Chương 52
“Ông nói cũng rất có lý, ông là bố của cô ấy, ông đánh cô ấy thì tôi cũng không thể xen vào được…”
“Nhưng mà người khiến cho người phụ nữ của tôi bị đánh, người đó phải trả giá đắt…”
Bạch Thiếu Thần nhìn về phía Tưởng Gia Linh nhếch môi cười khiển lên tiếng…
Trong khi Tưởng Gia Linh nghe thấy vậy liền lập tức run rẩy, liền lên tiếng cầu xin…
“Bạch tổng xin ngài tha lỗi, tôi biết lỗi của mình rồi…”
“Chị ơi chị rộng lượng bỏ qua cho em đi, em biết sai rồi mà…”
Mẹ kế biết rõ không thể cầu xin Bạch Thiếu Thần được, liền ra hiệu cho Tưởng Gia Linh xoay qua cầu xin Tưởng Gia Tuệ, mong cô giúp Tưởng Gia Linh nói vài lời tốt đẹp…
Nhưng ngay lập tức cô ả liền nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, Tưởng Gia Tuệ liền thay đổi sắc mặt lên tiếng…
“Tha thứ cho mày sao, sao những gì mà mẹ con mày gây ra cho tao sao…”
“Kể cả những lời vu khống vừa rồi của mày sao…”
“Mày lầm rồi, tao không rộng lượng như vậy đâu…”
“Thiếu Thần anh muốn làm gì thì làm đi, em không có ý kiến…”
Tưởng Gia Tuệ nói xong thì đi thẳng vào trong, mặc kệ cho Bạch Thiếu Thần muốn xử lý thế nào cũng được…
“Bạch tổng, xin ngài nhẹ tay một chút, cầu xin ngài…”
Mẹ kế lo lắng Tưởng Gia Linh sẽ không thể chịu được, liền lên tiếng cầu xin Bạch Thiếu không nương tay…
Bạch Thiếu Thần không nói gì chỉ ra hiệu cho trợ lý Cao bước đến…
Trợ lý Cao đi theo Bạch Thiếu Thần biết bao nhiêu năm rồi, chỉ cần một cử chỉ của anh, cậu cũng biết anh muốn gì…
Trợ lý Cao nhanh chóng tìm được một người phụ nữ đến, đưa tiền bảo bà ta liên tục tát thật mạnh, đến khi sưng tấy lên thì mới được dừng lại…<code> "*Đừng mà, tha cho tôi đi, tôi cầu xin bà mà*.." "*Xin lỗi cô, tôi cũng chỉ là nhận tiền để làm việc này mà thôi, cô có trách thì trách các người đã đắc tội với người không nên đắc tội mà thôi*..." "*Chát*..." "*Á*..." "*Chát..chát*...." Tưởng Gia Linh cố gắng cầu xin trong vô vọng, mỗi một lời vừa hốt ra, liền nhận ngay một cái tát đau đớn vào mặt... </code>Tưởng Gia Tuệ sau khi thu dọn đồ đạc xong thì lập tức rời khỏi, càng không muốn nhìn thấy bọn họ thêm một lần nào nữa…
Mà Bạch Thiếu Thần cũng không muốn bọn họ đến làm phiền Tưởng Gia Tuệ, nên đã ném đến trước mặt ông Tưởng một tờ chi phiếu mười tỷ…
“Đây xem như là phí nuôi dưỡng cô ấy suốt thời gian qua, tôi thay cô ấy trả cho các người…”
“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, các người và cô ấy không còn quan hệ gì nữa, nếu các người dám đến làm phiền cô ấy thì đừng trách…”
“Nhưng mà Bạch tổng, Gia Tuệ…”
Ông Tưởng nghe thấy vậy liền muốn đòi hỏi thêm, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Bạch Thiếu Thần liền khựng lại…
Về phía Bạch Thiếu Thần sau khi đưa tờ chi phiếu xong thì nhanh chóng rời khỏi đó…
Mà ông Tưởng sau khi nhận được tờ chi phiếu thì mĩm cười vui vẻ, nghĩ rằng bao nhiêu đây sẽ có thể giúp ông ta gầy dựng lại từ từ…
