Chương 79: Ý lan hoàng hậu
Cô trở về viện tử của mình, Thanh Nhi nhanh chóng sai nha hoàn tách những cánh hoa còn tươi phơi khô trong những ngày nắng ấm để làm trà. Khi trở về dù đã rất cẩn thận nhưng dường như vẫn bị một số quan khách nhìn thấy.
Lời xì xầm bàn tán lại lan ra khắp hội xuân, thậm chí còn đến tai Lý Nhan và Tuyết Mạc khiến cả hai tức giận vô cùng. Trái với Tuyết Mạc làm loạn khắp phòng, Lý Nhan lại vô cùng điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt lại hiện lên toàn sự độc ác và sát khí giống như tàn sát tứ phương.
" Lan Chi, cô cướp đi tình yêu của phu quân cũng thôi đi, nhưng tại sao con gái cô cũng hại con gái ta thê thảm như vậy. Chúng ta mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung. " Lý Nhan vỗ mạnh tay xuống bàn, ghì chặt lấy mép bàn mà bóp chặt giống như kìm nén nỗi tức giận trong cơ thể.
Lan Chi bên này biết toàn bộ những việc mà Tuyết Mạc làm với con gái mình nhưng vì cô giấu đi nên bà cũng làm như không biết. Nhưng khi biết nô tỳ mình gài vào viện tử của Lý Nhan thông báo về rằng Lý Nhan có kế hoạch hãm hại bà và con gái bà thì bà lại cảm thấy mình cũng nên tham dự vào rồi.
“Con gái ta che giấu không có nghĩa là ta không biết, Lý Nhan, cả cuộc đời ta an phận thủ thường nhưng không có nghĩa là ta không biết phản kháng. Con gái bà hại con gái ta không thành bà lại muốn cắn ngược sao. Vậy được, con gái tôi đối con gái bà, còn bà thì phải để tôi” Lan Chi khẽ cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Bà mang một ít điểm tâm và trà đi tới phòng của Hoàng Phủ, bà nhẹ nhàng gõ cửa:
- Lão gia, người có trong đó không?
- Là nàng sao, vào đi.
Hoàng Phủ mệt mỏi cất lời, dường như có thể cảm nhận sự chán nản bên trong lời nói của ông. Lan Chi nhẹ nhàng bước vào thấy ông ngồi mệt mỏi trên bàn làm việc cũng chỉ nhẹ nhàng bước tới. Hai bàn tay thon dài mảnh khảnh khẽ xoa hai thái dương cho Hoàng Phủ khiến đôi mày đang cau lại của ông cũng dãn ra đôi chút.
- Haizzzzz, nếu lúc đó ta có thể khéo léo từ chối thánh thượng thì có lẽ…
- Chàng nói gì vậy chứ, thánh ân bao la đâu phải nói chối bỏ là chối bỏ, được bên chàng thế này là tốt rồi. Hồi đó phu nhân phải lòng chàng, nhất nhất xin thánh thượng gả cho chàng, lúc đó cô ấy cũng không biết chàng đã có ý chung nhân là thiếp. Cũng chỉ là phu nhân quá si tình nên mới làm vậy mà thôi, chàng đừng trách cô ấy. Con cái là lộc trời ban dù đúng dù sai thì chúng ta vẫn cần dạy dỗ cho tốt, Tuyết Mạc tuy sai nhưng chuyện này nếu có thể cứu vãn thì chúng ta vẫn phải làm tròn bổn phận của người làm cha làm mẹ cơ mà.
Hoàng Phủ vỗ vỗ bàn tay của Lan Chi dường như chỉ có bà mới có thể xoa dịu và cho ông những lời khuyên chân tình. Hai người nói chuyện rất lâu rất lâu thậm chí ông còn qua đêm bên đình viện của bà khiến Lý Nhan cực kỳ tức giận. Đã bao lần Lý Nhan ngỏ ý mời Hoàng Phủ qua đó nhưng đều bị ông lấy cớ bận việc từ chối.
Hôm sau, Lý Nhan hẹn Lan Chi qua đình viện bên hồ ngỏ ý muốn trò chuyện, thực chất thì ai chẳng nhìn ra đây là hồng môn yến. Lan Chi sửa soạn cho mình thật đẹp nhưng lại không quá lộng lẫy, giống như bao lần sự mộc mạc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất mê người.
Nhìn thấy Lý Nhan đang ngồi đó, Lan Chi mở lời trước:
- Phu nhân.
- Muội cũng biết gọi ta một tiếng phu nhân sao?
- Phu nhân nói vậy là sao chứ, người là chính thất, muội là thiếp thất, không gọi hai tiếng phu nhân thì phải gọi là gì mới được chứ.
