Chương : 38
Editor: Ngạn Tịnh.
Trên đường, Tần Thanh vẫn luôn xem sách.
Lục Nhất Lan có chút tò mò, liền chọc anh hai cái, “Anh đang xem gì đó?”
“Mười Năm Của Chúng Ta.”
Mười Năm Của Chúng Ta, năm chữ này ôn nhu lưu luyến từ miệng Tần Thanh nói ra, còn cao minh hơn rất nhiều lời tỏ tình khác.
Trái tim Lục Nhất Lan nhảy thình thịch, Tần Thanh bỗng nhiên buông sách xuống, “Không xem nữa.”
“Vì sao?”
Tần Thanh híp mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Nhất Lan, trong ánh mắt mang theo một chút bất mãn, “Ngụ ý không tốt.”
“Anh còn tin cái này à.” Lục Nhất Lan phụt một tiếng bật cười, cô còn luôn cho rằng Tần Thanh là người theo chủ nghĩa duy vật cơ đấy, còn mê tín, ngụ ý----
“Bởi vì thứ liên quan quá quan trọng, cho nên mê tín.”
“Sách này liên quan đến gì?” Lục Nhất Lan nghi hoặc cầm quyển sách lên, tùy ý lật vài tờ, giọng nói của người bên cạnh làm cho cả trái tim cô đều mềm.
Thính.
Thì ra nam phụ cũng rất biết thả thính!
Hơn nữa còn thả đến lên trời xuống đất.
“Giữa chúng ta, sẽ không chỉ có mười năm.”
“Chúng ta sẽ có rất nhiều cái mười năm.”
“Dựa theo tuổi bình quân tính tới, chúng ta còn có năm cái mười năm, giả như thân thể chúng ta đều tốt, sẽ có bảy tám cái.”
“...”
Mặt đỏ.
Độ ấm thật lâu cũng không giảm xuống, Tần Thanh duỗi tay, đặt lòng bàn tay trên mặt Lục Nhất Lan, “Mặt em thật nóng.”
“Em không sao.”
Tần Thanh không nói nữa, Lục Nhất Lan cảm thụ sự dịu dàng kia. Máy bay rất nhanh liền đến đại học W, hành lý nhỏ đều do Tần Thanh xách, một bên xách hành lý, một bên còn che chở cho Lục Nhất Lan.
Bắt một chiếc xe taxi, đại học W, gần ngay trước mắt.
Bốn năm tương lai, hai người vẫn sẽ luôn ở bên nhau.
“Chúng ta vào thôi.”
“Đi.”
Sau khi báo danh rất nhanh liền khai giảng, hai người ở cùng một trường học, nhưng nghành nghề khác biệt.
Lục Nhất Lan chọn hệ Lịch Sử, Tần Thanh chọn hệ Toán Học.
Hai hệ khác nhau thời gian đi học rất ít trùng khớp, nhưng thật ra khá tiện để giao lưu và tiếp xúc.
Bởi vì lớn cao cao ráo, đẹp trai, có cá tính, thuộc tính học bá rõ ràng, Tần Thanh nhanh chóng trở thành hệ thảo của toàn bộ hệ Toán Học trường đại học W.
So với anh, cuộc sống của Lục Nhất Lan bình đạm rất nhiều.
Giữa hai người dường như loáng thoáng có cảm giác khoảng cách, nhưng là----
Có lòng, là không sợ khoảng cách.
“Tô Tiểu Tiểu, hệ thảo tới tìm cậu.”
Lục Nhất Lan nghe xong liền đứng lên, đi xuống liền thấy, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng yên lặng dựa vào cây, trái tim cô nhảy dựng lên, liền lạch bạch xuống lầu.
“Tần Thanh!”
Hai người ở trước ký túc xá ôm một hồi.
“Đi thôi, nên đi mua quần áo.”
“Không muốn đi.” Lục Nhất Lan nhìn Tần Thanh, “Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn KFC đi.”
Lục Nhất Lan ham thích với thực phẩm rác rưởi, Tần Thanh lắc đầu, “Có thể đi ăn canh, không thể ăn thực phẩm rác rưởi.”
“Em muốn ăn.”
Lục Nhất Lan rất thích khiêu chiến điểm mấu chốt của Tần Thanh, cô chớp mắt, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Người đàn ông lại ôm cô một chút, sức lực rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Không được.”
“Anh thật tuyệt tình.” Lục Nhất Lan cười nói.
Bàn tay to nắm tay nhỏ đi ra ngoài, giọng nói có từ tính của Tần Thanh vang lên bên tai, “Là em nhẫn tâm.”
“Ăn nhiều KFC có hại với thân thể, vì tương lai rất nhiều cái mươi năm của chúng ta, em phải khống chế tốt... Dục vọng ăn uống của em.”
“Giảo biện.”
“Em chí là muốn ăn chút thức ăn có hương vị.”
Tần Thanh bỗng nhiên dừng lại, ghé mắt nhìn, mỉm cười, cúi người, hôn thật sâu trên môi cô.
Một lúc sau anh mới buông ra.
“Anh nhớ em thường xuyên nói, trên người anh có cổ hương vị cấm dục, bây giờ... Nếm được rồi chứ?”
