Chương 25: Đậu hũ hoa
Phó Huân hết nhìn Chu thị đang rụt cổ đứng bên cạnh, lại nhìn bà con thôn dân đang chỉ trỏ mấy người nhà bọn họ đầy khinh bỉ mỉa mai. Ông ta cảm thấy quá thẹn, đưa tay kéo Vương thị còn đang lơ ngơ bên cạnh rời khỏi.
Phó Chu thấy cha nương rời đi, cũng định lén lút kéo Chu thị đang đứng kế bên muốn rời đi theo.
"Khoan đã!". Hà Ý Nhiên lên tiếng, thành công làm mọi người nhìn chằm chằm mấy người Phó gia đang muốn rời đi. Cũng thành công làm Phó Chu không thể mặt dày, tiếp tục rời khỏi nơi này nữa.
"Đại... ca, đại tẩu còn gì căn dặn?". Phó Chu lắp bắp lên tiếng, trong lòng thì đang mắng tức phụ gã đầy trời. Chu thị này việc tốt không làm được, việc xấu thì kéo đến không thôi. Nếu ả nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu, thì gã đã không lôi kéo cha nương đến đây làm loạn. Không nói vị đại tẩu này bây giờ làm khó hắn, mà sau khi về nhà cha nương hôm nay bị mất mặt cũng sẽ không tha cho gã.
Hà Ý Nhiên lạnh mặt nhìn gã cùng Chu thị đứng bên:" ngươi và Tam đệ muội cứ như vậy mà đi?"
Chu thị đang rụt cổ đứng bên cũng lên tiếng:" đại tẩu... chỉ là hiểu lầm, ngươi... ngươi còn muốn chúng ta làm gì nữa? Ngươi cũng không thể trách chúng ta á... người mắng ngươi là nương...kìa!". Chu thị bình thường đã sợ Phó Thần chết khiếp, nay cha nương chồng không có mặt chống lưng. Lưng nàng ta cũng cong xuống không ít.
Hà Ý Nhiên cười lạnh, còn thôn dân chưa giải tán thì đã chỉ trỏ nói nàng ta mặt dày. Vừa nãy không phải còn giương cao cổ chất vấn đại ca và đại tẩu của phu quân nàng ta đó sao? Giờ lại đổ hết mọi lỗi lầm nên đầu Vương thị, dù sao Vương thị cũng là mẹ chồng nàng ta. Thân là con dâu, mà ngang nhiên chỉ trích đổ lỗi cho mẹ chồng như vậy. Thứ con dâu này may mà nhà bọn họ không thú vào cửa, nếu không mặt mũi cũng bị ném hết đi rồi.
Phó Chu mặt hết xanh lại trắng, rồi đen lại. Lời thôn dân xung quanh nói quá khó nghe, gã bình thường ở trong nhà có chút khôn vặt nên sinh hoạt trôi qua cũng không tệ, đi ra ngoài cũng thẳng được thắt lưng, không đến mức bị người chỉ thẳng mặt nói như vậy. Nay bị nhiều người chỉ thẳng mặt mà nói, gã có chút tức giận bất bình. Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao, đây là chuyện Phó gia nhà gã, liên quan gì đến bọn họ.
Hà Ý Nhiên cười lạnh lùng:" thiết nghĩ cha nương hôm nay kéo đến nhà ta mắng mỏ Thần ca và ta, đều là do Tam đệ muội chưa mang chuyện cha ta bệnh nặng hấp hối nói ra đi. Nếu không, tại sao biết tin cha ta sắp không qua khỏi, mà ch nương hai người bên đó cũng không hỏi han lấy một câu, còn đến bên này chỉ tay mắng chúng ta? Tam đệ muội, ngươi có thể giải thích rõ ràng cho ta cùng Đại ca của các ngươi nghe một chút không?."
Chu thị sắc mặt trắng nhợt, nàng ta còn đang sợ sau khi ở đây về nhà, sẽ bị Vương thị kia mang ra hành hung một trận. Nay còn chưa bị Vương thị hành hung, đã gặp phải người cũng không dễ nói chuyện như Hà Ý Nhiên. Mặt mũi nàng ta đã không còn chút huyết.
"Hóa ra là do tức phụ của lão Tam Phó gia gây chuyện ở giữa."
"Đúng là độc ác mà!".
"Hừ!". Phó Chu hừ lạnh một cái, gã cũng không có mặt mũi mà ở lại nghe Hà Ý Nhiên và vị Đại ca kia của gã lạnh mặt vấn tội. Gã vung tay Chu thị ra, rồi nhanh chóng chuồn thẳng.
Chu thị như người chết đuối không vớ được cọc, trong lòng cũng đang chửi mấy đời tổ tông nhà phu quân nàng ta lên rồi. Đã biết gã bình thường không mấy đáng tin, vậy mà lúc này còn có thể bỏ nàng ta ở lại một mình.
