Chương 38
Dương Hi sau khi dạo một vòng suốt 3 tiếng đồng hồ thì cũng chọn được 2vali to đồ. Đồ anh chọn quả nhiên là thiếu gia nhà giàu có, không cần nhìn giá chỉ cần thấy cái gì đẹp là sẽ mua cho cô. Từ bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng xinh xắn đáng yêu đến bộ đồng phục đi học mùa thu xanh dương mát mẻ hay đồ đông lạnh giữ ấm cũng sắm luôn cho cô từ a-z chẳng thiếu thứ gì.
Phùng Nguyên thấy anh tống toàn bộ đồ từ nhà đến trường ngay cả đi chơi cũng sắm đủ khiến cậu há hốc mồm miệng. Quả là thiếu gia tài phiệt theo đuổi tình yếu sắm cho crush của mình đủ thứ cả.
Phùng Nguyên lắc đầu như không tin tưởng vào mắt mình, đôi mắt anh mở to hai tay ôm đầu bất lực:
- Đại ca, anh mua như này chị dâu dám nhận không?
Dương Hi đang chọn nốt len mắt cho cô thì bất chợt dừng lại trước lời nói ấy, dường như anh chợt nhận ra điều gì đó mà quay lại nhìn Phùng Nguyên như chờ đợi câu trả lời. Phùng Nguyên thấy ánh mắt ấy cũng chẳng biết làm thế nào vì qua 2 tuần anh có thể hiểu đại khái tính cách của cô. Đơn giản, đơn thuần, không ganh đua tranh giành, đối với ai cũng chân tùng lại xinh đẹp nhưng có một điều mà nói cô không bao giờ nhận không của ai cái gì cả. Điều ấy càng làm cho Phùng Nguyên đau đầu hơn nữa đăm chiêu suy nghĩ mà giơ hai tay lắc đầu:
- Đại ca, chị dâu khác với những cô gái khác từng theo đuổi anh chị ấy rất rành mạch rõ ràng lại không thích nhận không của ai thứ gì. Ngay khi chị ấy gặp anh đã nói điều gì chắc anh còn nhớ rõ nếu bây giờ đột ngột tặng quà sẽ khiến chị ấy ngại ngần mà còn suy nghĩ không hay.
Dương Hi cũng hiểu những điều này, anh biết cô là người quật cường dù có khó khăn thì cũng cố gắng làm mọi thứ trên đôi tay cả mình, cô không muốn bị xem thường hay lợi dụng. Tất cả những gì cô thể hiện đều làm anh lo lắng cho tình trạng hiện tại. Anh rối bời không biết nên tìm lý do nào cho hợp lý để tặng đồ đây.
Dương Hi đang đau đầu tìm lí do viện cớ hợp lý để tặng quà thì còn bị Phùng Nguyên đả kích thêm một vố nữa:
- Chị dâu ngay cả đến đồ của Dì Lý cũng không nhận, đại ca anh phải cẩn thận đó.
Như một tiếng sét đánh ngang tai một lần nữa khiến Dương Hi rơi vào bế tắc và tuyệt vọng, đúng vậy ngay cả người đã giúp đỡ cô 7 năm cô còn không nỡ nhận lấy đâu ra lý do để nhận món quà của anh đây.
Nội tâm Dương Hi như sụp đổ trước khoảnh khắc ấy, lời nói của Phùng Nguyên như một liều thuốc tiêm kích nhân đôi đối với tâm hồn bé nhỏ của anh. Bất chợt lúc này anh nghĩ đến một người, một cao thủ tình trường hiểu phụ nữ hơn cả đàn ông - Cung Tuấn Vũ.
Anh ngay lập tức rút điện thoại ra, trong số 12 danh bạ thì lục tìm được một cái tên rất nổi "sát gái" rồi ngay lập tức nhấn gọi video. Bên kia cũng nhanh chóng nhấc máy, vừa mở hình đập vào mắt là hình ảnh chàng trai vừa mới bước ra khỏi phòng tắm trên thân còn quấn khăn tắm để lộ ra vòng bụng 8 múi của bản thân. Giọng nói trầm khàn cất lên quyến rũ:
- Nay con rồng nhà cậu còn gọi cho tôm tôi sao, cậu có chuyện trọng đại gì à, hay là cây đại thụ cậu nở hoa rồi hả?
Giọng Phùng Nguyên bất ngờ vọng vào trong máy cảm thán:
- Quả là anh Vũ đoán đâu trúng đó, anh đi mới 2 tuần mà cây đại thụ vạn năm anh Hi đại ca của chúng ta đã nở hoa rồi đấy.
Cung Tuấn Vũ bất ngờ anh không thể tưởng tượng được anh đi có 2 tuần mà lại có nhiều drama như vậy. Rốt cuộc cô gái nào có thể tán được cây đại thụ vạn năm này vậy:
- Rốt cuộc là vị tiểu tỷ tỷ nào tán được cậu vậy ta.
