cô dưới nhà đấy…”
Mặc dù đang nói chuyện với Diệp Tuyết, nhưng ánh mắt Bạch Thiếu Thần vẫn nhìn ra cửa sổ…
Mà Diệp Tuyết sau khi nghe thấy Bạch Thiếu Thần muốn đuổi mình đi vào giờ này, thì không khỏi bất ngờ…
“Thiếu Thần anh định bảo em dọn đi vào giờ này sao…”
“Đúng vậy…”
“Nhưng bây giờ bên ngoài trời đã tối rồi, hay là để sáng mai có được không…”
Diệp Tuyết liền lấy lý do bây giờ trời đã tối, cô ta là con gái không thể ở bên ngoài một mình được…
“không được, nhà tôi đã tìm được chỗ em rồi, xe cùng đã đợi sẵn sàng ở dưới nhà, em mau thu dọn rồi đi đi…”
Bạch Thiếu Thần không muốn ở lại phòng này thêm một chút nào nữa cả, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh vô cùng khó chịu…
“Thiếu Thần… Thiếu Thần…”
Diệp Tuyết thấy anh đi ra khỏi phòng liền lên đứng dậy gọi anh lại, muốn dùng sự đáng thương của bản thân để kéo dài thời gian…
Nhưng Bạch Thiếu Thần lại mặc kệ Diệp Tuyết, đi đến phòng của Tưởng Gia Tuệ, muốn mở cửa bước vào, nhưng cánh cửa đã bị khoá chặt…
Bạch Thiếu Thần đành phải xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng mang lên mở cửa…
Mà ở bên trong lúc này, Tưởng Gia Tuệ phải vất vả lục lọi cả một lúc mới tìm thấy được dây thừng, cô liền buộc một đầu thật chắc vào lan can, còn một đầu thả xuống đất…
Sau khi nhìn thấy sợi dây đã chạm đến đất, cô mới yên tâm mà leo qua lan can để đu xuống dưới…
Nhưng mới vừa leo ra thì đã nghe thấy tiếng mở cửa, lại nghe thấy tiếng hét của Bạch Thiếu Thần khiến cô như bất động, muốn đu xuống cũng không được…
Vừa bước vào đã không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ đang trèo qua ban công, nghĩ rằng cô vì quá đau lòng nên muốn tự tử…
Trái tim Bạch Thiếu Thần như bị bóp chặt, anh liền hét lớn gọi cô…
“Tiểu Tuệ em đang làm cái gì vậy…”
“Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, em không được nghĩ quẩn như vậy…”
“Leo vào đây ngay cho anh…”
“Nếu em thật sự giận anh, ghét anh thì em cứ đánh cứ giết anh đi, nhưng xin em đừng tự làm hại bản thân mình như vậy có được không…”
Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ lại chẳng hiểu gì cả, chẳng lẽ Bạch Thiếu Thần vậy mà lại nghĩ cô muốn nhảy lầu sao…
“Anh ta nghĩ mình quan trọng đến vậy sao…”
Nhưng lúc này lại không thể nói rằng cô muốn trốn nhà đi được…
Sau đó Tưởng Gia Tuệ liền giấu sợi dây vào trong lùm hoa, liền giả vờ như mình vừa muốn nhảy lầu thật…
“Bạch Thiếu Thần anh là cái đồ khốn khiếp, sao lại không chịu nghe tôi giải thích chứ…”
“Mặc kệ anh tôi muốn nhảy lầu, không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn bị ảnh giam giữ nữa…”
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ nhảy, Bạch Thiếu Thần hoảng hốt mà quỳ xuống cầu xin cô dừng lại…<code> Phải biết rằng đầu gối của đàn ông không thể tùy tiện quỳ xuống, mà người nhà họ Bạch lại càng không... Gia tộc họ Bạch chỉ quỳ gối với bố mẹ, ông bà hoặc chỉ quỳ trước người mà họ xem như mạng sống của mình thôi.. Nếu như thật sự hôm nay Tưởng Gia Tuệ muốn tự tử, thì Bạch Thiếu Thần cũng nguyện nhảy theo cô... Bởi vì nếu Tưởng Gia Tuệ chết đi thì anh cũng không còn thiết sống nữa, có sống tiếp cũng chỉ như cái xác không hồn mà thôi... "*Tiểu Tuệ anh cầu xin em, em đừng nhảy xuống có được không*.." "*Anh cầu xin em mà, em muốn anh làm gì cũng được cả, nhưng đừng nhảy xuống đó có được không em*..." </code>Ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ cũng được phen kinh ngạc, Bạch Thiếu Thần vậy là lại quỳ xuống van xin cô, đúng là không thể tin được,
Cũng vì vậy mà xém chút không trụ vững được nữa mà ngã lầu thật rồi…<code>Thật may khi cô vừa kịp thời bám chặt vào lan can ban công, sau khi biết mình đã an toàn cô mới có thể thở phào một cái... Nhưng cô lại nghĩ ra một ý tưởng khác đầy táo bạo hơn, muốn dùng cách đau nhất để trả thù Bạch Thiếu Thần..</code>
Trong khi người ta cũng tan làm như cậu, thì được ra ngoài đi chơi, ăn uống cùng người yêu, còn cậu lại phải tranh thủ đi làm việc cho boss…
Kiếp này trợ lý Cao đã định sẵn sẽ không lấy vợ, ở vậy mà phục vụ cho boss…
Ngay lập tức Bạch Thiếu Thần liền đi sang phòng của Diệp Tuyết, mà cô ta vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ không thôi…
“Thiếu Thần anh vào đi…”
Diệp Tuyết cố ý để anh nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ, lúc mặt đồ ngủ mỏng manh của mình, mà không thèm lấy áo khoác mặc vào…
Bạch Thiếu Thần bước vào sau, cũng không đóng cửa lại mà mở toang rộng, bước đến chỗ ghế sofa ngồi xuống…
Ánh mắt chẳng màn nhìn đến Diệp Tuyết lấy một lần, mặc kệ cô ta đang ngồi trên giường, vẻ mặt đầy quyến rũ anh.