"Xin lỗi mau! ". Hà Ý Nhiên hùng hổ nhìn nàng ta.
"A". Chu thị lùi lại vài bước, người càng run rẩy như lá thu khi bắt gặp ánh mắt đen kịt của Phó Thần đứng đằng sau Hà Ý Nhiên.
"Nếu không xin lỗi cũng được, vì dù sao chúng ta thân là Đại ca Đại tẩu của ngươi cũng không chấp nhặt với ngươi. Nhưng dù sao nếu sau này để ta biết được ngươi lại giở trò ở sau lưng hai chúng ta, chuyện cũ nợ mới ta không ngại cùng ngươi tính chung một lần đâu". Hà Ý Nhiên híp mắt lại nhìn nàng ta.
Chu thị làm gì còn cách nào, co rụt cổ gật gật đầu. Rồi một câu không nói, túm váy lên chen vào đám đông chạy mất, trong tiếng cười vang của mọi người xung quanh.
Chuyện cứ như vậy mà hạ màn.
Sau sự việc ngày hôm nay xảy ra, không ít thôn dân đã có cái nhìn khác về Phó Thần. Ít ra hắn làm người chính trực quyết đoán, đáng để người lui tới kết giao. Còn tức phụ nhi của Phó Thần... có vẻ cũng không phải là người dễ chọc. Nhìn một màn vừa nãy xem, một mình hắn đấu với bốn năm người bên Phó gia mà không hề yếu thế!
Sau khi Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên tiễn Lý chính thúc cùng mấy thôn dân rời đi. Hai người quay vào trong sân nhà.
Hà Ý Nhiên dương dương tự đắc nhìn "chiến hữu", huynh đệ tốt, phu quân hờ kiêm tri kỉ của y:" sao? Có một Phó gia thôi, chứ cả thôn này giống Phó gia ta đều có thể chọi lại hết đám người đó KO. ngay một hiệp".
Phó Thần khẽ cười xoa xoa đầu tức phụ nhi. Con ngươi hắn chứa đầy ý cười và dịu dàng nhìn y.
Hà Ý Nhiên:....
"Ta... ta... khát quá! Vừa nãy nói hơi nhiều, Ta đi lấy nước uống". Y xoay người rời khỏi, khi đã quay lưng ngược với Phó Thần đứng đó, y mới ôm lấy trái tim trong lồng ngực mình, cảm thán một câu.
Mẹ nó!
Huynh đệ tốt cùng giường cười lên thật soái! Thật nguy hiểm! Dọa chết trái tim của bảo bảo rồi!
Hà Ý Nhiên đi nấu cơm tối, khi chiên mấy khối đậu hũ mà Tần thị đã đưa. Y bỗng nhớ đến món đậu hũ có thể làm thành đậu hũ hoa ở thế giới hiện đại. Ăn vừa mềm vừa thơm lại ngon. Thích hợp nhất ăn vào mùa hè nóng bức này!
Nghĩ rồi lại nghĩ đến Hà gia bên kia làm đậu, vì là tiệm duy nhất trong thôn dù bán rất đắt hàng, nhưng cũng chẳng lời được bao nhiêu. Nếu mở tiệm đậu hũ trên trấn, bán thêm món đậu hũ hoa này sẽ kiếm được tiền nha!
Y buông tay lấy từ trong không gian ra một cây bút bi và một quyển sổ. Sau đó hí hoáy viết ra công thức làm đậu hũ hoa lên đó. Dù không có nước linh tuyền thêm vào, nhưng với tay nghề của Hà lão gia tử cùng Hà lão thái thái làm đậu hũ bao năm, và khẩu vị của người nơi đây. Y tin tưởng đậu hũ hoa sẽ được người người chào đón. Đặc biệt là hài tử và phụ nhân các nhà!
Phó Thần canh chừng bếp lò bên cạnh, thấy một loạt động tác của tức phụ nhi cũng không hề ngạc nhiên. Có vẻ hắn đã chứng kiến không ít lần, cảnh tức phụ nhi của hắn từ không trung lấy ra vài thứ đồ kì lạ.
Hà Ý Nhiên lại càng không để ý, phải tránh đi Phó Thần. Vì mỗi lần thấy y hành động như vậy, nam nhân đều không hỏi han qua hay tỏ vẻ ngạc nhiên gì. Làm y cũng an tâm làm điều y muốn. Y không hề hay biết, từ trong tận nội tâm y, đã không chút vướng mắc nào mà rất tin tưởng vào nam nhân bên cạnh. Có lẽ vì ba vạn lượng lúc trước nam nhân không chút do dự đã đưa cho y quản. Đã góp phần không ít vào việc nam nhân lấy được tín nhiệm từ chính y. Người ta tin tưởng ngươi, dù ngươi chưa muốn nói đến sự tồn tại của không gian cho người ta biết, thì chí ít ngươi cũng phải tin tưởng lại đối phương trong sinh hoạt hàng ngày có phải không?
