Chương 46: Đặt đồ Gia cụ, mua ruộng và ngọn núi
Người được Phó Thần tìm đến để giúp nhà bọn họ đóng đồ gia cụ, là một lão bản tiệm đồ gỗ có tiếng ở trấn trên họ Lư. Cũng là người mà Trần chủ sự giới thiệu cho hai người họ.
Sau khi đưa Lư chưởng quầy đến nơi rìa chân núi, nhìn thấy cây gỗ Hoàng Đàn vừa cao lại lớn nằm đó. Lư lão bản có hơi lưỡng lự, nếu vận chuyển cây gỗ quý này lên trấn trên thì phải tốn bao nhiêu công a.
Hà Ý Nhiên rất sảng khoái vung tay. "Hai mươi lượng".
Lư lão bản:.......
"Chỉ tiền vận chuyển". Hà Ý Nhiên dụ dỗ nói.
Lư lão bản:.......
"Thêm ba trăm năm lượng, bao hết sinh ý cả năm nay của Lư chưởng quầy đây". Hà Ý Nhiên một đòn trúng tâm Lư chưởng quầy.
"Nếu làm tốt, năm sau chúng ta cũng bao luôn. Lư chưởng quầy cũng biết, tòa nhà chúng ta đang xây có bốn tòa lận. Bên trong cần rất nhiều đồ gia cụ nha". Hà Ý Nhiên chốt hạ.
"Bao giờ chúng ta có thể bắt đầu? Hay là ngay chiều nay luôn?". Lư chưởng quầy sốt ruột không chịu nổi hỏi.
"Vậy cũng được". Phó Thần lắc đầu cười nhìn tức phụ nhi của nhà mình cùng Lư chưởng quầy.
Hà Ý Nhiên đắc ý nhìn Phó Thần. Sức mạnh của tiền bạc á!
Y lại đưa cho Lưu chưởng quầy những bản vẻ mà y tự thiết kế, giường ngủ, tủ quần áo... để ông ấy chiếu theo làm ra. Với gỗ Hoàng Đàn trong núi, Hà Ý Nhiên chỉ để làm đồ gia dụng cho chính viện mình và Phó Thần ngụ sau này. Còn đâu những tòa viện khác sẽ dùng những loại gỗ khác thay thế.
Lư chưởng quầy nhìn bản vẽ thiết kế đồ gia cụ, mà Hà Ý Nhiên đưa cho mình. Ánh mắt ông lóe sáng.
"Mỗi bản vẽ mười lượng bạc, ta sẽ bán luôn cho Lư chưởng quầy". Hà Ý Nhiên mang ý nghĩ kiếm chác lại, nói với Lư chưởng quầy mặt đang đầy hưng phấn ở bên.
"Thành giao! Ta viết khế ước liền". Lư chưởng quầy cũng sảng khoái đáp ứng.
Hà Ý Nhiên cười cong mắt nhìn Lư chưởng quầy. Những bản thiết kế này, y đều mô phỏng lại từ những bộ bàn ghế, tủ, giường hiện đại mà vẽ ra. Còn không tin không thể đả động đến tâm can của Lư chưởng quầy.
-
Phó Thần đến nhà lý chính một hồi. Hắn cũng thẳng thắn nói rõ ý định đến tìm lý chính ngày hôm nay. Hắn muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, và mua đứt ngọn núi Thanh Lâm cạnh nhà mình đang xây.
Lý chính giật mình. Ông hay thôn dân cũng đã biết sơ về hình dáng của tòa nhà, mà Phó Thần và Hà Ý Nhiên đang xây ở chân núi Thanh Lâm. Tòa nhà kia rất rộng và không chỉ là một tòa đơn giản, như nhà phú quý bình thường mà là bốn tòa vây kín nhau hợp lại. Cũng có thể suy ra số bạc phải bỏ ra là con số lớn như thế nào. Hai ngày nay thôn dân trong thôn còn đang bàn tán xôn xao, về tòa viện của hai người khắp nơi kìa. Vậy mà bây giờ Phó Thần còn muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, và mua đứt cả ngọn núi Thanh Lâm. Này phải mất thêm bao nhiêu bạc á?
"Ruộng thì trong thôn có vài chục mẫu mà thôn dân đang treo bán ở chỗ ta. Nhưng tất cả những mẫu ruộng này đều không nằm cạnh nhau. Nếu hai người các ngươi thật muốn mua nhiều ruộng như vậy, thì ta đưa ra chủ kiến như này. Nên mua lại từ tay địa chủ năm mươi mẫu gần kề nhau, sau này hai người các ngươi có thể dễ quản lý hơn. Ta có quen Thang địa chủ, cũng vừa hay ông ta đang rao bán mấy chục mẫu ruộng, vị trí ở sát cuối thôn chúng ta. Hai người các ngươi cứ xem xét rồi nói cho ta biết sau. Còn về phần ngọn núi, thì chắc phải mất đến bốn năm trăm lượng bạc là có thể sang tên. Việc này phải chờ quan nha trên huyện thành xuống đo đạc rồi đưa ra giá cả".
Phó Thần ngẫm nghĩ, rồi trả lời. "Vậy còn làm phiền lý chính thay ta đi hai chuyến, liên hệ cùng vị Thang điền chủ kia và quan nha trên huyện thành".
