Chương 34: Thời Kỳ Viễn Cổ
Trì Am cố gắng muốn ghi nhớ quãng đường xung quanh, đáng tiếc có lẽ là đối với những thứ không phải con người này, bóng tối không thể ảnh hưởng gì tới chúng cả, cho nên đường trong núi đa số đều đen như mực, không được chiếu sángTrì Am không còn cách nào, chỉ đành từ bỏ việc tìm tòi, để mặc cho hắn kéo đi.Không biết đi bao lâu, bầu không khí ấm áp xung quanh tan đi, không khí bắt đầu trở nên lạnh dần.Tuy rằng mùa xuân đã tới, nhưng đối với Thần Sơn thì không hề có ảnh hưởng gì cả. (TYT app)Tuyết trên Thần Sơn không bao giờ tan, môi trường vô cùng khắc nghiệt, là nơi con người không thể sinh sống được, chỉ có yêu quái và quái thú có cơ thể khỏe mạnh mới có thể sống sót trong môi trường như thế này.Nam nhân bọc lấy nàng bằng một chiếc áo choàng da lông, bế nàng lên, sải bước đi về phía trước.Lúc đi ra khỏi hang động, một trận tuyết lớn ập tới, Trì Am còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì đã phát hiện cơ thể nam nhân nhảy lên, nhẹ nhàng uyển chuyển chạy trên đường núi.Bão tuyết trong Thần Sơn không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn đi lại thoải mái như đi trên đất bằngĐợi tới khi Trì Am cuối cùng cũng thích ứng được với gió tuyết xung quanh, mở mắt ra nhìn xung quanh qua khe hở áo choàng, phát hiện bốn bề xung quanh mênh mang toàn là tuyết, mơ hồ chỉ có thể nhìn rõ được bây giờ bọn họ đang đi trong một vách núi, không nhìn rõ được đường đi, cũng không nhìn rõ được đường phía sau, trời đất một mảnh mênh mông.Nam nhân nhảy qua những vách núi gập ghềnh, dẫm lên con đường nhỏ chưa tới mười tác, chạy về phía trước như trên đất bằng, trường đào đỏ sậm bay bổng trong gió dường như là màu sắc tươi sáng duy nhất trong trời đất màu trắng này.Tốc độ của hắn rất nhanh, trong giây lát đã đi được một đoạn đường rất dài.Tiếng gió tuyết dần dần nhỏ đi, Trì Am ló đầu ra từ trong áo choàng lông thú, thấy khung cảnh xung quanh đã thay đổi, không còn là gió tuyết không nhìn thấy được tận cùng nữa.Lúc này bọn họ đang đứng ở chân Tuyết Sơn, đằng xa là Thanh Sơn liền kề lên xuống, có thể nhìn thấy được động vật đang chạy giữa những lùm cỏ xanh um tùm ở chân núi, có những động vật ăn cỏ như sơn dương, linh dương, thỏ, đàn hươu, bò Tây Tạng, giữa rừng còn có thể nhìn thấy một số động vật như gà cảnh với hổ báo.Trì Am quay đầu nhìn, thấy Thần Sơn vẫn chìm trong tuyết trắng xóa.Nơi đây là một mặt khác của Thần Sơn, bầu không khí của mùa xuân nảy mầm ở bên này.Sau khi nam nhân đặt nàng xuống liền đi vào rừng hái một chuỗi quả chu màu đỏ cho nàng.Quả chu này nhỏ bằng đầu ngón tay, ăn giống dâu tây, rất mọng nước, mùi vị ngọt thanh, vô cùng ngon miệng.Thấy nàng ăn tới cười hớn hở, nam nhân có vẻ rất hài lòng.Hắn dẫn Trì Am đi vòng quanh, nhìn thấy có hoa quả gì ăn được đều hái mấy quả cho nàng thử, đi cả một đường, Trì Am nhanh chóng no căng bụng.Thấy hắn định hái tiếp, Trì Am vội vàng nói: “Ta không ăn nữa đâu, no rồi.”Có vẻ nam nhân không tin lắm, hắn vươn tay ra sờ bụng nàng, thấy đúng thật là phình lên, lúc này mới thôi.Sau khi Trì Am tới Thần Sơn được ăn ngon ngủ kĨ, cứ nuôi mấy tháng như vậy, sớm đã thay da đổi thịt rồi, làn da không những trắng nõn hồng hào mà đến cả cơ thể cũng bắt đầu phát dục, bộ ngực vốn dĩ phẳng như sân bay cũng bắt đầu phồng lên, cuối cùng cũng có hương vị thuộc về thiếu nữ, trở thành một tiểu mỹ nữ xinh đẹp.Rất giống với dung mạo ở thế giới trước của nàng.Tất cả những điều này đều là do nam nhân này và Hạc Đồng nuôi ra cả.Nam nhận thấy nàng ăn no rồi thì không tìm đồ ăn cho nàng nữa, mà bắt đầu tìm đồ ăn cho mình.