Chương 29: Tính trước tính sau
Thiếu nữ kia lại hỏi: "Xây nhà mất bao nhiêu tiền ạ?"
"Tuỳ theo cô cậu muốn xây bao lớn, mấy phòng, tiền công cho mỗi lao động là ba mao một ngày. Nếu ai muốn xây thì có thể tham khảo nhà của Gia Nghi, nhưng phải nhanh lên nhé vì trời sắp đổ tuyết rồi đấy, nếu không xây kịp thì phải đợi đến năm sau."
"Dạ." Thiếu nữ như có điều suy nghĩ, gật đầu đáp. Những người còn lại cũng tỏ vẻ đắn đo.
Nói thật, tuy ký túc xá làm bằng đất nhưng mỗi phòng đều xây rất rộng. Bọn họ ước chừng nếu thêm mười người nữa thì vẫn có chỗ để ngủ nên không cần phí tiền xây nhà làm gì.
Nghe cách đội trưởng nói thì biết tiền xây nhà sẽ không rẻ, mà bọn họ lại không biết mình sẽ ở đây bao lâu, nếu bây giờ xây nhà mà sang năm được về thành thì chẳng phải quá lãng phí?
Cả đám suy đi tính lại đều cảm thấy ở ký túc xá là được rồi, không cần bày vẽ thêm. Chỉ có nhóm ba người Thái Hồng Loan và thiếu nữ kia là có điều tính toán.
Đội trưởng nói xong thì vội khua xe bò đi. Tuy nói việc ngoài đồng đã xong nhưng vẫn còn nhiều thứ vụn vặt cần ông quyết định lắm.
Dương Gia Nghi cũng về nhà. Cô cần tắm rửa thay quần áo. Bộ đồ đang mặc trên người lấm lem toàn bùn và đất. Mớ nấm hôm nay nhặt cũng chưa kịp xử lý.
Đợi đến khi cô làm xong mọi thứ, ăn xong phần cơm chiều thì kim đồng hồ đã chỉ ngay số bảy.
Gió đang thổi rất mạnh, còn mang theo hơi rét của mùa Đông.
Cô quyết định tháo thanh chắn gỗ ở đường dẫn không khí ra để làm nóng giường sưởi và tường ấm.
Lửa được đốt lên trong bếp, khói mang theo hơi nóng bay vào đường dẫn, chẳng mấy chốc giường và tường đã ấm lên.
Dương Gia Nghi lấy cái bàn lùn đặt lên giường. Cô đốt nến, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng.
Đây là loại nến mà cô mua trong siêu thị. Cây nến và ngòi đều rất to. Một điểm có thể mua sáu cây như vậy. Giá không đắt, có điều không có mùi thơm. Nến thơm là loại khác, một điểm được hai cây.
Cô gái nhỏ lấy bút và giấy ra. Ngày mai phải gánh lương thực vào huyện để nộp thuế, sẵn tiện dạo quanh Cung Tiêu Xã và cửa hàng Bách Hoá.
Từ khi vào ở nhà mới, cô bận rộn cho việc khai hoang nên không có dịp bổ sung đủ vật dụng cần thiết. Nơi này có rất nhiều thứ là thím Lan tặng và cho mượn.
Đừng nhìn nhà cô nhỏ nhỏ, nhưng cái gì cũng cần mua mới, mỗi thứ một chút vậy mà được cả một danh sách dài.
Nào là nồi, niêu, xoang, chảo; nào là chén, dĩa, tô, bình...
Thời tiết mỗi lúc một lạnh dần, chiếc chăn cũ mua từ thím Lan không đủ để làm ấm, mấy bộ đồ nhàu nát cũng đã không còn tác dụng.
Nhưng có quá nhiều đồ vật cần mua. Dương Gia Nghi quét mắt nhìn hệ thống. Tài khoản của cô còn được 50 điểm.
Đây là số điểm mà cô vất vả mới tích góp được. Khoảng thời gian trước vừa phải mua thức ăn vừa phải mua thịt thú Tát Á nên số điểm chẳng khi nào vượt qua được 100.
Cô lại nhìn danh sách trên giấy.
Không thể mua tất cả những thứ này!
Đầu tiên là vì cô chắc chắn không có đủ phiếu. Thứ hai nữa, cô sợ mình mua nhiều quá sẽ khiến người khác ghen ghét.
