Chương 62
Nói chuyện một lúc thì hai người cũng tách ra trở về lớp của mình, lớp 12A-2 được một phen hóng hớt vô bờ bến. Ai cũng biết năm ngoái cô theo đuổi Lẫm Diệp Hàn cuồng nhiệt như thế nào, vậy mà năm nay lại bình lặng đến thế. Họ còn tưởng cô đã bỏ cuộc không ngờ chỉ là đổi kế hoạch thôi sao.
Tuy hóng hớt là vậy nhưng các bạn trong lớp ai cũng biết đại ca của họ đang theo đuổi cô nên không ai dám đứng ra hỏi dù rất chi là tò mò. Thấy cái khuôn mặt vừa muốn hỏi vừa không ấy cô cũng chỉ buông một lời bâng quơ:
- Ngày trước chỉ là ái mộ cậu ấy là một học bá mà thôi, bây giờ cũng đã đạt được những thành tích nhất định lại thấy không còn hấp dẫn nữa. Vả lại tôi với cậu ấy là bạn thuở nhỏ, lên thành phố lại không quen biết mấy ai nên mới quấn lấy cậu ấy. Bây giờ phải chú trọng vào học hành để có thể thực hiện được kế hoạch của tớ.
“Cậu ấy giải thích cho mình nghe sao?” Dương Hi đang gục đầu xuống bàn, đôi tai đã đỏ lựng từng dòng suy nghĩ cứ tuôn ra trong đầu. Ngược lại, cả lớp lại cảm thấy hụt hẫng như thể bỏ lỡ mất một drama gì đó rất lôi cuốn vậy.
Lớp trưởng 12A-2 lúc này hắng giọng như thể kéo mọi người điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, lại đến vỗ vai cô tay ra hiệu like một cái rất tự hào:
- Cuộc thi toán lần này mọi người cũng sẽ cỗ vũ cho cậu, nhất định phải lấy được thành tích đấy.
Cô gật đầu chắc nịch dù sao cũng có quyển sổ của Lẫm Diệp Hàn trong tay lo gì không thắng lợi chứ. Cậu ta tuy lạnh lùng nhưng lại là học bá mấy năm học, còn tham gia rất nhiều cuộc thi toán quốc gia và quốc tế nên có rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này.
Minh Lan trở về lớp nhưng trong lòng cảm thấy tức giận và tủi nhục vô cùng, chưa bao giờ cô ta phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn đến vậy. Cô ta không hiểu được tại sao mấy tháng nay không có chuyện nào diễn ra theo ý muốn của cô ta hết.
Thấy Minh Lan gục xuống bàn, Bạch Lan từ bên ngoài trở về cũng không nói gì nữa vì cô ả cũng đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của Minh Lan và cô rồi. Giờ đây cô ả hoàn toàn tuyệt vọng không biết mình nên làm gì khi đơn kiện đã chuẩn bị tới tay khiến cô ta cũng gục mặt xuống bàn mà lặng lẽ rơi những giọt nước mắt tủi thân.
Cuộc thi hoa khôi cuối cùng cũng tới, không giống như mọi năm là chỉ dựa vào lượt bình chọn với số phiếu bầu cao nhất. Năm nay trường còn dựa trên tài năng chọn ra 3 người có số điểm cao nhất để làm bộ mặt đại diện cho trường. Thậm chí còn được in lên tấm poster tuyển sinh và những hoạt động thường niên khác.
Minh Lan ngoài mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ nói chuyện vui vẻ với các bạn của mình nhưng trong lòng khi nhìn thấy cô đã khó chịu vô cùng. Cô ta chắc mẩm rằng ngoài số phiếu bầu cao ngút ấy thì cô chẳng có tài năng gì khác ngoài cái võ thuật quèn mà người gọi là ông nội của cô ta đã truyền cho.
“không lẽ cô ta định trình diễn cái màn võ thuật đó sao trời” Nghĩ đến đây cô ta bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khinh thường nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường như chẳng để mọi người để ý.
- Ký chủ, hình như em vừa nhìn thấy cái nụ cười khẩy của ai đó nhìn chị đấy. - Miêu Miêu thì thầm vào tai cô, nụ cười xém tý nữa thì ngoạc ra tận mang tai.
- Đương nhiên rồi, cô ta hiểu rõ nguyên chủ như lòng bàn tay, khi đón nguyên chủ về cô ta cũng nằm trong số những kẻ đọc lai lịch của nguyên chủ cơ mà.
- Vậy tý nữa em phải xem xem cô ta bị vả mặt như thế nào mới được, mới chỉ có chút kích thích đó mà cái gọi là nữ chính đã lột ra bộ mặt xấu xa đến vậy rồi sao.
