Chương 55: Đất Nước Yêu Tinh
Trì Am bò trước vũng nước, cũng không quan tâm nước này có bẩn hay không, vội vàng vốc nước lên uống mấy ngụm liên tiếp, cảm giác thoải mái thanh mát chảy từ yết hầu xuống dạ dày, cả người dường như được thăng hoa.Lần đầu tiên cô biết rằng nước quan trọng đối với con người tới mức nào.Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy?Hai binh sĩ kia nhàn nhã ngồi ở đó nghỉ ngơi, cứ như chắc chắn rằng đám nô lệ này không có sức phản kháng, không hề để ý xem bọn họ thế nào, tư thế lơi lỏng.Sau khi Trì Am uống đủ nước xong, thanh niên viết lên tay cô trước đó lẳng lặng tới bên cạnh cô, qua ảnh ngược trong nước, cho cô một ánh mắt, im lặng làm một tư thế với cô.Trì Am: “...”Đại hiệp à, tôi thực sự không hiểu nó có ý gì luôn ấy!Trì Am khổ sở trong lòng, nhưng cũng biết chắc thanh niên này là người quen biết với cơ thể này của mình, có thể là đồng bạn. Tuy rằng không rõ thanh niên này muốn làm gì, nhưng Trì Am vẫn vô cùng chú ý tới anh ta, rất nhanh đã phát hiện ra rằng, mục tiêu của thanh niên này là hai binh sĩ, hoặc có thể nói là hai vật cưỡi của binh sĩ.Lúc Trì Am phát hiện ra ý đồ của thanh niên này, trong lòng liền căng thẳng.Nhưng nô lệ khác vẫn đang giành giật từng giây để cố gắng uống nhiều nước, không uống nổi nữa cũng cố mà nuốt xuống, không ai chú ý tới bên này, hai binh sĩ kia cũng không để ý tới tình hình bên này, thanh niên kia giống như con linh miêu vậy, lẳng lặng tới gần bọn họ.Mục tiêu của thanh niên là bội kiếm đặt bên cạnh binh dĩ.Ánh mắt Trì Am lóe lên, thanh niên đi vòng qua con thằn lằn lớn, khom người tới đằng sau một binh sĩ, ngay lúc rút kiếm ra, Trì Am cũng xông tới nhào vào một binh sĩ khác, vươn tay ra siết chặt cổ gã ta.Ngay lúc thanh niên rút kiếm ra, nhân lúc binh sĩ kia chưa kịp phản ứng liền chém một kiếm qua cổ binh sĩ kia với động tác độ khó cực cao, sau đó nhân lúc Trì Am đang siết cổ một binh sĩ khác, anh ta lật người nhảy qua con thằn lằn lớn, nghiêng người về phía trước, chém một kiếm tới.Rõ ràng thanh niên này là một kiếm sĩ, kiếm thuật vô cùng cao siêu, giải quyết xong hai tên binh sĩ rất lưu loát.Trì Am buông binh sĩ đã chết ra, cả người cũng có chút mất sức.Tuy rằng trải qua hai thế giới, nhưng trước giờ cô chỉ trừ quỷ thôi, còn chưa bao giờ thực sự đối mặt với cảnh tượng giết người.“Lilian, cô không sao chứ?” Thanh niên kia quan tâm hỏi.Trì Am chậm rãi lắc đầu với anh ta, im lặng lẩm bẩm cái tên “Lilian” trong lòng, xem ra đây là cái tên hiện tại của mình.Cuối cùng tình hình bên này cũng khiến những nô lệ kia chú ý, đám nô lệ hoảng sợ xong rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn bọn họ với ánh mắt chết lặng, dường như bọn họ đã không còn quan tâm tới tương lai của bản thân nữa, sinh mạng bị người khác nắm trong tay, cho dù bọn họ ở đâu cũng đều như nhau cả.Bọn họ đã bị nô dịch tới mức không còn lòng phản kháng nữa.Thanh niên nhảy lên lưng một con thằn lằn lớn, vươn tay ra với Trì Am, nói rằng: “Lilian, nhanh lên, chúng ta phải đi rồi.”Trì Am không nhịn được mà nhìn những nô lệ kia, giọng nói thanh niên mang theo chút nghiêm khắc: “Mặc kệ bọn họ đi, còn không đi nữa là truy binh sẽ tới đây đấy.”Trì Am bỗng thấy luống cuống, cuối cùng vẫn vươn tay ra nắm lấy tay thanh niên, để anh ta kéo mình ngồi lên lưng con thằn lằn lớn mà anh ta đang cưỡi.