Chương 23: Người thân
"Không được!". Chưa kịp đợi Hà lão gia tử lên tiếng từ chối, Hà lão thái thái đã kịch liệt phản đối ý định này của tôn nữ bảo bối nhà mình.
Tay Hà Ý Nhiên run lên một cái.
Hú hồn! Hú hồn bảo bảo luôn rồi!
Nãi nãi đại nhân, ngài đã gần năm mươi có hơn rồi! Giọng có cần trung khí mười phần như vậy không?
Hà lão thái gia cũng thấy mình hình như phản ứng có hơi quá, lại nhìn thấy ánh nhìn ai oán của "tôn nữ" bảo bối. Nhưng lúc này bà quả thật không có tâm tình đi an ủi y.
Hà Ý Nhiên mới có mười bốn tuổi, còn chưa có trưởng thành mà đã gả ra ngoài. Suy nghĩ của y trong mọi việc còn chưa chu toàn, bà là nãi nãi không thể vì yêu thương chiều chuộng y, thêm nữa vì hám chút lợi nhỏ này mà đẩy cháu gái của mình vào hoàn cảnh khó khăn được. Nếu một "nữ nhân" trong tay không có của hồi môn, cuộc sống sau này ở nhà chồng sẽ có bảo đảm gì đây, sẽ khó khăn thế nào đây. Bà tuyệt đối không để Hà Ý Nhiên có ý định làm như vậy. Chưa kể, Phó Thần tịnh thân phân gia Hà gia và người trong thôn đều biết. Dù mười năm năm qua hắn có dành dụm được chút bạc trong người, nhưng đến giờ trong tay hai người bọn họ vẫn chưa có gì. Nhà chưa có đất thì không, ngoài hai mẫu ruộng nước cùng hai mẫu ruộng cạn ra. Nếu làm lụng quanh năm cũng chỉ đủ ăn. Sau này có hài tử nữa thì phải làm sao?
Bạc này bà và Hà gia tuyệt đối không thể nhận!
Mọi người Hà gia cũng lắc đầu theo, sau đó là Hà lão gia tử thở dài lên tiếng:
"Nhiên Nhiên có hiếu tâm, gia gia nãi nãi cùng cha nương, đệ đệ con đều biết. Chúng ta nhận phần hiếu tâm này của con. Nhưng bạc này chúng ta không thể thu. Đã cho con làm của hồi môn, con phải giữ chắc trong người. Vậy đi, chuyện này đến đây thôi. Chúng ta không nên bàn thêm về vấn đề này nữa".
Hà Ý Nhiên:....
Sao lại không bàn? Không bàn chuyện này thì chúng ta bàn chuyện gì? Ta cũng không muốn ngồi nghe các ngươi kể chuyện hồi nhỏ ta tè dầm hay đại loại gì đó á! ‵□′‵□′.
Phó Thần dù đã biết sơ qua nhân phẩm của cả nhà Hà gia. Làm người đều không xu lợi, sinh sống bao năm qua ở trong thôn, dù không được lòng thôn dân nhưng cũng không gây ra điều tiếng gì. Hắn nghe nãy giờ cũng hiểu, đây là Hà gia lo lắng cho cuộc sống sau này của Hà Ý Nhiên. Sợ y không có bạc trong tay, sau sẽ bị hắn hay nhà chồng làm khó dễ.
"Gia gia nãi nãi, nhạc mẫu". Hắn chậm rãi lên tiếng.
Hà gia đều nhìn sang Phó Thần, lại không biết hắn muốn nói gì nữa? Nếu hắn có ý định như tức phụ hắn thì bọn họ không cần kiên nhẫn nghe thêm nữa.
Hà Ý Nhiên cũng đang mải suy nghĩ cách thuyết phục Hà gia. Nghe thấy giọng nói huynh đệ tốt ngồi kế bên, cũng vểnh tai lên nghe xem hắn nói gì. Chúng ta là tri kỉ đó! Ngươi nhất thiết phải giúp ta khuyên nhủ bọn họ thật tốt biết không?
"Mọi người có lẽ còn không xa lạ gì với tình hình của nhà ta. Ta cùng tức phụ tịnh thân phân gia, cũng coi như là ta đã không còn qua lại với Phó gia bổn gia bên kia. Tức phụ ta cũng đã không còn nhà chồng. Không cần nhìn sắc mặt nhà chồng mà trải qua sinh hoạt hàng ngày."
Hà Ý Nhiên gật gù, hai mắt sáng ngời lấp lánh: Phó gia lão trạch toàn những kẻ cực phẩm, chúng ta phải tránh xa bọn họ ra!
