Chương 70: Hồi kết thế giới
Đọc những dòng tin nhắn trên màn hình cây kẹo nhỏ trên miệng ai đó lệch sang một bên, nụ cười nhếch lên một cái dường như đọc được điều gì rất thú vị. Cuộc trò chuyện của họ cũng kết thúc trong niềm vui của người bí ẩn và nỗi lo sợ của một kẻ xém giết người.
Sáng ngày thứ 3 sau khi cô xuất viện cô đã trở lại lớp học, vì đôi chân bất tiện tạm thời không thể đi lại mà chức vị hoa khôi cũng được chuyển đổi thành ai đó. Đương nhiên nó không nhận được sự đồng tình của kha khá những vị khách của trường. Dường như đối với họ vị hoa khôi kia dường như chỉ là kẻ thế thay khi đôi chân của cô tạm thời không thể đứng lên mà thôi chứ không phải hoa khôi thực sự vậy.
Cuộc thi toán học được diễn ra theo đúng dự kiến, sự cố gắng của tất cả các thí sinh đều được đền đáp. Nhóm của cô và Lẫm Diệp Hàn không bàn cãi đã đạt được hạng nhất toàn đoàn trong niềm vui ca của mọi người và sự đố kỵ của một kẻ không can tâm.
Mọi người đều trở về nghỉ ngơi sau chuyến đi dài kỳ, toàn bộ đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ một ngon lửa là rực lên bùng cháy. Cô trở về với tâm trạng mệt mỏi hiện hữu hẳn trên khuôn mặt của mình, nhưng may thay mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch.
Cô mỉm cười chìm vào giấc ngủ sâu, mấy ngày cô ở trường thi đều được mọi người nhiệt tình giúp đỡ cũng có những kỉ niệm rất vui vẻ. Nhất là khi Dương Hi biết tin hai người các cô vào tổ đội 3 người thì sôi máu lắm muốn đi cho bằng được nhưng chỉ tiếc đã quá hạn đăng ký mà thôi.
Trong mấy ngày ở trường thi lúc nào Dương Hi cũng lăm le nhìn chăm chăm vào hai người họ khiến đôi lúc cô cũng bật cười vì bình dấm này. Có lần ở sân bóng có người vô tình ném mạnh tay khiến trái bóng đập phải cô đã ăn phải ánh mắt hình viên đạn của anh. Đàng này hai người còn ở trường thi dính lấy nhau như hình với bóng thì đương nhiên là khiến anh ghen hơn rồi.
Mỗi lần như thế cô lại dơ con lắc đeo điện thoại có hình hai người lên mới khiến anh thẹn thùng mà hãnh diện ưỡn ngực bỏ đi. Con lắc này là sinh nhật anh tặng cho cô cũng giống như lời ngỏ làm bạn gái của anh nhưng cô lại chỉ cười và nói đầy ẩn ý.
- Tôi thích một chàng quân nhân có thể sánh vai cùng cô nàng quân y ở quân ngũ.
Câu nói ấy đốc thúc anh học hành hơn cả, anh sẽ cho cô thấy được rằng anh có thể làm được và khi đó không chỉ là ngỏ lời làm bạn gái. Khi Dương Hi trở thành một chàng quân nhân, là lúc anh muốn cầu hôn cô ngay lập tức biến cô trở thành bảo bối thuộc về mình và chỉ của riêng mình.
Thời gian dần trôi, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Một tháng qua cô không hề ngỏ ý muốn gặp mấy người nào đó mà họ cũng chẳng có cơ hội tiếp cận cô. Ở trường thì có Minh Ân và Dương Hi kè kè bên cạnh, về nhà thì mẹ cô cùng dì Lý ở bên khiến họ chẳng còn cơ hội nào cả.
Buổi tổng kết ở trường cô âm thầm tìm cô giáo văn-thể-mỹ của trường bàn chuyện dường như có điều gì đó vô cùng thần bí. Xong xuôi thì trên môi cô giáo dường như nở nụ cười rất tươi và đầy phấn khích lập tức đồng ý và tự mình triển khai.
Miêu Miêu dường như vẫn chưa đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nên vô cùng tò mò:
- Ký chủ, rốt cuộc người định làm gì thế?
- Đánh một con cá lớn thôi, sai lầm thì cũng đến lúc phải trả giá không phải sao!
