Chương 27
Qua hơn vài giờ đồng hồ sau, Tôn Minh Hạo vẫn không ngừng rình rập trước cửa phòng chủ tịch, chờ đợi bóng dáng của cô gái xinh đẹp lúc nãy…
Muốn biết cô với Bạch Thiếu Thần có quan hệ gì với nhau hay không, nếu như cả hai chỉ là bạn, thì cậu hời quá rồi…
…“Nếu có thể kết giao với một người xinh đẹp như cô ấy, thì thật là tốt biết mấy…”…
^^^“Nhưng vào trong đấy cũng đã khá lâu rồi, tại sao vẫn còn chưa chịu ra nữa chứ…”^^^
Tôn Minh Hạo không ngừng lẩm bẩm một mình, muốn biết hai người họ đang làm cái gì trong đó, đã hơn mấy giờ đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy hai người rời khỏi phòng…
Liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, Tôn Minh Hạo lập tức bước đến gõ cửa phòng, trực tiếp mở cửa bước vào…
Ánh mắt liền đảo một vòng tìm kiếm bóng dáng cô gái kia, nhưng bên trong lúc này lại trống không, cô gái kia lại biến đâu mất tăm…
Chỉ còn lại một mình Bạch Thiếu Thần đang ngồi làm việc, nhưng cậu nhớ rất rõ, từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn ở bên ngoài…
Một khi cô gái kia bước ra chắc chắn cậu sẽ nhìn thấy…
… **Tại sao lại không có, cô gái kia đâu rồi, sao biến mất một cách bất ngờ vậy chứ…**…
…**Mà không đúng, chẳng lẽ…**…
Tôn Minh Hạo liền quay lại nhìn Bạch Thiếu Thần bằng ánh mắt nghi ngờ, đoán chắc rằng chắc chắn anh đã mang cô đi giấu…
Sau đó liền đùng đùng tức giận bước đến trước mặt Bạch Thiếu Thần, giận dỗi lên tiếng…
^^^“Này Thiếu Thần, cô gái xinh đẹp lúc nãy đi đâu mất rồi…”^^^
Từ khi Tôn Minh Hạo bước vào, Bạch Thiếu Thần luôn để mắt đến cậu, cảm thấy hành động hôm nay của cậu ấy rất khác lạ…
Ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu nhìn chằm chằm vào cậu, muốn biết cậu hốt hoảng vào đây như vậy là để làm cái gì…
Nhưng ngay khi biết Tôn Minh Hạo vào đây là để tìm Tưởng Gia Tuệ, anh liền dùng thái độ hờ hững trả lời cậu…
… “Cô ấy đi đâu thì có liên quan gì đến cậu chứ…”…
Rồi lại tiếp tục xử lý đống tài liệu trên bàn, mặc kệ sắc mặt của Tôn Minh Hạo đã biến sắc…
^^^“Nhưng mình muốn biết, cô ấy với cậu là như thế nào hả, hai người có quan hệ gì…”^^^
…“Tại sao cô ấy vào đây lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa thấy đi ra vậy…”…
^^^“Có phải cậu đã giấu cô ấy ở đâu rồi không…”^^^
Ngay lập tức Tôn Minh Hạo liền tỏ ra rất khó chịu với những gì mà Bạch Thiếu Thần vừa nói, sau đó liền lãi nhãi không ngừng…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại không hiểu nổi cái tên này, hôm nay bị làm sao nữa, sao cứ luôn miệng nhắc đến Tưởng Gia Tuệ vậy…
…**Không lẽ, là thích rồi cô ấy đấy chứ…**…
^^^ “Vậy ra nãy giờ cậu vào đây làm loạn, chỉ là để tìm cô ấy thôi có đúng không…”^^^
Bạch Thiếu Thần liền ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, khiến cho Tôn Minh Hạo nhìn thấy cũng có chút bất an…
Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, lấy hết can đảm đáp lại lời anh…
… “Đúng vậy, cậu giấu cô ấy đâu rồi, mau mang ra đây ngay…”…
^^^ “Đừng nghĩ dùng ánh mắt đó mình sẽ sợ, lần này mình không bỏ qua cho cậu đâu…”^^^
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này cũng đã thật sự bất lực với cái tên này, thở dài một hơi trầm giọng lên tiếng…
…“Cô ấy đang ngủ trong phòng đấy…”…
