Chương 30
Nghe loáng thoáng có vẻ Bạch Thiếu Thần đang đòi hủy hôn với cô ả, nên cô ta mới khóc lóc thảm thiết như vậy…
Tưởng Gia Tuệ liền nghĩ ra cái gì đó, sau đó liền nhếch môi cười khiển một cái…
**Kiếp trước cô ta đã hại nguyên chủ phải chết, lần này mình sẽ thay nguyên chủ, khiến cho cô ta biết thế nào là đau khổ…**
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ như mình vừa mới ngủ dậy, chỉnh sửa chiếc áo lại nhìn sau có vẻ xộc xệch…
Sau đó mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Bạch Thiếu Thần đang ngồi, trực tiếp ngồi thẳng lên đùi anh…
Dựa vào lòng ngực, lấy hai tay xoa xoa hai mắt ngáp ngắn ngáp dài, giả vờ như không nhìn thấy Diệp Tuyết, làm nũng lên tiếng…
“Thiếu Thần em đói quá, em muốn ăn…”
“Nhưng em lại rất buồn ngủ…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này cũng có chút bất ngờ, không ngờ Tưởng Gia Tuệ lại có những hành động đáng yêu đến như vậy…
Lại nhìn đến vẻ mặt đầy tức giận của Diệp Tuyết mà nhếch môi cười nhẹ, không biết là Tưởng Gia Tuệ có nhìn thấy cô ả hay không, hay là lại đang toan tính gì đây…
Nhưng sau đó anh vẫn vui vẻ ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng nâng niu lên tiếng…
“Được rồi anh sẽ đưa em đi ăn, sau đó sẽ về nhà ngủ tiếp có được không…”
“Ừm…”
Tưởng Gia Tuệ giả vờ ngoan ngoãn gật gật cái đầu, trên khóe miệng cong lên nụ cười đầy đắc ý…
Trong khi Diệp Tuyết nhìn thấy một màn này thì như phát điên lên, ánh mắt chứa đầy tia tràn lửa giận hét lớn…
“Thiếu Thần anh mau giải thích đi, chuyện này là sao chứ, còn cô ta là ai, sao lại tự ý ngồi vào lòng anh thế kia hả…”
Diệp Tuyết cứ như con thú dữ định lao đến bóp chết con mồi, nhưng ngay lập tức đã bị Bạch Thiếu Thần ngăn lại.
“Dừng lại, đứng yên đấy…”
“Diệp Tuyết cô đang tính làm cái gì vậy…”
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần vẫn còn đang ôm chặt cô vào lòng, lo lắng người đàn bà điên Diệp Tuyết sẽ làm đau cô…
Mà Diệp Tuyết lúc này cũng bị tiếng hét của anh làm cho khiếp sợ, không dám bước thêm bước nữa, uất ức khóc càng lúc càng to hơn…
“Thiếu Thần anh mau nói đi, có phải vì cô ta, nên anh mới muốn hủy hôn với em không…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này chỉ cười nhạt nhẽo nhìn cô ả, lạnh lùng lên tiếng, không còn một chút ấm áp nào, như khi nói chuyện với Tưởng Gia Tuệ…
“Đúng vậy, giờ thì cô đã biết lý do rồi đấy, có thể đi về được chưa, chúng tôi còn phải đi ăn, tốt nhất cô đừng nên làm phiền, kẻo phá hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi…”
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này lại giả vờ ngây thơ, tỏ ra rất ngạc nhiên khi có người thứ ba ở đây…
“Thiếu Thần cô gái này là ai vậy, sao cô ấy lại khóc vậy anh…”
“Mà Thiếu Thần này, cô ấy vào đây lúc nào vậy, sao em lại không hay biết gì hết vậy anh…”
“Không có chuyện gì đâu, em không cần phải để tâm đến cô ta, ngoan ngủ thêm một lúc đi, đợi trợ lý Cao mang quần áo vào, sẽ dẫn em đi ăn…”
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại không muốn Tưởng Gia Tuệ dính vào chuyện này…
“Ờh…”
Tưởng Gia Tuệ ngoan ngoãn rút vào lòng anh, nhưng lại bị lời nói của Diệp Tuyết làm cho giật mình…
“Cô có biết tôi là vị hôn thê của anh ấy không, vì cô mà anh ta đã hủy hôn với tôi đấy, cô còn ở đấy mà giả vờ ngốc nghếch à…”
Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền ngước lên nhìn anh, ánh mắt rất không tin mà lên tiếng hỏi lại anh…
“Thiếu Thần à, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của anh, có phải vậy không anh…”
“Đúng vậy, nhưng anh vừa hủy hôn với cô ta rồi, ngày mai sẽ công bố với báo chí…”
Không hiểu sao ngay lúc này, Bạch Thiếu Thần lại lo lắng Tưởng Gia Tuệ sẽ hiểu lầm, nên đã nhanh chóng lên tiếng giải thích…
… “Ồ vậy à, Thiếu Thần anh giữ yên để em xem nào…”…
Bất ngờ Tưởng Gia Tuệ lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt đẹp trai của Bạch Thiếu Thần, xoay qua xoay lại…
…“Sao vậy…”…
Mà Bạch Thiếu Thần cũng không hiểu Tưởng Gia Tuệ đang định làm gì nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên để cô ngắm mình…
Qua một lúc ngắm nghía, Tưởng Gia Tuệ liền thở dài một hơi rồi mới chậm rãi lên tiếng…
…“Thiếu Thần à, có phải em là con giáp thứ ba không anh…”…
^^^“Giờ cô mới nhận ra hay sao, cô nên biết điều mà rời khỏi anh Thiếu Thần của tôi đi…”^^^
Trong khi Diệp Tuyết nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút hi vọng, cứ nghĩ Tưởng Gia Tuệ sẽ cảm thấy xấu hổ mà rút lui…
… “Ngốc quá, anh đã hủy hôn với cô ta rồi, thì em đâu phải là người thứ ba đâu chứ…”…
Bạch Thiếu Thần nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của Tưởng Gia Tuệ mà lo lắng, lo sợ cô sẽ vì vậy mà rời xa mình, trong khi đại nghiệp tìm người nối dõi vẫn chưa hoàn thành…
…“Haiizz…”…
…“Thiếu Thần à em thật sự rất buồn…”…
Tưởng Gia Tuệ liền làm ra vẻ mặt như muốn khóc đến nơi vậy…<code> "*Bé cưng à em đừng khóc được không, không phải anh đã nói em không phải là tiểu tam rồi sao, đừng nghe mấy lời vô nghĩa của cô ta*.."</code>
Tưởng Gia Tuệ liền nghĩ ra cái gì đó, sau đó liền nhếch môi cười khiển một cái…
**Kiếp trước cô ta đã hại nguyên chủ phải chết, lần này mình sẽ thay nguyên chủ, khiến cho cô ta biết thế nào là đau khổ…**
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ như mình vừa mới ngủ dậy, chỉnh sửa chiếc áo lại nhìn sau có vẻ xộc xệch…
Sau đó mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Bạch Thiếu Thần đang ngồi, trực tiếp ngồi thẳng lên đùi anh…
Dựa vào lòng ngực, lấy hai tay xoa xoa hai mắt ngáp ngắn ngáp dài, giả vờ như không nhìn thấy Diệp Tuyết, làm nũng lên tiếng…
“Thiếu Thần em đói quá, em muốn ăn…”
“Nhưng em lại rất buồn ngủ…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này cũng có chút bất ngờ, không ngờ Tưởng Gia Tuệ lại có những hành động đáng yêu đến như vậy…
Lại nhìn đến vẻ mặt đầy tức giận của Diệp Tuyết mà nhếch môi cười nhẹ, không biết là Tưởng Gia Tuệ có nhìn thấy cô ả hay không, hay là lại đang toan tính gì đây…
Nhưng sau đó anh vẫn vui vẻ ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng nâng niu lên tiếng…
“Được rồi anh sẽ đưa em đi ăn, sau đó sẽ về nhà ngủ tiếp có được không…”
“Ừm…”
Tưởng Gia Tuệ giả vờ ngoan ngoãn gật gật cái đầu, trên khóe miệng cong lên nụ cười đầy đắc ý…
Trong khi Diệp Tuyết nhìn thấy một màn này thì như phát điên lên, ánh mắt chứa đầy tia tràn lửa giận hét lớn…
“Thiếu Thần anh mau giải thích đi, chuyện này là sao chứ, còn cô ta là ai, sao lại tự ý ngồi vào lòng anh thế kia hả…”
Diệp Tuyết cứ như con thú dữ định lao đến bóp chết con mồi, nhưng ngay lập tức đã bị Bạch Thiếu Thần ngăn lại.