Lý chính gật đầu. "Được, không phiền. Đây là việc ta nên làm."
Tiễn Phó Thần ra về. Triệu đại thẩm vẫn cứ bàng hoàng ngây người. "Này hai người họ thật sự là đã phát tài rồi đi? Làm nhà tốn bao nhiêu là bạc, giờ lại muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, còn cả ngọn núi mấy trăm lượng bạc mà mắt chớp cũng không chớp lấy một cái."
"Phát tài là tốt! Bọn họ phát tài cũng không quên tạo công ăn việc làm, cho thôn dân trong thôn chúng ta. Nhà khác thì ngươi cứ chờ đó". Lý chính nhìn tức phụ nhà mình mà nói.
Ông có thể khẳng định, nếu là những nhà khác trong thôn. Trong tay họ có bạc hay phát tài như hai người nhà Phó Thần. Thì họ cũng sẽ không nhả ra một văn tiền chứ đừng nói đến việc, tạo công việc giúp thôn dân trong thôn có thể kiếm được tiền như vậy.
"Đúng, đúng, đúng. Ông nói đều đúng, ta đây còn không phải là vui mừng thay cho bọn họ và thôn dân trong thôn chúng ta sao?". Triệu đại thẩm cười nói.
Nghe tức phụ nói vậy, sắc mặt lý chính mới dịu đi một chút. Ông lại mau chóng đi vào phòng trong, thay quần áo tươm tất hơn đi lo việc trong tay.
Hà Ý Nhiên nghe Phó Thần kể lại sự việc bên nhà lý chính. Y gật gù cảm thấy Phó Thần quyết định như vậy rất là đúng. Ngẫm lại thì từ trước tới giờ Phó Thần làm bất cứ việc gì. Đều khiến Hà Ý Nhiên chưa bao giờ phải chê trách, cũng như phải lo lắng bất cứ thứ gì. Phó Thần chính là kiểu người nghiêm túc nhưng không bảo thủ, hào phóng rộng lượng nhưng không quá tùy tiện, lãnh lãnh thanh thanh nhưng lại đầy ấm áp dịu dàng (đối với y). Hắn vừa có trí lại có dũng. Mưu kế chắc chắn cũng không kém!
Hà Ý Nhiên ngẫm nghĩ như vậy lại cảm thấy rất tò mò. Không biết môi trường sống như thế nào mà có thể tạo nên một Phó Thần... hoàn hảo như vậy?
Phó Thần đưa cho Hà Ý Nhiên một khăn tay xanh lam bằng lụa, đến khi y giở khăn tay ra thì hơi sửng sốt. Hóa ra là hai cây trâm gỗ đơn giản màu vàng nhạt, nhưng được khắc tinh xảo bên trong. Hai cây trâm gỗ còn tỏa ra mùi thơm tự nhiên, thoang thoảng của gỗ lâu năm.
"Để em búi tóc". Phó Thần dịu dàng cắm một cây trâm lên búi tóc hơi rối sau gáy Hà Ý Nhiên, thay thế "cái nhánh gỗ" đơn giản y vẫn đang dùng. "Biết em không thích vàng bạc hay trâm ngọc, nên làm hai cây bằng gỗ cho em thay đổi".
Hà Ý Nhiên hơi cảm động rồi. Y bỗng nhớ đến việc mấy ngày trước, Phó Thần ngồi trong sân dùng dao đẽo gọt một khúc gỗ Hoàng Đàn. Hóa ra là khắc trâm búi tóc cho y nha!
Mũi Hà Ý Nhiên hơi chua xót.
Đời trước chỉ có ông bà ngoại là thật tâm yêu thương, đối xử tốt với y. Cho đến khi hai người qua đời dịch tang thi bùng phát, y mới chân chính nếm được nhân tình ấm lạnh, cùng sự tham lam trắng trợn giữa người với người ở xung quanh khi ấy. Xuyên qua nơi này, y cũng rất vui vẻ chấp nhận cuộc sống mới. Nhưng y biết rõ, đó là vì ngay từ đầu người y gặp được là Phó Thần. Hà gia có lẽ cũng đối xử tốt với y, nhưng đó là họ còn chưa biết y đã thay thế Hà Ý Nhiên trước kia. Còn Phó Thần mới là chân chân chính chính đối xử tốt với y, có thể để y lại cảm nhận lại cảm giác được yêu thương, được trân trọng và được bảo hộ.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của tức phụ nhi, Phó Thần đau lòng, hắn dùng ngón tay cái ngăn chặn giọt nước mắt sắp trào ra ở hốc mắt y. "Đây là vui mừng nên mới khóc?".
Hà Ý Nhiên dụi dụi cái đầu nhỏ vào cơ bụng hắn. "Đúng vậy, ta đang rất cảm động".
Phó Thần vuốt ve bờ vai gầy của tức phụ nhi. "Là điều đương nhiên, không cần cảm động. Sau này em thích thứ gì ta đều làm cho em, không làm được ta sẽ đi học, đến lúc thật không học được thì ta sẽ đi kiếm thứ tốt nhất ở khắp nơi về cho em."
"Làm sao đây?". Hà Ý Nhiên sụt sịt.
"Sao?". Phó Thần hỏi.
"Có lẽ tiền tiêu vặt của huynh tháng này lại được tăng lên một trăm văn tiền rồi". Hà Ý Nhiên phụng phịu.
