Chương 60
Bạch Thiếu Thần cũng không có ý kiến gì, việc cô ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũng là một chuyện tốt, không thể cứ suốt ngày bắt cô ở nhà được…
Trong khi đó một mình Bạch Thiếu Thần ở nhà cũng không biết làm gì cả, hết ngồi xem tivi lại đọc sách, sau đó lại xem tin tức để viết thời gian…
Mà lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, shipper mang bưu kiện đến để gửi cho Tưởng Gia Tuệ…
Cô hầu gái liền vội vã chạy ra mở cửa, giúp cô chủ nhận lấy bưu kiện, vì trước đó Tưởng Gia Tuệ đã có căn dặn…
“Nếu có ai đến đây gửi bưu kiện từ nước ngoài về cho chị, thì em phải đưa cho chị ngay biết chưa…”
Cô hầu gái vừa mang vào nhà, mà vừa hay lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đang nhìn ra cửa, anh liền lên tiếng hỏi cô hầu gái xem ai vừa đến…
“Ai đến vậy…”
“Dạ thưa thiếu gia, là người giao bưu kiện đến cho tiểu thư ạ…”
Cô hầu gái không biết là thứ gì ở bên trong nên đã thành thật nói, bởi vì Tưởng Gia Tuệ chỉ căn dặn đưa cho mình, chứ không bảo là phải giấu luôn Bạch Thiếu Thần…
“Của tiểu Tuệ sao, là thứ gì vậy, mau đưa tôi xem…”
Về phía Bạch Thiếu Thần ngay khi nghe thấy bưu kiện gửi cho Tưởng Gia Tuệ liền có chút bất ngờ, muốn biết thứ gì đang ở bên trong…
“Dạ đây thưa thiếu gia, em cũng không biết là có cái gì bên trong nữa ạ, chỉ nghe tiểu thư bảo từ nước ngoài gửi về thôi ạ…”
Mà lúc này cô hầu gái lại nghĩ, hai người họ yêu thương nhau như vậy, thì bưu kiện đưa cho ai cũng vậy…
“Được rồi, em vào trong làm việc đi…”
“Vâng thưa thiếu gia…”
Bạch Thiếu Thần ngẫm nghĩ một lúc cũng không có ý định mở ra xem, vì anh nghĩ đây là đồ của cô, anh cũng không thể tự ý mở ra xem được…
Sau đó anh liền mang về phòng, đặt ở chỗ bàn trang điểm cho cô vậy, còn mình thì đi vào phòng tắm gội…
Đã hơn bảy giờ ba mươi rồi mà Tưởng Gia Tuệ vẫn chưa về, một mình Bạch Thiếu Thần buồn chán, liền lấy rượu ra ban công ngồi hưởng thức, tiện thể đợi cô về…
Nhưng ngồi được một lúc ánh mắt anh lại va phải hộp bưu kiện vừa rồi, anh liền đứng dậy bước đến cầm lên xem lần nữa…
Nhìn dòng chữ tên sản rất lạ, nhưng anh vẫn kiên quyết không mở ra xem, nhanh chóng đặt lại chỗ cũ…
Khoảng hơn tám giờ tối, một chiếc xe lại dừng lại trước cửa biệt thự của Bạch Thiếu Thần, sau đó Tưởng Gia Tuệ từ trên xe bước xuống…
Lúc đầu Bạch Thiếu Thần cũng có ngạc nhiên, muốn biết người bạn đó của cô như thế nào, nhưng người đó lại ngồi mãi trên xe mà không bước xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy được biển số xe của người đó…
Trong vẻ mặt của Tưởng Gia Tuệ lại rất vui vẻ, xem ra hai người bọn họ rất thân thì phải…
Tưởng Gia Tuệ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Bạch Thiếu Thần ngồi trên giường đợi mình, sau đó cô liền ngửi thấy mùi rượu quanh quẩn đâu đây…
Sau khi đặt túi xách lên bàn, Tưởng Gia Tuệ liền bước đến ngồi lên đùi Bạch Thiếu Thần, nở nụ cười lên tiếng…
“Sau lại uống rượu vậy…”
“Tại em bỏ rơi anh đấy…”
Bạch Thiếu Thần liền giả vờ dỗi, ánh mắt quay sang hướng khác nhưng lại nhếch môi cười nhẹ…
“Anh giận em sao, Thiếu Thần đừng giận mà, không phải em về rồi sao…”
Tưởng Gia Tuệ liền mỉm cười giữ khuôn mặt của anh lại, nhìn thẳng vào mắt mình lên tiếng…