Hà lão gia tử cau mày, nếu là người khác nói như vậy ông sẽ coi đối phương là kẻ bất hiếu. Dù cha mẹ thế nào thì phận làm con cũng không nên tuyệt tình như vậy. Ông cùng cả thôn dân nơi này không phải không biết nhân phẩm của Phó gia cùng Vương thị kia, đều không phải thứ tốt lành gì. Nhưng bây giờ tình huống ông và cả nhà ông gặp lại ở trên người, cháu rể cùng cháu gái mình. Ông nghĩ thế nào cũng chỉ thấy hai người họ mệnh đúng là không tốt, khi gặp phải những kẻ không nói lí như Phó gia kia. Ông thật cũng muốn chửi đổng vào mặt mấy kẻ đó. Nhưng ông lại e ngại miệng lưỡi thế gian có thể đẩy hai người họ đến đường cùng.
"Nếu là trước kia, khi Nhiên Nhiên chưa gả cho ta có lẽ ta đã cùng Phó gia bên kia đoạn tuyệt quan hệ, không còn chút vướng mắc. Nhưng khi em ấy gả cho ta rồi, ta liền biết ta không chỉ có bản thân mình, mà có thêm thứ gọi là trách nhiệm. Gánh trách nhiệm và suy nghĩ riêng cho gia đình và cho người quan trọng duy nhất bên cạnh mình."
Hà gia đều thở dài, yên tĩnh lắng nghe hắn nói.
Hà Ý Nhiên thì lại dùng ánh mắt sùng bái mù quáng, nhìn hảo huynh đệ của y. Trình độ viết văn của đối phương có thể mang ra diễn thuyết trước đám đông, thêm nữa làm luận án tốt nghiệp cũng được a!
"Nếu đã là nam nhân, vai gánh trách nhiệm. Thì ta nghĩ khi nhà mẹ đẻ của tức phụ gặp chuyện, không lí nào ta lại coi như không nhìn thấy, không ra tay tương trợ? Vấn đề này hiển nhiên gia gia và nhạc phụ hiểu rõ hơn ai hết. Hai người là người đi trước, đã trải qua còn nhiều hơn ta, cũng có thể lí giải được tâm trạng của ta lúc này phải không?".
Hà lão gia tử mày nhăn lại thật chặt, nếu là ông, nhà mẹ đẻ của Hà lão thái thái gặp chuyện tất nhiên ông không thể coi như không biết gì, không hỏi đến.
"Vậy nên, khi nhà mẹ của tức phụ của ta hiện nay đang có chút khó khăn. Ta không nghĩ bản thân sẽ không quan tâm đến. Nhiên Nhiên đưa bạc ra, ta không có dị nghị gì ngược lại còn rất ủng hộ. Chỉ cần em ấy vui vẻ, muốn làm gì ta đều có thể ủng hộ còn tương trợ cùng em ấy đi làm."
Hà gia lại thở dài, sao lời vị cháu rể này nói toàn lời chính nghĩa lẫm lẫm. Nhưng nghe vào tai nhà họ cứ có vẻ như: hắn đang nịnh nọt cháu gái của họ vậy.
Quả nhiên, Hà Ý Nhiên nhìn thấy dao động trên mặt những người Hà gia. Y lại càng thêm sùng bái vị huynh đệ tốt này của bản thân.
Phó Thần liếc qua người bên cạnh, thấy trong đôi mắt của y toàn là sùng bái lẫn ngưỡng mộ. Ánh mắt hắn cũng chứa vài phần ý cười. Âm thanh của hắn không tự chủ được cũng dịu dàng thêm ba phần.
"Ta bị ép, bỏ nhà đi rời khỏi Phó gia mười năm năm. Ta dù không chê trách bọn họ nhưng sớm cũng đã chết tâm. Nay trở lại cũng đã thành gia lập thất, có tức phụ lại còn có cả nhà mẹ đẻ của tức phụ. Ta cứ nghĩ từ nay nhà mẹ đẻ của tức phụ sẽ là lưng dựa vững chắc của hai chúng ta. Lẽ nào là ta suy nghĩ nhiều sao?".
Nhìn ánh mắt Phó Thần đầy chân thành còn chứa vài tia bi thương không thể nói rõ. Hà lão gia tử cùng Hà lão thái thái vội vàng lên tiếng phủ định:
"Không phải!".
"Ngươi sao lại suy nghĩ nhiều như vậy á. Chúng ta chính là người thân của tức phụ ngươi, cũng chính là người thân của ngươi!". Hà lão gia tử cau mày nói.
Phó Thần:" vậy bạc này...".
"Chúng ta thu, tâm ý của ngươi chúng ta cũng thu". Hai vị lão nhân gia Hà gia chém đinh chặt sắt nói.
Hà Ý Nhiên:.....
Tần thị:.....
Phó Thần cười cười hài lòng gật đầu nói tiếp:" sau này Hà gia còn gặp chuyện gì khó khăn, còn mong gia gia nãi nãi, cha nương bên này đừng coi chúng ta là người ngoài".
"Đây là tất nhiên! Hai người các ngươi cũng vậy, đừng có tự chủ trương rồi dấu diếm chúng ta. Chúng ta là người một nhà". Hà lão thái thái lập tức khẳng định.
"Phó Thần đã hiểu".
