Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
  3. Chương 57: Mời Hoàng Đế Đi Vi Hành

Chương 57: Mời Hoàng Đế Đi Vi Hành

Chưa đến nửa khắc, thành vệ quân của Đại Hoàng đã bao vây đám người Nguyễn Đông Thanh. Toàn quân ai nấy đều mặc trọng giáp, trong tay lăm le khí giới.

Nguyễn Đông Thanh chứng kiến một màn này thì trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm:

“Khiếp thật! Tốc độ phản ứng này nhanh bằng cảnh sát cơ động chứ chẳng đùa!”

Diệp Tiến Đạt thấy thành vệ quân đã đến đông đủ thì lập tức lui về trốn phía sau quân lính, đoạn quát lớn:

“Mau bắt đám này lại cho bản tướng!”

Ngay lúc thành về quân chuẩn bị tiến lên, con bò của Nguyễn Đông Thanh chớp chớp mắt như tỉnh lại sau cơn mê, đoạn lại truyền âm cho Hồng Đô gì đó.

Chỉ thấy Hồng Đô gật nhẹ đầu, đoạn phất tay một cái, cả đội quân gần trăm người đang vây quanh Nguyễn Đông Thanh liền đồng loạt phun máu, rồi ngã ngồi ra đất, không đứng lên nổi.

Nguyễn Đông Thanh thì chả biết tí gì về tu luyện mà cũng chẳng thèm bỏ công sức đi tìm hiểu. Cái gì mà Vụ Hải với không Vụ Hải, đối với một tên người phàm như hắn, tu luyện giả cấp nào thì chả giết hắn dễ như trở bàn tay? Hắn lúc này chỉ trầm trồ thầm khen Hồng Vân trong lòng. Quả nhiên con mèo máy được cô hàng xóm tặng này làm hộ vệ rất được! Có Hồng Đô bảo kê rồi, gã thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, chứ không cần ru rú ở nhà quanh năm suốt tháng không dám đi đâu nữa.

Diệp Tiến Đạt thì không khá hơn đám binh lính là bao, lão ta lúc này đang bị một áp lực nặng đến không tưởng đè lên mình. Tuy không đến nỗi phun máu như đám lính nhưng cũng khuỵu một gối xuống, không nhúc nhích nổi. từ ngày bước chân vào Vụ Hải, phải nói đây là lần đầu tiên lão gặp phải địch mạnh đến mức này.

Lão ta tuy là hạng vô lại, nhưng tuyệt không phải kẻ ngu ngốc. Hiển nhiên, lão đã nhận ra nếu Hồng Đô thực có bản lĩnh này thì ban nãy cũng chẳng cần ngạnh kháng thế công của mình. Chiêu trò mới rồi là để che mắt thiên hạ, cho kẻ khác ngấm ngầm ra tay mà thôi.

Sau khi đảo mắt một lượt hiện trường, Diệp Lan cuối cùng cũng nhận ra vị đại yêu đang quắc mắt lườm lão.

Thế nhưng lão ta còn chưa kịp ú ớ gì thì năm cái bóng đã hạ xuống đất giữa lão và mấy người Nguyễn Đông Thanh.

Năm người này nom đều là trung niên, người đứng giữa bận một bộ long bào, có thêu hình rồng bằng chỉ đỏ, bốn người còn lại lần lượt mặc áo bào các màu trắng, lam, tím, cam, có thêu hình mãng bằng chỉ vàng. Ở Huyền Hoàng giới, thường thì chỉ vàng được dành riêng để thêu trên long bào của hoàng đế các nước. Duy chỉ có tại Đại Hoàng, do có quặng Xích Thiết lớn mà màu đỏ được coi là quý phái hơn màu vàng, cũng là màu dành riêng để thêu trên long bào của vua nước Hoàng.

Nhác thấy năm người này, Diệp Tiến Đạt vội quỳ xuống:

“Mạt tướng tham kiến Bệ hạ, tham kiến bốn vị vương gia!”

Đoạn lại nhìn về phía đám người Nguyễn Đông Thanh:

“Bẩm Bệ hạ cùng các vị vương gia, mấy kẻ này đến đây gây rối,…”

Gã còn chưa nói hết câu thì liền đã bị nam tử áo lam cho một cái bạt tai:

“Câm mồm!”

oOo

Trở về thời điểm gần hai khắc thời gian trước đó…

Lúc bấy giờ Diệp Tiến Đạt mới chỉ vừa nhận được tin con trai lão gặp nạn, còn đang trên đường chạy ra, thì tại Quảng Lăng cung của nước Hoàng, hoàng đế và bốn vị vương gia đang hội bàn chính sự.

