Chương 81: Ý lan hoàng hậu
- Cha, cha nói gì thế?
“Ôi trời ổng cuồng con gái thế sao, sao mình không lường đến chuyện này chứ?” Cô nhìn ông dường như đang ngờ ngợ tới những gì mà ông ấy đang nghĩ. Nhưng cô cũng chẳng hỏi thêm ánh mắt toát lên ý cười, nhìn người cha đang vui như đứa trẻ trước mặt mình.
Ảnh tử nghe được những lời đó bèn trở về báo cáo với Vương Quang Đăng nhưng không biết nên nói thế nào. Vương Quang Đăng thấy ảnh tử ngập ngừng thì thấy đặt bút cất tiếng:
- Ảnh Ngưng, ngươi làm cái gì mà cứ quỳ mãi không nói thế?
- Chủ tử, chuyện này… Thực ra thần cũng không biết nên nói thế nào, hình như thừa tướng rất không muốn cho ngũ cô nương nhập cung. Nên đang làm chuyện gì đó khi nghe ngũ cô nương nói không được chọn thì phải. Còn kế hoạch như nào thì thần không thấy thừa tướng nói.
Vương Quang Đăng nghe vậy thì bật cười thành tiếng, thực ra chính hắn cũng suy đoán được điều đó. Ông ta chiều chuộng cô nương ấy như vậy, còn dám hứa trước vương công quý nữ rằng sẽ tự cho cô ấy chọn chồng. Sao có thể đồng ý cho cô ấy nhập cung được chứ.
Vương Quang Đăng nở nụ cười nham hiểm viết một đạo thánh chỉ đưa cho Kim Chung sáng mai đi tuyên. Vương Quang Đăng cười thầm trong bụng nghĩ tới khuôn mặt của thừa tướng mà vui sướng trong bụng.
Ngày hôm sau, quả như dự đoán vẻ mặt thừa tướng được Kim Chung miêu tả vô cùng khó coi, sắc mặt tối sầm. Ngược lại thì cô lại vô cùng bình tĩnh, lĩnh chỉ tạ ân. “cô ấy còn không quên đưa ngân lượng cho mình, vị nương nương này sẽ thú vị lắm đây mới khiến hoàng thượng có hứng thú như vậy”.
Không biết Huy Vũ và Tuyết Mạc nói chuyện thế nào nhưng khi Huy Vũ đi ra sắc mặt vô cùng phức tạp. Trước khi đi hắn có quay lại nhìn một lúc rồi lắc đầu bước ra khỏi đình viện. Đúng như lời hứa, Huy Vũ xin cha của mình hủy hôn ước với Tuyết Mạc với lý do cá nhân.
Vốn dĩ ngày nhập cung đã được định trước nhưng vì lễ thành hôn của Tuyết Mạc mà được ân chuẩn lùi đi mấy ngày gần ngày các tú nữ nhập cung. Ngồi trong phòng, Tuyết Mạc vẫn không thể bình tĩnh được, nỗi uất hận căm phẫn dâng trào trong ánh mắt. Giờ đây không ai cứu được ả nữa, mẫu thân của ả cũng không được phép đến thăm ả lần nào theo lệnh của phụ thân ả. Toàn bộ đường lui của ả đã chấm dứt, không còn bất kỳ sự giúp đỡ của bất cứ ai.
Cô cũng không nhất thiết phải đi khiêu khích cô ta làm gì, cô ta hiện tại giống như cá nằm trên thớt. Có sự theo dõi của ám vệ thì cô ta có mọc cánh cũng không thể bay, quân cờ này hiện tại đã bị lật đổ. Thế cờ đã hoàn toàn thay đổi rồi, kẻ đã hãm hại nguyên chủ cũng đã bớt đi được một phần. Còn lại chỉ có thể đợi cô nhập cung mà thôi, khóe miệng cô nhếch lên ý cười dường như mong chờ điều gì đó.