Đúng lúc đi qua một rừng núi, gặp được một đàn yêu quái chim.Nhưng yêu quái chim này trông rất kì lạ, thân chim hai đầu rắn, có thể bay thấp, cất tiếng kêu như chim sơn ca, cả đàn ở trong rừng núi bắt mồi, rồi có khi hai cái đầu rắn lại quấn quýt cùng với đầu rắn của yêu quái chim bên cạnh, quấn lấy nhau thân mật.Ngay lúc đám yêu quái chim này đang nhàn nhã tự tại, nam nhân xuất hiện như quỷ mị, áo choàng màu đỏ sẫm bay lên trong không trung, bóng dáng đó giống như con hung thú vồ mồi, trong giây lát đã đáp xuống giữa đàn yêu quái chim kia, giơ tay bóp lấy cổ một con yêu quái chim, vặn gãy hai cái cổ của nó không chút do dự, vừa tanh máu vừa hung hãn.Những yêu quái chim khác lập tức bị dọa cho bay hết sạch, nam nhân cũng không quan tâm tới chúng, bắt đầu cắt máu nhổ lông, sau đó dùng một chiếc lá to bọc lại, tìm một cái khe địa nhiệt bắn ra tia lửa, ném vào trong đó mấy phút, lúc lấy ra đã chín hết, nướng tới vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm mê người.Tuy rằng con yêu quái chim này trông khó coi, nhưng thịt thực sự rất ngon.Nam nhân quay đầu nhìn nàng, Trì Am lập tức nói: “Ta vẫn còn đang nó đây, đại nhân tự ăn đi.”Thế là nam nhân ngồi ở đó chậm rãi ăn, nhìn thì thấy chậm nhưng thực ra tốc độ ăn rất nhanh, một con yêu quái chim bỗng chốc đã được giải quyết xong.Con yêu quái chim này to như con đà điểu,nhưng hắn ăn xong vẫn thấy bụng bằng phẳng, dường như chỉ là lót bụng thôi.Trì Am biết được chuyện người bình thường không thể so sánh được với lượng ăn của hắn từ Hạc Đồng, một con yêu quái chim đúng thật là không đủ để hắn ăn.Trì Am ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn, ánh mắt dừng trên chân hắn, dường như hắn không thích đi giày, nhưng nghĩ thấy cũng phải, nào có con Niên thú nào lại đi giày chứ. Cho dù không đi giày, hắn cũng có thể đi lại thoải mái trên Tuyết Sơn, không hề thương tổn chút nào, có thể thấy da người này cứng tới mức độ nào. Hơn nữa chân còn sạch sẽ, nhìn thật sự không khoa học chút nào.Đợi hắn ăn xong thì đi tiếp.Sau đó, Trì Am liền thấy cả một đường hắn giết yêu quái và quái thú.Hắn cũng không đuổi cùng giết tận mà giết rất tùy tâm thoải mái, bên này giết hại con bên kia giết một con, những con khác chạy rồi thì cứ để chúng chạy, có vẻ hắn cngx lười đuổi theo, đúng là một con thú muốn làm gì thì làm, cả Thần Sơn và những địa bàn xung quanh Thần Sơn đều là của hắn, các yêu quái cũng là của hắn, để mặc cho hắn giết rồi ăn.Nhưng yêu quái bị giết kia trực tiếp bị hắn cắt máu lột da, nướng chín rồi ăn.Con Niên thú này quá hung tàn, các yêu quái bị hắn dọa cho mất mật, vừa thấy hắn là chạy tán loạn, chạy vô cùng nhanh, nhưng vẫn không chạy thoát được con Niên thú này.Nếu không phải con Niên thú này lười giết, chỉ e là những yêu quái sống trong núi này đều bị giết sạch cả rồi.Cuối cùng Trì Am cũng thấy được yêu quái trong thế giới này trông như thế nào, so sánh ra thì nhưng tiểu bạch yêu được gọi là túy bay lơ lửng trong thôn của con người kia cũng chẳng lợi hại là bao, hơn nữa những con túy nhỏ bé kia khá thích bắt nạt con người, cho nên thích bay qua bay lại trong thôn của con người.Còn những yêu quái sống trong núi rừng này thường sẽ không dễ dàng đặt chân vào thôn của con người, cho nên mới cho con người cơ hội được sống sót.