Chương 35
“Tại sao tao lại không dám đánh mày chứ…”
“Thứ con vợ thứ như mày, cũng xứng đáng đứng ngang hàng với tao sao…”
“Lần này tôi sẽ không chịu đựng các người nữa đâu…”
“Tiến đến một bước, tôi sẽ tát một cái…”
“Người nào không sợ thì tiến đến đây, tôi sẽ tát cho nát mặt…”
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Linh lại bị khí thế băng lãnh của cô, làm cho khiếp sợ không dám tiến thêm một bước…
Nghĩ đến cái tát vừa rồi trên mặt vẫn còn đang rất đau rát, Tưởng Gia Linh liền ngồi xuống cạnh mẹ mình hút hít…
“Mẹ ơi, nhìn nó đáng sợ quá, mặt con vẫn còn rất đau, huhu…”
Trong khi mẹ kế lại không một chút sợ hãi nào, bà ta liền lên tiếng trấn an Tưởng Gia Linh…
“Không sao đâu, đã có mẹ ở đây rồi, con yên tâm mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con…”
Sau đó mẹ kế liền đứng dậy, lao đến chỗ Tưởng Gia Tuệ đang đứng, nhưng ngay lập tức kết cuộc của mẹ kế cũng như vậy…
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng bắt lấy tay mẹ kế, tát mạnh một cái vào mặt bà ta, chậm rãi lên tiếng…
“Cái tát đầu tiên này xem như là bà trả nợ cho tôi…”
“Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã phải sống khổ cực trong chính căn nhà của mình…”
Vừa nói xong Tưởng Gia Tuệ liền tát thêm một cái thật mạnh nữa vào mặt của mẹ kế…
“Á…”
“Bà cũng biết đau sao…”
“Cái tát thứ hai này, là vì bà hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại tôi, cũng xem như trả lại từng cho bà sự đau đớn, mà tôi phải chịu ở nhà kho hôm đó…”
Một lần nữa, một cái tát đau đớn chạm vào mặt mẹ kế, mà lần này giọng nói cũng rất xúc động…
“Cái tát thứ ba này là thay cho mẹ tôi, nếu bà không qua lại với ông ấy trong lúc mẹ tôi mang thai, thì có lẽ bà ấy sẽ không phải chết cô đơn trong bệnh viện…”
“Đến ngay cả nhà mình cũng không thể đặt bàn thờ, nếu không có ông ngoại mang về nhà, thì có lẽ bài vị của mẹ tôi sẽ được đặt ở ngoài đường, cô đơn lạnh lẽo…”
Tưởng Gia Tuệ thật sự không có ý định buông tha cho mẹ kế dễ dàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy khoé miệng của mẹ kế bật cả máu…
Cô liền lấy lại bình tĩnh, thu lại bàn tay dơ lên không trung, bóp chặt lại đẩy mạnh mẹ kế té ngã xuống sàn, xoay người rời khỏi…
Trong khi Tưởng Gia Linh lại vô cùng sợ hãi, không dám làm gì khác ngoài việc ngồi yên nhìn mẹ mình bị ăn liên tiếp mấy cái tát…
Ngay khi thấy mẹ kế sắp ngã nhào ra sàn, Tưởng Gia Linh mới vội nhào đến đỡ lấy mẹ kế, khóc nức nở lên tiếng…
“Mẹ ơi, mẹ thế nào rồi mẹ ơi…”
“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi…”
Mẹ kế ôm lấy một bên mặt sưng phù in hằn năm ngón tay mà lên tiếng…
Đến ngay cả bà ta cũng không thể ngờ rằng, Tưởng Gia Tuệ hôm nay trông rất đáng sợ, không giống với vẻ ngoài sợ sệt trước đây…
Càng không thể ngờ được, Tưởng Gia Tuệ lấy đâu ra sức lực như vậy, chỉ một mình cô có thể hạ gục hai mẹ con bà …
**Chẳng lẽ chỉ sau một đêm mà Tưởng Gia Tuệ lại có siêu năng lực, mạnh mẽ đến vậy sao…**
Vừa bước ra đến cửa, Tưởng Gia Tuệ liền sực nhớ ra ý định lúc đầu đến đây của mình là gì, sau đó xoay người lại nhếch môi cười khinh nhìn hai người họ lên tiếng.
