Chương 67
“Chúng tôi đi đâu thì có liên quan đến anh sau…”
Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười khiển, chẳng thèm nhìn đến anh một cái, mà đi thẳng về chỗ bàn làm việc…
“Tưởng Gia Tuệ em dám, mau đứng lại nói cho rõ ràng…”
Bạch Thiếu Thần liền tức giận đứng dậy kéo tay Tưởng Gia Tuệ lại mà hằn giọng…
Tưởng Gia Tuệ đau đớn mà hét lớn, lập tức hất tay Bạch Thiếu Thần ra khỏi tay mình…
“Tránh xa tôi ra…”
“Bạch Thiếu Thần tôi nói cho anh biết, dù tôi và Quách Đình có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan đến anh…”
“Tưởng Gia Tuệ em dám…”
Một tay Bạch Thiếu Thần đã đưa lên cao, không ngừng run rẩy, nếu không còn xót lại chút ý thức cuối cùng, thì chắc chắn nó đã in hằn lên má cô…
“Tôi có gì mà không dám chứ…”
“Bạch Thiếu Thần anh không cần phải làm như mình là người tử tế, nếu muốn thì anh cứ đánh đi, mặt của tôi ở đây này…”
Tưởng Gia Tuệ nhìn thấy bàn tay giơ lên cao của Bạch Thiếu Thần mà cười khiển, không ngờ anh vậy mà lại muốn đánh cô…
“Tưởng Gia Tuệ em đừng có mà được nước lấn đến…”
“Đừng tưởng tôi yêu em, thì em có thể quá đáng như vậy, dám sau lưng tôi lén lút qua lại với tên đàn ông khác…”
Ngay lập tức anh liền rút tay lại, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu tức giận mà nói…
“Anh nói tôi quá đáng sau…”
“Anh nói tôi lén lút qua lại với người đàn ông khác sau.”
“Bạch Thiếu Thần anh nói đúng rồi đấy, tôi quá đáng như vậy đấy…”
“Nhưng cũng không quá đáng bằng anh, anh bỏ rơi tôi ở lại đây, còn mình thì ra ngoài dùng bữa vui vẻ với Diệp Tuyết, vậy anh nói xem anh có quá đáng không hả…”
Tưởng Gia Tuệ nước mắt rưng rưng, giọng run rẩy mà nói…
“Anh đã nói là giữa anh và Điệp Tuyết chẳng có quan hệ gì cả, tại sao em cứ lôi cô ta vào để nói vậy…”
“Em đừng nghĩ lấy Diệp Tuyết ra để che chắn cho những chuyện xấu hổ của mình…”
Ngay cả Tưởng Gia Tuệ cũng không hiểu nổi, mình đã gây ra chuyện xấu hổ gì chứ, nghĩ rằng anh đang cố đùng đẩy cho qua chuyện…
“Tôi thì có thể làm chuyện gì xấu hổ sau…”
“Ngược lại là anh kìa, Bạch Thiếu Thần anh luôn miệng nói giữa anh và Điệp Tuyết không có gì với nhau…”
“Vậy anh chứng minh cho tôi thấy đi, ngay lập tức đuổi cô ta ra khỏi Bạch thị, vĩnh viển không để cô ta xuất hiện trước mắt tôi…”
“Tưởng Gia Tuệ em đừng có mà quá đáng, Diệp Tuyết không làm gì sai cả, em đừng có mà lôi cô ta vào đây…”
Bạch Thiếu Thần cũng không chịu nhượng bộ, anh cũng đang rất tức giận…
“Anh cứ mở miệng ra là bảo vệ cô ta, vậy anh xem tôi là cái gì hả…”
“Anh có từng nghĩ cho cảm nhận của tôi hay không…”
“Ngay bây giờ tôi sẽ cho anh hai lựa chọn, một là đuổi Diệp Tuyết ra khỏi Bạch thị, hai là tôi sẽ rời khỏi Bạch thị, anh quyết định đi…”
Tưởng Gia Tuệ nước mắt tràn trề trên má, muốn biết trong lòng anh bây giờ, cô có còn quan trọng nữa hay không…
“Tưởng Gia Tuệ em thôi đi không, em càng nói càng quá đáng…”
“Anh thật sự không muốn đôi co thêm với em nữa, muốn làm gì thì cứ tùy em…”
Bạch Thiếu Thần nói xong thì xoay người đi về bàn làm việc ngồi xuống…
