Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
  3. Chương 68: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn, Kẻ Cắp Thì Gặp Bà Già

Chương 68: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn, Kẻ Cắp Thì Gặp Bà Già

Nguyễn Đông Thanh cười, nói:

“Đạo gia đã rộng lòng mở một mặt lưới, vậy ba người chúng ta xin đội ơn tha mạng của ngài rồi.”

Không giống hai người Trần Dũng, Nguyên Phương, gã không tin đường đường là một cự đầu một phương tại tu tiên giới như Mỹ Vị sơn trang mà lại yên tâm kéo hết cao tầng vào trong hũ mà không phòng bị kẻ khác thừa cơ đục nước béo cò. Thậm chí, nói không khéo cái chuyện hôm nay còn là một cái bẫy.

Nếu đã thế...

Một tên phàm nhân như gã, chen chân vào thì há chẳng phải kỳ đà cản mũi, thọc gậy bánh xe hay sao? Đã không giúp được còn phá hoại, Nguyễn Đông Thanh chí ít còn chưa ngớ ngẩn đến thế.

Còn nếu Mỹ Vị sơn trang quả thực không ngờ đến có kẻ thừa lúc bọn họ thả thần hồn vào hũ đến thừa nước đục thả câu...

Ờ thì... nếu thực sự ngu đến cái mức đấy thì bây giờ có thoát chết e là cũng chả sống được bao lâu.

Ca này bệnh viện còn bó tay trả về, nữa là một tên phàm nhân như gã.

oOo

Tiêu Thiên Hóa thấy ba tên “sâu kiến” trước mắt tỏ thái độ cực kỳ hợp tác thì cũng không lấy gì làm lạ. Dù sao, đây vốn dĩ là lẽ thường tình ở đời, ít nhất đối với lão thì là như vậy. Thậm chí, ba người Nguyễn Đông Thanh “biết điều” đến nỗi lão ý nghĩ tha mạng cho cả ba thoáng lướt qua đầu lão.

Thế nhưng, sau đó Tiêu Thiên Hóa đã gạt phăng cái ý nghĩ đó đi, nhanh hệt như lúc nó xuất hiện.

Chỉ thấy lão cắn đầu lưỡi, lấy máu làm mực, lấy ngón tay làm bút, dùng khoảng không trước mặt làm giấy, nhanh chóng vẽ nên một đạo ấn quyết. Chẳng mấy chốc, một chữ “phong” đỏ rực như máu, tỏa sáng lập lòe đã hoàn thành, lơ lửng ngang chân mày Tiêu Thiên Hóa.

“Đi!”

Lão đưa tay, điểm một cái, lập tức chữ “Phong” lao vút về phía Thiên Địa Thần Úng, tốc độ nhanh đến nỗi đạo ấn quyết cơ hồ hóa thành một sợi chỉ màu đỏ máu.

Chữ máu chạm vào thân hũ, sau đó nhẹ nhàng ngấm xuyên qua lớp vỏ sành, thấm vào bên trong.

Theo đó, Tiêu Thiên Hóa cũng cảm thấy trong đầu mình giống như xuất hiện một mối liên hệ cực kỳ vi diệu và khó tả với chiếc hũ thần. Lúc này, lão cảm giác như mình chỉ cần mình động một ý niệm, Thiên Địa Thần Úng sẽ lập tức thực hiện. Hơn nữa, không gian trong hũ cũng đã hoàn toàn bị khóa cứng, nội bất xuất ngoại bất nhập.

“Về đây!”

Tiêu Thiên Hóa hắng giọng, ra lệnh một tiếng. Tức thì, chiếc hũ thần từ từ bay lên, sau đó lao về phía lão. Tiêu Đan Tử lập tức cười phá lên, thầm nghĩ khi đó quả nhiên Trương Mộng Cát không có lừa lão. Thiên Địa Thần Úng quả thực đã nhận chủ thành công.

“Không uổng công năm xưa ta tốn bao nhiêu công sức như thế...”

Kỳ thực, Tiêu Thiên Hóa thèm Thiên Địa Thần Úng đến nhỏ dãi đã lâu. Thứ thần vật này trong có thiên địa, có thể chứa được vật sống, khiến linh hồn vĩnh tồn bất tán. Có nó trong tay, chắc chắn Tiêu Thiên Hóa sẽ như hổ mọc thêm cánh, đủ sức vấn đỉnh võ bảng. Thế nhưng, hắn chờ nhiều năm mà vẫn không tìm ra được cơ hội động thủ. Thế là, không cứng được thì mềm, Tiêu Thiên Hóa bèn lân la kết giao làm thân với trang chủ Mỹ Vị sơn trang đời trước là Trương Mộng Cát, sau đó âm thầm chờ đợi thời cơ.