Lời của bà mối khiến tất cả quan khách đều hướng tới sảnh chính:
- Tân lang, tân nương tới.
Hôm nay Huy Vũ cũng tới nhưng đứng phía xa, trong lòng hắn dâng lên nỗi muộn phiền khó tả. Dường như có chút luyến tiếc lại có chút an lòng, hắn không hiểu cảm xúc của hắn hiện tại là như thế nào. Chỉ biết rằng hắn giờ đây tiễn người con gái hắn từng muốn lấy làm thê về bên người khác.
Cô không theo cùng sang bên phía Trần Gia, chỉ lặng lẽ lui lại phía đình viện của mình, Thanh Nhi lúc này vẫn ấm ức chuyện cô sắp nhập cung mà hờn dỗi.
- Tỷ sao thế, vẫn giận sao?
- Làm sao ta dám giận muội chứ.
Lời nói thì thế nhưng hành động lại ngược lại hoàn toàn khiến cô phì cười, nhìn cái cách cô ấy giày vò đống quần áo là cô đã hiểu được rồi.
- Được rồi, thánh chỉ bất tuân khác nào kháng chỉ chứ, dù thế nào cũng không thể không tiếp chỉ được.
- Muội đó, lúc nào cũng hi sinh vì người khác, thừa tướng nói đúng, nếu đưa muội vào cung nào có thể sống trong cái chỗ đầy âm mưu quỷ kế đó chứ.
Cô nắm lấy tay Thanh Nhi nhẹ nhàng:
- Còn không phải có tỷ với Thu Cúc theo cùng sao, dù sao như vậy cũng đỡ hơn là không có ai theo cùng. Vả lại tỷ biết thuật dịch dung chẳng may có gì đó tỷ dịch dung cho muội không phải là được rồi sao.
Thanh Nhi bất lực trước cái giọng điệu tinh nghịch của cô, trước khi vào cung cô đã xin phép phụ thân được tự mình đi dạo phố. Khu phố cổ đại quả náo nhiệt, những quán bán hàng rong rao khắp phố phường nhộn nhịp. Đây là lần đầu tiên trong 2 kiếp cô tự mình đi trải nghiệm cuộc sống của người cổ đại mà không có vướng bận bất cứ thứ gì. Bỏ khăn che mặt khiến bao chàng trai ngất ngây trước vẻ đẹp đoan trang thanh khiết ấy. Cô giống như nàng xuân nhẹ nhàng miên man trên khu phố nhỏ khiến nam nữ đều phải ngắm nhìn:
- Tiểu thư nhà nào lại xinh đẹp như thế chứ, sao ta lại chưa từng thấy trong hội Hoa Xuân công khai năm nay?
- Đúng đó, vị tiểu thư đó thanh tao thánh khiết giống tiên nữ lạc chốn phàm trần vậy, thật xinh đẹp.
- Ta có nên tiến đến xin làm quen không? - Một vị công tử nào đó gần đó lên tiếng.
- Ngươi mà cũng xứng sao.
Vài tên khác nhanh chóng dùng tay tẩn hắn một trận, tên còn lại còn cảm thán mà thốt lên rằng:
- Tiên tử ấy chỉ có thể cho chúng ta ngắm nhìn, chúng ta không xứng để đứng cạnh đâu.
- Tiểu thư, người chậm thôi. - Thu Cúc hớt hải theo sau, bên tay bao nhiêu là thứ nào kẹo hồ lô, nào bánh ngọt, nào thuốc nào trà…khiến cô nhìn lại mà cười tươi tay đưa ra phía sau đan lại mà tung tăng.
- Muội nhanh lên chút đi, chúng ta có một ít thời gian thôi đó.
Ở một góc lầu cao nào đó, có 2 vị khách đang ngồi bàn chuyện, thấy bên dưới ồn ào náo nhiệt, Vương Quán phất chiếc quạt của mình nhìn xuống. Thấy cô gái vui vẻ hoạt bát nở nụ cười tươi tắn như hoa khiến hắn cũng nhướng mày lên tiếng:
- Ái chà, cô nương nhà nào xinh đẹp như hoa thế này, hoàng huynh huynh nhìn xem đệ có nên tìm hiểu rước nàng về phủ không?
Vương Quang Đăng nhìn xuống, thấy nàng thì mặt mày đen lại, nhịn cơn tức mà nhếch miệng:
- Đệ có thể thử xem, dù sao ta cũng muốn xem phi tần của ta có thực sự theo ta không?
Cũng chỉ là một nữ nhân, dù sao thì tam cung lục diệp hắn không thiếu nếu như cô nguyện ý thì nhường cho hoàng đệ để kiểm soát hắn cũng chẳng sao. Nhưng lời nói của Vương Quán khiến hắn dập tắt suy nghĩ ấy:
- Nếu đã là phi tần của huynh sao đệ dám tranh giành chứ. Shhhhh nhưng mà đệ nhớ không nhầm trong hậu cung đâu có người nào có nét giống nàng chứ. Nếu có sao đệ có thể không biết được.
Vương Quán thắc mắc nhìn vương huynh của mình, vị nào đó chỉ nhàn nhạt tiếp lời:
- Sao đệ có thể biết được, nàng ấy là người mới được tuyên chỉ vào cung, là phi tần được ta đích thân ngự tuyển An Quý nhân.
- Ohhhh là cái vị ngũ tiểu thư được thừa tướng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đang nổi danh kinh thành ấy sao? - Vương Quán cau mày khó hiểu - Ấy sao huynh biết cô ấy là vị đó chứ, huynh thấy mặt cô ấy rồi sao. Hay là…
Vương cười gian tà dường như trong đầu có một vài suy nghĩ đen tối, còn chưa nhận được lời khẳng định của Vương Quang Đăng thì đã thấy hắn vọt qua lan can tửu quán nhảy xuống đường hướng phía cô mà chạy tới.
Cùng lúc đó thì Thu Cúc cũng hốt hoảng mà chạy với lại phía cô:
- Tiểu thư cẩn thận.
Một người cưỡi ngựa đang phi nhanh về phía cô dường như rất vội vã trên miệng chủ ngựa còn hô vang tiếng gào thét:
- Tránh ra, mau tránh ra chính sự gấp gáp.
Một cô gái với bộ đồ đỏ thẫm tóc búi cao đang phi tốc đại tới, một cô bé khoảng 7 8 tuổi vì sợ hãi mà ngồi bệt xuống. Cô nhanh chóng chạy bật ra ôm lấy cô bé vào lòng, vì cây cầu nhỏ hẹp mà nhanh chóng đập người vào thành cầu rồi lộn xuống sông.
“Mẹ nó, thật cẩu huyết có đi dạo thôi cũng gặp cái tình huống cẩu huyết thế này. Shhhh đau thật, cơn đau khiến cơ thể này không nhúc nhích được, may mà mình kịp đẩy cô bé ấy ra trước khi ngã xuống.” Thân thể cô dần chìm xuống vì cơn đau toàn thân khiến cô không thể bơi được.
Trong cơn đau lờ mờ cô thấy một thân ảnh của vị thiếu niên lang vô cùng anh tú lao xuống nước. Tuy chỉ là hình ảnh mờ nhạt nhưng trong đầu cô đã biết đó là ai do Miêu Miêu lải nhải bên tai:
- Ký chủ ngu ngốc may mà cái tên Vương Quang Đăng đó nhảy xuống cứu cô nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ hội. Sao cô lại liều lĩnh như thế hả, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao hả?
Lời mắng mỏ của Miêu Miêu khiến cô đi vào không gian mà ký đầu nó:
- Em có thôi đi không, chị định liệu sẽ đập người vào thành cầu là cùng ai ngờ cái thành này nó thấp quá chứ, làm chị lộn người xuống.