Lại nữa sao? Phó Thần dở khóc dở cười.
Dỗ dành tiểu tức phụ xong, hai người mới tay trong tay vào thôn cùng đi mua rau tối về ăn trong nhà.
Phó Thần săn được không ít thịt thú rừng, ngoài mang biếu Hà gia, Tần cữu một ít thì lại hào phóng mang cho Trần chủ sự một con nai bào khoảng bốn mươi cân.
Buổi tối, Trần chủ sự và tất cả thợ của ông đều về nhà trên trấn trên. Nhưng buổi trưa bọn họ đều thuê nương của Phó Trung đến, nấu bữa trưa hàng ngày rồi ăn tại ngay nơi thi công. Mang cho bọn họ con nai bào này cũng là để bọn họ bổ sung thêm chút thịt, cũng như khuyến khích bọn họ làm việc hàng ngày.
Trần chủ sự cười ha hả, thay mặt tất cả mọi người nói lời đa tạ với hai người. Mấy hôm trước nền nhà đã được đào xong, hôm nay bọn họ chính thức bắt đầu đặt viên gạch xây đầu tiên.
Hà Ý Nhiên cười tít mắt, mời Trần chủ sự trưa mai vào nhà hai người họ ăn thịt rừng nướng. Cũng hứa hôm nào nhà mới của hai người làm lễ cất nóc nhà, thì sẽ mời Trần chủ sự và tất cả mọi người đang làm công ở đây, ăn uống no say nguyên một ngày.
Trần chủ sự khách sáo một phen rồi lại chắp tay đa tạ một lần nữa.
Hai người dắt tay nhau đi vào trong thôn, ghé qua nhà Trương đại thẩm lấy quần áo mùa hè đã may tốt của Phó Thần. Sau đó mới cùng đi đến nhà Chu tẩu tử lấy rau củ.
Đến cổng nhà Chu đại ca cùng Chu tẩu. Hai người lại gặp Cực Phẩm (A+), này là chiếu theo mức độ thang đánh giá xếp loại cực phẩm của Hà Ý Nhiên. Người đụng độ hai người tất nhiên là Vương lão bà.
Nhìn thấy hai người tay trong tay đi đến. Trong tay Phó Thần là một rỏ tre lớn, bên trong đựng tràn đầy quần áo nhìn chất vải đã biết là đồ tốt. Thứ vải kia bà ta chỉ có một bộ duy nhất, chỉ ngày Tết mới mang ra mặc.
"Đây là...". Vương thị cười đon đả đi tới trước hai người. Sau đó bà ta liền xụ mặt lại, khi thấy hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên dừng chân trước cổng nhà Chu Phúc.
Hà Ý Nhiên cảm giác bản thân y và mấy kẻ cực phẩm này rất "hữu duyên". Hoặc phải nên nói là mấy kẻ cực phẩm này, rất giống với mấy thứ hay bay lung tung và kêu vo ve có thể dễ dàng gặp ở bất cứ nơi đâu. (Muỗi:)))
Nơi này trọng hiếu đạo, còn có câu "công sinh không bằng công dưỡng". Cho nên dù Phó Huân đối xử tệ thế nào với Phó Thần, thì công ơn nuôi hắn vài năm vẫn còn đó. Nếu không phải vấn đề quá lớn, Phó Huân làm gì đó đến mức thiên lý khó dung, thì Phó Thần cũng không thể nào tùy tiện viết khế đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia này được. Đối với thanh danh bên ngoài của hắn sẽ đặc biệt không tốt. Mặt trong thì thôi đi, nhưng mặt ngoài vẫn phải để lại ba phần mặt mũi với mấy người Phó gia.
Hà Ý Nhiên rất khó chịu với mấy kẻ cực phẩm này, khi suốt ngày tới nhà tìm phiền phức cho y và Phó Thần.
"Chúng ta đi lấy quần áo đã sửa tốt của Thần ca về. Nương, ngài cũng biết đấy chúng ta từ khi chưa phân gia ra ngoài ở riêng. Thần ca chỉ có bốn bộ y phục lại còn rách vá khắp nơi. Ta nghĩ chúng ta có phải nhịn ăn nhịn uống, cũng phải làm cho huynh ấy hai bộ quần áo mới lành lặn. Thân là đương gia trong nhà. Huynh ấy đi ra ngoài cũng không nên mặc rách rưới như thế, sẽ làm mất mặt chính bản thân và người trong nhà. Ngài nói có phải không?". Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày nói với Vương thị.
Vương thị bị chặn họng đến mức nghẹn một hơi ở ngực. Tiểu tiện nhân này còn không phải đang chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Nói Phó Thần trước kia ở chung thì ăn mặc rách rưới. Trách bà ta quản tiền trong nhà mà keo kiệt không quan tâm đến Phó Thần, cũng không may cho hắn lấy một bộ quần áo lành lặn. Lại bóng gió bà ta không sợ mất mặt, khi để Phó Huân và nhi tử trong nhà ăn mặc có mảnh vá trên người.
