Chương 70
Bạch Thiếu Thần liền bật cười thành tiếng, sau đó bước đến chỗ bàn lấy ra hộp thuốc ngừa thai ném đến cho cô…<code> "*Vậy em hãy nói đi đây là cái gì*..." "*Em luôn miệng nói yêu tôi, nhưng sau lưng tôi lại lén lút uống cái này sau*..." </code>Tưởng Gia Tuệ sau khi nhìn thấy hộp thuốc ngừa thai liền nhanh chóng ngồi bật dậy, mặc kệ luôn cơn đau phía dưới…<code> "*Thiếu Thần chuyện này không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đi được không*..." "*Giải thích sau, em nghĩ tôi sẽ tin những gì mà em nói nữa sau*.." </code>Bạch Thiếu Thần lắc đầu nhìn cô nói, anh sẽ không tin vào những gì mà Tưởng Gia Tuệ nói nữa…<code> "*Thiếu Thần anh thật sự không tin em nữa sao*.." </code>Tưởng Gia Tuệ nắm tay anh lại nói, cô biết rõ chuyện này mình cũng có một phần lỗi, nhưng đây không phải là toàn bộ sự thật…
Ngược lại thái độ của Bạch Thiếu Thần vẫn như vậy, anh thá chọn tin vào những gì mình nhìn thấy, cũng không chịu nghe cô giải thích…<code> "*Nếu anh thật sự nghĩ tôi như vậy, thì cứ xem là như vậy đi, nếu thật sự như vậy khiến anh vui*.." Tưởng Gia Tuệ đau lòng buông bỏ tay anh, trái tim cô đau đến nghẹn lại... "*Tưởng Gia Tuệ tôi thật sự hối hận khi đã trao em toàn bộ trái tim, để bây giờ người nhận lại đau khổ chính là tôi*.." "*Nếu như em thật sự không muốn ở bên cạnh tôi, thì em cứ nói thẳng tôi sẽ tác hợp cho các người, cớ sao em lại ở sau lưng lừa dối tôi chứ*..." Lần nữa Bạch Thiếu Thần lấy trong tủ ra một xấp ảnh ném đến trước mặt cô... Tưởng Gia Tuệ ngay lập tức nhíu mày khi nhìn thấy những bức ảnh thân thiết hằng ngày giữa mình và Quách Đình... Liền không khỏi kinh ngạc mà lên tiếng.... "*Bạch Thiếu Thần tại sao anh có những bức ảnh này chứ, không phải anh cho người theo dõi em đấy chứ*..." "*Tại sao tôi lại có những bức ảnh này thì em không cần phải biết, chỉ cần biết là tôi đã quá thất vọng về em rồi*..." "*Bạch Thiếu Thần em phải nói làm sao anh để anh hiểu đây, rằng giữa em và Quách Đình chẳng có quan hệ gì cả*..." "*Chúng em chỉ là bạn bè bình thường mà thường, anh phải tin em*..." </code>Tưởng Gia Tuệ bất chấp cơn đau bước xuống giường ôm chặt lấy anh từ phía sau…
Nhưng Bạch Thiếu Thần lúc này lại vô cùng phũ phàng, cơn ghen hầu như đã lấn át lý trí, anh lập tức hất cô ra…<code>Khiến cô ngã ra phía sau, phần đầu đập mạnh vào tường, lập tức ngã nhào xuống sàn bất tỉnh... </code>Trong khi Bạch Thiếu Thần nghe thấy tiếng động mạnh phía sau cũng chẳng thèm quay lại, nghĩ cô chỉ đang giả vờ…<code>Liền lên tiếng phũ phàng rồi rời đi... "*Em không cần phải giả vờ làm gì nữa, Bạch Thiếu Thần tôi sẽ không giờ tin em nữa*.." </code>Bạch Thiếu Thần nói xong thì lập tức rời khỏi phòng, cánh cửa lập tức đóng lại một cái rầm thật lớn…