- Không, cô ta đã không còn được gọi là nữ chính nữa rồi em không thấy hào quang của cô ta dần yếu đi rồi sao, có lẽ sẽ nhanh thôi xuất hiện nữ chính mới của bộ này mà thôi.
- Nhưng chắc chắn không phải chị rồi.
Miêu Miêu như chắc nịch với lời nói của mình, cô cũng gật đầu đồng ý, cô cũng đã đoán ra nữ chính của bộ này sắp sửa chuyển sang ai rồi. Điều này cũng chẳng khiến cô lo lắng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và rời đi là đủ rồi.
- Chào mừng các quý thầy cô, quý phụ huynh và toàn thể các bạn học sinh đến với cuộc thi tuyển chọn ra gương mặt vàng đại diện cho toàn trường chúng ta.
Tiếng MC dẫn chương trình phá vỡ bầu không khí ngột ngạt bên trong khán phòng dẫu biết rằng bản thân chẳng có gì phải lo lắng nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm xúc bất an đến kỳ lạ. Cô lắc nhẹ đầu cho quên đi những nỗi lo trong lòng và nghiêm túc xem những màn trình diễn đang nổi bật trên sân khấu.
Quả không hổ danh là cựu nữ chính, Minh Lan có một màn trình diễn hoàn hảo đến mức chính cô cũng phải đưa ra lời khen ngợi cho tiết mục đàn piano kết hợp với hát của cô ấy. Âm hưởng rất ngọt ngào trong sáng mang cho người ta cảm giác như kẹo ngọt của mùa xuân.
Kết thúc tiết mục, Minh Lan nhanh chóng cúi chào khán giả bằng một màn rất tao nhã rồi bước xuống khán đài. "Tuy rằng mình không phải người diễn cuối cùng nhưng cũng áp chót, chỉ cần màn trình diễn của mình hoàn hảo thì đối với kẻ chưa từng đứng trên sân khấu như cô ta sẽ áp đảo hoàn toàn " Minh Lan thanh tao bước xuống rồi lướt qua trước mặt cô, khuôn mặt ngước cao như thể sự tự tin không thể phá vỡ.
Cô cũng chỉ nhếch miệng cười nhẹ mà không nói gì điềm tĩnh lắng nghe MC gọi tên của mình. Ngược lại với sự lo lắng của người nhà phía dưới và những khuôn mặt cười nhạo của những kẻ bên phía khán đài. Dáng đi thanh nhã thoát tục cùng bộ cổ phục thướt tha càng khiến cô giống như tiên nữ hạ phàm mà bước đi trong làn gió.
- Các bạn có thấy sự dịu dàng thanh nhã của cô ấy không, cô ấy thanh cao thoát tục như tiên nữ hạ phàm xuống nhân gian và chuẩn bị bay về trời vậy. Cây đàn tỳ bà trong tay cô ấy càng khiến cô ấy trở nên phiêu diêu hơn bao giờ hết.
Tiếng MC trên sân khấu háo hức bao nhiêu thì khuôn mặt của Xuân Mai và Mai Xuyến cùng những người quen của cô càng lo lắng bấy nhiêu.
- Minh Tú khuôn mặt cau có mà lên tiếng - em ấy điên rồi sao, có nghe nói em ấy biết chơi tỳ bà đâu chứ?
La Linh ngồi trước nghe được mà cười khẩy không nói gì họ sống với cô ấy một năm mà không biết cô ấy có năng khiếu về đàn tỳ bà như thế nào sao." Hồi nhỏ đúng thật là cậu ấy ham chơi mẹ cậu ấy có dậy cậu ấy chơi tỳ bà nhưng cậu ấy chểnh mảng học có chốc lát lại đòi đi chơi rồi. Nhưng chẳng ai biết những lúc không có ai cậu ấy đều rủ mình nghe cậu ấy đàn. Cậu ấy đàn thực sự rất tuyệt vời mình tin cậu ấy làm được, nhà các người cứ tâng con ả kia đi còn cậu ấy là của mình. Mình thề sẽ không để cậu ấy bị tổn thương bất kỳ lần nào nữa" Nghĩ đến đó mà ánh mắt của La Linh như rực lửa hừng hực.
Trái ngược với sự im lặng của La Linh thì Dương Hi lại có một phản ứng khiến tất cả đều giật mình, sự tức giận của anh khiến Phùng Nguyên phải ôm lại nếu không chỉ sợ anh sẽ nhảy lên đấm người mất:
- Các người thì biết cái mẹ gì chứ, cậu ấy biết chơi còn chơi rất hay được chứ. Các người sống với cậu ấy một năm có từng quan tâm đến cậu ấy chưa, chưa thì câm mồm vào không ông đây đấm các người đấy.