Miêu Miêu nghe được lời này giống như nắm bắt được một vụ drama cực kỳ hay ho, đôi mắt sáng ngời háo hức chờ đợi. Cá đã đủ chỉ chờ lọt lưới mà thôi, ác giả thì ác báo con người đã làm sai thì phải trả giá cho kết cục mình đã làm.
Ngày bế giảng kết thúc học kỳ 1, trong niềm hân hoan của tất cả mọi người Minh Lan đứng trên bục dẫn chương trình tự tin đến kỳ lạ. Dường như cô ta thấy được hào quang của bản thân mình đã trở lại mọi chuyện đều thuận lợi hơn bản thân cô ta đã nghĩ. Cho đến cuối tiết mục văn nghệ khiến nụ cười của cô ta như tắt lịm hoàn toàn, sự tự tin trước đó cũng biến mất, cô ta bất ngờ kinh ngạc đến nỗi đánh rơi bảng giới thiệu trên tay.
Đến khi có bạn học vỗ vai cô ta cất tiếng hỏi thì cô ta mới hoàn hồn, lúc này bàn tay cô ta đã ướt đẫm mồ hôi dường như cô ta có thể cảm nhận được có chuyện gì đó sắp xảy ra. Màn trình diễn của cô vô cùng thuận lợi, lần trước là đàn tỳ bà lần này là múa đương đại khiến các bạn học sinh đều trầm trồ không ngớt lời cảm thán.
Lời nói nhẹ nhàng thanh thoát của cô cất lên đắm say bao trái tim khán giả bên dưới:
- Các bạn có thích màn trình diễn của tôi không?
Khán giả bên dưới lặng ngắt như tờ nhưng rồi cũng vang lên những tiếng vỗ tay âm vang khắp khán phòng. Đây chính là màn trình diễn được Davidson khẳng định thì làm sao có thể không hoàn hảo được chứ, Davidson ngồi bên dưới cũng không ngừng khoe mẽ với đám bạn già mà miệng cười không ngớt.
Tiếng vỗ tay từ khán đài đi lên khiến mọi người dừng lại sự chú ý:
- Cảm ơn màn trình diễn vô cùng đặc sắc của bạn Yến Nhi, nghe nói sức khỏe của bạn không tốt nên tạm thời không thể đi lại được. Bạn đã có thể bỏ xe lăn từ lúc nào thế tại sao không nói cho mọi người biết để ăn mừng chứ.
- Điều này cả lớp và những người thân của tôi đều biết mà, nhưng chỉ là không công bố ra bên ngoài mà thôi, công bố ra tôi sợ cô sẽ cầm dao đâm tôi một nhát sau vụ “xẩy tay” đẩy tôi xuống sườn đồi mất.
Nghe lời mỉa mai diễu cợt của cô khiến Minh Lan đen mặt tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người cơ chứ. Cô ta nhìn cô với ánh mắt căm phẫn như thể không chờ được nữa mà muốn giết chết cô ngay lập tức.
Minh Lan nhìn về phía khán đài ấm ức khóc nhưng nhận lại từ những người nào đó là ánh mắt thất vọng số còn lại là sự khinh bỉ và tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô tắt mic tiến gần đến cô ta nói nhỏ chỉ đủ cô ta nghe thấy:
- Tôi chưa từng điên cũng chưa từng sợ hãi trước cô, đoạn video đó chắc cô cũng đã xem rồi nhỉ chỉ tiếc người đó cũng gửi cho tôi một đoạn như thế. Tôi gửi cho những người đó xem rồi đấy, cô thấy sao? - Cô liếc mắt về phía những con người nào đó đang cúi mặt ngồi trên khán đài - Liệu họ có còn yêu thương cô nữa không nhỉ?.
- Cô dám…
Minh Lan thẹn quá hóa giận tát thẳng một bạt tai nghe vang rõ vào mặt cô khiến toàn bộ phụ huynh học sinh ngồi trong khán đài há hốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên mặt cô hằn rõ vệt đỏ của cái tát ban nãy nhưng cô không hề né tránh ngược lại thoáng nhếch miệng cười rồi nhanh chóng trở về trạng thái thờ ơ ban đầu:
- Thẹn quá hóa giận sao, biết sao được đây nhỉ, nếu cô đã sợ tôi cướp họ đi như vậy mà giết tôi. Vậy thì hiện tại tôi sẽ cướp tất cả cho cô xem nhé, dẫu sao lời cảnh cáo ban đầu của tôi không có tác dụng thì giờ tôi phải chứng minh thôi.
