Chương 74: Ý lan hoàng hậu
Sức khỏe của cô nhanh chóng hồi phục khiến không khí trong phủ cũng dịu đi phần nào, tuy rằng những lời xì xào bàn tán đã bớt lại nhưng cũng không thể dập tắt những tin đồn bao quanh chúng. Một ngày nọ khi cô đang uống trà chiều và thong thả nghỉ ngơi bên chiếc bàn nhỏ cạnh sân thì được một nô tài bên cạnh Hoàng Phủ gọi đi. Cô đứng dậy chỉnh trang lại trang phục rồi theo bước chân của người đó trước khi đi còn dặn Thu Cúc điều gì đó.
Vừa bước vào trong phòng, cha cô đã đợi sẵn ở đó ông đang chăm chú ngồi bên chiếc bàn vẽ tranh. Cô chỉ im lặng đứng đó đợi cha mình còn phân phó nô tài không được làm phiền cho đến khi cha mình ngừng bút lại. Sau khi Hoàng Phủ ngừng bút nhìn lên mới thấy con gái ở ngoại phòng đứng chờ mình từ lâu:
- Sao đến rồi mà không ngồi xuống, con vừa khỏi bệnh không nên chủ quan như vậy?
Cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp quan tâm:
- Còn không phải vì con gái không muốn gián đoạn nhã hứng của cha hay sao, thấy người chăm chú như vậy con thấy vẫn là nên để người hoàn thành xong tác phẩm của mình thì hơn.
Hoàng Phủ ngồi xuống ngắm nhìn tỷ mỉ bức tranh bất giác thở dài, gọi cô tới bên mình sau đó đắn đo:
- Con cũng đã từng được học kỳ họa, con thấy bức tranh ta vẽ thế nào?
Cô nhìn bức tranh hồi lâu, ánh mắt dịu dàng khóe môi luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng bất giác khiến Hoàng Phủ nhớ tới a mẫu của cô cũng có dáng vẻ như vậy. Giọng nói của cô vang lên cắt đứt những hồi tưởng đẹp đẽ:
- Con gái ngu muội sợ nói ra làm phụ thân mất hứng.
- Không sao, ta không trách con, con cứ mạnh dạn nói ra ý kiến của mình.
- Núi non hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp nhưng lại phảng phất bóng dáng của mùa đông, tuyết phủ trắng xóa trên những ngọn đồi cao vút, những chiếc lá cuối thu dường như đã rụng hết chỉ còn lại những bóng cây trơ trụi. Dòng sông cũng cạn nước từ lâu, vụ mùa gặt hái cũng chẳng còn nữa. Bức tranh đẹp nhưng thực tiêu điều và ảm đạm dường như chứa đựng nỗi buồn và sự muộn phiền.
- Là kẻ nào bẩm báo lại con gái ta không có tài năng gì vậy chứ. Con quả là giống mẫu thân con hiểu nhất chính là tâm người. haizzzz
Hoàng Phủ thở dài một tiếng chứa đựng bao nỗi niềm ưu tư dường như những gì muốn nói nghẹn ứ lại trong miệng, ông không biết nên mở miệng ra sao đối với người con gái đang đứng trước mặt này, ông nên xin tha thứ ư, nhưng sao mà được chứ ông có thể không? Mọi sự đều khiến ông rối bời không biết nên nói sao thì cô cất tiếng:
- Phụ thân chuyện này không thể trách người được, nếu tỷ tỷ và Huy Vũ tiểu tướng quân kẻ có tình người có ý thì nên tác thành tương duyệt cho hai người họ thì hơn, hôm đó chính con cũng nói rõ với tỷ ấy con. Con với Huy Vũ tiểu tướng quân tiếp xúc cũng chẳng mấy lần hai người cũng chỉ coi nhau là bạn bè tri kỷ chưa đến mức tình đầu ý hợp. Cha đừng lo lắng con gái thực sự không có ý gì với tiểu tướng quân người đi xin thánh thượng ban hôn cho tỷ tỷ và Huy Vũ tiểu tướng quân đi, con chúc phúc cho tỷ ấy.