Thành Quảng Lăng xây trên núi cao, chia thành năm quận lớn nhỏ. Thể chế chính trị nơi đây gồm bốn vương gia và một hoàng đế, mỗi vương gia có đất phong riêng, được trực tiếp quản hạt một quận trong kinh thành, hoàng đế vừa quản lý quận của mình, vừa quản lý bốn vị vương gia.

Sở dĩ tiên tổ nước Hoàng đặt ra quy định này, cơ hồ biến bốn vị thân vương trở thành con tin ở đế đô, là để dễ bề quản lý, không cho sinh lòng phản loạn. Cho dù thế lực dưới quyền bọn họ ở đất phong có dấy binh, thì cùng phải bó tay bó chân, ném chuột sợ vỡ bình.

Huyền Hoàng giới lấy thực lực vi tôn, nên cả năm vị ngồi đây đều là cường giả đã tiến nhập Vụ Hải. Bốn vị vương gia khi đó còn đang tranh cãi gì đó thì bỗng dưng cứng người, lão hoàng đế cũng chợt giật nảy mình. Cả năm người lúc này phát hiện, trong phòng không biết từ bao giờ đã có thêm người thứ sáu.

Kẻ mới tới là một người đàn ông bận một bộ quần áo màu vàng, phong cách con nhà võ, hai cổ tay có đeo hộ thủ. Chỉ nguyên việc y có thể tới đây mà thần không biết, quỷ không hay đã đủ khiến lông tóc trên người năm kẻ bọn họ dựng hết lên rồi.

Người đàn ông áo vàng quắc mắt nhìn hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia một lượt, rồi thả tu vi ra.

Nếu mới rồi năm người họ chỉ cảnh giác y, thì bây giờ đã có phần sợ sệt. Áp lực họ cảm nhận được nói cho họ biết, cho dù năm người họ có liên thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của người trước mặt.

Thế nhưng họ còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì y liền thu tu vi lại. Lực ép trên năm người biến mất, họ thở phào một hơi, mới phát hiện lưng áo đã ướt sũng.

Lão hoàng đế là người khôi phục nhanh nhất, liền lên tiếng:

“Không biết tiền bối hôm nay đến Hoàng quốc ta có gì chỉ bảo?”

Người đàn ông áo vàng mở miệng, không nhanh không chậm nói:

“Bản tọa chỉ là muốn mời năm người các ngươi đi vi hành một chuyến, quan sát tình hình trị an của chính đất nước các người thôi.”

Lời thì nói là “mời”, nhưng giọng y lại nói rõ cho năm người biết, nếu dám trái ý y, thì hậu quả họ phải gánh sẽ không nhỏ. Rồi, cũng chẳng đợi năm người họ suy nghĩ, y phất tay một cái, cả sáu người đã xuất hiện ở ngoài cung, lại đang đằng vân về hướng Quận Thủy.

Chớp mắt một cái, sáu người xuất hiện ở chỗ Nguyễn Đông Thanh từ lúc Diệp Tiến Đạt còn chưa chạy ra tới nơi. Thế nhưng người đàn ông áo vàng chỉ đứng đó không nói năng gì nên lão hoàng đế cùng bốn vị vương gia cũng chỉ biết lặng im đứng cạnh.

Sáu người họ mắt thấy tai nghe toàn bộ chuyện xảy ra phía dưới, thẳng đến khi Diệp Tiến Đạt chuẩn bị điều động binh mã, người đàn ông áo vàng mới mở miệng nói:

“Nhớ cho kỹ, chủ nhân của ta chỉ là một phàm nhân. Mà ta cũng chỉ là một con bò già, không làm được gì ngoài kéo xe. Các ngươi tự xử lý cho tốt, nếu chủ nhân ta chỉ cần có một chút phật ý, thì bản tọa cũng không ngại cho toàn bộ trên dưới Quảng Lăng thành các người biết thế nào là ‘quân lâm thiên hạ’!”

Dứt lời thì lắc mình một cái biến mất. Lão hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia định thần nhìn xuống dưới, vừa kịp nhìn thấy một màn quắc mắt khiến toàn quân phun máu ngã nhoài, lại dùng thần thức cảm nhận thử thì quả nhiên con bò vàng nhìn như vô hại dưới kia chính là vị tiền bối ban nãy không sai đi đâu được.

Lưng áo năm người họ lúc này mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Tên thống lĩnh thành vệ quân họ chọn rốt cuộc hôm nay đã chọc ra cái họa gì thế này?!