Hoàn.
Trên đường, Tần Thanh vẫn luôn xem sách.
Lục Nhất Lan có chút tò mò, liền chọc anh hai cái, “Anh đang xem gì đó?”
“Mười Năm Của Chúng Ta.”
Mười Năm Của Chúng Ta, năm chữ này ôn nhu lưu luyến từ miệng Tần Thanh nói ra, còn cao minh hơn rất nhiều lời tỏ tình khác.
Trái tim Lục Nhất Lan nhảy thình thịch, Tần Thanh bỗng nhiên buông sách xuống, “Không xem nữa.”
“Vì sao?”
Tần Thanh híp mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Nhất Lan, trong ánh mắt mang theo một chút bất mãn, “Ngụ ý không tốt.”
“Anh còn tin cái này à.” Lục Nhất Lan phụt một tiếng bật cười, cô còn luôn cho rằng Tần Thanh là người theo chủ nghĩa duy vật cơ đấy, còn mê tín, ngụ ý----
“Bởi vì thứ liên quan quá quan trọng, cho nên mê tín.”
“Sách này liên quan đến gì?” Lục Nhất Lan nghi hoặc cầm quyển sách lên, tùy ý lật vài tờ, giọng nói của người bên cạnh làm cho cả trái tim cô đều mềm.
Thính.
Thì ra nam phụ cũng rất biết thả thính!
Hơn nữa còn thả đến lên trời xuống đất.
“Giữa chúng ta, sẽ không chỉ có mười năm.”
“Chúng ta sẽ có rất nhiều cái mười năm.”
“Dựa theo tuổi bình quân tính tới, chúng ta còn có năm cái mười năm, giả như thân thể chúng ta đều tốt, sẽ có bảy tám cái.”
“...”
Mặt đỏ.
Độ ấm thật lâu cũng không giảm xuống, Tần Thanh duỗi tay, đặt lòng bàn tay trên mặt Lục Nhất Lan, “Mặt em thật nóng.”
“Em không sao.”
Tần Thanh không nói nữa, Lục Nhất Lan cảm thụ sự dịu dàng kia. Máy bay rất nhanh liền đến đại học W, hành lý nhỏ đều do Tần Thanh xách, một bên xách hành lý, một bên còn che chở cho Lục Nhất Lan.
Bắt một chiếc xe taxi, đại học W, gần ngay trước mắt.
Bốn năm tương lai, hai người vẫn sẽ luôn ở bên nhau.
“Chúng ta vào thôi.”
“Đi.”
Sau khi báo danh rất nhanh liền khai giảng, hai người ở cùng một trường học, nhưng nghành nghề khác biệt.
Lục Nhất Lan chọn hệ Lịch Sử, Tần Thanh chọn hệ Toán Học.
Hai hệ khác nhau thời gian đi học rất ít trùng khớp, nhưng thật ra khá tiện để giao lưu và tiếp xúc.
Bởi vì lớn cao cao ráo, đẹp trai, có cá tính, thuộc tính học bá rõ ràng, Tần Thanh nhanh chóng trở thành hệ thảo của toàn bộ hệ Toán Học trường đại học W.
So với anh, cuộc sống của Lục Nhất Lan bình đạm rất nhiều.
Giữa hai người dường như loáng thoáng có cảm giác khoảng cách, nhưng là----
Có lòng, là không sợ khoảng cách.
“Tô Tiểu Tiểu, hệ thảo tới tìm cậu.”
Lục Nhất Lan nghe xong liền đứng lên, đi xuống liền thấy, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng yên lặng dựa vào cây, trái tim cô nhảy dựng lên, liền lạch bạch xuống lầu.
“Tần Thanh!”
Hai người ở trước ký túc xá ôm một hồi.
“Đi thôi, nên đi mua quần áo.”
“Không muốn đi.” Lục Nhất Lan nhìn Tần Thanh, “Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn KFC đi.”
Lục Nhất Lan ham thích với thực phẩm rác rưởi, Tần Thanh lắc đầu, “Có thể đi ăn canh, không thể ăn thực phẩm rác rưởi.”
“Em muốn ăn.”
Lục Nhất Lan rất thích khiêu chiến điểm mấu chốt của Tần Thanh, cô chớp mắt, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Người đàn ông lại ôm cô một chút, sức lực rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Không được.”
“Anh thật tuyệt tình.” Lục Nhất Lan cười nói.
Bàn tay to nắm tay nhỏ đi ra ngoài, giọng nói có từ tính của Tần Thanh vang lên bên tai, “Là em nhẫn tâm.”
“Ăn nhiều KFC có hại với thân thể, vì tương lai rất nhiều cái mươi năm của chúng ta, em phải khống chế tốt... Dục vọng ăn uống của em.”
“Giảo biện.”
“Em chí là muốn ăn chút thức ăn có hương vị.”
Tần Thanh bỗng nhiên dừng lại, ghé mắt nhìn, mỉm cười, cúi người, hôn thật sâu trên môi cô.
Một lúc sau anh mới buông ra.
“Anh nhớ em thường xuyên nói, trên người anh có cổ hương vị cấm dục, bây giờ... Nếm được rồi chứ?”
Hoàn.