Tuy hóng hớt là vậy nhưng các bạn trong lớp ai cũng biết đại ca của họ đang theo đuổi cô nên không ai dám đứng ra hỏi dù rất chi là tò mò. Thấy cái khuôn mặt vừa muốn hỏi vừa không ấy cô cũng chỉ buông một lời bâng quơ:
- Ngày trước chỉ là ái mộ cậu ấy là một học bá mà thôi, bây giờ cũng đã đạt được những thành tích nhất định lại thấy không còn hấp dẫn nữa. Vả lại tôi với cậu ấy là bạn thuở nhỏ, lên thành phố lại không quen biết mấy ai nên mới quấn lấy cậu ấy. Bây giờ phải chú trọng vào học hành để có thể thực hiện được kế hoạch của tớ.
“Cậu ấy giải thích cho mình nghe sao?” Dương Hi đang gục đầu xuống bàn, đôi tai đã đỏ lựng từng dòng suy nghĩ cứ tuôn ra trong đầu. Ngược lại, cả lớp lại cảm thấy hụt hẫng như thể bỏ lỡ mất một drama gì đó rất lôi cuốn vậy.
Lớp trưởng 12A-2 lúc này hắng giọng như thể kéo mọi người điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, lại đến vỗ vai cô tay ra hiệu like một cái rất tự hào:
- Cuộc thi toán lần này mọi người cũng sẽ cỗ vũ cho cậu, nhất định phải lấy được thành tích đấy.
Cô gật đầu chắc nịch dù sao cũng có quyển sổ của Lẫm Diệp Hàn trong tay lo gì không thắng lợi chứ. Cậu ta tuy lạnh lùng nhưng lại là học bá mấy năm học, còn tham gia rất nhiều cuộc thi toán quốc gia và quốc tế nên có rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này.
Minh Lan trở về lớp nhưng trong lòng cảm thấy tức giận và tủi nhục vô cùng, chưa bao giờ cô ta phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn đến vậy. Cô ta không hiểu được tại sao mấy tháng nay không có chuyện nào diễn ra theo ý muốn của cô ta hết.
Thấy Minh Lan gục xuống bàn, Bạch Lan từ bên ngoài trở về cũng không nói gì nữa vì cô ả cũng đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của Minh Lan và cô rồi. Giờ đây cô ả hoàn toàn tuyệt vọng không biết mình nên làm gì khi đơn kiện đã chuẩn bị tới tay khiến cô ta cũng gục mặt xuống bàn mà lặng lẽ rơi những giọt nước mắt tủi thân.
Cuộc thi hoa khôi cuối cùng cũng tới, không giống như mọi năm là chỉ dựa vào lượt bình chọn với số phiếu bầu cao nhất. Năm nay trường còn dựa trên tài năng chọn ra 3 người có số điểm cao nhất để làm bộ mặt đại diện cho trường. Thậm chí còn được in lên tấm poster tuyển sinh và những hoạt động thường niên khác.
Minh Lan ngoài mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ nói chuyện vui vẻ với các bạn của mình nhưng trong lòng khi nhìn thấy cô đã khó chịu vô cùng. Cô ta chắc mẩm rằng ngoài số phiếu bầu cao ngút ấy thì cô chẳng có tài năng gì khác ngoài cái võ thuật quèn mà người gọi là ông nội của cô ta đã truyền cho.
“không lẽ cô ta định trình diễn cái màn võ thuật đó sao trời” Nghĩ đến đây cô ta bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khinh thường nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường như chẳng để mọi người để ý.
- Ký chủ, hình như em vừa nhìn thấy cái nụ cười khẩy của ai đó nhìn chị đấy. - Miêu Miêu thì thầm vào tai cô, nụ cười xém tý nữa thì ngoạc ra tận mang tai.
- Đương nhiên rồi, cô ta hiểu rõ nguyên chủ như lòng bàn tay, khi đón nguyên chủ về cô ta cũng nằm trong số những kẻ đọc lai lịch của nguyên chủ cơ mà.
- Vậy tý nữa em phải xem xem cô ta bị vả mặt như thế nào mới được, mới chỉ có chút kích thích đó mà cái gọi là nữ chính đã lột ra bộ mặt xấu xa đến vậy rồi sao.
- Không, cô ta đã không còn được gọi là nữ chính nữa rồi em không thấy hào quang của cô ta dần yếu đi rồi sao, có lẽ sẽ nhanh thôi xuất hiện nữ chính mới của bộ này mà thôi.