- Tôi phải giết cô.
Minh Lan không biết từ đâu rút ra được cái kéo nhỏ mà đâm về phía cô, may mà La Linh chạy lên kịp thời khóa tay cô ta sang phía sau khống chế con người đang điên loạn đấy lại.
Cô ta vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi từ bỏ mọi phản kháng, cảnh sát cũng đã tới đưa cô ta đi, bằng mọi bằng chứng thuyết phục cô ta bị phán 5 năm tù với tội cố ý gây thương tích và bị quản giáo trong trại giáo dưỡng của thành phố.
Mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng cũng rất sốc về sự việc xảy ra, họ dường như sụp đổ hoàn toàn trước những gì họ chứng kiến. Họ không biết phải đối mặt như thế nào trước tất cả chỉ lặng lẽ mà chìm vào trong những khoảng không im lặng đôi khi lặng lẽ nhìn cô lớn lên trưởng thành.
Cô cũng nhanh chóng tốt nghiệp và đỗ vào trường đại học mà cô mong muốn, chỉ trong 5 tháng Dương Hi cũng thay đổi hoàn toàn từ cậu học sinh luôn đội sổ mà đỗ vào trường quân đội nổi tiếng nhất cả nước làm một chàng quân nhân.
Lẫm Diệp Hàn sau khi chia tay các bạn học của mình cũng bay sang nước H du học, trong lòng cậu thực ra đã buông bỏ việc tỏ tình với cô vì cậu biết rằng trong ánh mắt cô đã không còn hình bóng của cậu nữa. Có lẽ hai người họ có thể làm bạn với nhau như thuở nhỏ, như cái thuở còn bé thơ cô bảo vệ cậu khỏi lũ trẻ trong làng.
La Linh và Phùng Nguyên sau khi tốt nghiệp cũng chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương mặn nồng. Tuy rằng có những lúc cãi vã, La Linh rất hay nổi nóng và thậm chí còn giận dỗi đối với Phùng Nguyên nhưng cậu ấy lại luôn kiên nhẫn và làm cho cô ấy vui.
Họ dường như đều tìm được bến bờ hạnh phúc dành cho riêng mình, Bạch Lan sau vụ việc của lễ bán kết học kỳ thì cũng chủ động xin lỗi cô. Cô ấy thẳng thắn không quanh co cũng không hề nhắc hay đổ lỗi cho Minh Lan chỉ đơn giản là cúi đầu xin lỗi.
Cô cũng không để bụng chuyện vặt vãnh này, dù sao cô ấy cũng bị Minh Lan xui khiến nó không hoàn toàn xuất phát từ bản tâm của cô ấy. Mọi việc dần đi vào quỹ đạo bình thường của nó, chỉ duy nhất gia đình nhà họ Hoàng là không thế.
Họ đã nhiều lần tìm tới xin lỗi nhưng không nhận được sự tha thứ từ cô, họ không phải là không đáng được tha thứ chỉ là cô không có quyền tha thứ cho bọn họ. Người có quyền này đã bị bọn họ làm cho tổn thương mà xa rời cõi đời này mà thôi.
Ngày cô tốt nghiệp cũng là lúc Dương Hi cầm bó hoa đỏ của cuộc đời mình, tổ chức một buổi lễ thật tráng lệ cho cô bước lên thảm hoa đỏ. Anh cầu hôn cô trước con mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái, một chàng quân nhân cao ráo điển trai cùng bó hoa đỏ thắm khiến bao người ngưỡng mộ.
Cô mỉm cười cầm lấy bó hoa gật đầu đồng ý, một số kỷ niệm ở thế giới thực ùa về khiến lệ tràn khóe mi. Cô nhớ anh rồi, bắt đầu nhớ anh rồi vì vậy cái quyết tâm phải trở về càng trở nên mãnh liệt.
Tinh~ tiếng hệ thống vang lên báo hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành, linh hồn cô được đưa trở về không gian của hệ thống. Nhìn không gian trống rỗng sâu thăm thẳm khiến cô bỗng chốc hụt hẫng. Miêu Miêu nhanh chóng hiện lên chúc mừng:
- Chúc mừng ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Đẳng cấp nhiệm vụ được đánh giá theo hướng của hệ thống là: SSS. Tâm nguyện của nguyên chủ đã hoàn thành, cô ấy đã an tâm mà đi vào cõi hư vô, ký chủ đã sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ tiếp theo chưa.