Bữa cơm tối là thịt heo xào ớt xanh, và cà tím om thịt ba chỉ thơm ngào ngạt. Phó Thần ăn đến tận ba chén cơm lớn, hai đĩa đồ ăn phân lượng không ít ngoài Hà Ý Nhiên ăn mỗi món vài miếng ra, thì hầu như đều vào bụng hắn.
"Em muốn đưa phương pháp làm đậu hũ hoa gì đó cho gia gia nãi nãi bên kia?". Phó Thần sau khi nghe tức phụ nhi nói xong cũng không hề có phản ứng gì, hắn chỉ gật đầu đồng ý. "Vậy chờ ta rửa chén xong thì chúng ta qua đó".
Hà Ý Nhiên bây giờ đã quá quen với chuyện mỗi khi y đưa ra ý kiến gì với Phó Thần, nam nhân đều ủng hộ không chút chần chờ. Mới đầu y còn có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ lại thành chuyện đương nhiên.
"Không cần vội, không phải trên trấn trên gia gia nãi nãi vẫn có một cửa tiệm cho thuê đó sao? Bây giờ mới giữa năm. Còn phải mất một thời gian nữa mới thu hồi lại cửa tiệm về tay. Chúng ta trước dạy qua bọn họ cách làm, sau đó để gia gia nãi nãi bọn họ tự quyết định". Không phải chuyện gì hai bọn họ cũng nhúng tay. Nếu không sẽ bị người nói tay bọn họ quá dài.
"Được, nghe em". Phó Thần không chút phản đối.
Hà Ý Nhiên càng hài lòng hơn, ánh mắt loan loan cười nhìn nam nhân. "Đương gia" như y làm đến thật sảng khoái nha! "Người nhà" luôn ủng hộ quyết định, hay ý kiến của y không chút chần chờ.
"Ngày mai chúng ta lên núi nha! Phải đốn thêm củi đun". Củi trong nhà sắp hết, phải chặt thêm một mớ mới. Nếu không bọn họ phải bỏ bạc đi mua. Mua thì cũng được đi, nhưng rừng núi đã có sẵn. Người trong thôn ai cũng tự đi chặt về làm củi đun trong nhà, y không muốn nhà bọn họ quá nổi bật khác người. Trừ khi sau này có nhà riêng, y và Phó Thần có đủ năng lực thì sẽ làm như vậy.
"Ta đi là được, em không cần theo ta. Trên núi khó đi, lại nắng". Không ngờ Phó Thần lại phản đối.
"Không được!". Hà Ý Nhiên cũng phản đối hắn. Nhà là của hai người, làm gì có chuyện nắng hay đường núi khó đi, mà y lại để hắn đi làm việc một mình. Bình thường y nấu cơm, nam nhân đều hỗ trợ bên cạnh. Sau khi ăn xong hắn còn tự thu dọn chén đĩa đi rửa. Vì thế, y sẽ không lười biếng trốn việc để nam nhân phải đi đốn củi một mình. Chia ra làm sẽ tốt hơn, không phải có câu nói sức một người không thành nhưng sức của hai ba người có thể đào núi lấp sông đó sao?
Phó Thần thấy tức phụ nhi bướng bỉnh lại kiên quyết như vậy, cũng không tiện nói nhiều chỉ để lại một câu:" vậy mai đi sớm, lên núi rồi em nhớ đi sát bên cạnh ta".
"Hảo a!". Hà Ý Nhiên vui vẻ đáp ứng.
Chưa kịp đợi Hà Ý Nhiên đi tắm rửa sớm nghỉ ngơi, Chu tẩu tử đã đến nhà hai bọn họ.
Chu tẩu tử vừa cười, vừa thậm thụt kể cho Hà Ý Nhiên nghe chuyện cười của Phó gia lão trạch bên kia. Dù sao Phó Thần cũng là trưởng tử của Phó lão gia tử nhà kia, tẩu cũng không tiện công khai ở trước mặt hắn lôi kéo tức phụ nhà hắn nói xấu cha hắn có phải không? Cho dù Phó Thần nghe được không trách nàng cùng tức phụ hắn, nhưng để người ngoài biết được truyền ra lời đồn đãi cũng không hay ho gì.