Giọng nói của Cung Tuấn Vũ châm chọc còn Phùng Nguyên lại nhanh nhảu:
- Đại ca tự đổ người ta đó chứ, người ta còn chẳng biết rằng đại ca đã đổ người ta rồi ấy chứ. Mà anh Hi crush mỹ nhân mới của lớp chúng ta đấy, có gì em gửi ảnh cho anh luôn đây.
- Thật không ngờ cậu giấu tôi kỹ thế đấy, tôi phải vào xem ngay mỹ nhân mới lớp mình như thế nào mà có thể khiến cây đại thụ như cậu nở hoa mới được.
Dương Hi lúc này mặt đã đen như đáy nồi anh không ngờ rằng anh chỉ gọi để hỏi xem tên cao thủ tình trường này tư vấn mà lại trở thành tình địch có thể tán đổ crush của anh.
Cung Tuấn Vũ hí hửng vào nhóm lớp hóng hớt tin tức mới mà không để ý khuôn mặt của Dương Hi lúc này đã âm u đến cùng cực. Sau khi nhìn thấy ảnh của vị hoa khôi mới Cung Tuấn Vũ không ngừng buông lời cảm thán:
- Waso, có thể đẹp đến mức này sao, trên đời lại có vị tiên nữ xuống trần mà Tuấn Vũ ta lại không biết thế này à. Dương Hi hay là...
Nhìn thấy khuôn mặt của Dương Hi Tuấn Vũ bỗng ngậm miệng lại, xém tý cậu đã thốt ra những lời không nên nói. Cậu hiểu được Dương Hi những lúc nào đùa có thể đùa đến cùng cực nhưng những thứ mà anh thích thực sự rất hiếm hoi nên chẳng bao giờ cậu tranh giành với anh thứ gì.
Tuấn Vũ nghiêm túc ngồi lên trên ghế cất giọng hỏi han:
- Cậu có điều gì cần tôi giúp sao, nói coi nào cậu có gì....
Thấy đống đồ đằng sau của anh cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó gật gật đầu rồi suy tư như nghĩ chuyện gì quan trọng lắm rồi một lúc sau mới cất lời:
- Qua lời Phùng Nguyên thì tôi cũng hiểu sơ sơ rồi nhưng quả như Phùng Nguyên nói, nếu tính cách của cô nàng rạch ròi như vậy thì thực sự rất khó để tặng quà, hay cậu cứ chân thành đổi chân thành thử xem, cùng lắm là thất bại thôi. Hoặc là cậu phải kiếm dịp nào đó cô ấy giúp cậu cậu mua đồ cho cô ấy coi như là đáp lễ vậy.
Dương Hi nghe vậy vẻ mặt cũng dần dãn ra rồi gật gật giống như được thông não vậy, đúng rồi sao anh không nghĩ tới nó như một món quà đáp lễ nhỉ. Anh dần vui vẻ trở lại rồi nhanh chóng lậu đồ tiếp trước hai ánh mắt khinh bỉ kẻ trọng sắc khinh bạn của ai đó.
Phùng Nguyên thấy anh tống toàn bộ đồ từ nhà đến trường ngay cả đi chơi cũng sắm đủ khiến cậu há hốc mồm miệng. Quả là thiếu gia tài phiệt theo đuổi tình yếu sắm cho crush của mình đủ thứ cả.
Phùng Nguyên lắc đầu như không tin tưởng vào mắt mình, đôi mắt anh mở to hai tay ôm đầu bất lực:
- Đại ca, anh mua như này chị dâu dám nhận không?
Dương Hi đang chọn nốt len mắt cho cô thì bất chợt dừng lại trước lời nói ấy, dường như anh chợt nhận ra điều gì đó mà quay lại nhìn Phùng Nguyên như chờ đợi câu trả lời. Phùng Nguyên thấy ánh mắt ấy cũng chẳng biết làm thế nào vì qua 2 tuần anh có thể hiểu đại khái tính cách của cô. Đơn giản, đơn thuần, không ganh đua tranh giành, đối với ai cũng chân tùng lại xinh đẹp nhưng có một điều mà nói cô không bao giờ nhận không của ai cái gì cả. Điều ấy càng làm cho Phùng Nguyên đau đầu hơn nữa đăm chiêu suy nghĩ mà giơ hai tay lắc đầu:
- Đại ca, chị dâu khác với những cô gái khác từng theo đuổi anh chị ấy rất rành mạch rõ ràng lại không thích nhận không của ai thứ gì. Ngay khi chị ấy gặp anh đã nói điều gì chắc anh còn nhớ rõ nếu bây giờ đột ngột tặng quà sẽ khiến chị ấy ngại ngần mà còn suy nghĩ không hay.
Dương Hi cũng hiểu những điều này, anh biết cô là người quật cường dù có khó khăn thì cũng cố gắng làm mọi thứ trên đôi tay cả mình, cô không muốn bị xem thường hay lợi dụng. Tất cả những gì cô thể hiện đều làm anh lo lắng cho tình trạng hiện tại. Anh rối bời không biết nên tìm lý do nào cho hợp lý để tặng đồ đây.
Dương Hi đang đau đầu tìm lí do viện cớ hợp lý để tặng quà thì còn bị Phùng Nguyên đả kích thêm một vố nữa:
- Chị dâu ngay cả đến đồ của Dì Lý cũng không nhận, đại ca anh phải cẩn thận đó.
