Chương : 63
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Vân Phiếm Phiếm cầm chai tương đi ra, còn thuận tiện vặn cả nắp.
Đám người kia thấy cô đi quay còn mang theo cả nước tương, hai mắt đều trợn to.
Rốt cuộc thì cũng không có ai tính xa được tới vậy, còn sẽ mang thứ đồ này đi, bọn họ thậm chí còn ẩn ẩn ngửi thấy được mùi hương của nước tương.
Có người không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Vân Phiếm Phiếm đặt chai tương lên bàn, nói với diễn viên cùng nhân viên đoàn làm phim: “Rưới cái này vào cơm ăn sẽ ngon hơn đó.”
Cô hơi hơi mỉm cười, làn da trắng như sương tuyết, đôi mắt long lanh như tàn nguyệt, cả người tỏa ra loại ánh sáng minh diễm kiều nộn.
Một đám người hoan hô gọi lớn tên của cô, sau đó cái chai nước tương đã bị mọi người tranh nhau đoạt lấy.
Mà trong bát cô lại không hề có chút nước tương nào.
Lúc này Giang Điềm nhìn thấy cô chỉ ăn có cơm trắng và rau xanh, lại nhìn những người kia ăn cơm rưới nước tương ngon lành, liền hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Cô không ăn à? Đây là đồ của cô mà.”
Hai người tuy rằng ở chung một đoàn làm phim nhưng trừ những lúc đóng phim ra, Giang Điềm rất hiếm khi tìm cô nói chuyện. Lúc này cô ta bỗng dưng bắt chuyện với cô, Vân Phiếm Phiếm còn có chút kinh ngạc.
Cô lắc đầu: “Tôi vẫn ăn được.”
Ngụ ý chính là không cần rưới tương.
Giang Điềm trợn mắt há mồm, giới giải trí từ khi nào mà có một nhân vật như vậy?
Cô ta muốn xem xét Hứa Vi Nùng kỹ hơn một chút.
Sau khi ăn tối xong, đạo diễn liền đem nhiệm vụ ngày mai phân công cho mọi người, tiếp đó mọi người có thể tự do làm chuyện của mình.
Buổi tối ở nông thôn vẫn rất đẹp, tuy rằng đã gần tháng 11 nhưng vẫn có thể nhìn thấy đom đóm bay trêи bầu trời. Bên tai còn nghe được thanh âm côn trùng kêu vang, ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Vân Phiếm Phiếm vừa định về phòng thì bỗng nhiên có người từ phía sau gọi cô lại.
Thanh âm có hơi quen tai.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Thời Sính.
Trêи người hắn mặc một cái áo khoác màu đen, bộ dáng ôn tồn lễ độ, ngũ quan thâm thúy sắc nét, lúc nhìn cô, trêи mặt còn mang theo ý cười. Hắn giơ kịch bản trong tay lên, nói với cô: “Tìm cô đối diễn, có thời gian không?”
Sau hôm đó, hắn cho rằng mình cũng nên hết hy vọng, rốt cuộc đối phương cũng không thích hắn, nhưng sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn không khống chế được mà muốn thấy cô, hắn nghĩ, dù sao cô cũng chưa có bạn trai, chỉ cần hắn nỗ lực hơn nữa thì chắc vẫn có thể làm cô lay động.
Bất quá lần này không thể lỗ mãng như lần trước, Thời Sính đã nghĩ tới một phương pháp tốt hơn thế.
Công việc.
Đúng vậy, bọn họ là đồng nghiệp với nhau, cô sẽ không có lý do gì để từ chối mình.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn hình như là thật sự chỉ muốn cùng cô đối diễn, nghĩ tới kịch bản cho ngày mai cô cũng đã sớm thuộc, cảm thấy hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng chỉ có mỗi cô không có vấn đề gì thì cũng không được.
Thời Sính là nam chính, nếu như hắn xảy ra vấn đề thì cô cũng sẽ bị liên lụy.
Cô vừa định gật đầu, Thời Sính cũng cảm thấy cô nhất định sẽ đồng ý, kết quả lại nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Không được, đêm nay tôi không có thời gian, tôi có chút việc phải làm, tự anh luyện tập một chút đi.”
Cô còn chưa nhắn tin với Cố Lê đâu, tuy rằng không thể nói cho Cố Lê biết mình đang ở đâu, nhưng ít nhất cũng phải để cho hắn biết cô vẫn còn ở đây.
Thời Sính có chút không tin nổi, đã tới cái chỗ hoang vu này rồi thì còn có thể làm chuyện gì được chứ? Hắn còn cho rằng lấy công việc ra thì cô sẽ đáp ứng.
Thời Sính không cam lòng nói: “Rất quan trọng sao?”
“Quan trọng, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn. Anh cố lên, tôi đi trước.”
Nói xong, cô vội vàng rời đi, tới đầu cũng không hề quay lại.
#Do not reup#
– —————————
Vân Phiếm Phiếm cầm chai tương đi ra, còn thuận tiện vặn cả nắp.
Đám người kia thấy cô đi quay còn mang theo cả nước tương, hai mắt đều trợn to.
Rốt cuộc thì cũng không có ai tính xa được tới vậy, còn sẽ mang thứ đồ này đi, bọn họ thậm chí còn ẩn ẩn ngửi thấy được mùi hương của nước tương.
Có người không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Vân Phiếm Phiếm đặt chai tương lên bàn, nói với diễn viên cùng nhân viên đoàn làm phim: “Rưới cái này vào cơm ăn sẽ ngon hơn đó.”
Cô hơi hơi mỉm cười, làn da trắng như sương tuyết, đôi mắt long lanh như tàn nguyệt, cả người tỏa ra loại ánh sáng minh diễm kiều nộn.
Một đám người hoan hô gọi lớn tên của cô, sau đó cái chai nước tương đã bị mọi người tranh nhau đoạt lấy.
Mà trong bát cô lại không hề có chút nước tương nào.
Lúc này Giang Điềm nhìn thấy cô chỉ ăn có cơm trắng và rau xanh, lại nhìn những người kia ăn cơm rưới nước tương ngon lành, liền hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Cô không ăn à? Đây là đồ của cô mà.”
Hai người tuy rằng ở chung một đoàn làm phim nhưng trừ những lúc đóng phim ra, Giang Điềm rất hiếm khi tìm cô nói chuyện. Lúc này cô ta bỗng dưng bắt chuyện với cô, Vân Phiếm Phiếm còn có chút kinh ngạc.
Cô lắc đầu: “Tôi vẫn ăn được.”
Ngụ ý chính là không cần rưới tương.
Giang Điềm trợn mắt há mồm, giới giải trí từ khi nào mà có một nhân vật như vậy?
Cô ta muốn xem xét Hứa Vi Nùng kỹ hơn một chút.
Sau khi ăn tối xong, đạo diễn liền đem nhiệm vụ ngày mai phân công cho mọi người, tiếp đó mọi người có thể tự do làm chuyện của mình.
Buổi tối ở nông thôn vẫn rất đẹp, tuy rằng đã gần tháng 11 nhưng vẫn có thể nhìn thấy đom đóm bay trêи bầu trời. Bên tai còn nghe được thanh âm côn trùng kêu vang, ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Vân Phiếm Phiếm vừa định về phòng thì bỗng nhiên có người từ phía sau gọi cô lại.
Thanh âm có hơi quen tai.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Thời Sính.
Trêи người hắn mặc một cái áo khoác màu đen, bộ dáng ôn tồn lễ độ, ngũ quan thâm thúy sắc nét, lúc nhìn cô, trêи mặt còn mang theo ý cười. Hắn giơ kịch bản trong tay lên, nói với cô: “Tìm cô đối diễn, có thời gian không?”
Sau hôm đó, hắn cho rằng mình cũng nên hết hy vọng, rốt cuộc đối phương cũng không thích hắn, nhưng sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn không khống chế được mà muốn thấy cô, hắn nghĩ, dù sao cô cũng chưa có bạn trai, chỉ cần hắn nỗ lực hơn nữa thì chắc vẫn có thể làm cô lay động.
Bất quá lần này không thể lỗ mãng như lần trước, Thời Sính đã nghĩ tới một phương pháp tốt hơn thế.
Công việc.
Đúng vậy, bọn họ là đồng nghiệp với nhau, cô sẽ không có lý do gì để từ chối mình.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn hình như là thật sự chỉ muốn cùng cô đối diễn, nghĩ tới kịch bản cho ngày mai cô cũng đã sớm thuộc, cảm thấy hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng chỉ có mỗi cô không có vấn đề gì thì cũng không được.
Thời Sính là nam chính, nếu như hắn xảy ra vấn đề thì cô cũng sẽ bị liên lụy.
Cô vừa định gật đầu, Thời Sính cũng cảm thấy cô nhất định sẽ đồng ý, kết quả lại nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Không được, đêm nay tôi không có thời gian, tôi có chút việc phải làm, tự anh luyện tập một chút đi.”
Cô còn chưa nhắn tin với Cố Lê đâu, tuy rằng không thể nói cho Cố Lê biết mình đang ở đâu, nhưng ít nhất cũng phải để cho hắn biết cô vẫn còn ở đây.
Thời Sính có chút không tin nổi, đã tới cái chỗ hoang vu này rồi thì còn có thể làm chuyện gì được chứ? Hắn còn cho rằng lấy công việc ra thì cô sẽ đáp ứng.
Thời Sính không cam lòng nói: “Rất quan trọng sao?”
“Quan trọng, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn. Anh cố lên, tôi đi trước.”
Nói xong, cô vội vàng rời đi, tới đầu cũng không hề quay lại.