Hà Ý Nhiên trợn mắt há mồm ‵□′‵□′. Y nói lâu như vậy Hà gia còn không thèm phản ứng. Phó Thần chỉ vài câu đã "đánh" cho Hà gia trở tay không kịp, không những vui vẻ cam chịu nhận bạc. Hai người họ còn chiếm được không ít hảo cảm của Hà gia nữa!
"Đây là hai trăm lượng bạc ta lấy từ chỗ bạc của Thần ca đưa cho ta. Gia gia nãi nãi cùng cha nương yên tâm. Của hồi môn các ngài chuẩn bị vì ta, ta sẽ giữ tốt không sử dụng đến, có khi sau này còn để lại làm sính lễ cho Thư nhi". Hà Ý Nhiên chớp chớp mắt to nói.
"Sao? Vậy bạc này là của riêng của Phó Thần đưa ngươi? Còn tận hai trăm lượng? vậy thì... vậy các ngươi?". Tần thị nóng nảy rồi.
Hà lão gia tử cũng cau mày nói:" ngươi không giữ lại làm sính lễ hay của hồi môn cho hài tử của hai người các ngươi. Còn lo bên Thư nhi kia làm gì, chúng ta còn có thể lo được."
"Chờ sau vụ mùa Thần ca sẽ tìm người mua đất xây nhà. Hai người chúng ta không cần phải ở nhà cho thuê kia nữa". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm trả lời, tự giác bỏ qua chuyện Hà lão gia tử vừa nhắc đến "hài tử" của hai người. Nghĩ gì đó, y còn nghiêm túc bổ sung một câu. "Là bạc của hai người chúng ta, sao lại là bạc riêng của ai với ai".
Phó Thần gật đầu phụ họa, hắn thích câu nói này của tức phụ nhi.
"Mua đất xây nhà rất tốn kém, các ngươi cầm lại một trăm tám mươi lượng này đi. Chúng ta nhận hai mươi lượng là... ". Hà lão gia tử xụ mặt nói.
"Không! Không!". Hà Ý Nhiên lắc đầu như trống bỏi, nhìn ngó quanh thấy không có người ngoài, sau mới thì thầm nói tiếp. "Chúng ta còn rất nhiều bạc, phu quân của ta rất biết kiếm tiền". Bản ta cũng không kém á! Y lại âm thầm bổ sung một câu. "Vì thế mua đất xây nhà, làm sinh ý kiếm bạc sau này cũng không thiếu mấy trăm lượng này. Các ngài vẫn là nên vui vẻ nhận, Thần ca về nhà cũng sẽ không trách ta thấy người nhà gặp khó khăn mà không tương trợ".
"Bạc là của Phó Thần đưa...". Hà lão thái thái dò hỏi.
"Đúng vậy! Ta là "đương gia" cho nên bạc đều phải nộp hết lên cho ta". Hà Ý Nhiên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói lời đương nhiên.
Phó Thần cũng gật đầu:"đúng vậy! Ta sẽ nộp hết bạc kiếm được ra cho em. Mỗi tháng em chỉ cần cho ta vài chục văn tiêu vặt là được.".
Hà Ý Nhiên dương dương đắc ý nói:" xem biểu hiện của huynh hàng ngày rồi nói".
Phó Thần biết nghe lời đúng:" ta sẽ cố gắng".
Hà gia:.....
"Ngươi...". Hà lão thái thái bật cười.
Rồi bà quay sang nhìn vị cháu rể chọn trong lúc vội vàng này, cuối cùng cũng trong mắt cũng đã có chút yêu mến. Nếu Phó Thần để cho cháu gái của bà quản tiền bạc trong nhà, vậy nói lên việc hắn cũng rất coi trọng Nhiên Nhiên nhà bọn họ. Lại nói thêm, chủ ý đưa hai trăm lượng này có lẽ là do Phó Thần đưa ra. Vậy thì những lời hắn vừa nói ra, từ nay hắn coi Hà gia nhà bà làm chỗ dựa cũng đã làm bà tin đến chín phần mười.
Phó Thần nhìn Hà Ý Nhiên và những người Hà gia trò chuyện vui vẻ. Hắn rũ mi mắt che đi ý cười, nếu muốn tức phụ nhi cam tâm tình nguyện ở lại "thế giới" này thì y phải có ràng buộc. Hắn không tự tin đến mức cho rằng, hiện nay hắn chính là ràng buộc của y. Vậy thì Hà gia chính là lựa chọn tốt, còn là lựa chọn không tồi. Người Hà gia thật thà, chất phác lại hiểu đối nhân xử thế. Mỗi người Hà gia bọn họ, lại dùng yêu thương không cầu báo đối đãi với y. Tức phụ nhi của hắn, bên ngoài thì bướng bỉnh không dễ chọc nhưng nội tâm lại rất mềm mại, tính khí có chút trẻ con. Chờ qua một thời gian dài tiếp xúc sống chung với Hà gia, còn sợ tức phụ nhi lâu ngày không sinh tình hay cảm động tới sao? Lúc đó, nếu y còn có ý nghĩ muốn rời đi nơi này, rời khỏi hắn sẽ còn phải bận tâm cân nhắc một hai. Chưa kể, hắn cũng sẽ từ từ tiếp cận y. Từ từ chiếm được toàn bộ sự tin tưởng tín nhiệm từ y, làm y không thể có hắn thì không sống được. Tổng lại những điều này kết hợp với nhau, y sẽ không vì sự ích kỉ của bản thân mà rời đi nữa.