“Tôi đi cùng với hai người!” Một nô lệ xông tới, nói với bọn họ.Trì Am nhận ra đây là thiếu niên trước đó cùng bị đánh với mình, nhìn dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, vô cùng gầy yếu.Có thiếu niên này dẫn đầu, những nô lệ kia như sống lại, vội vàng chạy tới, ào ào nói rằng muốn đi cùng với bọn họ.Thanh niên đánh giá thiếu niên với ánh mắt soi xét, nói rằng: “Mấy người tự mình đi đi, đi cùng với chúng tôi, mấy người sẽ hối hận đấy!”Lời này khiến thiếu niên kia có chút chần chừ, ban nãy cậu ta đã chú ý tới hành động giết binh sĩ của thanh niên và Trì Am, thân thủ của thanh niên tuyệt đối không phải người bình thường, ngược lại càng giống như kỵ sĩ cung đình, nếu như bọn họ là vương tộc hoặc quý tộc, lưu lạc tới kết cục này, chỉ e là thực sự sẽ phiền phức.Thanh niên không để ý tới cậu ta nữa, kéo lấy dây cương khống chế con thằn lằn lớn, con thằn lằn lớn kêu lên một tiếng cao vút, tung vó chạy về phía trước.Thiếu niên kia cũng không chần chừ nữa, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên lưng một con thằn lằn lớn, cũng rời đi theo.Tại chỗ còn lại mấy nô lệ, bọn họ chết lặng nhìn con con thằn lằn lớn rời đi, cuối cùng ánh mắt dừng trên thi thể của hai binh sĩ trên mặt đất, sau đó nhào lên lột hết sạch tất cả quần áo cùng đồ quý giá trên người hai binh sĩ, cũng chạy về một hướng.Một trận gió cát thổi qua, chậm rãi phủ trên thi thể của binh sĩ, kền kền bay lượn trên bầu trời.Chẳng bao lâu, trên mặt đất chỉ còn lại hai bộ khung xương....Hai con thằn lằn lớn chạy một trước một sau trong sa mạc, gió cát nóng bức ập tới.Trì Am ngồi đằng sau thanh niên, thanh niên này giúp cô chắn hầu hết gió cát, dễ chịu hơn nhiều so với ban nãy đi trong sa mạc.Cô phát hiện tư thế ngồi của thanh niên này rất thẳng, có phong phạm quân nhân, chỉ trong chốc lát, Trì Am đã biết chắc hẳn thanh niên này là một quân nhân, hoặc là kỵ sĩ, từ đó có thể đoán được rằng thân phận cơ thể này của mình có lẽ không tầm thường.Cô co lại đằng sau lưng thanh niên, có chút hoang mang.Vừa mới tới đã giết người, bây giờ bắt đầu bỏ trốn, không có kí ức, không biết đường đi nước bước, cũng không biết làm sao.Trừ điều này ra, không biết Tư Ngang ở thế giới này đang ở đâu?Đang mờ mịt thì đột nhiên con thằn lằn lớn đang chạy đột nhiên tung cao vó trước, người trên lưng suýt chút nữa thì bị hất văng xuống. Đợi thanh niên khống chế được con thằn lằn lớn, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, đất cát tung lên, dây leo xuyên ra từ trong sa mạc, chúng giương nanh múa vuốt trong không trung, giống như con rắn linh hoạt, đập về phía bọn họ.Con thằn lằn lớn kêu lên tiếng nghẹn ngào. Lúc đang định chạy trốn thì xung quanh đã trải đầy dây leo, vây bọn họ lại trong một cái vòng.Rõ ràng là những dây leo này coi bọn họ thành con mồi.Trì Am cũng kinh ngạc, trong sa mạc đột nhiên mọc đầy dây leo như vậy, còn không khoa học hơn so với thế giới thần thoại trước đó.“Đáng chết, gần đây có yêu tinh điều khiển cây cối!” Giọng nói thanh niên đầy vẻ tức giận, đôi mắt nhìn xung quanh.Cuối cùng hai con thằn lằn lớn cùng ba con người bị dây leo xuyên ra từ trong sa mạc cuốn lấy chặt chẽ.Trên bầu trời vang lên tiếng kêu của Nguyệt Quang Long, bóng râm xuất hiện trên mặt đất, như cầu vồng lướt qua.Mấy con Nguyệt Quang Long đáp xuống từ trên bầu trời, dừng trước dây leo, con đứng đầu là một con Nguyệt Quang Long màu bạch kim có mào rất đẹp.Có một người ngồi trên lưng con Nguyệt Quang Long đó, người kia khoác một chiếc áo choàng sẫm màu cao quý trên người, vạt áo thêu hoa văn phức tạp, che đi khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt màu tím u ám, nhìn chằm chằm mấy người bị dây leo quấn chặt.Không biết vì sao, đôi diện với đôi mắt tím đó, Trì Am chỉ cảm thấy da đầu tê dại.…Tác giả có lời muốn nói:Bắt đầu thế giới mới rồi, đây vẫn là một thế giới tối tăm