Chương 10: Đằng sau có "quả"
Trong khi La Tiểu Vi gấp đến mức đổ mồ hôi trán thì một người đứng ra.
"Bác Phúc, cô ấy về nhà cháu cũng được ạ." Vừa nói, thanh niên này vừa chỉ tay về phía La Tiểu Vi.
Mắt cô ả trợn tròn.
Hoàng Phúc chau mày. Người thanh niên này là Đỗ Trung, nhà hắn có tổng cộng bốn người, ngoài cha mẹ ra thì còn có một em gái nữa. Trong lòng Hoàng Phúc rất do dự, vì gia đình này có tiếng ham ăn biếng làm, danh dự không tốt.
Đỗ Trung gặp Hoàng Phúc mãi mà chẳng chịu gật đầu bèn gấp gáp nói: "Bác Phúc, nhà cháu còn một phòng trống, tuy nhỏ nhưng ở một người đủ rồi."
Hắn vừa nói vừa len lén ngắm La Tiểu Vi.
Hoàng Phúc thấy vậy càng chần chờ, ông quyết định: "Nếu không Đoàn Trọng qua nhà cháu, thế nào?"
La Tiểu Vi nghe đến được ở phòng riêng thì rất vui, phải biết Thái Hồng Loan cũng chưa được ở riêng đấy, chưa kịp mừng thầm thì thấy đội trưởng muốn cho Đoàn Trọng vào ở, như vậy sao được?
Cô ả bèn tỏ vẻ ngượng ngùng: "Cháu muốn ở nhà này ạ."
Hoàng Phúc hỏi lại: "Cháu chắc chứ?"
La Tiểu Vi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Cô ả không thèm nghĩ vì sao đội trưởng phải chần chừ do dự mãi, cũng hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Cô ả chỉ biết mình sắp được ở một phòng riêng, tưởng tượng thôi là đã cảm thấy thoải mái rồi. Bề ngoài của người nhà họ Đỗ đều gọn gàn ngăn nắp, có vẻ rất đáng tin cậy.
Hoàng Phúc thấy hai bên như vậy, kẻ muốn cho mà người cũng muốn nhận thì nhanh chóng quyết định La Tiểu Vi về ở cùng với nhà họ Đỗ.
Tới lượt Đoàn Trọng, hắn tiếc nuối khi mà căn phòng riêng vô duyên với mình. Nhưng hắn biết tự hiểu lấy, tình cảnh vừa rồi là con trai nhà họ Đỗ muốn cưa cẩm La Tiểu Vi, nếu hắn khăng khăng vào ở thì người ta chưa chắc đã đồng ý, mà lỡ đồng ý thì chưa chắc sẽ không ghi hận. Bởi vậy tâm trạng của hắn vẫn rất bình thường.
Không có nhà họ Đỗ, Đoàn Trọng được chia cho một nhà khác.
Vậy là chỉ còn có mỗi Dương Gia Nghi. Thôn dân nhìn cái bọc hành lí bé tẹo cùng thân mình nhỏ xíu của cô mà muốn quay lưng bỏ đi. Thật là, nhìn vừa không có tiền lại không có sức lực, mang về nhà chỉ có thể cung phụng nên chẳng ai vui.
Đội trưởng cũng rầu. Ông quét một vòng thấy không ai tự giác cả thì im lặng, lại quét thiếu nữ đang đứng một cách nhàn nhã kia...
Bị người ta ghét bỏ mà còn chẳng hay, không biết gia đình nào dạy ra được đứa nhỏ kỳ lạ như vậy.
Khi mà Hoàng Phúc định lên tiếng kêu Dương Gia Nghi về nhà mình thì thấy em dâu út đẩy người, chống gậy chen qua.
"Chân thím bị sao vậy?"
"Lúc trên xe lửa em bị ngã, bác sĩ nói là nứt xương."
Mọi người tỏ vẻ quan tâm, Hoàng Phúc nói: "Vậy thím về nhà nghỉ ngơi đi, mấy nay không cần ra ruộng, đợi khỏi hẳn rồi tính tiếp."
Em dâu út của Hoàng Phúc tên là Triệu Lan, người ta hay gọi là thím Lan. Chồng thím mất sớm để lại thím và đứa con trai. Thím không chịu đi bước nữa mà ở vậy nuôi con, bởi vậy được nhiều người trong tộc họ Hoàng kính trọng. Hơn nữa, con trai duy nhất của thím hiện giờ đang phục vụ trong quân đội, nghe nói cấp bậc rất cao, tương lai tươi sáng. Nói anh ta là một trong những người đem lại vinh quang cho gia tộc cũng chẳng nói quá.