Đi được nửa ngày, lúc Trì Am có hơi mệt, hai người ngồi trên mặt có nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời.Niên thú ăn no uống đủ quen thói muốn nằm sấp xuống nghỉ ngơi, ôm Trì Am vào trong lòng, cằm đặt lên vai nàng, hơi híp mắt lại, trông rất lười biếng.Trì Am vùi trong lòng hắn, không hề ngủ, bắt đầu bình tĩnh ngây người.Ở một lùm cây cách đó không xa, đột nhiên có hai con yêu quái không biết là gì tới.Yêu quái này có dáng vẻ như con người, trên đỉnh đầu có mấy nhúm lông trắng, làn da trắng tới như bị bệnh máu trắng, không có lông mày, trông có hơi giống người ngoài hành tinh, nửa người dưới của chúng quần váy da thú, nắm tay nhau đi tới đây.Hai con yêu quái đi vào lùm cây phía trước, bắt đầu ôm lấy nhau, cọ xát cơ thể lẫn nhau, miệng chúng phát ra thứ âm thanh kỳ quặc, ngọt dính mà lại triền miên, nghe mà tại cũng sắc tê dại cả đi, cũng khá là hay.Sau đó chúng bắt đầu vuốt ve cơ thể nhau, dần dần trở nên hưng phấn, cởi váy da thú của đối phương xuống, nằm xuống đất quấn lấy nhau, khó bỏ khó rời, thân dưới dán sát chặt chẽ, con yêu quái bò bên trên kia bắt đầu chuyển động thân dưới, làm vận động đóng cọc.Trì Am dại cả ra.Không phải như nàng nghĩ đấy chứ?Rất nhanh, tiếng kêu không hề che giấu kia truyền tới, Trì Am biết, hai con yêu quái này thực sự đang làm chuyện đó.Nàng không nhịn được mà nhìn xung quanh, quả nhiên là mùa xuân tới rồi, đúng là mùa sinh sôi nảy nở, chẳng trách được. Là yêu quái, cho dù chúng có xấu xí thì cũng phải sinh sản mà.Hai con yêu quái quá nhập hồn, thoải mái tới mức như muốn bay khỏi lùm cỏ, chẳng hề biết cách đó không xa còn có một con hung thủ đáng sợ vừa mới ăn no uống đủ.Con Niên thú nào đó không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, cũng nhìn thấy hai con yêu quái đang quấn lấy nhau trong lùm cỏ.Thể là một người một thú cứ im lặng nhìn hai con yêu quái làm chuyện đó, tới tận khi bàn tay ôm eo nàng đột nhiên siết chặt, Trì Am sững lại, không nhịn được quay đầu, sau đó đối diện với đôi mắt dọc kia.Trì Am: “...”Đột nhiên có dự cảm rất không tốt.Tuy rằng biết con Niên thú này là Tư Ngang, nhưng bị đôi mắt thú hưng phấn đó nhìn chằm chằm vẫn khiến da đầu nàng tê dại, cả người đều thấy không ổn.Nàng ngồi cứng đờ ở đó, hận không thể kéo hắn rời khỏi đây.Đương nhiên, trước khi kéo hắn rời khỏi đây nàng còn hy vọng hắn có thể giết chết mấy con yêu quái làm chuyện xấu hổ kia.Đáng tiếc là hai con yêu quái kia làm xong, hắn cũng không có ý định đi giết chúng, cứ thả cho hai con yêu quái làm xong rồi dắt tay nhau rời đi.Lúc này, nam nhân ôm lấy nàng mới buông nàng ra.Trì Am bò tránh xa hắn mấy mét, lặng lẽ nhìn hắn, thấy con mắt dọc của hắn vẫn chưa biến trở về, nhưng thi thoảng ánh mắt kia lại nhìn ngắm nàng, khiến nàng càng cảm thấy rất khó chịu.“Về thôi.” Hắn nói, rồi khiêng nàng lên, chuẩn bị về Thần Sơn với tốc độ nhanh nhất.Trì Am: “...”Đột nhiên nàng không muốn quay về chút nào cả!