Huy Vũ nãy giờ đứng trong trướng che trong phòng sau nghe được lời ấy dường như trong lòng trút được gánh nặng, nhưng lại dâng lên sự tự trách vì dẫu sao một người con gái bị hủy hôn rất khó để kiếm được một vị hôn phu hợp hơn. Hoàng Phủ nghe được những lời ấy thì nhìn cô với ánh mắt tự trách hối hận rồi cũng mím môi mà nói ra:
- Hoàng thượng một tuần trước nghe Phó sĩ bẩm báo về việc tỷ tỷ con mưu hại muội muội đoạt hôn thì vô cùng tức giận, ngài ấy đã ban hôn cho tỷ tỷ con và Huy Vũ theo ý muốn nhưng chỉ được làm bình thê, cả đời sẽ không được lên chính thất.
Hai khuôn mặt bất ngờ cùng lúc, Huy Vũ còn bất ngờ hơn nữa không phải hạ nhân bẩm báo với hắn đó chỉ là sự hiểu lầm thôi sao, tại sao phụ thân của cô lại nói do Tuyết Mạc hạ độc được chứ lại còn liên quan đến hoàng thượng đích thân ban hôn, vậy không phải chuyện này chính là sự thật chỉ là công bố ra thị chúng là sự hiểu lầm thôi hay sao. Cô cũng lập tức đanh thép:
- Sao có thể như vậy chứ, rốt cuộc là kẻ nào làm càn loan tin bất chính như vậy.
- Trăm người trăm cái miệng, những nô tỳ hôm đó đã bị xử lý sau khi tin đồn được lan ra rồi, bây giờ công bố bên ngoài chỉ là con mắc trọng bệnh mà thôi. Yến Nhi con sẽ không trách ta chứ, trách ta thiên vị, trách ta...
- Phụ thân - Cô lắc đầu nhìn ông nhẹ cười.
Hoàng Phủ vì hổ thẹn mà cúi gằm xuống cả một đời ông anh minh lỗi lạc vậy mà vì chuyện này mà không thể trả lại công đạo mà cô vốn nên có, ông hổ thẹn hổ thẹn vô cùng.
- Nữ nhi chỉ xin sau này cha sẽ thiên vị con một chút, nếu con gặp được phu quân như ý mong cha có thể tác thành cho con và huynh ấy dù mọi thân phận là gì?
Ông gật đầu, hôn sự lần này do ông sắp xếp nhưng xém tý nữa hại con gái mất mạng thêm nữa ông cũng cảm thấp có lỗi khi bấy nhiêu năm tin lời đạo sĩ mà bất công với cô. Vậy nên ông tự hứa với lòng sẽ dành những điều tốt nhất có thể cho cô chỉ cần không vượt quá quy chuẩn là được. Thu Cúc tay cầm hộp đựng thức ăn gõ cửa bên ngoài:
- Lão gia, tiểu thư.
Hai người dừng lại hành động, cô cho Thu Cúc đi vào, đỡ ông ngồi xuống rồi lấy một đĩa bánh trong hộp và bình trà để lên bàn:
- Cha, mấy nay người là lo nói chuyện này với nữ nhi sao, vậy người đừng lo nữa, con gái không sao rồi, người thử trà và bánh con làm đi xem hợp khẩu vị người không?
- Cái con bé này lại làm linh tinh rồi, sao không nghỉ ngơi đi chứ.
Cô chỉ cười tươi mà không để ý Hoàng Phủ đã kéo mạng che của cô xuống từ lúc nào khiến cô bất ngờ:
- Cha người làm vậy....
- Con không khó chịu sao.
- Con quen rồi.
Nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười nhưng ánh mắt thoáng chút buồn của cô khiến ông biết cô đã quen chịu đựng, quen đến nỗi có thể mỉm cười trước mọi sự dường như chỉ sợ mọi người chê phiền sẽ không quan tâm đến cô nữa. Ông không nói gì cầm miếng bánh lên cắn nhẹ, nhìn khuôn mặt háo hức của cô khiến ông bật cười, lâu lắm rồi ông chưa thưởng thức lại hương vị này. Nhấp một ngụm trà dường như tâm trạng ông được thả lòng hơn bao giờ hết:
- Lâu lắm rồi, con học từ mẹ con sao, ngon lắm ta nhớ lúc đó ta gặp mẹ con bén duyên đều nhờ nó đấy.
Cô che miệng cười khẽ gật đầu:
- Con biết mà, con nghe nói khi đó cha và mẹ là tranh mua một phần bánh này mà quen nhau con còn không tin nhưng hóa ra là thật hả cha.