Thím Lan cười cười: "Bác hai, bác cho cháu bé này về nhà em nhé!" Thím chỉ chỉ Dương Gia Nghi.
Dương Gia Nghi ngạc nhiên, đây chẳng phải là bác gái mà cô giúp đỡ lúc sáng hay sao.
Hoàng Phúc cũng kinh ngạc không kém. Tính tình người em dâu này chưa bao giờ ôm chuyện vào người, như thế nào hôm nay lại...
"Này..."
Thím Lan thấy vậy thì kể mọi người nghe chuyện đã xảy ra.
"Nếu không có cô bé giúp đỡ thì cái chân của em chắc bị gãy xương thật rồi."
Thì ra còn có chuyện như vậy nha, đoàn người hiền lành nhìn về phía Dương Gia Nghi. Đứa nhỏ này tốt bụng thật mà.
Hoàng Phúc gật đầu, vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn cháu nhé, vậy cháu theo thím Lan về nhà thôi."
Đừng nhìn đứa nhỏ này vừa ốm vừa gầy, vậy mà là đứa tốt bụng. Xem ra sau này phải săn sóc nhiều một ít.
Dương Gia Nghi không biết bản thân chuẩn bị được đội trưởng che chở. Cô lon ton đi theo thím Lan trước sự ghen ghét của La Tiểu Vi.
Cô nàng này thật là, tối ngày hết ghen ghét người này đến ghen ghét người khác, sống như vậy không mệt hay sao?
Dương Gia Nghi lại than thở một chút sao đó mặc kệ, cô ả có ghen ghét thì cô cũng đâu mất miếng thịt nào. Chỉ mong La Tiểu Vi có mắt mà đừng chọc tới cô, nếu không...
Thím Lan đi rất chậm, vừa đi vừa cười: "Lúc sáng chưa kịp hỏi tên cháu là gì."
Dương Gia Nghi nhoẻn miệng, hai cái má lúng nhỏ xíu hiện lên: "Cháu tên Dương Gia Nghi ạ."
"Gia Nghi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ cháu mười bốn ạ."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nhà. Nhà thím Lan cũng lớn lắm. Tường vây bao bọc một khoảng sân rất lớn, trong góc là vườn rau, cạnh bên là giếng nước, bên kia là chuồng gà.
"Bác Phúc, cô ấy về nhà cháu cũng được ạ." Vừa nói, thanh niên này vừa chỉ tay về phía La Tiểu Vi.
Mắt cô ả trợn tròn.
Hoàng Phúc chau mày. Người thanh niên này là Đỗ Trung, nhà hắn có tổng cộng bốn người, ngoài cha mẹ ra thì còn có một em gái nữa. Trong lòng Hoàng Phúc rất do dự, vì gia đình này có tiếng ham ăn biếng làm, danh dự không tốt.
Đỗ Trung gặp Hoàng Phúc mãi mà chẳng chịu gật đầu bèn gấp gáp nói: "Bác Phúc, nhà cháu còn một phòng trống, tuy nhỏ nhưng ở một người đủ rồi."
Hắn vừa nói vừa len lén ngắm La Tiểu Vi.
Hoàng Phúc thấy vậy càng chần chờ, ông quyết định: "Nếu không Đoàn Trọng qua nhà cháu, thế nào?"
La Tiểu Vi nghe đến được ở phòng riêng thì rất vui, phải biết Thái Hồng Loan cũng chưa được ở riêng đấy, chưa kịp mừng thầm thì thấy đội trưởng muốn cho Đoàn Trọng vào ở, như vậy sao được?
Cô ả bèn tỏ vẻ ngượng ngùng: "Cháu muốn ở nhà này ạ."
Hoàng Phúc hỏi lại: "Cháu chắc chứ?"
La Tiểu Vi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Cô ả không thèm nghĩ vì sao đội trưởng phải chần chừ do dự mãi, cũng hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Cô ả chỉ biết mình sắp được ở một phòng riêng, tưởng tượng thôi là đã cảm thấy thoải mái rồi. Bề ngoài của người nhà họ Đỗ đều gọn gàn ngăn nắp, có vẻ rất đáng tin cậy.
Hoàng Phúc thấy hai bên như vậy, kẻ muốn cho mà người cũng muốn nhận thì nhanh chóng quyết định La Tiểu Vi về ở cùng với nhà họ Đỗ.