“Anh mặc kệ, anh vẫn dỗi đấy…”
“Em mau dỗ anh đi…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này lại không chịu thỏa thiệp, cái đầu không ngừng lắc lư, không muốn nhìn vào mắt cô…
“Anh đúng là trẻ con mà…”
“Nhưng em lại thích vẻ mặt đáng yêu này của anh đấy…”
Vừa dứt câu cô liền giữ chặt đầu anh lại, đôi môi đỏ mọng không ngừng hôn chụt… chụt vào mặt vào mũi của anh…
“Như vậy đã đủ làm anh hết giận chưa…”
“Vẫn chưa đủ…”
“Còn ở đây nữa…”
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa chỉ tay vào môi mình…
Tưởng Gia Tuệ không ngờ rằng, phía sau bộ mặt lạnh lùng kia lại là một tên trẻ con như vậy…
Ngay lập tức cô liền hôn một cái thật kêu vào môi anh, muốn hỏi anh đã vừa lòng hay chưa, thì sau gáy đã bị giữ chặt, đôi môi không ngừng bị anh chiếm lấy…
“Thiếu Thần không phải hôm qua chúng ta đã làm rồi sao…”
“Hôm qua là chuyện của hôm qua, hôm nay anh vẫn muốn ăn em, ngày nào cũng muốn ăn em hết đấy, ai bảo em vừa miệng anh chứ…”
“Thiếu Thần anh đúng là không biết xấu hổ…”. T?u?ệ? cop ?ừ ??a?g + T?Um??u?ệ ?.V? +
Lại qua một đêm dài nữa trôi qua, cả căn phòng chỉ nghe tiếng thở dốc hòa quyện với tiếng nỉ non kiều diễm của người phụ nữ…
Mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì người bên trong cũng đang rất hạnh phúc…<code>Ngày hôm sau, Tưởng Gia Tuệ thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong thì bước đến chỗ bàn trang điểm... </code>Lập tức nhìn thấy bưu kiện của bác sĩ Tô gửi cho mình, Tưởng Gia Tuệ cứ nghĩ rằng là do hầu gái mang lên đây cho mình…<code>Dù vậy cũng đã một tuần trôi qua, Tưởng Gia Tuệ cũng đã nghĩ thông suốt, nếu Bạch Thiếu Thần thích bé con như vậy, hay là cứ sinh cho anh một đứa vậy....</code>
Trong khi đó một mình Bạch Thiếu Thần ở nhà cũng không biết làm gì cả, hết ngồi xem tivi lại đọc sách, sau đó lại xem tin tức để viết thời gian…
Mà lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, shipper mang bưu kiện đến để gửi cho Tưởng Gia Tuệ…
Cô hầu gái liền vội vã chạy ra mở cửa, giúp cô chủ nhận lấy bưu kiện, vì trước đó Tưởng Gia Tuệ đã có căn dặn…
“Nếu có ai đến đây gửi bưu kiện từ nước ngoài về cho chị, thì em phải đưa cho chị ngay biết chưa…”
Cô hầu gái vừa mang vào nhà, mà vừa hay lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đang nhìn ra cửa, anh liền lên tiếng hỏi cô hầu gái xem ai vừa đến…
“Ai đến vậy…”
“Dạ thưa thiếu gia, là người giao bưu kiện đến cho tiểu thư ạ…”
Cô hầu gái không biết là thứ gì ở bên trong nên đã thành thật nói, bởi vì Tưởng Gia Tuệ chỉ căn dặn đưa cho mình, chứ không bảo là phải giấu luôn Bạch Thiếu Thần…
“Của tiểu Tuệ sao, là thứ gì vậy, mau đưa tôi xem…”
Về phía Bạch Thiếu Thần ngay khi nghe thấy bưu kiện gửi cho Tưởng Gia Tuệ liền có chút bất ngờ, muốn biết thứ gì đang ở bên trong…
“Dạ đây thưa thiếu gia, em cũng không biết là có cái gì bên trong nữa ạ, chỉ nghe tiểu thư bảo từ nước ngoài gửi về thôi ạ…”
Mà lúc này cô hầu gái lại nghĩ, hai người họ yêu thương nhau như vậy, thì bưu kiện đưa cho ai cũng vậy…
“Được rồi, em vào trong làm việc đi…”
“Vâng thưa thiếu gia…”
Bạch Thiếu Thần ngẫm nghĩ một lúc cũng không có ý định mở ra xem, vì anh nghĩ đây là đồ của cô, anh cũng không thể tự ý mở ra xem được…
