Chương : 4
(13) Làm bạn gái?
"Tôi, tôi không biết hắn muốn làm cái gì, chờ hắn đi mất mới kịp phản ứng lại......" Sở Phù cắn môi, hổ thẹn mà cúi đầu.
Nàng chỉ thấy được có người, nhưng đã xảy ra việc gì thì không biết, cũng không dám đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Hà Khải Thịnh khuôn mặt nghiêm túc, nghe Sở Phù mang theo tự trách, cúi đầu không dám nhìn hắn, mặt hắn lại bất giác nhu hòa hơn. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Không sao."
Nàng cũng không biết đối phương là ai, muốn làm gì, trên người có vũ khí sắc bén hay không. Không theo sau người ta mới là đúng đắn.
Cho dù văn phòng bí thư thật sự mất trộm, vài thứ kia làm sao có thể so được với an nguy của nàng?
Nghe được lời an ủi từ Hà Khải Thịnh, Sở Phù lộ vẻ tươi cười: "Nói thật, Hà tiên sinh, nếu không phải có anh, tôi không chừng......"
Nàng giọng nói nhỏ dần: "Nhưng mà, tôi nghĩ tôi không thể tiếp tục làm giáo viên của Hà Sơ cùng Hà Nguyên."
Vừa nhớ tới hai tên ngu xuẩn ấy, Hà Khải Thịnh mắt phượng nheo lại, trong mắt tràn đầy nguy hiểm. Hắn nhìn Sở Phù, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, sau đó nói: "Được, vậy thì không làm nữa."
"Nhưng mà nghĩ lại thì thân ảnh người nọ thật sự rất quen mặt......" Sở Phù nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi người kia là ai.
Nàng thân là diễn viên đã sớm luyện cho mình nhãn lực cùng trí nhớ thật tốt, tuy rằng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, vẫn từ trong bóng tối nhìn ra vài điểm mấu chốt.
Nàng ảo não mà gõ đầu: "A! Tại sao lại nghĩ không ra chứ? Nếu tôi nhớ ra được thì có thể nhanh chóng giúp đỡ Hà tiên sinh rồi!"
Hà Khải Thịnh đồng tử co rụt lại, lặng người.
Cô vậy mà lại đang lo lắng cho hắn. Nữ hài của hắn sao có thể thiện lương, đáng yêu như vậy!
Chỉ là, hắn không muốn nàng lo lắng hay tự trách làm gì. Mấy thứ này hắn nên tự mình làm cho tốt, nàng chỉ cần khoái hoạt vui sướng mà sống, cũng đủ rồi.
Hắn ánh mắt nhu hòa, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì chủ ý: "Cô muốn cảm ơn tôi?"
"Đúng vậy." Sở Phù ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt nhưng mang theo kiên định.
"Như vậy, đêm nay lầm bạn gái tôi, như thế nào?" Nam nhân rốt cuộc lộ ra mục đích của hắn.
Sở Phù bất ngờ ngẩn người, mắt giật giật mà lặp lại: "Bạn, bạn gái?"
Nàng đương nhiên từ hệ thống mà biết hành trình đêm nay của Hà Khải Thịnh, cũng biết đêm nay, chính là đêm tụ hội ba năm một lần của những nhân vật nổi tiếng nhất! Chỉ có những người có tiền và quyền thế nhất mới được mời đến!
Hơn nữa, là những người nổi danh cấp quốc tế.
Loại tiêu chuẩn này, thân là bạn gái của thái tử gia công ty giải trí Nhạc Linh, nàng còn chưa từng đi qua loại yến hội này......
Sở Phù ánh mắt tối sầm lại, càng thêm nhận thấy được Nhạc Linh không đáng tin cậy.
Hà Khải Thịnh nhìn mặt nàng có chút ảm đạm,lại nghĩ là nàng không tự tin, không muốn đi cùng hắn. Trong lòng hắn có chút đau đớn, lại là cảm thấy mình không nên dùng lời nói đi an ủi nàng —— lời an ủi từ nhỏ đến lớn nàng hẳn là cũng nghe không ít, mà là nên dùng hành động để nàng cảm thấy an toàn, làm chỗ dựa cho nàng!
Hắn giơ tay lên, tay áo rơi xuống, lộ ra chiếc đồng hồ Thụy Sĩ khảm kim cương đắt tiền: "Còn ba tiếng nữa."
Hắn giẫm chân ga, phóng xe hướng tới khách sạn.
"Tôi, tôi không biết hắn muốn làm cái gì, chờ hắn đi mất mới kịp phản ứng lại......" Sở Phù cắn môi, hổ thẹn mà cúi đầu.
Nàng chỉ thấy được có người, nhưng đã xảy ra việc gì thì không biết, cũng không dám đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Hà Khải Thịnh khuôn mặt nghiêm túc, nghe Sở Phù mang theo tự trách, cúi đầu không dám nhìn hắn, mặt hắn lại bất giác nhu hòa hơn. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Không sao."
Nàng cũng không biết đối phương là ai, muốn làm gì, trên người có vũ khí sắc bén hay không. Không theo sau người ta mới là đúng đắn.
Cho dù văn phòng bí thư thật sự mất trộm, vài thứ kia làm sao có thể so được với an nguy của nàng?
Nghe được lời an ủi từ Hà Khải Thịnh, Sở Phù lộ vẻ tươi cười: "Nói thật, Hà tiên sinh, nếu không phải có anh, tôi không chừng......"
Nàng giọng nói nhỏ dần: "Nhưng mà, tôi nghĩ tôi không thể tiếp tục làm giáo viên của Hà Sơ cùng Hà Nguyên."
Vừa nhớ tới hai tên ngu xuẩn ấy, Hà Khải Thịnh mắt phượng nheo lại, trong mắt tràn đầy nguy hiểm. Hắn nhìn Sở Phù, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, sau đó nói: "Được, vậy thì không làm nữa."
"Nhưng mà nghĩ lại thì thân ảnh người nọ thật sự rất quen mặt......" Sở Phù nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi người kia là ai.
Nàng thân là diễn viên đã sớm luyện cho mình nhãn lực cùng trí nhớ thật tốt, tuy rằng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, vẫn từ trong bóng tối nhìn ra vài điểm mấu chốt.
Nàng ảo não mà gõ đầu: "A! Tại sao lại nghĩ không ra chứ? Nếu tôi nhớ ra được thì có thể nhanh chóng giúp đỡ Hà tiên sinh rồi!"
Hà Khải Thịnh đồng tử co rụt lại, lặng người.
Cô vậy mà lại đang lo lắng cho hắn. Nữ hài của hắn sao có thể thiện lương, đáng yêu như vậy!
Chỉ là, hắn không muốn nàng lo lắng hay tự trách làm gì. Mấy thứ này hắn nên tự mình làm cho tốt, nàng chỉ cần khoái hoạt vui sướng mà sống, cũng đủ rồi.
Hắn ánh mắt nhu hòa, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì chủ ý: "Cô muốn cảm ơn tôi?"
"Đúng vậy." Sở Phù ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt nhưng mang theo kiên định.
"Như vậy, đêm nay lầm bạn gái tôi, như thế nào?" Nam nhân rốt cuộc lộ ra mục đích của hắn.
Sở Phù bất ngờ ngẩn người, mắt giật giật mà lặp lại: "Bạn, bạn gái?"
Nàng đương nhiên từ hệ thống mà biết hành trình đêm nay của Hà Khải Thịnh, cũng biết đêm nay, chính là đêm tụ hội ba năm một lần của những nhân vật nổi tiếng nhất! Chỉ có những người có tiền và quyền thế nhất mới được mời đến!
Hơn nữa, là những người nổi danh cấp quốc tế.
Loại tiêu chuẩn này, thân là bạn gái của thái tử gia công ty giải trí Nhạc Linh, nàng còn chưa từng đi qua loại yến hội này......
Sở Phù ánh mắt tối sầm lại, càng thêm nhận thấy được Nhạc Linh không đáng tin cậy.
Hà Khải Thịnh nhìn mặt nàng có chút ảm đạm,lại nghĩ là nàng không tự tin, không muốn đi cùng hắn. Trong lòng hắn có chút đau đớn, lại là cảm thấy mình không nên dùng lời nói đi an ủi nàng —— lời an ủi từ nhỏ đến lớn nàng hẳn là cũng nghe không ít, mà là nên dùng hành động để nàng cảm thấy an toàn, làm chỗ dựa cho nàng!
Hắn giơ tay lên, tay áo rơi xuống, lộ ra chiếc đồng hồ Thụy Sĩ khảm kim cương đắt tiền: "Còn ba tiếng nữa."
Hắn giẫm chân ga, phóng xe hướng tới khách sạn.