Chương 20: 20: Ăn Của Nhà Giàu! 3
“Đúng vậy, nghe cha con đi, bộ phận tiêu thụ trong xưởng mấy ngày nữa sẽ thuê người về làm cán sự văn phòng, con đi thử một chút.” Nói xong bà lại quay đầu nhìn sang Ngụy Huyên ngồi bên cạnh: “Cả Ngụy Huyên cũng vậy, hộ khẩu của con cũng đã chuyển rồi, vừa hay bên chỗ mẹ có người bạn làm chủ nhiệm cung tiêu xã, bên cô ấy có trống một chỗ, để rồi mẹ hỏi giúp con một chút xem.”“Được ạ, cảm ơn mẹ, vậy phiền mẹ rồi.” Ngụy Huyên không ngờ chuyện cô lo lắng lâu nay lại cứ thế được giải quyết, cô kích động vội vàng nói đồng ý.“Ừ không sao, cũng chỉ là chuyện hỏi thuận miệng, có điều phải làm việc cho tốt.” Lén lút giở thủ đoạn không ổn.Thấy Ngụy Huyên biết tốt xấu, trong lòng mẹ Tưởng cũng rất đắc ý.“Dạ, con nhất định sẽ làm tốt, không làm nhà mình mất mặt.”Mẹ chồng nàng dâu hai người cứ tôi một câu cô một câu chỉ vậy thôi mà đã hình thành nhận thức chung tốt đẹp, trái lại khiến chị dâu cả Tương đang ngồi cùng bàn cơm tức giận không nhẹ.Chú nhỏ thì thôi cũng được, dựa vào gì mà cô ả từ nông thôn tới này có thể đến thẳng cung tiêu xã làm, ai không biết cung tiêu xã có công việc tốt, phúc lợi tốt.Cô ta muốn được điều tới phòng làm việc mà nhiều năm như vậy còn chịu muôn vàn khó khăn, tới giờ vẫn chỉ là một công nhân dệt.Lại thấy mẹ chồng nói chuyện ung dung như thế, công việc trong cung tiêu xã dễ tìm như vậy sao? Đó là củ cà rốt trên miệng hố, chắc chắn tốn không ít tiền.Ăn xong một bữa không thấy ngon miệng, chị dâu cả Tưởng quay về nhà lại tố khổ với chồng.“Mẹ làm vậy chính là thiên vị, anh vẫn là con trai trưởng đó, sau này cha mẹ không phải là do chúng ta phụng dưỡng hay sao, giờ tiêu tiền trên người chú, người thiệt chẳng phải là chúng ta.”Anh cả tương vốn chẳng muốn để ý cô ta, đàn bà muốn càu nhàu thì để họ nói vài câu là được nhưng thấy cô ta càng nói càng hăng, cũng tức giận theo: “Được rồi, cả ngày không yên không vui, cha mẹ đối xử với chúng ta đủ đầy tốt đẹp, công việc của em không phải cũng là do cha mẹ sắp xếp giúp sao? Những năm nay anh ở xưởng có thể thăng tiến nhanh như vậy cũng là người khác nể mặt cha, còn cả hai đứa nhỏ, ăn mặc có chỗ nào không phải cha mẹ bù vào?Những chuyện này không bàn đến, tiền của cha mẹ nên xài thế nào, cho ai xài đó là quyền của họ, chúng ta không xen vào.”“Công việc của em có thể so sánh với công việc của em dâu sao? Ngày nào em cũng làm việc đến chết mệt trong xưởng, về lại còn phải làm việc nhà, cha mẹ bù một chút thì sao, sinh hoạt của cả nhà từ trên xuống dưới còn không phải do em xử lý à.”Lời này khiến anh cả Tưởng tức tới bật cười: “Em làm được bao nhiêu? Không phải chỉ là nấu ăn hàng ngày thôi sao? Em không nấu chẳng nhẽ chờ mẹ tới hầu em nữa sao? Lại nói việc nhà em làm được bao nhiêu? Đa số chẳng phải vẫn chờ ba đứa em gái về làm sao?”Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Nói tiếp chuyện công việc của em, lúc em mới gả đến chưa được mấy ngày đã vội vàng lật đật nói cha sắp xếp công việc cho em, lúc ấy vị trí này trong xưởng thiếu người, do em tự chọn.sau đó cha mẹ cũng nói chờ có cơ hội thì đổi cho em, nhưng em đã làm gì, chuyện còn chưa chắc chắn em đã chạy về nhà mẹ khoe khoang, còn muốn bán vị trí này cho em dâu nhà mẹ em với giá thấp, chuyện này truyền ra thiếu chút nữa liên lụy tới cha, đã vậy rồi mà em còn chưa thấy đủ? Phải như thế nào mới tính là không phụ lòng em đây.”Vừa nhắc tới chuyện này, sự kiêu căng của chị dâu cả liền biến mất, cô ta không dám nói thêm gì nữa sợ chồng tiếp tục lật lại nợ cũ với cô ta, chỉ có điều trong lòng vẫn không cam tâm khi cha mẹ thiên vị chú nhỏ.Bên này tranh cãi nóng như lửa nhưng không ảnh hưởng chút nào tới bầu không khí ôn hòa tình cảm của Ngụy Huyên và Tưởng Triệt ở phòng cách vách.Ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, hôm nay là ngày lại mặt, ăn điểm tâm xong, mẹ Tưởng liền đưa đồ hôm qua đã chuẩn bị xong cho Tưởng Triệt: “Đây là lễ vật lại mặt, các con đi sớm về sớm.”“A, được ạ, vậy chúng con đi trước.”Lần này về nhà không lái xe, Tưởng Triệt đi xe đạp chở Ngụy Huyên, cũng may cô không nặng, họ trò chuyện dọc đường đi, nửa giờ đã tới thôn..