Chu tẩu kể sau khi Phó lão gia tử kéo Vương thị về đến nhà, hai người họ không biết đóng cửa trong phòng nói gì với nhau, mà đợi đến khi Phó lão tam cùng Chu thị về đến. Vương thị tức thì nhảy ra giữa sân, giương cổ chửi bới nàng ta một trận thậm tệ. Trách nàng ta dấu diếm bà ta cùng Phó lão gia tử, không nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ biết, chuyện sáng nay Lan đại thẩm đầu thôn cũng cùng nàng ta đến nhà hai người Phó Thần gọi cửa, chắc chắn bị nàng ta thông đồng cùng Hà Ý Nhiên dấu nhẹm đi, hại bà ta cùng Phó lão gia tử mất mặt. Chửi một hồi, bà ta còn mang chuyện cây trâm bạc nào đó ra nói. Nói gì mà Chu thị muốn dấu bạc riêng, không biết suy nghĩ cho nhà chồng. Bà ta còn dọa là sẽ bảo Phó lão tam nhi tử của bà ta hưu nàng ta, trả về nhà mẹ đẻ.
Hà Ý Nhiên ngoài mặt bình tĩnh cười nghe Chu tẩu tử nói, nhưng trong lòng đã sớm hả hê. Dám đến nhà hai người bọn họ một lần, y dám để mấy kẻ cực phẩm đó ăn quả đắng một lần lại một lần.
Mẹ kiếp! Còn tưởng y và Phó Thần là hai quả hồng mềm, mặc cho bọn họ nhào nặn.
Phó Thần thính lực tốt, nghe không sót một từ nào. Hắn cũng không phản ứng, chỉ biết tức phụ nhi của hắn không phải người mềm yếu như diện mạo bên ngoài của y. Vương thị lão bà kia muốn đối đầu với hắn không được, nên đánh chủ ý lên người tức phụ nhi của hắn. Nhưng không ngờ kết quả lại làm bà ta ngã ngửa ra rồi, tức phụ nhi của hắn quả thật cũng không dễ dàng gì mà.
Tắm rửa xong, Phó Thần vẫn như thường ngày chỉ mặc một chiếc quần rộng thùng thình, thân trên không mặc áo để trần đi vào phòng.
Hà Ý Nhiên đang nằm trên giường thấy vậy cũng không phản ứng gì, nhưng cặp mắt to kia thi thoảng không tự chủ được lén lút nhìn cơ ngực cùng tám múi cơ bụng của hắn.
Phó Thần cong khóe môi, tắt đèn lên giường. Sẵn tiện ôm lấy tức phụ nhi mềm mại vào lòng, nhắm mắt lại khẽ thở ra một hơi thỏa mãn trong lòng.
Í, sao lại ôm nữa rồi?
Hà Ý Nhiên đẩy đẩy hắn ra. Tay nhỏ tiện thể ăn đậu hũ vài cái trên cơ bụng của nam nhân.
"Đằng nào nửa đêm em cũng bò lên trên người ta thôi, ngủ sớm thôi mai còn lên núi sớm". Phó Thần siết chặt hơn cái eo mỏng manh của đối phương trong tay. Nhỏ quá! Làm hắn có cảm giác mình chỉ dùng lực mạnh một chút cũng có thể bấm gãy cái eo này.
"Sao huynh biết hôm nay ta sẽ lại trèo lên người huynh chứ?". Hà Ý Nhiên ngẩng cổ lên phản đối.
"Sáng mai ta sẽ dậy muộn một chút, chờ em cùng tỉnh giấc là em sẽ biết".
"Huynh....". Hà Ý Nhiên nghẹn lời.
Tướng ngủ của y ngày trước đâu có xấu như vậy phải không? Chỉ là khi ngủ y có thói quen, phải ôm gối ôm mềm mại nào đó mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng nam nhân bên cạnh cả người từ đầu đến chân đều là cơ bắp rắn chắc, chẳng có gì liên quan đến hai chữ mềm mại. Không hiểu sao ý cũng ôm đối phương mà ngủ ngon lành cho được. Haizz, môi trường sống thay đổi. Thói quen của y cũng thay đổi theo rồi.
Hà Ý Nhiên giẫy cũng giẫy không thoát khỏi tay nam nhân, đẩy cũng đẩy không ra. Nên y đành mặc kệ, tay nhỏ vẫn cứ sờ soạng trên cơ bắp rắn chắc của Phó Thần cùng tám múi cơ bụng rồi mới mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Phó Thần hàng ngàg tự cho rằng, sự tự chủ của bản thân luôn được hắn kiềm chế rất tốt. Cũng bị tức phụ nhi trong vô thức sờ soạng, mà ra một thân mồ hôi. Hắn bất đắc dĩ cười khổ một cái, rồi cũng yên lặng nghe tiếng thở đều đặn của đối phương mà từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Hà Ý Nhiên qua loa làm hai tô mì ăn liền lấy từ trong không gian ra. Thêm chút cải xanh và thịt bò cắt sẵn đóng gói, cùng nấu lên. Ăn kèm mỗi người nửa trái trứng luộc.