Như một tiếng sét đánh ngang tai một lần nữa khiến Dương Hi rơi vào bế tắc và tuyệt vọng, đúng vậy ngay cả người đã giúp đỡ cô 7 năm cô còn không nỡ nhận lấy đâu ra lý do để nhận món quà của anh đây.
Nội tâm Dương Hi như sụp đổ trước khoảnh khắc ấy, lời nói của Phùng Nguyên như một liều thuốc tiêm kích nhân đôi đối với tâm hồn bé nhỏ của anh. Bất chợt lúc này anh nghĩ đến một người, một cao thủ tình trường hiểu phụ nữ hơn cả đàn ông - Cung Tuấn Vũ.
Anh ngay lập tức rút điện thoại ra, trong số 12 danh bạ thì lục tìm được một cái tên rất nổi "sát gái" rồi ngay lập tức nhấn gọi video. Bên kia cũng nhanh chóng nhấc máy, vừa mở hình đập vào mắt là hình ảnh chàng trai vừa mới bước ra khỏi phòng tắm trên thân còn quấn khăn tắm để lộ ra vòng bụng 8 múi của bản thân. Giọng nói trầm khàn cất lên quyến rũ:
- Nay con rồng nhà cậu còn gọi cho tôm tôi sao, cậu có chuyện trọng đại gì à, hay là cây đại thụ cậu nở hoa rồi hả?
Giọng Phùng Nguyên bất ngờ vọng vào trong máy cảm thán:
- Quả là anh Vũ đoán đâu trúng đó, anh đi mới 2 tuần mà cây đại thụ vạn năm anh Hi đại ca của chúng ta đã nở hoa rồi đấy.
Cung Tuấn Vũ bất ngờ anh không thể tưởng tượng được anh đi có 2 tuần mà lại có nhiều drama như vậy. Rốt cuộc cô gái nào có thể tán được cây đại thụ vạn năm này vậy:
- Rốt cuộc là vị tiểu tỷ tỷ nào tán được cậu vậy ta.
Giọng nói của Cung Tuấn Vũ châm chọc còn Phùng Nguyên lại nhanh nhảu:
- Đại ca tự đổ người ta đó chứ, người ta còn chẳng biết rằng đại ca đã đổ người ta rồi ấy chứ. Mà anh Hi crush mỹ nhân mới của lớp chúng ta đấy, có gì em gửi ảnh cho anh luôn đây.
- Thật không ngờ cậu giấu tôi kỹ thế đấy, tôi phải vào xem ngay mỹ nhân mới lớp mình như thế nào mà có thể khiến cây đại thụ như cậu nở hoa mới được.
Dương Hi lúc này mặt đã đen như đáy nồi anh không ngờ rằng anh chỉ gọi để hỏi xem tên cao thủ tình trường này tư vấn mà lại trở thành tình địch có thể tán đổ crush của anh.
Cung Tuấn Vũ hí hửng vào nhóm lớp hóng hớt tin tức mới mà không để ý khuôn mặt của Dương Hi lúc này đã âm u đến cùng cực. Sau khi nhìn thấy ảnh của vị hoa khôi mới Cung Tuấn Vũ không ngừng buông lời cảm thán:
- Waso, có thể đẹp đến mức này sao, trên đời lại có vị tiên nữ xuống trần mà Tuấn Vũ ta lại không biết thế này à. Dương Hi hay là...
Nhìn thấy khuôn mặt của Dương Hi Tuấn Vũ bỗng ngậm miệng lại, xém tý cậu đã thốt ra những lời không nên nói. Cậu hiểu được Dương Hi những lúc nào đùa có thể đùa đến cùng cực nhưng những thứ mà anh thích thực sự rất hiếm hoi nên chẳng bao giờ cậu tranh giành với anh thứ gì.
Tuấn Vũ nghiêm túc ngồi lên trên ghế cất giọng hỏi han:
- Cậu có điều gì cần tôi giúp sao, nói coi nào cậu có gì....
Thấy đống đồ đằng sau của anh cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó gật gật đầu rồi suy tư như nghĩ chuyện gì quan trọng lắm rồi một lúc sau mới cất lời:
- Qua lời Phùng Nguyên thì tôi cũng hiểu sơ sơ rồi nhưng quả như Phùng Nguyên nói, nếu tính cách của cô nàng rạch ròi như vậy thì thực sự rất khó để tặng quà, hay cậu cứ chân thành đổi chân thành thử xem, cùng lắm là thất bại thôi. Hoặc là cậu phải kiếm dịp nào đó cô ấy giúp cậu cậu mua đồ cho cô ấy coi như là đáp lễ vậy.
Dương Hi nghe vậy vẻ mặt cũng dần dãn ra rồi gật gật giống như được thông não vậy, đúng rồi sao anh không nghĩ tới nó như một món quà đáp lễ nhỉ. Anh dần vui vẻ trở lại rồi nhanh chóng lậu đồ tiếp trước hai ánh mắt khinh bỉ kẻ trọng sắc khinh bạn của ai đó.