Sau đó anh liền mang về phòng, đặt ở chỗ bàn trang điểm cho cô vậy, còn mình thì đi vào phòng tắm gội…
Đã hơn bảy giờ ba mươi rồi mà Tưởng Gia Tuệ vẫn chưa về, một mình Bạch Thiếu Thần buồn chán, liền lấy rượu ra ban công ngồi hưởng thức, tiện thể đợi cô về…
Nhưng ngồi được một lúc ánh mắt anh lại va phải hộp bưu kiện vừa rồi, anh liền đứng dậy bước đến cầm lên xem lần nữa…
Nhìn dòng chữ tên sản rất lạ, nhưng anh vẫn kiên quyết không mở ra xem, nhanh chóng đặt lại chỗ cũ…
Khoảng hơn tám giờ tối, một chiếc xe lại dừng lại trước cửa biệt thự của Bạch Thiếu Thần, sau đó Tưởng Gia Tuệ từ trên xe bước xuống…
Lúc đầu Bạch Thiếu Thần cũng có ngạc nhiên, muốn biết người bạn đó của cô như thế nào, nhưng người đó lại ngồi mãi trên xe mà không bước xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy được biển số xe của người đó…
Trong vẻ mặt của Tưởng Gia Tuệ lại rất vui vẻ, xem ra hai người bọn họ rất thân thì phải…
Tưởng Gia Tuệ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Bạch Thiếu Thần ngồi trên giường đợi mình, sau đó cô liền ngửi thấy mùi rượu quanh quẩn đâu đây…
Sau khi đặt túi xách lên bàn, Tưởng Gia Tuệ liền bước đến ngồi lên đùi Bạch Thiếu Thần, nở nụ cười lên tiếng…
“Sau lại uống rượu vậy…”
“Tại em bỏ rơi anh đấy…”
Bạch Thiếu Thần liền giả vờ dỗi, ánh mắt quay sang hướng khác nhưng lại nhếch môi cười nhẹ…
“Anh giận em sao, Thiếu Thần đừng giận mà, không phải em về rồi sao…”
Tưởng Gia Tuệ liền mỉm cười giữ khuôn mặt của anh lại, nhìn thẳng vào mắt mình lên tiếng…
“Anh mặc kệ, anh vẫn dỗi đấy…”
“Em mau dỗ anh đi…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này lại không chịu thỏa thiệp, cái đầu không ngừng lắc lư, không muốn nhìn vào mắt cô…
“Anh đúng là trẻ con mà…”
“Nhưng em lại thích vẻ mặt đáng yêu này của anh đấy…”
Vừa dứt câu cô liền giữ chặt đầu anh lại, đôi môi đỏ mọng không ngừng hôn chụt… chụt vào mặt vào mũi của anh…
“Như vậy đã đủ làm anh hết giận chưa…”
“Vẫn chưa đủ…”
“Còn ở đây nữa…”
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa chỉ tay vào môi mình…
Tưởng Gia Tuệ không ngờ rằng, phía sau bộ mặt lạnh lùng kia lại là một tên trẻ con như vậy…
Ngay lập tức cô liền hôn một cái thật kêu vào môi anh, muốn hỏi anh đã vừa lòng hay chưa, thì sau gáy đã bị giữ chặt, đôi môi không ngừng bị anh chiếm lấy…
“Thiếu Thần không phải hôm qua chúng ta đã làm rồi sao…”
“Hôm qua là chuyện của hôm qua, hôm nay anh vẫn muốn ăn em, ngày nào cũng muốn ăn em hết đấy, ai bảo em vừa miệng anh chứ…”
“Thiếu Thần anh đúng là không biết xấu hổ…”. T?u?ệ? cop ?ừ ??a?g + T?Um??u?ệ ?.V? +
Lại qua một đêm dài nữa trôi qua, cả căn phòng chỉ nghe tiếng thở dốc hòa quyện với tiếng nỉ non kiều diễm của người phụ nữ…
Mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì người bên trong cũng đang rất hạnh phúc…<code>Ngày hôm sau, Tưởng Gia Tuệ thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong thì bước đến chỗ bàn trang điểm... </code>Lập tức nhìn thấy bưu kiện của bác sĩ Tô gửi cho mình, Tưởng Gia Tuệ cứ nghĩ rằng là do hầu gái mang lên đây cho mình…<code>Dù vậy cũng đã một tuần trôi qua, Tưởng Gia Tuệ cũng đã nghĩ thông suốt, nếu Bạch Thiếu Thần thích bé con như vậy, hay là cứ sinh cho anh một đứa vậy....</code>