"Ngươi nói thì có đạo lí lắm, nhưng quản gia rồi mới biết dầu gạo củi lửa cũng không rẻ. Nếu hoang phí vài thứ bề ngoài mà người trong nhà ăn không đủ no, thì đó là hão danh để người ngoài nhìn. Trong thôn chúng ta nhà nào mà không tằn tiện như vậy. Lại nói từ lúc ngươi vào cửa nhà chúng ta, cho đến khi chưa phân gia ngươi luôn mặc rất tốt nhỉ? Cũng không thấy ngươi đưa mắt nhìn ngang một chút cho gia đình nhà chồng. Cha mẹ chồng, phu quân, đệ muội của phu quân cũng đều mặc rách rưới như nhau". Vương thị âm dương quái khí chậm rì rì nói.
Vương lão bà này mới không gặp vài ngày, mà nói chuyện đã lên một tầm cao mới nha. Đúng là làm người mở rộng tầm mắt.
Hà Ý Nhiên loan loan cười. "Này cũng không thể trách ta nha. Nương cũng biết quần áo váy vóc của ta, đều là của hồi môn ta mang từ nhà đến. Nhà mẹ đẻ ta chiếu theo kích cỡ dáng người của ta để làm ra. Dù ta có muốn mang ra chia sẻ cùng nương, đệ muội hay Ngũ muội thì cũng không chia được. Vì chuyện này mà ta buồn bực áy náy mãi không thôi. Ta trách bản thân ta sao không thể mập lên vài chục cân mỡ trên người, như vậy cũng có thể san sẻ đồ tốt với mấy người họ cùng nương nha."
"Ngươi... ". Vương thị mặt đỏ rần lên. Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai mập?
"Lại nói đến chuyện có đồ tốt. Dù váy vóc trong đám của hồi môn của ta có lành lặn đến mấy. Thì cũng không thể so được với quần áo lụa của cha nương, mặc vào ngày Tết a. Nghe nói một cây vải như vậy cũng đáng giá bốn lượng bạc nhỉ? Bốn lượng bạc a, vừa bằng số tiền khám bệnh cho Nhị đệ muội lần trước đó nha."
"Ngươi... ngươi...". Hai mắt Vương trị trợn tròn lên. Nhưng Phó Thần sát tinh kia đang đứng ở bên, đôi tròng mắt kia càng lúc càng thâm trầm, thực sự là hù người. Làm bà ta không dám nhảy lên, cho khuôn mặt đáng ghét của tiểu tiện nhân này mấy vết cào.
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn Vương lão bà lúc này, bà ta giống y như Godzilla chuẩn bị thức tỉnh trước đại chiến.
Y vui sướng cười cong mặt mày. "Thần ca, ta nói đúng hay không?".
Phó Thần cúi xuống nhìn y." Đúng".
Y đưa tay kéo tay áo Phó Thần. "Cha nương bên này tằn tiện mới được bốn lượng bạc, lại phải lấy ra để mua vải lụa may quần áo. Năm nay nếu chúng ta kiếm được bạc, cũng phải hiếu kính cha với nương cây vải y như vậy mới được. Được không Thần ca?. " Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hàng mi dài rậm chớp chớp nhìn lên hắn. Vì y nhìn thấy mấy phụ nhân trong thôn, đang đi đến gần chỗ bọn họ đứng ngay phía sau Vương thị.
Phó Thần hiển nhiên cũng đã nhìn thấy mấy phụ nhân kia, đang đi đến phương hướng bọn họ nơi này. Ánh mắt hắn chứa ý cười, nhìn tức phụ nhi gật đầu nói. "Ân, nên làm như vậy".
Vương thị thấy khó hiểu, không phải tiểu tiện nhân này đang mỉa mai bà ta sao? Sao đột nhiên lại...?
Nhưng bà ta nghe thấy Hà Ý Nhiên nói cuối năm sẽ mua biếu bà ta, cây vải lụa trị giá bốn lượng bạc thì ánh mắt bà ta lóe lên mấy cái. Sắc mặt không mấy tốt, nhưng giọng nói coi như đã hòa hoãn đi không ít. "Hai người các ngươi có lòng".
Hà Ý Nhiên gật đầu cười tít mắt. "Này là tất nhiên, Thần ca vẫn luôn dặn ta phải biết hiếu kính cha nương".
Sắc mặt Vương thị cuối cùng đã tốt hơn đôi chút. "Vậy các ngươi trở về đi". Nói rồi bà ta cũng xoay người vào trong nhà, còn tính toán bảo với người nhà phải ghi nhớ lại chuyện này. Nếu cuối năm hai người bọn họ không mang cây vải lụa bốn lượng bạc sang tặng, bà ta sẽ qua nhà bọn họ đòi.
Mấy phụ nhân đi đến, tai nghe rõ mồn một. Ánh mắt cũng lóe lên vài cái, một cây vải bốn lượng bạc. Này phải tốt thế nào a?
"Phó Thần, nhà Phó Thần! Qua nhà cha nương các ngươi thăm hỏi sao?". Mấy phụ nhân đều tươi cười chào hỏi hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
Phó Thần gật đầu một cái đáp lại.
Hà Ý Nhiên cũng mỉm cười chào hỏi lại. Sau đó khẽ nhăn mày thở dài. "Chỉ tiếc là, hai người chúng ta còn chưa vào được đến cổng nhà... Bỏ đi, Thần ca chúng ta mau về nấu cơm thôi. Mấy đại thẩm cũng về nhà thôi, chúng ta đi trước một bước vậy". Nói rồi cũng bỏ qua ánh mắt muốn hóng chuyện của mấy phụ nhân, kéo Phó Thần rời đi.
