Chương 21
Mọi chuyện cũng nhanh chóng qua đi, rất nhanh cũng đã đến lễ trưởng thành của cô, trong phủ cũng nhộn nhịp vô cùng, ai ai cũng bận rộn chuẩn bị cho lễ trưởng thành lần này. Nó dường như là gộp toàn bộ những lễ sinh thành đã qua đi bù đắp cho cô.
Xuân Hương cùng Đinh Hương cũng nhanh chóng đánh thức cô dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị nước tắm rồi y phục cho cô. A Man cũng bận rộn cùng những nha hoàn khác chuẩn bị các loại hương liệu cùng trang sức và sắp xếp quà cáp của khách trong phủ.
Một lúc sau, cô bước ra ngoài, ai nhìn cũng ngây ngất trước hình ảnh của người con gái trước mặt, cô xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt thanh tú, bước đi tao nhã, nhẹ nhàng như một nàng tiên xuống trần gian thăm thú, bộ xiêm y lả lướt bay trong làn gió nhẹ tạo nên một khung cảnh nên thơ đầy màu sắc.
- Tiêu rồi, tôi chết mất.
Xuân Hương cất tiếng cảm thán hình ảnh trước mắt mình, cô ấy đã biết tiểu thư của mình rất đẹp nhưng không ngỡ đẹp đến vậy, Đinh Hương, A Man cùng Thái Thanh cũng đỏ mặt trước khoảnh khắc trước mắt. Giọng nói của cô ấy đầy cảm thán mà cất lên:
- Biểu muội của ta đẹp quá, quá xuất sắc rồi, tại sao lại phải hứa hôn cho cái tên đầu heo đó chứ.
- Tỷ, tỷ nói gì vậy chứ, dù gì người ta cũng là đại tướng quân oai phong lẫy lừng lấy 1 địch trăm cơ mà, chúng ta không được nói vậy đâu.
Cô nắm lấy tay Thái Thanh rồi cũng mọi người bước ra tiền sảnh, ở đây vô cùng náo nhiệt tưng bừng ai ai cũng đang giữ nụ cười trên môi, gửi lời chúc tới cô, thấy cô tới, nha hoàn cũng nhanh chóng thông báo.
- Lão phu nhân, Tần lão phu nhân, Tần lão thái gia, lão gia, phu nhân, tứ tiểu thư tới rồi.
Theo lời nói của a hoàn, mọi người chăm chú nhìn ra ngoài cửa chính, bóng hình bước vào khiến triệu trái tim rung động, giọng nói dịu dàng từ tốn cất lên càng khiến người ta say mê:
- Tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, con đến rồi.
- Không cần đa lễ, nay muội là chủ nhân của bữa tiệc, nhanh, nhanh đến đây ngồi.
Mai Anh nhanh chóng đưa cô trở vào bàn tiệc, chiếc bàn lộng lẫy sa hoa dành cho người chủ trì bữa tiệc, cũng là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Hoàng Lương cũng đứng lên, nâng ly rượu trên tay, chất giọng sang sảng:
- Hôm nay là sinh thần của quý nữ trong phủ, con bé 15 năm bênh tật quấn thân, năm nay mới khỏe lên được một chút, bèn gộp toàn bộ sinh nhật của những năm qua, đền bù cho con bé, cũng mong con bé có một sức khỏe vẹn tròn, bình bình an an cùng phu quân tương lai bách niên hảo hợp.
Nghe đến đây, các quý khách của phủ cũng nhiệt tình hưởng ứng, nâng ly rượu chúc mừng không ngớt, chỉ ở một góc nào đó có những gương mặt thoáng buồn, dường như không được vui vẻ khi nghe những lời nói ấy.
Đôi mắt của Thái Thanh thoáng u buồn, khuôn mặt rũ xuống như không muốn ai nhìn thấy, chất giọng nghẹn ngào khẽ lên tiếng:
- Nếu như có thể sống đến bách niên giai lão thì tốt biết mấy, nếu như...
Tần Quảng cũng nắm chặt ly rượu trong tay, đôi mắt nhìn sâu thẳm vào ly rượu, làn nước sóng sánh như tâm hồn đang dao động của anh. Một hơi uống cạn ly ấy, như thể muốn trút bỏ mọi muộn phiền trước mắt, đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủ này.