- Sẵn sàng
Sáng ngày thứ 3 sau khi cô xuất viện cô đã trở lại lớp học, vì đôi chân bất tiện tạm thời không thể đi lại mà chức vị hoa khôi cũng được chuyển đổi thành ai đó. Đương nhiên nó không nhận được sự đồng tình của kha khá những vị khách của trường. Dường như đối với họ vị hoa khôi kia dường như chỉ là kẻ thế thay khi đôi chân của cô tạm thời không thể đứng lên mà thôi chứ không phải hoa khôi thực sự vậy.
Cuộc thi toán học được diễn ra theo đúng dự kiến, sự cố gắng của tất cả các thí sinh đều được đền đáp. Nhóm của cô và Lẫm Diệp Hàn không bàn cãi đã đạt được hạng nhất toàn đoàn trong niềm vui ca của mọi người và sự đố kỵ của một kẻ không can tâm.
Mọi người đều trở về nghỉ ngơi sau chuyến đi dài kỳ, toàn bộ đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ một ngon lửa là rực lên bùng cháy. Cô trở về với tâm trạng mệt mỏi hiện hữu hẳn trên khuôn mặt của mình, nhưng may thay mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch.
Cô mỉm cười chìm vào giấc ngủ sâu, mấy ngày cô ở trường thi đều được mọi người nhiệt tình giúp đỡ cũng có những kỉ niệm rất vui vẻ. Nhất là khi Dương Hi biết tin hai người các cô vào tổ đội 3 người thì sôi máu lắm muốn đi cho bằng được nhưng chỉ tiếc đã quá hạn đăng ký mà thôi.
Trong mấy ngày ở trường thi lúc nào Dương Hi cũng lăm le nhìn chăm chăm vào hai người họ khiến đôi lúc cô cũng bật cười vì bình dấm này. Có lần ở sân bóng có người vô tình ném mạnh tay khiến trái bóng đập phải cô đã ăn phải ánh mắt hình viên đạn của anh. Đàng này hai người còn ở trường thi dính lấy nhau như hình với bóng thì đương nhiên là khiến anh ghen hơn rồi.
Mỗi lần như thế cô lại dơ con lắc đeo điện thoại có hình hai người lên mới khiến anh thẹn thùng mà hãnh diện ưỡn ngực bỏ đi. Con lắc này là sinh nhật anh tặng cho cô cũng giống như lời ngỏ làm bạn gái của anh nhưng cô lại chỉ cười và nói đầy ẩn ý.
- Tôi thích một chàng quân nhân có thể sánh vai cùng cô nàng quân y ở quân ngũ.
Câu nói ấy đốc thúc anh học hành hơn cả, anh sẽ cho cô thấy được rằng anh có thể làm được và khi đó không chỉ là ngỏ lời làm bạn gái. Khi Dương Hi trở thành một chàng quân nhân, là lúc anh muốn cầu hôn cô ngay lập tức biến cô trở thành bảo bối thuộc về mình và chỉ của riêng mình.
Thời gian dần trôi, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Một tháng qua cô không hề ngỏ ý muốn gặp mấy người nào đó mà họ cũng chẳng có cơ hội tiếp cận cô. Ở trường thì có Minh Ân và Dương Hi kè kè bên cạnh, về nhà thì mẹ cô cùng dì Lý ở bên khiến họ chẳng còn cơ hội nào cả.
Buổi tổng kết ở trường cô âm thầm tìm cô giáo văn-thể-mỹ của trường bàn chuyện dường như có điều gì đó vô cùng thần bí. Xong xuôi thì trên môi cô giáo dường như nở nụ cười rất tươi và đầy phấn khích lập tức đồng ý và tự mình triển khai.
Miêu Miêu dường như vẫn chưa đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nên vô cùng tò mò:
- Ký chủ, rốt cuộc người định làm gì thế?
- Đánh một con cá lớn thôi, sai lầm thì cũng đến lúc phải trả giá không phải sao!
Miêu Miêu nghe được lời này giống như nắm bắt được một vụ drama cực kỳ hay ho, đôi mắt sáng ngời háo hức chờ đợi. Cá đã đủ chỉ chờ lọt lưới mà thôi, ác giả thì ác báo con người đã làm sai thì phải trả giá cho kết cục mình đã làm.