Ông gật đầu khẳng định, hồi đó thật dữ dội nhưng cũng thật vui vẻ khiến ông có chút hoài niệm, Huy Vũ từ trong trướng nhìn nụ cười của cô mà bỗng chốc chững lại trước kia chỉ thấy đôi mắt cô khá đẹp không ngờ tháo mạng che lại là khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn đẹp đến vậy. Hắn chợt lắc đầu dù sao tiếp xúc lâu như vậy họ mới là tri kỷ làm sao có thể vì mạng che mà yêu được chứ, hắn tự nhủ với lòng mình Tuyết Mạc và hắn mới là một cặp lưỡng tình tương duyệt. Thôi thì như cô nói làm một vị tri kỉ sẽ tốt hơn.
Cô xin lại chiếc mạng che đeo lên mặt rồi cáo lui trở về phòng mình, lúc này Huy Vũ cũng hồi thần lại bước ra dường như theo bước chân cô còn có sự nuối tiếc nhưng cũng nhanh chóng hồi lại mà ngồi xuống bàn việc. Trở về Thanh Nhi đã đợi sẵn ở cửa chiếc áo khoác được choàng lên người cô ngay sau đó, Thu Cúc trên mặt dường như có ấm ức khiến Thanh Nhi phải hất vai:
- Em sao thế?
Thu Cúc chu chu môi nói nhỏ:
- Em còn tưởng lão gia sẽ phạt nhị tiểu thư thế nào ai dè...
- Người ta là đích, ta là thứ, đích thứ vốn đã khác biệt chỉ vì chuyện này bị truyền ra ngoài mới khiến được chú ý như vậy thôi, nếu ta ngang bướng hoặc đòi hỏi quá nhiều ngược lại là ta sai rồi. Trong chuyện này chúng ta chỉ có thể lùi một bước mà thôi.
Cô nhỏ giọng nói, Thanh Nhi cũng gật đầu nhìn Thu Cúc thực ra cô ấy hiểu điều đó chỉ là cô ấy thấy thiệt thòi cho người con gái trước mặt rõ ràng bị hạ độc suýt mất mạng vậy mà chỉ có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Mạng người lại rẻ rúng đến vậy sao?
Mấy ngày sau đó, cô đều đặn lui tới thư phòng phụ thân mình đưa bánh và trà thi thoảng còn bàn luận thư pháp và đánh đàn cho ông ấy thưởng thức, đôi lúc Lan phu nhân cũng có mặt những lúc ấy họ như gia đình một nhà ba người bình thường vậy.
Vừa bước vào trong phòng, cha cô đã đợi sẵn ở đó ông đang chăm chú ngồi bên chiếc bàn vẽ tranh. Cô chỉ im lặng đứng đó đợi cha mình còn phân phó nô tài không được làm phiền cho đến khi cha mình ngừng bút lại. Sau khi Hoàng Phủ ngừng bút nhìn lên mới thấy con gái ở ngoại phòng đứng chờ mình từ lâu:
- Sao đến rồi mà không ngồi xuống, con vừa khỏi bệnh không nên chủ quan như vậy?
Cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp quan tâm:
- Còn không phải vì con gái không muốn gián đoạn nhã hứng của cha hay sao, thấy người chăm chú như vậy con thấy vẫn là nên để người hoàn thành xong tác phẩm của mình thì hơn.
Hoàng Phủ ngồi xuống ngắm nhìn tỷ mỉ bức tranh bất giác thở dài, gọi cô tới bên mình sau đó đắn đo:
- Con cũng đã từng được học kỳ họa, con thấy bức tranh ta vẽ thế nào?
Cô nhìn bức tranh hồi lâu, ánh mắt dịu dàng khóe môi luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng bất giác khiến Hoàng Phủ nhớ tới a mẫu của cô cũng có dáng vẻ như vậy. Giọng nói của cô vang lên cắt đứt những hồi tưởng đẹp đẽ:
- Con gái ngu muội sợ nói ra làm phụ thân mất hứng.
- Không sao, ta không trách con, con cứ mạnh dạn nói ra ý kiến của mình.
- Núi non hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp nhưng lại phảng phất bóng dáng của mùa đông, tuyết phủ trắng xóa trên những ngọn đồi cao vút, những chiếc lá cuối thu dường như đã rụng hết chỉ còn lại những bóng cây trơ trụi. Dòng sông cũng cạn nước từ lâu, vụ mùa gặt hái cũng chẳng còn nữa. Bức tranh đẹp nhưng thực tiêu điều và ảm đạm dường như chứa đựng nỗi buồn và sự muộn phiền.