Sau khi đưa Lư chưởng quầy đến nơi rìa chân núi, nhìn thấy cây gỗ Hoàng Đàn vừa cao lại lớn nằm đó. Lư lão bản có hơi lưỡng lự, nếu vận chuyển cây gỗ quý này lên trấn trên thì phải tốn bao nhiêu công a.
Hà Ý Nhiên rất sảng khoái vung tay. "Hai mươi lượng".
Lư lão bản:.......
"Chỉ tiền vận chuyển". Hà Ý Nhiên dụ dỗ nói.
Lư lão bản:.......
"Thêm ba trăm năm lượng, bao hết sinh ý cả năm nay của Lư chưởng quầy đây". Hà Ý Nhiên một đòn trúng tâm Lư chưởng quầy.
"Nếu làm tốt, năm sau chúng ta cũng bao luôn. Lư chưởng quầy cũng biết, tòa nhà chúng ta đang xây có bốn tòa lận. Bên trong cần rất nhiều đồ gia cụ nha". Hà Ý Nhiên chốt hạ.
"Bao giờ chúng ta có thể bắt đầu? Hay là ngay chiều nay luôn?". Lư chưởng quầy sốt ruột không chịu nổi hỏi.
"Vậy cũng được". Phó Thần lắc đầu cười nhìn tức phụ nhi của nhà mình cùng Lư chưởng quầy.
Hà Ý Nhiên đắc ý nhìn Phó Thần. Sức mạnh của tiền bạc á!
Y lại đưa cho Lưu chưởng quầy những bản vẻ mà y tự thiết kế, giường ngủ, tủ quần áo... để ông ấy chiếu theo làm ra. Với gỗ Hoàng Đàn trong núi, Hà Ý Nhiên chỉ để làm đồ gia dụng cho chính viện mình và Phó Thần ngụ sau này. Còn đâu những tòa viện khác sẽ dùng những loại gỗ khác thay thế.
Lư chưởng quầy nhìn bản vẽ thiết kế đồ gia cụ, mà Hà Ý Nhiên đưa cho mình. Ánh mắt ông lóe sáng.
"Mỗi bản vẽ mười lượng bạc, ta sẽ bán luôn cho Lư chưởng quầy". Hà Ý Nhiên mang ý nghĩ kiếm chác lại, nói với Lư chưởng quầy mặt đang đầy hưng phấn ở bên.
"Thành giao! Ta viết khế ước liền". Lư chưởng quầy cũng sảng khoái đáp ứng.
Hà Ý Nhiên cười cong mắt nhìn Lư chưởng quầy. Những bản thiết kế này, y đều mô phỏng lại từ những bộ bàn ghế, tủ, giường hiện đại mà vẽ ra. Còn không tin không thể đả động đến tâm can của Lư chưởng quầy.
-
Phó Thần đến nhà lý chính một hồi. Hắn cũng thẳng thắn nói rõ ý định đến tìm lý chính ngày hôm nay. Hắn muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, và mua đứt ngọn núi Thanh Lâm cạnh nhà mình đang xây.
Lý chính giật mình. Ông hay thôn dân cũng đã biết sơ về hình dáng của tòa nhà, mà Phó Thần và Hà Ý Nhiên đang xây ở chân núi Thanh Lâm. Tòa nhà kia rất rộng và không chỉ là một tòa đơn giản, như nhà phú quý bình thường mà là bốn tòa vây kín nhau hợp lại. Cũng có thể suy ra số bạc phải bỏ ra là con số lớn như thế nào. Hai ngày nay thôn dân trong thôn còn đang bàn tán xôn xao, về tòa viện của hai người khắp nơi kìa. Vậy mà bây giờ Phó Thần còn muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, và mua đứt cả ngọn núi Thanh Lâm. Này phải mất thêm bao nhiêu bạc á?
"Ruộng thì trong thôn có vài chục mẫu mà thôn dân đang treo bán ở chỗ ta. Nhưng tất cả những mẫu ruộng này đều không nằm cạnh nhau. Nếu hai người các ngươi thật muốn mua nhiều ruộng như vậy, thì ta đưa ra chủ kiến như này. Nên mua lại từ tay địa chủ năm mươi mẫu gần kề nhau, sau này hai người các ngươi có thể dễ quản lý hơn. Ta có quen Thang địa chủ, cũng vừa hay ông ta đang rao bán mấy chục mẫu ruộng, vị trí ở sát cuối thôn chúng ta. Hai người các ngươi cứ xem xét rồi nói cho ta biết sau. Còn về phần ngọn núi, thì chắc phải mất đến bốn năm trăm lượng bạc là có thể sang tên. Việc này phải chờ quan nha trên huyện thành xuống đo đạc rồi đưa ra giá cả".
Phó Thần ngẫm nghĩ, rồi trả lời. "Vậy còn làm phiền lý chính thay ta đi hai chuyến, liên hệ cùng vị Thang điền chủ kia và quan nha trên huyện thành".
Lý chính gật đầu. "Được, không phiền. Đây là việc ta nên làm."
