Chương : 61
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Vân Phiếm Phiếm có cảm giác không ổn cho lắm.
Trực giác nói cho cô biết, nếu cô thật sự đồng ý nói chuyện riêng với Thời Sính thì chắc chắn sẽ xảy ra phiền phức.
Nhiệm vụ của cô khi tới thế giới này chỉ có Cố Lê, trừ Cố Lê ra thì tất cả những người khác cô đều không có hứng thú, cũng không muốn chọc phải phiền phức.
Vì thế Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Không thể, nếu bị người khác chụp được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Lời này cũng là sự thật, ảnh hưởng của cả hai trong giới giải trí cũng không phải là thấp, trừ kỹ năng diễn xuất ra thì thứ các fans quan tâm nhất đó chính là tình yêu của idol. Trước kia Thời Sính từng có một cô bạn gái, bất quá cô bạn gái đó cũng không phải người trong giới cho nên cũng không tạo nên bọt nước quá lớn nào.
Mà Hứa Vi Nùng là người chưa từng yêu đương, đừng nói tới yêu, ngay cả tai tiếng cô cũng không có.
Cũng bởi vì như vậy cho nên các fans mới yêu thích cô.
Nếu Thời Sính với Vân Phiếm Phiếm đơn độc nói chuyện, lỡ như có người nào đó nhìn thấy rồi phát tán ra ngoài thì đối với cả hai người cũng không có chỗ tốt nào.
Thời Sính nhìn thẳng vào mắt Vân Phiếm Phiếm, ánh mắt mang theo chút mất mát.
Bản thân hắn lớn lên không tệ, giờ phút này hai mắt mang theo u buồn nhìn Vân Phiếm Phiếm, tức khắc khiến người khác sinh ra một loại ý niệm không đành lòng cự tuyệt, hận không thể lập tức thay đổi chủ ý, đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Đây là kỹ xảo hắn vẫn thường dùng.
Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại không hề vì thế mà mềm lòng, cô hỏi hắn: “Gần đây anh đều không thể nhập vai vào nhân vật, là bởi vì tôi sao?”
Cho dù cô có ngốc nghếch thì cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.
Không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm lại hỏi trực tiếp như vậy. Thời Sính hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Cô có thể động tâm hay không?
Vân Phiếm Phiếm “a” một tiếng, chính đáng nói: “Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, đây là bộ phim nam chủ đầu tiên anh diễn, nếu thường xuyên mắc lỗi thì khi truyền ra sẽ để lại thanh danh không tốt lắm. Sẽ ảnh hưởng tới con đường sau này anh đi, hơn nữa, tôi cũng sẽ có gánh nặng, tôi không muốn có gánh nặng.”
Đôi mắt đen tuyền của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Thời Sính, bên trong cũng không phải thâm tình như hắn nghĩ mà là buồn rầu.
Đây là lần thứ hai cô nói thẳng thừng với mình như vậy.
Thời Sính nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, trong lòng đã gióng lên hồi chuông lớn.
Hắn chưa từng gặp qua người nào làm việc không theo lẽ thường như thế này, cho dù là muốn từ chối hắn đi nữa thì cũng sẽ giả bộ khách sáo diễn kịch trước mặt hắn, mà cô lại trắng trợn nói thẳng ra, hắn đối với cô là một loại gánh nặng.
“Tôi biết rồi.”
Hắn buồn bã rời đi.
Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy mình vừa kịp thời cứu vớt một người đang mê mang ở ngã rẽ.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu phiền não.
Khi nào Cố Lê mới thi xong vậy, cô muốn nói chuyện với hắn.
Trạng thái lúc thi của Cố Lê không tệ, lần thi này hắn đã lên hết tinh thần, lúc thi đại học hắn cũng không có nghiêm túc như vậy. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ đạt thành tích tốt nhất trong kỳ thi lần này, vì cô.
Đến lúc đó, hắn có thể đưa ra yêu cầu đó.
Hắn muốn nhìn thấy cô.
Nghĩ tới đây, toàn thân Cố Lê liền tràn ngập động lực.
Sau khi làm xong bài cuối cùng, Cố Lê vẫn không yên tâm, sợ làm sai chỗ nào cho nên đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.
Coi thi phòng Cố Lê là một giáo sư, lúc trước ông có tham gia nghiên cứu với sinh viên ở một thí nghiệm nhỏ, Cố Lê luôn là người nộp bài nhanh nhất, hơn nữa vẻ mặt lại không hề có áp lực. Nhưng bây giờ ông lại thấy vẻ mặt Cố Lê ngưng trọng, nghĩ thầm đề thi hẳn là khó lắm nên đến cả học bá cũng phải biến sắc.