- Thánh chỉ tới.
Mọi người đều nhanh chóng chạy ra sân, quỳ xuống dập đầu:
- Chúng thần tiếp chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tứ cô nương phủ Trấn Quốc Công hiền lương thục đức, nhân hậu đoan trang, nay đã đến tuổi trưởng thành, ban hôn cho tướng quân Âu Dương Minh làm chính thê, ba tháng sau tổ chức hôn lễ, khâm thử.
- Chúng thần tiếp chỉ tạ ân, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Cô đứng dậy, cần lấy chiếu chỉ rồi đưa vào tay Lưu công công bên người hoàng thượng một túi bạc nặng, lời nói ổn trọng:
- Lại phiền công công từ xa đến đây, có chút bạc vụn mong công công nhận cho.
- Đa tạ tứ cô nương đã ban tưởng - Lưu công công nhanh lẹ cất túi bạc vào tay áo rồi cười cười nói khẽ.
- Đúng rồi, năm nay Phủ Trấn Quốc Công liệu có cô nương nào tiến cung không, năm nay phủ nào cũng nó, mọi năm đã khất xin hoàng thượng rồi, nếu không có cũng sẽ khiến triều thần nghi kị mất.
- Phiền Lưu công công viết tên ta vào danh sách tuyển tú năm nay rồi.
Nghe lời nói khẽ từ Lưu công công, Mai Anh đứng dậy, từ tốn lên tiếng, Lưu công công cũng gật đầu rồi phất cây phất trần đưa người rời khỏi phủ. Cô không nói gì, chỉ cau mày một chút rồi nhanh chóng giãn ra cùng mọi người tiếp tục bữa tiệc, trong sảnh mọi người đanh vây quanh gia đình cô cùng Âu Dương Minh thay phiên chúc mừng.
- Âu Dương Minh, ta muốn hỏi huynh một câu - Cô khảng khái cất tiếng.
Âu Dương Minh thấy cô gọi bèn nhanh chóng đi đến, đôi mắt như phát quang, sáng rọi nhìn cô, khuôn mặt đầy mong chờ vì có lẽ đây là lần đầu cô chủ động gọi hắn.
- Muội có chuyện gì sao?
"Giống cún con thế này, nhưng khuôn mặt này..."
Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ rồi chầm chậm cất lời:
- Cuộc đời ta không thích ganh đua tranh giành, thứ gì của ta thì sẽ phải của riêng mình ta, huynh có dám thề sẽ chỉ cưới một mình ta làm thê tử, không lập thiếp thất cũng như bình thê hay nha hoàn thông phòng không. Nếu như huynh không đồng ý, vậy thì....
- Ta đồng ý.
Câu trả lời đầy tự tin và nhanh chóng của anh khiến mọi người đều bất ngờ, ở thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường, làm gì có mấy ai chịu lấy 1 vợ chứ. Vậy mà người đàn ông đang đứng trước mặt lại dám đồng ý trước lời nói ấy mà không mảy may suy nghĩ.
Âu Dương Minh quỳ một chân xuống tay nắm thành đấm đặt lên ngực trái, đôi mắt không có một chút dao động nhìn cô, lời nói đầy tự tin:
- Ta xin thề với trời đất, chỉ lấy một mình Hoàng Phi Yến làm vợ, không cưới bình thê, thiếp thất, cũng sẽ không có nha hoàn thông phòng, cả cuộc đời chỉ có Hoàng Phi Yến.
Nên biết rằng dưới chân đàn ông là vàng, nhưng anh sẵn sàng vứt bỏ, chỉ để cưới cô gái trước mặt mình về làm vợ, anh giống như nếu không làm vậy thì sẽ mất cô trong một khoảnh khắc vậy.
Khuôn mặt cô ánh lên một nụ cười đầy mãn nguyện, gật đầu trước lời nói ấy
- Khụ...khụ....khụ....ha..a..a..
- Tiểu, tiểu thư, người sao thế? tiểu thư
A Man tái mặt chạy tới, tay với ra trước như mọi lần muốn đỡ lấy cô nhưng không kịp, may mà Âu Dương Minh nhanh chóng chộp lấy cô ngay khoảnh khắc cô khụy xuống.
- Người đâu, người đâu, mời An lão, nhanh lên.
