Chương 24
Cục bột nhăn mặt, mặc kệ kẹo, đồ chơi hay điểm tâm vẫn còn rơi vương vãi trên đất, ôm tay nải đi tới, ngẩng mặt hầm hừ nói: "Ta muốn đi tìm tổ mẫu với tỷ tỷ."
Đột nhiên khóc òa lên, bàn tay mập mạp nắm chặt, nói: "Ngươi đuổi tỷ tỷ của ta đi, ta không thích ngươi."
Tiểu nha hoàn bị dọa sợ suýt chút nữa đã ngất xỉu. Hương Thảo tỷ tỷ đã bị tống cổ tới thôn trang, bởi vì phu nhân phát hiện ra tỷ ấy đã nói điều gì đó không hay với tiểu thiếu gia.
A Ngư cúi đầu nhìn cục bột đang tức giận, kiếp trước tiểu tử này không thích nguyên chủ. Chẳng qua cũng phải thừa nhận, là do nguyên chủ thường xuyên chèn ép, gây khó dễ, còn hãm hại Tiêu Nhã Quân, thủ đoạn cũng không cao minh, lần nào cũng bị vạch trần, tự khiến bản thân trở nên thảm hại.
Sau đó, mỗi lần nguyên chủ nhằm vào Tiêu Nhã Quân, không cần nàng ấy đánh trả, những người xung quanh sẽ lập tức thay nàng ấy chỉ trích nguyên chủ. Đứa nhỏ này lại càng trở nên cực đoan, oán hận Tiêu Nhã Quân, quả thật là một vòng tuần hoàn ác tính.
Vốn dĩ ban đầu là Tiêu Nhã Quân thua thiệt nguyên chủ, nhưng bởi vì nguyên chủ trả thù không từ thủ đoạn, dần dần người bên cạnh không đồng cảm với nguyên chủ nữa, trái lại còn đồng cảm với Tiêu Nhã Quân bị một con chó điên quấn lấy. Ngay cả người thân của nguyên chủ cũng bị chính tay nguyên chủ đẩy đến bên cạnh Tiêu Nhã Quân.
"Ai nói ta đuổi tỷ tỷ của đệ đi?" A Ngư nhẹ nhàng nói.
Tiêu Hàm: “Mọi người nói, tất cả mọi người đều nói như vậy.”
A Ngư ngồi xổm xuống, nói với cục bột nhỏ đang tức giận "Ta kể cho đệ nghe một câu chuyện."
“A!” Tiểu Hàm sững sờ, đấu tranh mất một lúc, sau đó mới nói: "Tỷ, tỷ kể đi, ta nghe thử xem sao."
A Ngư điềm tĩnh ồ một tiếng: "Vậy thì cảm ơn đệ đã nể mặt."
Tiêu Hàm liếc nhìn nàng, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào, nháy mắt đã bị thu hút sự chú ý.
A Ngư: “Đệ từng thấy chim đỗ quyên bao giờ chưa?"
Tiêu Hàm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
A Ngư: “Chim đỗ quyên có một đặc điểm là nó không muốn xây tổ nuôi con của mình."
Tiêu Hàm tròn mắt ngạc nhiên, còn có loài chim không muốn xây tổ sao?
A Ngư tiếp tục nói: “Nó lười đến mức không muốn tự mình làm tổ mà lén lút tha trứng của mình sang tổ của chim hỉ thước. Vì để đề phòng hỉ thước không phát hiện trong tổ có thêm một quả trứng, chim đỗ quyên bèn đẩy hỉ thước vẫn còn ở trong trứng xuống dưới tàng cây.”
"Làm sao có thể như vậy!" Tiêu Hàm tức giận: "Mẹ của hỉ thước nhỏ sẽ rất đau lòng."
Khóe miệng A Ngư chợt mỉm cười: "Nó sẽ không đau lòng, bởi vì nó không biết gì cả, vẫn tưởng rằng con của đỗ quyên là con của mình. Mỗi ngày đều vất vả ấp trứng, cuối cùng ấp ra đỗ quyên nhỏ. Mỗi ngày nó đều thức khuya dậy sớm tìm thức ăn cho đỗ quyên, nuôi đỗ quyên béo tròn. Hỉ thước mẹ cực kỳ vui vẻ bởi vì nó cho rằng đỗ quyên chính là con của mình.
Lúc đỗ quyên đang vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của hỉ thước mẹ. Hỉ thước con lại suýt chết rất nhiều lần. May mắn thay hỉ thước con rơi trúng bãi cỏ mềm nên vẫn còn sống.
Nó không có mẹ chăm sóc, vất vả lắm mới có thể đạp vỏ trứng bò ra. Nó vừa gầy vừa nhỏ lại không có mẹ, thế nên sóc con, khỉ con, chim én đều có thể bắt nạt nó, mắng nó là đứa trẻ không có mẹ. Cũng vì không có mẹ cho nên nó chỉ có thể ngủ ở trên bãi cỏ, gió quát mưa đánh. Vì không có mẹ nên chỉ có thể tự mình tìm thức ăn, thường xuyên phải chịu đói. Vì không có mẹ nên phải chịu rất nhiều cực khổ.”
Tiêu Hàm rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Một ngày kia, hỉ thước con cuối cùng cũng tìm được hỉ thước mẹ, hỉ thước mẹ mới biết được thì ra đỗ quyên trong tổ vốn dĩ không phải con của mình, hỉ thước gầy gầy nhỏ nhỏ trước mặt này mới thực sự là con nó.”
Tiêu Hàm hóa buồn thành vui: “Hỉ thước con tìm được mẹ rồi thì về sau không cần chịu khổ nữa.”
A Ngư khẽ cười hỏi: “Vậy đệ nói xem, hỉ thước con có nên theo hỉ thước mẹ quay trở lại tổ không.”
Tiêu Hàm gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, đó là nhà nó mà.”
A Ngư lại hỏi: “Vậy đỗ quyên có nên rời khỏi chiếc tổ đó không?”
Tiêu Hàm lại gật đầu, lòng đầy phẫn nộ: “Đó không phải nhà nó, đó là nhà của hỉ thước con.”
A Ngư chầm chậm tổng kết câu chuyện: “Cho nên, tỷ tỷ của đệ rời đi, bởi vì nơi này không phải nhà của nàng ấy, đây là nhà của ta.”
Tiêu Hàm sững sờ, nước mắt đọng lại trên mi.
A Ngư cười, thằng nhóc mới bảy tuổi, tình cảm vốn dĩ lấn át lý trí, hoàn toàn không hiểu mấy chuyện như vậy, chỉ biết Tiêu Nhã Quân là vị tỷ tỷ yêu thương nó, cưng chiều nó, thế nên mới muốn bảo vệ Tiêu Nhã Quân. Chẳng qua là mượn chuyện động vật để kể một câu chuyện, sự ngây thơ và tốt bụng của đứa trẻ sẽ khiến nó biết thế nào là công bằng.
A Ngư giáng một đòn ngay tim: “Tỷ Tỷ của đệ chính là đỗ quyên, ta là hỉ thước con, còn mẫu thân chính là hỉ thước mẹ.”
Tiêu Hàm rưng rưng nước mắt, thế giới quan tưởng như sắp sụp đổ.
“Cửu thiếu gia còn nhỏ như vậy, tại sao Bát cô nương lại nói với thiếu gia những lời này!”
Bên cạnh có người chen ngang.
Như Ý cực kỳ bất mãn đi tới, Tiêu lão phu nhân để nàng ta ở nhà để theo dõi tình hình, tránh cho người nào đó có mắt như mù, không nghĩ tới Bát cô nương vừa mới trở về đã nói xấu Thất cô nương. Quả nhiên lão phu nhân đoán không sai, Bát cô nương oán giận Thất cô nương.
A Ngư đứng dậy, nhận ra trước mặt là tâm phúc bên cạnh Tiêu lão phu nhân, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên khóc òa lên, bàn tay mập mạp nắm chặt, nói: "Ngươi đuổi tỷ tỷ của ta đi, ta không thích ngươi."
Tiểu nha hoàn bị dọa sợ suýt chút nữa đã ngất xỉu. Hương Thảo tỷ tỷ đã bị tống cổ tới thôn trang, bởi vì phu nhân phát hiện ra tỷ ấy đã nói điều gì đó không hay với tiểu thiếu gia.
A Ngư cúi đầu nhìn cục bột đang tức giận, kiếp trước tiểu tử này không thích nguyên chủ. Chẳng qua cũng phải thừa nhận, là do nguyên chủ thường xuyên chèn ép, gây khó dễ, còn hãm hại Tiêu Nhã Quân, thủ đoạn cũng không cao minh, lần nào cũng bị vạch trần, tự khiến bản thân trở nên thảm hại.
Sau đó, mỗi lần nguyên chủ nhằm vào Tiêu Nhã Quân, không cần nàng ấy đánh trả, những người xung quanh sẽ lập tức thay nàng ấy chỉ trích nguyên chủ. Đứa nhỏ này lại càng trở nên cực đoan, oán hận Tiêu Nhã Quân, quả thật là một vòng tuần hoàn ác tính.
Vốn dĩ ban đầu là Tiêu Nhã Quân thua thiệt nguyên chủ, nhưng bởi vì nguyên chủ trả thù không từ thủ đoạn, dần dần người bên cạnh không đồng cảm với nguyên chủ nữa, trái lại còn đồng cảm với Tiêu Nhã Quân bị một con chó điên quấn lấy. Ngay cả người thân của nguyên chủ cũng bị chính tay nguyên chủ đẩy đến bên cạnh Tiêu Nhã Quân.
"Ai nói ta đuổi tỷ tỷ của đệ đi?" A Ngư nhẹ nhàng nói.
Tiêu Hàm: “Mọi người nói, tất cả mọi người đều nói như vậy.”
A Ngư ngồi xổm xuống, nói với cục bột nhỏ đang tức giận "Ta kể cho đệ nghe một câu chuyện."
“A!” Tiểu Hàm sững sờ, đấu tranh mất một lúc, sau đó mới nói: "Tỷ, tỷ kể đi, ta nghe thử xem sao."
A Ngư điềm tĩnh ồ một tiếng: "Vậy thì cảm ơn đệ đã nể mặt."
Tiêu Hàm liếc nhìn nàng, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào, nháy mắt đã bị thu hút sự chú ý.
A Ngư: “Đệ từng thấy chim đỗ quyên bao giờ chưa?"
Tiêu Hàm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
A Ngư: “Chim đỗ quyên có một đặc điểm là nó không muốn xây tổ nuôi con của mình."
Tiêu Hàm tròn mắt ngạc nhiên, còn có loài chim không muốn xây tổ sao?
A Ngư tiếp tục nói: “Nó lười đến mức không muốn tự mình làm tổ mà lén lút tha trứng của mình sang tổ của chim hỉ thước. Vì để đề phòng hỉ thước không phát hiện trong tổ có thêm một quả trứng, chim đỗ quyên bèn đẩy hỉ thước vẫn còn ở trong trứng xuống dưới tàng cây.”
"Làm sao có thể như vậy!" Tiêu Hàm tức giận: "Mẹ của hỉ thước nhỏ sẽ rất đau lòng."
Khóe miệng A Ngư chợt mỉm cười: "Nó sẽ không đau lòng, bởi vì nó không biết gì cả, vẫn tưởng rằng con của đỗ quyên là con của mình. Mỗi ngày đều vất vả ấp trứng, cuối cùng ấp ra đỗ quyên nhỏ. Mỗi ngày nó đều thức khuya dậy sớm tìm thức ăn cho đỗ quyên, nuôi đỗ quyên béo tròn. Hỉ thước mẹ cực kỳ vui vẻ bởi vì nó cho rằng đỗ quyên chính là con của mình.
Lúc đỗ quyên đang vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của hỉ thước mẹ. Hỉ thước con lại suýt chết rất nhiều lần. May mắn thay hỉ thước con rơi trúng bãi cỏ mềm nên vẫn còn sống.
Nó không có mẹ chăm sóc, vất vả lắm mới có thể đạp vỏ trứng bò ra. Nó vừa gầy vừa nhỏ lại không có mẹ, thế nên sóc con, khỉ con, chim én đều có thể bắt nạt nó, mắng nó là đứa trẻ không có mẹ. Cũng vì không có mẹ cho nên nó chỉ có thể ngủ ở trên bãi cỏ, gió quát mưa đánh. Vì không có mẹ nên chỉ có thể tự mình tìm thức ăn, thường xuyên phải chịu đói. Vì không có mẹ nên phải chịu rất nhiều cực khổ.”
Tiêu Hàm rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Một ngày kia, hỉ thước con cuối cùng cũng tìm được hỉ thước mẹ, hỉ thước mẹ mới biết được thì ra đỗ quyên trong tổ vốn dĩ không phải con của mình, hỉ thước gầy gầy nhỏ nhỏ trước mặt này mới thực sự là con nó.”
Tiêu Hàm hóa buồn thành vui: “Hỉ thước con tìm được mẹ rồi thì về sau không cần chịu khổ nữa.”
A Ngư khẽ cười hỏi: “Vậy đệ nói xem, hỉ thước con có nên theo hỉ thước mẹ quay trở lại tổ không.”
Tiêu Hàm gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, đó là nhà nó mà.”
A Ngư lại hỏi: “Vậy đỗ quyên có nên rời khỏi chiếc tổ đó không?”
Tiêu Hàm lại gật đầu, lòng đầy phẫn nộ: “Đó không phải nhà nó, đó là nhà của hỉ thước con.”
A Ngư chầm chậm tổng kết câu chuyện: “Cho nên, tỷ tỷ của đệ rời đi, bởi vì nơi này không phải nhà của nàng ấy, đây là nhà của ta.”
Tiêu Hàm sững sờ, nước mắt đọng lại trên mi.
A Ngư cười, thằng nhóc mới bảy tuổi, tình cảm vốn dĩ lấn át lý trí, hoàn toàn không hiểu mấy chuyện như vậy, chỉ biết Tiêu Nhã Quân là vị tỷ tỷ yêu thương nó, cưng chiều nó, thế nên mới muốn bảo vệ Tiêu Nhã Quân. Chẳng qua là mượn chuyện động vật để kể một câu chuyện, sự ngây thơ và tốt bụng của đứa trẻ sẽ khiến nó biết thế nào là công bằng.
A Ngư giáng một đòn ngay tim: “Tỷ Tỷ của đệ chính là đỗ quyên, ta là hỉ thước con, còn mẫu thân chính là hỉ thước mẹ.”
Tiêu Hàm rưng rưng nước mắt, thế giới quan tưởng như sắp sụp đổ.
“Cửu thiếu gia còn nhỏ như vậy, tại sao Bát cô nương lại nói với thiếu gia những lời này!”
Bên cạnh có người chen ngang.
Như Ý cực kỳ bất mãn đi tới, Tiêu lão phu nhân để nàng ta ở nhà để theo dõi tình hình, tránh cho người nào đó có mắt như mù, không nghĩ tới Bát cô nương vừa mới trở về đã nói xấu Thất cô nương. Quả nhiên lão phu nhân đoán không sai, Bát cô nương oán giận Thất cô nương.
A Ngư đứng dậy, nhận ra trước mặt là tâm phúc bên cạnh Tiêu lão phu nhân, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.