Vừa nói anh vừa phẩy tay một cái về phía phòng nghỉ…
^^^“Mình không tin, mình phải vào trong đó tìm xem có cô ấy trong đó không…”^^^
Tôn Minh Hạo vẫn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi về hướng phòng nghỉ, muốn tìm xem cô gái kia có thật sự ở trong đó không…
^^^ “Cô ấy hiện giờ trên người không mặc quần áo đấy, nếu cậu không sợ cô ấy ghét mình, thì cứ việc mở cửa…”^^^
Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị lời nói của Bạch Thiếu Thần giữ lại…
Trong khi bên tai của Tôn Minh Hạo đang không ù ù, thì Bạch Thiếu Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thản nhiên cầm xấp tài liệu khác lên xem…<code> "*Không mặc quần áo là sao*..." </code>Tôn Minh Hạo lẩm bẩm câu nói vừa rồi của anh trong miệng, sau đó liền cảm thấy rất không đúng…
Ngay lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người của Bạch Thiếu Thần, cậu nhớ rất rõ, lúc sáng anh mặc vét đen, sau bây giờ lại thành trắng rồi…
…**Chẳng lẽ hai người họ vừa làm ra chuyện gì không đứng đắn ở tại đây sao…**…
Sau đó cậu liền quyết định không đi vào đó nữa, mà bước đến ngồi lên ghế đối diện với Bạch Thiếu Thần, nghi ngờ lên tiếng…
^^^ “Này Thiếu Thần, cậu nói thật đi, có phải cậu và cô ấy đã ấy ấy với nhau rồi phải không…”^^^
…“Ừm cũng vài lần…”…
Bạch Thiếu Thần vẫn dán chặt mắt vào tập tài liệu trên tay, bình tĩnh nhếch môi cười hài lòng lên tiếng…
…“Cái gì, Thiếu Thần cậu nói thật không…”…
Ngay lập tức Tôn Minh Hạo đập bàn đứng dậy cười lớn, cuối cùng thằng bạn thân của mình cũng đã chữa khỏi bệnh, còn gì vui hơn nữa…
Mặc kệ cô gái kia có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, Tôn Minh Hạo cũng không cần nữa, chỉ cần hết Bạch Thiếu Thần thích là được…
Muốn biết cô với Bạch Thiếu Thần có quan hệ gì với nhau hay không, nếu như cả hai chỉ là bạn, thì cậu hời quá rồi…
…“Nếu có thể kết giao với một người xinh đẹp như cô ấy, thì thật là tốt biết mấy…”…
^^^“Nhưng vào trong đấy cũng đã khá lâu rồi, tại sao vẫn còn chưa chịu ra nữa chứ…”^^^
Tôn Minh Hạo không ngừng lẩm bẩm một mình, muốn biết hai người họ đang làm cái gì trong đó, đã hơn mấy giờ đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn chưa thấy hai người rời khỏi phòng…
Liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, Tôn Minh Hạo lập tức bước đến gõ cửa phòng, trực tiếp mở cửa bước vào…
Ánh mắt liền đảo một vòng tìm kiếm bóng dáng cô gái kia, nhưng bên trong lúc này lại trống không, cô gái kia lại biến đâu mất tăm…
Chỉ còn lại một mình Bạch Thiếu Thần đang ngồi làm việc, nhưng cậu nhớ rất rõ, từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn ở bên ngoài…
Một khi cô gái kia bước ra chắc chắn cậu sẽ nhìn thấy…
… **Tại sao lại không có, cô gái kia đâu rồi, sao biến mất một cách bất ngờ vậy chứ…**…
…**Mà không đúng, chẳng lẽ…**…
Tôn Minh Hạo liền quay lại nhìn Bạch Thiếu Thần bằng ánh mắt nghi ngờ, đoán chắc rằng chắc chắn anh đã mang cô đi giấu…
Sau đó liền đùng đùng tức giận bước đến trước mặt Bạch Thiếu Thần, giận dỗi lên tiếng…
^^^“Này Thiếu Thần, cô gái xinh đẹp lúc nãy đi đâu mất rồi…”^^^
Từ khi Tôn Minh Hạo bước vào, Bạch Thiếu Thần luôn để mắt đến cậu, cảm thấy hành động hôm nay của cậu ấy rất khác lạ…
Ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu nhìn chằm chằm vào cậu, muốn biết cậu hốt hoảng vào đây như vậy là để làm cái gì…