Phó Thần lần đầu ăn mỳ ăn liền, rất hứng thú mà ăn thêm nửa chén còn lại của Hà Ý Nhiên. Đến nước canh còn dư lại cũng bị hắn uống hết sạch sành sanh. Hà Ý Nhiên cảm thán, sức ăn của hắn đúng là vượt trên người tầm thường! May mà "đương gia" như y có thể nuôi được.
Phó Chu thấy cha nương rời đi, cũng định lén lút kéo Chu thị đang đứng kế bên muốn rời đi theo.
"Khoan đã!". Hà Ý Nhiên lên tiếng, thành công làm mọi người nhìn chằm chằm mấy người Phó gia đang muốn rời đi. Cũng thành công làm Phó Chu không thể mặt dày, tiếp tục rời khỏi nơi này nữa.
"Đại... ca, đại tẩu còn gì căn dặn?". Phó Chu lắp bắp lên tiếng, trong lòng thì đang mắng tức phụ gã đầy trời. Chu thị này việc tốt không làm được, việc xấu thì kéo đến không thôi. Nếu ả nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu, thì gã đã không lôi kéo cha nương đến đây làm loạn. Không nói vị đại tẩu này bây giờ làm khó hắn, mà sau khi về nhà cha nương hôm nay bị mất mặt cũng sẽ không tha cho gã.
Hà Ý Nhiên lạnh mặt nhìn gã cùng Chu thị đứng bên:" ngươi và Tam đệ muội cứ như vậy mà đi?"
Chu thị đang rụt cổ đứng bên cũng lên tiếng:" đại tẩu... chỉ là hiểu lầm, ngươi... ngươi còn muốn chúng ta làm gì nữa? Ngươi cũng không thể trách chúng ta á... người mắng ngươi là nương...kìa!". Chu thị bình thường đã sợ Phó Thần chết khiếp, nay cha nương chồng không có mặt chống lưng. Lưng nàng ta cũng cong xuống không ít.
Hà Ý Nhiên cười lạnh, còn thôn dân chưa giải tán thì đã chỉ trỏ nói nàng ta mặt dày. Vừa nãy không phải còn giương cao cổ chất vấn đại ca và đại tẩu của phu quân nàng ta đó sao? Giờ lại đổ hết mọi lỗi lầm nên đầu Vương thị, dù sao Vương thị cũng là mẹ chồng nàng ta. Thân là con dâu, mà ngang nhiên chỉ trích đổ lỗi cho mẹ chồng như vậy. Thứ con dâu này may mà nhà bọn họ không thú vào cửa, nếu không mặt mũi cũng bị ném hết đi rồi.
Phó Chu mặt hết xanh lại trắng, rồi đen lại. Lời thôn dân xung quanh nói quá khó nghe, gã bình thường ở trong nhà có chút khôn vặt nên sinh hoạt trôi qua cũng không tệ, đi ra ngoài cũng thẳng được thắt lưng, không đến mức bị người chỉ thẳng mặt nói như vậy. Nay bị nhiều người chỉ thẳng mặt mà nói, gã có chút tức giận bất bình. Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao, đây là chuyện Phó gia nhà gã, liên quan gì đến bọn họ.
Hà Ý Nhiên cười lạnh lùng:" thiết nghĩ cha nương hôm nay kéo đến nhà ta mắng mỏ Thần ca và ta, đều là do Tam đệ muội chưa mang chuyện cha ta bệnh nặng hấp hối nói ra đi. Nếu không, tại sao biết tin cha ta sắp không qua khỏi, mà ch nương hai người bên đó cũng không hỏi han lấy một câu, còn đến bên này chỉ tay mắng chúng ta? Tam đệ muội, ngươi có thể giải thích rõ ràng cho ta cùng Đại ca của các ngươi nghe một chút không?."
Chu thị sắc mặt trắng nhợt, nàng ta còn đang sợ sau khi ở đây về nhà, sẽ bị Vương thị kia mang ra hành hung một trận. Nay còn chưa bị Vương thị hành hung, đã gặp phải người cũng không dễ nói chuyện như Hà Ý Nhiên. Mặt mũi nàng ta đã không còn chút huyết.
"Hóa ra là do tức phụ của lão Tam Phó gia gây chuyện ở giữa."
"Đúng là độc ác mà!".
"Hừ!". Phó Chu hừ lạnh một cái, gã cũng không có mặt mũi mà ở lại nghe Hà Ý Nhiên và vị Đại ca kia của gã lạnh mặt vấn tội. Gã vung tay Chu thị ra, rồi nhanh chóng chuồn thẳng.
Chu thị như người chết đuối không vớ được cọc, trong lòng cũng đang chửi mấy đời tổ tông nhà phu quân nàng ta lên rồi. Đã biết gã bình thường không mấy đáng tin, vậy mà lúc này còn có thể bỏ nàng ta ở lại một mình.
"Xin lỗi mau! ". Hà Ý Nhiên hùng hổ nhìn nàng ta.