Đừng nhìn Dương Gia Nghi xây nhà rầm rộ như vậy, nhưng nhà cô chỉ khác với mọi người ở chỗ nhà vệ sinh, nhà tắm và cái mái ngói thôi.
Tường nhà cô vẫn là tường đất, giường thì vẫn là giường đất nên người khác có hâm mộ chứ chưa đến nỗi ghen ghét gì.
Nhưng nếu cô không biết điều mà mua quá nhiều thứ...
Dương Gia Nghi rùng mình. Cô lấy một tờ giấy khác, viết lại danh sách đó thành hai danh sách mới.
Một tờ là những thứ có kích cỡ lớn, bắt buộc phải mua về. Một tờ còn lại là những vật nhỏ nhỏ linh tinh, cô có thể trộm đổi từ siêu thị.
Dù sao nhà cô ít có khách đến thăm, mà nếu có người lại đây thì cũng không sao, những thứ này đều là vật dụng thiết yếu.
Chỉ cần cô không mua quá nhiều một lần thì chẳng ai để ý cả.
Dương Gia Nghi thêm vài thứ, gạch bỏ vài thứ, loay hoay mãi thì mới xong.
Khi cô đang định cất chúng đi để làm nhiệm vụ thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra, bên ngoài là Thái Hồng Loan và thiếu nữ lúc chiều.
"Có chuyện gì không ạ?"
Thái Hồng Loan khó xử: "Có thể vào trong nói không?"
Dương Gia Nghi nhớ tới cô nàng này đã giúp cô vài lần nên nghiêng người mời họ vào nhà.
Trong nhà không xây phòng khách nên cô dẫn họ vào phòng ngủ. Dương Gia Nghi ngồi vào đầu giường, hai người còn lại ngồi ở cuối giường.
Thái Hồng Loan giới thiệu: "Đây là La Mẫn, hôm nay mới tới."
Dương Gia Nghi mỉm cười: "Chào chị." Cô nhỏ tuổi, xưng em gọi chị sẽ không sai.
La Mẫn cũng gật đầu: "Chào em."
"Mọi người có chuyện gì không ạ?"
Thái Hồng Loan không đợi La Mẫn lên tiếng mà thở dài: "Chúng tôi qua đây là muốn hỏi xem lần trước cô xây nhà hết bao nhiêu tiền..."
"Tuỳ theo cô cậu muốn xây bao lớn, mấy phòng, tiền công cho mỗi lao động là ba mao một ngày. Nếu ai muốn xây thì có thể tham khảo nhà của Gia Nghi, nhưng phải nhanh lên nhé vì trời sắp đổ tuyết rồi đấy, nếu không xây kịp thì phải đợi đến năm sau."
"Dạ." Thiếu nữ như có điều suy nghĩ, gật đầu đáp. Những người còn lại cũng tỏ vẻ đắn đo.
Nói thật, tuy ký túc xá làm bằng đất nhưng mỗi phòng đều xây rất rộng. Bọn họ ước chừng nếu thêm mười người nữa thì vẫn có chỗ để ngủ nên không cần phí tiền xây nhà làm gì.
Nghe cách đội trưởng nói thì biết tiền xây nhà sẽ không rẻ, mà bọn họ lại không biết mình sẽ ở đây bao lâu, nếu bây giờ xây nhà mà sang năm được về thành thì chẳng phải quá lãng phí?
Cả đám suy đi tính lại đều cảm thấy ở ký túc xá là được rồi, không cần bày vẽ thêm. Chỉ có nhóm ba người Thái Hồng Loan và thiếu nữ kia là có điều tính toán.
Đội trưởng nói xong thì vội khua xe bò đi. Tuy nói việc ngoài đồng đã xong nhưng vẫn còn nhiều thứ vụn vặt cần ông quyết định lắm.
Dương Gia Nghi cũng về nhà. Cô cần tắm rửa thay quần áo. Bộ đồ đang mặc trên người lấm lem toàn bùn và đất. Mớ nấm hôm nay nhặt cũng chưa kịp xử lý.
Đợi đến khi cô làm xong mọi thứ, ăn xong phần cơm chiều thì kim đồng hồ đã chỉ ngay số bảy.
Gió đang thổi rất mạnh, còn mang theo hơi rét của mùa Đông.
Cô quyết định tháo thanh chắn gỗ ở đường dẫn không khí ra để làm nóng giường sưởi và tường ấm.