Tần lão thái gia thấy cô ngất xỉu nhanh chóng cấp tốc sai người mời An lão tới, khuôn mặt ông thoáng chút hoảng hốt cùng lo lắng, tất cả đều bất ngờ trước tình huống trước mặt.
Xuân Hương cùng Đinh Hương cũng nhanh chóng đánh thức cô dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị nước tắm rồi y phục cho cô. A Man cũng bận rộn cùng những nha hoàn khác chuẩn bị các loại hương liệu cùng trang sức và sắp xếp quà cáp của khách trong phủ.
Một lúc sau, cô bước ra ngoài, ai nhìn cũng ngây ngất trước hình ảnh của người con gái trước mặt, cô xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt thanh tú, bước đi tao nhã, nhẹ nhàng như một nàng tiên xuống trần gian thăm thú, bộ xiêm y lả lướt bay trong làn gió nhẹ tạo nên một khung cảnh nên thơ đầy màu sắc.
- Tiêu rồi, tôi chết mất.
Xuân Hương cất tiếng cảm thán hình ảnh trước mắt mình, cô ấy đã biết tiểu thư của mình rất đẹp nhưng không ngỡ đẹp đến vậy, Đinh Hương, A Man cùng Thái Thanh cũng đỏ mặt trước khoảnh khắc trước mắt. Giọng nói của cô ấy đầy cảm thán mà cất lên:
- Biểu muội của ta đẹp quá, quá xuất sắc rồi, tại sao lại phải hứa hôn cho cái tên đầu heo đó chứ.
- Tỷ, tỷ nói gì vậy chứ, dù gì người ta cũng là đại tướng quân oai phong lẫy lừng lấy 1 địch trăm cơ mà, chúng ta không được nói vậy đâu.
Cô nắm lấy tay Thái Thanh rồi cũng mọi người bước ra tiền sảnh, ở đây vô cùng náo nhiệt tưng bừng ai ai cũng đang giữ nụ cười trên môi, gửi lời chúc tới cô, thấy cô tới, nha hoàn cũng nhanh chóng thông báo.
- Lão phu nhân, Tần lão phu nhân, Tần lão thái gia, lão gia, phu nhân, tứ tiểu thư tới rồi.
Theo lời nói của a hoàn, mọi người chăm chú nhìn ra ngoài cửa chính, bóng hình bước vào khiến triệu trái tim rung động, giọng nói dịu dàng từ tốn cất lên càng khiến người ta say mê:
- Tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, con đến rồi.
- Không cần đa lễ, nay muội là chủ nhân của bữa tiệc, nhanh, nhanh đến đây ngồi.
Mai Anh nhanh chóng đưa cô trở vào bàn tiệc, chiếc bàn lộng lẫy sa hoa dành cho người chủ trì bữa tiệc, cũng là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Hoàng Lương cũng đứng lên, nâng ly rượu trên tay, chất giọng sang sảng:
- Hôm nay là sinh thần của quý nữ trong phủ, con bé 15 năm bênh tật quấn thân, năm nay mới khỏe lên được một chút, bèn gộp toàn bộ sinh nhật của những năm qua, đền bù cho con bé, cũng mong con bé có một sức khỏe vẹn tròn, bình bình an an cùng phu quân tương lai bách niên hảo hợp.
Nghe đến đây, các quý khách của phủ cũng nhiệt tình hưởng ứng, nâng ly rượu chúc mừng không ngớt, chỉ ở một góc nào đó có những gương mặt thoáng buồn, dường như không được vui vẻ khi nghe những lời nói ấy.
Đôi mắt của Thái Thanh thoáng u buồn, khuôn mặt rũ xuống như không muốn ai nhìn thấy, chất giọng nghẹn ngào khẽ lên tiếng:
- Nếu như có thể sống đến bách niên giai lão thì tốt biết mấy, nếu như...
Tần Quảng cũng nắm chặt ly rượu trong tay, đôi mắt nhìn sâu thẳm vào ly rượu, làn nước sóng sánh như tâm hồn đang dao động của anh. Một hơi uống cạn ly ấy, như thể muốn trút bỏ mọi muộn phiền trước mắt, đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủ này.
- Thánh chỉ tới.