"A". Chu thị lùi lại vài bước, người càng run rẩy như lá thu khi bắt gặp ánh mắt đen kịt của Phó Thần đứng đằng sau Hà Ý Nhiên.
"Nếu không xin lỗi cũng được, vì dù sao chúng ta thân là Đại ca Đại tẩu của ngươi cũng không chấp nhặt với ngươi. Nhưng dù sao nếu sau này để ta biết được ngươi lại giở trò ở sau lưng hai chúng ta, chuyện cũ nợ mới ta không ngại cùng ngươi tính chung một lần đâu". Hà Ý Nhiên híp mắt lại nhìn nàng ta.
Chu thị làm gì còn cách nào, co rụt cổ gật gật đầu. Rồi một câu không nói, túm váy lên chen vào đám đông chạy mất, trong tiếng cười vang của mọi người xung quanh.
Chuyện cứ như vậy mà hạ màn.
Sau sự việc ngày hôm nay xảy ra, không ít thôn dân đã có cái nhìn khác về Phó Thần. Ít ra hắn làm người chính trực quyết đoán, đáng để người lui tới kết giao. Còn tức phụ nhi của Phó Thần... có vẻ cũng không phải là người dễ chọc. Nhìn một màn vừa nãy xem, một mình hắn đấu với bốn năm người bên Phó gia mà không hề yếu thế!
Sau khi Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên tiễn Lý chính thúc cùng mấy thôn dân rời đi. Hai người quay vào trong sân nhà.
Hà Ý Nhiên dương dương tự đắc nhìn "chiến hữu", huynh đệ tốt, phu quân hờ kiêm tri kỉ của y:" sao? Có một Phó gia thôi, chứ cả thôn này giống Phó gia ta đều có thể chọi lại hết đám người đó KO. ngay một hiệp".
Phó Thần khẽ cười xoa xoa đầu tức phụ nhi. Con ngươi hắn chứa đầy ý cười và dịu dàng nhìn y.
Hà Ý Nhiên:....
"Ta... ta... khát quá! Vừa nãy nói hơi nhiều, Ta đi lấy nước uống". Y xoay người rời khỏi, khi đã quay lưng ngược với Phó Thần đứng đó, y mới ôm lấy trái tim trong lồng ngực mình, cảm thán một câu.
Mẹ nó!
Huynh đệ tốt cùng giường cười lên thật soái! Thật nguy hiểm! Dọa chết trái tim của bảo bảo rồi!
Hà Ý Nhiên đi nấu cơm tối, khi chiên mấy khối đậu hũ mà Tần thị đã đưa. Y bỗng nhớ đến món đậu hũ có thể làm thành đậu hũ hoa ở thế giới hiện đại. Ăn vừa mềm vừa thơm lại ngon. Thích hợp nhất ăn vào mùa hè nóng bức này!
Nghĩ rồi lại nghĩ đến Hà gia bên kia làm đậu, vì là tiệm duy nhất trong thôn dù bán rất đắt hàng, nhưng cũng chẳng lời được bao nhiêu. Nếu mở tiệm đậu hũ trên trấn, bán thêm món đậu hũ hoa này sẽ kiếm được tiền nha!
Y buông tay lấy từ trong không gian ra một cây bút bi và một quyển sổ. Sau đó hí hoáy viết ra công thức làm đậu hũ hoa lên đó. Dù không có nước linh tuyền thêm vào, nhưng với tay nghề của Hà lão gia tử cùng Hà lão thái thái làm đậu hũ bao năm, và khẩu vị của người nơi đây. Y tin tưởng đậu hũ hoa sẽ được người người chào đón. Đặc biệt là hài tử và phụ nhân các nhà!
Phó Thần canh chừng bếp lò bên cạnh, thấy một loạt động tác của tức phụ nhi cũng không hề ngạc nhiên. Có vẻ hắn đã chứng kiến không ít lần, cảnh tức phụ nhi của hắn từ không trung lấy ra vài thứ đồ kì lạ.
Hà Ý Nhiên lại càng không để ý, phải tránh đi Phó Thần. Vì mỗi lần thấy y hành động như vậy, nam nhân đều không hỏi han qua hay tỏ vẻ ngạc nhiên gì. Làm y cũng an tâm làm điều y muốn. Y không hề hay biết, từ trong tận nội tâm y, đã không chút vướng mắc nào mà rất tin tưởng vào nam nhân bên cạnh. Có lẽ vì ba vạn lượng lúc trước nam nhân không chút do dự đã đưa cho y quản. Đã góp phần không ít vào việc nam nhân lấy được tín nhiệm từ chính y. Người ta tin tưởng ngươi, dù ngươi chưa muốn nói đến sự tồn tại của không gian cho người ta biết, thì chí ít ngươi cũng phải tin tưởng lại đối phương trong sinh hoạt hàng ngày có phải không?