Mà hành động vừa rồi của anh, Tưởng Gia Tuệ cũng đã biết được câu trả lời, cô liền bật cười thành tiếng…
“Giờ tôi đã hiểu ra tất cả, hoá ra trước nay anh chưa từng xem tôi là người quan trọng nhất, tôi chỉ là một phần lướt qua trong cuộc sống của anh mà thôi…”
Tưởng Gia Tuệ bất lực bước đến chỗ bàn làm việc thu dọn những thứ cần thiết, sau đó xoay người rời đi…
Nhưng trước lúc rời khỏi đây, cô không quên nói vài câu với anh…
“Bạch Thiếu Thần tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ lúc anh quay về đến giờ, anh thật sự rất khác, chẳng còn giống với Bạch Thiếu Thần mà tôi đã từng rất yêu nữa…”
“Nếu là Bạch Thiếu Thần của trước kia, anh ấy sẽ không để tôi phải rơi một giọt nước mắt nào cả…”
“Tôi đã từng rất lo lắng cho anh, lo sợ anh đã gặp phải chuyện gì không vui, nhưng ngay bây giờ tôi mới nhận ra, sự lo lắng của tôi là quá dư thừa, bởi vì bây giờ anh đã có người khác lo lắng cho anh…”
“Tôi cũng nên quay về với vị trí của mình, không nên làm phiền đến cuộc sống của anh nữa…”
Tưởng Gia Tuệ sau khi nói xong thì lập tức rời khỏi Bạch thị, tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn phải chấp nhận buông bỏ…
Lại lần nữa Tưởng Gia Tuệ buồn bã ngồi trên ghế đá bên đường, ánh mắt vô hồn nhìn từng dòng xe lướt qua…
Ở bên này Quách Đình sau khi biết chuyện Bạch Thiếu Thần và Tưởng Gia Tuệ có quan hệ yêu đương với nhau thì có chút đau lòng…
Hoá ra trước nay là cậu yêu đơn phương, giờ thì cậu mới hiểu tại sao lúc trưa Tưởng Gia Tuệ lại đau lòng như vậy…
Sau đó liền lo lắng gọi cho Tưởng Gia Tuệ liên tục nhưng cô lại không nghe máy…
Quách Đình lo lắng cô xảy ra chuyện gì nên đã lái xe đi đến Bạch thị tìm cô…
Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười khiển, chẳng thèm nhìn đến anh một cái, mà đi thẳng về chỗ bàn làm việc…
“Tưởng Gia Tuệ em dám, mau đứng lại nói cho rõ ràng…”
Bạch Thiếu Thần liền tức giận đứng dậy kéo tay Tưởng Gia Tuệ lại mà hằn giọng…
Tưởng Gia Tuệ đau đớn mà hét lớn, lập tức hất tay Bạch Thiếu Thần ra khỏi tay mình…
“Tránh xa tôi ra…”
“Bạch Thiếu Thần tôi nói cho anh biết, dù tôi và Quách Đình có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan đến anh…”
“Tưởng Gia Tuệ em dám…”
Một tay Bạch Thiếu Thần đã đưa lên cao, không ngừng run rẩy, nếu không còn xót lại chút ý thức cuối cùng, thì chắc chắn nó đã in hằn lên má cô…
“Tôi có gì mà không dám chứ…”
“Bạch Thiếu Thần anh không cần phải làm như mình là người tử tế, nếu muốn thì anh cứ đánh đi, mặt của tôi ở đây này…”
Tưởng Gia Tuệ nhìn thấy bàn tay giơ lên cao của Bạch Thiếu Thần mà cười khiển, không ngờ anh vậy mà lại muốn đánh cô…
“Tưởng Gia Tuệ em đừng có mà được nước lấn đến…”
“Đừng tưởng tôi yêu em, thì em có thể quá đáng như vậy, dám sau lưng tôi lén lút qua lại với tên đàn ông khác…”
Ngay lập tức anh liền rút tay lại, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu tức giận mà nói…
“Anh nói tôi quá đáng sau…”
“Anh nói tôi lén lút qua lại với người đàn ông khác sau.”