Tiễn Phó Thần ra về. Triệu đại thẩm vẫn cứ bàng hoàng ngây người. "Này hai người họ thật sự là đã phát tài rồi đi? Làm nhà tốn bao nhiêu là bạc, giờ lại muốn mua năm mươi mẫu ruộng tốt, còn cả ngọn núi mấy trăm lượng bạc mà mắt chớp cũng không chớp lấy một cái."
"Phát tài là tốt! Bọn họ phát tài cũng không quên tạo công ăn việc làm, cho thôn dân trong thôn chúng ta. Nhà khác thì ngươi cứ chờ đó". Lý chính nhìn tức phụ nhà mình mà nói.
Ông có thể khẳng định, nếu là những nhà khác trong thôn. Trong tay họ có bạc hay phát tài như hai người nhà Phó Thần. Thì họ cũng sẽ không nhả ra một văn tiền chứ đừng nói đến việc, tạo công việc giúp thôn dân trong thôn có thể kiếm được tiền như vậy.
"Đúng, đúng, đúng. Ông nói đều đúng, ta đây còn không phải là vui mừng thay cho bọn họ và thôn dân trong thôn chúng ta sao?". Triệu đại thẩm cười nói.
Nghe tức phụ nói vậy, sắc mặt lý chính mới dịu đi một chút. Ông lại mau chóng đi vào phòng trong, thay quần áo tươm tất hơn đi lo việc trong tay.
Hà Ý Nhiên nghe Phó Thần kể lại sự việc bên nhà lý chính. Y gật gù cảm thấy Phó Thần quyết định như vậy rất là đúng. Ngẫm lại thì từ trước tới giờ Phó Thần làm bất cứ việc gì. Đều khiến Hà Ý Nhiên chưa bao giờ phải chê trách, cũng như phải lo lắng bất cứ thứ gì. Phó Thần chính là kiểu người nghiêm túc nhưng không bảo thủ, hào phóng rộng lượng nhưng không quá tùy tiện, lãnh lãnh thanh thanh nhưng lại đầy ấm áp dịu dàng (đối với y). Hắn vừa có trí lại có dũng. Mưu kế chắc chắn cũng không kém!
Hà Ý Nhiên ngẫm nghĩ như vậy lại cảm thấy rất tò mò. Không biết môi trường sống như thế nào mà có thể tạo nên một Phó Thần... hoàn hảo như vậy?
Phó Thần đưa cho Hà Ý Nhiên một khăn tay xanh lam bằng lụa, đến khi y giở khăn tay ra thì hơi sửng sốt. Hóa ra là hai cây trâm gỗ đơn giản màu vàng nhạt, nhưng được khắc tinh xảo bên trong. Hai cây trâm gỗ còn tỏa ra mùi thơm tự nhiên, thoang thoảng của gỗ lâu năm.
"Để em búi tóc". Phó Thần dịu dàng cắm một cây trâm lên búi tóc hơi rối sau gáy Hà Ý Nhiên, thay thế "cái nhánh gỗ" đơn giản y vẫn đang dùng. "Biết em không thích vàng bạc hay trâm ngọc, nên làm hai cây bằng gỗ cho em thay đổi".
Hà Ý Nhiên hơi cảm động rồi. Y bỗng nhớ đến việc mấy ngày trước, Phó Thần ngồi trong sân dùng dao đẽo gọt một khúc gỗ Hoàng Đàn. Hóa ra là khắc trâm búi tóc cho y nha!
Mũi Hà Ý Nhiên hơi chua xót.
Đời trước chỉ có ông bà ngoại là thật tâm yêu thương, đối xử tốt với y. Cho đến khi hai người qua đời dịch tang thi bùng phát, y mới chân chính nếm được nhân tình ấm lạnh, cùng sự tham lam trắng trợn giữa người với người ở xung quanh khi ấy. Xuyên qua nơi này, y cũng rất vui vẻ chấp nhận cuộc sống mới. Nhưng y biết rõ, đó là vì ngay từ đầu người y gặp được là Phó Thần. Hà gia có lẽ cũng đối xử tốt với y, nhưng đó là họ còn chưa biết y đã thay thế Hà Ý Nhiên trước kia. Còn Phó Thần mới là chân chân chính chính đối xử tốt với y, có thể để y lại cảm nhận lại cảm giác được yêu thương, được trân trọng và được bảo hộ.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của tức phụ nhi, Phó Thần đau lòng, hắn dùng ngón tay cái ngăn chặn giọt nước mắt sắp trào ra ở hốc mắt y. "Đây là vui mừng nên mới khóc?".
Hà Ý Nhiên dụi dụi cái đầu nhỏ vào cơ bụng hắn. "Đúng vậy, ta đang rất cảm động".
Phó Thần vuốt ve bờ vai gầy của tức phụ nhi. "Là điều đương nhiên, không cần cảm động. Sau này em thích thứ gì ta đều làm cho em, không làm được ta sẽ đi học, đến lúc thật không học được thì ta sẽ đi kiếm thứ tốt nhất ở khắp nơi về cho em."
"Làm sao đây?". Hà Ý Nhiên sụt sịt.
"Sao?". Phó Thần hỏi.
"Có lẽ tiền tiêu vặt của huynh tháng này lại được tăng lên một trăm văn tiền rồi". Hà Ý Nhiên phụng phịu.
Lại nữa sao? Phó Thần dở khóc dở cười.