Lan Chi vẫn đứng đó tinh tế đáp lại lời nói của Lý Nhan, trong câu nói dường như còn có ý mỉa mai không hề nhẹ. Lý Nhan biết Lan Chi đang nhắc tới chuyện gì, năm xưa nếu không phải Lý Nhan chen chân vào mối tình của hai người thì có lẽ Lan Chi đã trở thành thừa tướng phu nhân chứ đâu phải bà ấy. Nhưng bà ấy trở thành thừa tướng phu nhân thì sao chứ, mọi sự yêu thương và chăm sóc đều là dành cho Lan Chi chứ vĩnh viễn không có phần bà ấy.
Sở dĩ Lý Nhan có được Tuyết Mạc và Phùng Ninh bây giờ một phần đều do hiệu quả của dược liệu. Nói trắng ra là bà cố tình câu dẫn và bỏ thuốc thừa tướng mới thành sự như bây giờ. Nhưng bất kể ra sao sau 2 lần trúng kế cùng một kiểu thừa tướng đã bắt đầu xa lánh bà ấy. Dù bên ngoài hai người vẫn là một đôi phu thê bình thường nhưng bên trong thì lại khác.
Lý Nhan tức giận nhưng cũng chỉ biết nuốt vào trong, khuôn mặt nặn ra nụ cười khó coi, méo mó. Trong phủ ai cũng biết Lan Chi xưa nay nhún nhường, dù nói gì bà cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại chứ chưa bao giờ thể hiện bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây họ lại trông thấy một Lan Chi rất khác, sẵn sàng đáp trả lại bất cứ điều gì.
- Muội xưa nay được tướng gia khen ngợi ứng xử khéo léo, nhưng theo ta thấy hình như không phải. Người đương gia chủ mẫu là ta đây hình như không được muội để trong lòng.
- Sao có thể chứ, muội trước nay đối với tỷ tương kính như tân, chỉ là có một số chuyện ấy à, vẫn là nên có thái độ rõ ràng,tránh cho người ta tưởng muội ăn chay niệm phật, ngu muội chẳng biết thứ gì. Thoải mái qua mặt làm hỏng đi thứ đồ của muội, hoặc là muốn cướp đi hoặc hủy hoại gì đó chẳng hạn. Tỷ thấy đấy muội trước kia cũng đâu phải hiền lành gì chứ, đúng không?
Lan Chi khẽ nghiêng mặt sang một bên nhoẻn cười, nụ cười ấy giống như lời cảnh cáo đối với người trước mặt của mình, một nụ cười như có như không, như con dao sắc nhọn kề bên cổ họng khiến người ta khó chịu vô cùng.
Nha hoàn bên cạnh Lý Nhan thấy vậy thì tỏ ra tức giận quát lớn:
- Lan di nương hình như rất có ác ý với phu nhân thì phải, người đừng quên người chỉ là thiếp thất, người như này là đang vô lễ với phu nhân, đáng phải phạt.
- A Xuân, vả miệng.
Lan Chi nhàn nhạt nhấp một ngụm trà cất tiếng, bà cũng chẳng nhìn lên chỉ một câu ra hiệu khiến A Mai tái mặt. Cô ta không ngờ rằng bà có thể làm như vậy, dù sao từ trước đến nay khi ở trong phủ bà cũng chưa bao giờ có thái độ thế này.
- Lan di nương, bà dám sao, bà lộng hành…
A Xuân như nhận được khẩu lệnh lập tức tiến tới tát thẳng một bạt tai vào mặt A Mai mà chẳng nể nang Lý Nhan đang ngồi ở đó. Bà chỉ nhàn nhạt lặp lại câu nói của con gái Lý Nhan nói với cô:
- Chủ nhân nói chuyện đâu đến lượt hạ nhân xen miệng vào. Nếu đã lắm lời thế thì tất nhiên phải phạt nặng rồi. Phu nhân quá nhân từ với hạ nhân trong phủ đâm ra có những kẻ sắp trèo lên đầu lên cổ chủ nhân ngồi rồi. Phu nhân thấy ta thay người trừng trị nô tỳ như vậy có ổn không?
- Mộc Lan Chi.
Lý Nhan hét lên một tiếng đầy giận dữ toan bước lên định tát cho Lan Chi 1 bạt tai nhưng nhanh chóng bị Lan Chi bắt được:
- Người thực sự muốn vì một hạ nhân mà đánh thiếp thân sao?
Nụ cười nhạt của bà giống như khiêu khích kẻ đối diện mình khiến Lý Nhan tức giận mà hất tay bà ra. Do lực quá mạnh mà Lan Chi văng ra đập vào lan can đình viện rồi ngã xuống hồ.