Sau đó Hà Ý Nhiên mỹ mãn cầm theo mấy khối đậu phụ, được Phó Thần dắt tay đi về ngôi nhà kia của hai người.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Hà lão thái thái lặng lẽ lau nước mắt.
"Ta thấy Phó Thần này không giống với lời thôn dân trong thôn hay đồn thổi, chúng ta có coi như là tìm được một phu quân như ý cho Nhiên Nhiên không?".
"Chỉ mong rằng Phó tiểu tử không giống như lão cha kia của hắn". Hà lão thái gia cũng lặng lẽ thở dài.
Tần thị lại an ủi cha mẹ chồng của nàng một phen.
Nàng luôn không tiếng động chú ý biến đổi mọi cảm xúc trên người vị nhi tế kia của mình. Cho nên khi ánh mắt dịu dàng của Phó Thần luôn chăm chú nhìn "nữ nhi" của nàng đều chứa dung túng và dịu dàng, cũng không thể qua khỏi đôi mắt nàng đây. Đó giống như là đôi mắt của nam nhân dành cho ái nhân! Nàng cũng chỉ hi vọng bảo bối nữ nhi của nàng có thể sống thật hạnh phúc, trải qua sinh hoạt hàng ngày khoái hoạt no đủ, không cầu gì hơn. Nếu không cho dù có liều mạng, nàng cùng phu quân và cha mẹ chồng cũng phải bắt hai người họ hòa ly. Rồi đón bảo bối nữ nhi của nàng trở về đây. Dù có nuôi y cả đời nàng cũng sẽ vui vẻ mà làm như vậy!
"Cha... Gia gia nãi nãi, nương! Cha đã tỉnh...". Tiếng Hà Thư kêu lên làm ba người Tần thị còn đang mải suy nghĩ. Bỗng hốt hoảng, rồi lại vui sướng chạy vào phòng trong.
-
Hà Ý Nhiên ăn no thì buồn ngủ, áo ngoài cũng không cởi đã trèo lên giường nằm. Khi chuẩn bị lim dim chìm vào giấc ngủ, y lẩm bẩm một câu:
"Thần ca, cảm ơn huynh!". Cảm ơn huynh đã vì ta và "người thân" của ta suy nghĩ.
Phó Thần khẽ cười, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên cho tức phụ nhi. Rồi đi ra ngoài khép kín lại cửa cùng cổng, sau đó mang quần áo hai người thay ra hôm qua đi giặt sạch phơi khô.
Buổi chiều Hà Ý Nhiên bị âm thanh tiếng cãi nhau của nữ nhân làm ồn tỉnh lại. Y mơ màng mở mắt ra, khó chịu vì bị đánh thức giấc ngủ ngon.
"Mẹ nó! Xú nữ nhân nào làm ồn..". Y xỏ giày nhanh chóng đứng lên mở cửa, đi ra ngoài.
"Thần ca, có chuyện gì vậy?".
Cả một sân đầy người, lại còn không ít người đứng vây quanh ngoài cổng ra vào nhà họ.
Nhìn thấy cánh cửa nhà vẫn luôn khép chặt nãy giờ, bỗng nhiên được mở ra.
Người đi ra lại vì vừa mới ngủ dậy, hai mắt mơ lung chưa tỉnh hàm nước càng thêm phần điềm đạng đáng yêu. Mái tóc dài cũng chưa được buộc gọn gàng, rũ hai bên càng tôn thêm dáng người nhỏ xinh, yểu điệu như liễu.
Mấy người bên ngoài mắt to trừng mắt bé rồi lại thầm nghĩ trong lòng, này tức phụ nhi của Phó Thần trưởng thành thành bộ dáng y tiên nữ trong sơn cốc cũng không ngoa!
Phó Thần đen cả mặt, nhìn y:" đi vào nhà, ngoài này không có chuyện gì hết".
Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn hắn:"A".
Y đang muốn xoay người vào nhà thì bỗng dưng nhận ra, người đứng đầy trong sân nhà bọn họ bây giờ là mấy kẻ cực phẩm bên Phó gia lão trạch. Người đứng đầu kia còn không phải Vương lão bà kia sao? Cơn buồn ngủ bỗng tan biến mất, đôi con ngươi xoay tròn trong hốc mắt suy nghĩ tìm lí do tại sao bọn họ lại ở đây?
Mẹ nó! Đến chiếm tiện nghi phải không?