Sau đó anh quay về thư phòng, cũng không tốt gì hơn cô, cả đêm Bạch Thiếu Thần chỉ làm bạn với rượu…<code>Sáng hôm sau anh vẫn như mọi ngày, thức dậy từ sớm, mở cửa đi vào phòng để quần áo, tắm gội phòng thì thay vào... Do phòng khách và phòng để đồ, phòng ngủ thông với nhau, nên Bạch Thiếu Thần dễ dàng thay quần áo mà không cần phải nhìn thấy cô... Mặc dù rất muốn mở cửa phòng xem Tưởng Gia Tuệ như thế nào, nhưng lý trí lại không cho anh làm vậy, sau đó anh liền đi thẳng đến đến tập đoàn... Đang làm việc được một lúc thì điện thoại của Bạch Thiếu Thần liền reo lên, nhìn vào thấy số gọi đến là điện thoại bàn ở nhà... Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng nghe máy, không mấy khi tiểu Nhiên gọi đến, chắc chắn ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi... "*Tôi nghe đây*..." "*Thiếu gia, tiểu thư cô ấy xảy ra chuyện rồi, ngài mau về đây đi*..." </code>Tiểu Nhiên giọng gấp gáp qua điện thoại…<code> "*Có chuyện gì cô bình tĩnh nói tôi nghe xem, cô ấy xảy ra chuyện gì rồi*.." Bạch Thiếu Thần cũng rất lo lắng nhưng lại nghi ngờ Tưởng Gia Tuệ đang bày trò... "*Em không biết, đợi mãi vẫn không thấy tiểu thư xuống, nên em mới lên phòng gọi, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy tiểu thư nằm bất động dưới sàn, đầu chảy rất nhiều máu*.." "*Em sợ lắm, gọi mãi mà không thấy tiểu thư trả lời, thiếu gia ngài mau về đây đi*..." </code>Bạch Thiếu Thần vừa nghe xong liền nhớ đến chuyện lúc tối, tiếng động mạnh phát ra lúc đó, không lẽ…<code> "*Được rồi cô mau đỡ cô ấy lên giường đi, tôi sẽ sẽ về ngay, cũng sẽ gọi bác sĩ đến*..." "*Dạ thiếu gia tôi sẽ đi làm ngay*..." </code>Bạch Thiếu Thần sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời khỏi, vừa bước ra ngoài đã gặp ngay Diệp Tuyết…
Mà cô ta vừa nhìn thấy anh bước ra liền lên tiếng hỏi…<code> "*Thiếu Thần anh đi đâu vậy, hợp đồng này cần anh kí tên*.." "*Cô để đó đi, một chút nữa tôi quay về sẽ kí ngay*..." </code>Bạch Thiếu Thần nói xong thì nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó lập tức lái xe về nhà…
Anh vừa đến nhà thì bác sĩ cũng vừa hay đến nơi, sau đó bác sĩ nhanh chóng vào phòng khám lại cho Tưởng Gia Tuệ…
Ngược lại thái độ của Bạch Thiếu Thần vẫn như vậy, anh thá chọn tin vào những gì mình nhìn thấy, cũng không chịu nghe cô giải thích…<code> "*Nếu anh thật sự nghĩ tôi như vậy, thì cứ xem là như vậy đi, nếu thật sự như vậy khiến anh vui*.." Tưởng Gia Tuệ đau lòng buông bỏ tay anh, trái tim cô đau đến nghẹn lại... "*Tưởng Gia Tuệ tôi thật sự hối hận khi đã trao em toàn bộ trái tim, để bây giờ người nhận lại đau khổ chính là tôi*.." "*Nếu như em thật sự không muốn ở bên cạnh tôi, thì em cứ nói thẳng tôi sẽ tác hợp cho các người, cớ sao em lại ở sau lưng lừa dối tôi chứ*..." Lần nữa Bạch Thiếu Thần lấy trong tủ ra một xấp ảnh ném đến trước mặt cô... Tưởng Gia Tuệ ngay lập tức nhíu mày khi nhìn thấy những bức ảnh thân thiết hằng ngày giữa mình và Quách Đình... Liền không khỏi kinh ngạc mà lên tiếng.... "*Bạch Thiếu Thần tại sao anh có những bức ảnh này chứ, không phải anh cho người theo dõi em đấy chứ*..." "*Tại sao tôi lại có những bức ảnh này thì em không cần phải biết, chỉ cần biết là tôi đã quá thất vọng về em rồi*..." "*Bạch Thiếu Thần em phải nói làm sao anh để anh hiểu đây, rằng giữa em và Quách Đình chẳng có quan hệ gì cả*..." "*Chúng em chỉ là bạn bè bình thường mà thường, anh phải tin em*..." </code>Tưởng Gia Tuệ bất chấp cơn đau bước xuống giường ôm chặt lấy anh từ phía sau…