Trong khi Tưởng Gia Linh lại đau đớn ôm chặt lấy mặt mình, mẹ kế nhìn đứa con gái yêu quý mặt đã sưng đỏ lên, miệng còn rỉ máu mà xót xa trong lòng…<code> "*Gia Linh con có sao không vậy, mau trả lời mẹ đi con*..." "*Gia Linh à đừng làm mẹ sợ mà*..." Trong khi Tưởng Gia Linh vì quá đau đớn mà ngất đi, làm gì còn nghe thấy mẹ kế gọi... Mà ông Tưởng đứng bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không có một chút gì lo lắng, ngược lại ông ta còn lên tiếng cằn nhằn mẹ kế... "*Bà im lặng một chút đi được không, bị đánh có một chút thế này không chết được đâu*..." "*Ông có phải là bố của con bé nữa không vậy, con gái ông bị người ta đánh đến như vậy mà ông không thấy đau lòng hay sao*..." "*Ông có còn là con người nữa không vậy*..." Mẹ kế vô cùng tức giận khi nghe ông Tưởng chính miệng ông Tưởng nói ra những lời như vậy, ngay cả mẹ kế cũng không thể hiểu nổi, ngoài tiền ra thì ông Tưởng có yêu thương mẹ con bà thật lòng không... "*Ý tôi không phải như vậy*..." "*Bà đừng tức giận như vậy, nào chúng ta mau đưa Gia Linh về căn nhà mà tôi vừa thuê nghỉ ngơi đi*.." "*Sao đó gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con bé*.." Ông Tưởng thấy mẹ kế giận dữ liền hạ giọng, bây giờ ông ta chỉ còn có thể dùng Tưởng Gia Linh để cứu vớt công ty.... Không thể để hai mẹ con Tưởng Gia Linh bỏ đi được... "*Vậy còn được, mau đến phụ tôi, đỡ con bé lên xe ngay*...." Cũng từ ngày hôm đó, cả nhà họ Tưởng cũng không dám quay lại thành phố Hà Thành nữa... Cả nhà bọn họ cùng nhau dọn đến thành phố Hà Nam để sinh sống, dựa vào số tiền mười tỷ mà Bạch Thiếu Thần đưa cho để gầy dựng lại sự nghiệp... Mặc dù công ty có một chút khởi sắc, nhưng mãi vẫn không thể phắt lên nỗi, chỉ nằm dậm chân mãi một chỗ... Nhưng bọn họ lại không hề hay biết rằng, đằng sau đã có người đứng ra giàn xếp tất cả...</code>
“Nhưng mà người khiến cho người phụ nữ của tôi bị đánh, người đó phải trả giá đắt…”
Bạch Thiếu Thần nhìn về phía Tưởng Gia Linh nhếch môi cười khiển lên tiếng…
Trong khi Tưởng Gia Linh nghe thấy vậy liền lập tức run rẩy, liền lên tiếng cầu xin…
“Bạch tổng xin ngài tha lỗi, tôi biết lỗi của mình rồi…”
“Chị ơi chị rộng lượng bỏ qua cho em đi, em biết sai rồi mà…”
Mẹ kế biết rõ không thể cầu xin Bạch Thiếu Thần được, liền ra hiệu cho Tưởng Gia Linh xoay qua cầu xin Tưởng Gia Tuệ, mong cô giúp Tưởng Gia Linh nói vài lời tốt đẹp…
Nhưng ngay lập tức cô ả liền nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, Tưởng Gia Tuệ liền thay đổi sắc mặt lên tiếng…
“Tha thứ cho mày sao, sao những gì mà mẹ con mày gây ra cho tao sao…”
“Kể cả những lời vu khống vừa rồi của mày sao…”
“Mày lầm rồi, tao không rộng lượng như vậy đâu…”
“Thiếu Thần anh muốn làm gì thì làm đi, em không có ý kiến…”
Tưởng Gia Tuệ nói xong thì đi thẳng vào trong, mặc kệ cho Bạch Thiếu Thần muốn xử lý thế nào cũng được…
“Bạch tổng, xin ngài nhẹ tay một chút, cầu xin ngài…”
Mẹ kế lo lắng Tưởng Gia Linh sẽ không thể chịu được, liền lên tiếng cầu xin Bạch Thiếu không nương tay…
Bạch Thiếu Thần không nói gì chỉ ra hiệu cho trợ lý Cao bước đến…
Trợ lý Cao đi theo Bạch Thiếu Thần biết bao nhiêu năm rồi, chỉ cần một cử chỉ của anh, cậu cũng biết anh muốn gì…