“Quên nói cho hai người biết một tin khá vui…”
“Đó là các người sẽ sớm được rời khỏi đây…”
Tưởng Gia Linh nghe thấy mình sắp ra ngoài thì vô cùng vui vẻ, nhìn mẹ kế…
Trong khi mẹ kế lại rất nghi ngờ những lời này của Tưởng Gia Tuệ, nhanh chóng lên tiếng hỏi lại…
Mẹ kế hiểu rõ ông Tưởng, nếu muốn thả mẹ con bà ra, thì ông ta sẽ đích thân đến đây, không đời nào nhờ đến sự chuyển lời của Tưởng Gia Tuệ…
Vì trong lòng ông Tưởng cực kỳ căm ghét Tưởng Gia Tuệ…
“Gia Tuệ mày nói vậy là sao…”
“Thì là dọn hết đồ đạc đi ra khỏi nhà này đấy haha…”
Tưởng Gia Tuệ bật cười thật tươi ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, sau đó thì rời khỏi…
“Con khốn mày đứng lại nói rõ cho tao…”
Mẹ con Tưởng Gia Linh liền đứng dậy, định đuổi theo giữ cô lại hỏi cho rõ, nhưng đã bị vệ sĩ giữ lại, không cách nào có thể ra ngoài được…
Mà họ lại không thể ngờ được rằng, hai tên vệ sĩ này đã bị Tưởng Gia Tuệ mua chuộc, vậy thì làm sao có thể để họ ra ngoài được chứ…
Trong khi đó Tưởng Gia Linh nghe mấy lời vừa rồi của cô, thì vô cùng lo lắng, liền nhìn mẹ mình…
“Mẹ ơi, lời cô ta nói có thật không…”
“Chúng ta thật sự sắp bị cha đuổi ra khỏi nhà rồi sao…”
“Con gái ngoan, cha con thương chúng ta như vậy, sẽ không nỡ đuổi chúng ta đi đâu…”
“Chắc chắn nó đang muốn chia rẽ chúng ta, con đừng nghe mấy lời nó vừa nói…”
“Đợi khi ông ấy về, chúng ta xem thái độ của ông ấy thế nào, sau đó tìm cách dỗ ngọt, chắc chắn là sẽ không còn chuyện gì nữa…”
Mẹ kế liền lên tiếng trấn an Tưởng Gia Linh, không nên tin vào những gì mà Tưởng Gia Tuệ vừa nói…
“Thứ con vợ thứ như mày, cũng xứng đáng đứng ngang hàng với tao sao…”
“Lần này tôi sẽ không chịu đựng các người nữa đâu…”
“Tiến đến một bước, tôi sẽ tát một cái…”
“Người nào không sợ thì tiến đến đây, tôi sẽ tát cho nát mặt…”
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Linh lại bị khí thế băng lãnh của cô, làm cho khiếp sợ không dám tiến thêm một bước…
Nghĩ đến cái tát vừa rồi trên mặt vẫn còn đang rất đau rát, Tưởng Gia Linh liền ngồi xuống cạnh mẹ mình hút hít…
“Mẹ ơi, nhìn nó đáng sợ quá, mặt con vẫn còn rất đau, huhu…”
Trong khi mẹ kế lại không một chút sợ hãi nào, bà ta liền lên tiếng trấn an Tưởng Gia Linh…
“Không sao đâu, đã có mẹ ở đây rồi, con yên tâm mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con…”
Sau đó mẹ kế liền đứng dậy, lao đến chỗ Tưởng Gia Tuệ đang đứng, nhưng ngay lập tức kết cuộc của mẹ kế cũng như vậy…
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng bắt lấy tay mẹ kế, tát mạnh một cái vào mặt bà ta, chậm rãi lên tiếng…
“Cái tát đầu tiên này xem như là bà trả nợ cho tôi…”
“Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã phải sống khổ cực trong chính căn nhà của mình…”
Vừa nói xong Tưởng Gia Tuệ liền tát thêm một cái thật mạnh nữa vào mặt của mẹ kế…
“Á…”
“Bà cũng biết đau sao…”
“Cái tát thứ hai này, là vì bà hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại tôi, cũng xem như trả lại từng cho bà sự đau đớn, mà tôi phải chịu ở nhà kho hôm đó…”
Một lần nữa, một cái tát đau đớn chạm vào mặt mẹ kế, mà lần này giọng nói cũng rất xúc động…