Nhưng ngay khi biết Tôn Minh Hạo vào đây là để tìm Tưởng Gia Tuệ, anh liền dùng thái độ hờ hững trả lời cậu…
… “Cô ấy đi đâu thì có liên quan gì đến cậu chứ…”…
Rồi lại tiếp tục xử lý đống tài liệu trên bàn, mặc kệ sắc mặt của Tôn Minh Hạo đã biến sắc…
^^^“Nhưng mình muốn biết, cô ấy với cậu là như thế nào hả, hai người có quan hệ gì…”^^^
…“Tại sao cô ấy vào đây lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa thấy đi ra vậy…”…
^^^“Có phải cậu đã giấu cô ấy ở đâu rồi không…”^^^
Ngay lập tức Tôn Minh Hạo liền tỏ ra rất khó chịu với những gì mà Bạch Thiếu Thần vừa nói, sau đó liền lãi nhãi không ngừng…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại không hiểu nổi cái tên này, hôm nay bị làm sao nữa, sao cứ luôn miệng nhắc đến Tưởng Gia Tuệ vậy…
…**Không lẽ, là thích rồi cô ấy đấy chứ…**…
^^^ “Vậy ra nãy giờ cậu vào đây làm loạn, chỉ là để tìm cô ấy thôi có đúng không…”^^^
Bạch Thiếu Thần liền ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, khiến cho Tôn Minh Hạo nhìn thấy cũng có chút bất an…
Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, lấy hết can đảm đáp lại lời anh…
… “Đúng vậy, cậu giấu cô ấy đâu rồi, mau mang ra đây ngay…”…
^^^ “Đừng nghĩ dùng ánh mắt đó mình sẽ sợ, lần này mình không bỏ qua cho cậu đâu…”^^^
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này cũng đã thật sự bất lực với cái tên này, thở dài một hơi trầm giọng lên tiếng…
…“Cô ấy đang ngủ trong phòng đấy…”…
Vừa nói anh vừa phẩy tay một cái về phía phòng nghỉ…
^^^“Mình không tin, mình phải vào trong đó tìm xem có cô ấy trong đó không…”^^^
Tôn Minh Hạo vẫn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi về hướng phòng nghỉ, muốn tìm xem cô gái kia có thật sự ở trong đó không…
^^^ “Cô ấy hiện giờ trên người không mặc quần áo đấy, nếu cậu không sợ cô ấy ghét mình, thì cứ việc mở cửa…”^^^
Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị lời nói của Bạch Thiếu Thần giữ lại…
Trong khi bên tai của Tôn Minh Hạo đang không ù ù, thì Bạch Thiếu Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thản nhiên cầm xấp tài liệu khác lên xem…<code> "*Không mặc quần áo là sao*..." </code>Tôn Minh Hạo lẩm bẩm câu nói vừa rồi của anh trong miệng, sau đó liền cảm thấy rất không đúng…
Ngay lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người của Bạch Thiếu Thần, cậu nhớ rất rõ, lúc sáng anh mặc vét đen, sau bây giờ lại thành trắng rồi…
…**Chẳng lẽ hai người họ vừa làm ra chuyện gì không đứng đắn ở tại đây sao…**…
Sau đó cậu liền quyết định không đi vào đó nữa, mà bước đến ngồi lên ghế đối diện với Bạch Thiếu Thần, nghi ngờ lên tiếng…
^^^ “Này Thiếu Thần, cậu nói thật đi, có phải cậu và cô ấy đã ấy ấy với nhau rồi phải không…”^^^
…“Ừm cũng vài lần…”…
Bạch Thiếu Thần vẫn dán chặt mắt vào tập tài liệu trên tay, bình tĩnh nhếch môi cười hài lòng lên tiếng…
…“Cái gì, Thiếu Thần cậu nói thật không…”…
Ngay lập tức Tôn Minh Hạo đập bàn đứng dậy cười lớn, cuối cùng thằng bạn thân của mình cũng đã chữa khỏi bệnh, còn gì vui hơn nữa…
Mặc kệ cô gái kia có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, Tôn Minh Hạo cũng không cần nữa, chỉ cần hết Bạch Thiếu Thần thích là được…