Kỳ thực, cũng do thể chế chính trị nước Hoàng mà thống lĩnh thành vệ binh có binh quyền rất lớn, là kẻ duy nhất ngoại trừ hoàng đế có thể tự do đi lại giữa năm quận ở Quảng Lăng.

Cũng chính vì lý do này mà năm kẻ cầm đầu quốc gia cố tình chọn một tên không có đầu óc chính trị, chỉ biết “chỉ đâu đánh đó”. Có như vậy y mới không làm phản, cũng không nghiêng hẳn về phe vương gia nào trong bốn người.

Bình thường cũng không phải họ không biết các hành động đàn dân áp chúng của Diệp Tiến Đạt và con trai lão, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng trách móc vài câu, còn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng, giờ thì tốt rồi, y chọc ai không chọc, đi chọc ngay một đại yêu có khả năng diệt Hoàng quốc!

Năm người cũng không dám chậm trễ thêm, sợ tên đần này gây thêm họa, vội vàng đáp xuống mặt đất.

oOo

Diệp Tiến Đạt bị Thủy Vương tát đến nổ đom đóm mắt, chưa hiểu mô tê gì lại nghe y quát:

“Tên súc sinh này! Lâu nay Bệ hạ cùng bản Vương tin tưởng ngươi nên mới giao cho người quyền trị an thành. Nhưng đây là cách ngươi trị an sao? Đàn dân áp chúng, hãm hại người lành, còn coi vương pháp ra gì hay không?”

Nói xong, liền cũng không thèm để ý hình tượng, bồi cho Diệp Tiến Đạt một đã vào bụng, hiển nhiên là muốn lão ta đau mà không lên tiếng được.

Lão hoàng đế cũng rất phối hợp, quát:

“Bay đâu? Mau phế tu vi, bắt trói cha con Diệp Lan lại, tống vào ngục chờ xét xử!”

Diệp công tử ban nãy bị khí thế của còn bò vàng dọa cho nằm xụi lơ, bất tỉnh, giờ hơi tỉnh lại, nghe thấy lời này, lại ngất lịm đi. Về phần cha hắn, Diệp Tiến Đạt, khi lão nghe mệnh lệnh của hoàng đế Đại Hoàng, cuối cùng não cũng bắt kịp tình hình.

Vốn khi con bò vàng của Nguyễn Đông Thanh hiển lộ tu vi, lão ta cũng đã nhận ra mình đá phải cục sắt rồi. Thế nhưng, khi vua nước Hoàng cùng bốn vị vương gia hạ xuống, lão vẫn ôm hy vọng họ có thể cứu lão một mạng. Và rồi, phản ứng dứt khoát của lão hoàng đế cũng như Thủy Vương, cùng ánh mắt của ba vị vương gia còn lại như muốn nói, “tự làm tự chịu” cho lão biết, đại yêu kia là một tồn tại chính năm người bọn họ cũng không dám chọc vào… Thế mà Diệp Lan lão ta lại làm vậy.

Như thấy được viễn cảnh máu chảy đầu rơi của bản thân không còn xa, lão ta liền rơi vào tuyệt vọng, vội rối rít:

“Bệ ha, mạt tướng… không, tội thần sai rồi, mong bệ hạ tha mạng!”

Thế nhưng mặc cho lão ta gào thét thế nào thì lão hoàng đế cùng bốn vương gia cũng không ngoái đầu lại, mà lão ta cũng bị binh lính kéo đi xa dần.

oOo

Lão hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia nhìn Nguyễn Đông Thanh bằng ánh mắt trân trối, thực sự không biết hành xử ra sao cho phải. Họ vốn định dùng lễ mà kính y, nhưng lại nghe được vị đại yêu kia truyền âm:

“Nhắc lại một lần nữa, phải đối xử với chủ nhân ta như một người phàm bình thường, nếu không cũng đừng trách bản tọa không giữ đạo làm khách!”

Đùa à? Nãy giờ là ngài đang giữ đạo làm khách??? Mà khoan, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm ở đây là, nếu như người trước mặt là một người phàm bình thường, liệu có thể gọi được năm người họ từ trong cung ra tận đây không? Nếu là một người phàm bình thường, liệu bọn họ có không tiếc mất đi một tên tướng quân đã vào vụ hải chỉ để lấy lòng không? Ngài đưa ra yêu cầu như thế này là muốn chúng tôi phải làm sao???

“Ngưu đại gia!” Lão hoàng đế truyền âm lại.

“Bản tọa gọi Lý Trầm Châu.”

“…”

“Lý tiền bối, xin ngài đừng làm khó chúng tôi!”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5759 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5285 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4595 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4519 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4473 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter