Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
  3. Chương 439: Phụ Chương: Phủ Khai Phong Đón Tết Nguyên Đán (1)

Chương 439: Phụ Chương: Phủ Khai Phong Đón Tết Nguyên Đán (1)

[Chú thích: ngoại truyện này diễn ra độ hai tháng sau thời điểm hiện tại trong dòng thời gian của chính truyện (hiện tại là cỡ tháng 11 âm lịch, vụ lúa mới bắt đầu không lâu). Còn ngoại truyện thì như tựa đề, kể về Tết Nguyên đán sắp tới theo dòng thời gian của truyện. Vốn là nhóm tác định viết một cái ngoại truyện Tết Nguyên Đán từ lâu lắm rồi, nhưng hồi Tết mới qua thì một là bọn mình còn đang bận với hai là lúc đó cũng chưa hình dung được cái Tết tiếp theo của Huyền Hoàng giới sẽ là đoạn nào, có những sự kiện gì trong dòng thời gian của mạch truyện chính. Còn hiện tại tuy là ngoại truyện cho 30/4 – 1/5, nhưng lại khá gần Tết Nguyên Đán trong dòng thời gian của chính truyện nên coi như viết bù cho bà con cô bác.]

Đầu giờ chiều ngày 30 tháng Chạp.

Phòng khách phủ Khai Phong, thành Bạch Đế.

“Đại nhân, là như thế này: hai người bọn tiểu nhân về thăm hỏi, chúc Tết Vũ tổng binh, mới thấy hai con vật này ở phủ thành chủ. Vũ tổng binh đoán có thể là chúng nhớ ngài nên mới chạy tới đó tìm, lại thấy bọn tiểu nhân thuận đường, nên bèn nhờ bọn tiểu nhân đưa chúng đến đây!”

“Phải đó, đại nhân, ngài đi nhậm chức xa lâu ngày như vậy, hai con vật nhớ chủ nhân cũng là điều bình thường.”

Nguyễn Đông Thanh nghe hai người Trần Dũng, Nguyên Phương trình bày, lại quay sang nhìn một con chó đen đang vẫy đuôi cùng một con mèo trắng đang nằm cuộn tròn dưới đất, thở dài một hơi, bụng bảo dạ:

“Chỉ sợ là không phải chạy đi tìm mình mà là đói đến độ phải ra ngoài kiếm ăn… Cũng không biết dạo thời gian này Hồng Vân sống thế nào? Liệu có phải lại say xỉn cả ngày đến nỗi hai con vật này bị bỏ đói hay không?”

Song, việc Hồng Vân tồn tại là bí mật của cô nàng, gã cũng chẳng có nhu cầu làm loại chuyện như nói xấu sau lưng, nên đành nói:

“Vậy phải cảm ơn hai cậu rồi!”

Ngưng chốc lát, y lại nói:

“Mà ở đây chỉ có ba chúng ta, các cậu cứ xưng hô với tôi như trước đây là được. Không cần câu nệ như vậy, tôi thực vẫn không quen nổi.”

Hai người nghe vậy, toan nói “không thể nào làm chuyện trái tôn ti đó”, song lại nhớ tới người trước mặt là ai. Thế là Nguyên Phương nói:

“Tiên sinh đã có lời vậy mà chúng tôi còn già mồm thì thực cũng không phải. Vậy xin theo ý ngài!”

Nguyễn Đông Thanh thở nhẹ ra một hơi. Hai cậu lính này hắn quen biết từ thuở rời Quan Lâm lần đầu, đi Mỹ Vị sơn trang, tính đến nay cũng đã gần hai năm trời. Nếu ngay cả họ mà cũng một tiếng thảo dân, hai tiếng tiểu nhân thì quả thực khiến hắn mất tự nhiên. Còn may hai người này vẫn chịu nghe gã, dùng cách xưng hô cũ.

Ba người tiếp tục trò chuyện. Nguyễn Đông Thanh hỏi chuyện hai cậu lính, mới biết một người giờ đã giải ngũ mở quán ăn, còn mời gã nếu có dịp đi qua nhất định phải ghé vào một phen; người còn lại thì thăng quan tiến chức, bây giờ còn cùng phục vụ một “sếp” với mình, âm thầm cảm thán thế sự khó đoán. Trần Dũng bấy giờ mới nói:

“Chuyện của bốn vị sai dịch Vương, Mã, Trương, Triệu tôi cũng đã nghe qua, thật may là tiên sinh ngài về nhậm chức Chưởng Ấn!”

Vừa nói, họ Trần vừa cảm thán trong lòng về tài sắp xếp của Bích Mặc tiên sinh. Khó có thể ngờ được tiên sinh mượn chính việc kẻ thù tính toán đồ đệ mình, tương kế tựu kế, sắp xếp để cứu mạng người hiền. Mà Trần Dũng hắn lại có vinh dự được tham dự vào việc này. Phải biết, nếu khi đó quan Chưởng Ấn cũ không bị cách chức rồi giam lỏng vì chuyện của Đỗ Thải Hà, chưa chắc hai người Vương Long, Mã Hổ đã còn sống sót để mà chờ Nguyễn Đông Thanh nhậm chức. Thành thử, Trần Dũng vừa phục tài Bích Mặc tiên sinh, vừa cao hứng bản thân khi đó đã “không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh”, góp sức mọn giúp cho người tốt rửa oan.

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Đông Thanh bất giác nhớ đến mấy chuyện triều đình mượn nhờ danh gã tuyên truyền ra ngoài để “ổn định lòng dân”, thế là đỏ mặt ho khan, toan thanh minh, đính chính về mấy lời đồn. Đúng lúc này, con Đá Nhỏ bỗng sủa lên một tiếng, còn con Cải Thảo thì lại đi ra cọ cọ người vào chân hắn. Thấy vậy, hắn bèn gọi Hồng Đô vào, dặn cô nàng bế hai con vật ra sau bếp, kiếm cái gì cho chúng ăn tạm, lại thu xếp cho chúng chỗ ngủ, trong lòng thì âm thầm tính toán:

“Thôi thì cứ tạm để chúng lại đây mấy hôm. Đợi đến ra Tết thì nhờ Hồng Đô đưa chúng về cổ viện, tiện đường hỏi thăm tình hình Hồng Vân luôn vậy…”

Cô mèo máy theo lệnh mà làm, vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe được con mèo béo truyền âm:

“Tập hợp bốn đứa nhóc kia ở sân sau đi!”

oOo

Cỡ thời gian một khắc sau, ở hậu viện phủ Khai Phong…

Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy, Lã Vọng Thiên và Long U toàn bộ ngồi ghế đá mà như ngồi bàn chông, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Cả bốn người đều đang cảm thấy tức ngực khó thở, bị một áp lực như núi đè xuống hai vai.

Trước mặt bốn người, con mèo béo nằm cuộn tròn trên bàn nước, nheo mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Cách đó không xa, con chó đen co chân sau lên gãi tai sồn sột.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua một tuần trà…

Áp lực đè lên bốn người biến mất, Đại Bạch lúc bấy giờ mới truyền âm:

“Không tệ, nhưng còn hơi kém so với bốn đứa kia.”

Bốn người Dư – Lã – Hàn – Long thở dốc như được đại xá, suýt chút nữa thì nhũn cả ra ghế, song nghe được câu nói này thì tinh thần lập tức lại căng lên, đưa mắt liếc nhìn lẫn nhau.

“Bốn đứa kia” trong miệng Đại Bạch chả cần nói rõ ra bốn người họ cũng biết là nói ai. Thành thử, trong đầu họ hiện đang có cùng một suy nghĩ:

“Phải chăng đây cũng là một thử thách của tiên sinh?”

Cho tới lúc này, Dư Tự Lực vẫn vì khúc mắc khi trước với Dược Thánh mà bị ám ảnh bởi hai chữ “bái sư”. Hiện tại, y ganh đua với ba người còn lại chả qua cũng chỉ vì muốn giữ vững một cái chức làm công ăn lương mà thôi. Ngược lại, ba người kia thì lại đều cho rằng bản thân phải xuất sắc hơn những người còn lại mới có thể thành công gia nhập môn hộ Lão Thụ cổ viện.

Bấy giờ lại nghe con mèo trắng nói:

“Mấy đứa cạnh tranh thì cũng tốt đấy. Cạnh tranh công bằng cũng là cách giúp nhau cùng phát triển. Thế nhưng, ai nói với chúng bay chủ nhân chỉ định chọn một trong bốn?”

Bốn thiếu niên giật mình, cùng quay về phía hai Đại Yêu. Lã Vọng Thiên hỏi dò:

“Ý tiền bối là…”

Con Đá Nhỏ lúc này liền nói:

“Mấy đứa chúng bay nên tự hỏi điều bản thân muốn là cái gì? Một cái danh phận cho có để đi rêu rao thiên hạ? Hay là thật tâm muốn học nghệ cho giỏi để giúp mình, giúp đời?”

Con mèo trắng liếc qua phía Dư Tự Lực, dịu dàng tiếp lời:

“Có những kẻ xưng ‘sư phụ’, gọi ‘đồ nhi’, nhưng nói trắng ra chỉ là muốn một con tốt thí, một kẻ thế mạng, không phải sao?

“Ngược lại, từ khi về dưới trướng chủ nhân tới giờ, chả lẽ ngài ấy chưa dạy cho bốn người các ngươi cái gì hay sao? Thế nên là… có danh phận chính thức hay không thực sự quan trọng đến thế sao?”

Nói xong câu này, con mèo béo nhảy xuống đất, lắc mông bỏ đi. Con chó đen cũng đứng dậy, vươn vai một cái. Nó liếc mắt nhìn bốn thiếu niên đang sững sờ, cuối cùng bỏ lại cho bọn họ mấy câu rồi cũng đi theo đồng bạn:

“Cố mà học cho tốt những gì chủ nhân dạy cho các ngươi! Chuyện gì cần đến, vào đúng thời điểm tự khắc sẽ đến, muốn tránh cũng không thoát. Cũng không cần cưỡng cầu hay xoắn xuýt vội vã làm gì. Dục tốc bất đạt!”

oOo

Bữa cơm tất niên của phủ Khai Phong đông hơn ngày thường. Ngoại trừ “thành viên cốt cán” của phủ, còn có Trần Dũng, Nguyên Phương được Nguyễn Đông Thanh mời ở lại dùng bữa, nhị ca nhị tẩu kết nghĩa của Hàn Thu Thủy – vợ chồng Hoàng Lâm, Chu Diễm Quỳnh, cùng cha của Lã Vọng Thiên – đương nhiệm lâu chủ của Vọng Thiên lâu, Lã Tinh Văn.

Dư Tự Lực cùng bốn người Vương Mã Trương Triệu đều tứ cố vô thân, nên đương nhiên Tết nhất cũng chả có nhà mà về. Long tộc ăn Tết theo dòng thủy triều, nên về thời gian có chênh lệch. Thành thử, Long U cũng chả có lý do rời đi lúc này. Nếu phải so sánh, thì cô nàng ở lại phủ Khai Phong ăn Tết với “đồng nghiệp” cũng như là người Tây sống ở Việt Nam cùng ăn Tết ta vậy.

Vốn là, Lã thiếu lâu chủ thấy Tết đến xuân về, định bụng xin phép Nguyễn Đông Thanh cho nghỉ phép về thăm nhà mấy hôm. Song còn chưa kịp đi thì Lã Tinh Văn đã tới cửa phủ Khai Phong, nói là đến thăm con, nhân tiện bái phỏng vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia luôn. Người từ xa mà tới, đương nhiên Nguyễn Đông Thanh phải giữ đạo chủ nhà, mời khách ở lại mấy hôm. Lại nói, Tết nhất là dịp gia đình sum họp, hắn cũng không có lý do gì ngăn cản cấp dưới của mình tề tựu với thân nhân người ta.