Hà Ý Nhiên bỗng dưng tràn đầy ý chí sẵn sàng chiến đấu nhìn Phó Thần làm hắn có chút khó hiểu.
Tay Hà Ý Nhiên run lên một cái.
Hú hồn! Hú hồn bảo bảo luôn rồi!
Nãi nãi đại nhân, ngài đã gần năm mươi có hơn rồi! Giọng có cần trung khí mười phần như vậy không?
Hà lão thái gia cũng thấy mình hình như phản ứng có hơi quá, lại nhìn thấy ánh nhìn ai oán của "tôn nữ" bảo bối. Nhưng lúc này bà quả thật không có tâm tình đi an ủi y.
Hà Ý Nhiên mới có mười bốn tuổi, còn chưa có trưởng thành mà đã gả ra ngoài. Suy nghĩ của y trong mọi việc còn chưa chu toàn, bà là nãi nãi không thể vì yêu thương chiều chuộng y, thêm nữa vì hám chút lợi nhỏ này mà đẩy cháu gái của mình vào hoàn cảnh khó khăn được. Nếu một "nữ nhân" trong tay không có của hồi môn, cuộc sống sau này ở nhà chồng sẽ có bảo đảm gì đây, sẽ khó khăn thế nào đây. Bà tuyệt đối không để Hà Ý Nhiên có ý định làm như vậy. Chưa kể, Phó Thần tịnh thân phân gia Hà gia và người trong thôn đều biết. Dù mười năm năm qua hắn có dành dụm được chút bạc trong người, nhưng đến giờ trong tay hai người bọn họ vẫn chưa có gì. Nhà chưa có đất thì không, ngoài hai mẫu ruộng nước cùng hai mẫu ruộng cạn ra. Nếu làm lụng quanh năm cũng chỉ đủ ăn. Sau này có hài tử nữa thì phải làm sao?
Bạc này bà và Hà gia tuyệt đối không thể nhận!
Mọi người Hà gia cũng lắc đầu theo, sau đó là Hà lão gia tử thở dài lên tiếng:
"Nhiên Nhiên có hiếu tâm, gia gia nãi nãi cùng cha nương, đệ đệ con đều biết. Chúng ta nhận phần hiếu tâm này của con. Nhưng bạc này chúng ta không thể thu. Đã cho con làm của hồi môn, con phải giữ chắc trong người. Vậy đi, chuyện này đến đây thôi. Chúng ta không nên bàn thêm về vấn đề này nữa".
Hà Ý Nhiên:....
Sao lại không bàn? Không bàn chuyện này thì chúng ta bàn chuyện gì? Ta cũng không muốn ngồi nghe các ngươi kể chuyện hồi nhỏ ta tè dầm hay đại loại gì đó á! ‵□′‵□′.
Phó Thần dù đã biết sơ qua nhân phẩm của cả nhà Hà gia. Làm người đều không xu lợi, sinh sống bao năm qua ở trong thôn, dù không được lòng thôn dân nhưng cũng không gây ra điều tiếng gì. Hắn nghe nãy giờ cũng hiểu, đây là Hà gia lo lắng cho cuộc sống sau này của Hà Ý Nhiên. Sợ y không có bạc trong tay, sau sẽ bị hắn hay nhà chồng làm khó dễ.
"Gia gia nãi nãi, nhạc mẫu". Hắn chậm rãi lên tiếng.
Hà gia đều nhìn sang Phó Thần, lại không biết hắn muốn nói gì nữa? Nếu hắn có ý định như tức phụ hắn thì bọn họ không cần kiên nhẫn nghe thêm nữa.
Hà Ý Nhiên cũng đang mải suy nghĩ cách thuyết phục Hà gia. Nghe thấy giọng nói huynh đệ tốt ngồi kế bên, cũng vểnh tai lên nghe xem hắn nói gì. Chúng ta là tri kỉ đó! Ngươi nhất thiết phải giúp ta khuyên nhủ bọn họ thật tốt biết không?
"Mọi người có lẽ còn không xa lạ gì với tình hình của nhà ta. Ta cùng tức phụ tịnh thân phân gia, cũng coi như là ta đã không còn qua lại với Phó gia bổn gia bên kia. Tức phụ ta cũng đã không còn nhà chồng. Không cần nhìn sắc mặt nhà chồng mà trải qua sinh hoạt hàng ngày."
Hà Ý Nhiên gật gù, hai mắt sáng ngời lấp lánh: Phó gia lão trạch toàn những kẻ cực phẩm, chúng ta phải tránh xa bọn họ ra!
Hà lão gia tử cau mày, nếu là người khác nói như vậy ông sẽ coi đối phương là kẻ bất hiếu. Dù cha mẹ thế nào thì phận làm con cũng không nên tuyệt tình như vậy. Ông cùng cả thôn dân nơi này không phải không biết nhân phẩm của Phó gia cùng Vương thị kia, đều không phải thứ tốt lành gì. Nhưng bây giờ tình huống ông và cả nhà ông gặp lại ở trên người, cháu rể cùng cháu gái mình. Ông nghĩ thế nào cũng chỉ thấy hai người họ mệnh đúng là không tốt, khi gặp phải những kẻ không nói lí như Phó gia kia. Ông thật cũng muốn chửi đổng vào mặt mấy kẻ đó. Nhưng ông lại e ngại miệng lưỡi thế gian có thể đẩy hai người họ đến đường cùng.