Trợ lý Cao nhanh chóng tìm được một người phụ nữ đến, đưa tiền bảo bà ta liên tục tát thật mạnh, đến khi sưng tấy lên thì mới được dừng lại…<code> "*Đừng mà, tha cho tôi đi, tôi cầu xin bà mà*.." "*Xin lỗi cô, tôi cũng chỉ là nhận tiền để làm việc này mà thôi, cô có trách thì trách các người đã đắc tội với người không nên đắc tội mà thôi*..." "*Chát*..." "*Á*..." "*Chát..chát*...." Tưởng Gia Linh cố gắng cầu xin trong vô vọng, mỗi một lời vừa hốt ra, liền nhận ngay một cái tát đau đớn vào mặt... </code>Tưởng Gia Tuệ sau khi thu dọn đồ đạc xong thì lập tức rời khỏi, càng không muốn nhìn thấy bọn họ thêm một lần nào nữa…
Mà Bạch Thiếu Thần cũng không muốn bọn họ đến làm phiền Tưởng Gia Tuệ, nên đã ném đến trước mặt ông Tưởng một tờ chi phiếu mười tỷ…
“Đây xem như là phí nuôi dưỡng cô ấy suốt thời gian qua, tôi thay cô ấy trả cho các người…”
“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, các người và cô ấy không còn quan hệ gì nữa, nếu các người dám đến làm phiền cô ấy thì đừng trách…”
“Nhưng mà Bạch tổng, Gia Tuệ…”
Ông Tưởng nghe thấy vậy liền muốn đòi hỏi thêm, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Bạch Thiếu Thần liền khựng lại…
Về phía Bạch Thiếu Thần sau khi đưa tờ chi phiếu xong thì nhanh chóng rời khỏi đó…
Mà ông Tưởng sau khi nhận được tờ chi phiếu thì mĩm cười vui vẻ, nghĩ rằng bao nhiêu đây sẽ có thể giúp ông ta gầy dựng lại từ từ…
Trong khi Tưởng Gia Linh lại đau đớn ôm chặt lấy mặt mình, mẹ kế nhìn đứa con gái yêu quý mặt đã sưng đỏ lên, miệng còn rỉ máu mà xót xa trong lòng…<code> "*Gia Linh con có sao không vậy, mau trả lời mẹ đi con*..." "*Gia Linh à đừng làm mẹ sợ mà*..." Trong khi Tưởng Gia Linh vì quá đau đớn mà ngất đi, làm gì còn nghe thấy mẹ kế gọi... Mà ông Tưởng đứng bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không có một chút gì lo lắng, ngược lại ông ta còn lên tiếng cằn nhằn mẹ kế... "*Bà im lặng một chút đi được không, bị đánh có một chút thế này không chết được đâu*..." "*Ông có phải là bố của con bé nữa không vậy, con gái ông bị người ta đánh đến như vậy mà ông không thấy đau lòng hay sao*..." "*Ông có còn là con người nữa không vậy*..." Mẹ kế vô cùng tức giận khi nghe ông Tưởng chính miệng ông Tưởng nói ra những lời như vậy, ngay cả mẹ kế cũng không thể hiểu nổi, ngoài tiền ra thì ông Tưởng có yêu thương mẹ con bà thật lòng không... "*Ý tôi không phải như vậy*..." "*Bà đừng tức giận như vậy, nào chúng ta mau đưa Gia Linh về căn nhà mà tôi vừa thuê nghỉ ngơi đi*.." "*Sao đó gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con bé*.." Ông Tưởng thấy mẹ kế giận dữ liền hạ giọng, bây giờ ông ta chỉ còn có thể dùng Tưởng Gia Linh để cứu vớt công ty.... Không thể để hai mẹ con Tưởng Gia Linh bỏ đi được... "*Vậy còn được, mau đến phụ tôi, đỡ con bé lên xe ngay*...." Cũng từ ngày hôm đó, cả nhà họ Tưởng cũng không dám quay lại thành phố Hà Thành nữa... Cả nhà bọn họ cùng nhau dọn đến thành phố Hà Nam để sinh sống, dựa vào số tiền mười tỷ mà Bạch Thiếu Thần đưa cho để gầy dựng lại sự nghiệp... Mặc dù công ty có một chút khởi sắc, nhưng mãi vẫn không thể phắt lên nỗi, chỉ nằm dậm chân mãi một chỗ... Nhưng bọn họ lại không hề hay biết rằng, đằng sau đã có người đứng ra giàn xếp tất cả...</code>