Mọi người đều nhanh chóng chạy ra sân, quỳ xuống dập đầu:
- Chúng thần tiếp chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tứ cô nương phủ Trấn Quốc Công hiền lương thục đức, nhân hậu đoan trang, nay đã đến tuổi trưởng thành, ban hôn cho tướng quân Âu Dương Minh làm chính thê, ba tháng sau tổ chức hôn lễ, khâm thử.
- Chúng thần tiếp chỉ tạ ân, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Cô đứng dậy, cần lấy chiếu chỉ rồi đưa vào tay Lưu công công bên người hoàng thượng một túi bạc nặng, lời nói ổn trọng:
- Lại phiền công công từ xa đến đây, có chút bạc vụn mong công công nhận cho.
- Đa tạ tứ cô nương đã ban tưởng - Lưu công công nhanh lẹ cất túi bạc vào tay áo rồi cười cười nói khẽ.
- Đúng rồi, năm nay Phủ Trấn Quốc Công liệu có cô nương nào tiến cung không, năm nay phủ nào cũng nó, mọi năm đã khất xin hoàng thượng rồi, nếu không có cũng sẽ khiến triều thần nghi kị mất.
- Phiền Lưu công công viết tên ta vào danh sách tuyển tú năm nay rồi.
Nghe lời nói khẽ từ Lưu công công, Mai Anh đứng dậy, từ tốn lên tiếng, Lưu công công cũng gật đầu rồi phất cây phất trần đưa người rời khỏi phủ. Cô không nói gì, chỉ cau mày một chút rồi nhanh chóng giãn ra cùng mọi người tiếp tục bữa tiệc, trong sảnh mọi người đanh vây quanh gia đình cô cùng Âu Dương Minh thay phiên chúc mừng.
- Âu Dương Minh, ta muốn hỏi huynh một câu - Cô khảng khái cất tiếng.
Âu Dương Minh thấy cô gọi bèn nhanh chóng đi đến, đôi mắt như phát quang, sáng rọi nhìn cô, khuôn mặt đầy mong chờ vì có lẽ đây là lần đầu cô chủ động gọi hắn.
- Muội có chuyện gì sao?
"Giống cún con thế này, nhưng khuôn mặt này..."
Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ rồi chầm chậm cất lời:
- Cuộc đời ta không thích ganh đua tranh giành, thứ gì của ta thì sẽ phải của riêng mình ta, huynh có dám thề sẽ chỉ cưới một mình ta làm thê tử, không lập thiếp thất cũng như bình thê hay nha hoàn thông phòng không. Nếu như huynh không đồng ý, vậy thì....
- Ta đồng ý.
Câu trả lời đầy tự tin và nhanh chóng của anh khiến mọi người đều bất ngờ, ở thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường, làm gì có mấy ai chịu lấy 1 vợ chứ. Vậy mà người đàn ông đang đứng trước mặt lại dám đồng ý trước lời nói ấy mà không mảy may suy nghĩ.
Âu Dương Minh quỳ một chân xuống tay nắm thành đấm đặt lên ngực trái, đôi mắt không có một chút dao động nhìn cô, lời nói đầy tự tin:
- Ta xin thề với trời đất, chỉ lấy một mình Hoàng Phi Yến làm vợ, không cưới bình thê, thiếp thất, cũng sẽ không có nha hoàn thông phòng, cả cuộc đời chỉ có Hoàng Phi Yến.
Nên biết rằng dưới chân đàn ông là vàng, nhưng anh sẵn sàng vứt bỏ, chỉ để cưới cô gái trước mặt mình về làm vợ, anh giống như nếu không làm vậy thì sẽ mất cô trong một khoảnh khắc vậy.
Khuôn mặt cô ánh lên một nụ cười đầy mãn nguyện, gật đầu trước lời nói ấy
- Khụ...khụ....khụ....ha..a..a..
- Tiểu, tiểu thư, người sao thế? tiểu thư
A Man tái mặt chạy tới, tay với ra trước như mọi lần muốn đỡ lấy cô nhưng không kịp, may mà Âu Dương Minh nhanh chóng chộp lấy cô ngay khoảnh khắc cô khụy xuống.
- Người đâu, người đâu, mời An lão, nhanh lên.
Tần lão thái gia thấy cô ngất xỉu nhanh chóng cấp tốc sai người mời An lão tới, khuôn mặt ông thoáng chút hoảng hốt cùng lo lắng, tất cả đều bất ngờ trước tình huống trước mặt.