Chương 4: Xem Mắt (1)
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động“Úi!”Tô Nhuế vừa đi được hai bước về hướng mà nhân viên phục vụ chỉ, liền đụng phải một cơ thể cao lớn cứng rắn, theo bản năng cô kêu lên một tiếng.Đột nhiên bị đụng phải, trên mặt Cố Dục Thành hiện lên vẻ lạnh lẽo, rũ con người, ánh mắt không chút dao động nhìn người con gái trước mặt. Trong con mắt không hề có độ ấm của Cố Dục Thành, ngoài chán ghét ra, tựa hồ còn có một tia trào phúng.Hiển nhiên, loại thủ đoạn vụng về khiến cho người ta chán ghét này Cố tổng đã thấy nhiều rồi.Bước tiếp theo là gì? Chân bị bong gân? Hay là món trang sức nào đó trên người không cẩn thận bị rớt?Theo bản năng Cố Dục Thành suy đoán hành động tiếp theo của Tô Nhuế là gì.Nhưng điều khiến Cố Dục Thành bất ngờ đó là, chưa đợi anh đẩy cô gái này ra, đối phương đã nhanh chóng ổn định cơ thể, lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.“Rất xin lỗi, đi nhanh quá đụng phải anh.” Tô Nhuế ngẩng đầu lên, vô thức xin lỗi người bị cô đụng phải.Không biết có phải ứng với lý luận của bạn bè kiếp trước của cô hay không, người có tiền tìm kẻ có giá trị nhan sắc cao, gen gia tộc được ưu hóa, giá trị nhan sắc đời sau cũng càng ngày càng cao.Tô Nhuế xuất viện chưa được mấy ngày, đã được gặp một loạt soái ca mỹ nữ, số lượng còn nhiều hơn cả tổng số soái ca mỹ nữ kiếp trước cô gặp.Mà người đàn ông mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt lạnh lùng trước mắt này, tuyệt đối là người có nhan sắc cao nhất trong số đó.Cơ hữu (*) quả là không lừa dối cô mà.(*) Cơ hữu là một thuật ngữ mạng bên Trung, ban đầu có nghĩa là một người đồng tính luyến ái nam và sau thường dùng để đề cập đến một người bạn nam thân thiết trên Internet.Trong lòng Tô Nhuế cảm thán một câu, mạch não lập tức khôi phục bình thường.Cô còn chưa quên hôm nay mình đến để xem mắt.“Xin lỗi.” Sắc mặt Tô Nhuế như thường nói tiếng xin lỗi, thấy đối phương không có ý níu lấy không buông, liền vòng qua người này, tiếp tục đi về phía toilet.Quay đầu lại, nhìn bóng dáng dần dần đi xa, biến mất ở góc rẽ, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Dục Thành lần đầu tiên xuất hiện một tia nứt nẻ.Là anh hiểu lầm.Kết luận này làm cho Cố Dục Thành có chút xấu hổ.Đồng thời, sâu trong nội tâm lại không thể hiểu được mà sinh ra một tia áy náy đối với cô gái không hề quen biết kia.Khẽ mím môi, Cố Dục Thành thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía đầu hành lang khác, phương hướng này, đúng là nơi Tô Nhuế đã tới.Tô Nhuế đã vào trong toilet, hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.Sửa sang lại mấy sợi tóc do cuộc va chạm vừa rồi mà có chút rơi rụng xuống hai bên gò má, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, trên mặt Tô Nhuế hiện lên một nụ cười lóa mắt.Gương mặt này, gần như giống y đúc gương mặt đời trước của cô.Khác ở chỗ, nằm trong bệnh viện ba năm, Tô Nhuế sớm đã tiều tụy, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, che kín vết đốm bệnh, căn bản nhìn không ra bộ dáng mà cô gái hai mươi tuổi nên có.Mà giờ phút này, khuôn mặt trong gương trắng nõn, tràn đầy sức sống thanh xuân, khác biệt rất lớn với Tô Nhuế ở trong trí nhớ.“Được sống, quả là tốt.” Tô Nhuế dùng gương mặt này làm ra mấy biểu cảm kỳ quái.Đời trước Tô Nhuế còn chưa kịp trải nghiệm thì đã hết cơ hội, lúc này đây, cô nhất định sẽ không lãng phí nữa, các kiểu du lịch tìm đường chết, kết hôn sinh con, người khác có, cô cũng không thể thiếu một cái nào!Ra khỏi toilet, vẻ mặt của Tô Nhuế đã bình thường trở lại.Bên chỗ phòng bao.Ngoài mặt Lưu Nguyệt nhiệt tình lại không mất rụt rè tán gẫu với bà Cố, đương nhiên, còn có Cố Dục Thành vừa mới vào trong.Trên thực tế, trong lòng Lưu Nguyệt đã có chút luống cuống: Nhuế Nhuế đi được một lúc rồi, sao còn chưa quay lại?Người làm mẹ như bà chắc sẽ không bị con gái lừa đâu nhỉ?