“Diệp Tuyết tôi đã tìm được nhà khác cho cô rồi, cô mau chóng thu dọn quần áo đi, xe đang đợi cô dưới nhà đấy…”
Mặc dù đang nói chuyện với Diệp Tuyết, nhưng ánh mắt Bạch Thiếu Thần vẫn nhìn ra cửa sổ…
Mà Diệp Tuyết sau khi nghe thấy Bạch Thiếu Thần muốn đuổi mình đi vào giờ này, thì không khỏi bất ngờ…
“Thiếu Thần anh định bảo em dọn đi vào giờ này sao…”
“Đúng vậy…”
“Nhưng bây giờ bên ngoài trời đã tối rồi, hay là để sáng mai có được không…”
Diệp Tuyết liền lấy lý do bây giờ trời đã tối, cô ta là con gái không thể ở bên ngoài một mình được…
“không được, nhà tôi đã tìm được chỗ em rồi, xe cùng đã đợi sẵn sàng ở dưới nhà, em mau thu dọn rồi đi đi…”
Bạch Thiếu Thần không muốn ở lại phòng này thêm một chút nào nữa cả, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh vô cùng khó chịu…
“Thiếu Thần… Thiếu Thần…”
Diệp Tuyết thấy anh đi ra khỏi phòng liền lên đứng dậy gọi anh lại, muốn dùng sự đáng thương của bản thân để kéo dài thời gian…
Nhưng Bạch Thiếu Thần lại mặc kệ Diệp Tuyết, đi đến phòng của Tưởng Gia Tuệ, muốn mở cửa bước vào, nhưng cánh cửa đã bị khoá chặt…
Bạch Thiếu Thần đành phải xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng mang lên mở cửa…
Mà ở bên trong lúc này, Tưởng Gia Tuệ phải vất vả lục lọi cả một lúc mới tìm thấy được dây thừng, cô liền buộc một đầu thật chắc vào lan can, còn một đầu thả xuống đất…
Sau khi nhìn thấy sợi dây đã chạm đến đất, cô mới yên tâm mà leo qua lan can để đu xuống dưới…
Nhưng mới vừa leo ra thì đã nghe thấy tiếng mở cửa, lại nghe thấy tiếng hét của Bạch Thiếu Thần khiến cô như bất động, muốn đu xuống cũng không được…
Vừa bước vào đã không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ đang trèo qua ban công, nghĩ rằng cô vì quá đau lòng nên muốn tự tử…
Trái tim Bạch Thiếu Thần như bị bóp chặt, anh liền hét lớn gọi cô…
“Tiểu Tuệ em đang làm cái gì vậy…”
“Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, em không được nghĩ quẩn như vậy…”
“Leo vào đây ngay cho anh…”
“Nếu em thật sự giận anh, ghét anh thì em cứ đánh cứ giết anh đi, nhưng xin em đừng tự làm hại bản thân mình như vậy có được không…”
Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ lại chẳng hiểu gì cả, chẳng lẽ Bạch Thiếu Thần vậy mà lại nghĩ cô muốn nhảy lầu sao…
“Anh ta nghĩ mình quan trọng đến vậy sao…”
Nhưng lúc này lại không thể nói rằng cô muốn trốn nhà đi được…
Sau đó Tưởng Gia Tuệ liền giấu sợi dây vào trong lùm hoa, liền giả vờ như mình vừa muốn nhảy lầu thật…
“Bạch Thiếu Thần anh là cái đồ khốn khiếp, sao lại không chịu nghe tôi giải thích chứ…”
“Mặc kệ anh tôi muốn nhảy lầu, không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn bị ảnh giam giữ nữa…”
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ nhảy, Bạch Thiếu Thần hoảng hốt mà quỳ xuống cầu xin cô dừng lại…<code> Phải biết rằng đầu gối của đàn ông không thể tùy tiện quỳ xuống, mà người nhà họ Bạch lại càng không... Gia tộc họ Bạch chỉ quỳ gối với bố mẹ, ông bà hoặc chỉ quỳ trước người mà họ xem như mạng sống của mình thôi.. Nếu như thật sự hôm nay Tưởng Gia Tuệ muốn tự tử, thì Bạch Thiếu Thần cũng nguyện nhảy theo cô... Bởi vì nếu Tưởng Gia Tuệ chết đi thì anh cũng không còn thiết sống nữa, có sống tiếp cũng chỉ như cái xác không hồn mà thôi... "*Tiểu Tuệ anh cầu xin em, em đừng nhảy xuống có được không*.." "*Anh cầu xin em mà, em muốn anh làm gì cũng được cả, nhưng đừng nhảy xuống đó có được không em*..." </code>Ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ cũng được phen kinh ngạc, Bạch Thiếu Thần vậy là lại quỳ xuống van xin cô, đúng là không thể tin được,
Cũng vì vậy mà xém chút không trụ vững được nữa mà ngã lầu thật rồi…<code>Thật may khi cô vừa kịp thời bám chặt vào lan can ban công, sau khi biết mình đã an toàn cô mới có thể thở phào một cái... Nhưng cô lại nghĩ ra một ý tưởng khác đầy táo bạo hơn, muốn dùng cách đau nhất để trả thù Bạch Thiếu Thần..</code>