“Bạch Thiếu Thần anh nói đúng rồi đấy, tôi quá đáng như vậy đấy…”
“Nhưng cũng không quá đáng bằng anh, anh bỏ rơi tôi ở lại đây, còn mình thì ra ngoài dùng bữa vui vẻ với Diệp Tuyết, vậy anh nói xem anh có quá đáng không hả…”
Tưởng Gia Tuệ nước mắt rưng rưng, giọng run rẩy mà nói…
“Anh đã nói là giữa anh và Điệp Tuyết chẳng có quan hệ gì cả, tại sao em cứ lôi cô ta vào để nói vậy…”
“Em đừng nghĩ lấy Diệp Tuyết ra để che chắn cho những chuyện xấu hổ của mình…”
Ngay cả Tưởng Gia Tuệ cũng không hiểu nổi, mình đã gây ra chuyện xấu hổ gì chứ, nghĩ rằng anh đang cố đùng đẩy cho qua chuyện…
“Tôi thì có thể làm chuyện gì xấu hổ sau…”
“Ngược lại là anh kìa, Bạch Thiếu Thần anh luôn miệng nói giữa anh và Điệp Tuyết không có gì với nhau…”
“Vậy anh chứng minh cho tôi thấy đi, ngay lập tức đuổi cô ta ra khỏi Bạch thị, vĩnh viển không để cô ta xuất hiện trước mắt tôi…”
“Tưởng Gia Tuệ em đừng có mà quá đáng, Diệp Tuyết không làm gì sai cả, em đừng có mà lôi cô ta vào đây…”
Bạch Thiếu Thần cũng không chịu nhượng bộ, anh cũng đang rất tức giận…
“Anh cứ mở miệng ra là bảo vệ cô ta, vậy anh xem tôi là cái gì hả…”
“Anh có từng nghĩ cho cảm nhận của tôi hay không…”
“Ngay bây giờ tôi sẽ cho anh hai lựa chọn, một là đuổi Diệp Tuyết ra khỏi Bạch thị, hai là tôi sẽ rời khỏi Bạch thị, anh quyết định đi…”
Tưởng Gia Tuệ nước mắt tràn trề trên má, muốn biết trong lòng anh bây giờ, cô có còn quan trọng nữa hay không…
“Tưởng Gia Tuệ em thôi đi không, em càng nói càng quá đáng…”
“Anh thật sự không muốn đôi co thêm với em nữa, muốn làm gì thì cứ tùy em…”
Bạch Thiếu Thần nói xong thì xoay người đi về bàn làm việc ngồi xuống…
Mà hành động vừa rồi của anh, Tưởng Gia Tuệ cũng đã biết được câu trả lời, cô liền bật cười thành tiếng…
“Giờ tôi đã hiểu ra tất cả, hoá ra trước nay anh chưa từng xem tôi là người quan trọng nhất, tôi chỉ là một phần lướt qua trong cuộc sống của anh mà thôi…”
Tưởng Gia Tuệ bất lực bước đến chỗ bàn làm việc thu dọn những thứ cần thiết, sau đó xoay người rời đi…
Nhưng trước lúc rời khỏi đây, cô không quên nói vài câu với anh…
“Bạch Thiếu Thần tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ lúc anh quay về đến giờ, anh thật sự rất khác, chẳng còn giống với Bạch Thiếu Thần mà tôi đã từng rất yêu nữa…”
“Nếu là Bạch Thiếu Thần của trước kia, anh ấy sẽ không để tôi phải rơi một giọt nước mắt nào cả…”
“Tôi đã từng rất lo lắng cho anh, lo sợ anh đã gặp phải chuyện gì không vui, nhưng ngay bây giờ tôi mới nhận ra, sự lo lắng của tôi là quá dư thừa, bởi vì bây giờ anh đã có người khác lo lắng cho anh…”
“Tôi cũng nên quay về với vị trí của mình, không nên làm phiền đến cuộc sống của anh nữa…”
Tưởng Gia Tuệ sau khi nói xong thì lập tức rời khỏi Bạch thị, tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn phải chấp nhận buông bỏ…
Lại lần nữa Tưởng Gia Tuệ buồn bã ngồi trên ghế đá bên đường, ánh mắt vô hồn nhìn từng dòng xe lướt qua…
Ở bên này Quách Đình sau khi biết chuyện Bạch Thiếu Thần và Tưởng Gia Tuệ có quan hệ yêu đương với nhau thì có chút đau lòng…
Hoá ra trước nay là cậu yêu đơn phương, giờ thì cậu mới hiểu tại sao lúc trưa Tưởng Gia Tuệ lại đau lòng như vậy…
Sau đó liền lo lắng gọi cho Tưởng Gia Tuệ liên tục nhưng cô lại không nghe máy…
Quách Đình lo lắng cô xảy ra chuyện gì nên đã lái xe đi đến Bạch thị tìm cô…