Ngày bế giảng kết thúc học kỳ 1, trong niềm hân hoan của tất cả mọi người Minh Lan đứng trên bục dẫn chương trình tự tin đến kỳ lạ. Dường như cô ta thấy được hào quang của bản thân mình đã trở lại mọi chuyện đều thuận lợi hơn bản thân cô ta đã nghĩ. Cho đến cuối tiết mục văn nghệ khiến nụ cười của cô ta như tắt lịm hoàn toàn, sự tự tin trước đó cũng biến mất, cô ta bất ngờ kinh ngạc đến nỗi đánh rơi bảng giới thiệu trên tay.
Đến khi có bạn học vỗ vai cô ta cất tiếng hỏi thì cô ta mới hoàn hồn, lúc này bàn tay cô ta đã ướt đẫm mồ hôi dường như cô ta có thể cảm nhận được có chuyện gì đó sắp xảy ra. Màn trình diễn của cô vô cùng thuận lợi, lần trước là đàn tỳ bà lần này là múa đương đại khiến các bạn học sinh đều trầm trồ không ngớt lời cảm thán.
Lời nói nhẹ nhàng thanh thoát của cô cất lên đắm say bao trái tim khán giả bên dưới:
- Các bạn có thích màn trình diễn của tôi không?
Khán giả bên dưới lặng ngắt như tờ nhưng rồi cũng vang lên những tiếng vỗ tay âm vang khắp khán phòng. Đây chính là màn trình diễn được Davidson khẳng định thì làm sao có thể không hoàn hảo được chứ, Davidson ngồi bên dưới cũng không ngừng khoe mẽ với đám bạn già mà miệng cười không ngớt.
Tiếng vỗ tay từ khán đài đi lên khiến mọi người dừng lại sự chú ý:
- Cảm ơn màn trình diễn vô cùng đặc sắc của bạn Yến Nhi, nghe nói sức khỏe của bạn không tốt nên tạm thời không thể đi lại được. Bạn đã có thể bỏ xe lăn từ lúc nào thế tại sao không nói cho mọi người biết để ăn mừng chứ.
- Điều này cả lớp và những người thân của tôi đều biết mà, nhưng chỉ là không công bố ra bên ngoài mà thôi, công bố ra tôi sợ cô sẽ cầm dao đâm tôi một nhát sau vụ “xẩy tay” đẩy tôi xuống sườn đồi mất.
Nghe lời mỉa mai diễu cợt của cô khiến Minh Lan đen mặt tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người cơ chứ. Cô ta nhìn cô với ánh mắt căm phẫn như thể không chờ được nữa mà muốn giết chết cô ngay lập tức.
Minh Lan nhìn về phía khán đài ấm ức khóc nhưng nhận lại từ những người nào đó là ánh mắt thất vọng số còn lại là sự khinh bỉ và tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô tắt mic tiến gần đến cô ta nói nhỏ chỉ đủ cô ta nghe thấy:
- Tôi chưa từng điên cũng chưa từng sợ hãi trước cô, đoạn video đó chắc cô cũng đã xem rồi nhỉ chỉ tiếc người đó cũng gửi cho tôi một đoạn như thế. Tôi gửi cho những người đó xem rồi đấy, cô thấy sao? - Cô liếc mắt về phía những con người nào đó đang cúi mặt ngồi trên khán đài - Liệu họ có còn yêu thương cô nữa không nhỉ?.
- Cô dám…
Minh Lan thẹn quá hóa giận tát thẳng một bạt tai nghe vang rõ vào mặt cô khiến toàn bộ phụ huynh học sinh ngồi trong khán đài há hốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên mặt cô hằn rõ vệt đỏ của cái tát ban nãy nhưng cô không hề né tránh ngược lại thoáng nhếch miệng cười rồi nhanh chóng trở về trạng thái thờ ơ ban đầu:
- Thẹn quá hóa giận sao, biết sao được đây nhỉ, nếu cô đã sợ tôi cướp họ đi như vậy mà giết tôi. Vậy thì hiện tại tôi sẽ cướp tất cả cho cô xem nhé, dẫu sao lời cảnh cáo ban đầu của tôi không có tác dụng thì giờ tôi phải chứng minh thôi.
- Tôi phải giết cô.