Lửa được đốt lên trong bếp, khói mang theo hơi nóng bay vào đường dẫn, chẳng mấy chốc giường và tường đã ấm lên.
Dương Gia Nghi lấy cái bàn lùn đặt lên giường. Cô đốt nến, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng.
Đây là loại nến mà cô mua trong siêu thị. Cây nến và ngòi đều rất to. Một điểm có thể mua sáu cây như vậy. Giá không đắt, có điều không có mùi thơm. Nến thơm là loại khác, một điểm được hai cây.
Cô gái nhỏ lấy bút và giấy ra. Ngày mai phải gánh lương thực vào huyện để nộp thuế, sẵn tiện dạo quanh Cung Tiêu Xã và cửa hàng Bách Hoá.
Từ khi vào ở nhà mới, cô bận rộn cho việc khai hoang nên không có dịp bổ sung đủ vật dụng cần thiết. Nơi này có rất nhiều thứ là thím Lan tặng và cho mượn.
Đừng nhìn nhà cô nhỏ nhỏ, nhưng cái gì cũng cần mua mới, mỗi thứ một chút vậy mà được cả một danh sách dài.
Nào là nồi, niêu, xoang, chảo; nào là chén, dĩa, tô, bình...
Thời tiết mỗi lúc một lạnh dần, chiếc chăn cũ mua từ thím Lan không đủ để làm ấm, mấy bộ đồ nhàu nát cũng đã không còn tác dụng.
Nhưng có quá nhiều đồ vật cần mua. Dương Gia Nghi quét mắt nhìn hệ thống. Tài khoản của cô còn được 50 điểm.
Đây là số điểm mà cô vất vả mới tích góp được. Khoảng thời gian trước vừa phải mua thức ăn vừa phải mua thịt thú Tát Á nên số điểm chẳng khi nào vượt qua được 100.
Cô lại nhìn danh sách trên giấy.
Không thể mua tất cả những thứ này!
Đầu tiên là vì cô chắc chắn không có đủ phiếu. Thứ hai nữa, cô sợ mình mua nhiều quá sẽ khiến người khác ghen ghét.
Đừng nhìn Dương Gia Nghi xây nhà rầm rộ như vậy, nhưng nhà cô chỉ khác với mọi người ở chỗ nhà vệ sinh, nhà tắm và cái mái ngói thôi.
Tường nhà cô vẫn là tường đất, giường thì vẫn là giường đất nên người khác có hâm mộ chứ chưa đến nỗi ghen ghét gì.
Nhưng nếu cô không biết điều mà mua quá nhiều thứ...
Dương Gia Nghi rùng mình. Cô lấy một tờ giấy khác, viết lại danh sách đó thành hai danh sách mới.
Một tờ là những thứ có kích cỡ lớn, bắt buộc phải mua về. Một tờ còn lại là những vật nhỏ nhỏ linh tinh, cô có thể trộm đổi từ siêu thị.
Dù sao nhà cô ít có khách đến thăm, mà nếu có người lại đây thì cũng không sao, những thứ này đều là vật dụng thiết yếu.
Chỉ cần cô không mua quá nhiều một lần thì chẳng ai để ý cả.
Dương Gia Nghi thêm vài thứ, gạch bỏ vài thứ, loay hoay mãi thì mới xong.
Khi cô đang định cất chúng đi để làm nhiệm vụ thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra, bên ngoài là Thái Hồng Loan và thiếu nữ lúc chiều.
"Có chuyện gì không ạ?"
Thái Hồng Loan khó xử: "Có thể vào trong nói không?"
Dương Gia Nghi nhớ tới cô nàng này đã giúp cô vài lần nên nghiêng người mời họ vào nhà.
Trong nhà không xây phòng khách nên cô dẫn họ vào phòng ngủ. Dương Gia Nghi ngồi vào đầu giường, hai người còn lại ngồi ở cuối giường.
Thái Hồng Loan giới thiệu: "Đây là La Mẫn, hôm nay mới tới."
Dương Gia Nghi mỉm cười: "Chào chị." Cô nhỏ tuổi, xưng em gọi chị sẽ không sai.
La Mẫn cũng gật đầu: "Chào em."
"Mọi người có chuyện gì không ạ?"
Thái Hồng Loan không đợi La Mẫn lên tiếng mà thở dài: "Chúng tôi qua đây là muốn hỏi xem lần trước cô xây nhà hết bao nhiêu tiền..."