"Nếu là trước kia, khi Nhiên Nhiên chưa gả cho ta có lẽ ta đã cùng Phó gia bên kia đoạn tuyệt quan hệ, không còn chút vướng mắc. Nhưng khi em ấy gả cho ta rồi, ta liền biết ta không chỉ có bản thân mình, mà có thêm thứ gọi là trách nhiệm. Gánh trách nhiệm và suy nghĩ riêng cho gia đình và cho người quan trọng duy nhất bên cạnh mình."
Hà gia đều thở dài, yên tĩnh lắng nghe hắn nói.
Hà Ý Nhiên thì lại dùng ánh mắt sùng bái mù quáng, nhìn hảo huynh đệ của y. Trình độ viết văn của đối phương có thể mang ra diễn thuyết trước đám đông, thêm nữa làm luận án tốt nghiệp cũng được a!
"Nếu đã là nam nhân, vai gánh trách nhiệm. Thì ta nghĩ khi nhà mẹ đẻ của tức phụ gặp chuyện, không lí nào ta lại coi như không nhìn thấy, không ra tay tương trợ? Vấn đề này hiển nhiên gia gia và nhạc phụ hiểu rõ hơn ai hết. Hai người là người đi trước, đã trải qua còn nhiều hơn ta, cũng có thể lí giải được tâm trạng của ta lúc này phải không?".
Hà lão gia tử mày nhăn lại thật chặt, nếu là ông, nhà mẹ đẻ của Hà lão thái thái gặp chuyện tất nhiên ông không thể coi như không biết gì, không hỏi đến.
"Vậy nên, khi nhà mẹ của tức phụ của ta hiện nay đang có chút khó khăn. Ta không nghĩ bản thân sẽ không quan tâm đến. Nhiên Nhiên đưa bạc ra, ta không có dị nghị gì ngược lại còn rất ủng hộ. Chỉ cần em ấy vui vẻ, muốn làm gì ta đều có thể ủng hộ còn tương trợ cùng em ấy đi làm."
Hà gia lại thở dài, sao lời vị cháu rể này nói toàn lời chính nghĩa lẫm lẫm. Nhưng nghe vào tai nhà họ cứ có vẻ như: hắn đang nịnh nọt cháu gái của họ vậy.
Quả nhiên, Hà Ý Nhiên nhìn thấy dao động trên mặt những người Hà gia. Y lại càng thêm sùng bái vị huynh đệ tốt này của bản thân.
Phó Thần liếc qua người bên cạnh, thấy trong đôi mắt của y toàn là sùng bái lẫn ngưỡng mộ. Ánh mắt hắn cũng chứa vài phần ý cười. Âm thanh của hắn không tự chủ được cũng dịu dàng thêm ba phần.
"Ta bị ép, bỏ nhà đi rời khỏi Phó gia mười năm năm. Ta dù không chê trách bọn họ nhưng sớm cũng đã chết tâm. Nay trở lại cũng đã thành gia lập thất, có tức phụ lại còn có cả nhà mẹ đẻ của tức phụ. Ta cứ nghĩ từ nay nhà mẹ đẻ của tức phụ sẽ là lưng dựa vững chắc của hai chúng ta. Lẽ nào là ta suy nghĩ nhiều sao?".
Nhìn ánh mắt Phó Thần đầy chân thành còn chứa vài tia bi thương không thể nói rõ. Hà lão gia tử cùng Hà lão thái thái vội vàng lên tiếng phủ định:
"Không phải!".
"Ngươi sao lại suy nghĩ nhiều như vậy á. Chúng ta chính là người thân của tức phụ ngươi, cũng chính là người thân của ngươi!". Hà lão gia tử cau mày nói.
Phó Thần:" vậy bạc này...".
"Chúng ta thu, tâm ý của ngươi chúng ta cũng thu". Hai vị lão nhân gia Hà gia chém đinh chặt sắt nói.
Hà Ý Nhiên:.....
Tần thị:.....
Phó Thần cười cười hài lòng gật đầu nói tiếp:" sau này Hà gia còn gặp chuyện gì khó khăn, còn mong gia gia nãi nãi, cha nương bên này đừng coi chúng ta là người ngoài".
"Đây là tất nhiên! Hai người các ngươi cũng vậy, đừng có tự chủ trương rồi dấu diếm chúng ta. Chúng ta là người một nhà". Hà lão thái thái lập tức khẳng định.
"Phó Thần đã hiểu".