- Nhưng chắc chắn không phải chị rồi.
Miêu Miêu như chắc nịch với lời nói của mình, cô cũng gật đầu đồng ý, cô cũng đã đoán ra nữ chính của bộ này sắp sửa chuyển sang ai rồi. Điều này cũng chẳng khiến cô lo lắng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và rời đi là đủ rồi.
- Chào mừng các quý thầy cô, quý phụ huynh và toàn thể các bạn học sinh đến với cuộc thi tuyển chọn ra gương mặt vàng đại diện cho toàn trường chúng ta.
Tiếng MC dẫn chương trình phá vỡ bầu không khí ngột ngạt bên trong khán phòng dẫu biết rằng bản thân chẳng có gì phải lo lắng nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm xúc bất an đến kỳ lạ. Cô lắc nhẹ đầu cho quên đi những nỗi lo trong lòng và nghiêm túc xem những màn trình diễn đang nổi bật trên sân khấu.
Quả không hổ danh là cựu nữ chính, Minh Lan có một màn trình diễn hoàn hảo đến mức chính cô cũng phải đưa ra lời khen ngợi cho tiết mục đàn piano kết hợp với hát của cô ấy. Âm hưởng rất ngọt ngào trong sáng mang cho người ta cảm giác như kẹo ngọt của mùa xuân.
Kết thúc tiết mục, Minh Lan nhanh chóng cúi chào khán giả bằng một màn rất tao nhã rồi bước xuống khán đài. "Tuy rằng mình không phải người diễn cuối cùng nhưng cũng áp chót, chỉ cần màn trình diễn của mình hoàn hảo thì đối với kẻ chưa từng đứng trên sân khấu như cô ta sẽ áp đảo hoàn toàn " Minh Lan thanh tao bước xuống rồi lướt qua trước mặt cô, khuôn mặt ngước cao như thể sự tự tin không thể phá vỡ.
Cô cũng chỉ nhếch miệng cười nhẹ mà không nói gì điềm tĩnh lắng nghe MC gọi tên của mình. Ngược lại với sự lo lắng của người nhà phía dưới và những khuôn mặt cười nhạo của những kẻ bên phía khán đài. Dáng đi thanh nhã thoát tục cùng bộ cổ phục thướt tha càng khiến cô giống như tiên nữ hạ phàm mà bước đi trong làn gió.
- Các bạn có thấy sự dịu dàng thanh nhã của cô ấy không, cô ấy thanh cao thoát tục như tiên nữ hạ phàm xuống nhân gian và chuẩn bị bay về trời vậy. Cây đàn tỳ bà trong tay cô ấy càng khiến cô ấy trở nên phiêu diêu hơn bao giờ hết.
Tiếng MC trên sân khấu háo hức bao nhiêu thì khuôn mặt của Xuân Mai và Mai Xuyến cùng những người quen của cô càng lo lắng bấy nhiêu.
- Minh Tú khuôn mặt cau có mà lên tiếng - em ấy điên rồi sao, có nghe nói em ấy biết chơi tỳ bà đâu chứ?
La Linh ngồi trước nghe được mà cười khẩy không nói gì họ sống với cô ấy một năm mà không biết cô ấy có năng khiếu về đàn tỳ bà như thế nào sao." Hồi nhỏ đúng thật là cậu ấy ham chơi mẹ cậu ấy có dậy cậu ấy chơi tỳ bà nhưng cậu ấy chểnh mảng học có chốc lát lại đòi đi chơi rồi. Nhưng chẳng ai biết những lúc không có ai cậu ấy đều rủ mình nghe cậu ấy đàn. Cậu ấy đàn thực sự rất tuyệt vời mình tin cậu ấy làm được, nhà các người cứ tâng con ả kia đi còn cậu ấy là của mình. Mình thề sẽ không để cậu ấy bị tổn thương bất kỳ lần nào nữa" Nghĩ đến đó mà ánh mắt của La Linh như rực lửa hừng hực.
Trái ngược với sự im lặng của La Linh thì Dương Hi lại có một phản ứng khiến tất cả đều giật mình, sự tức giận của anh khiến Phùng Nguyên phải ôm lại nếu không chỉ sợ anh sẽ nhảy lên đấm người mất:
- Các người thì biết cái mẹ gì chứ, cậu ấy biết chơi còn chơi rất hay được chứ. Các người sống với cậu ấy một năm có từng quan tâm đến cậu ấy chưa, chưa thì câm mồm vào không ông đây đấm các người đấy.