Dỗ dành tiểu tức phụ xong, hai người mới tay trong tay vào thôn cùng đi mua rau tối về ăn trong nhà.
Phó Thần săn được không ít thịt thú rừng, ngoài mang biếu Hà gia, Tần cữu một ít thì lại hào phóng mang cho Trần chủ sự một con nai bào khoảng bốn mươi cân.
Buổi tối, Trần chủ sự và tất cả thợ của ông đều về nhà trên trấn trên. Nhưng buổi trưa bọn họ đều thuê nương của Phó Trung đến, nấu bữa trưa hàng ngày rồi ăn tại ngay nơi thi công. Mang cho bọn họ con nai bào này cũng là để bọn họ bổ sung thêm chút thịt, cũng như khuyến khích bọn họ làm việc hàng ngày.
Trần chủ sự cười ha hả, thay mặt tất cả mọi người nói lời đa tạ với hai người. Mấy hôm trước nền nhà đã được đào xong, hôm nay bọn họ chính thức bắt đầu đặt viên gạch xây đầu tiên.
Hà Ý Nhiên cười tít mắt, mời Trần chủ sự trưa mai vào nhà hai người họ ăn thịt rừng nướng. Cũng hứa hôm nào nhà mới của hai người làm lễ cất nóc nhà, thì sẽ mời Trần chủ sự và tất cả mọi người đang làm công ở đây, ăn uống no say nguyên một ngày.
Trần chủ sự khách sáo một phen rồi lại chắp tay đa tạ một lần nữa.
Hai người dắt tay nhau đi vào trong thôn, ghé qua nhà Trương đại thẩm lấy quần áo mùa hè đã may tốt của Phó Thần. Sau đó mới cùng đi đến nhà Chu tẩu tử lấy rau củ.
Đến cổng nhà Chu đại ca cùng Chu tẩu. Hai người lại gặp Cực Phẩm (A+), này là chiếu theo mức độ thang đánh giá xếp loại cực phẩm của Hà Ý Nhiên. Người đụng độ hai người tất nhiên là Vương lão bà.
Nhìn thấy hai người tay trong tay đi đến. Trong tay Phó Thần là một rỏ tre lớn, bên trong đựng tràn đầy quần áo nhìn chất vải đã biết là đồ tốt. Thứ vải kia bà ta chỉ có một bộ duy nhất, chỉ ngày Tết mới mang ra mặc.
"Đây là...". Vương thị cười đon đả đi tới trước hai người. Sau đó bà ta liền xụ mặt lại, khi thấy hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên dừng chân trước cổng nhà Chu Phúc.
Hà Ý Nhiên cảm giác bản thân y và mấy kẻ cực phẩm này rất "hữu duyên". Hoặc phải nên nói là mấy kẻ cực phẩm này, rất giống với mấy thứ hay bay lung tung và kêu vo ve có thể dễ dàng gặp ở bất cứ nơi đâu. (Muỗi:)))
Nơi này trọng hiếu đạo, còn có câu "công sinh không bằng công dưỡng". Cho nên dù Phó Huân đối xử tệ thế nào với Phó Thần, thì công ơn nuôi hắn vài năm vẫn còn đó. Nếu không phải vấn đề quá lớn, Phó Huân làm gì đó đến mức thiên lý khó dung, thì Phó Thần cũng không thể nào tùy tiện viết khế đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia này được. Đối với thanh danh bên ngoài của hắn sẽ đặc biệt không tốt. Mặt trong thì thôi đi, nhưng mặt ngoài vẫn phải để lại ba phần mặt mũi với mấy người Phó gia.
Hà Ý Nhiên rất khó chịu với mấy kẻ cực phẩm này, khi suốt ngày tới nhà tìm phiền phức cho y và Phó Thần.
"Chúng ta đi lấy quần áo đã sửa tốt của Thần ca về. Nương, ngài cũng biết đấy chúng ta từ khi chưa phân gia ra ngoài ở riêng. Thần ca chỉ có bốn bộ y phục lại còn rách vá khắp nơi. Ta nghĩ chúng ta có phải nhịn ăn nhịn uống, cũng phải làm cho huynh ấy hai bộ quần áo mới lành lặn. Thân là đương gia trong nhà. Huynh ấy đi ra ngoài cũng không nên mặc rách rưới như thế, sẽ làm mất mặt chính bản thân và người trong nhà. Ngài nói có phải không?". Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày nói với Vương thị.
Vương thị bị chặn họng đến mức nghẹn một hơi ở ngực. Tiểu tiện nhân này còn không phải đang chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Nói Phó Thần trước kia ở chung thì ăn mặc rách rưới. Trách bà ta quản tiền trong nhà mà keo kiệt không quan tâm đến Phó Thần, cũng không may cho hắn lấy một bộ quần áo lành lặn. Lại bóng gió bà ta không sợ mất mặt, khi để Phó Huân và nhi tử trong nhà ăn mặc có mảnh vá trên người.