Hà Ý Nhiên trợn mắt há mồm ‵□′‵□′. Y nói lâu như vậy Hà gia còn không thèm phản ứng. Phó Thần chỉ vài câu đã "đánh" cho Hà gia trở tay không kịp, không những vui vẻ cam chịu nhận bạc. Hai người họ còn chiếm được không ít hảo cảm của Hà gia nữa!
"Đây là hai trăm lượng bạc ta lấy từ chỗ bạc của Thần ca đưa cho ta. Gia gia nãi nãi cùng cha nương yên tâm. Của hồi môn các ngài chuẩn bị vì ta, ta sẽ giữ tốt không sử dụng đến, có khi sau này còn để lại làm sính lễ cho Thư nhi". Hà Ý Nhiên chớp chớp mắt to nói.
"Sao? Vậy bạc này là của riêng của Phó Thần đưa ngươi? Còn tận hai trăm lượng? vậy thì... vậy các ngươi?". Tần thị nóng nảy rồi.
Hà lão gia tử cũng cau mày nói:" ngươi không giữ lại làm sính lễ hay của hồi môn cho hài tử của hai người các ngươi. Còn lo bên Thư nhi kia làm gì, chúng ta còn có thể lo được."
"Chờ sau vụ mùa Thần ca sẽ tìm người mua đất xây nhà. Hai người chúng ta không cần phải ở nhà cho thuê kia nữa". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm trả lời, tự giác bỏ qua chuyện Hà lão gia tử vừa nhắc đến "hài tử" của hai người. Nghĩ gì đó, y còn nghiêm túc bổ sung một câu. "Là bạc của hai người chúng ta, sao lại là bạc riêng của ai với ai".
Phó Thần gật đầu phụ họa, hắn thích câu nói này của tức phụ nhi.
"Mua đất xây nhà rất tốn kém, các ngươi cầm lại một trăm tám mươi lượng này đi. Chúng ta nhận hai mươi lượng là... ". Hà lão gia tử xụ mặt nói.
"Không! Không!". Hà Ý Nhiên lắc đầu như trống bỏi, nhìn ngó quanh thấy không có người ngoài, sau mới thì thầm nói tiếp. "Chúng ta còn rất nhiều bạc, phu quân của ta rất biết kiếm tiền". Bản ta cũng không kém á! Y lại âm thầm bổ sung một câu. "Vì thế mua đất xây nhà, làm sinh ý kiếm bạc sau này cũng không thiếu mấy trăm lượng này. Các ngài vẫn là nên vui vẻ nhận, Thần ca về nhà cũng sẽ không trách ta thấy người nhà gặp khó khăn mà không tương trợ".
"Bạc là của Phó Thần đưa...". Hà lão thái thái dò hỏi.
"Đúng vậy! Ta là "đương gia" cho nên bạc đều phải nộp hết lên cho ta". Hà Ý Nhiên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói lời đương nhiên.
Phó Thần cũng gật đầu:"đúng vậy! Ta sẽ nộp hết bạc kiếm được ra cho em. Mỗi tháng em chỉ cần cho ta vài chục văn tiêu vặt là được.".
Hà Ý Nhiên dương dương đắc ý nói:" xem biểu hiện của huynh hàng ngày rồi nói".
Phó Thần biết nghe lời đúng:" ta sẽ cố gắng".
Hà gia:.....
"Ngươi...". Hà lão thái thái bật cười.
Rồi bà quay sang nhìn vị cháu rể chọn trong lúc vội vàng này, cuối cùng cũng trong mắt cũng đã có chút yêu mến. Nếu Phó Thần để cho cháu gái của bà quản tiền bạc trong nhà, vậy nói lên việc hắn cũng rất coi trọng Nhiên Nhiên nhà bọn họ. Lại nói thêm, chủ ý đưa hai trăm lượng này có lẽ là do Phó Thần đưa ra. Vậy thì những lời hắn vừa nói ra, từ nay hắn coi Hà gia nhà bà làm chỗ dựa cũng đã làm bà tin đến chín phần mười.
Phó Thần nhìn Hà Ý Nhiên và những người Hà gia trò chuyện vui vẻ. Hắn rũ mi mắt che đi ý cười, nếu muốn tức phụ nhi cam tâm tình nguyện ở lại "thế giới" này thì y phải có ràng buộc. Hắn không tự tin đến mức cho rằng, hiện nay hắn chính là ràng buộc của y. Vậy thì Hà gia chính là lựa chọn tốt, còn là lựa chọn không tồi. Người Hà gia thật thà, chất phác lại hiểu đối nhân xử thế. Mỗi người Hà gia bọn họ, lại dùng yêu thương không cầu báo đối đãi với y. Tức phụ nhi của hắn, bên ngoài thì bướng bỉnh không dễ chọc nhưng nội tâm lại rất mềm mại, tính khí có chút trẻ con. Chờ qua một thời gian dài tiếp xúc sống chung với Hà gia, còn sợ tức phụ nhi lâu ngày không sinh tình hay cảm động tới sao? Lúc đó, nếu y còn có ý nghĩ muốn rời đi nơi này, rời khỏi hắn sẽ còn phải bận tâm cân nhắc một hai. Chưa kể, hắn cũng sẽ từ từ tiếp cận y. Từ từ chiếm được toàn bộ sự tin tưởng tín nhiệm từ y, làm y không thể có hắn thì không sống được. Tổng lại những điều này kết hợp với nhau, y sẽ không vì sự ích kỉ của bản thân mà rời đi nữa.
Sau đó Hà Ý Nhiên mỹ mãn cầm theo mấy khối đậu phụ, được Phó Thần dắt tay đi về ngôi nhà kia của hai người.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Hà lão thái thái lặng lẽ lau nước mắt.
"Ta thấy Phó Thần này không giống với lời thôn dân trong thôn hay đồn thổi, chúng ta có coi như là tìm được một phu quân như ý cho Nhiên Nhiên không?".
"Chỉ mong rằng Phó tiểu tử không giống như lão cha kia của hắn". Hà lão thái gia cũng lặng lẽ thở dài.
Tần thị lại an ủi cha mẹ chồng của nàng một phen.
Nàng luôn không tiếng động chú ý biến đổi mọi cảm xúc trên người vị nhi tế kia của mình. Cho nên khi ánh mắt dịu dàng của Phó Thần luôn chăm chú nhìn "nữ nhi" của nàng đều chứa dung túng và dịu dàng, cũng không thể qua khỏi đôi mắt nàng đây. Đó giống như là đôi mắt của nam nhân dành cho ái nhân! Nàng cũng chỉ hi vọng bảo bối nữ nhi của nàng có thể sống thật hạnh phúc, trải qua sinh hoạt hàng ngày khoái hoạt no đủ, không cầu gì hơn. Nếu không cho dù có liều mạng, nàng cùng phu quân và cha mẹ chồng cũng phải bắt hai người họ hòa ly. Rồi đón bảo bối nữ nhi của nàng trở về đây. Dù có nuôi y cả đời nàng cũng sẽ vui vẻ mà làm như vậy!
"Cha... Gia gia nãi nãi, nương! Cha đã tỉnh...". Tiếng Hà Thư kêu lên làm ba người Tần thị còn đang mải suy nghĩ. Bỗng hốt hoảng, rồi lại vui sướng chạy vào phòng trong.
-
Hà Ý Nhiên ăn no thì buồn ngủ, áo ngoài cũng không cởi đã trèo lên giường nằm. Khi chuẩn bị lim dim chìm vào giấc ngủ, y lẩm bẩm một câu:
"Thần ca, cảm ơn huynh!". Cảm ơn huynh đã vì ta và "người thân" của ta suy nghĩ.
Phó Thần khẽ cười, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên cho tức phụ nhi. Rồi đi ra ngoài khép kín lại cửa cùng cổng, sau đó mang quần áo hai người thay ra hôm qua đi giặt sạch phơi khô.
Buổi chiều Hà Ý Nhiên bị âm thanh tiếng cãi nhau của nữ nhân làm ồn tỉnh lại. Y mơ màng mở mắt ra, khó chịu vì bị đánh thức giấc ngủ ngon.
"Mẹ nó! Xú nữ nhân nào làm ồn..". Y xỏ giày nhanh chóng đứng lên mở cửa, đi ra ngoài.
"Thần ca, có chuyện gì vậy?".
Cả một sân đầy người, lại còn không ít người đứng vây quanh ngoài cổng ra vào nhà họ.
Nhìn thấy cánh cửa nhà vẫn luôn khép chặt nãy giờ, bỗng nhiên được mở ra.
Người đi ra lại vì vừa mới ngủ dậy, hai mắt mơ lung chưa tỉnh hàm nước càng thêm phần điềm đạng đáng yêu. Mái tóc dài cũng chưa được buộc gọn gàng, rũ hai bên càng tôn thêm dáng người nhỏ xinh, yểu điệu như liễu.
Mấy người bên ngoài mắt to trừng mắt bé rồi lại thầm nghĩ trong lòng, này tức phụ nhi của Phó Thần trưởng thành thành bộ dáng y tiên nữ trong sơn cốc cũng không ngoa!
Phó Thần đen cả mặt, nhìn y:" đi vào nhà, ngoài này không có chuyện gì hết".
Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn hắn:"A".
Y đang muốn xoay người vào nhà thì bỗng dưng nhận ra, người đứng đầy trong sân nhà bọn họ bây giờ là mấy kẻ cực phẩm bên Phó gia lão trạch. Người đứng đầu kia còn không phải Vương lão bà kia sao? Cơn buồn ngủ bỗng tan biến mất, đôi con ngươi xoay tròn trong hốc mắt suy nghĩ tìm lí do tại sao bọn họ lại ở đây?
Mẹ nó! Đến chiếm tiện nghi phải không?
Hà Ý Nhiên bỗng dưng tràn đầy ý chí sẵn sàng chiến đấu nhìn Phó Thần làm hắn có chút khó hiểu.