Bữa cơm tối là thịt heo xào ớt xanh, và cà tím om thịt ba chỉ thơm ngào ngạt. Phó Thần ăn đến tận ba chén cơm lớn, hai đĩa đồ ăn phân lượng không ít ngoài Hà Ý Nhiên ăn mỗi món vài miếng ra, thì hầu như đều vào bụng hắn.
"Em muốn đưa phương pháp làm đậu hũ hoa gì đó cho gia gia nãi nãi bên kia?". Phó Thần sau khi nghe tức phụ nhi nói xong cũng không hề có phản ứng gì, hắn chỉ gật đầu đồng ý. "Vậy chờ ta rửa chén xong thì chúng ta qua đó".
Hà Ý Nhiên bây giờ đã quá quen với chuyện mỗi khi y đưa ra ý kiến gì với Phó Thần, nam nhân đều ủng hộ không chút chần chờ. Mới đầu y còn có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ lại thành chuyện đương nhiên.
"Không cần vội, không phải trên trấn trên gia gia nãi nãi vẫn có một cửa tiệm cho thuê đó sao? Bây giờ mới giữa năm. Còn phải mất một thời gian nữa mới thu hồi lại cửa tiệm về tay. Chúng ta trước dạy qua bọn họ cách làm, sau đó để gia gia nãi nãi bọn họ tự quyết định". Không phải chuyện gì hai bọn họ cũng nhúng tay. Nếu không sẽ bị người nói tay bọn họ quá dài.
"Được, nghe em". Phó Thần không chút phản đối.
Hà Ý Nhiên càng hài lòng hơn, ánh mắt loan loan cười nhìn nam nhân. "Đương gia" như y làm đến thật sảng khoái nha! "Người nhà" luôn ủng hộ quyết định, hay ý kiến của y không chút chần chờ.
"Ngày mai chúng ta lên núi nha! Phải đốn thêm củi đun". Củi trong nhà sắp hết, phải chặt thêm một mớ mới. Nếu không bọn họ phải bỏ bạc đi mua. Mua thì cũng được đi, nhưng rừng núi đã có sẵn. Người trong thôn ai cũng tự đi chặt về làm củi đun trong nhà, y không muốn nhà bọn họ quá nổi bật khác người. Trừ khi sau này có nhà riêng, y và Phó Thần có đủ năng lực thì sẽ làm như vậy.
"Ta đi là được, em không cần theo ta. Trên núi khó đi, lại nắng". Không ngờ Phó Thần lại phản đối.
"Không được!". Hà Ý Nhiên cũng phản đối hắn. Nhà là của hai người, làm gì có chuyện nắng hay đường núi khó đi, mà y lại để hắn đi làm việc một mình. Bình thường y nấu cơm, nam nhân đều hỗ trợ bên cạnh. Sau khi ăn xong hắn còn tự thu dọn chén đĩa đi rửa. Vì thế, y sẽ không lười biếng trốn việc để nam nhân phải đi đốn củi một mình. Chia ra làm sẽ tốt hơn, không phải có câu nói sức một người không thành nhưng sức của hai ba người có thể đào núi lấp sông đó sao?
Phó Thần thấy tức phụ nhi bướng bỉnh lại kiên quyết như vậy, cũng không tiện nói nhiều chỉ để lại một câu:" vậy mai đi sớm, lên núi rồi em nhớ đi sát bên cạnh ta".
"Hảo a!". Hà Ý Nhiên vui vẻ đáp ứng.
Chưa kịp đợi Hà Ý Nhiên đi tắm rửa sớm nghỉ ngơi, Chu tẩu tử đã đến nhà hai bọn họ.
Chu tẩu tử vừa cười, vừa thậm thụt kể cho Hà Ý Nhiên nghe chuyện cười của Phó gia lão trạch bên kia. Dù sao Phó Thần cũng là trưởng tử của Phó lão gia tử nhà kia, tẩu cũng không tiện công khai ở trước mặt hắn lôi kéo tức phụ nhà hắn nói xấu cha hắn có phải không? Cho dù Phó Thần nghe được không trách nàng cùng tức phụ hắn, nhưng để người ngoài biết được truyền ra lời đồn đãi cũng không hay ho gì.
Chu tẩu kể sau khi Phó lão gia tử kéo Vương thị về đến nhà, hai người họ không biết đóng cửa trong phòng nói gì với nhau, mà đợi đến khi Phó lão tam cùng Chu thị về đến. Vương thị tức thì nhảy ra giữa sân, giương cổ chửi bới nàng ta một trận thậm tệ. Trách nàng ta dấu diếm bà ta cùng Phó lão gia tử, không nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ biết, chuyện sáng nay Lan đại thẩm đầu thôn cũng cùng nàng ta đến nhà hai người Phó Thần gọi cửa, chắc chắn bị nàng ta thông đồng cùng Hà Ý Nhiên dấu nhẹm đi, hại bà ta cùng Phó lão gia tử mất mặt. Chửi một hồi, bà ta còn mang chuyện cây trâm bạc nào đó ra nói. Nói gì mà Chu thị muốn dấu bạc riêng, không biết suy nghĩ cho nhà chồng. Bà ta còn dọa là sẽ bảo Phó lão tam nhi tử của bà ta hưu nàng ta, trả về nhà mẹ đẻ.