"Ngươi nói thì có đạo lí lắm, nhưng quản gia rồi mới biết dầu gạo củi lửa cũng không rẻ. Nếu hoang phí vài thứ bề ngoài mà người trong nhà ăn không đủ no, thì đó là hão danh để người ngoài nhìn. Trong thôn chúng ta nhà nào mà không tằn tiện như vậy. Lại nói từ lúc ngươi vào cửa nhà chúng ta, cho đến khi chưa phân gia ngươi luôn mặc rất tốt nhỉ? Cũng không thấy ngươi đưa mắt nhìn ngang một chút cho gia đình nhà chồng. Cha mẹ chồng, phu quân, đệ muội của phu quân cũng đều mặc rách rưới như nhau". Vương thị âm dương quái khí chậm rì rì nói.
Vương lão bà này mới không gặp vài ngày, mà nói chuyện đã lên một tầm cao mới nha. Đúng là làm người mở rộng tầm mắt.
Hà Ý Nhiên loan loan cười. "Này cũng không thể trách ta nha. Nương cũng biết quần áo váy vóc của ta, đều là của hồi môn ta mang từ nhà đến. Nhà mẹ đẻ ta chiếu theo kích cỡ dáng người của ta để làm ra. Dù ta có muốn mang ra chia sẻ cùng nương, đệ muội hay Ngũ muội thì cũng không chia được. Vì chuyện này mà ta buồn bực áy náy mãi không thôi. Ta trách bản thân ta sao không thể mập lên vài chục cân mỡ trên người, như vậy cũng có thể san sẻ đồ tốt với mấy người họ cùng nương nha."
"Ngươi... ". Vương thị mặt đỏ rần lên. Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai mập?
"Lại nói đến chuyện có đồ tốt. Dù váy vóc trong đám của hồi môn của ta có lành lặn đến mấy. Thì cũng không thể so được với quần áo lụa của cha nương, mặc vào ngày Tết a. Nghe nói một cây vải như vậy cũng đáng giá bốn lượng bạc nhỉ? Bốn lượng bạc a, vừa bằng số tiền khám bệnh cho Nhị đệ muội lần trước đó nha."
"Ngươi... ngươi...". Hai mắt Vương trị trợn tròn lên. Nhưng Phó Thần sát tinh kia đang đứng ở bên, đôi tròng mắt kia càng lúc càng thâm trầm, thực sự là hù người. Làm bà ta không dám nhảy lên, cho khuôn mặt đáng ghét của tiểu tiện nhân này mấy vết cào.
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn Vương lão bà lúc này, bà ta giống y như Godzilla chuẩn bị thức tỉnh trước đại chiến.
Y vui sướng cười cong mặt mày. "Thần ca, ta nói đúng hay không?".
Phó Thần cúi xuống nhìn y." Đúng".
Y đưa tay kéo tay áo Phó Thần. "Cha nương bên này tằn tiện mới được bốn lượng bạc, lại phải lấy ra để mua vải lụa may quần áo. Năm nay nếu chúng ta kiếm được bạc, cũng phải hiếu kính cha với nương cây vải y như vậy mới được. Được không Thần ca?. " Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hàng mi dài rậm chớp chớp nhìn lên hắn. Vì y nhìn thấy mấy phụ nhân trong thôn, đang đi đến gần chỗ bọn họ đứng ngay phía sau Vương thị.
Phó Thần hiển nhiên cũng đã nhìn thấy mấy phụ nhân kia, đang đi đến phương hướng bọn họ nơi này. Ánh mắt hắn chứa ý cười, nhìn tức phụ nhi gật đầu nói. "Ân, nên làm như vậy".
Vương thị thấy khó hiểu, không phải tiểu tiện nhân này đang mỉa mai bà ta sao? Sao đột nhiên lại...?
Nhưng bà ta nghe thấy Hà Ý Nhiên nói cuối năm sẽ mua biếu bà ta, cây vải lụa trị giá bốn lượng bạc thì ánh mắt bà ta lóe lên mấy cái. Sắc mặt không mấy tốt, nhưng giọng nói coi như đã hòa hoãn đi không ít. "Hai người các ngươi có lòng".
Hà Ý Nhiên gật đầu cười tít mắt. "Này là tất nhiên, Thần ca vẫn luôn dặn ta phải biết hiếu kính cha nương".
Sắc mặt Vương thị cuối cùng đã tốt hơn đôi chút. "Vậy các ngươi trở về đi". Nói rồi bà ta cũng xoay người vào trong nhà, còn tính toán bảo với người nhà phải ghi nhớ lại chuyện này. Nếu cuối năm hai người bọn họ không mang cây vải lụa bốn lượng bạc sang tặng, bà ta sẽ qua nhà bọn họ đòi.
Mấy phụ nhân đi đến, tai nghe rõ mồn một. Ánh mắt cũng lóe lên vài cái, một cây vải bốn lượng bạc. Này phải tốt thế nào a?
"Phó Thần, nhà Phó Thần! Qua nhà cha nương các ngươi thăm hỏi sao?". Mấy phụ nhân đều tươi cười chào hỏi hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
Phó Thần gật đầu một cái đáp lại.
Hà Ý Nhiên cũng mỉm cười chào hỏi lại. Sau đó khẽ nhăn mày thở dài. "Chỉ tiếc là, hai người chúng ta còn chưa vào được đến cổng nhà... Bỏ đi, Thần ca chúng ta mau về nấu cơm thôi. Mấy đại thẩm cũng về nhà thôi, chúng ta đi trước một bước vậy". Nói rồi cũng bỏ qua ánh mắt muốn hóng chuyện của mấy phụ nhân, kéo Phó Thần rời đi.