“Dừng lại, đứng yên đấy…”
“Diệp Tuyết cô đang tính làm cái gì vậy…”
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần vẫn còn đang ôm chặt cô vào lòng, lo lắng người đàn bà điên Diệp Tuyết sẽ làm đau cô…
Mà Diệp Tuyết lúc này cũng bị tiếng hét của anh làm cho khiếp sợ, không dám bước thêm bước nữa, uất ức khóc càng lúc càng to hơn…
“Thiếu Thần anh mau nói đi, có phải vì cô ta, nên anh mới muốn hủy hôn với em không…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này chỉ cười nhạt nhẽo nhìn cô ả, lạnh lùng lên tiếng, không còn một chút ấm áp nào, như khi nói chuyện với Tưởng Gia Tuệ…
“Đúng vậy, giờ thì cô đã biết lý do rồi đấy, có thể đi về được chưa, chúng tôi còn phải đi ăn, tốt nhất cô đừng nên làm phiền, kẻo phá hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi…”
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này lại giả vờ ngây thơ, tỏ ra rất ngạc nhiên khi có người thứ ba ở đây…
“Thiếu Thần cô gái này là ai vậy, sao cô ấy lại khóc vậy anh…”
“Mà Thiếu Thần này, cô ấy vào đây lúc nào vậy, sao em lại không hay biết gì hết vậy anh…”
“Không có chuyện gì đâu, em không cần phải để tâm đến cô ta, ngoan ngủ thêm một lúc đi, đợi trợ lý Cao mang quần áo vào, sẽ dẫn em đi ăn…”
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại không muốn Tưởng Gia Tuệ dính vào chuyện này…
“Ờh…”
Tưởng Gia Tuệ ngoan ngoãn rút vào lòng anh, nhưng lại bị lời nói của Diệp Tuyết làm cho giật mình…
“Cô có biết tôi là vị hôn thê của anh ấy không, vì cô mà anh ta đã hủy hôn với tôi đấy, cô còn ở đấy mà giả vờ ngốc nghếch à…”
Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền ngước lên nhìn anh, ánh mắt rất không tin mà lên tiếng hỏi lại anh…
“Thiếu Thần à, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của anh, có phải vậy không anh…”
“Đúng vậy, nhưng anh vừa hủy hôn với cô ta rồi, ngày mai sẽ công bố với báo chí…”
Không hiểu sao ngay lúc này, Bạch Thiếu Thần lại lo lắng Tưởng Gia Tuệ sẽ hiểu lầm, nên đã nhanh chóng lên tiếng giải thích…
… “Ồ vậy à, Thiếu Thần anh giữ yên để em xem nào…”…
Bất ngờ Tưởng Gia Tuệ lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt đẹp trai của Bạch Thiếu Thần, xoay qua xoay lại…
…“Sao vậy…”…
Mà Bạch Thiếu Thần cũng không hiểu Tưởng Gia Tuệ đang định làm gì nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên để cô ngắm mình…
Qua một lúc ngắm nghía, Tưởng Gia Tuệ liền thở dài một hơi rồi mới chậm rãi lên tiếng…
…“Thiếu Thần à, có phải em là con giáp thứ ba không anh…”…
^^^“Giờ cô mới nhận ra hay sao, cô nên biết điều mà rời khỏi anh Thiếu Thần của tôi đi…”^^^
Trong khi Diệp Tuyết nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút hi vọng, cứ nghĩ Tưởng Gia Tuệ sẽ cảm thấy xấu hổ mà rút lui…
… “Ngốc quá, anh đã hủy hôn với cô ta rồi, thì em đâu phải là người thứ ba đâu chứ…”…
Bạch Thiếu Thần nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của Tưởng Gia Tuệ mà lo lắng, lo sợ cô sẽ vì vậy mà rời xa mình, trong khi đại nghiệp tìm người nối dõi vẫn chưa hoàn thành…
…“Haiizz…”…
…“Thiếu Thần à em thật sự rất buồn…”…
Tưởng Gia Tuệ liền làm ra vẻ mặt như muốn khóc đến nơi vậy…<code> "*Bé cưng à em đừng khóc được không, không phải anh đã nói em không phải là tiểu tam rồi sao, đừng nghe mấy lời vô nghĩa của cô ta*.."</code>