- Là kẻ nào bẩm báo lại con gái ta không có tài năng gì vậy chứ. Con quả là giống mẫu thân con hiểu nhất chính là tâm người. haizzzz
Hoàng Phủ thở dài một tiếng chứa đựng bao nỗi niềm ưu tư dường như những gì muốn nói nghẹn ứ lại trong miệng, ông không biết nên mở miệng ra sao đối với người con gái đang đứng trước mặt này, ông nên xin tha thứ ư, nhưng sao mà được chứ ông có thể không? Mọi sự đều khiến ông rối bời không biết nên nói sao thì cô cất tiếng:
- Phụ thân chuyện này không thể trách người được, nếu tỷ tỷ và Huy Vũ tiểu tướng quân kẻ có tình người có ý thì nên tác thành tương duyệt cho hai người họ thì hơn, hôm đó chính con cũng nói rõ với tỷ ấy con. Con với Huy Vũ tiểu tướng quân tiếp xúc cũng chẳng mấy lần hai người cũng chỉ coi nhau là bạn bè tri kỷ chưa đến mức tình đầu ý hợp. Cha đừng lo lắng con gái thực sự không có ý gì với tiểu tướng quân người đi xin thánh thượng ban hôn cho tỷ tỷ và Huy Vũ tiểu tướng quân đi, con chúc phúc cho tỷ ấy.
Huy Vũ nãy giờ đứng trong trướng che trong phòng sau nghe được lời ấy dường như trong lòng trút được gánh nặng, nhưng lại dâng lên sự tự trách vì dẫu sao một người con gái bị hủy hôn rất khó để kiếm được một vị hôn phu hợp hơn. Hoàng Phủ nghe được những lời ấy thì nhìn cô với ánh mắt tự trách hối hận rồi cũng mím môi mà nói ra:
- Hoàng thượng một tuần trước nghe Phó sĩ bẩm báo về việc tỷ tỷ con mưu hại muội muội đoạt hôn thì vô cùng tức giận, ngài ấy đã ban hôn cho tỷ tỷ con và Huy Vũ theo ý muốn nhưng chỉ được làm bình thê, cả đời sẽ không được lên chính thất.
Hai khuôn mặt bất ngờ cùng lúc, Huy Vũ còn bất ngờ hơn nữa không phải hạ nhân bẩm báo với hắn đó chỉ là sự hiểu lầm thôi sao, tại sao phụ thân của cô lại nói do Tuyết Mạc hạ độc được chứ lại còn liên quan đến hoàng thượng đích thân ban hôn, vậy không phải chuyện này chính là sự thật chỉ là công bố ra thị chúng là sự hiểu lầm thôi hay sao. Cô cũng lập tức đanh thép:
- Sao có thể như vậy chứ, rốt cuộc là kẻ nào làm càn loan tin bất chính như vậy.
- Trăm người trăm cái miệng, những nô tỳ hôm đó đã bị xử lý sau khi tin đồn được lan ra rồi, bây giờ công bố bên ngoài chỉ là con mắc trọng bệnh mà thôi. Yến Nhi con sẽ không trách ta chứ, trách ta thiên vị, trách ta...
- Phụ thân - Cô lắc đầu nhìn ông nhẹ cười.
Hoàng Phủ vì hổ thẹn mà cúi gằm xuống cả một đời ông anh minh lỗi lạc vậy mà vì chuyện này mà không thể trả lại công đạo mà cô vốn nên có, ông hổ thẹn hổ thẹn vô cùng.
- Nữ nhi chỉ xin sau này cha sẽ thiên vị con một chút, nếu con gặp được phu quân như ý mong cha có thể tác thành cho con và huynh ấy dù mọi thân phận là gì?
Ông gật đầu, hôn sự lần này do ông sắp xếp nhưng xém tý nữa hại con gái mất mạng thêm nữa ông cũng cảm thấp có lỗi khi bấy nhiêu năm tin lời đạo sĩ mà bất công với cô. Vậy nên ông tự hứa với lòng sẽ dành những điều tốt nhất có thể cho cô chỉ cần không vượt quá quy chuẩn là được. Thu Cúc tay cầm hộp đựng thức ăn gõ cửa bên ngoài:
- Lão gia, tiểu thư.