Về phần hai người Hoàng, Chu, Nguyễn Đông Thanh hỏi chuyện Hàn Thu Thủy, biết cả mấy anh em kết nghĩa bọn họ đều là người từ nơi khác tới. Tuy nhị ca, nhị tẩu cô nàng cũng đã cắm rễ ở nơi này khá lâu, song chung quy cũng không có họ hàng thân thích gì khác. Dưới sự đồng cảm đều là “những người con xa quê” với nhau, gã quyết định cho mời tất cả về phủ ăn một bữa tất niên.

Mười mấy người cùng ngồi vây quanh một cái bàn lớn, ở giữa đặt một nồi lẩu. Hai con Đá Nhỏ, Cải Thảo thì chia ra nằm ở hai bên dưới chân Bích Mặc tiên sinh, túc trực chờ y thỉnh thoảng vứt đồ ăn xuống cho.

Nguyễn Đông Thanh mang tư duy của người hiện đại: nhân viên với sếp đều là làm công ăn lương, hết giờ làm cùng ra quán nhậu, bá vai bá cổ, anh anh em em là chuyện hết sức bình thường. Thành thử, ngày thường trong phủ hắn cũng gọi mọi người cùng ăn chung một bàn. Mấy người kia ban đầu cũng dè dặt không dám, song xuất phát từ tâm lý muốn lấy lòng Bích Mặc tiên sinh nên liền theo ý gã, rồi lâu dần cũng tập nhiều thành quen. Vợ chồng Hoàng Lâm cùng Lã lâu chủ thấy cảnh này thì cũng thoáng ngạc nhiên, song hai kẻ trước là dân buôn bán, không để ý nhiều chuyện lễ nghi, người sau thì cũng có thể tính là nửa dân giang hồ, lại có vợ cũng là người xuyên qua. Thế nên họ cũng rất nhanh nhập cuộc được. Mặt khác, sau khi nghe lời hai vị Đại Yêu cổ viện, tảng đá trong lòng bốn thiếu niên nam nữ đã nhẹ đi nhiều, nên tâm trạng bọn họ cũng phấn chấn, vui vẻ hơn thường ngày. Thành thử, bàn tiệc thoáng chốc đã trở nên vừa sôi nổi, vừa ấm cúng.

Hai người Trần Dũng, Nguyên Phương lúc thì trò chuyện với bốn người Vương Long, lúc thì bắt chuyện với Hồng Đô, ôn lại chuyến đi Mỹ Vị sơn trang khi trước. Lã lâu chủ hết hỏi chuyện Bích Mặc tiên sinh lại đàm đạo với Cố Văn đủ đề tài trên trời dưới đất. Long U tiểu công chúa thì buôn dưa lê với Chu Diễm Quỳnh, đề tài là đủ các loại tin đồn thời gian gần đây. Song, bất ngờ nhất có lẽ là Dư Tự Lực và Hoàng Lâm lại hợp cạ nhau, mới gặp mà như đã quen thân lâu ngày, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn. Chủ đề thảo luận của hai người này toàn bộ là thói xấu của Hàn Thu Thủy, khiến cô nàng tức đến phùng má, ôm tay chị dâu tố cáo nhị ca “cấu kết với ngoại nhân tính toán người nhà”.