Tiếng động mạnh văng vẳng lại khiến thừa tướng nhanh chóng theo nô tỳ tới đó, nghe được Lý Nhan hẹn gặp Lan Chi ông đã thấy có điềm chẳng lành. Khi đến nơi thấy Lan Chi bị Lý Nhan đẩy xuống hồ, hai nô tỳ thì đánh nhau, hiện trường loạn cào cào khiến ai nhìn thấy cũng choáng váng
Lời xì xầm bàn tán lại lan ra khắp hội xuân, thậm chí còn đến tai Lý Nhan và Tuyết Mạc khiến cả hai tức giận vô cùng. Trái với Tuyết Mạc làm loạn khắp phòng, Lý Nhan lại vô cùng điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt lại hiện lên toàn sự độc ác và sát khí giống như tàn sát tứ phương.
" Lan Chi, cô cướp đi tình yêu của phu quân cũng thôi đi, nhưng tại sao con gái cô cũng hại con gái ta thê thảm như vậy. Chúng ta mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung. " Lý Nhan vỗ mạnh tay xuống bàn, ghì chặt lấy mép bàn mà bóp chặt giống như kìm nén nỗi tức giận trong cơ thể.
Lan Chi bên này biết toàn bộ những việc mà Tuyết Mạc làm với con gái mình nhưng vì cô giấu đi nên bà cũng làm như không biết. Nhưng khi biết nô tỳ mình gài vào viện tử của Lý Nhan thông báo về rằng Lý Nhan có kế hoạch hãm hại bà và con gái bà thì bà lại cảm thấy mình cũng nên tham dự vào rồi.
“Con gái ta che giấu không có nghĩa là ta không biết, Lý Nhan, cả cuộc đời ta an phận thủ thường nhưng không có nghĩa là ta không biết phản kháng. Con gái bà hại con gái ta không thành bà lại muốn cắn ngược sao. Vậy được, con gái tôi đối con gái bà, còn bà thì phải để tôi” Lan Chi khẽ cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Bà mang một ít điểm tâm và trà đi tới phòng của Hoàng Phủ, bà nhẹ nhàng gõ cửa:
- Lão gia, người có trong đó không?
- Là nàng sao, vào đi.
Hoàng Phủ mệt mỏi cất lời, dường như có thể cảm nhận sự chán nản bên trong lời nói của ông. Lan Chi nhẹ nhàng bước vào thấy ông ngồi mệt mỏi trên bàn làm việc cũng chỉ nhẹ nhàng bước tới. Hai bàn tay thon dài mảnh khảnh khẽ xoa hai thái dương cho Hoàng Phủ khiến đôi mày đang cau lại của ông cũng dãn ra đôi chút.
- Haizzzzz, nếu lúc đó ta có thể khéo léo từ chối thánh thượng thì có lẽ…
- Chàng nói gì vậy chứ, thánh ân bao la đâu phải nói chối bỏ là chối bỏ, được bên chàng thế này là tốt rồi. Hồi đó phu nhân phải lòng chàng, nhất nhất xin thánh thượng gả cho chàng, lúc đó cô ấy cũng không biết chàng đã có ý chung nhân là thiếp. Cũng chỉ là phu nhân quá si tình nên mới làm vậy mà thôi, chàng đừng trách cô ấy. Con cái là lộc trời ban dù đúng dù sai thì chúng ta vẫn cần dạy dỗ cho tốt, Tuyết Mạc tuy sai nhưng chuyện này nếu có thể cứu vãn thì chúng ta vẫn phải làm tròn bổn phận của người làm cha làm mẹ cơ mà.
Hoàng Phủ vỗ vỗ bàn tay của Lan Chi dường như chỉ có bà mới có thể xoa dịu và cho ông những lời khuyên chân tình. Hai người nói chuyện rất lâu rất lâu thậm chí ông còn qua đêm bên đình viện của bà khiến Lý Nhan cực kỳ tức giận. Đã bao lần Lý Nhan ngỏ ý mời Hoàng Phủ qua đó nhưng đều bị ông lấy cớ bận việc từ chối.
Hôm sau, Lý Nhan hẹn Lan Chi qua đình viện bên hồ ngỏ ý muốn trò chuyện, thực chất thì ai chẳng nhìn ra đây là hồng môn yến. Lan Chi sửa soạn cho mình thật đẹp nhưng lại không quá lộng lẫy, giống như bao lần sự mộc mạc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất mê người.
Nhìn thấy Lý Nhan đang ngồi đó, Lan Chi mở lời trước:
- Phu nhân.
- Muội cũng biết gọi ta một tiếng phu nhân sao?
- Phu nhân nói vậy là sao chứ, người là chính thất, muội là thiếp thất, không gọi hai tiếng phu nhân thì phải gọi là gì mới được chứ.
Lan Chi vẫn đứng đó tinh tế đáp lại lời nói của Lý Nhan, trong câu nói dường như còn có ý mỉa mai không hề nhẹ. Lý Nhan biết Lan Chi đang nhắc tới chuyện gì, năm xưa nếu không phải Lý Nhan chen chân vào mối tình của hai người thì có lẽ Lan Chi đã trở thành thừa tướng phu nhân chứ đâu phải bà ấy. Nhưng bà ấy trở thành thừa tướng phu nhân thì sao chứ, mọi sự yêu thương và chăm sóc đều là dành cho Lan Chi chứ vĩnh viễn không có phần bà ấy.
Sở dĩ Lý Nhan có được Tuyết Mạc và Phùng Ninh bây giờ một phần đều do hiệu quả của dược liệu. Nói trắng ra là bà cố tình câu dẫn và bỏ thuốc thừa tướng mới thành sự như bây giờ. Nhưng bất kể ra sao sau 2 lần trúng kế cùng một kiểu thừa tướng đã bắt đầu xa lánh bà ấy. Dù bên ngoài hai người vẫn là một đôi phu thê bình thường nhưng bên trong thì lại khác.
Lý Nhan tức giận nhưng cũng chỉ biết nuốt vào trong, khuôn mặt nặn ra nụ cười khó coi, méo mó. Trong phủ ai cũng biết Lan Chi xưa nay nhún nhường, dù nói gì bà cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại chứ chưa bao giờ thể hiện bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây họ lại trông thấy một Lan Chi rất khác, sẵn sàng đáp trả lại bất cứ điều gì.
- Muội xưa nay được tướng gia khen ngợi ứng xử khéo léo, nhưng theo ta thấy hình như không phải. Người đương gia chủ mẫu là ta đây hình như không được muội để trong lòng.
- Sao có thể chứ, muội trước nay đối với tỷ tương kính như tân, chỉ là có một số chuyện ấy à, vẫn là nên có thái độ rõ ràng,tránh cho người ta tưởng muội ăn chay niệm phật, ngu muội chẳng biết thứ gì. Thoải mái qua mặt làm hỏng đi thứ đồ của muội, hoặc là muốn cướp đi hoặc hủy hoại gì đó chẳng hạn. Tỷ thấy đấy muội trước kia cũng đâu phải hiền lành gì chứ, đúng không?
Lan Chi khẽ nghiêng mặt sang một bên nhoẻn cười, nụ cười ấy giống như lời cảnh cáo đối với người trước mặt của mình, một nụ cười như có như không, như con dao sắc nhọn kề bên cổ họng khiến người ta khó chịu vô cùng.
Nha hoàn bên cạnh Lý Nhan thấy vậy thì tỏ ra tức giận quát lớn:
- Lan di nương hình như rất có ác ý với phu nhân thì phải, người đừng quên người chỉ là thiếp thất, người như này là đang vô lễ với phu nhân, đáng phải phạt.
- A Xuân, vả miệng.
Lan Chi nhàn nhạt nhấp một ngụm trà cất tiếng, bà cũng chẳng nhìn lên chỉ một câu ra hiệu khiến A Mai tái mặt. Cô ta không ngờ rằng bà có thể làm như vậy, dù sao từ trước đến nay khi ở trong phủ bà cũng chưa bao giờ có thái độ thế này.
- Lan di nương, bà dám sao, bà lộng hành…
A Xuân như nhận được khẩu lệnh lập tức tiến tới tát thẳng một bạt tai vào mặt A Mai mà chẳng nể nang Lý Nhan đang ngồi ở đó. Bà chỉ nhàn nhạt lặp lại câu nói của con gái Lý Nhan nói với cô:
- Chủ nhân nói chuyện đâu đến lượt hạ nhân xen miệng vào. Nếu đã lắm lời thế thì tất nhiên phải phạt nặng rồi. Phu nhân quá nhân từ với hạ nhân trong phủ đâm ra có những kẻ sắp trèo lên đầu lên cổ chủ nhân ngồi rồi. Phu nhân thấy ta thay người trừng trị nô tỳ như vậy có ổn không?
- Mộc Lan Chi.
Lý Nhan hét lên một tiếng đầy giận dữ toan bước lên định tát cho Lan Chi 1 bạt tai nhưng nhanh chóng bị Lan Chi bắt được:
- Người thực sự muốn vì một hạ nhân mà đánh thiếp thân sao?
Nụ cười nhạt của bà giống như khiêu khích kẻ đối diện mình khiến Lý Nhan tức giận mà hất tay bà ra. Do lực quá mạnh mà Lan Chi văng ra đập vào lan can đình viện rồi ngã xuống hồ.
Tiếng động mạnh văng vẳng lại khiến thừa tướng nhanh chóng theo nô tỳ tới đó, nghe được Lý Nhan hẹn gặp Lan Chi ông đã thấy có điềm chẳng lành. Khi đến nơi thấy Lan Chi bị Lý Nhan đẩy xuống hồ, hai nô tỳ thì đánh nhau, hiện trường loạn cào cào khiến ai nhìn thấy cũng choáng váng