Năm đóm Trương Mộng Cát đấu với Đan Dược hội cũng là do y một tay đứng sau giật dây. Thế nhưng, sau trận đánh thì Trương Mộng Cát vẫn chưa chết, mà được Tiêu Thiên Hóa đưa về giấu trong Huyền Tiêu Cung, mặt ngoài thì nói là chữa thương, kỳ thực là dùng đủ mọi thủ đoạn để cạy cho được tung tích Thiên Địa Thần Úng từ miệng Trương Mộng Cát.

Cuối cùng, phải dùng đến mê dược, Trương Mộng Cát mới tiết lộ trong trận pháp của Thiên Địa Thần Úng có một chủ trận, dùng để chế ngự hũ thần phòng khi nó rơi vào tay kẻ ác. Sau khi đánh vào đó một pháp quyết, lập tức không gian trong hũ sẽ bị phong tỏa, không thu vật được, không nhả được ra. Sau đó, quyền kiểm soát Thiên Địa Thần Úng sẽ lập tức rơi vào tay kẻ thi thuật.

Chỉ đáng tiếc, Trương Mộng Cát khi đó không mang hũ thần bên người, khiến Tiêu Thiên Hóa chỉ có cách tiễn “ông bạn” này quy thiên.

Hắn lại tiếp tục một màn “mèo khóc chuột”, giả đò thương cảm. Trong lúc Mỹ Vị sơn trang tán loạn xáo xào vì cái chết của trang chủ, Huyền Tiêu Cung của Tiêu Thiên Hóa đã ra tay “giúp đỡ” rất nhiều. Nhờ đó, Tiêu Hàm Huân thành công được gả vào Ngũ Vị sơn.

Trù tính mấy chục năm, cuối cùng sắp hái được quả ngọt, thử hỏi Tiêu Thiên Hóa không đắc ý sao được?

Chính vào lúc này, tâm thần hắn hơi thả lỏng, trên thân Thiên Địa Thần Ún lập tức xuất hiện một luồng sức mạnh quái dị, cắn xé thần thức của lão. Tiêu Thiên Hóa thân là đan sư, thần hồn cường đại hơn người, cũng cực kỳ mẫn cảm so với người thường.

Lúc này bị phản phệ, cơn đau đớn phải chịu đương nhiên cũng gấp vạn lần, lập tức cả người tê rần, rú lên đau đớn.

Thiên Địa Thần Úng càng bay càng nhanh, khí thế như sét đánh, táng một đòn trời giáng vào mặt Tiêu Thiên Hóa. Hũ thần tuy không phải bảo vật thiên về chiến đấu, song cũng là một thần khí hiếm có ở đời, cho dù lôi ra nện người thì cũng có lực đánh của cả quả núi. Tiêu Thiên Hóa là đan sư, chiến lực đương nhiên không bằng võ giả bình thường, lập tức bị hũ thần đập cho văng mất nửa cái mạng.

Từ trong hũ, anh linh Trương Mộng Cát bước ra, cười gằn:

“Súc sinh! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“Trương Mộng Cát? Không thể nào? Chẳng nhẽ....”

Tiêu Thiên Hóa giật mình, nhìn về phía linh hồn vừa bước ra từ hũ thần. Vẻ bề ngoài của y vẫn không khác gì mấy chục năm trước, vẫn là một Trương Mộng Cát với vẻ ngoài hệt như đứa trẻ, hạc phát đồng nhan. Quả thực là không khác gì mấy chục năm trước, lúc địa hỏa nuốt chửng hồn phách y.

Trương Mộng Cát cười khẩy, nói:

“Chưa thấy tên súc sinh ngươi tự chuốc họa vào thân, ta đây sao nỡ hồn phi phách tán kia chứ?”

Đã thấy Thiên Địa Thần Úng xuất hiện điều dị thường, sau đó anh linh Trương Mộng Cát xuất hiện, Tiêu Thiên Hóa lẽ nào còn không nhận ra mình bị chơi xỏ một vố? Cái khiến lão bất ngờ là trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang khi đó đã lâm vào tuyệt cảnh vậy mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, giả vờ trúng thuốc, sắp xếp quả lừa trước mấy chục năm, lại diễn một màn “dẫn lửa thiêu hồn” để lão mắc câu.

Tiêu Thiên Hóa nghiến răng, ngự Âm Dương Luân Bàn chạy mất dép.

oOo

Ý thức của cha con Trương Huyền bấy giờ đã quay lại cơ thể.

Phản ứng đầu tiên của hai người là kiểm tra nhẫn chữ vật, thấy quả nhiên đã có một khúc cá sống cấp đông từ trước biến mất, không khỏi cảm thấy kinh ngạc đến sững cả người.

Không gian bên trong Thiên Địa Thần Úng quá mức chân thực, khiến cả hai cơ hồ quên mất mình chỉ sử dụng thần thức tiến vào. Hành động lấy cá từ trong nhẫn chứa đồ ra cũng rất tự nhiên, hơn nữa còn thành công...

Trương Huyền chặc lưỡi, nói:

“Không hổ là hũ thần chí bảo của sơn trang ta. Lợi hại thật.”

Bấy giờ, Nguyễn Đông Thânh dường như cũng nhận ra ý thức của mấy người này đã quay về cơ thể. Gã cũng kệ xác đám người Khổ Phong bây giờ mặt tái như gan lợn, thản nhiên bước về phía hai cha con Trương Huyền, cười:

“Thế nào rồi? Có thắng được không?”

“May mắn không làm nhục mệnh, đa tạ ơn chỉ bảo của tiên sinh.”

Trương Huyền, Trương Mặc Sênh đồng thời cúi đấp.

Phu phụ trang chủ sơ đại bấy giờ cũng dẫn nguyên một đám anh linh tới gần, đoạn quan sát một lượt từ đầu đến chân Nguyễn Đông Thanh. Thế nhưng, dù có nhìn cách nào đi chăng nữa thì trông gã vẫn cực kỳ bình thường, xét cả ngoại hình lẫn khí chất đều là loại người ném vào trong đám đông thì sẽ lập tức lặn mất hút không còn chút tăm hơi nào cả.

“Đây... đây chính là vị tiền bối đã nghĩ ra cách xử lý thịt sống sao?”

Cuối cùng, vợ chồng trang chủ sơ đại lên tiếng, hỏi Trương Huyền.

Không đợi cha đáp, Trương Mặc Sênh đã gật đầu cái rụp, nói:

“Thưa tổ tiên, đúng vậy. Vị này là Bích Mặc tiên sinh.”

“Tiên sinh tại thượng, xin nhận của chúng ta một bái.”

Nào ngờ, cậu ta vừa dứt lời, mấy vị trang chủ đã nhất loạt khom lưng, bắt đầu cúi đầu hành lễ với Nguyễn Đông Thanh. Phản ứng của họ lập tức khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tá hỏa, vội vàng xua tay:

“Các vị tiền bối mau đứng lên. Tại hạ đâu có tài đức gì, sao dám nhận trọng lễ như thế?”

Kỳ thực, nếu là mười năm trước, có lẽ Nguyễn Đông Thanh thực sự sẽ chấp nhận trọng lễ của chư vị trang chủ.

Dù sao, nơi đây là Mỹ Vị sơn trang, trù nghệ xếp trên tu vi, hai bên dùng kỹ thuật nấu nướng để giao hảo. Hắn lại lợi dụng kiến thức hiện đại, giải quyết được một nan đề trong giới ẩm thực của Huyền Hoàng giới. Mấy vị trang chủ có phản ứng như vậy, âu cũng là đã trong dự liệu. Nhưng giờ đã khác xưa, Nguyễn Đông Thanh cũng đã qua cái tuổi thiếu niên ngông cuồng, nhiệt huyết hừng hực, nóng lòng thể hiện mình. Có thể nói, bây giờ gã đã thu liễm lại, biết khiêm tốn hơn lúc còn trẻ rất nhiều.

Càng huống hồ, mấy vị trang chủ ở đây đều là cấp bậc lão tổ, vợ chồng trang chủ đời đầu còn là người của vạn năm trước.

Để bọn họ hành lễ với mình, gã cảm thấy cấn cấn.

Nào ngờ, mấy vị trang chủ lại nói:

“Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư. Tiên sinh đã giải được Vạn Niên Chi Ẩn của trù đạo, giúp trù đạo trong thiên hạ tiến thêm một bước, ân trạch tất cả trù sư trong thiên hạ. Ân này đức này, nếu đem so ra thì một chút tuổi tác của bọn ta có đáng gì?”

Nguyễn Đông Thanh không nghĩ ra cách từ chối, cuối cùng đành phải trả nửa lễ.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5759 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5285 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4595 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4519 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4473 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter