Chương : 45
Editor: Ngạn Tịnh.
Bàn tay to rộng che khuất màn hình, giọng điệu Diệp Hàn An vẫn không chút thay đổi, “Một màn này, không thể chụp lại.”
Lục Nhất Lan suy đoán hẳn là có kiêng kỵ gì đó, liền rất ngoan ngoãn buông camera xuống.
Đứng đợi ở đó một lát, bên X quốc mới có người tiếp ứng, người đảng trái nhìn qua còn rất hiền lành, Lục Nhất Lan hỏi một câu có thể chụp được không mới lấy camera ra.
Thông qua ống kính, gương mặt bôi vệt sáng của Diệp Hàn An làm anh nhìn qua càng thêm vài phần cương nghị.
Ngôn ngữ ở X quốc là tiếng Anh, đối với loại ngôn ngữ này Lục Nhất Lan còn tính là tinh thông.
Bên kia có người xin lỗi, “Bởi vì đảng phải ngăn phải, chúng tôi đã tới chậm, không biết...”
“Không sao.” Diệp Hàn An giơ tay, “Quân ta không có việc gì.”
Người nọ vừa thấy, mỗi người Diệp Hàn An mang đến từng người bước chân vững vàng, nhìn qua khí thế phi phàm, trong lòng cũng gật gật đầu, “Lực lượng quân đội Hoa quốc, X quốc vẫn luôn rất sùng kính.”
Trao đổi suốt một đường, sau khi đến căn cứ X quốc cung cấp cho phòng và nước ấm. Lục Nhất Lan tắm rửa xong rất nhanh liền đến phòng khách.
Người đàn ông dựa trên sô pha có chút cũ nát, Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, vẫn là cầm bút ghi âm tới.
“Thủ trưởng.”
Giọng của người phụ nữ có chút nhẹ, Diệp Hàn An ngước mắt nhìn cô, “Trình Tư Tư?”
“Đúng, tôi là phóng viên tòa soạn báo trung ương Hoa quốc, Trình Tư Tư. Thủ trưởng, tôi muốn phỏng vấn anh một chút, anh...”
“Không được.”
Diệp Hàn An đứng dậy, “Trong lúc làm nhiệm vụ, bản thân tôi sẽ không tiếp nhận phỏng vấn.”
Toàn bộ quá trình bị từ chối chưa tới năm giây, sự quyết đoán của Diệp Hàn An thật sự vượt qua sức tưởng tượng của Lục Nhất Lan.
“Cô có thể phỏng vấn chỉ có vấn đề hợp tác giữa X quốc và Hoa quốc.”
Quanh co một vòng, lần đầu tiên Lục Nhất Lan định vị Diệp Hàn An, anh hẳn là một quân nhân có bản tâm vững vàng, và là một người rất có ý thức trách nhiệm.
Một quân nhân.
Trong lòng hơi rung động, Lục Nhất Lan bày ra bình tĩnh cùng tu dưỡng của mình, hỏi ra vấn đề đã sớm được chuẩn bị tốt, “Thủ trưởng, anh cảm thấy liên minh giữa X quốc và Hoa quốc, là có ý nghĩ chứ?”
“Ừm.” Diệp Hàn An hơi hơi gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần khí thế làm lòng người an tâm, “Tất nhiên là có, đảng trái X quốc tôn trọng hòa bình, đảng phải hiếu chiến...”
Người đàn ông dùng hành động chứng minh cho Lục Nhất Lan biết cái gì gọi là đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc.
Sau khi hỏi hết vấn đề, Lục Nhất Lan mạo muội hỏi, “Thủ trưởng, tôi có thể chụp anh một bức không?”
Diệp Hàn An cười.
Gặp anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh cười, có lẽ là vì vừa mới tắm xong, cho nên trên mặt anh không còn vệt sáng nữa.
Khó có thể tưởng tượng, Binh Vương một thế hệ thế mà màu da lại phiếm màu trắng nhàn nhạt.
Độ cong trên khóe miệng hòa tan hơi thở lạnh thấu xương trên người anh, “Không được.”
Trái tim bị đánh nát, Lục Nhất Lan có chút mất mát, “Được rồi.”
“Đừng công thức hóa như thế.” Diệp Hàn An thả lỏng người ngồi ra sau, ánh mắt hơi hơi híp lại, “Cô có thể thả lỏng một chút.”
“Ách...”
Đối với phóng viên chiến địa, Diệp Hàn An vẫn có ấn tượng không tệ, đặc biệt là, cô phóng viên sáu tiếng trước còn run sợ trong cuộc bắn nhau, bây giờ còn to gan lớn mật... Đồi chụp ảnh mình.
Trước khi đến đây không được huấn luyện sao? Dù sao, phóng viên dày dặn kinh nghiệm sẽ không yêu càu chụp ảnh tướng lãnh, như vậy----
Có thể sẽ tiết lộ cơ mật.
Chân dài đan chéo nhau, Diệp Hàn An nhìn đồng hồ, còn có hai tiếng, thời gian cũng đủ.
“Cô tên là gì?”
“A?”
“Tên.” Diệp Hàn An bất giác thả ra vài phần hơi thở lạnh thấu xương.
Ở quân doanh, Diệp Hàn An từng là huấn luyện viên, lúc huấn luyện tân binh, anh cũng là cái dạng này.
Bàn tay to rộng che khuất màn hình, giọng điệu Diệp Hàn An vẫn không chút thay đổi, “Một màn này, không thể chụp lại.”
Lục Nhất Lan suy đoán hẳn là có kiêng kỵ gì đó, liền rất ngoan ngoãn buông camera xuống.
Đứng đợi ở đó một lát, bên X quốc mới có người tiếp ứng, người đảng trái nhìn qua còn rất hiền lành, Lục Nhất Lan hỏi một câu có thể chụp được không mới lấy camera ra.
Thông qua ống kính, gương mặt bôi vệt sáng của Diệp Hàn An làm anh nhìn qua càng thêm vài phần cương nghị.
Ngôn ngữ ở X quốc là tiếng Anh, đối với loại ngôn ngữ này Lục Nhất Lan còn tính là tinh thông.
Bên kia có người xin lỗi, “Bởi vì đảng phải ngăn phải, chúng tôi đã tới chậm, không biết...”
“Không sao.” Diệp Hàn An giơ tay, “Quân ta không có việc gì.”
Người nọ vừa thấy, mỗi người Diệp Hàn An mang đến từng người bước chân vững vàng, nhìn qua khí thế phi phàm, trong lòng cũng gật gật đầu, “Lực lượng quân đội Hoa quốc, X quốc vẫn luôn rất sùng kính.”
Trao đổi suốt một đường, sau khi đến căn cứ X quốc cung cấp cho phòng và nước ấm. Lục Nhất Lan tắm rửa xong rất nhanh liền đến phòng khách.
Người đàn ông dựa trên sô pha có chút cũ nát, Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, vẫn là cầm bút ghi âm tới.
“Thủ trưởng.”
Giọng của người phụ nữ có chút nhẹ, Diệp Hàn An ngước mắt nhìn cô, “Trình Tư Tư?”
“Đúng, tôi là phóng viên tòa soạn báo trung ương Hoa quốc, Trình Tư Tư. Thủ trưởng, tôi muốn phỏng vấn anh một chút, anh...”
“Không được.”
Diệp Hàn An đứng dậy, “Trong lúc làm nhiệm vụ, bản thân tôi sẽ không tiếp nhận phỏng vấn.”
Toàn bộ quá trình bị từ chối chưa tới năm giây, sự quyết đoán của Diệp Hàn An thật sự vượt qua sức tưởng tượng của Lục Nhất Lan.
“Cô có thể phỏng vấn chỉ có vấn đề hợp tác giữa X quốc và Hoa quốc.”
Quanh co một vòng, lần đầu tiên Lục Nhất Lan định vị Diệp Hàn An, anh hẳn là một quân nhân có bản tâm vững vàng, và là một người rất có ý thức trách nhiệm.
Một quân nhân.
Trong lòng hơi rung động, Lục Nhất Lan bày ra bình tĩnh cùng tu dưỡng của mình, hỏi ra vấn đề đã sớm được chuẩn bị tốt, “Thủ trưởng, anh cảm thấy liên minh giữa X quốc và Hoa quốc, là có ý nghĩ chứ?”
“Ừm.” Diệp Hàn An hơi hơi gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần khí thế làm lòng người an tâm, “Tất nhiên là có, đảng trái X quốc tôn trọng hòa bình, đảng phải hiếu chiến...”
Người đàn ông dùng hành động chứng minh cho Lục Nhất Lan biết cái gì gọi là đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc.
Sau khi hỏi hết vấn đề, Lục Nhất Lan mạo muội hỏi, “Thủ trưởng, tôi có thể chụp anh một bức không?”
Diệp Hàn An cười.
Gặp anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh cười, có lẽ là vì vừa mới tắm xong, cho nên trên mặt anh không còn vệt sáng nữa.
Khó có thể tưởng tượng, Binh Vương một thế hệ thế mà màu da lại phiếm màu trắng nhàn nhạt.
Độ cong trên khóe miệng hòa tan hơi thở lạnh thấu xương trên người anh, “Không được.”
Trái tim bị đánh nát, Lục Nhất Lan có chút mất mát, “Được rồi.”
“Đừng công thức hóa như thế.” Diệp Hàn An thả lỏng người ngồi ra sau, ánh mắt hơi hơi híp lại, “Cô có thể thả lỏng một chút.”
“Ách...”
Đối với phóng viên chiến địa, Diệp Hàn An vẫn có ấn tượng không tệ, đặc biệt là, cô phóng viên sáu tiếng trước còn run sợ trong cuộc bắn nhau, bây giờ còn to gan lớn mật... Đồi chụp ảnh mình.
Trước khi đến đây không được huấn luyện sao? Dù sao, phóng viên dày dặn kinh nghiệm sẽ không yêu càu chụp ảnh tướng lãnh, như vậy----
Có thể sẽ tiết lộ cơ mật.
Chân dài đan chéo nhau, Diệp Hàn An nhìn đồng hồ, còn có hai tiếng, thời gian cũng đủ.
“Cô tên là gì?”
“A?”
“Tên.” Diệp Hàn An bất giác thả ra vài phần hơi thở lạnh thấu xương.
Ở quân doanh, Diệp Hàn An từng là huấn luyện viên, lúc huấn luyện tân binh, anh cũng là cái dạng này.