Nhưng Bạch Thiếu Thần lúc này lại vô cùng phũ phàng, cơn ghen hầu như đã lấn át lý trí, anh lập tức hất cô ra…<code>Khiến cô ngã ra phía sau, phần đầu đập mạnh vào tường, lập tức ngã nhào xuống sàn bất tỉnh... </code>Trong khi Bạch Thiếu Thần nghe thấy tiếng động mạnh phía sau cũng chẳng thèm quay lại, nghĩ cô chỉ đang giả vờ…<code>Liền lên tiếng phũ phàng rồi rời đi... "*Em không cần phải giả vờ làm gì nữa, Bạch Thiếu Thần tôi sẽ không giờ tin em nữa*.." </code>Bạch Thiếu Thần nói xong thì lập tức rời khỏi phòng, cánh cửa lập tức đóng lại một cái rầm thật lớn…
Sau đó anh quay về thư phòng, cũng không tốt gì hơn cô, cả đêm Bạch Thiếu Thần chỉ làm bạn với rượu…<code>Sáng hôm sau anh vẫn như mọi ngày, thức dậy từ sớm, mở cửa đi vào phòng để quần áo, tắm gội phòng thì thay vào... Do phòng khách và phòng để đồ, phòng ngủ thông với nhau, nên Bạch Thiếu Thần dễ dàng thay quần áo mà không cần phải nhìn thấy cô... Mặc dù rất muốn mở cửa phòng xem Tưởng Gia Tuệ như thế nào, nhưng lý trí lại không cho anh làm vậy, sau đó anh liền đi thẳng đến đến tập đoàn... Đang làm việc được một lúc thì điện thoại của Bạch Thiếu Thần liền reo lên, nhìn vào thấy số gọi đến là điện thoại bàn ở nhà... Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng nghe máy, không mấy khi tiểu Nhiên gọi đến, chắc chắn ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi... "*Tôi nghe đây*..." "*Thiếu gia, tiểu thư cô ấy xảy ra chuyện rồi, ngài mau về đây đi*..." </code>Tiểu Nhiên giọng gấp gáp qua điện thoại…<code> "*Có chuyện gì cô bình tĩnh nói tôi nghe xem, cô ấy xảy ra chuyện gì rồi*.." Bạch Thiếu Thần cũng rất lo lắng nhưng lại nghi ngờ Tưởng Gia Tuệ đang bày trò... "*Em không biết, đợi mãi vẫn không thấy tiểu thư xuống, nên em mới lên phòng gọi, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy tiểu thư nằm bất động dưới sàn, đầu chảy rất nhiều máu*.." "*Em sợ lắm, gọi mãi mà không thấy tiểu thư trả lời, thiếu gia ngài mau về đây đi*..." </code>Bạch Thiếu Thần vừa nghe xong liền nhớ đến chuyện lúc tối, tiếng động mạnh phát ra lúc đó, không lẽ…<code> "*Được rồi cô mau đỡ cô ấy lên giường đi, tôi sẽ sẽ về ngay, cũng sẽ gọi bác sĩ đến*..." "*Dạ thiếu gia tôi sẽ đi làm ngay*..." </code>Bạch Thiếu Thần sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời khỏi, vừa bước ra ngoài đã gặp ngay Diệp Tuyết…
Mà cô ta vừa nhìn thấy anh bước ra liền lên tiếng hỏi…<code> "*Thiếu Thần anh đi đâu vậy, hợp đồng này cần anh kí tên*.." "*Cô để đó đi, một chút nữa tôi quay về sẽ kí ngay*..." </code>Bạch Thiếu Thần nói xong thì nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó lập tức lái xe về nhà…
Anh vừa đến nhà thì bác sĩ cũng vừa hay đến nơi, sau đó bác sĩ nhanh chóng vào phòng khám lại cho Tưởng Gia Tuệ…