Hà Ý Nhiên ngoài mặt bình tĩnh cười nghe Chu tẩu tử nói, nhưng trong lòng đã sớm hả hê. Dám đến nhà hai người bọn họ một lần, y dám để mấy kẻ cực phẩm đó ăn quả đắng một lần lại một lần.
Mẹ kiếp! Còn tưởng y và Phó Thần là hai quả hồng mềm, mặc cho bọn họ nhào nặn.
Phó Thần thính lực tốt, nghe không sót một từ nào. Hắn cũng không phản ứng, chỉ biết tức phụ nhi của hắn không phải người mềm yếu như diện mạo bên ngoài của y. Vương thị lão bà kia muốn đối đầu với hắn không được, nên đánh chủ ý lên người tức phụ nhi của hắn. Nhưng không ngờ kết quả lại làm bà ta ngã ngửa ra rồi, tức phụ nhi của hắn quả thật cũng không dễ dàng gì mà.
Tắm rửa xong, Phó Thần vẫn như thường ngày chỉ mặc một chiếc quần rộng thùng thình, thân trên không mặc áo để trần đi vào phòng.
Hà Ý Nhiên đang nằm trên giường thấy vậy cũng không phản ứng gì, nhưng cặp mắt to kia thi thoảng không tự chủ được lén lút nhìn cơ ngực cùng tám múi cơ bụng của hắn.
Phó Thần cong khóe môi, tắt đèn lên giường. Sẵn tiện ôm lấy tức phụ nhi mềm mại vào lòng, nhắm mắt lại khẽ thở ra một hơi thỏa mãn trong lòng.
Í, sao lại ôm nữa rồi?
Hà Ý Nhiên đẩy đẩy hắn ra. Tay nhỏ tiện thể ăn đậu hũ vài cái trên cơ bụng của nam nhân.
"Đằng nào nửa đêm em cũng bò lên trên người ta thôi, ngủ sớm thôi mai còn lên núi sớm". Phó Thần siết chặt hơn cái eo mỏng manh của đối phương trong tay. Nhỏ quá! Làm hắn có cảm giác mình chỉ dùng lực mạnh một chút cũng có thể bấm gãy cái eo này.
"Sao huynh biết hôm nay ta sẽ lại trèo lên người huynh chứ?". Hà Ý Nhiên ngẩng cổ lên phản đối.
"Sáng mai ta sẽ dậy muộn một chút, chờ em cùng tỉnh giấc là em sẽ biết".
"Huynh....". Hà Ý Nhiên nghẹn lời.
Tướng ngủ của y ngày trước đâu có xấu như vậy phải không? Chỉ là khi ngủ y có thói quen, phải ôm gối ôm mềm mại nào đó mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng nam nhân bên cạnh cả người từ đầu đến chân đều là cơ bắp rắn chắc, chẳng có gì liên quan đến hai chữ mềm mại. Không hiểu sao ý cũng ôm đối phương mà ngủ ngon lành cho được. Haizz, môi trường sống thay đổi. Thói quen của y cũng thay đổi theo rồi.
Hà Ý Nhiên giẫy cũng giẫy không thoát khỏi tay nam nhân, đẩy cũng đẩy không ra. Nên y đành mặc kệ, tay nhỏ vẫn cứ sờ soạng trên cơ bắp rắn chắc của Phó Thần cùng tám múi cơ bụng rồi mới mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Phó Thần hàng ngàg tự cho rằng, sự tự chủ của bản thân luôn được hắn kiềm chế rất tốt. Cũng bị tức phụ nhi trong vô thức sờ soạng, mà ra một thân mồ hôi. Hắn bất đắc dĩ cười khổ một cái, rồi cũng yên lặng nghe tiếng thở đều đặn của đối phương mà từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Hà Ý Nhiên qua loa làm hai tô mì ăn liền lấy từ trong không gian ra. Thêm chút cải xanh và thịt bò cắt sẵn đóng gói, cùng nấu lên. Ăn kèm mỗi người nửa trái trứng luộc.
Phó Thần lần đầu ăn mỳ ăn liền, rất hứng thú mà ăn thêm nửa chén còn lại của Hà Ý Nhiên. Đến nước canh còn dư lại cũng bị hắn uống hết sạch sành sanh. Hà Ý Nhiên cảm thán, sức ăn của hắn đúng là vượt trên người tầm thường! May mà "đương gia" như y có thể nuôi được.