Tới lượt Đoàn Trọng, hắn tiếc nuối khi mà căn phòng riêng vô duyên với mình. Nhưng hắn biết tự hiểu lấy, tình cảnh vừa rồi là con trai nhà họ Đỗ muốn cưa cẩm La Tiểu Vi, nếu hắn khăng khăng vào ở thì người ta chưa chắc đã đồng ý, mà lỡ đồng ý thì chưa chắc sẽ không ghi hận. Bởi vậy tâm trạng của hắn vẫn rất bình thường.
Không có nhà họ Đỗ, Đoàn Trọng được chia cho một nhà khác.
Vậy là chỉ còn có mỗi Dương Gia Nghi. Thôn dân nhìn cái bọc hành lí bé tẹo cùng thân mình nhỏ xíu của cô mà muốn quay lưng bỏ đi. Thật là, nhìn vừa không có tiền lại không có sức lực, mang về nhà chỉ có thể cung phụng nên chẳng ai vui.
Đội trưởng cũng rầu. Ông quét một vòng thấy không ai tự giác cả thì im lặng, lại quét thiếu nữ đang đứng một cách nhàn nhã kia...
Bị người ta ghét bỏ mà còn chẳng hay, không biết gia đình nào dạy ra được đứa nhỏ kỳ lạ như vậy.
Khi mà Hoàng Phúc định lên tiếng kêu Dương Gia Nghi về nhà mình thì thấy em dâu út đẩy người, chống gậy chen qua.
"Chân thím bị sao vậy?"
"Lúc trên xe lửa em bị ngã, bác sĩ nói là nứt xương."
Mọi người tỏ vẻ quan tâm, Hoàng Phúc nói: "Vậy thím về nhà nghỉ ngơi đi, mấy nay không cần ra ruộng, đợi khỏi hẳn rồi tính tiếp."
Em dâu út của Hoàng Phúc tên là Triệu Lan, người ta hay gọi là thím Lan. Chồng thím mất sớm để lại thím và đứa con trai. Thím không chịu đi bước nữa mà ở vậy nuôi con, bởi vậy được nhiều người trong tộc họ Hoàng kính trọng. Hơn nữa, con trai duy nhất của thím hiện giờ đang phục vụ trong quân đội, nghe nói cấp bậc rất cao, tương lai tươi sáng. Nói anh ta là một trong những người đem lại vinh quang cho gia tộc cũng chẳng nói quá.
Thím Lan cười cười: "Bác hai, bác cho cháu bé này về nhà em nhé!" Thím chỉ chỉ Dương Gia Nghi.
Dương Gia Nghi ngạc nhiên, đây chẳng phải là bác gái mà cô giúp đỡ lúc sáng hay sao.
Hoàng Phúc cũng kinh ngạc không kém. Tính tình người em dâu này chưa bao giờ ôm chuyện vào người, như thế nào hôm nay lại...
"Này..."
Thím Lan thấy vậy thì kể mọi người nghe chuyện đã xảy ra.
"Nếu không có cô bé giúp đỡ thì cái chân của em chắc bị gãy xương thật rồi."
Thì ra còn có chuyện như vậy nha, đoàn người hiền lành nhìn về phía Dương Gia Nghi. Đứa nhỏ này tốt bụng thật mà.
Hoàng Phúc gật đầu, vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn cháu nhé, vậy cháu theo thím Lan về nhà thôi."
Đừng nhìn đứa nhỏ này vừa ốm vừa gầy, vậy mà là đứa tốt bụng. Xem ra sau này phải săn sóc nhiều một ít.
Dương Gia Nghi không biết bản thân chuẩn bị được đội trưởng che chở. Cô lon ton đi theo thím Lan trước sự ghen ghét của La Tiểu Vi.
Cô nàng này thật là, tối ngày hết ghen ghét người này đến ghen ghét người khác, sống như vậy không mệt hay sao?
Dương Gia Nghi lại than thở một chút sao đó mặc kệ, cô ả có ghen ghét thì cô cũng đâu mất miếng thịt nào. Chỉ mong La Tiểu Vi có mắt mà đừng chọc tới cô, nếu không...
Thím Lan đi rất chậm, vừa đi vừa cười: "Lúc sáng chưa kịp hỏi tên cháu là gì."
Dương Gia Nghi nhoẻn miệng, hai cái má lúng nhỏ xíu hiện lên: "Cháu tên Dương Gia Nghi ạ."
"Gia Nghi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ cháu mười bốn ạ."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nhà. Nhà thím Lan cũng lớn lắm. Tường vây bao bọc một khoảng sân rất lớn, trong góc là vườn rau, cạnh bên là giếng nước, bên kia là chuồng gà.