#Do not reup#
– —————————–
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Vân Phiếm Phiếm có cảm giác không ổn cho lắm.
Trực giác nói cho cô biết, nếu cô thật sự đồng ý nói chuyện riêng với Thời Sính thì chắc chắn sẽ xảy ra phiền phức.
Nhiệm vụ của cô khi tới thế giới này chỉ có Cố Lê, trừ Cố Lê ra thì tất cả những người khác cô đều không có hứng thú, cũng không muốn chọc phải phiền phức.
Vì thế Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Không thể, nếu bị người khác chụp được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Lời này cũng là sự thật, ảnh hưởng của cả hai trong giới giải trí cũng không phải là thấp, trừ kỹ năng diễn xuất ra thì thứ các fans quan tâm nhất đó chính là tình yêu của idol. Trước kia Thời Sính từng có một cô bạn gái, bất quá cô bạn gái đó cũng không phải người trong giới cho nên cũng không tạo nên bọt nước quá lớn nào.
Mà Hứa Vi Nùng là người chưa từng yêu đương, đừng nói tới yêu, ngay cả tai tiếng cô cũng không có.
Cũng bởi vì như vậy cho nên các fans mới yêu thích cô.
Nếu Thời Sính với Vân Phiếm Phiếm đơn độc nói chuyện, lỡ như có người nào đó nhìn thấy rồi phát tán ra ngoài thì đối với cả hai người cũng không có chỗ tốt nào.
Thời Sính nhìn thẳng vào mắt Vân Phiếm Phiếm, ánh mắt mang theo chút mất mát.
Bản thân hắn lớn lên không tệ, giờ phút này hai mắt mang theo u buồn nhìn Vân Phiếm Phiếm, tức khắc khiến người khác sinh ra một loại ý niệm không đành lòng cự tuyệt, hận không thể lập tức thay đổi chủ ý, đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Đây là kỹ xảo hắn vẫn thường dùng.
Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại không hề vì thế mà mềm lòng, cô hỏi hắn: “Gần đây anh đều không thể nhập vai vào nhân vật, là bởi vì tôi sao?”
Cho dù cô có ngốc nghếch thì cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.
Không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm lại hỏi trực tiếp như vậy. Thời Sính hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Cô có thể động tâm hay không?
Vân Phiếm Phiếm “a” một tiếng, chính đáng nói: “Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, đây là bộ phim nam chủ đầu tiên anh diễn, nếu thường xuyên mắc lỗi thì khi truyền ra sẽ để lại thanh danh không tốt lắm. Sẽ ảnh hưởng tới con đường sau này anh đi, hơn nữa, tôi cũng sẽ có gánh nặng, tôi không muốn có gánh nặng.”
Đôi mắt đen tuyền của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Thời Sính, bên trong cũng không phải thâm tình như hắn nghĩ mà là buồn rầu.
Đây là lần thứ hai cô nói thẳng thừng với mình như vậy.
Thời Sính nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, trong lòng đã gióng lên hồi chuông lớn.
Hắn chưa từng gặp qua người nào làm việc không theo lẽ thường như thế này, cho dù là muốn từ chối hắn đi nữa thì cũng sẽ giả bộ khách sáo diễn kịch trước mặt hắn, mà cô lại trắng trợn nói thẳng ra, hắn đối với cô là một loại gánh nặng.
“Tôi biết rồi.”
Hắn buồn bã rời đi.
Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy mình vừa kịp thời cứu vớt một người đang mê mang ở ngã rẽ.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu phiền não.
Khi nào Cố Lê mới thi xong vậy, cô muốn nói chuyện với hắn.
Trạng thái lúc thi của Cố Lê không tệ, lần thi này hắn đã lên hết tinh thần, lúc thi đại học hắn cũng không có nghiêm túc như vậy. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ đạt thành tích tốt nhất trong kỳ thi lần này, vì cô.
Đến lúc đó, hắn có thể đưa ra yêu cầu đó.
Hắn muốn nhìn thấy cô.
Nghĩ tới đây, toàn thân Cố Lê liền tràn ngập động lực.
Sau khi làm xong bài cuối cùng, Cố Lê vẫn không yên tâm, sợ làm sai chỗ nào cho nên đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.
Coi thi phòng Cố Lê là một giáo sư, lúc trước ông có tham gia nghiên cứu với sinh viên ở một thí nghiệm nhỏ, Cố Lê luôn là người nộp bài nhanh nhất, hơn nữa vẻ mặt lại không hề có áp lực. Nhưng bây giờ ông lại thấy vẻ mặt Cố Lê ngưng trọng, nghĩ thầm đề thi hẳn là khó lắm nên đến cả học bá cũng phải biến sắc.