Hai người dừng lại hành động, cô cho Thu Cúc đi vào, đỡ ông ngồi xuống rồi lấy một đĩa bánh trong hộp và bình trà để lên bàn:
- Cha, mấy nay người là lo nói chuyện này với nữ nhi sao, vậy người đừng lo nữa, con gái không sao rồi, người thử trà và bánh con làm đi xem hợp khẩu vị người không?
- Cái con bé này lại làm linh tinh rồi, sao không nghỉ ngơi đi chứ.
Cô chỉ cười tươi mà không để ý Hoàng Phủ đã kéo mạng che của cô xuống từ lúc nào khiến cô bất ngờ:
- Cha người làm vậy....
- Con không khó chịu sao.
- Con quen rồi.
Nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười nhưng ánh mắt thoáng chút buồn của cô khiến ông biết cô đã quen chịu đựng, quen đến nỗi có thể mỉm cười trước mọi sự dường như chỉ sợ mọi người chê phiền sẽ không quan tâm đến cô nữa. Ông không nói gì cầm miếng bánh lên cắn nhẹ, nhìn khuôn mặt háo hức của cô khiến ông bật cười, lâu lắm rồi ông chưa thưởng thức lại hương vị này. Nhấp một ngụm trà dường như tâm trạng ông được thả lòng hơn bao giờ hết:
- Lâu lắm rồi, con học từ mẹ con sao, ngon lắm ta nhớ lúc đó ta gặp mẹ con bén duyên đều nhờ nó đấy.
Cô che miệng cười khẽ gật đầu:
- Con biết mà, con nghe nói khi đó cha và mẹ là tranh mua một phần bánh này mà quen nhau con còn không tin nhưng hóa ra là thật hả cha.
Ông gật đầu khẳng định, hồi đó thật dữ dội nhưng cũng thật vui vẻ khiến ông có chút hoài niệm, Huy Vũ từ trong trướng nhìn nụ cười của cô mà bỗng chốc chững lại trước kia chỉ thấy đôi mắt cô khá đẹp không ngờ tháo mạng che lại là khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn đẹp đến vậy. Hắn chợt lắc đầu dù sao tiếp xúc lâu như vậy họ mới là tri kỷ làm sao có thể vì mạng che mà yêu được chứ, hắn tự nhủ với lòng mình Tuyết Mạc và hắn mới là một cặp lưỡng tình tương duyệt. Thôi thì như cô nói làm một vị tri kỉ sẽ tốt hơn.
Cô xin lại chiếc mạng che đeo lên mặt rồi cáo lui trở về phòng mình, lúc này Huy Vũ cũng hồi thần lại bước ra dường như theo bước chân cô còn có sự nuối tiếc nhưng cũng nhanh chóng hồi lại mà ngồi xuống bàn việc. Trở về Thanh Nhi đã đợi sẵn ở cửa chiếc áo khoác được choàng lên người cô ngay sau đó, Thu Cúc trên mặt dường như có ấm ức khiến Thanh Nhi phải hất vai:
- Em sao thế?
Thu Cúc chu chu môi nói nhỏ:
- Em còn tưởng lão gia sẽ phạt nhị tiểu thư thế nào ai dè...
- Người ta là đích, ta là thứ, đích thứ vốn đã khác biệt chỉ vì chuyện này bị truyền ra ngoài mới khiến được chú ý như vậy thôi, nếu ta ngang bướng hoặc đòi hỏi quá nhiều ngược lại là ta sai rồi. Trong chuyện này chúng ta chỉ có thể lùi một bước mà thôi.
Cô nhỏ giọng nói, Thanh Nhi cũng gật đầu nhìn Thu Cúc thực ra cô ấy hiểu điều đó chỉ là cô ấy thấy thiệt thòi cho người con gái trước mặt rõ ràng bị hạ độc suýt mất mạng vậy mà chỉ có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Mạng người lại rẻ rúng đến vậy sao?
Mấy ngày sau đó, cô đều đặn lui tới thư phòng phụ thân mình đưa bánh và trà thi thoảng còn bàn luận thư pháp và đánh đàn cho ông ấy thưởng thức, đôi lúc Lan phu nhân cũng có mặt những lúc ấy họ như gia đình một nhà ba người bình thường vậy.