“Cái tát thứ ba này là thay cho mẹ tôi, nếu bà không qua lại với ông ấy trong lúc mẹ tôi mang thai, thì có lẽ bà ấy sẽ không phải chết cô đơn trong bệnh viện…”
“Đến ngay cả nhà mình cũng không thể đặt bàn thờ, nếu không có ông ngoại mang về nhà, thì có lẽ bài vị của mẹ tôi sẽ được đặt ở ngoài đường, cô đơn lạnh lẽo…”
Tưởng Gia Tuệ thật sự không có ý định buông tha cho mẹ kế dễ dàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy khoé miệng của mẹ kế bật cả máu…
Cô liền lấy lại bình tĩnh, thu lại bàn tay dơ lên không trung, bóp chặt lại đẩy mạnh mẹ kế té ngã xuống sàn, xoay người rời khỏi…
Trong khi Tưởng Gia Linh lại vô cùng sợ hãi, không dám làm gì khác ngoài việc ngồi yên nhìn mẹ mình bị ăn liên tiếp mấy cái tát…
Ngay khi thấy mẹ kế sắp ngã nhào ra sàn, Tưởng Gia Linh mới vội nhào đến đỡ lấy mẹ kế, khóc nức nở lên tiếng…
“Mẹ ơi, mẹ thế nào rồi mẹ ơi…”
“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi…”
Mẹ kế ôm lấy một bên mặt sưng phù in hằn năm ngón tay mà lên tiếng…
Đến ngay cả bà ta cũng không thể ngờ rằng, Tưởng Gia Tuệ hôm nay trông rất đáng sợ, không giống với vẻ ngoài sợ sệt trước đây…
Càng không thể ngờ được, Tưởng Gia Tuệ lấy đâu ra sức lực như vậy, chỉ một mình cô có thể hạ gục hai mẹ con bà …
**Chẳng lẽ chỉ sau một đêm mà Tưởng Gia Tuệ lại có siêu năng lực, mạnh mẽ đến vậy sao…**
Vừa bước ra đến cửa, Tưởng Gia Tuệ liền sực nhớ ra ý định lúc đầu đến đây của mình là gì, sau đó xoay người lại nhếch môi cười khinh nhìn hai người họ lên tiếng.
“Quên nói cho hai người biết một tin khá vui…”
“Đó là các người sẽ sớm được rời khỏi đây…”
Tưởng Gia Linh nghe thấy mình sắp ra ngoài thì vô cùng vui vẻ, nhìn mẹ kế…
Trong khi mẹ kế lại rất nghi ngờ những lời này của Tưởng Gia Tuệ, nhanh chóng lên tiếng hỏi lại…
Mẹ kế hiểu rõ ông Tưởng, nếu muốn thả mẹ con bà ra, thì ông ta sẽ đích thân đến đây, không đời nào nhờ đến sự chuyển lời của Tưởng Gia Tuệ…
Vì trong lòng ông Tưởng cực kỳ căm ghét Tưởng Gia Tuệ…
“Gia Tuệ mày nói vậy là sao…”
“Thì là dọn hết đồ đạc đi ra khỏi nhà này đấy haha…”
Tưởng Gia Tuệ bật cười thật tươi ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, sau đó thì rời khỏi…
“Con khốn mày đứng lại nói rõ cho tao…”
Mẹ con Tưởng Gia Linh liền đứng dậy, định đuổi theo giữ cô lại hỏi cho rõ, nhưng đã bị vệ sĩ giữ lại, không cách nào có thể ra ngoài được…
Mà họ lại không thể ngờ được rằng, hai tên vệ sĩ này đã bị Tưởng Gia Tuệ mua chuộc, vậy thì làm sao có thể để họ ra ngoài được chứ…
Trong khi đó Tưởng Gia Linh nghe mấy lời vừa rồi của cô, thì vô cùng lo lắng, liền nhìn mẹ mình…
“Mẹ ơi, lời cô ta nói có thật không…”
“Chúng ta thật sự sắp bị cha đuổi ra khỏi nhà rồi sao…”
“Con gái ngoan, cha con thương chúng ta như vậy, sẽ không nỡ đuổi chúng ta đi đâu…”
“Chắc chắn nó đang muốn chia rẽ chúng ta, con đừng nghe mấy lời nó vừa nói…”
“Đợi khi ông ấy về, chúng ta xem thái độ của ông ấy thế nào, sau đó tìm cách dỗ ngọt, chắc chắn là sẽ không còn chuyện gì nữa…”
Mẹ kế liền lên tiếng trấn an Tưởng Gia Linh, không nên tin vào những gì mà Tưởng Gia Tuệ vừa nói…