Minh Lan không biết từ đâu rút ra được cái kéo nhỏ mà đâm về phía cô, may mà La Linh chạy lên kịp thời khóa tay cô ta sang phía sau khống chế con người đang điên loạn đấy lại.
Cô ta vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi từ bỏ mọi phản kháng, cảnh sát cũng đã tới đưa cô ta đi, bằng mọi bằng chứng thuyết phục cô ta bị phán 5 năm tù với tội cố ý gây thương tích và bị quản giáo trong trại giáo dưỡng của thành phố.
Mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng cũng rất sốc về sự việc xảy ra, họ dường như sụp đổ hoàn toàn trước những gì họ chứng kiến. Họ không biết phải đối mặt như thế nào trước tất cả chỉ lặng lẽ mà chìm vào trong những khoảng không im lặng đôi khi lặng lẽ nhìn cô lớn lên trưởng thành.
Cô cũng nhanh chóng tốt nghiệp và đỗ vào trường đại học mà cô mong muốn, chỉ trong 5 tháng Dương Hi cũng thay đổi hoàn toàn từ cậu học sinh luôn đội sổ mà đỗ vào trường quân đội nổi tiếng nhất cả nước làm một chàng quân nhân.
Lẫm Diệp Hàn sau khi chia tay các bạn học của mình cũng bay sang nước H du học, trong lòng cậu thực ra đã buông bỏ việc tỏ tình với cô vì cậu biết rằng trong ánh mắt cô đã không còn hình bóng của cậu nữa. Có lẽ hai người họ có thể làm bạn với nhau như thuở nhỏ, như cái thuở còn bé thơ cô bảo vệ cậu khỏi lũ trẻ trong làng.
La Linh và Phùng Nguyên sau khi tốt nghiệp cũng chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương mặn nồng. Tuy rằng có những lúc cãi vã, La Linh rất hay nổi nóng và thậm chí còn giận dỗi đối với Phùng Nguyên nhưng cậu ấy lại luôn kiên nhẫn và làm cho cô ấy vui.
Họ dường như đều tìm được bến bờ hạnh phúc dành cho riêng mình, Bạch Lan sau vụ việc của lễ bán kết học kỳ thì cũng chủ động xin lỗi cô. Cô ấy thẳng thắn không quanh co cũng không hề nhắc hay đổ lỗi cho Minh Lan chỉ đơn giản là cúi đầu xin lỗi.
Cô cũng không để bụng chuyện vặt vãnh này, dù sao cô ấy cũng bị Minh Lan xui khiến nó không hoàn toàn xuất phát từ bản tâm của cô ấy. Mọi việc dần đi vào quỹ đạo bình thường của nó, chỉ duy nhất gia đình nhà họ Hoàng là không thế.
Họ đã nhiều lần tìm tới xin lỗi nhưng không nhận được sự tha thứ từ cô, họ không phải là không đáng được tha thứ chỉ là cô không có quyền tha thứ cho bọn họ. Người có quyền này đã bị bọn họ làm cho tổn thương mà xa rời cõi đời này mà thôi.
Ngày cô tốt nghiệp cũng là lúc Dương Hi cầm bó hoa đỏ của cuộc đời mình, tổ chức một buổi lễ thật tráng lệ cho cô bước lên thảm hoa đỏ. Anh cầu hôn cô trước con mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái, một chàng quân nhân cao ráo điển trai cùng bó hoa đỏ thắm khiến bao người ngưỡng mộ.
Cô mỉm cười cầm lấy bó hoa gật đầu đồng ý, một số kỷ niệm ở thế giới thực ùa về khiến lệ tràn khóe mi. Cô nhớ anh rồi, bắt đầu nhớ anh rồi vì vậy cái quyết tâm phải trở về càng trở nên mãnh liệt.
Tinh~ tiếng hệ thống vang lên báo hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành, linh hồn cô được đưa trở về không gian của hệ thống. Nhìn không gian trống rỗng sâu thăm thẳm khiến cô bỗng chốc hụt hẫng. Miêu Miêu nhanh chóng hiện lên chúc mừng:
- Chúc mừng ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Đẳng cấp nhiệm vụ được đánh giá theo hướng của hệ thống là: SSS. Tâm nguyện của nguyên chủ đã hoàn thành, cô ấy đã an tâm mà đi vào cõi hư vô, ký chủ đã sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ tiếp theo chưa.
- Sẵn sàng