Rượu được ba bốn tuần, mọi người đều đã ngà ngà say. Hồng Đô là “người từng trải”, có “kinh nghiệm”, nên rất biết “nắm bắt thời cơ”. Cô mèo máy chọn chính lúc này để đứng lên đi ra rỉ tai Bích Mặc tiên sinh gì đó. Chỉ thấy Nguyễn Đông Thanh gật gù, đoạn đứng lên, chắp tay nói với mọi người:

“Các vị, đa tạ các vị hôm nay đã đến chung vui bữa cơm cuối năm với tại hạ. Chúng ta ở đây đều là người xa quê, xa gia đình, Đông Thanh tài sơ học thiển, đành xin mượn thơ của cổ nhân để góp vui, đề tặng dịp này.

“Thơ tên ‘Nguyên đán ngẫu thành’, của Ngô Nhân Tĩnh. Thơ rằng:

“Khách địa u hoài tùy lạp khứ,

Cố hương hỷ tín cộng xuân lai.

Gian quan vạn lý phùng nguyên đán,

Dao vọng Nam sơn hiến thọ bôi.”

[Dịch nghĩa:

U hoài đất khách ngày ba mươi tháng chạp đi

Tin mừng cố hương đến cùng xuân

Đường gian nan vạn dặm gặp nguyên đán

Xa vọng Nam sơn dâng ly rượu thọ.]

Ở trong phòng lúc này, tuy không ai nói ra, nhưng quả thực là đúng như Nguyễn Đông Thanh nói, ai nấy đều là người xa quê hoặc không thân không thích. Thành thử, bài thơ đọc ra rất gợi nên đồng cảm, khiến người người đều rưng rưng cảm thán, chìm vào hồi ức.

Đến lúc mọi người hoàn hồn, nhìn lại thì Bích Mặc tiên sinh đã như thường lệ, gục xuống ngủ gật rồi…

oOo

Tiệc tàn.

Nguyên Phương theo Trần Dũng về nhà y tại thành Bạch Đế, ngủ lại một đêm rồi sáng mai mới lên đường về Tế Kỳ. Hai vợ chồng Hoàng, Chu dặn dò Hàn Thu Thủy mấy câu rồi cũng từ biệt ra về. Trước khi đi, ông chủ Hoàng còn bất chấp ánh mắt hình viên đạn của Hàn thị, nắm tay mời Dư ngỗ tác hôm nào rảnh qua nhậu với gã một bữa. Lã Tinh Văn thì kéo con trai cùng Cố Văn ra ngoài dạo đêm, nói chuyện. Hồng Đô phụ trách đưa Nguyễn Đông Thanh về nghỉ ngơi. Còn đâu ai về phòng nấy.

Hai con Đá Nhỏ, Cải Thảo nhìn theo bóng lưng Nguyễn Đông Thanh được dìu đi. Con mèo trắng bỗng nhiên nói:

“Này, theo ngươi nghĩ, thì rốt cuộc ngài ấy và chủ nhân là loại quan hệ gì? Bằng hữu bình thường thôi, hay là…”

“Không biết, không muốn nghĩ. Đừng hỏi.”

Con chó đen đáp cụt lủn, đoạn ngáp dài một cái, thò chân lên gãi tai.

“Nói chuyện với cục đá nhà ngươi chán chết. Con bò kia nói không sai, ngươi đúng là ngu như chó mà!”

Đá Nhỏ lườm đồng bạn một cái, không thèm đáp. Cải Thảo yên lặng một chút, lại hỏi:

“Ê này! Ngươi thật sự không tò mò chút nào sao? Cái hôm tên nhóc họ Dư kia lên cổ viện, ngươi cũng ở đó còn gì? Trong đoạn ký ức thiên ngoại kia, rõ ràng ngài ấy và chủ nhân cùng đi dạo phố, cùng đi ăn cơm. Lại còn nắm tay, liếc mắt thân mật như vậy…”

“Không tò mò. Ngươi cũng đừng tò mò! Ngươi quên lần trước ngươi tò mò tọc mạch, khiến ta cũng bị vạ lây, bị chủ nhân hành cho ra bã mấy ngày liền sao?”

Hết chương hôm nay nhưng mai còn tiếp tục.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6247 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5651 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5450 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5328 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4958 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4944 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter